Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 271

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 271: Cực hạn tám vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Trát Cách Lỗ nói:

- Tất cả đã nhất định rồi, anh là người có được huyết mạch Kỳ Lân thì đời này của anh đã không bình thường, cho dù tôi không xuất hiện thì anh cũng là Kỳ Lân vương giả. Tề Nhạc, anh đã làm rất tốt rồi, kế tiếp là kiếp nạn trùng điệp nên đây là khảo nghiệm cực lớn với anh, không nên vì gánh nặng quá nhiều mà lo lắng, chỉ cần nỗ lực hết sức là được.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Ngài yên tâm đi, tôi không có bao nhiêu gánh nặng. Kỳ thật mục đích của tôi chỉ có một thôi, chỉ cần có thể bảo vệ tốt thân nhân và bạn bè của mình là đủ rồi, về phần chuyện khác tôi không suy nghĩ nhiều. Thẳng thắn mà nói nếu như không phải lần này tiểu hành tinh va chạm sẽ hủy diệt địa cầu thì ngài cho rằng tôi nguyện ý chịu nguy hiểm sao?

Trát Cách Lỗ cười nói:

- Anh đấy! Không nên nói thật như vậy chứ, nếu như bị người khác nghe thấy là không tốt.

Tuy trong miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng phi thường ưa thích bộ dạng thẳng thắn của Tề Nhạc lúc này. Không có hiên ngang lẫm liệt gì đó, cũng không khoác lác cái gì vì nước vì dân, nhưng mà những chuyện hắn làm chính là chuyện đàn ông cần làm!

Trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, nói:

- Đại sư, đột nhiên tôi nghĩ tới vấn đề. Ngài vừa nói thế giới của chúng ta có phong ấn tồn tại, nếu như phong ấn này hạn chế lực lượng của nhân loại đạt tới đỉnh phong, như vậy Ma Vương Tát Đán của địa ngục có phải không cách nào đi vào thế giới của chúng ta đúng không? Thế nhưng mà lần trước tôi đã gặp được công chúa địa ngục, nàng hình như rất nắm chắc cha của mình sẽ hàng lâm đấy? Dùng thực lực của Tát Đán có bị phong ấn hạn chế hay không?

Trong mắt Trát Cách Lỗ xuất hiện hào quang suy tư, sau một lúc lâu mới nói:

- Tát Đán với tư cách Đại Ma Vương thì thực lực của hắn đã so sánh được với thần cao nhất của phương tây rồi, lực lượng nhất định vượt qua phong ấn kia rồi. Về phần vì cái gì hắn có khả năng hàng lâm nhân gian thì chỉ có một khả năng, chính là dưới tình huống đặc thù phong ấn mất đi hiệu lực thì hắn đi vào nhân gian mà không bị ảnh hưởng tới thực lực. Về phần loại tình huống này có thể duy trì bao lâu và hắn đi vào thế giới sẽ xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, chuyện này cũng có thể là một trong những nguy cơ của thế giới. Đương nhiên đây là nguy cơ của phương tây.

Tề Nhạc nói:

- Nhưng mà Tát Đán hàng lâm nhân gian đạt được điều kiện đặc thù gì, như vậy Ngưu Ma Vương phải nói thế nào? Lần trước tôi nhìn thấy hắn dễ dàng đánh bại Đọa Lạc Thiên Sứ Lucifer, căn cứ theo truyền thuyết Lucifer tại địa ngục là lực lượng gần với Tát Đán, Ngưu Ma Vương có thể dễ dàng hủy diệt hắn, vậy chứng minh thực lực Ngưu Ma Vương ít nhất cũng không dưới Tát Đán. Như vậy hắn chẳng phải vượt qua thần hay sao?

Trát Cách Lỗ bị Tề Nhạc hỏi sững sờ, đúng thế, dựa theo Tề Nhạc miêu tả mà nhìn thì Ngưu Ma Vương tuyệt đối sẽ vượt qua lực lượng của thần, nếu không cũng không xuất hiện biến cố lớn như vậy ở thời kỳ viễn cổ cự thú, thần thú bị hung thú hoàn toàn áp chế hơn vạn năm a. Thế nhưng mà nước hai vị đại thần thủy hỏa này là tồn tại chân thật! Nhưng vì sao không có hiệu quả với Ngưu Ma Vương chứ?

Nhìn thấy bộ dáng Trát Cách Lỗ im lặng không nói, Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đại sư, hiện tại ngài không cần lo lắng cái gì. Cho nên nói chuyện này là tuyệt đối, tôi trước tiên cần phải vượt qua bình cảnh tám vân.

Trát Cách Lỗ cười khổ một tiếng, nói:

- Hy vọng vậy đi. Tề Nhạc, tôi có chút mệt mỏi.

Tề Nhạc nói:

- Vậy ngài nghỉ ngơi đi. Vừa rồi ngài nói tôi hiểu rõ, liên hợp tất cả lực lượng và chấp hành kế hoạch của liên quân và tăng thực lực của mình lên lớn nhất, như vậy mới có được nắm chắc vượt qua. Tôi cảm thấy chuyện này nên chuyển cáo cho cao tầng Viêm Hoàng. Tôi phải đi một chuyến tới nước Đức, không thể nói trước lần này phải lợi dụng lực lượng của Hắc Ám Quốc Hội.

Trát Cách Lỗ liếc nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, nói:

- Anh nhất định phải cẩn thận, lần này tiểu hành tinh mang tới nguy cơ thật lớn là không thể nghi ngờ, nhưng mà tôi chỉ có thể dự đoán một ít thôi, hình như...

Trát Cách Lỗ vừa nói tới chỗ này thì đột nhiên bầu trời bên ngoài tối sầm lại. Ngay sau đó một tiếng tiếng sấm vang lên, âm thanh ầm ầm không biết lúc nào đã vang vọng trên biệt thự Long Vực.

Tề Nhạc đi tới trước mặt của Trát Cách Lỗ che miệng của hắn lại, cười khổ nói:

- Đại sư, thiên cơ bất khả lộ ah!

Trát Cách Lỗ sững sờ một chút, nhìn qua Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Đã như vầy tất cả đều dựa vào lực lượng của mình a. Không phải anh muốn đi Đức sao? Vậy đi sớm về sớm a. Bên này tôi sẽ tận lực giúp anh.

Tề Nhạc đưa Trát Cách Lỗ vào trong một gian phòng nghỉ ngơi. Một lần nữa đi ra khỏi biệt thự. Nói cũng kỳ quái vừa rồi đột nhiên bầu trời lờ mờ đã trong xanh trở lại, Tề Nhạc phiền muộn không thôi, ông trời già, ông không cho đại sư Trát Cách Lỗ chỉ điểm tôi mà bày ra nhiều trò như vậy a. Thật sự là quá keo kiệt rồi, xem ra lần này phải dựa vào thực lực của mình rồi.

Vũ Mâu cùng Giáo Hoàng đang đợi Tề Nhạc, đương nhiên bọn họ không hỏi vừa rồi Trát Cách Lỗ cùng Tề Nhạc nói cái gì, Vũ Mâu có chút lo lắng nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Đại sư nói chí ít có bảy thành tin được, dùng phật lực tinh thâm của đại sư chắc chắn không nhìn sai được. Chúng ta nên làm sao bây giờ?

Tề Nhạc nói:

- Còn có thể làm sao? Các người nên thông tri với Mỹ Kiên Quốc đi, bảo bọn họ chuẩn bị nhiều hơn, cũng gia tăng số lượng vũ khí hạt nhân lên nữa, đến lúc đó tận khả năng mang thêm vào vũ trụ. Hơn nữa hỏi thăm số lượng cường giả là bao nhiêu. Nước cộng hòa Viêm Hoàng sẽ do tôi xử lý, liên hợp tu luyện của chúng ta dừng ở đây, nếu như các người nguyện ý lưu lại, tôi không có ý kiến. Nhưng mà tôi phải đi Đức. Lần này các ngươi người không nên phản đối tôi lợi dụng lực lượng của Hắc Ám Quốc Hội a.

Vũ Mâu vô ý thức gật gật đầu, nói:

- Nguy cơ thế giới hàng lâm, xem ra cũng chỉ có thể tin tưởng bọn họ một lần. Nhưng mà anh quả thật không cần tôi đi cùng sao? Giáo Hoàng bệ hạ vừa rồi còn nói với tôi trong Hắc Ám Quốc Hội có một cỗ lực lượng rất cường đại. Tôi thật sợ bọn họ gây bất lợi cho anh.

Tề Nhạc lườm Vũ Mâu, lạnh lùng nói:

- Không cần, cô không hại tôi thì tôi đã A Di Đà Phật rồi. Không có cô đi với tôi thì an toàn hơn nhiều.

Giáo Hoàng nhíu mày, nói:

- Tề tiên sinh. Lần này chúng ta hợp tác là thật tình, Vũ Mâu tiểu thư cũng chỉ quan tâm anh mới nói như vậy.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Không cần, nếu như là hợp tác thật tình thì cứ phối hợp với nhau. Những chuyện khác thì không cần. Rốt cuộc hai vị lưu lại hay rời đi?

Giáo Hoàng cùng Vũ Mâu nhìn vào trong mắt Vũ Mâu, hắn nhìn thấy trong đó ẩn chứa bi thương thấm thiết, nói:

- Nếu Tề tiên sinh muốn đi Đức, chủ nhân không ở thì chúng tôi lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, không bằng cùng rời đi thôi, cũng thuận tiện đi về phương tây chuẩn bị công việc. Đến lúc đó trước khi hành động chúng ta sẽ gặp lại ở Mỹ Kiên Quốc.

*****

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Các người đã quyết định rời đi tôi không muốn lưu các người, các người đi trước một bước. Tôi có một sô việc cần xử lý, sau đó mới có thể đi Hắc Ám Quốc Hội.

Hắn cần phải đi tới Hắc Ám Quốc Hội xin giúp đỡ, Tề Nhạc vẫn có vài phần nắm chắc, không nói trước hắn và công chúa địa ngục có quan hệ mập mờ, cho dù sự tồn tại của thế giới này là điều kiện tiên quyết, Hắc Ám Quốc Hội không có lý do không đáp ứng. Thẳng thắn mà nói từ loại góc độ nào đó mà nhìn Tề Nhạc có ấn tượng tốt với Hắc Ám Quốc Hội hơn là với giáo đình.

Giáo Hoàng nhìn qua bốn Hồng Y Đại Giáo Chủ và đi qua đó, Vũ Mâu không có động, nhìn qua Tề Nhạc thấp giọng nói:

- Chúng ta có thể nói chuyện không?

Tề Nhạc nhìn qua nàng lạnh nhạt nói:

- Có cái gì nói chứ? Nếu như là chính sự thì nói ở đây đi. Đừng quên cô đã từng nói sau khi chuyện lần này chấm dứt, nếu như chúng ta còn sống thì phải tiếp tục cuộc đấu trên đỉnh Everest còn dang dở.

Không đợi Vũ Mâu mở miệng cho thấy lập trường của mình, Tề Nhạc đem một tia hi vọng cuối cùng của Vũ Mâu đoạn tuyệt.

Ánh mắt phức tạp địa nhìn xem Tề Nhạc, Vũ Mâu thật lâu nói không nên lời một câu đến, nàng ánh mắt nhìn về phía trên có chút mông lung, cái kia màu tím hai con ngươi là như thế thê mỹ. Tề Nhạc quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn Vũ Mâu, bởi vì hắn sợ, nếu như mình lại nhìn chăm chú lên nàng cặp mắt kia lời nói, sẽ ở nàng trong ánh mắt lần nữa trầm mê, đó là Tề Nhạc tuyệt không hy vọng chứng kiến sự tình.

- Tề Nhạc, tôi biết rõ anh hận tôi, hận không thể giết tôi. Nhưng là, Anh thật sự nhất định phải vội vã như vậy sao? Tôi muốn khẩn cầu anh một sự kiện? Không biết có thể không thể?

- Không cần phải nói đâu.

Tề Nhạc trực tiếp chặn đứng hi vọng của Vũ Mâu, một bên hướng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các chiến sĩ đi đến, một bên đem thanh âm truyền vào Vũ Mâu trong tai

- Giữa chúng ta đã không có gì có thể nói, cô cũng không cần khẩn cầu tôi cái gì. Còn nhớ rõ lần kia tại thần miếu Pathenon sao? Cô thỉnh cầu tôi trợ giúp cô, bảo hộ cô. Thế nhưng mà, kết quả cuối cùng là cái gì? Cô nhớ kỹ một điểm, tôi tuyệt không muốn lại cùng cô sinh ra bất luận cái gì trừ cừu hận cả. Nhiệm vụ lần này sau khi chấm dứt, chúng ta chắc chắn bất quá một trận chiến.

Nhìn xem Tề Nhạc cái kia cao lớn to lớn cao ngạo bóng lưng, Vũ Mâu hiện tại chỗ có thể cảm giác được, chỉ có hối hận. Vì cái gì, vì cái gì lúc trước chính mình lại tin lời nói Mephisto, vì cái gì chính mình đối với lực lượng truy đuổi mãnh liệt như vậy. Tại thần cách cùng tình yêu, lại lựa chọn thần cách. Chính mình đến tột cùng làm cái gì ah! Vốn là cường viện, nhưng là bây giờ lại trở thành tử địch. Tề Nhạc, anh ngay cả nhường lối cho tôi chết muộn vài ngày cũng không chịu cho tôi sao? Tề Nhạc ah Tề Nhạc, anh có biết không, có biết tôi muốn khẩn cầu anh là cái gì không?

Nước mắt, không thể khống chế theo khuôn mặt Vũ Mâu chảy xuống. Nhưng mà, nàng đã không cách nào cải biến cái gì, từ khi sự tình kia phát sinh tới giờ, quan hệ nàng và Tề Nhạc sớm đã định sẵn trở thành bi kịch.

Tề Nhạc trở lại vị trí lúc tu luyện ngồi xuống, tinh thần lực chậm rãi phát ra, đem Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chiến sĩ cùng Thập Nhị Sinh Tiếu đội viên nhóm bao phủ và thông báo cho toàn bộ. Đám người bọn họ từ trong trạng thái tu luyện nhanh chóng tỉnh lại.

Mọi người thấy sắc trời sớm, không khỏi có chút nghi hoặc, lúc này Tề Nhạc đã mở miệng.

"Liên hợp tu luyện theo bắt đầu đến bây giờ đã qua thời gian hai mươi ngày. Bất luận là chúng ta hay là Thủ Hộ Giả của Hy Lạp cùng với Giáo Đình, đều cần phải có sự chuẩn bị đối với nhiệm vụ lần này. Liên hợp tu luyện đến đây là kết thúc. Tất cả tiểu đội trưởng đi theo tôi, những người khác trước nghỉ ngơi một chút. Sau đó tự hành lựa chọn trạng thái tu luyện.

Cái gọi là tất cả tiểu đội trưởng, kỳ thật chính là mười hai vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tề Nhạc thậm chí không có đi tiễn Vũ Mâu cùng Giáo Hoàng, liền mang theo mười hai vị đồng bọn trở lại trong biệt thự.

Chương 271: Cực hạn tám vân. (Hạ)

Giáo Hoàng rất buồn phiền, sau khi hắn kế nhiệm vị trí Giáo Hoàng tới bây giờ còn chưa bị không coi trọng như vậy, từ ánh mắt khinh miệt và cao ngạo của Tề Nhạc tổn thương trong lòng thật sâu. Nhưng mà hắn không thể không nhịn xuống, hắn biết rõ đối mặt với nguy cơ sắp tới thậm chí là tùy thời có khả năng đối diện nguy cơ Địa Ngục hàng lâm, hắn còn phải mượn nhờ lực lượng của Tề Nhạc. Lúc trước đã triệt để đắc tội Tề Nhạc thì hiện tại không cách nào vãn hồi, cho nên phải bảo trì trạng thái bình thản còn tốt hơn là trạng thái đối địch. Đây cũng là nguyên nhân Tề Nhạc mỉa mai nhưng hắn vẫn lưu lại, Martti chính là đa mưu túc trí và tâm cơ sâu như vậy.

Giáo Hoàng mang theo Hồng Y Đại Giáo Chủ cùng Vũ Mâu cùng với Tinh Tọa Thủ Hộ Giả và rời khỏi biệt thự Long Vực. Trừ Giáo Hoàng cùng Vũ Mâu có tâm sự ra những người khác ngược lại vô cùng hưng phấn, tu luyện hai mươi ngày bọn họ cũng nhận được không ít chỗ tốt, tuy không có đột phá trọng đại gì, nhưng đối với việc tăng thực lực bản thân vô cùng tốt. Ba tuyệt thế cường giả liên hợp phát ra năng lượng chấn động khiến mọi người nhận được thu hoạch phi phàm.

Tề Nhạc đứng trong đại sảnh nhìn xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn Giáo Hoàng cùng Vũ Mâu rời đi, ánh mắt của hắn co rút lại, nắm tay phải chậm rãi nắm chặt. Phải biết rằng vì nhẫn nại với cừu hận của chính mình hắn không biết đã bỏ ra bao nhiêu áp chế để không động thủ với Vũ Mâu cùng Giáo Hoàng. Trong tay của hai người này đều nhiễm máu của bạn và người yêu Tề Nhạc!

Như Nguyệt cùng Minh Minh cùng nhau đi đến bên người Tề Nhạc, các nàng và Tề Nhạc ở chung thời gian dài nhất cho nên cũng hiểu cảm thụ của Tề Nhạc nhất. Đi tới sau lưng Tề Nhạc Minh Minh kéo tay hắn nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều quá. Bọn họ thiếu nợ chúng ta thì sớm muộn gì cũng phải trả.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Anh cũng đang đợi ngày đó tới. Không có việc gì, các em không cần lo lắng cho anh đâu. Anh có thể khắc chế tình cảm trong lòng của mình mà. Lần này liên hợp tu luyện chấm dứt là do anh nói ra. Vừa rồi đại sư đã tới và đang tu luyện trong phòng. Đại sư mang tới một tin tức không tốt...

Hắn lập tức đem câu chuyện vừa rồi của đại sư Trát Cách Lỗ nói đơn giản cho hai nàng nghe.

- Cho nên hiện tại anh phải đi qua Đức một chuyến. Tận khả năng tranh thủ liên hợp với Hắc Ám Quốc Hội. Các em không cần lo lắng đâu, Hắc Ám Quốc Hội không có khả năng tạo thành uy hiếp gì với anh cả, anh cũng không sợ bọn họ không đáp ứng. Trước khi rời đi anh cần dặn dò mọi người làm một ít chuyện còn lại. Lần này anh đi chẳng những phải tới Đức đồng thời cũng muốn đi nước Anh một chuyến. Anh phải đi gặp Kristy tân nhiệm tộc trưởng gia tộc Dracula có thực lực phi thường cường đại, hơn nữa cũng là người có quan hệ thân thiện với chúng ta, lần này anh cũng mời nàng hỗ trợ, có thể thời gian mười ngày anh không trở lại được. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp gặp lại ở nước Mỹ Kiên. Anh sẽ nương tựa vào chân động tinh thần lực tìm được mọi người.

*****

Minh Minh ứng một tiếng, Tề Nhạc nhìn nàng nói:

- Sau khi anh đi em nói với bác một tiếng. Hơn nữa còn đem mục đích của anh nói cho bá phụ nghe. Chuẩn bị của quốc gia chúng ta không kém lắm, tin tưởng không qua vài ngày sẽ đưa mọi người qua nước Mỹ Kiên bên kia. Sau khi mọi người qua đó rồi thì quản lý tốt các đội viên bên dưới, nhiệm vụ lần này không phải chuyện đùa, không được xuât hiện sai lầm gì.

Minh Minh gật gật đầu, nói:

- Anh yên tâm đi. Có em cùng ca ca liên hệ chuyện này với quốc gia rồi. Y phục không gian của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, hai ngày này sẽ mặc thử.

Tề Nhạc nhìn qua Như Nguyệt, nói:

- Sau khi anh đi thì bên này làm phiền em rồi. An bài cụ thể em cứ thương lượng với mọi người đi. Anh nghĩ cho dù không có anh thì em vẫn làm tốt..

Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Anh yên tâm đi. Chuyện khác anh không cần lo lắng cái gì cả, trừ mọi người còn có đại sư mà.

Kỳ thật nàng làm sao không muốn cùng đi với Tề Nhạc đến Đức chứ! Nhưng với tư cách chiến sĩ mạnh nhất sau Tề Nhạc trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì nàng không thể làm như vậy được. Trong những nữ nhân của Tề Nhạc thì nàng tuyệt đối là đại tỷ, nếu như nàng cũng có biểu lộ không bỏ được thì những người khác sẽ thế nào? Cho nên Như Nguyệt cưỡng ép khắc chế tình cảm trong lòng của mình, tận khả năng làm nội trợ hiền của Tề Nhạc.

Tề Nhạc dặn dò những người khác chú ý tới các lĩnh vực khác nhau xong, lúc này mới đơn giản thu thập đồ vật của mình một chút, cũng không có thông tri với các tiểu đội Sinh Tiếu, một mình hắn lặng lẽ rời khỏi biệt thự Long Vực. Lần này hắn không mang theo người khác tới phương tây. Không chỉ sợ chuyện không may xuất hiện đồng thời còn có nguyên nhân là do Lãnh Nhi. Hắn và Lãnh Nhi dù không có cái gì nhưng từ lần trước Văn Đình vì hắn mà chết, Tề Nhạc vô cùng quan tâm tới nữ nhân của mình, hắn tuyệt đối không hy vọng các nàng bị tổn thương cái gì, cho dù là tổn thương tinh thần hắn cũng không hy vọng nhìn thấy. Cho nên hắn cũng không định cho Như Nguyệt các nàng biết rõ sự tồn tại của Tát Lãnh Nhi.

Máy bay bây giờ với Tề Nhạc mà nói đã hoàn toàn không cần phải, có Tiểu Bằng phối hợp với Kỳ Lân Ẩn thì còn tốt hơn cả máy bay tàng hình. Nhưng mà trước khi rời đi hắn còn muốn đi một nơi. Trong hai mươi ngày này hắn không có gặp cha mẹ của mình, bây giờ mà đi thì không biết bao lâu mơi trở về, sao hắn không đi tạm biệt đây?

Bởi vì sắp phải rời khỏi Viêm Hoàng, hơn nữa lần này đi là hơn nửa tháng nên Tề Nhạc nén cừu hận với Vũ Mâu cùng Giáo Hoàng trong lòng, tâm tình của hắn hiện giờ vô cùng nhớ mong cha mẹ.

Hắn bay lên trời nương tựa vào kỹ năng tàng hình của Kỳ Lân Ẩn, Tề Nhạc dùng tốc độ nhanh nhất bay vào trong Kinh Thành, hiện tại là giữa trưa nên cha mẹ hắn có lẽ đang ở trong tập đoàn Kim Cốc.

Phi hành giữa không trung tâm tình Tề Nhạc dần dần bình tĩnh trở lại, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Trát Cách Lỗ đại sư hắn có cảm giác như đang nằm mơ. Phát sinh nhiều chuyện như vậy thì mỗi một năm thậm chí mỗi một ngày đều đặc sắc hơn lúc hắn còn là cô nhi. Lần này không biết có còn sống quay về hay không, cho dù chết thật thì đời này của hắn không còn gì tiếc nuối.

Dùng năng lực Kim Sí Đại Bằng Điêu Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý nên Tề Nhạc rất nhanh đi tới tập đoàn Kim Cốc, hắn không có trực tiếp đi vào mà nương tựa vào tinh thần lực chấn động, trước tiên hắn dò xét trong tập đoàn Kim Cốc có khí tức của cha mẹ hay không, nếu như bọn họ không có ở đây thì hắn đi vào cũng không có ý nghĩa.

Vận khí không tệ, khí tức cha mẹ hắn đang ở trong tập đoàn, Tề Nhạc nhanh chóng hạ xuống trực tiếp đi vào một góc tối của tập đoàn Kim Cốc và thu hồi hiệu quả của Kỳ Lân Ẩn. Lúc này hắn mới đi vào cao tốc Kim Cốc.

Một thân áo đen và đầu tóc trắng đã trở thành tiêu trí trang phục của Tề Nhạc rồi, tiến cao ốc hấp dẫn không ít người chú ý, nương tựa vào tinh thần lực chấn động Tề Nhạc nghe được rất nhiều người nghị luận về mình. Đơn giản là nghị luận về thân phận của hắn, tâm tình của hắn không còn kích động như lúc vừa mới biết có cha mẹ của mình, bây giờ hắn bình thản hơn rất nhiều. Tùy ý bọn họ nghị luận hắn cũng không cần chấp nhất cái gì.

- Phó tổng giám đốc khỏe.

Nhân viên trong đại sảnh đứng lên cung kính hành lễ với Tề Nhạc.

Tề Nhạc mỉm cười gật đầu xem như bắt chuyện qua, trực tiếp đi vào thang máy của tổng bộ, đợi khi đi vào thang máy, từ lần trước hắn giải quyết gia hỏa họ Lý kia thì hiện tại tập đoàn Kim Cốc đã giải quyết hết mâu thuẫn rồi. Xem như gia hỏa họ Lý không may đi. Không chỉ tính mạng và gia sản của hắn biến mất, ngay cả những kẻ liên quan tới hắn ở nước ngoài cũng bị Tề Nhạc phái tiểu đội Sinh Tiếu tiêu diệt, giống như thế giới chưa từng tồn tại qua người này. Những chuyện này người khác không biết nhưng cao tầng hội đồng quản trị của tập đoàn Kim Cốc có không ít suy đoán, đương nhiên bọn họ không có nghi là Tề Nhạc làm, mà tên Lý phó chủ tịch không đúng thì cũng chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị Tề Thiên Lỗi là có tư cách làm mà thôi. Bởi vậy hiện giờ đám cao tầng rất trung thực, e sợ kết cục của mình cũng giống như vậy, dưới tình hình này thì cả tập đoàn Kim Cốc vận hành càng thêm hài hòa. Công trạng của tập đoàn không ngừng phát triển.

Thang máy đến Tề Nhạc vừa vừa đi chợt nghe tiếng kêu duyên dáng vang lên.

- Chờ một chút. Chờ tôi một chút.

Tề Nhạc sững sờ một chút, hắn lúc này bấm nút mở cửa thang máy ra và một thân ảnh hấp tấp chạy tới, ngươi vừa vào đã bắt đầu thở hổn hển. Nhìn thấy người này Tề Nhạc liền cười lên, bởi vì chạy vào chính là em gái của mình, Tề Oánh Oánh.

- À? Là anh!

Đương nhiên Tề Oánh Oánh cũng nhìn thấy Tề Nhạc, từ chỗ của cha mẹ nàng cũng biết được chuyện của Tề Nhạc. Người có thân hình cao lớn lần trước chính là anh trai của nàng Tề Oánh Oánh lập tức cười vui vẻ, cái khác không nói, chỉ lần trước khủng bố ập vào và Tề Nhạc hóa giải nàng tận mắt thấy Tề Nhạc cường đại ra sao, có anh trai như thế tâm tình nàng không tốt cũng phải tốt hơn.

- Đúng vậy a! Không phải là anh sao?

Tề Nhạc cười một tiếng nhìn qua em gái của mình, gương mặt kiên cường của hắn cũng cười lên.

Tề Oánh Oánh thân cao chừng một mét sáu mét bảy mặc một bộ váy màu hồng phấn, trên lưng còn mang theo túi xách hiển nhiên là vừa tan học, nàng và Tề Nhạc không giống nhau, nếu như nói Tề Nhạc chỉ kế thừa hình dáng của cha mẹ thì Tề Oánh Oánh lại kế thừa tất cả ưu điểm của vợ chồng Tề Thiên Lỗi, đôi mắt đẹp có vài phần giống Tề Thiên Lỗi, nhưng nàng xinh đẹp lại càng giống Ứng Tiểu Điệp một ít, tuyệt đối là tiểu mỹ nữ thanh xuân tràn trề.

- Anh----

Tề Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc thân thiết kêu một tiếng. Một tiếng này mang lại dòng nước ấm trong nội tâm của Tề Nhạc. Nhìn qua em gái của mình không biết nên nói cái gì mới tốt, mình có em gái khả ái như vậy a. Nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Tề Oánh Oánh mỉm cười nói:

*****

Nha đầu, em vừa tan học sao?

Tề Oánh Oánh đẩy tay Tề Nhạc ra, bất mãn nói:

- Không cho sờ đầu em, người ta là đại cô nương rồi, không phải là tiểu cô nương đâu.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Ah? Đã là đại cô nương rồi! Nói như vậy em có bạn trai chưa?

Tề Oánh Oánh đỏ mặt lên, nói:

- Làm sao mà có được? Em còn chưa lên đại học đấy, cha không cho phép em quen bạn trai, nhưng thư tình của em lại dùng xe tải để chứa đấy.

Nhìn qua bộ dáng đắc ý của nàng Tề Nhạc nghĩ thầm, trong những thư tình kia của em không biết có bao nhiêu kẻ là vì tài sản của cha chứ! Lúc này hắn lại nhớ tới việc Tề Thiên Lỗi từng nói đem toàn bộ tài sản cho Tề Oánh Oánh đứng tên a, rất là đồng ý, so với mình thì Oánh Oánh tuyệt đối có tư cách kế thừa toàn bộ của cha mẹ, những tài sản này hắn không cần.

- Anh, anh có thể giúp em một chút được không?

Tề Oánh Oánh hỏi dò.

Nhìn qua hào quang giảo hoạt trong mắt của nàng Tề Nhạc cũng không nói ra, giả bộ như kinh ngạc nói:

- Em muốn anh giúp cái gì đây? Sắp tới tầng cao nhất rồi đấy.

Tề Oánh Oánh chủ động giữ chặt tay của Tề Nhạc lung lay, cầu khẩn nói:

- Anh à, bây giờ là giữa trưa rồi, buổi chiều trường học của em có tổ chức hợp phụ huynh, anh cũng là thân nhân của em ah! Cha mẹ lại bận rộn như vậy anh có thể đi thay họ được không.

Tề Nhạc nhìn qua Tề Oánh Oánh, cười hắc hắc, nói:

- Như vậy à! Nhìn bộ dạng của em thì chắc tình huống học tập không được tốt rồi.

Tề Oánh Oánh đỏ mặt nói:

- Em cũng vì cha mẹ mà thôi! Em nghĩ bọn họ biết được thành tích học của em sẽ không được tốt lắm, nhất định sẽ giận lên, tức giận lên thì sức khỏe không được tốt, đó cũng là chuyện anh không muốn nhìn mà. Anh à, có được không?

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nhìn qua nàng, hắn thật sự không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của em gái, đành phải gật gật đầu, nói:

- Được rồi, nhưng mà sau này em phải học tập thật giỏi mới được, anh không thể mỗi lần thế này đi giúp em được.

- Quá tốt, anh đẹp trai như vậy nhất định sẽ khiếp sợ đám bạn học của em.

Vừa nói xong thì thang máy dừng lại rồi, lần này lại ấn nút cho thang máy đi xuống dưới.

- À? Giữa trưa em không ăn cơm sao? Lần này anh tới tạm biệt cha mẹ đấy.

Tề Nhạc nói.

Tề Oánh Oánh nói:

- Dù sao cũng không bận trong chốc lát được, sau buổi họp phụ huynh hãy đi nhé, hiện tại không thể đi. Vạn nhất bị cha nhớ hôm nay là ngày họp phụ huynh thì em chết chắc rồi. Anh à, em mời anh ăn cơm.

Hắn không có chút biện pháp nào với em gái của mình cả, Tề Nhạc đành phải đáp ứng, Tiểu thư trong đại sảnh nhìn qua Tề Nhạc vừa mới lên lầu đã đi xuống thì dùng ánh mắt kỳ dị nhìn qua. Tề Oánh Oánh kéo bàn tay lớn của Tề Nhạc nhanh chóng chạy ra cửa.

- Anh à, xe anh đâu?

Tề Oánh Oánh hỏi.

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Anh phải rời khỏi Kinh Thành rồi cho nên không có lái xe. Không bằng chúng ta ngồi ta xi đi.

Tề Oánh Oánh lắc đầu, nói:

- Không cần, dù sao trường học của em không xa lắm, đi qua rồi chúng ta ghé tiệm cơm.

Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Tề Oánh Oánh thì nội tâm Tề Nhạc tràn ngập cảm giác ấm áp, nàng cũng không có tính khí kiêu căng đại tiểu thư, hơn nữa rất thân thiện với mình nên Tề Nhạc cười thoả mãn. Nhưng mà nơi Tề Oánh Oánh lựa chọn ăn cơm trưa của bọn họ Tề Nhạc vẫn cả kinh. Bởi vì nàng lựa chọn chính là một cái xe đẩy bán đậu phụ và thịt nướng ven đường.

- Oánh Oánh, em thích ăn những thứ này sao?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.

Tề Oánh Oánh vừa ăn mực nướng vừa quệt miệng, không chút bận tâm mặt mũi của mình tràn ngập dầu mỡ, nàng hưng phấn nói:

- Đúng vậy a, đúng vậy a, anh à, anh có biết em chờ thời điểm này bao lâu không. Bình thường mẹ không cho em ăn những thứ này đâu, nói đồ ăn ven đường không được sạch sẽ. Kỳ thật sợ cái gì chứ? Không sạch sẽ gì chứ, ăn không có bệnh ah! Hì hì. Ăn thật ngon ah, em còn muốn ăn thêm vài con mực nướng nữa. Anh à, em ăn ven đường thế này anh không phản đối chứ?

Tề Nhạc cầm lấy một tấm khăn giấy lau miệng của Oánh Oánh một cái, mỉm cười nói:

- Tại sao phải phản đối chứ. Anh cũng ăn những thứ này mà lớn lên đấy.

Nói tới đây hắn lại nhớ lúc mình còn bé. Khi đó mỗi tháng hắn đều lãnh tiền của quốc gia để sinh sống. Sau khi hắn qua mười bốn tuổi thì quốc gia không giao tiền cho cô nhi viện nữa mà trực tiếp phát vào trong tay của hắn. Khi đó vì ăn một chuỗi mực nướng này hắn thường xuyên phải tiết kiệm trong thời gian rất lâu. Hiện tại hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gia nhập bọn với đám côn đồ cũng là vì lão đại trước kia mời hắn ăn một bữa cơm, hiện tại nhớ lại mà buồn cười. Nhưng lúc đó mỗi khi được ăn mực nướng thế này mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Cảm giác có tiền chưa chắc đã tốt, không có tiễn thì không có hạnh phúc. Luôn luôn phải truy cầu sinh hoạt tốt hơn.

- Anh, tại sao anh không ăn?

Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc như có điều suy nghĩ, nàng đem một con mực nướng đưa tới trước mặt của hắn.

Tề Nhạc mỉm cười cầm con mực nướng, nói:

- Thật lâu không có buông lỏng như vậy. Tốt rồi, hôm nay anh và em ăn cho no căng bụng đi. Nếu như lần sau anh còn có thể trở về sẽ mang em đi Phố Quỹ ăn, nơi đó có rất nhiều món ăn ngon đấy.

Nhắc tới Phố Quỹ Tề Nhạc lại nhớ tới Văn Đình. Đây chính là địa phương nàng thích nhất! Trong nội tâm hơi quặn đau, Đình Đình, em chừng nào có thể đi Phố Quỹ ăn vặt với anh đây?

Lại cầm một chai bia tu một hơi rồi Tề Nhạc bắt đầu cùng Oánh Oánh gặm lấy gặm để, những quán ăn ven đường này có đôi khi ăn thì rất ngon, hai người ngồi ở quán ven đường này ăn tới no nê cũng chỉ mất một trăm đồng, thẳng đến khi Tề Oánh Oánh thỏa mãn không ăn nổi mới dừng lại.

- Anh à, chúng ta đi thôi, nên tới trường học rồi.

Tề Oánh Oánh rất tự nhiên kéo tay của Tề Nhạc. Từ trên đường cái chạy qua một hướng.

- Anh, có phải khi còn bé anh rất khổ không?

Tề Oánh Oánh có chút tò mò mà hỏi thăm.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cũng không có thê thảm như tưởng tượng của em đâu, tuy lúc ấy sinh hoạt không được tốt. Nhưng bởi vì có quốc gia cứu tế nên duy trì sinh hoạt cơ bản là không có vấn đề gì. Cô nhi cũng cũng không phải như em nghĩ đâu.

Tề Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc đột nhiên hỏi một câu làm hắn mở rộng tầm mắt.

- Anh à, anh chấm dứt kiếp xử nam là khi nào vậy?

Sắc mặt Tề Nhạc cứng đờ, có chút lúng túng nói:

- Con nít hỏi cái này làm gì?

Tề Oánh Oánh cười nói:

- Em hiếu kỳ mà, nói cho em nghe đi.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đã hơn một năm trước rồi.

Tề Oánh Oánh truy vấn:

- Vậy có phải là cùng chị Nguyệt Quan không? Ngày đó nhìn bộ dáng anh đỡ đạn thay cho chị ấy thật đẹp trai nha. Nếu là có người nào đỡ đạn cho em thì em sẽ lấy người đó.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)