← Ch.259 | Ch.261 → |
Ads Một gã nam tử toàn thân mặc hắc y đang chuẩn bị thu hồi ống phóng rốc-két muốn rời đi thì đột nhiên, áp lực vô cùng kinh khủng hoàn toàn khóa chặt thân thể của hắn hình lại, không đợi hắn kịp phản ứng, một nam tử với thân hình cao lớn đã đi tới trước mặt hắn.
Khẽ vươn tay Tề Nhạc bóp cổ thằng này, sát cơ mãnh liệt làm cho tên gia hỏa đánh lén không thể di động nửa phần.
Một đạo quang mang khác thường sáng lên trong mắt Tề Nhạc. Hắn biết rõ, có can đảm chấp hành loại nhiệm vụ này tất nhiên là tử sĩ, muốn từ trong miệng hắn hỏi ra cái gì là không thể nào đấy, đã như vầy thì dùng biện pháp của mình.
Tinh thần lực khổng lồ trực tiếp trào vào trong óc của nam tử áo đen, không cần hắn nói, Tề Nhạc dựa vào tinh thần lực của mình nhanh chóng quét qua đại não. Lập tức, hắn nhận được kết quả của mình cần. Nam tử áo đen là nhận được một cú điện thoại sau đó tới đây, mà thanh âm của cú điện thoại kia trong đầu Tề Nhạc phi thường quen thuộc, đúng là thủ hạ của Lý Diệu ở trong thang máy làm ra. Không cần hỏi nhiều hơn nữa, hết thảy đều đã trở nên rất rõ ràng. Tiện tay đem thân thể của Hắc y nhân ném sang một bên, ký ức trong đầu hắn đã bị lục tung, người này đã biến thành ngu ngốc.
Thân hình lóe lên, Tề Nhạc một lần nữa về tới bên trong phòng làm việc của mình. Mà lúc này, Tề Thiên Lỗi, Ứng Tiểu Điệp cùng với bốn người Viêm Hoàng Hồn bảo hộ họ đã xuất hiện trong văn phòng của Tề Nhạc đang hỏi Hoàng Duy cái gì đó.
Sắc mặt Hoàng Duy trắng bệch nhìn một mảnh bừa bãi trong văn phòng, nàng đương nhiên biết rõ là thời khắc mấu chốt Tề Nhạc cứu mạng mình, nhưng mà Tề Nhạc đi nơi nào, nàng thật sự là không biết. Đang khi nàng không biết phải trả lời vợ chồng Tề Thiên Lỗi như thế nào thì Tề Nhạc đã trở lại.
- Cha, mẹ, con không sao.
Tề Nhạc đột nhiên xuất hiện dọa bốn gã Viêm Hoàng Hồn thành viên một cái, cũng may trong đó Đao Hồn đã quen biết Tề Nhạc từ trước. Thấy tên quái thai như Tề Nhạc, nhưng hắn vẫn không khỏi vô ý thức rút lui một bước.
Bởi vì không có kịp thời phòng hộ, tuy thân thể của Tề Nhạc không có vấn đề gì, nhưng mà bộ dáng của hắn nhìn bề ngoài thật sự có chút chật vật. Chính diện khá tốt chút ít, sau lưng đồ vét bị nổ nát bấy, cả mông cũng bị lộ ra ngoài.
Sắc mặt của Tề Thiên Lỗi trở nên có chút méo mó, chính mình thật vất vả mới tìm được con trai, sao lập tức gặp phải tình huống này, hắn làm sao có thể không tức giận đây? Trong mắt chớp liên tục ánh sáng lạnh:
- Nhạc nhi, thân thể của con...
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Cha, yên tâm đi, con vẫn khỏe mạnh. Bất quá, chuyện này cũng nhất định phải có một kết quả mới được, con không hi vọng có uy hiếp tồn tại bên cạnh hai người. Viêm Hoàng Hồn nghe lệnh.
Vừa nói dứt lời Không Động Ấn ở trước ngực Tề Nhạc triệu hồi ra kim cương thủ hộ huân chương của mình.
Cơ thượng tướng đã từng đã thông báo, kim cương thủ hộ huân chương là có thể điều khiển Viêm Hoàng Hồn, nhưng chỉ cực hạn ở trong Kinh Thành.
Bốn gã thành viên của Viêm Hoàng Hồn vừa nhìn thấy kim cương thủ hộ huân chương trong tay hắn thì vội vàng lên tiếng, ngay sau đó, trong tai đám người cũng đã xuất hiện truyền âm của Tề Nhạc. Có được mệnh lệnh của hắn, bốn gã Viêm Hoàng Hồn lập tức rời đi.
Hoàng Duy kinh hãi quá độ, Tề Thiên Lỗi sai người đưa nàng vào viện, Tề Nhạc thay đổi một bộ quần áo thì cũng lặng lẽ rời khỏi tổng bộ của tập đoàn Kim Cốc, hắn cũng không hy vọng bị cảnh sát địa bàn hỏi thăm. Có một số việc, vẫn cảm thấy dùng phương pháp của hắn giải quyết thì nhanh hơn.
Một ngày, chỉ một ngày, giới kinh doanh Kinh Thành chấn động mãnh liệt. Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kim Cốc, chủ tịch Lý Diệu hội đồng quản trị tập đoàn Tung Hoành không ràng buộc đem tất cả tài sản của chính mình hiến cho hiệp hội nước cộng hòa Viêm Hoàng quốc gia làm từ thiện. Đồng thời, từ đi tất cả chức vụ trong công ty của hai tập đoàn, sau khi là xong, Lý Diệu liền biến mất trên thế giới này. Đồng thời biến mất còn có thật nhiều người, nhưng số người này không đủ để người ta đàm tiếu.
Tề Nhạc làm rất đơn giản, dùng thực lực của Viêm Hoàng Hồn tự nhiên có thể đơn giản tra ra hết thảy sự tình về Lý Diệu. Hắn hướng cơ thượng tướng hồi báo một tiếng thì triển khai hành động của mình. Để cho Lý Diệu chuyển di tài sản cho hội từ thiện quốc gia rất khó sao? Không khó, khi tinh thần một người bị hoàn toàn khống chế thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng. Hắn thuê mướn chút ít lính đánh thuê ngoại tịch cùng với thế lực âm thầm trong vòng một ngày hoàn toàn bị Tề Nhạc triệt để tẩy trừ, về phần là như thế nào tẩy trừ thì chỉ có thể dùng hai từ huyết tinh để giải quyết. Đồng thời dựa theo manh mối Lý Diệu lưu lại, Tề Nhạc đem tiểu đội Sinh Tiếu Long, tiểu đội Sinh Tiếu Hổ, tiểu đội Sinh Tiếu Kê trong mười hai tiểu đội Sinh Tiếu phái ra ngoại cảnh, cho ba mươi sáu cá nhân này một nhiệm vụ là thanh trừ hết thảy thế lực của Lý Diệu ở nước ngoài. Có tình báo mà Lý Diệu lưu lại thì những chuyện này cũng không khó giải quyết.
Về phần bởi vì Lý Diệu xong đời mà sinh ra giới kinh doanh chấn động, quốc gia can thiệp rất dễ dàng thì bình phục lại. Một tuần sau, thậm chí tại trên internet muốn tìm thấy được cái tên Lý Diệu cũng khó.
- Con trai à, con làm vậy có quá tàn khốc không.
Trong văn phòng của Tề Thiên Lỗi, lúc này chỉ có hắn và Tề Nhạc. Thời gian một tuần này, hắn rốt cuộc biết năng lực của con trai chính mình mạnh bao nhiêu rồi. Căn bản không cần xuất ra một phần lực lượng nào, mọi chuyện cần thiết đã hoàn toàn giải quyết. Có quốc gia với tư cách hậu thuẫn, hơn nữa bản thân thực lực cường đại thì giải quyết một tên Lý Diệu đối với Tề Nhạc mà nói lại dễ dàng. Mà ngay cả Tộc Cửu Lê trong tay hắn đã bị hủy diệt phân nửa, huống chi Lý Diệu đã có ý muốn sát hại người thân của hắn. Về phần quốc gia vì sao phối hợp. Kỳ thật rất đơn giản, hết thảy đều là chương trình pháp luật, quốc gia làm sao không muốn mấy chục tỷ USD tài phú tiến vào quốc khố của mình cơ chứ? Nếu là chương trình pháp luật bình thường, Lý Diệu công khai lộ diện tự nguyện quyên góp thì dư luận quốc tế cũng không có gì. Ít nhất đại đa số mọi người cho rằng, Lý Diệu là vì lớn tuổi, cũng đã đủ lợi nhuận rồi. Muốn làm chút ít việc thiện chính mình thoái ẩn lưu tốt thanh danh. Đến khi hắn đi nơi nào, cũng không có bao nhiêu người sẽ đi chú ý. Đương nhiên, cho dù chú ý cũng vô dụng. Nước cộng hòa Viêm Hoàng chùi đít cho Tề Nhạc, đây còn không phải là giết sạch sẽ sao.
Quốc gia ủng hộ mạnh mẽ Tề Nhạc cũng là có nguyên nhân khác, bất luận là thực lực của bản thân Tề Nhạc hay là hắn đại biểu thủ hộ giả phương đông đều là lực lượng quốc gia cần. Vì quốc gia, Tề Nhạc đã từng lập nhiều công lao hãn mã. Tập đoàn Kỳ Lân đưa tới hoa quả nguyên sinh thái khiến cho người lãnh đạo quốc gia bọn họ để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Không ràng buộc kính dâng không nói, sự ưu việt hoa quả quả thật làm cho người lãnh đạo bọn họ được lợi rất nhiều. Tuy rằng chuyện lần này ảnh hưởng không nhỏ, nhưng làm một quốc gia mà nói, vẫn cảm thấy rất dễ dàng dọn dẹp đấy.
*****
- Cha, thời điểm đối mặt với địch nhân thì nhất định không thể lòng dạ đàn bà. Cái khác con không sợ, nhưng mà nếu như đám người đối với ngài cùng mẹ có điều gì bất lợi mà con lại không có thể ngăn cản thì nhất định con sẽ tự trách cả đời này. Vì thế bất luận như thế nào, con cũng phải muốn thay hai người giải quyết uy hiếp tiềm ẩn. Bất quá, vì tránh hiềm nghi, cổ phần công ty của tập đoàn Kim Cốc trong tay Lý Diệu con đều chuyển cho quốc gia. Nhưng mọi người yên tâm, quốc gia đã đáp ứng sẽ dùng giá thấp bán cổ phần công ty lại cho chúng ta. Đến lúc đó, cha tự mình đến văn phòng quỹ từ thiện một chuyến a, vấn đề không phải sẽ được giải quyết sao? cổ phần công ty của cha cùng mẹ đều hơn của Lý Diệu. Nhận thêm nữa đã tiếp cận nửa số, con xem sau này ai còn có thể uy hiếp được vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của cha. Tham lam là sai lầm lớn phạm phải của Lý Diệu, uy hiếp thân nhân của con thì kết quả chỉ có một.
Tề Nhạc không có xử lý Lý Diệu máu me ra sao, hắn chẳng qua là đem Lý Diệu đưa đến trong rừng rậm của thời kì Viễn Cổ Cự Thú mà thôi, cũng không có ra tay đối với người nhà của Lý Diệu. Dù sao người nhà của hắn vô tội, cũng thừa dịp cơ hội lần này, hắn đem Tiểu Lâu cũng đưa đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú, giao cho Y Nhược phụ trách bảo hộ, hơn nữa nói cho Tiểu Lâu, đợi đến một tháng sau sẽ đem nàng tiếp trở về. Khi Tiểu Lâu đi vào thời kì Viễn Cổ Cự Thú, sớm đem lời dặn dò của Tề Nhạc quăng lên chín tầng mây. Lực rung động của nàng còn lớn hơn cả Thực Vật Hồn. Uy hiếp từ Tộc Cửu Lê đã đi trừ, đã có Đại Bằng Minh Vương cam đoan, hung thú cũng không thể có khả năng uy hiếp được nhân loại, ít nhất một đoạn thời gian rất dài với loại sẽ là an toàn, vì thế Tề Nhạc cũng an tâm cho sự an toàn của Tiểu Lâu. Chờ chiến một trận ở Everest xong, hắn lại đem Tiểu Lâu đón trở về, thời gian cũng vừa vặn.
Tề Thiên Lỗi thở dài một tiếng, nói:
- Sự tình đã giải quyết xong, bất quá con trai à! Ông trời có đức hiếu sinh, sau này vẫn nên làm ít sự tình giết chóc đi thì tốt hơn.
Tề Nhạc đi đến bên cạnh Tề Thiên Lỗi ôm lấy cánh tay của hắn nói:
- Con biết rồi. Nhưng có lúc con cũng do thân bất do kỷ không thể khống chế. Cha, con chỉ có thể cam đoan với ngài một chuyện, cái kia chính là bất luận chuyện mà con làm đều không thẹn với lương tâm.
Tề Thiên Lỗi nhìn thật sâu con trai rồi gật nhẹ đầu nói:
- Cha tin tưởng con.
Sau chuyện của Lý Diệu, tuy rằng vấn đề của Lý Diệu đã giải quyết triệt để, nhưng Tề Thiên Lỗi cũng không miễn cưỡng Tề Nhạc đến tập đoàn Kim Cốc đi làm, Tề Nhạc biểu hiện ra thế lực làm cho Tề Thiên Lỗi hiểu đực, con trai của mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng chỉ lo chuyện của công ty. Bởi vậy, hắn một bên đẩy nhanh tiến độ thiết kế biệt thự cạnh biệt thự Long Vực trên mảnh đất trống lớn. Bên kia cũng giải phóng Tề Nhạc mặc kệ do hắn trở lại biệt thự Long Vực tiếp tục tự do của hắn. Chỉ là yêu cầu Tề Nhạc mỗi tuần ít nhất phải cùng mấy hồng nhân tri kỷ của hắn tới một ngày.
Khi Tề Nhạc xử lý xong chuyện của Lý Diệu, tất cả Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều trở về rồi. Tề Nhạc lúc ấy không có quy định thời gian đám người trở về, nhưng mà mỗi một vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều hiểu rõ trận chiến trên Everest có ý nghĩa trọng đại với Tề Nhạc như thế nào. Vì thế sau khi báo tin bình an với người nhà thì đều mau chóng quay trở về biệt thự Long Vực. Thời gian quyết đấu chạy nước rút bắt đầu. Lần tu luyện cuối cùng này, đối với tập thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà nói làm ra tác dụng rất trọng yếu. Mười lăm ngày tu luyện, cơ hồ là lúc nào cũng tu luyện, dùng Tề Nhạc làm trung tâm, mỗi người đều toàn tâm vùi đầu vào tăng lên thực lực của bản thân. Bọn họ cũng đều biết, đã không có thời gian để cho bọn họ lãng phí, hết thảy, đều cần dựa theo quỹ tích đi trước để hoàn thành. Mà kết quả cuối cùng cũng để cho chính bọn hắn đến quyết định, thực lực chính là vương đạo. Vì sinh tồn, cũng vì tương lai của Đông Phương ai có thể lười biếng cơ chứ?
...
Everest là ngọn núi cao nhất thế giới của dãy Himalaya, với độ cao so với mặt biển 8848. 13 mét. Nằm ở chỗ giao giới nước cộng hòa Viêm Hoàng Tây Tạng cùng Nepal vương quốc. Cấu tạo chủ yếu do tinh nham hình thành. Sông băng quy mô lớn diện tích đạt 1600 ki-lô-mét vuông. Vĩ độ này là nơi tập trung của sông băng, phổ biến nhất là băng tháp Everest. Địa hình dãy núi Everest rất đặc thù. Phía Bắc, Phía Đông cùng Tây Nam đều có hồ đóng băng cỡ lớn khiến cho đỉnh núi cao đạt hơn 3000 mét. Ở sườn núi phía bắc độ cao so với mặt biển là 7450 mét, là giao giới của băng tuyết cùng nham thạch, mặt đất trắng xóa, bên trên là vách đá dóc đứng, sức gió mạnh mẽ, băng tuyết không cách nào tồn trữ trước nham thạch. Đỉnh núi thường bị mây mù bao phủ, giống như dùng ngọc mà phiêu động như lá cờ, ở nơi này chỉ có mỗi nó là hiện tượng khí tượng. Người ta gọi đó là Kỳ Vân.
Lúc này ngay tại bắc sườn núi Everest, nơi giao giới của băng tuyết cùng nham thạch có một đoàn mười mấy người đang leo lên cao. Phải biết rằng khi nhiệt độ cao hơn mặt nước biển bảy ngàn thước thì bất luận là nhiệt độ hay là dưỡng khí đều rất mỏng manh. Người bình thường đã không có khả năng thừa nhận. Mà mười mấy người leo ngọn núi này nhìn bề ngoài rất nhẹ nhàng, trên người ăn mặc quần áo bình thường mà không phải quần áo chuyên chống lạnh.
Đám người đó chính là các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần do Tề Nhạc dẫn đầu, theo ước định cùng Vũ Mâu, trong lòng Tề Nhạc không ngừng hiện lên những chuyện đã xảy ra trước kia. Một màn kia cũng chân thật như hiện tại trước mặt. Từ lần thứ nhất nhìn thấy dung nhan kinh diễm, càng về sau là ái mộ, cùng với thổ lộ tình cảm lẫn nhau khi ở Athen, mãi cho đến cuối cùng bị phản bội, đều được Tề Nhạc khắc sâu nhất ở sâu trong nội tâm mình.
Bên trong quang mang như ẩn như hiện, một chuyến mười ba người chỉ dùng ngắn ngủn mười mấy phút đã leo lên tới đỉnh ngọn núi Everest hơn một ngàn mét. Rất xa, nhìn phía dưới một mảnh tuyết trắng như tuyết, từng đoàn từng đoàn tuyết theo gió rơi lả tả thổi qua thân thể họ.
Tề Nhạc là người thứ nhất đi tới đỉnh núi, một mình một người đứng ở địa phương cao nhất nhìn bề ngoài có vài phần tiêu điều. Đám người hiển nhiên không chậm, mười hai người chỉnh tề đứng ở sau lưng của hắn, ai cũng không lên tiếng nữa, ánh mắt của bọn hắn đều lộ ra có chút ngưng trọng. Đây cũng không phải là chuyện riêng của Tề Nhạc, mà là quyết chiến của thủ hộ giả phương tây và phương đông. Bọn họ cũng đều biết, hôm nay tuyệt đối không thể thua.
Tề Nhạc cúi đầu, tựa như đang tự hỏi cái gì, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, thân thể run rẩy rất nhỏ. Ánh mắt như hai mũi tên nhọn bắn thẳng về phía nam.
*****
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh uyển chuyển từ phía dưới từ từ bay lên, nàng phảng phất không cần mượn lực bay bổng hướng trên đỉnh núi. Mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau lưng Tề Nhạc tự hành bày bố trận hình, hình thành một hình vòng cung, chỉ có Tề Nhạc không nhúc nhích. Nhưng ánh mắt của hắn lại thủy chung khóa chặt phía trên thân ảnh uyển chuyển ở đằng kia từ từ bay đến.
Rốt cục, tựa như một đóa tường vân, nàng kia phiêu lên đỉnh núi váy dài liên y trắng như tuyết. Toàn thân nàng bao phủ ở bên trong quang ảnh nhàn nhạt. Tư thái mảnh khảnh mỹ lệ giống như mặc vào một tầng sa mỏng màu vàng, da thịt bạch ngọc như ẩn như hiện làm cho người ta không thể ngưng mắt nhìn, trên gương mặt trái xoan lộ vẻ như băng tuyết thuần khiết tươi mát, đồng tử xinh đẹp, cái mũi khéo léo đẹp đẽ, cánh môi hơi cong no đủ, ngũ quan hết sức tinh xảo.
Thân thể mềm mại thon dài hoàn mỹ, vòng eo nhỏ nhắn làm cho người ta thán phục. Đường cong thân thể lung linh được bạch sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ. Khí tức thần thánh tràn ngập, kỳ lạ nhất là mái tóc dài của nàng màu tím nhưng không phải nhuộm mà giống như, trời sinh. Màu tím của tơ lụa phiêu tán ở sau lưng. Lúc này ánh mắt của nàng cũng nhìn thấy nam tử mặc áo hồng, trong con ngươi tím mịt mờ thê lương cùng bất đắc dĩ, hàm răng nhỏ nhắn trắng tinh khẽ cắn môi.
Vũ Mâu dùng ngôn ngữ Viêm Hoàng chính tông nói khẽ:
- Anh không ngờ vẫn tới trước tôi, kỳ thật, tôi vĩnh viễn cũng không hy vọng một trận chiến này có thể diễn ra.
Thanh âm của Tề Nhạc vẫn thấp như vậy:
- Nhưng mà chuyện này cuối cùng cũng phải đến. Lúc trước cô lựa chọn như vậy, một trận chiến này thì không thể tránh né. Cô giết tôi một lần. Cuối cùng lại buông tha tôi, tôi và cô đã không có bất luận cái gì liên quan. Nhưng mà Văn Đình, Klinsmann, Đế Tâm Tuyết Liên Vương đều bởi vì tôi và cô mà chết, hôm nay, tôi muốn thay họ đòi lại công đạo. Đồng thời, cũng muốn chứng kiến trên thế giới này, ai mới là cường giả chân chính. Là thủ hộ giả phương đông hay thủ hộ giả phương tây.
Trong âm thanh của hắn trừ thêm vài phần tang thương ra thì không có bất kỳ một tia sắc tháu tình cảm nào.
Vũ Mâu nhẹ nhàng mà gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:
- Đối với chuyện lần đó, tôi không lời nào để nói. Vì sứ mạng của chúng ta. Chúng ta cũng cũng không thể lùi bước.
Tay phải của nàng chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng vẫy nhẹ. Quyền Trượng Chiến Thắng lăng không rơi vào trong tay nàng, quyền trượng chậm rãi cử động chiếu vào không trung, một đạo kim quang trầm tĩnh từ trong trượng thủ bắn ra, lập tức tuyết trong không trung bị kim quang ảnh hưởng lập tức tiêu tán rồi, không trung tản ra một mảnh khí tức càng thêm thánh khiết.
Đúng lúc này, mười hai thân ảnh như ẩn như hiện lóe lên từ sườn núi phía nam của Everest, mỗi người đều có chút mập mạp, khoảng cách tới gần có thể thấy được sau lưng đám người đều cõng một cái rương hòm rất lớn. Tề Nhạc biết rõ, Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ đã đem Địa tinh tọa của họ tới. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sắp sửa đối mặt chính là mười hai Tinh Tọa Thủ Hộ Giả trạng thái hoàn mỹ.
Thân hình của đám người càng ngày càng gần, thông qua cảm giác của tinh thần lực, Tề Nhạc biết rõ, tiến bộ không chỉ là mình và Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ đồng dạng trong khoảng thời gian này lấy được tiến bộ thật lớn. Về phần tiến bộ đến trình độ nào, hắn cũng không biết.
Thần cách của Nữ Thần Athena bị Vũ Mâu hoàn toàn hấp thu, thực lực của nàng trong thời gian ngắn đã nhanh chóng bay vọt, đã trở thành Nữ Thần Athena chính thức. Mà thực lực của Vũ Mâu gia tăng cũng đồng thời đưa đến năng lượng thần thánh của mười hai vị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả toàn bộ tăng lên, tựa như Vũ Mâu đã trở thành Athena chính thức. Đám người đó cũng chính thức đã trở thành Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của Athena.
Đỉnh Everest diện tích không lớn, khi mười hai vị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ đều đi vào đỉnh núi, toàn bộ đỉnh núi thậm chí lộ ra có chút chật chội, khí lưu lạnh như băng không ngừng từ đỉnh núi thổi qua, nếu như không phải lúc này hai mươi sáu người đều có thực lực viễn siêu thường nhân, chỉ sợ gió táp mang đến rét lạnh cũng có thể đơn giản để cho bọn họ mất đi tri giác.
Mười hai vị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bình tĩnh đứng ở sau lưng Vũ Mâu, Vũ Vân cúi đầu, nàng thậm chí không dám nhìn tới Tề Nhạc. Mà ánh mắt những Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ nhìn Tề Nhạc cũng từng người bất đồng, nhưng lại không có một cái nào bao hàm địch ý. Dù sao, ở sâu trong nội tâm bọn hắn đều hiểu rõ ban đầu là ai đúng ai sai.
Đương nhiên, đám người cũng sẽ không cho là Vũ Mâu không chính xác, vì Hy Lạp, vì có thể hoàn toàn kế thừa thần cách của Athena, hết thảy đều là đáng giá đấy, duy nhất làm cho những Tinh Tọa Thủ Hộ Giả này trong lòng có chút thấp thỏm không yên chính là Tề Nhạc từ bằng hữu nguyên bản đã trở thành cừu nhân, kết cuộc không biết sẽ mang tới cho bọn họ cái gì.
Song phương đều là mười ba người, trong hàn phong lạnh thấu xương phần phật im im lặng lặng đứng ở nơi đó, kỳ vân phiêu bày trên đỉnh Everest, sương mù không ngừng từ trên thân mọi người đảo qua, mang đến cho bọn hắn vài phần cảm giác ẩm ướt.
Hào quang Quyền Trượng Chiến Thắng trong tay Vũ Mâu ảm đạm xuống, nhìn Tề Nhạc, nàng thật lâu mới mở miệng nói:
- Tất cả mọi người đã tới, như vậy thì bắt đầu a. Tề Nhạc, anh muốn như thế nào quyết định thắng bại đây?
Tề Nhạc nhìn Vũ Mâu, nói:
- Rất đơn giản, hôm nay quyết chiến. Mặc dù là tôi và cô chiến đấu với nhau, nhưng mà quan hệ đến liên quan của thủ hộ giả phương tây và phương đông. Tuy rằng trong lòng tôi, cô tuyệt đối là cừu nhân, nhưng mà điều đó và Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của cô không có liên quan gì. Trừ cô và ta một sinh một tử ra thì vì bảo hộ Đông Phương chúng ta cùng Tây Phương các người, bọn họ không cần quyết định sinh tử.
Lời nói của Tề Nhạc rất bình tĩnh, đại sư Trát Cách Lỗ nói với hắn hết thảy sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn. Tề Nhạc cũng không muốn chứng kiến đồng bọn của mình bởi vì thù riêng của mình mà trả giá một cái tánh mạng.
Vũ Mâu nhìn thật sâu Tề Nhạc, ở trong chỗ sâu đáy mắt hiện lên một tia bi thương:
- Được rồi, đã như vầy, vậy tôi biết ngay nên làm như thế nào rồi. Đỉnh của Everest địa phương nhỏ hẹp, không bằng để cho chúng ta bắt đầu từng người một. Song phương dựa theo trình tự Sinh Tiếu các ngươi cùng Tinh Tọa chúng ta xuất chiến lẫn nhau, mỗi một trận chiến tới điểm đến là dừng, quyết định ra thắng bại là được rồi. Dựa theo thắng nhiều để quyết định người thắng cuối cùng. Nếu như chúng ta thua, như vậy, sau này Hy Lạp Thủ Hộ Giả sẽ nghe thủ hộ giả phương đông các ngươi điều khiển và ngược lại. Như thế nào?
Nghe Vũ Mâu nói xong, trong lòng Tề Nhạc không khỏi khẽ động, nếu như có thể đạt được quyền chi phối của Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, không thể nghi ngờ sẽ thực lực tăng nhiều. Nhưng mà Vũ Mâu tại sao phải nói như vậy đây?
*****
Ads Chẳng lẽ đám người này tuyệt đối nắm chắc chiến thắng đối phương sao? Từ tiếp xúc trước kia của chính mình đối với Tinh Tọa Thủ Hộ Giả thì thực lực mười hai vị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả không chênh lệch nhau lắm, mà cạnh mình lại không giống nhau, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có thực lực xê xích không nhỏ. Thắng bại phi thường khó nói.
- Nếu như cuối cùng là tôi và cô song phương tất cả thắng sáu tràng thì như thế nào?
Tề Nhạc hỏi.
Vũ Mâu nói:
- Vậy dùng sinh tử của tôi và anh đến quyết định thắng bại cuối cùng. Đây không phải là điều mà anh hy vọng sao?
Tề Nhạc nhìn Vũ Mâu trong mắt hiện lên một đạo sát khí lạnh như băng:
- Tốt, một lời đã định.
Vũ Mâu bổ sung một câu:
- Nếu như cuối cùng chúng ta cũng chiến thành ngang tay như vậy, thì để cho mọi người chúng ta liên hợp lại tiến hành một trận cuối cùng, tổng hợp thực lực cao thấp để luận thắng thua. Trước khi đến, tôi đã hướng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của tôi chỉ thị tốt rồi, cho dù tôi chết đi, đám người cũng sẽ tuân theo lời hứa. Nghe theo sự phân công của các người.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu nói:
- Tôi cũng thế. Bất quá, cô để cho tôi tín nhiệm cô như thế nào?
Vũ Mâu sửng sốt một chút, nàng nhìn ánh sáng lạnh trong mắt của Tề Nhạc, trong nội tâm nàng không khỏi một hồi quặn đau, nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào nói ra cái gì, dù sao, nàng lúc trước đã từng lừa gạt Tề Nhạc ah! Hơn nữa còn là lừa gạt tình cảm của hắn.
- Tề Nhạc, anh không nên quá phận rồi. Cho dù tiểu thư đã từng tổn thương qua anh, nhưng tiểu thư cũng bất đắc dĩ mà thôi.
Mephisto nhịn không được đứng ra trách cứ Tề Nhạc.
Tề Nhạc lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
- Anh không có tư cách nói chuyện cùng tôi.
- Anh...
Trong mắt Mephisto lộ ra quang mang phẫn nộ, nhưng cảm thụ được khí tức khủng bố trên người Tề Nhạc phát ra, hắn lại không cách nào có dũng khí phát động công kích Tề Nhạc.
Tề Nhạc lấy áo choàng từ trên đầu xuống cho vào Kỳ Lân Ẩn lộ ra một đầu tóc dài tuyết trắng đón gió phiêu tán:
- Tôi liền lại tin cô một lần nữa. Nếu như các ngươi không tuân thủ lời hứa, như vậy Hy Lạp sau này cũng không cần Thủ Hộ Giả nữa.
Vừa nói dứt lời, hắn quay người muốn lui về phía sau đi, trở lại bên đội ngũ của mình.
Mephisto nhìn Vũ Mâu bên cạnh rồi thấp giọng nói:
- Tiểu thư!
Vũ Mâu giơ tay lên, ngăn cản hắn nói tiếp:
- Tốt rồi, chuẩn bị bắt đầu đi. Hôm nay chiến một trận không cách nào tránh khỏi, nhưng vì sau này đông tây phương có thể cộng đồng chống lại nguy cơ tương lai, chúng ta nhất định phải lựa chọn liên hợp. Sau khi tôi và Tề Nhạc giải quyết cừu hận thì nhớ kỹ những lời tôi đã nói, một khi chúng ta thất bại, ai cũng không được làm trái lời hứa, nếu không chính là vi phạm mệnh lệnh của Nữ Thần Athena.
Giống như Tề Nhạc, nàng cũng trở về đội ngũ của mình.
- Chòm Bạch Dương Tinh Tọa Thủ Hộ Giả xuất chiến.
Vũ Mâu bình tĩnh nói.
Chòm Bạch Dương Yunus hướng Vũ Mâu khom người thi lễ rồi chậm rãi đi ra, bạch sắc quang mang nhàn nhạt từ trên người hắn sáng lên, khiến cho gió tuyết bên trên Everest không cách nào xâm nhập đến chung quanh thân thể của hắn trong phạm vi một mét.
Ánh mắt của Tề Nhạc rơi vào trên người Điền Thử hắn hắn gật nhẹ đầu.
Điền Thử nhìn Tề Nhạc, trả lại cho Tề Nhạc một ánh mắt kiên định. Trước đó hắn đã nghĩ kĩ, nếu như là một mình đối mặt một địch nhân thì cho dù chết cũng sẽ không bại, vì khuất nhục của lão đại lúc trước phải chịu. Liều mạng!!!
- Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Thử.
Điền Thử hét lớn một tiếng, thân thể hắn thấp lè tè lại trung khí mười phần, âm thanh chấn tuyết phong, làm cho tuyết đọng bị run rẩy. Ánh mắt khóa chặt trên người đối thủ, Vân Lực toàn thân rất nhanh đã điều động.
Chòm Bạch Dương Yunus nhìn Điền Thử, có chút thi lễ sau đó bạch sắc quang mang trên người trở nên càng thêm cường thịnh rồi. Hai người đồng thời làm ra một thủ thế mời, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả rốt cục triển khai chiến đấu, trận đầu này chiến đấu của Sinh Tiếu chuột Chiến Sĩ cùng chòm Bạch Dương Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đã tiến hành.
Toàn bộ đỉnh núi Everest cũng không quá hơn 100 m²- mét vuông mà thôi, hơn nữa mặt đất còn lồi lõm. Những người khác đứng đấy chung quanh chính thức lưu không gian hai người động thủ chưa đủ trăm mét.
Điền Thử vẫn không nhúc nhích, Vân Lực trong cơ thể không ngừng đề thăng, tóc ngắn trên đầu của hắn đã dần dần biến thành màu xám, ánh mắt lại vô cùng lợi hại, hai tay chậm rãi vươn về trước, lộ ra một đôi tay không cân đối với thân thể. Đó là một đôi tay trong suốt như thủy tinh, ngón tay cực kỳ thon dài, mỗi một ngón tay đều có một móng tay dài ba tấc, ánh mắt nhỏ híp lại lợi hại như dao găm xé rách phòng tuyến tinh thần của Yunus.
Yunus đồng dạng cũng không có động, nhưng mà năng lượng màu trắng chung quanh thân thể của hắn cũng rất nhanh luật động lên, vừa nhìn thấy Điền Thử, hắn không khỏi đối với đối thủ này có chút khinh miệt, năng lượng ba động trên người Điền Thử rõ ràng không bằng chính mình, hơn nữa, dùng thân hình của tên này, cũng tuyệt đối không có khả năng linh hoạt bằng mình.
Nhưng mà khi ánh mắt lợi hại của Điền Thử khóa chặt người hắn thì Yunus lại biết mình sai rồi, từ trong ánh mắt của Điền Thử, hắn thấy được kiên định, đối với xem xét thắng lợi chấp nhất, hắn biết rõ, một trận chiến này đối với chính mình mà nói, cũng không dễ dàng thắng lợi.
Điền Thử rốt cục cũng động, trước khi chòm Bạch Dương Yunus di chuyển, thân thể mập mạp của hắn bỗng nhiên phóng ra một bước về phía trước, tay phải dò xét thẳng đến trước ngực đối phương chộp tới. Lúc này khoảng cách của hắn và Yunus cách ước chừng có ba mét, tiếng xé gió chói tai vang lên, móng tay phải của Điền Thử hoàn toàn giãn ra, năm đạo hôi sắc quang mang lợi hại như điện xạ lập tức tới trước mặt của Yunus.
Yunus không nhúc nhích nhưng ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, hôi sắc quang mang không còn đủ nửa xích, đột nhiên một đạo hào quang nhộn nhạo giống như nước hiện ra tạo thành bình chướng trước người của Yunus, âm thanh nghiền nát vang lên giống như cái gương nát vụn, năng lượng trong suốt kia bị Điền Thử đánh tan, sau một khắc Điền Thử đã phi thân lên, đúng như phán đoán của Yunus, thân pháp của Điền Thử vì thân thể hạn chế mà cũng không phải năng lực đặc thù của cầm tinh, nhưng mấy tháng ở thời kỳ viễn cổ cự thú tẩy lễ cho nên tốc độ Điền Thử đã sớm tăng lên trên phạm vi lớn, dưới tác dụng của vân lực chỉ trong nháy mắt hiện ra trước người Yunus.
Yunus lợi dụng phóng thích năng lượng của mình ngăn cản Điền Thử, quay người lại nhảy lên cao, vừa vặn tránh thoát cú bổ nhào của Điền Thử về phía trước, ngay sau đó từ đầu xuống chân từ không trung nhào đầu vào người Điền Thử.
Điền Thử mất đi đối thủ, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua không trung, thời điểm hắn chuẩn bị đánh thì thân thể mập mạp thân xiết chặt, giống như bị cái gì đó trói buộc không thể di động, mà song chưởng của Yunus đánh lên đỉnh đầu của Điền Thử.
← Ch. 259 | Ch. 261 → |