Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 297

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 297: Tấn cấp kén rể
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tên Hắc Tương tộc bốn cánh thấy Tề Nhạc kinh hoàng và bỏ chạy thì khinh thường hừ một tiếng, hai tay năm ngón tay mở ra và năng lượng màu đen ngưng kết thành hào quang cực kỳ mạnh mẽ, hai bàn tay đen và to lớn chộp về phía Tề Nhạc.

Tề Nhạc trơn trượt giống như cá nên thời điểm năng lượng hắc ám công kích mình thì thân thể của hắn đột nhiên hơi nghiêng giống như trượt chân, đột nhiên ngã xuống đất nhưng mà thời điểm hắn sắp tiếp xúc với mặt đất thì tay trái vỗ lên đất, thân thể lập tức như mũi tên lao đi, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi phong tỏa của đối phương.

Tiếng hét thảm vang lên, tên hai cánh đã bị đối thủ bốn cánh ép nhảy ra khỏi vòng chiến. Dù sao đều là tộc nhân của mình nên những gia hỏa bốn cánh ra tay rất chừng mực, tuy nhiên bị trọng thương nhưng tên hai cánh không tới mức chết.

- Ngươi còn chưa giải quyết được sao?

Tên bốn cánh đánh bại đối thủ không kiên nhẫn nói ra.

Trong lòng tên bốn cánh đuổi theo Tề Nhạc có chút giận dữ, hắn dứt khoát không đuổi nữa, năng lượng trong cơ thể bành trướng, vũ khí màu đen xuất hiện trong tay, trong chớp mắt đã bao phủ cả bình đài này, tất cả lâm vào bóng tối. Tên bốn cánh kia như muốn nhanh chóng chấm dứt chiến đấu nên chiến sĩ Quân đoàn Nhiên Thiêu chung quanh cuối cùng nhìn thấy chính hắn cũng nhào về phía Tề Nhạc.

Sương mù màu đen đậm đặc này duy trì trong một phút đồng hồ mới biến mất, âm thanh khí kình không ngừng vang lên, bởi vì có khói đen che dấu nên không ai biết xảy ra chuyện gì. Đương nhiên nếu có đầy đủ tinh thần lực vẫn có thể dò xét tình huống bên trong, chỉ có điều vào lúc này những gia hỏa có đủ tinh thần lực ai lại đi chú ý một cuộc chiến chứ?

Các binh sĩ Quân đoàn Nhiên Thiêu từ màn khói đen chấn động cũng biết được kết quả cuối cùng, chiến thắng cuối cùng lại không phải hai gia hỏa bốn cánh mà là gia hỏa hai cánh chạy chối chết.

Tề Nhạc làm ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc nói:

- Vận khí tốt, vận khí thật tốt ah! Bọn chúng lưỡng bại câu thương.

Sự thật cũng chứng minh cho hắn nói như vậy, hai gã bốn cánh đang dừng lại trên người của đối thủ, mà một tay của bọn chúng đang cầm quả tim của kẻ kia, máu tươi không ngừng từ trong thân thể của chúng chảy ra ngoài.

Sự thật đương nhiên không đơn giản như Tề Nhạc đã nói như vậy. Hắc Tương tộc bốn cánh với hắn mà nói căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, đừng nói là hai cho dù hai trăm ở chỗ này hắn cũng tùy tiện ứng phó, khói đen che dấu thì Tề Nhạc cũng phát huy thực lực chân chính của mình, nương tựa vào năng lực bổn nguyên Kỳ Lân hắn dễ dàng giải quyết hai gia hỏa này, cũng bày thành bộ dáng như bây giờ.

Hào quang nhàn nhạt lóe lên, trong mắt Tề Nhạc tóa ra một tia ánh sáng lạnh không ai nhìn thấy, lúc này trong năm trăm chiến trường thì đại đa số cũng đã quyết ra thắng bại. Trong một ngàn tám trăm người còn lại thì bốn cánh chiếm cứ ước chừng một phần năm, cũng là hơn ba trăm người. Lúc này thắng được đại đa số đều là bốn cánh, chỉ có rất ít là vận khí tốt hoặc phân cùng đối thủ hai cánh, hoặc là thực lực có chỗ hơn người mới thắng được. Hai cánh cùng bốn cánh khác biệt tuy lớn nhưng cũng có không ít ngoại lệ. Giống như trong Kỳ Lân nhất tộc thì Hắc Kỳ Lân cho dù thấp hơn một vân cũng có thể chiến thắng Kỳ Lân cao cấp hơn.

Năm trăm người không có thời gian nghỉ ngơi. Lập tức bị tách ra, lúc này đây bị Quân đoàn Nhiên Thiêu ngăn thành hai trăm năm mươi khu chiến đấu. Từng đôi quyết đấu, quyết đấu công bình.

Lần này vận khí Tề Nhạc không tốt, đối thủ của hắn vẫn là bốn cánh. Cũng giống như vừa rồi tên đối thủ này khinh thường Tề Nhạc, mà lúc này Tề Nhạc đã không có ý định giấu diếm nữa.

Hắc Tương tộc bốn cánh bay tới, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tề Nhạc. Năng lượng hắc ám bành trướng hình thành một cái lưới lớn từ bốn phương tám hướng bao phủ về phía Tề Nhạc.

Cảm nhận đặc tính năng lượng của đôi thủ thì trong lòng Tề Nhạc cả kinh, năng lượng của tên Hắc Tương tộc này kém xa mình nhưng phương diện chiến đấu rất linh hoạt, đặc điểm mỗi tên không giống nhau, đồng dạng là năng lượng hắc ám nhưng trong tay của mỗi tên lại không giống nhau, công kích hình lưới này phi thường có đặc điểm giống như con nhện săn mồi, phát huy tác dụng cực lớn, ít nhất hạn chế phương hướng né tránh của Tề Nhạc.

Bốn cánh đấu hai cánh mà đối phương không cho cơ hội chạy trốn thì tên Hắc Tương tộc này nhìn thấy thắng lợi đang mỉm cười với mình.

Đúng là mỉm cười, nhưng đó không phải thắng lợi ma là một bàn tay cực lớn, cánh tay màu đen này tràn ngập năng lượng hắc ám, nhưng mà hắn vào lúc này lại nhìn thấy rõ ràng, trên một bàn tay này có mang theo ánh sáng màu bạc.

Bỗng nhiên năng lượng hắc ám bắn ra và tên Hắc Tương tộc bốn cánh đưa tay ngăn cản lại, đồng thời chân trái như dao cạo đá vào bụng dưới của đối thủ, nếu như trúng vào mục tiêu thì không chết cũng bị lột da.

Nhưng mà hắn không có cơ hội, bởi vì hắn đối mặt với một đối thủ không thể tưởng tượng nổi. Không khí trong nháy mắt như biến mất. Biến mất trong biên giới màu bạc này, thân thể của hắn cứng lại, sau một khắc hắn cả giác như có thứ gì đó đang tiến vào người của hắn. Thân ảnh màu đen xuyên thấu qua người.

Không có khả năng, hắn làm thế nào mà được như vậy? Đây là ý niệm cuối cùng của tên Hắc Tương tộc này, mà sau một khắc thân thể của hắn đã nổ ầm ầm. Đáp án công bố một người nếu như muốn xuyên thấu qua người khác, biện pháp tốt nhất là cái gì? Chính là cắt đối phương thành hai nữa ở trung tâm.

Sắc mặt Tề Nhạc lạnh như băng đứng ở bình đài, nhìn cũng không thèm nhìn đối thủ, ngạo nghễ mà đứng, hắn lại đi tới nơi tập hợp những người thắng. Mà chỗ hắn vừa chiến đấu chỉ còn lại một thi thể chia thành hai nửa. Kỳ Lân Tu La đao, từ chỗ Miyaluo diễn biến thành Địa Ngục Tu La đao thì uy lực còn lớn hơn nhiều, dưới tác dụng của năng lượng Kỳ Lân Tí thì nó sắc bén hơn nhiều, một gã Hắc Tương tộc bốn cánh có thể chống cự sao? Huống chi đối thủ của Tề Nhạc trước khi công kích còn cố ý tỏa năng lượng ra chung quanh ý đồ khống chế phạm vi né tránh của Tề Nhạc.

Lúc này đây Tề Nhạc cũng hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua, bởi vì căn bản không có người nào nhìn thấy hắn làm như thế nào mà đối thủ của hắn biến thành trạng thái thi thể. Phải biết rằng hắn hiện tại bày ra ngoại hình hai cánh đây, hai cánh miểu sát bốn cánh thì trong lịch sử Hắc Tương tộc còn chưa xuất hiện qua.

Nhưng mà người tham gia thi đấu quá nhiều nên Tề Nhạc khống chế năng lượng bản thân rất tốt, hắn phóng thích Kỳ Lân Tu La đao vừa vặn phá vỡ phòng ngự của đối thủ hơn nữa không có bất kỳ năng lượng này tỏa ra, cho dù có bị chú ý cũng trong phạm vi nhỏ mà thôi..

Năm trăm người chiến đấu chỉ có ba người chết, dù sao đây là tỷ thí với nhau, Tát Đán trước đó đã hạ lệnh phải tận lực giảm bớt chết tổn thương, Tề Nhạc trải qua cải biến vẻ ngoài hắn không chú ý lắm, tuy động tác đó có chút lớn nhưng vẫn không có bao nhiêu người nhìn qua.

*****

Chỉ có điều sau khi tỷ thí chấm dứt chỉ còn lại Hắc Tương tộc hai cánh cũng chỉ có rải rác mấy người mà thôi.

Sân bãi lại cải biến, sân bãi tỷ thí lại giảm đi một nửa, nhưng diện tích mỗi sân lại lớn hơn nhiều, càng tiến vào sau cùng thì thực lực càng mạnh, cho nên sân bãi lớn mới đủ cho bọn họ phát huy.

Đứng trong đám người sắc mặt Tề Nhạc toát ra nụ cười nhàn nhạt, hôm nay hắn tới không phải là kén rể, nhưng mà mục đích lại là kén rể, ít nhất hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm vào nữ nhân của mình.

Tề Nhạc lúc này vận khí không tệ, gặp được đối thủ hai cánh như mình, vì không muốn Tát Đán chú ý tới mình nên hắn dây dưa với đối thủ mười phút. Vào thời khắc mấu chốt đánh ngã đối phương. Lần này không có trí mạng, cũng không phải Tề Nhạc hảo tâm mà là vì đối thủ này đã bị hắn đặt lôi châu rồi. Những lôi châu kia chính là đại lễ Tề Nhạc giành cho Tát Đán, mà bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt dâng đại lễ.

Lúc này trong sân chỉ còn lại một trăm hai mươi lăm người, mà Hắc Tương tộc hai cánh cũng chỉ còn lại có Tề Nhạc thôi. Khi bắt đầu chiến đấu kế tiếp Tát Đán hạ lệnh cho một trăm hai mươi lăm ngươi này nghỉ ngơi. Dù sao chiến đấu lúc trước cũng hao phí nhiều năng lượng của bọn họ, trừ Tề Nhạc là biến thái ra thì không có có bao nhiêu người chịu được hao tổn lớn như vậy.

Mỗi người đều nắm chắc thời gian bắt đầu tu luyện, ý đồ trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục được nhiều năng lượng hơn nữa

Tề Nhạc ngồi trong đám người, tinh thần lực cẩn thận từng li từng tí khuếch trương ra, thay thế ánh mắt của hắn quan sát tình huống chung quanh. Mặt trời màu tím vẫn mạnh như cũ, mà những sinh vật Địa Ngục đứng bên ngoài vòng hạch tâm xem cuộc chiến huyết tinh mà sớm sôi trào lên Nếu như không phải uy nghiêm của Tát Đán trong suy nghĩ của bọn chúng quá mạnh thì chỉ sợ sớm có người lao tới.

Tát Đán đứng trên đài cao, ánh mắt của hắn đảo qua một trăm hai mươi lăm tên Hắc Tương tộc trẻ tuổi tài cao này, trên mặt toát ra nụ cười thỏa mãn. Hắc Tương tộc đã càng ngày lớn mạnh hơn rồi, tốc độ lớn mạnh không phải các tộc khác có khả năng sánh bằng. Chính mình chiếu cố nhiều nên các phương diện cua Hắc Tương tộc tăng lên thật nhanh. Có lẽ do bản thân xem quá nhiều điện ảnh của nhân loại nên quang điểm thẩm mỹ hiện tại đã tiếp cận nhân loại, trừ Hắc Tương tộc ra thì sinh vật Địa Ngục khác mặt da thú không khác gì dã thú cả.

- Lãnh Nhi, hiện tại còn có lựa chọn cuối cùng chưa?

Tát Đán nhìn qua con gái của mình hỏi thăm.

Lãnh Nhi lắc đầu, nói:

- Nếu phụ vương đã quyết định giúp con thì ngài quyết định tới cùng đi. Dù sao con không cách nào cải biến chủ ý, không phải sao? Ngài muốn con làm thế nào thì con sẽ làm thế đó.

Lãnh Nhi nói lời này rất nhu thuận nhưng không ai nghe ra được phẫn uất trong lòng của nàng. Chuyện chung thân đại sự của nàng được quyết định qua loa như thế nàng làm sao có thể không tức giận chứ? Huống chi trong nội tâm nàng đã có người vừa ý rồi.

Tát Đán giống như không nghe giọng điệu bất mãn của con gái, gật gật đầu, nói:

- Đã như vầy con nên đi xuống đi. Chiến đấu nhanh chóng chấm dứt, thời điểm còn lại mười người cuối cùng phụ vương sẽ chọn một người xuất sắc nhất trong Hắc Tương tộc làm phò mã của con.

Tinh thần lực của Tề Nhạc đã mở lớn hết mức, trừ lâu đài Ma Vương ra thì tinh thần lực của hắn đã trải rộng khắp thành thị này. Cho dù là ở trương ương hay các thành viên Hắc Tương tộc kia. Trong cơ thể Hắc Tương tộc nào có lôi châu thì tinh thần lự của hắn đều cảm giác dược. Mỗi một tên có lôi châu hắn đều cảm ứng rất dễ dàng. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, giống như trong tay cầm hơn năm ngày cái kíp nổ tùy thời tùy chỗ tạo nên một hồi tai nạn.

Nhưng với Tề Nhạc mà nói thì tai nạn này còn xa mới đủ. Trong vòng hạch tâm của Địa Ngục mật độ ma khẩu rất đông, là khó có thể tưởng tượng. Nhất là càng gần lâu đài thì đã sớm kín người, nếu như có mấy quả đạn hạt nhân thì mỹ diệu cỡ nào! Khi đó chỉ sợ ngay cả Quân đoàn Nhiên Thiêu cũng bị mình đại tẩy trừ. Ít nhất có thể làm yếu thực lực của Tát Đán xuống nhiều.

Nghỉ ngơi hai mươi phút chấm dứt và đại đa số người kéo thân thể mệt mỏi đứng lên, nhưng vì mục tiêu cuối cùng ánh mắt của bọn chúng lập lòe, nhưng hào quang hưng phấn vẫn không giảm, bước chân của mỗi người không ai lui lại, mỗi người đều hy vọng mình trở thành người may mắn cuối cùng.

Tát Đán phất phất tay, một bên Lucifer lập tức phân phó tỷ thí bắt đầu, nhân số hiện giờ là một trăm hai mươi lăm cho nên tất cả mọi người bị phân thành hai mươi lăm tổ, mỗi một tổ đều có năm người, lần này không có tiến hành chiến đấu một người mà là tiến hành đoàn thể chiến. Mỗi một tổ năm người đều là tổ tạm thời, bọn họ phải đánh bại ít nhất là một tổ khác mới có thể tấn cấp vào vòng tiếp theo. Mà hai mươi lăm là con số lẻ sẽ trải qua rút thăm trong đó có một ít sẽ luân không. (Luân không là không cần chiến)

Thời điểm này có một ít tổ đại luân không, dù sao chiến đấu cuối cùng không có mấy trận.

Bốn người cùng phân vào chỗ của Tề Nhạc thì xuất hiện thần sắc tức giận và không cam lòng, trong mắt bọn chúng thì trong đội có hai cánh tương tương với vận mệnh thua cuộc. Thực lực kém nhau quá nhiều rất khó chống lại hai mươi bốn tổ kia.

Nhưng mà có lẽ ông trời đã an bài một tổ này của bọn họ rút được luân không.

- Trời ạ! Ma Thần vĩ đại, rốt cuộc ngài cũng chiếu cố tín đồ trung thành của mình. Quá tốt, chuyện này thật quá mỹ diệu.

Một gã Hắc Tương tộc trung niên hưng phấn hò hét lên, trong tất cả mọi người thì tuổi của hắn xem ra là khá lớn.

Trừ Tề Nhạc ra thì ba người khác tỏ vẻ mừng như điên, phải biết rằng bọn họ rút được luân không không đơn giản là không đấu một trận. Đồng thời trong khi các tổ khác dốc sức liều mạng tấn cấp thì thực lực sẽ giảm đi trong phạm vi lớn, đến lúc đó dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), bọn chúng có nhiều khả năng đi vào cuối cùng.

Đương nhiên đây chỉ là chuyện có khả năng mà thôi.

Tề Nhạc nhìn thấy tổ của mình luân không thì có chút kinh ngạc, nhìn qua mấy tên Hắc Tương tộc kia sắc mặt hưng phấn thì trong nội tâm thầm nghĩ, các ngươi cần như vậy sao? Ta càng hy vọng chiến đấu đấy! Chỉ có như vậy ta mới giết được thêm nhiều tên nữa.

- Các huynh đệ, chúng ta thương lượng chiến thuật kế tiếp.

Tên Hắc Tương tộc trung niên kia hiển nhiên có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Bọn họ lúc này bị buộc trên cùng một thuyền nên mấy người khác vội vàng tụ tập lại, dù sao mười danh ngạch cuối cùng Tát Đán cũng sẽ lựa chọn ra một người, giờ này khắc này có khả năng được chọn lựa nên tín niệm hợp tác của những gia hỏa này tăng cao.

Bốn người căn bản không thấy sự tồn tại của Tề Nhạc, bọn chúng ngồi cùng một chỗ nhưng nhiều một phần lực lượng thì nhiều hơn một phần thắng, trung niên nhân cuối cùng vẫn lười biếng kêu Tề Nhạc tới.

*****

- Tốt, mọi người hiện tại rất rõ ràng tình huống trước mắt. Chúng ta cũng không phải quen thuộc lẫn nhau, không bằng trước nên làm quen nhau đi. Ta gọi là Pascual. Hiện tại thời gian cấp bách nên vòng này vừa chấm dứt sẽ bắt đầu vòng tiếp theo, đến lúc đó sẽ biến thành mười ba tổ, sợ rằng chúng ta khó bốc thăm trúng luân không. Ta cũng không gọi tên các ngươi, các ngươi có thể trực tiếp gọi ta là số 1, sau đó các ngươi theo thứ tự là số 2, số 3, số 4 cùng số 5.

Trung niên nhân đầu tiên tự giới thiệu tay của hắn cuối cùng chỉ vào Tề Nhạc, chính là gọi số 5.

- Bây giờ cơ hội của chúng ta là lớn nhất, không có tham gia vòng đấu này thì chúng ta có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đợi tí nữa tới phiên chúng ta chiến đấu thì ta nghĩ nên làm như vậy, lấy ta làm chủ các ngươi làm phụ, đến lúc đó, chỉ cần bắt đầu trận đấu chúng ta tập trung công kích một người, năm người cùng phát động công kích vào, nếu như hiệu quả thì đối phương sẽ bị chúng ta miểu sát, khi đó khả năng thắng của chúng ta tăng lên trong phạm vi lớn.

Số 3 chần chờ nói:

- Nhưng mà Số 1, Tát Đán bệ hạ trước đó đã nói qua bảo chúng ta trong chiến đấu giảm bớt khả năng sát thương a.

Số 1 tức giận nói:

- Giảm bớt sát thương cũng không có nghĩa là không có sát thương. Bây giờ là quyết đấu mà không phải trận đấu, vì quyền lựa chọn cuối cùng chúng ta nhất định phải không từ thủ đoạn, đây mới là năng lực người trong Địa Ngục hiểu rõ nhất, chẳng lẽ các ngươi không rõ sao? Giết người tính toán là cái gì, nếu như trong chúng ta cuối cùng nhận được bệ hạ và công chúa thường thức thì đó mới là trọng yếu nhất. Hắc Tương tộc chúng ta nhiều người như vậy chết một ít thì rất bình thường, huống chi trước khi đã có người chết rồi.

Nghe tên Pascual Số 1 nói như vậy Tề Nhạc nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều, vội vàng gật đầu, nói:

- Ta ủng hộ, ta ủng hộ quyết định của Số 1. Vào thời khắc mấu chốt chúng ta nhất định phải buông bỏ những suy nghĩ khác, tất cả phải lấy thắng ọợi làm mục tiêu

Số 1 liếc mắt nhìn qua Tè Nhạc thực lực "Yếu nhất", khen ngợi:

- Đúng vậy, đây là chuyện tốt, nếu không có người phản đối cứ quyết định như vậy đến lúc đó mọi người nhất định phải toàn lực ứng phó, lúc công kích phải tập trung vào một điểm đánh đối phương không kịp trở tay. Về sau chúng ta từ năm địch nhân biến thành bốn địch nhân. Có thể kiên trì đến bây giờ ta nghĩ thực lực người khác tiêu hao nhiều người, Bốn người bốn cánh đối phó bốn tên bốn cánh cần thời gian chiến đấu rất lâu, mà lúc này số 5 ngươi trở thành mấu chốt, đến lúc đó ngươi cần phải làm chính là đánh lén. Trước xem chuẩn đối phương yếu nhất và ngươi phải liên thủ với người đang chiến đấu đánh lén, chỉ cần tiêu diệt được một tên trong đó thì chúng ta chắc chắn thắng rồi.

Chiến thuật số 1 nói rất đơn giản nhưng lại phi thường thực dụng, dưới tình huống thực lực không hơn kém nhau thì lợi dụng chênh lệch nhân số giành được thắng lợi cuối cùng chính là cách làm đơn giản nhất.

Hắc khí trong sân rộng trương ưng tung hoành, tùy ý có thể nhìn thấy năng lượng hắc ám khổng lồ chấn động kịch liẹt. Tiếng oanh minh liên tiếp làm cho thế giới trở nên tràn ngập năng lực hắc ám va chạm.

Trận đấu này kết thúc còn chậm hơn bọn người Tề Nhạc luân không suy nghĩ nhiều. Dùng năm đấu năm và dưới tình huống thực lực không hơn không kém thì chiến đấu trở nên cực kỳ thảm thiết. Mỗi một đội đều phải chiến đấu sinh tử thảm thiết mới chọn ra được người thắng cuối cùng. Nhưng mà nhân số suy nghĩ nghiêm trọng vượt qua dự kiến của Tát Đán.

Tổng cộng hai mươi bốn tổ đội đánh nhau sống chết, cuối cùng chiến thắng mười hai tổ thậm chí có năm tổ mất đi năng lực chiến đấu. Mà bảy tổ còn lại vết thương chồng chất. Từ khi bắt đầu chiến đấu tới bây giờ năng lượng của bọn họ tiêu hao quá nhiều. Chiến đấu liên tục trở nên quá gian nan. Trong vòng tỉ thí này con số tử vong cao tới ba mươi bảy người, so với con số chết trong mấy vòng trước còn nhiều hơn, có thể thấy được mức độ thảm thiết là thế nào.

Lucifer đứng bên người Tát Đán thấp giọng hỏi:

- Bệ hạ, bây giờ nên làm gì? Xem bộ dạng như vậy chỉ sợ rất khó tiếp tục nữa. Nếu như tiếp tục thì trận đấu này trở nên không công bằng.

Tát Đán trầm ngâm trong chốc lát, nói:

- Còn lại bốn mươi người. Trừ một tổ không tham gia chiến đấu thì kẻ khác tiêu hao quá lớn, đây chính là kết cục cuối cùng ta muốn thấy, Lucifer, chẳng lẽ ngươi không biết dưới loại tình huống này mới hoàn toàn kích thích tiềm lực của chúng hay sao? Hiện tại bọn chúng không chỉ so đấu năng lượng và kỹ xảo với nhau nữa, đồng thời cũng so đấu ý chí, ý chí của ai mạnh thì người đó sinh tồn được. Chỉ có người như vậy mới có tư cách làm con rể của ta.

Lucifer chần chờ nói:

- Vậy ý của ngài là...

Tát Đán phất phất tay, nói:

- Hỗn chiến, còn lại bốn mươi người này phải hỗn chiến, cuối cùng chỉ còn lại mười người chính là người thắng. Một tổ không chiến đấu cho Mahdavikia xuống dưới chiến đấu với bọn chúng hai mươi phút đi, sau đó trận đấu khác bắt đầu.

Lucifer giờ mới hiểu được ý của Tát Đán, gật gật đầu nhìn qua Khủng Bố Ma Vương Mahdavikia gật đầu.

Trong mắt Mahdavikia hiện ra hào quang dữ tợn, nãy giờ hắn xem các trận đấu đã trở nên khát máu tới cực điểm, vừa được chỉ thị của Lucifer thì quay mặt đi xuống dưới. Dùng địa vị của hắn còn phải đi từ từ xuống lâu đài Ma Vương chứ không phải bay xuống, đây là quyền uy của Tát Đán.

Lucifer đứng trên sân thượng, âm thanh của hắn có năng lượng phụ trợ nên truyền đi rất xa, các sinh vật Địa Ngục trong vòng hạch tâm đều nghe rõ ràng.

Tổ đội của Tề Nhạc đột nhiên nghe tin dữ thì sắc mặt trở nên trắng xám, bọn họ may mắn cũng phải thi đấu nên chuẩn thuật thương nghị không còn đất dụng võ. Duy trì hai mươi phút trước Khủng Bố Ma Vương Mahdavikia sáu cánh chỉ sợ so với các tổ đội khác còn tổn hao nhiều năng lượng hơn, bọn họ có cơ hội tham gia hỗn chiến khong?

Hào khí hiện giờ làm cho mọi người không thở nổi, Số 1 nổi giận gầm lên một tiếng.

- Liều, các huynh đệ bất luận lát nữa hỗn chiến như thế nào thì chúng ta cũng phải duy trì hai mươi phút trong tay Mahdavikia đại nhân, như vậy cơ hội thật vất vả tranh thủ cũng biến mất. Chưa nói lát nữa ta là chủ công, ai cũng không nên lười biếng, nhất định phải đem thực lực của mình phát huy tới mức lớn nhất. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần chịu đựng công kích của Mahdavikia đại nhân thì chúng ta cũng lưu được chút gì trong trí nhớ của Ma Vương bệ hạ.

Số 2, 3, 4 gật đầu đồng ý. Tề Nhạc cũng gật gật đầu, Mahdavikia chúng ta lại gặp mặt. Lần trước ngươi đánh ta rất đau nha! Lần này ta nên tặng lễ vật gì cho ngươi đây?

Mahdavikia nghênh ngang đi xuống lâu đài Ma Vương, thân thể của hắn dán chặt xuống đất giống như trượt đi, chỉ vài cái lách mình đã xuất hiện trước mặt của bọn người Tề Nhạc. Sau lưng sáu cánh mở ra hoàn toàn. Năng lượng khổng lồ tập trung vào những người trẻ tuổi của Hắc Tương tộc này. Trong mắt hắn chuyện này quá đơn giản.

*****

Bốn cánh cùng sáu cánh chênh lệch không phải chênh lệch cánh, đây là chênh lệch khủng khiếp, cho dù là cường độ năng lượng, thân thể hay tốc độ thì sáu cánh hơn xa bốn cánh nhiều, tuy chỉ hơn nhau một đôi cánh nhưng hắn nghĩ là phi thường nhẹ nhõm.

Số 1 cung kính nói:

- Mahdavikia đại nhân, kính xin ngài hạ thủ lưu tình. Nếu như chúng ta có thể...

Hắn vừa nói tới chỗ này thì Mahdavikia không kiên nhẫn phất tay, nói:

-Được rồi, bắt đầu đi.

Chê cười, Tát Đán bệ hạ ở phía trên nhìn đấy, có hắn ở đây cho dù mình muốn phóng nước cũng không có khả năng, hắn còn muốn sống thêm hai năm nữa đấy.

Năng lượng hắc ám lập tức hiện ra, năm người Tề Nhạc lập tức cảm thấy năng lượng chung quanh mình trở nên sền sệt. Số 1 đến Số 4 đều không rõ vì nguyên nhân gì, chỉ có Tề Nhạc biết rõ đây là lực lượng lĩnh vực.

Mahdavikia động thủ, đối thủ bốn cánh đối diện với hắn mà nói không là gì, thân thể lóe lên, năm quyền đồng thời đánh ra, năm cổ năng lượng khổng lồ giống như đại chùy đồng thời đánh vào năm người Tề Nhạc. Lực công kích cường hãn không thể nghi ngờ.

Thời điểm ở địa cầu hắn đúng là mạnh hơn nhiều. Chỉ có điều thực lực của hắn hiện giờ so với địa cầu không là gì so với Tề Nhạc hiện giờ.

Bốn người khác đều vô ý thức nâng hai tay lên, toàn lực thúc dục năng lượng hắc ám của bản thân ngăn cản công kích của Mahdavikia, mà Tề Nhạc thì lui ra sau hai bước, lĩnh vực của Mahdavikia với hắn mà nói ảnh hưởng cũng không phải rất lớn. Hào quang nhàn nhạt lóe lên, hai tay của Tề Nhạc có hào quang màu nâu xanh sáng lên. Đó là lực lượng của gió.

Đem là gió ngưng kết thành lưỡi đao sắc bén, năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân dung hợp với năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ngưng tụ vào cánh tay phải hình thành Kỳ Lân Tu La đao độc đáo của hắn. Mắt nhìn thấy công kích của đối phương tới trước mặt của mình thì toàn thân Tề Nhạc bất động. Cánh tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ thấy một đạo thanh ngân sắc quang mang lóe lên, xoẹt một tiếng đã cắt năng lượng hắc ám kia thành hai mảnh xoẹt qua người của hắn phát ra tiếng rít chói tai.

Số 1 đến Số 4 đồng thời kêu lên một tiếng bị Mahdavikia đánh lui, mà lúc đó Mahdavikia cũng ngạc nhiên kêu lên, ánh mắt lập tức nhìn qua người của Tề Nhạc. Tề Nhạc không có lui, hắn là người duy nhất không lui, tuy hắn biết rõ Tát Đán đang ở trên nhìn xuống, nhưng hắn vẫn không muốn dấu diếm thực lực. Chân đạp Kỳ Lân du trong chớp mắt đã tới trước người Mahdavikia, chưởng khí nhận rơi, Tu La đao trực tiếp công kích Mahdavikia.

Năng lượng sắc bén làm Mahdavikia phải kinh hãi, năng lượng trong cơ thể bắn ra, lúc này hắn bất chấp nguyên tắc không thể phi hành thân thể bay lên, bỗng nhiên bay lên ba mét mới né được công kích của Tề Nhạc. Thân thể trên không trung có chút nhoáng lên và vô số chưởng ảnh tập trung lên người của Tề Nhạc.

Kỳ Lân du dưới năng lượng khổng lồ của Tề Nhạc ủng hộ nên biến ảo vô định, thân thể của Tề Nhạc như nước chảy mây trôi, né tránh công kích của Mahdavikia thật nhanh, tuy năng lượng hắc ám này công kích rất mạnh nhưng hắn vẫn không tìm được năng lượng nơi nào bạc nhược cả, nương tựa vào Kỳ Lân Tu La đao hóa giải công kích của đối phương.

- Số 1, các ngươi còn chưa động thủ?

Tề Nhạc chợt quát một tiếng.

Số 1 bốn người lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, thầm nghĩ trong lòng, trách không được hắn có hai cánh mà duy trì được tới bây giờ, có thể kiên trì dưới công kích của Mahdavikia đại nhân thì xem ra thực lực của hắn tuyệt đối không phải hai cánh đơn giản như vậy. Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng Số 1 cùng ba người kia vẫn nhanh chóng lao lên. Bởi vì tinh lực chủ yếu của Mahdavikia đặt trên người của Tề Nhạc, đối với khống chế lĩnh vực cũng buông lỏng một chút khiến cho bốn người được công kích thoải mái.

Bốn gã Hắc Tương tộc bốn cánh có sức chiến đấu phi thường cường hãn, trong lúc nhất thời các loại hình thái năng lượng hắc ám oanh kích thật mạnh, năng lượng khổng lồ va chạm khiến cho năng lượng chấn động trên không trung càng mạnh, mỗi một lần năng lượng oanh kích đều khiến quảng trường trung tâm run rẩy.

Trừ bộc phát trong nháy mắt vừa rồi thì Tề Nhạc lập tức thu liễm, cũng không có phát động công kích cường thế, hắn cùng bốn người hỗn chiến khác ngẫu nhiên đánh một chưởng về phía Mahdavikia. Chỉ cần Mahdavikia nhắm vào hắn thì hắn lập tức chân như bôi mỡ quay người chạy đi, một chút cơ hội cũng không cho Mahdavikia.

Mahdavikia vô cùng phiền muộn! Nếu như nói đối phương chiến đấu đường đường chính chính với hắn thì cho dù thực lực đối phương mạnh mẽ đánh bại hắn thì hắn cũng không khó chịu như vậy. Nhưng chiến đấu lúc này phi thường vi diệu. Chiến đấu nhìn bề ngoài thì hắn dường như dùng toàn lực chiến đấu với cao tộc Hắc Tương tộc đánh sống đánh chết, nhưng kỳ thật hắn có bảy thành tinh thần tập trung vào tên Hắc Tương tộc hai cánh kia. Trong cảm giác của Mahdavikia thì Tề Nhạc giống như một con độc xà lúc nào cũng có khả năng tấn cộng, tùy thời cũng có thể đả thương người.

Tề Nhạc công kích thế nào thì hai lần va chạm hắn cũng hiểu được, tuy năng lượng sắc bén kia không mạnh lắm nhưng lực phá hoại lại cực lớn, nếu không tốt thì năng lượng hộ thể của hắn sẽ bị Kỳ Lân Tu La đao của Tề Nhạc phá tan, chuyện này làm hắn không dám chủ quan, e sợ Tề Nhạc đánh lén mình, bởi vậy trong quá trình chiến đấu hắn thời khắc đều nhìn chằm chằm vào động tác của Tề Nhạc, mà tinh thần lực của Tề Nhạc hoàn toàn tập trung lên người của hắn, làm cho hắn không dám xem nhẹ chính mình.

Dưới tình huống như vậy Mahdavikia làm sao có thể phát huy thực lực được đây? Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn ứng phó ngược lại càng ngày càng cố hết sức. Lúc này coi xem như Tát Đán đang ở trên cao cũng nhìn không ra ảo diệu trong đó, dù sao cảm giác tinh thần lực tập trung thì các nhân tài cũng cảm giác được, sẽ sinh ra áp bách cực lớn.

Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng của Mahdavikia muốn bộc phát thì cười thầm, tức chết ngươi, đợi tí nữa ta cho ngươi thêm chút lễ vật. Xem như đáp lễ người đánh ta trọng thương.

Thời gian hai mươi phút trôi qua rất nhanh, tuy trong nội tâm Mahdavikia không cam lòng nhưng đối với mệnh lệnh vàng ngọc của Tát Đán hắn không dám vi phạm. Cho nên thời gian hai mươi phút vừa tới, hắn lập tức toàn lực phát động oanh kích cuối cùng, lúc này mới toàn thân trở ra. Ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn qua người Tề Nhạc, dùng ngón tay chỉ vào đầu Tề Nhạc nói:

- Tiểu tử, ngươi chờ.

Tề Nhạc giả bộ kính sợ, nói:

- Mahdavikia đại nhân, ta cũng có bất đắc dĩ! Ngài nhất định sẽ tha thứ cho tiểu nhân. Về sau tiểu nhân chắc chắn sẽ báo đáp cho ngài.

Vừa nói hắn bước đi đến bên người Mahdavikia nhìn qua hắn, trên mặt thì lộ ra bộ dáng ton hót.

- Đại nhân, lễ vật nho nhỏ không thành kính ý.

Tề Nhạc mỉm cười giữ tay của Mahdavikia.

Mahdavikia tức a! Thầm nghĩ, hỗn đản, cho dù ngươi muốn hối lộ ta cũng không nên ở chỗ này! Chẳng lẽ ngươi không biết Tát Đán bệ hạ đang ở trên nhìn xuống sao? Hất tay lên vội vàng đẩy Tề Nhạc qua một bên, tức giận hừ một tiếng quay trở lại lâu đài Ma Vương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)