Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 254

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 254: Nhận thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Bất quá lần này đi Tây Tạng anh cũng đã nghĩ thông, trước kia bởi vì anh mất tích, họ chịu thống khổ cực lớn, tài phú nhiều đến mấy cũng không thể ký thác tâm linh. Vì thế, chúng ta đều là người bị hại. Họ dù sao cũng là cha mẹ ruột của anh ah! Yên tâm đi, trước khi rời đi, anh nhất định sẽ đi gặp họ một lần.

Tuyết Nữ nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Anh có thể nghĩ như vậy em có thể an tâm rồi. Mau nói xem những ngày này đi Tây Tạng làm cái gì?

Nhìn bộ dạng hiếu kỳ của Tuyết Nữ, Tề Nhạc nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng, hắn mỉm cười nói:

- Lần này đi Tây Tạng có được thu hoạch vô cùng lớn. Anh đã hiểu được những thứ trước kia không nghĩ ra, đồng thời thực lực cũng tăng lên không ít. Hiện tại cho dù đối mặt với Xi Vưu một lần nữa, anh cũng nắm chắc đứng ở thế bất bại.

Lập tức hắn đem chuyện phát sinh của mình ở Tây Tạng nói cho Tuyết Nữ nghe, trong đó cũng ẩn tàng chuyện Thần Thoại Đông Phương. Đó là thiên cơ, càng ít người biết rõ càng tốt, hơn nữa, Tuyết Nữ có biết rõ cũng không có ý nghĩa gì.

Nghe Tề Nhạc nói xong, Tuyết Nữ không khỏi đại hỉ nói:

- Thật tốt quá, chúng ta có thể đối kháng được với đám người giáo đình rồi. Bây giờ cách thời gian chiến đấu với Vũ Mâu ngày mười tháng một không còn ngắn nữa. Hiện tại có thể gia tăng thực lực, em cũng có thể yên tâm về anh rồi.

Tề Nhạc nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, hắn nói:

- Tuyết Nữ, anh có chút không yên lòng vì mọi người, buổi tối hôm nay chúng ta trở về đi. Anh sợ Xi Vưu bên kia đã chữa lành thương thế, hắn dù sao cũng có Bàn Cổ Phủ, không thể dùng lẽ thường để đối đãi.

Trong mắt Tuyết Nữ toát ra một tia hụt hẫng, nhưng nàng vẫn gật nhẹ đầu nói:

- Được rồi! Anh nói khi nào thì đi thì đi. Bất quá, có một số việc em hiện tại nói cho anh biết. Tốc độ phát triển của tập đoàn Kỳ Lân chúng ta nhanh hơn so với trong tưởng tượng, Cơ thượng tướng ước chừng tại nửa tháng trước điện thoại tới nói, các lãnh đạo của quốc gia đã hoàn toàn đồng ý công ty hoa quả của chúng ta và còn gửi lời khen ngợi. Nhưng mà vì cam đoan chuyện cung cấp hoa quả của công ty cho lãnh đạo quốc gia sẽ không bị tiết lộ. Mà quốc gia cũng sẽ không để chúng ta chịu thiệt, tuy rằng sẽ không trả tiền nhưng sẽ điều chỉnh thuế cho chúng ta chỉ còn một nửa. Đồng thời nhờ quốc gia, sản phẩm của chúng ta mở rộng khắp nơi. Các lãnh đạo của quốc gia tán thưởng mãi không thôi. Người trợ giúp lớn nhất vẫn là đài truyền hình quốc gia Hoàng Kim, họ quảng cáo tuyên truyền cho công ty của chúng ta, mỗi tuần phát ra một lần, cứ tiếp tục một năm thì tuyên truyền cũng sẽ có hiệu quả, không cần tới vấn đề tài chính. Nhờ quốc gia đỡ đầu, lúc mua sắm sản phẩm của chúng ta còn tuyên truyền quảng cáo, sản phẩm đợt một đã bán hết toàn bộ. Đợt thứ hai cũng đang trong quá trình đưa ra thị trường, trước khi tài chính hoàn toàn được thu hồi, chị Nguyệt Quan không thể nói anh định giá cao nữa mà thậm chí còn nghĩ đến muốn tăng giá. Mỗi ngày tuy rằng nàng rất vất vả, nhưng mà nhìn thấy bảng báo cáo tài vụ thì cười toe toét không ngừng.

Nghe công ty đi vào quỹ đạo, Tề Nhạc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn xác thực không có thời gian bận tâm đến chuyện của công ty, đạt đươc thành tích như thế là rất tốt rồi.

Tuyết Nữ cười cười tiếp tục nói:

- Còn nữa, bởi vì hiệu quả của sản phẩm công ty chúng ta phi thường rõ ràng đã khiến cho một số người trong ngành ở nước ngoài chú ý. Hiện tại đã có người trong ngành của bảy quốc gia yêu cầu quyền đại lý tiêu thụ sản phẩm. Anh xem rồi xử lý chuyện này.

Tề Nhạc suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Cái này đơn giản, hết thảy dựa theo thủ tục bình thường để xử lý. Chúng ta không cần đại lý, tất cả đều phải tự tiêu thụ, phải khống chế sản phẩm đó trong tay mình. Bởi vì hoa quả nguyên sinh thái của chúng ta là độc nhất vô nhị, vì thế căn bản là không sợ bị cạnh tranh. Cho dù trong tay đối thủ cạnh tranh có loại phương pháp xử lý này nhưng không có hoàn cảnh của thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú cũng không thể có thể tạo ra hoa quả giống như của chúng ta. Hiện tại không cần phải gấp gáp, em đợi tí nữa gọi điện thoại nói cho chị Nguyệt Quan. Chúng ta sau khi rời đi, hết thảy sự vụ của công ty do nàng quản lý và tạm thời không cần làm gì nhiều cả. Chờ chúng ta sau khi trở về lại bàn tiếp, nói với nàng để cho chúng ta có chỗ đứng trong nước trước, tăng cường tuyên truyền sản phẩm. Sau khi chúng ta trở lại, đó là lúc tích lũy được vốn liếng nhất định. Khi đó mới là thời cơ tốt tiến quân thị trường quốc tế của chúng ta. Dù sao hiện tại chúng ta cũng chỉ là một công ty mới phát triển, còn cần không ít thời gian để chỉnh hợp các phương diện.

Tuyết Nữ gật nhẹ đầu nói:

- Sau khi em cùng chị Nguyệt Quan thương lượng cũng cho là như vậy đấy. Bây giờ không phải là thời khắc nóng lòng phát triển, nhất định phải ổn định lại tình thế rồi mới nói tiếp. Hơn nữa sản phẩm của công ty chúng ta cũng cần một lượng khách hàng trung thành ủng hộ, một khi đã có thu nhập ổn định mới tiếp tục mưu đồ phát triển. Bất quá, không biết vì sao truyền thông nước ngoài tựa hồ cũng lên công ty nhỏ của chúng ta. Em nghe Nguyệt Quan tỷ nói, nước ngoài có đưa tin không ít về chúng ta, chuyện này có cần ra nước ngoài điều tra không.

Tề Nhạc lắc đầu đáp:

- Tinh lực của chúng ta có hạn, sắp rời đi rồi, một người Nguyệt Quan đã bận tới đầu tắt mặt tối. Chờ chúng ta từ thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú trở về rồi mới xử lý những chuyện này. Đúng rồi, em nói cho Nguyệt Quan tỷ biết, nếu như điều kiện phù hợp thì mua hai cái kho lạnh cỡ lớn. Chúng ta không thể đi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú như đi chợ được, lần này trở về chỉ có thể là mang hoa quả nhiều hơn.

Tuyết Nữ có chút bận tâm mà nói:

- Nhưng mà nói như vậy thời gian rất dài có ảnh hưởng tới chất lượng của hoa quả hay không?

Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu đáp:

- Làm sao có thể có chuyện đó được? Đừng quên anh có năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ah! Còn có Thực Vật Hồn muội muội hiểu rất rõ thực vật, chỉ cần rót vào năng lượng tự nhiên nhất định trong kho hàng thì sẽ không có vấn đề gì.

Tuyết Nữ chợt nói:

- Thì ra là thế, vậy cứ làm như thế a.

Trong mắt Tề Nhạc bộ lộ một tia cảm xúc:

- Buổi tối hôm nay phải rời đi, em giúp anh đi gặp họ. Anh nghĩ họ nhất định lưu lại số điện thoại cho em.

Tuyết Nữ tự nhiên biết rõ Tề Nhạc nói tới ai, nàng đáp:

- Em sẽ đi gọi điện cho họ.

Tề Nhạc móc điện thoại ra nói:

- Để anh tự gọi, đọc số cho anh đi.

Đó dù sao cũng là cha mẹ thân sinh của mình, vấn đề này tự mình giải quyết thì tốt hơn.

Dựa theo Tuyết Nữ nói, Tề Nhạc bấm số gọi Tề Thiên Lỗi, nghe được bên kia đã chuyển được thanh âm, nếu như nói Tề Nhạc hiện tại không khẩn trương đó là chuyện không có khả năng.

- Tôi là Tề Thiên Lỗi, xin hỏi ai đang gọi vậy?

*****

Thanh âm Tề Thiên Lỗi vẫn uy nghiêm như cũ, cảm giác cuốn hút khiến Tề Nhạc thấy rất thoải mái. Tề Thiên Lỗi để lại số điện thoại cho Tuyết Nữ là điện thoại cá nhân, nếu là giao tiếp sẽ do thư ký tiếp.

- Là con.

Tề Nhạc thoáng trầm mặc một chút rồi mới hồi đáp. Có lẽ là bởi vì quan hệ cảm xúc mà thanh âm của hắn lộ ra có chút trầm thấp.

Tề Thiên Lỗi sững sờ trong chốc lát rồi ngay sau đó thanh âm của hắn thay đổi, không hề còn trầm ổn mà tràn đầy cảm xúc kích động:

- Tề Nhạc, là con sao? Con đang ở đâu?

Nghe thanh âm của cha mình mang theo sự kích động mà thân thiết, tâm tình khẩn trương của Tề Nhạc thoáng buông lỏng một ít, hắn đáp:

- Con đang ở biệt thự Long Vực...

Không đợi Tề Nhạc nói tiếp đi, Tề Thiên Lỗi đã rất nhanh chen ngang:

- Con rốt cục đã trở lại. Được rồi, con ở đó chờ chúng ta, chúng ta sẽ sang đó ngay.

Nói xong câu đó, hắn lập tức cúp máy.

Tề Nhạc sững sờ nhìn điện thoại trong tay, vội vàng vội vàng của Tề Thiên Lỗi làm trong lòng hắn dâng lên một thứ gọi là tình thân. Họ sắp tới rồi. Nghĩ đến sẽ phải gặp mặt cha mẹ của mình, hắn không khỏi có chút bất an, vội vàng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cố ý vuốt vuốt râu ria khiến cho bề ngoài của mình nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Hắn mang theo vài phần khẩn trương cùng hưng phấn.

Tuyết Nữ thì ở một bên mỉm cười nhìn Tề Nhạc, nàng đã thật lâu thật lâu không nhìn Tề Nhạc xuất hiện cảm xúc hưng phấn như vậy. Có thể quen biết cha mẹ thân sinh của Tề Nhạc là điều mà Tuyết Nữ vui sướng nhất, nàng hy vọng Tề Nhạc có thể sống thật vui vẻ. Có lẽ khi yêu một ai đó sẽ xuất hiện cảm xúc như thế này.

Tề Nhạc tu chỉnh toàn thân xong lập tức mang theo Tuyết Nữ đến đại sảnh. Lúc đầu hắn còn có thể dạo bước trầm ổn, nhưng chưa đi được vài vòng, Tề Nhạc liền không nhịn được rồi, trong lòng một mực nghĩ đến, khi vợ chồng Tề Thiên Lỗi tới, hắn sẽ nói cái gì đầu tiên đây? Có nên trực tiếp đi tới nhận thân không? Hay là ngầm dò xét dụng ý của họ như thế nào? Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, tâm tình của Tề Nhạc trở nên càng ngày càng không bình tĩnh. Hắn bước nhanh từ trong đại sảnh ra ngoài biệt thự rồi đứng cách đại môn không xa lo lắng chờ đợi, thậm chí còn phóng cả tinh thần lực ra ngoài cảm thụ mỗi một cái phương hướng chung quanh biệt viện và sinh mệnh khí tức bên trong cỗ xe.

Kỳ thật hắn làm như vậy hoàn toàn là phí công, vợ chồng Tề Thiên Lỗi không có công năng đặc dị, trên người tự nhiên cũng sẽ không có năng lượng cảm ứng, không khác gì người thường. Cho dù tinh thần lực của hắn cường đại tới mấy cũng không phải là hai mắt, không nhìn được bọn họ.

Tâm tình vợ chồng Tề Thiên Lỗi vội vàng cũng không kém Tề Nhạc. Không có để cho hắn chờ đợi thời gian quá dài.

Kétzzz!!

Tiếng phanh xe từ bên ngoài cửa truyền tới, tiếng nổ máy xe hơi làm Tề Nhạc bừng tỉnh từ trong bất an.

- Mở cửa đi.

Tề Nhạc nói với Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ đã sớm chuẩn bị xong, cửa lớn của biệt viện mở ra. Một chiếc Rolls-Royce Phantom số lượng có hạn. Thân xe dài hơn những xe Rolls-Royce Phantom bình thường, phía trước ở đỉnh đầu xe có dấu hiệu của thiên sứ vô cùng bắt mắt. Bất quá Tề Nhạc mặc dù rất yêu xe nhưng lúc này lại cũng không có thời gian để ý những điều này, ánh mắt của hắn như điện xuyên thẳng vào trong xe.

Rolls-Royce vừa mở vào cửa thì ngừng lại, không đợi lái xe xuống xe đi mở cửa. Cửa xe đã mở ra, Tề Nhạc còn đang nghĩ phải đối mặt với cha mẹ như thế nào thì đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ trên xe nhảy xuống dưới. Sau một khắc nàng vọt tới phía trước, đúng là Ứng Tiểu Điệp.

Tề Nhạc vừa muốn mở miệng nói cái gì, Ứng Tiểu Điệp đã lệ rơi đầy mặt ôm lấy hắn khóc:

- Hài tử, con của ta, con rốt cục đã trở lại, con có biết mẹ chờ con khổ sở thế nào không?

Trống rỗng...

Giờ khắc này trong đầu Tề Nhạc hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những gì hắn nghĩ trước kia đều tan biến, một câu của mẹ hắn đã khơi gợi tình cảm nồng cháy sâu trong lòng Tề Nhạc. Nước mắt không thể khống chế, hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất ôm mẹ mình. Tề Nhạc tràn ngập kích động, thanh âm lại chỉ nghẹn ngào thốt lên một chữ:

- Mẹ!!!

Mẫu tử hai người ôm nhau khóc lớn, Tề Nhạc phảng phất muốn biểu đạt toàn bộ kiếp sống đau khổ của hai mươi năm cô nhi. Mà Ứng Tiểu Điệp cũng tựa hồ muốn hoàn toàn phóng thích sự nhớ nhung trong lòng của chính mình sau hai mươi năm.

Tuyết Nữ đứng ở một bên, nhìn rung động rung động trước mắt như thế, nàng không khỏi thổn thức nhớ tới cha mẹ của mình cùng người thân, nước mắt chảy xuôi xuống.

Bước chân của Tề Thiên Lỗi không còn trầm ổn như bình thường, tốc độ xuống xe của hắn cũng chỉ chậm hơn Ứng Tiểu Điệp một chút. Đi tới bên cạnh Tề Nhạc cùng Ứng Tiểu Điệp, hắn giang rộng cánh tay ôm vợ và con của mình vào ngực, thì thào nói:

- Đoàn tụ rồi, người một nhà chúng ta rốt cục đã đoàn tụ rồi.

Chu thúc lúc này đứng ở cửa biệt thự, mà Tuyết Nữ cũng đứng ở một bên, nhưng mà giờ khắc này lại không có bất kỳ người nào muốn chen ngang một khắc nhận thân của họ. Nhìn một nhà Tề Nhạc đoàn tụ, trong lòng họ cảm động và lặng yên chúc phúc.

Tiếng khóc thút thít nỉ non kéo dài thật lâu, cảm xúc của Tề Nhạc mới từ từ ổn định lại.

Bởi vì tiếp xúc thân thể làm hắn phát hiện trái tim của mẹ mình kích động không chịu nổi, lúc này mới làm hắn từ trong trạng thái phức tạp tỉnh táo lại.

Một cỗ năng lượng nhu hòa theo bàn tay của Tề Nhạc đưa vào trong cơ thể Ứng Tiểu Điệp, cảm giác thư thích trấn an lấy cảm xúc kích động của nàng. Năng lượng nhu hòa chậm chạp ảnh hưởng thân thể của nàng làm cho tiếng khóc của Ứng Tiểu Điệp dần dần chấm dứt.

Ngẩng đầu lên, Tề Nhạc lau nước mắt trên mặt của mình, nhìn mẹ mình gần trong gang tấc. trong lúc nhất thời, hắn căn bản không biết nói cái gì.

Hai tay Ứng Tiểu Điệp nâng bờ vai của Tề Nhạc dậy nói:

- Hài tử, mau dậy đi, trên mặt đất lạnh lắm.

Tề Nhạc đứng dậy, thân hình hắn cao hơn phụ thân Tề Thiên Lỗi của mình nửa cái đầu, nhìn bề ngoài nhi tử tuy rằng không tính anh tuấn, nhưng dáng người to lớn cao ngạo, tản ra khí chất cao quý. Bi thương trong lòng Ứng Tiểu Điệp dần dần biến mất, thay vào đó là sự tự hào cùng vui sướng.

- Con à. Con để mẹ chờ đợi thật là khổ a. Một tháng này mỗi thời mỗi khắc mẹ đều muốn gặp con, cũng may rốt cuộc con đã trở lại.

Ứng Tiểu Điệp nắm thật chặt tay của Tề Nhạc không buông ra, nhìn tóc trắng của con trai mình, trong nội tâm nàng không khỏi lần nữa dâng lên một cỗ bi ý.

Tề Thiên Lỗi thấy vợ mình lại muốn khóc thì ngăn lại nói:

- Đi thôi, chúng ta đi vào trong rồi nói tiếp.

Vừa nói dứt lời hắn vỗ vỗ bả vai của Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang hiền lành.

Trước đó không lâu, chính mình đã hy vọng có một gia đình yên ấm cỡ nào a. Mà bây giờ hết thảy lại đồng loạt trở thành sự thật, khát vọng có cha mẹ của mình rốt cục đã thành sự thật loại cảm giác này làm cho Tề Nhạc quên mất sự khẩn trương, thật lâu không thể nào bình ổn lại.

*****

Ba người đi vào trong đại sảnh của biệt thự ngồi xuống, Tề Thiên Lỗi ngồi ở đối diện Tề Nhạc, mà Ứng Tiểu Điệp cố ý muốn ngồi cạnh con mình, nàng ở bên cạnh ôm lấy tay Tề Nhạc. tunghoanh

Cảm thụ được trên người mẹ mình không ngừng phóng thích khí tức ôn hòa, trong mắt Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia cảm xúc nhu hòa.

Tề Thiên Lỗi thở dài một tiếng:

- Hai mươi năm rồi, suốt hai mươi năm rồi, chúng ta rốt cục tìm thấy con. Tề Nhạc, ta biết rõ con sẽ trách chúng ta, mãi hai mươi năm mới gặp lại chúng ta. Hai mươi năm này, nhất định con đã phải chịu không ít khổ cực. Nhưng mà con có hiểu nỗi lòng của cha và mẹ con không? Lúc trước không phải chúng ta từ bỏ con mà là đối thủ cạnh tranh vì trả thù chúng ta trên buôn bán mới trộm đi con trai yêu quý nhất của ta. Về sau tuy rằng ta đã báo thù, nhưng mà cuối cùng lấy được tin tức sát thủ trộm con đi đã bốc hơi ở nhân gian. Ta dùng biết bao nhân lực vật lực, nhưng thủy chung đều không có được tin tức của con. Mẹ con vì mất con mà không biết khóc bao nhiêu lần, về sao chúng ta quyết định không đi tìm con nữa. Bởi vì chúng ta sớm đã có nhi tử, chúng ta cũng thủy chung tin tưởng con vẫn còn sống. Thẳng thắn nói, ta là một rất người ích kỷ, cũng không phải người nhiệt tình yêu công ích. Nhưng mà từ khi con mất tích, ta và mẹ con đều đặt đa số tinh lực vào sự nghiệp từ thiện. Với hi vọng có thể cảm động ông trời, một ngày nào đó đưa con về bên cạnh chúng ta. Hai mươi năm, suốt hai mươi năm ah! Hôm nay con rốt cục đã xuất hiện trước mặt chúng ta. Con trai, con có thể tha thứ cho ta và mẹ con không?

Nhìn Tề Thiên Lỗi bởi vì kích động mà hai mắt trở nên đỏ bừng, Tề Nhạc dùng sức lắc đầu:

- Không, cha mẹ không cần sự tha thứ của con, bởi vì sau khi biết hết mọi chuyện con chưa từng hận một ai. Hai người vì con mất tích mà nhận lấy đau đớn cực lớn. Đây hết thảy, chỉ có thể nói là ông trời trêu đùa một nhà chúng ta. Cha!

Một câu cuối cùng nhất thời khiến Tề Thiên Lỗi không cách nào khống chế tâm tình của mình, trong lúc nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, còn có cái gì hạnh phúc hơn cha gặp lại con? Nhìn con trai của mình, hắn càng kích động nói không ra lời, mà Ứng Tiểu Điệp dựa vào vai của Tề Nhạc khóc lớn.

Được Tề Nhạc chấp nhận, Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp hiện tại tuy rằng kích động, nhưng nội tâm thì vô cùng hưng phấn. Vốn đám người cho rằng Tề Nhạc vì chịu khổ thời gian dài như thế sẽ trách họ. Nhưng hiện tại xem ra, hết thảy đều không là vấn đề, nhi tử đã chính thức trở lại bên cạnh mình.

Ba người một nhà kích động trọn vẹn nửa giờ mới từ từ bình tĩnh trở lại, Ứng Tiểu Điệp dịu dàng lau nước mắt trên mặt nhi tử, bởi vì nàng cảm thụ được thân hình cường tráng của Tề Nhạc mà không khỏi nín khóc mỉm cười:

- Con trai, con còn cường tráng hơn cha của con rất nhiều. Hai mươi năm không có ở chúng ta bên cạnh, thật khổ con rồi.

Nắm tay của mẫu thân, Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Quá khứ đều đã qua. Mẹ, ngài cũng đừng tự trách nữa. Kỳ thật con cũng có không đúng, nếu như trước khi nhìn thấy hai người, tâm tình của con có thể ổn định một ít, nói không chừng chúng ta đã sớm sum hợp rồi. Về sau bởi vì có một số việc con phải đi xử lý, cho nên mới trở về chậm khiến cho mọi người lo lắng.

Tề Thiên Lỗi nghe Tề Nhạc nói tới chỗ này liền phất phất tay để cho các nhân viên an ninh thủ hộ sau lưng thối lui ra khỏi biệt thự, lúc này mới hướng Tề Nhạc hỏi:

- Ta thông qua một ít phương diện tiến hành tìm hiểu thân phận của con, không ngờ lại phát hiện hồ sơ của con phi thường thần bí. Địa phương chấm dứt cuối cùng là ở đại học Thanh Bắc, hơn nữa con còn thôi học, hồ sơ sau đó không còn gì. Ngay cả chuyện con lập Kỳ Lân tập đoàn trong hồ sơ cũng ít tới đáng thương. Theo ta được biết, con có lẽ là người trọng yếu của quốc gia.

Đối với cha mẹ của mình tự nhiên không cần phải giấu diếm, Tề Nhạc nói:

- Cha. Con không thuộc về ngành nào của quốc gia, nhưng lại được quốc gia tán thành, nói như thế nào đây. Bởi vì thân phận của con tương đối đặc thù. Từ góc độ của quốc gia mà nói thì con có một cái huân chương thủ hộ kim cương cùng đặc quyền nhất định khác, chỉ cần không gây hại cho quốc gia thì quốc gia cũng không đi khống chế con.

- Huân chương thủ hộ kim cương?

Nghe được cái tên này, vợ chồng Tề Thiên Lỗi đồng thời cả kinh. Tuy rằng đám người có quan hệ vô cùng mật thiết với cục cảnh sát nhưng mà cũng không có được tin tức này.

Nhưng mà hàm nghĩa của huân chương thủ hộ kim cương thì hai người đã từng nghe nói. Chỉ có người cống hiến rất lớn với quốc gia mới có tư cách đạt được huân chương thủ hộ kim cương, người có được nó chỉ nghe lệnh của một mình chủ tịch. Có thể nói là vinh dự cao nhất trong nước cộng hòa Viêm Hoàng, mà nhi tử của chính mình có vinh dự như vậy, có thể thấy được thân phận của nó không hề tầm thường.

Tề Nhạc nhìn bộ dáng kinh ngạc của cha mình, hắn tiếp tục nói:

- Đơn giản mà nói, chúng con là một quần thể. Dùng xưng hô để biểu thị thì có thể nói thủ hộ giả phương đông, nhiệm vụ của chúng con chính là thủ hộ Đông Phương. Khi có một số việc quốc gia không cách nào giải quyết, chúng con sẽ ra mặt, phụ trách hóa giải những nguy cơ này.

Tề Thiên Lỗi nghĩ một hồi rồi hỏi:

- Nói như vậy. Các con là một tổ chức sao? Tập đoàn Kỳ Lân chính là cái vỏ bọc bên ngoài của các con?

Tề Nhạc lắc đầu nói:

- Không, không phải. Kỳ Lân tập đoàn là do con nghĩ ra, hy vọng nó trở thành sự nghiệp của con. Dù sao thì một người nam nhân nếu như không có sự nghiệp của mình đương nhiên không thể nào tốt được. Như ở đây là biệt thự của Như Nguyệt, ngay cả phòng của mình con cũng không có. Mà muốn có hết thảy thì con nhất định phải có chút vốn liếng.

- Con nói là Hải Như Nguyệt a. Cô bé này rất tài giỏi, cha mẹ của nàng yên lòng đem công ty giao cho một cô gái hai mươi mấy tuổi. Nếu như không phải bản thân công ty bọn họ kinh doanh hạng mục giới hạn thì tập đoàn Long Vực còn phát triển càng lớn hơn nữa.

Vừa nói đến vấn đề kinh tế, Tề Thiên Lỗi lập tức lập tức tỉnh táo.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Kỳ thật tập đoàn Kỳ Lân của con đều là do Như Nguyệt vay tiền mở ra đó. Chờ sau này tập đoàn đi vào quỹ đạo, con sẽ trả lại tiền cho nàng.

Không đợi Tề Thiên Lỗi mở miệng, Ứng Tiểu Điệp ở bên cạnh đã nói:

- Vay tiền? Con của chúng ta như thế nào cần vay tiền? Cho mượn bao nhiêu? Nói cho mẹ biết mẹ trả lại cho người ta ngay.

Tề Nhạc mỉm cười nhìn vẻ mặt ân cần của mẹ mình, nói:

- Không, không cần thiết đâu. Con muốn tự lực cánh sinh. Kỳ thật, ngày đó khi biết hai người là cha mẹ ruột, trong lòng con đã cảm thấy do dự vì thế hai người hoài nghi thân phận của con là chuyện bình thường.

*****

- Dù sao hai người cũng là đại phú hào số một trong nước, con tùy tiện nhận thân sao có thể không khiến cha mẹ nghi ngờ? Cha, mẹ, vấn đề ở công ty con sẽ tự mình giải quyết. Con muốn làm nên sự nghiệp cho mình, nhiều tiền hay ít tiền đối với con không sao cả. Con chỉ hi vọng có thể hưởng thụ cảm giác thành công. Kỳ thật, ngày đó khi hai người nói đã chuyển tài sản cho muội muội, con cảm thấy dễ nói hơn. Ít nhất hiện tại không có người ta nói con chuẩn bị mưu đoạt tài sản của hai người.

Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp liếc nhau, trong mắt hai người đều toát ra ánh mắt tán dương, Tề Thiên Lỗi mỉm cười nói:

- Tốt, không hổ là nhi tử của Tề Thiên Lỗi ta, có chí khí, ta cũng biết thân phận của con rất đặc thù chỉ sợ không cách nào kế thừa gia nghiệp nhà ta. Bất quá này không có sao, em gái của con cũng không kém, nhưng mà con cũng là con của cha mẹ. Ở phương diện này chúng ta sẽ đối xử như nhau, con đừng vội cự tuyệt, hiện tại ta không cho con. Con bây giờ không thiếu tiền, chờ sau này có cháu, ta sẽ cho cháu của ta. Con không có quyền cự tuyệt thay đâu nhé.

Nhìn vẻ tươi cười đắc ý trong mắt của Tề Thiên Lỗi, Tề Nhạc xác thực rất bất đắc dĩ, bất quá hắn càng cảm nhận được quyết tâm muốn đền bù tổn thất của cha mẹ mình:

- Vậy thì hai người đợi đi, ít nhất trong thời gian ngắn, khả năng mà con kết hôn vô cùng nhỏ.

Tề Thiên Lỗi cười hắc hắc, nói:

- Không có sao. Kết hôn hay không kết hôn đều không sao cả, Tuyết nhi xinh đẹp như vậy, sau này có hài tử nhất định sẽ anh tuấn hơn con, nếu nữ nhi thì hoàn mỹ như Tuyết nhi thì quá tuyệt. Yên tâm, cho dù các con không kết hôn mà có hài tử thì ta cũng có biện pháp giúp nó hoàn toàn thừa kế trên phương diện pháp luật.

- Ách...

Sao vừa hàn huyên vài câu đã lại nhảy tới chuyện có con cháu, Tề Nhạc có chút xấu hổ mà vẻ mặt của Tuyết Nữ thì đỏ khỏi nói.

Ứng Tiểu Điệp gật đầu chấp nhận nói;

- Đúng vậy. Cha con nói đúng, các con cần phải cố gắng, sớm sinh con đi, chúng ta cũng muốn ôm cháu. Chúng ta có một hòn đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế, chỗ đó hoàn cảnh phi thường ưu mỹ. Lúc đó nếu có cháu trai hoặc cháu gái thì ta và cha con sẽ mang bọn nhỏ tới đó dưỡng lão. Ah, đúng rồi. Gia đình chúng ta rất đặc thù, chỉ cần các con có bản lĩnh, muốn sinh mấy đứa con cũng được, càng nhiều càng tốt.

Vừa nói dứt lời, hai mắt của Ứng Tiểu Điệp cười tới híp lại, hiển nhiên là đang ảo tưởng con cháu cả sảnh đường.

Tề Nhạc lúng túng nhìn Tuyết Nữ, Tuyết Nữ buột miệng cười nói:

- Bác gái, hy vọng này của ngài e rằng rất dễ dàng giải quyết. Hồng nhan tri kỷ của Tề Nhạc không ít đâu, mỗi người chỉ cần sinh một đứa thôi cũng có thể tạo thành một đội bóng rổ rồi.

Ứng Tiểu Điệp cùng Tề Thiên Lỗi nghe xong lời này không khỏi đồng thời sững sờ nhìn Tề Nhạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Tề Thiên Lỗi xấu hổ ho khan một tiếng. Ứng Tiểu Điệp hết nói nổi, chỉ đành quở trách Tề Nhạc:

- Đứa nhỏ này, Tuyết nhi thật tốt ah! Con lại còn trêu ghẹo nữ nhân bên ngoài nữa, sao lại phụ lòng của người ta. Nghe mẹ nói, bỏ hết những người bên ngoài đi, hảo hảo đối tốt với Tuyết nhi. Đương nhiên, nếu như những cô gái đó đã có hài tử với con thì cứ yên tâm mang về, mẹ sẽ phụ trách chăm sóc nó giúp con.

- Cái này...

Nhìn Ứng Tiểu Điệp, Tề Nhạc thật là có chút dở khóc dở cười, nhưng mà loại tình thân ấm áp này khiến trong lòng hắn dễ chịu, đây mới là cảm giác có nhà.

Tuyết Nữ đi đến Ứng Tiểu Điệp Ứng Tiểu Điệp, nàng ngồi ở trên thành ghế sô pha nói:

- Bác gái, bác thì đừng làm khó dễ cho anh ấy. Kỳ thật, con là người cuối cùng xác lập tình cảm với Tề Nhạc. Con là người đến sau, không phải ngài muốn bảo Tề Nhạc bỏ con trước sao?

Ứng Tiểu Điệp sững sờ nhìn Tuyết Nữ cũng không có chút giận dỗi thì không khỏi kỳ quái hỏi:

- Như vậy sao? Nhưng mà chẳng lẽ con không hy vọng có thể độc chiếm hắn, trở thành vợ của Tề Nhạc sao?

Tuyết Nữ u oán nhìn Tề Nhạc đáp:

- Bác gái, không phải con không muốn, nhưng điều này căn bản chính là không có khả năng đâu. Tề Nhạc cụ thể có mấy người phụ nữ, ngay cả con cũng không rõ ràng lắm. Hẳn nhất định sẽ không chỉ thuộc về một người.

Ứng Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, loại tình huống này hiển nhiên là nàng không cách nào lý giải, Tề Nhạc thừa cơ hội này chặn lại nói:

- Mẹ, phương diện này chúng ta thảo luận sau. Bất quá, chỉ sợ con cả đời đều không thể kết hôn, bởi vì con không thể thực xin lỗi bất kỳ một ai trong các nàng.

Tề Thiên Lỗi cau mày nói:

- Nhưng mà con làm như thế chẳng khác gì xin lỗi tất cả, những người con gái đó có ai không hy vọng mình có thể đạt được danh phận đây? Như vậy đi, con nói cho ta biết, con rốt cuộc có mấy người phụ nữ.

Tề Nhạc nhìn bộ dạng cha mình có chút mất hứng thì dè dặt đáp:

- Bốn, ah, không, là năm.

Tuyết Nữ, Văn Đình, Thương Băng, Như Nguyệt, Minh Minh, cộng lại đúng là năm.

Hắn đương nhiên sẽ đem Văn Đình tính toán đi vào, bởi vì trong lòng hắn, Văn Đình căn bản không có chết.

Tề Thiên Lỗi giật mình nhìn con của mình:

- Con coi vậy mà được à, một cái liền tìm năm vợ. Tề Nhạc tuy rằng ta biết con không phải người bình thường, nhưng mà vẫn phải chú ý sức khỏe bản thân.

Ứng Tiểu Điệp khẽ gắt một tiếng, nói:

- Anh nói cái gì thế? Đừng dạy hư con trai.

Tề Thiên Lỗi tức giận nói:

- Con của em, anh không dạy được sao? Không dạy đã có năm người rồi, bằng không nếu dạy thì chắc em sẽ tìm thêm bạn gái cho nó.

Ứng Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Tề Thiên Lỗi nói:

- Cái gì mà con của em, nó không phải con của anh sao?? Được rồi, được rồi, thật vất vả nhìn thấy nhi tử, anh đừng có quở trách nó nữa. Em tin Nhạc nhi nắm chắc mọi điều, hết thảy đều thuận theo tự nhiên a.

Tề Thiên Lỗi gật nhẹ đầu, nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy. Bất quá, Nhạc nhi chờ con kết hôn thì phải sớm báo cho cha biết. Bất luận con có bao nhiêu thiếu nữ, ta đều có biện pháp lấy hết về làm vợ của con. Dù sao, chúng ta không phải là nhà bình thường.

- Sao?

Tề Nhạc nhìn Tề Thiên Lỗi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, phụ thân của hắn đúng là thần thông quảng đại ah! Một mực làm phức tạp vấn đề của mình, sau đó lại dễ dàng giải quyết như lời ông nói sao?

Tề Thiên Lỗi nói:

- Nhạc nhi. Hiện tại chúng ta đã nhận lại con, chờ con ngày nào đó có rảnh hãy tới tập đoàn Kim Cốc một chuyến, ta sẽ chính thức tuyên bố thân phận của con với hội đồng quản trị. Với tư cách con của ta, hơn nữa đã trưởng thành, ta đã nghĩ kỹ Kỳ Lân tập đoàn bên này là chuyện của con, ta cam đoan không can dự, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết, con nhất định phải đến Kim Cốc tập đoàn làm một chức vụ phó tổng giám đốc. Yên tâm, là chức quan nhàn tản, con chỉ cần mỗi tuần tới làm một ngày là được rồi. Tập đoàn ngoại trừ hội đồng quản trị thì tầng quản lý chủ yếu chính là dùng ta và mẹ con làm chủ. Phó tổng giám đốc còn trên tới tám, chín cái chức vị, vì thế con cũng không cần phải lo lắng cái gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)