← Ch.027 | Ch.029 → |
Cùng lúc đó, hai tay của Tề Nhạc đã biến thành màu xanh, gió biển gào thét, giống như con chim lớn, hắn muốn nhanh chóng lao vào trong bờ.
Con người vào lúc nguy nan trước mắt sẽ phát huy thực lực vượt qua cực hạn thân thể, Tề Nhạc vào lúc này điều khiển hai thuộc tính phong, thủy cực kỳ tinh diệu, chẳng những hoàn toàn phát huy uy lực của bản thân, hơn nữa trong sóng gió to lớn này, dựa thế và lực tinh chuẩn, tuy thân thể phiêu hốt bất định, nhưng tốc độ lao vào bờ biển cũng tăng lớn.
Rốt cuộc Trầm Vân cùng Hứa Tình cũng tới bên cạnh bờ biển, vừa sóng lớn lao về phía của Tề Nhạc, cũng không có cuốn lấy thân thể các nàng, thời điểm Tề Nhạc sử dụng năng lực Kỳ Lân, hai nữ nhân đang ở trong biển, nhưng khi quay dầu nhìn lại, khi nhìn qua Tề Nhạc thì ánh mắt không thể di động được nữa.
Tề Nhạc ở trên không trung, tinh quang chói mắt, ánh sáng lóe lên, hấp dẫn ánh mắt của các nàng không phải vân lực Kỳ Lân, mà là từ đồ án Kỳ lân trên người của hắn. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, cái sừng có hai màu đen bạc, tản ra khí tức cường giả, đồ án Hắc Kỳ Lân hoàn mỹ như thế, Hắc Kỳ Lân cao ngạo ngẩng cao đầu trên người của Tề nhạc. Vận dụng vân lực, đương nhiên phải dẫn động đồ án Kỳ Lân rồi. Lúc ban ngày Tề Nhạc dẫn động vân lực phong thuộc tính, nhưng khi đó hắn mặc quần áo nên không có hiện rõ ràng. Hơn nữa khi đó hắn cũng không có sử dụng vân lực, cũng không có kích phát quá nhiều khí tức Kỳ Lân.
Mà bây giờ thì không giống, vì bảo trụ tánh mạng của mình, cơ hồ Tề Nhạc dùng khí lực từ khi bú mẹ, đồ án Kỳ Lân trên người hiện ra cực kỳ rõ ràng, kỳ lạ hơn là, không chỉ có đồ án Kỳ Lân xuất hiện, đồng thời, trên thân thể của hắn còn có hào quang sáng rực, hào quang trên người của hắn hiện rõ trong bóng tối, hào quang màu bạc này cực kỳ rõ ràng, Hắc Kỳ Lân hiện ra cực kỳ rõ ràng. Đồ án hư ảo cực lớn, nhưng nó thủ hộ Tề Nhạc vào bên trong. Khí tức cường đại hiện ra sau lưng hắn, thân thể Tề Nhạc dưới sự bảo vệ của đồ án Kỳ Lân hư ảo, mới có thể an toàn đi tới bờ biển.
Không phải Tề Nhạc không muốn quay đầu lại, mà hiện giờ hắn không dám quay đầu lại. Tuy tốc độ phi hành của hắn đạt tới cực hạn, nhưng mà, hắn cảm nhận được khí tức cường đại đó càng ngày càng tới gần.
- Vân tỷ, Tình Nhi, các người chạy mau.
Tề Nhạc trên không trung hét lên thật điên cuồng.
Dị sắc trong mắt Trầm Vân hiện ra chói mắt, nhìn qua Tề Nhạc trên không trung không chớp mắt, trong mắt Hứa Tiên có tinh quang hiện ra, dù sao nữ hài tử cũng là nữ hài tử, vào lúc này, nàng nói một câu làm Trầm Vân bên cạnh thiếu chút nữa ngã xuống nước.
- Quá đẹp, không nghĩ tới anh ta lại đẹp trai như vậy, hình xăm dạ quang nha! Lại còn là màu bạc ẩn hình.
Đương nhiên Tề Nhạc không nghe được lời của Hứa Tình, hắn đang nghĩ phải thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, đồng thời cũng muốn biết, rốt cuộc là cái gì đột kích mình. Từ khí tức cường đại mà nhìn, tuyệt đối không thể là nhân loại, cũng không thể là sản phẩm khoa học kỹ thuật nào. Khí tức cường đại này, cho dù đối mặt với Giải Trĩ hắn cũng chưa từng cảm thụ qua, lần đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy Giải Trĩ cũng không sánh được. Nhưng gia hỏa đột kích sau lưng, chỉ cảm nhận khí tức đã làm cho hắn hoảng sợ rồi. Khí tức cường hãn này tuyệt đối không phải hắn có thể chống cự.
Lướt đi không phải là bay, dần dần hạ xuống phía dưới, dưới tình huống Tề Nhạc toàn lực vận chuyển vân lực, mặt đất lập tức hiện ra trước mặt. Mà Trầm Vân cùng Hứa Tình cũng chạy tới bên cạnh bờ. Hắn chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên khí tức khổng lồ bao phủ hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, thân thể đã bị ném lên không trung.
Thân thể trên không trung không ngừng xoay tròn, nhưng thời điểm này, tâm tình của Tề Nhạc phi thường thanh minh. Hắn biết rõ, mình nhất định gặp được hung thú, hơn nữa là hung thú phi thường cường đại, đối với con hung thú này, hắn không có một chút năng lực chống cự. Bởi vì thân thể đang xoay tròn, ánh mắt Tề Nhạc cứng lại nhìn qua mặt biển, đồng thời, nhanh chóng ấn lên bảo thạch màu đỏ.
Thời điểm Tề Nhạc ấn lên bảo thạch màu đỏ, đột nhiên phát hiện một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, hào quang Xá Lợi Thủ Châu vô cùng nhu hòa, vào lúc này nóng hổi, nhưng cổ tay của hắn lúc này không cảm nhận chút nóng nào, chỉ có dùng tay sờ mó mới cảm giác được. Một tầng lục quang nhàn nhạt từ Xá Lợi Thủ Châu phát ra, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt bao quanh thân thể.
Sau đó có hào quang màu xám tro hiện ra, giống như tuyết tan rã. Nó đang bảo vệ mình, vào lúc này, Tề Nhạc tràn ngập cảm kích với Trát Cách Lỗ đại sư, nếu như không phải Xá Lợi Thủ Châu bảo hộ, đối với Tề Nhạc có kiến thức nửa vời về hung thú, không hề có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ sợ đã sớm chết mất. Sương mù màu xám tro này mang làm hắn cảm nhận được khí tức cường đại, tuyệt đối không đơn giản.
Tề Nhạc nghĩ rất đúng, thời điểm thân thể của hắn bay lên cao nhất, khoảng cách mặt biển đã cao tới mấy trăm mét, lúc này, thân thể của hắn đã không hề xoay tròn, vào thời khắc này, hắn nhìn thấy tồn tại đã công kích mình. Nhìn thấy nó, Tề Nhạc hít một ngụm khí lạnh, cảm giác lạnh buốt lan từ đầu xuống chân của hắn, hào quang trong mắt trở nên tuyệt vọng.
Tề Nhạc thấy cái gì? Hắn nhìn thấy một con rắn. Bản thân Tề Nhạc không sợ rắn, với xuất thân của hắn, từ nhỏ sẽ không người quản thúc, trước kia hắn thường xuyên bắt rắn nước để nấu canh rắn ăn. Nhưng mà, con rắn hắn nhìn thấy, lại không phải rắn nước. Mà là rắn biển, rắn nước rất khó sinh tồn trong biển, bởi vậy, tất cả rắn trong biển cả, cơ hồ đều có độc, hơn nữa là cực độc. Mà con rắn trước mắt Tề Nhạc, lại không đơn giản là rắn nước.
Cho dù hắn nhìn bao quát từ không trung xuống dưới, Tề Nhạc vẫn nhìn thấy con rắn này cực kỳ to lớn, thân thể của nó có màu xanh đen, cơ hồ tản ra khí tức màu xanh, dù biển rộng lờ mờ vẫn có thể phân biệt được. Thân thể của nó dài hơn trăm mét, từng khối lân phiến trên người của nó tản ra hào quang xanh đen.
Làm cho Tề Nhạc tuyệt vọng cũng không phải thân thể khổng lồ của nó, mà là đầu của nó. Con rắn lớn này không phải rắn bình thường, từ nhận thức của nhân loại, loài rắn bởi vì biến dị gien, có khả năng xuất hiện hai đầu, thậm chí là ba đầu. Mà Tề Nhạc nhìn thấy, con rắn này dài hơn trăm mét, đường kính thân thể vượt qua hai mét, hơn nữa là rắn chín đầu.
Hoàn toàn là rắn chín đầu, thân thể có màu xanh đen, nhưng mà, mỗi đỉnh đầu tuy có bướu thịt màu xanh, khí tức càng dữ tợn hơn rất nhiều. Chín đầu to, mười tám con mắt nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc trên không trung, ánh mắt của nó không có biểu lộ gì, hoàn toàn là lạnh như băng. Rắn, vốn là động vật máu lạnh.
Tề Nhạc nhận con rắn này, nói cho đúng, hắn biết rõ con rắn này có chủng loại tương ứng. Đây là một đầu Thâm Hải Minh Xà. Chính hắn suy đoán như vậy, đây là thượng cổ hung thú lưu truyền tới nay.
*****
Trong khoảng thời gian gần đây, Tề Nhạc trừ tu luyện ra, thường xuyên thỉnh giáo Giải Trĩ một vài vấn đề, Giải Trĩ đã từng cẩn thận nói đặc điểm thân thể của hung thú cho hắn nghe, chỗ lợi hại của chúng, trong đó có đề cập tới Thâm Hải Minh Xà này.
Thâm Hải Minh Xà, là tồn tại mạnh nhất trong biển rộng. Cũng là tồn tại chung cực của hung thú thủy thuộc tính, chỉ cần trong biển, cho dù là Kỳ Lân, cũng tuyệt đối không dám trêu chọc nó. Thâm Hải Minh Xà, từng là một trong những vương giả trong trận doanh thượng cổ hung thú.
Lúc trước, thời điểm Kỳ Lân nhất tộc cường thịnh nhất, đã từng dẫn dắt thượng cổ thần thú vây quét thượng cổ hung thú đại quy mô, tuy thu được thành quả không tệ, nhưng mỗi lần đều không thể làm thượng cổ hung thú trọng thương nguyên khí, trong đó có nguyên nhân cực lớn chính là sự tồn tại của Thâm Hải Minh Xà nhất tộc.
Một khi đám thượng cổ hung thú không cách nào đối kháng với thượng cổ thần thú, những hung thú này chạy vào trong biển sâu. Bên trong biển rộng, không có bất kỳ thần thú nào có năng lực chống lại Thâm Hải Minh Xà. Chẳng những bản thân Thâm Hải Minh Xà có được thực lực cực kỳ hung hãn, nó càng có thể dẫn động biển cả biến thành vũ khí của mình.
Cho dù là Kỳ Lân dốc sức dùng Kỳ Lân Tí, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi gì. Đương nhiên, bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt. Tuy Thâm Hải Minh Xà cường đại, nhưng mà, nó có khuyết điểm trí mạng nhất, chính là nó không cách nào rời khỏi biển cả.
Một khi rời khỏi nước biển, bất luận Thâm Hải Minh Xà tu luyện bao nhiêu năm, thực lực sẽ hạ thấp còn một phần mười, thậm chí còn không được một phần. Bởi vậy, nó chỉ có thể quát tháo trên biển, mà không cách nào uy hiếp các thượng cổ thần thú trên đại lục.
Trong đầu của Tề Nhạc nhanh chóng biết được tin tức về Thâm Hải Minh Xà, đương nhiên hắn không cho rằng mình có chạy lên lục địa là có thể tránh được Thâm Hải Minh Xà đuổi giết, dùng thực lực của Thâm Hải Minh Xà, cái gọi là trên đất bằng không cách nào phát huy thực lực, chính là do nó rời khỏi phạm vi của biển mà thôi.
Nhưng từ con Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà trước mắt mà nhìn, chỉ sợ cách phạm vi bờ biển hai mươi cây số, nó cũng có khả năng dẫn động nước biển công kích mình, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thân thể của nó không rời khỏi phạm vi của biển. Tề Nhạc nghe Hải Như Nguyệt nói qua, mấy năm trước, các nước nhỏ ở phương đông đại lục có sóng thần, đưa tới vô số thương vong, chuyện lần đó, nàng đã từng hoài nghi có Thâm Hải Minh Xà quấy phá vùng biển phía đông. Mới tạo thành sát nghiệp khôn cùng.
Hiện tại xem ra, Hải Như Nguyệt suy đoán phi thường có khả năng. Phải biết rằng, thực lực Thâm Hải Minh Xà dùng số đầu quyết định. Thâm Hải Minh Xà vừa sinh ra chỉ có một đầu, không ngừng tu luyện, khi nó tu luyện tới hai ngàn năm sẽ mọc đầu thứ hai, về sau mỗi một ngàn năm sinh trưởng một đầu. Mà mỗi khi xuất hiện môt đầu, thực lực Thâm Hải Minh Xà cũng tăng cường phạm vi lớn.
Hiển nhiên Thâm Hải Minh Xà trước mặt đã chín ngàn tuổi, từ phương hướng phát triển của thượng cổ hung thú. Một khi nó đạt tới cấp độ hung thú vạn năm, nó không còn bị nước biển hạn chế nữa, nó sẽ di chuyển lên lục địa hoạt động, trở thành vương của hung thú cường hoành.
Đương nhiên, nếu Thâm Hải Minh Xà đạt tới vạn năm là lên đại lục, dù sao mất đi biển cả yểm hộ, nếu như Kỳ Lân nhất tộc sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, nó cũng không cách nào chống cự. Dù sao, cho dù tu vi có được vạn năm, cũng không cách nào mạnh như khi ở trong biển. Bởi vậy, bất luận Thâm Hải Minh Xà cấp độ nào, cũng chỉ có thể là tồn tại mạnh nhất trên biển.
Sau khi thân thể của Tề Nhạc đạt tới điểm cao nhất, đã bắt đầu rơi xuống, chín cái đầu Thâm Hải Minh Xà cực lớn mở ra, ánh mắt lạnh như băng manh theo khí tức lạnh lẽo.
Tề Nhạc đúng là may mắn, với thực lực của hắn, nếu lúc trước bị khí tức của Thâm Hải Minh Xà trực tiếp thôn phệ. Dù sao, so sánh với Thâm Hải Minh Xà cùng tu luyện chín ngàn năm, đùng nói là hắn, cho dù hiện tại có tập trung toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại ở đây, hơn nữa Giải Trĩ tu luyện ba ngàn năm, cũng không thể là đối thủ của con rắn này. Sở dĩ Tề Nhạc có thể tạm thời giữ được tánh mạng, hắn phản cảm ơn Xá Lợi Thủ Châu cùng với Kỳ Lân Châu mang trên người.
Kỳ Lân Châu không có bất cứ năng lực công kích và phòng ngự nào. Nhưng mà, bản thân nó lại ẩn chứa khí tức Kỳ Lân cường đại, thời điểm con Thâm Hải Minh Xà đánh lén Tề Nhạc chỉ là thăm dò, bởi vì khí tức cường đại trên Kỳ Lân Châu tản mát ra ngoài, tự nhiên có vài phần tâm tình sợ ném chuột vỡ bình, cho nên năng lượng thằm dò ít đi rất nhiều, dùng phần lớn năng lượng để bảo vệ thân thể.
Mà Xá Lợi Thủ Châu là phật lực của các cao tăng đắc đạo thành dùng Xá Lợi Tử ngưng tụ thành phật châu, phật lực trong đó cực kỳ khổng lồ, là khắc tinh của bất cứ khí tức tà ác nào, phật khí gặp được khí tức của Thâm Hải Minh Xà, đương nhiên tán dật ra ngoài, lúc này mới bảo vệ mạng nhỏ của Tề Nhạc.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Thời điểm thực lực chênh lệch cực lớn, bất luận sử dụng pháp bảo gì, cũng không có khả năng biến bại vong thành thắng lợi. Dù cho hiện tại Tề Nhạc Kỳ tề tụ đủ Lân bát trân, cũng không có khả năng là đối thủ của Thâm Hải Minh Xà. Dù sao, năng lực bản thân của hắn quá yếu ớt.
Nhưng mà, Tề Nhạc có thể khoanh tay chờ chết sao? Đáp án đương nhiên là phủ định, cho dù biết rõ phải chết, hắn cũng muốn giãy dụa vài cái, từ trong tuyệt vọng tìm kiếm cơ hội sống sót.
Bởi vậy, khi thân thể của Tề Nhạc hạ xuống, đã bắt đầu ngưng tụ vân lực còn thừa lại. Mà Thâm Hải Minh Xà cũng không có nhàn rỗi, Xá Lợi Thủ Châu là pháp bảo khiến nó cực kỳ kiêng kỵ, một cổ khí tức cường hãn tới cực điểm từ trên người của Thâm Hải Minh Xà phát ra, nước trong biển, trở nên sôi trào. Nước biển màu xanh nhạt biến thành màu xanh lá, có ánh huỳnh quang lóe lên, sôi trào như nước đang sôi. Dưới tác dụng chín cái đầu của Thâm Hải Minh Xà, mặt biển dần dần dâng lên.
Trầm Vân ngây ngốc lôi kéo Hứa Tình nhanh chóng chạy ra thật xa, nhưng mà, nhưng nước biển không ngừng đuổi theo bước chân của các nàng.
Thân thể Tề Nhạc mắt thấy nước biển màu xanh lá đang dâng tới gần mình, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng.
- Lâm.
Chỗ ngực, một đạo hồng sắc quang mang hiện ra, đồ án Kỳ Lân đen bạc trên người của hắn hóa thành đỏ rực. Nhiệt độ cao tới mức thân ở ngoài ngàn mét cũng có thể cảm nhận được, ánh lửa mạnh mẽ phóng lên trời, thân thể của Tề Nhạc như mặt trời xé tan bóng đêm, có hỏa diễm rừng rực.
Nước biển màu xanh lá gặp phải nhiệt độ nóng bỏng thế này, lập tức phát ra âm thanh chói tai, có mùi vị khó ngửi bốc lên, nước biển chung quanh thân thể Tề Nhạc tách ra hai bên, uy lực này, chính là Kỳ Lân Xích hắn vừa có được không lâu.
*****
Nhưng mà, tình huống của Tề Nhạc lúc này cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại biến thành nguy cơ mạnh mẽ, bởi vì theo lời Giải Trĩ nói, với vân lực hiện giờ của hắn, sử dụng Kỳ Lân Xích phòng ngự, chỉ có thể kiên trì thời gian ba giây..
Một, hai, ba, thời gian ba giây qua đi, thân thể của Tề Nhạc hạ xuống cách mặt biển mười mét. Lúc này, tuy hắn không có bị nước biển màu xanh lá đụng vào người, nhưng hào quang đỏ rực bên ngoài thân thể, đã bị nước biển vây kín. Thuộc tính của Kỳ Lân Xích là hỏa, uy lực trong biển bị hạ thấp đáng kể, huống chi, dùng thực lực của Tề Nhạc, còn chưa đủ khả năng thúc dục thần khí này, phát huy uy lực chân chinh của nó.
Mắt thấy mặt biển trước mặt, trong nội tâm Tề Nhạc lập tức khẩn trương, giờ này khắc này, tiềm năng thân thể của hắn bạo phát ra, vân lực Kỳ Lân vận hành trong kinh mạch cực kỳ nhanh chóng, giông như phương pháp vận hành đang ở trước mặt vậy.
- Đạp Vân Thăng!
Nổi giận gầm lên một tiếng, hai chân Tề Nhạc đạp lên nhau thật ảo diệu, bốn sắc quang mang đồng thời xuất hiện dưới chân của hắn, đồ án Kỳ Lân trên người của hắn mờ đi, giống như lao ra vây quanh thân thể của hắn vậy. Bốn sắc quang mang lao ra ngưng tụ thành bốn đóa tường vân dưới chân của hắn, mang theo thân thể của hắn phiêu phù bay lên, lợi dụng một chút uy lực cuối cùng của Kỳ Lân Xích, hắn một lần nữa nhay ra khỏi nước biển màu xanh lá do Thâm Hải Minh Xà kích phát.
Hào quang trên Xá Lợi Thủ Châu bị nước biển chung quanh đè ép gần sát thân thể của Tề Nhạc, chỉ trong nháy mắt, quần bơi duy nhất trên người của Tề Nhạc biến thành tro bụi, nước biển màu xanh lá nhanh chóng ăn mòn thân thẻ của hắn. Tuy Xá Lợi Thủ Châu có phật khí cường đại, nhưng dù sao Tề Nhạc cũng không phải người tu phật, chỉ có thể sử dụng uy lực nhỏ nhất của nó, giờ này khắc này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ thân thể mà thôi.
Nước biển không có bình tĩnh, dưới sự thao túng của Thâm Hải Minh Xà, áp lực nước như vô tận áp tới, phòng ngự của Xá Lợi Thủ Châu dần dần xuất hiện vết rách, một khi nghiền nát, chỉ sợ Tề Nhạc sẽ hóa thành tro bụi.
Suy nghĩ trong đầu của Tề Nhạc suy nghĩ thật nhanh, chẳng lẽ, mình hiện giờ phải sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí sao? Giải Trĩ lão đại ah! Ngươi còn không cứu ta đi. Ngươi nói như thế nào cũng là thần thú tu luyện ba ngàn năm mà, chẳng lẽ một chút năng lực cũng không có sao?
Thời điểm Tề Nhạc cắn răng định đánh cược một lần, một đạo bạch sắc quang ảnh, dùng tốc độ kinh người lao tới. Một tiếng gầm gừ từ quang ảnh này vang lên, tiêng gầm hóa thành năng lượng trùng kích, trong nháy mắt đã đanh tan nước biển màu xanh lá ở chung quanh thân thể của Tề Nhạc, vân lực của Tề Nhạc hiện giờ đã không kiên trì nổi. Hắn tu luyện lộ tuyến chinh xác chỉ mới hai tuần, trước sau sử dụng Kỳ Lân Xích và Đạp Vân Thăng, có thể duy trì tới bây giờ cũng do kích phat tiềm lực toàn thân. Thân thể như nhẹ đi, hắn lập tức cảm thấy toàn thân hư thoát.
Quang ảnh màu trắng bao trùm lấy thân thể của Tề Nhạc rồi bay lên cao, tốc độ cực nhanh, so với máy bay phản lực bay còn nhanh hơn.
Tề Nhạc bình tĩnh tâm thần, lúc này mới nhìn rõ người tới. Trên bộ lông màu trắng có mang theo vần đen, đôi cánh trắng mọc ra trên lưng, tứ chi trở nên khoan hậu, móng vuốt sắc bén dài năm thốn. Trên mặt có bạch quang bao bọc, nhưng từ khí tức mà đánh giá, chính là chiến sĩ cầm tinh dâm hổ Từ Đông. Rốt cục đuổi tới, vào lúc này cứu hắn.
Chín đầu rắn của Thâm Hải Minh Xà phía dưới tức giận gầm thét lên, hiển nhiên vì con mồi đang ở trước mặt bị cứu đi mà tức giận. Chín đầu rắn đồng thời nện vào mặt nước, ngay sau đó, chín đạo nước biển như mũi tên bay thẳng lên trời, dùng tốc đọ mắt thường không thấy được bắn về phía Từ Đông và Tề Nhạc.
Từ Đông mang theo Tề Nhạc bay lên cao, thân thể trên không trung đột nhiên chuyển hướng, trong miệng rống lên trầm thấp, trước mặt của hắn có một thanh sắc quang mang hóa thành phong thuẫn, ngăn cản chín đạo thủy tiễn kia.
Đương nhiên Từ Đông không thể là đối thủ của Thâm Hải Minh Xà, cho nên, phòng ngự của hắn rất xảo diệu, thời điểm thủy tiễn sắp bắn trúng phong thuẫn thì phong thuẫn hơi lệch đi, sau đó lợi dụng tốc độ cao bay xuyên qua khe hở, lúc này mới khó khăn lắm tránh né được. Sau mấy lần lập lòe, hắn cũng mang theo Tề Nhạc bay lên cả ngàn mét trên không trung.
Thâm Hải Minh Xà dường như rất tức giận, nhưng nó cũng không có gào thét nó, mà là trực tiếp chìm vào trong biển rộng.
Từ Đông biến sắc nói:
- Không tốt, chỉ sợ chúng ta không chạy được, Thâm Hải Minh Xà này vô cùng cường đại, tuy tốc độ của tôi rất nhanh, nhưng phạm vi phát động công kích của nó rất lớn, chỉ sợ toàn bộ phạm vi mấy chục cây cố chung quanh sẽ gặp nạn. Trời ạ! Tại sao xuất hiện hung thú có thực lực tiếp cận vạn năm ở nơi đây chứ.
Âm thanh của hắn không còn mềm nhũn, mà biến thành trầm thấp khàn khàn, mặc dù nghe không có thư thái, nhưng lại tràn ngập từ tính.
Tề Nhạc nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Anh bay cao nữa được không? Công kích của nó cũng có hạn a.
Từ Đông cười khổ nói:
- Lại bay cao? Tuy tôi có cánh, nhưng độ cao khi bay cũng có hạn, hiện tại đã là đỉnh của năng lực rồi. Cái gọi là "vân tòng long, phong tòng hổ", phong là một trong những năng lực của tôi, nhưng không phải vạn năm, phong khó điều khiển nhất, không có khả năng lại bay cao hơn.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Chúng ta chờ chết sao?
Từ Đông cười khổ nói:
- Chẳng lẽ anh có biện pháp nào sao? Cho dù Như Nguyệt tới kịp, chúng ta cũng không có khả năng là đối thủ của Thâm Hải Minh Xà. Dù nó chỉ có một đầu, loại siêu cấp hung thú này dư sức bình định chúng ta. Nghĩ tới bạn gái của tôi, bọn họ phải làm sao bây giờ! Bắc Đái Hà đáng chết.
Đột nhiên ánh mắt của Tề Nhạc lạnh xuống, nhìn qua phía dưới, tuy khoảng cách ngàn mét, nhưng hắn nhìn thấy nước biển xanh lá kia còn cách Trầm Vân cùng Hứa Tình chỉ hơn mười mét. Thở sâu, hắn nhìn qua Từ Đông, kiên định nói:
- Đợi tôi hạn chế Thâm Hải Minh Xà, anh lập tức mang các nàng đi thật xa nhé.
Từ Đông còn chưa hiểu ý của Tề Nhạc, Tề Nhạc đột nhiên trên người của Tề Nhạc có năng lượng truyền đến, giãy thoát ra khỏi tay của hắn, thân thể rơi xuống phía dưới. Mà đúng lúc này, thân thể khổng lồ của Thâm Hải Minh Xà từ trong mặt biển xuất hiện.
Lúc này đây, biển cả biến thành màu tím, nước biển kỳ dị không ngừng dâng lên cao, trong nước biển, một vòng xoáy mười mét nhanh chóng xoay tròn, không ngừng lan tràn ra chung quanh, dùng nhãn lực của Tề Nhạc cùng Từ Đông, đều có thể nhìn thấy vùng biển chung quanh biến thành màu tím, vòng xoáy này lan tràn khiến nước biển chung quanh dâng lên cao, số lượng vòng xoáy đá không con đếm được.
Những vòng xoáy này có một món nước màu tím liên kêt với nhau, thời điểm chúng vừa mới thoát ly mặt biển, tốc độ lập tức gia tăng, đem trọn bầu trời biến thành màu tím, lập tức lan tràn ra bốn phương tám hướng.
*****
Khi Tề Nhạc hạ xuống, toàn thân có cảm giác cực kỳ khó chịu, cuồng phong như dao găm kích thích làn da của hắn, hắn biết rõ, mình không thể chần chờ được nữa. Nếu như lại chậm một chút, chỉ sợ không may chẳng phải chỉ có mình và Từ Đông, mà ngay cả Trầm Vân, Hứa Tình và sinh linh ven biển sẽ bị nước biển màu tím này thôn phệ.
- Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành! Thần sắc minh sắc, thiên thanh địa thanh, thần quân thanh quân, bất ô bất trọc, quỷ mị hàng phục, âm dương hòa hợp, hàng.
Âm thanh của Tề Nhạc trầm thấp vang lên không trung. Âm thanh của hắn không lớn, nhưng mỗi một chữ âm vang hữu lực, thời điểm hắn đọc chữu đầu tiên, tốc độ rơi của thân thể đã giảm bớt. Thời điểm niệm xong "Cửu Tự Chân Ngôn", thân thể của hắn dưới tình huống không có năng lượng lại trôi nổi trên không trung
Ngay sau đó, hai màu đen bạch trên đồ án Hắc Kỳ Lân thoát thể mà ra. Hai mắt của Tề Nhạc, vào lúc này biến thành màu bạc. Mái tóc đen dựng đứng. Một cổ khí tức khủng bố từ trên người của hắn hiện ra ngoài. Đồ án Kỳ Lân không ngừng khuếch trương, chỉ trong nháy mắt, quang ảnh Kỳ Lân biến lớn chừng ba mươi mét. Kỳ Lân cúi đầu, sừng trên đỉnh đầu có hào quang chói mắt hiện ra. Mà Tề Nhạc lúc này giơ tay phải của mình giơ lên.
Là Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung sao? Không, không phải. Cho dù thời điểm này, Tề Nhạc vẫn chỉ dám đánh cược mà thôi, hắn tuyệt đối không muốn dùng thời gian trăm năm khôi phục Kỳ Lân Tí.
Một phù hiệu màu bạc từ đầu ngón tay phải của Tề Nhạc phát ra, mà ký hiệu này cũng giống như sừng trong quang ảnh Hắc Kỳ Lân. Phù triện màu bạc phiêu phù giữa không trung, hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh
Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà phía dưới lại sinh ra cảm xúc bất an, trầm thấp gầm thét, lân phiến màu xanh đen của nó lúc này biến thành màu tím. Vòng xoáy màu tím trong nước biển không ngừng dâng lên thân thể của Tề Nhạc.
Khóe miệng củ Tề Nhạc hiện ra nụ cười đáng chát, hào quang màu bạc trong mắt đại phóng, phù triện màu bạc lúc này hạ xuống, không chút ảnh hưởng xuyên qua vòng xoáy màu tìm, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống thân thể cực lớn của Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà.
Mười tám con mắt có hào quang rét lạnh lóng lánh, trong hào quang rét lạnh đó, dường như mang theo vài phần trêu tức. Sau một khắc. Thân thể của Thâm Hải Minh Xà lại tiêu thất, đột nhiên thân thể trăm mét biến mất trong biển cả. Vòng xoáy màu tím bởi vì mất đi Thâm Hải Minh Xà khống chế, cho nên biến thành nước biển xanh thẩm, rơi vào trong biển rộng, phát ra từng tiếng nổ vang ầm ầm
Cách đó không xa, sắc mặt Trầm Vân tái nhợt mang theo Hứa Tình thở hào hển. Ngay thời điểm Thâm Hải Minh Xà biến mất, vòng xoáy màu tím chỉ còn cách các nàng ba mét, sắp thôn phệ các nàng. Vào thời điểm tiếp cận tử vong, sau một khắc lại biến thành không có gì, kích thích mãnh liệt như thế, Hứa Tình lập tức ngất đi, yếu đuối nằm trong ngực của Trầm Vân.
Phun một ngụm máu tươi, Tề Nhạc vốn đang lơ lửng trên không trung rơi xuống, quang ảnh Kỳ Lân cũng nhanh chóng biến mát, dung nhập vào trong thân thể của hắn. Ngay cả đồ án Kỳ Lân cũng biến mất theo.
Bạch quang hiện lên, Từ Đông vào trước khi thân thể Tề Nhạc rơi xuống biển, chỉ mấy lần vỗ cánh, đã trở lại bên cạnh bờ.
Toàn thân của Tề Nhạc run lên nhè nhẹ, cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà vì thoát lực nghiêm trọng.
Từ Đông cười khổ nói:
- Tại sao anh phải khổ như vậy? Chẳng lẽ làm thế chúng ta khỏi chết sao?
Tề Nhạc hiện vẻ mặt đáng chát.
- Dâm hổ, trừ như vậy, chúng ta còn có biện pháp nào khác sao? Chỉ có như vậy mới có thể tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian. Tính toán, anh nên mang các nàng đi thôi, cũng mang thôi tôi nữa, ít nhất phải tìm địa phương an tĩnh không người, có thể giảm thiếu một ít tổn thất mới tốt.
Từ Đông thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn qua Trầm Vân ở trước mặt, đường vân chữ vương trên trán nhăn lại, thấp giọng nói:
- Cô bé, hy vọng cô có thể quên đi tất cả mọi chuyện diễn ra vào hôm nay. Đây không phải đồ vật mà cô nên biết, nếu như nói ra ngoài, đối với chúng ta, đối với cô, cũng không phải chuyện tốt.
Tuy sắc mặt Trầm Vân tái nhợt, nhưng ánh mắt lại thập phần kiên định, gật gật đầu, nói:
- Tôi sẽ không nói ra, loại chuyện này, cho dù nói ra cũng không có người nào tin tưởng. Hiện giờ tôi chỉ hy vọng tất cả mọi người đều sống sót. Tôi nghĩ, các ngươi có thể giải quyết. Dù sao, các người là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ah!
Trong nội tâm Từ Đông cả kinh, ánh mắt nhìn qua Trầm Vân lập tức biến đổi, trên mặt Trầm Vân nở nụ cười.
- Muốn cởi bỏ nghi hoặc, phải còn sống trở về a. Thời gian của các anh chắc có hạn. Không phải sao? Cầm tinh hổ.
Từ Đông cùng Tề Nhạc liếc nhau, trong nội tâm Tề Nhạc kinh hãi còn lớn hơn cả Từ Đông, Trầm Vân nói ra những lời này, hiển nhiên vượt qua phạm vi hiểu biết của người bình thường. Nhưng mà, thời gian đã không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, Từ Đông quyết định thật nhanh, mang theo thân thể Tề Nhạc bay lên, hắn được vuốt hổ nâng lên, dưới thanh sắc khí lưu phụ trợ, nhanh chóng bay đi thật xa.
- Chúng ta đi đâu?
Vừa bay, Từ Đông vừa hỏi Tề Nhạc.
Tề Nhạc nói:
- Tùy anh vậy, tìm địa phương ít người là được. Chúng ta chỉ có hai giờ. Anh có thể bay thật xa, cách biển càng xa càng tốt.
Từ Đông gật gật đầu, nói:
- Hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm nhận được khí thế Kỳ Lân trên người của anh đấy. Anh còn vượt qua tưởng tượng của tôi nhiều. Anh biết không? Thời điểm tôi nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà, nghĩ đến chắc anh đã xong đời rồi. Thật không nghĩ đến, anh còn có thể chèo chống tới khi tôi chạy tới. Mà vào thời khắc cuối cùng, càng có thể sử dụng bổn mạng thần thuật Kỳ Lân nhất tộc bắt lấy Thâm Hải Minh Xà.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Bổn mạng thần thuật chó má, nói là tự sát thuật còn không khác lắm.
Vào thời điểm niệm chú ngữ cuối cùng, bắt lấy Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà, từ biểu hiện mà nhìn, đây dường như là năng lực cực kỳ cường đại. Kỳ thật, lại ẩn chứa nguy cơ cực lớn.
Kỳ Lân nhất tộc, bất luận là Kỳ Lân thuộc tính gì, từ khi ra đời, sẽ có được một loại bổn mạng thần thuật, hiệu quả của loại thần thuật này rất đơn giản. Tên là Kỳ Lân thần hàng. Một khi phát động, chỉ cần đối thủ là hung thú nhất mạch, bất luận là cường đại ra sao, đều bị thần thuật của Kỳ Lân hút vòa không gian bổn mạng, bị Kỳ Lân sai khiến.
Kỳ Lân sai khiến, là đại biểu cho Kỳ Lân bắt và hàng phục hung thú, có thể chi phối nó làm một chuyện gì đó. Nhưng mà, Kỳ Lân muốn sai khiến hung thú không phải chuyện đơn giản. Bất luận một loại năng lực nào, cũng khó ảnh hưởng tới cân đối tự nhiên. Tuy Kỳ Lân thần hàng có thể lập tức bắt lấy hung thú. Nhưng mà, sau một giờ, đó là một giời thời cổ xưa, tương đương với hai giờ hiện tại.
Thời điểm bị bắt thì tư tưởng của hung thú vẫn còn, sẽ xuất hiện trong huyết mạch của Kỳ Lân. Nếu như Kỳ Lân có thể đủ sức hàng phục hung thú, như vậy, hung thú sẽ ngoan ngoãn nghe Kỳ Lân sai khiến, thẳng đến khi Kỳ Lân chết đi mới thôi.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |