Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 003

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 003: Tăng nhân kỳ dị
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ồ, những người dân Tây Tạng kia treo cờ xí làm cái gì thế?

Tề Nhạc thấy không khí hòa hoãn, chỉ vào một nơi có phòng ốc thưa thớt trên thảo nguyên

Thủy Nguyệt nói:

- Đó là Kinh Phiên, là thứ thường thấy ở Tây Tạng. Ví dụ như nóc nhà dân cư, bên cạnh thần sơn thần thủy, tượng phật vân vân. Kinh Phiên năm màu, do năm loại màu sắc tạo thành là: lam, bạch, hồng, lục, hoàng, màu sắc của chúng không được tùy ý sửa đổi, bởi vì mỗi loại màu sắc đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau. Lam -- trời xanh (Lam Thiên), bạch -- mây trắng cùng tuyết sơn, hồng -- mặt trời (cũng có nói hỏa diễm), lục -- cây xanh, hoàng -- đại địa. Trên Kinh Phiên có ẩn chứa kinh văn, người dân Tạng cho rằng, mỗi lần gió lung lay Kinh Phiên, đại biểu cho một lần bọn họ tụng niệm kinh phật, một lần khẩn cầu bình an cát tường.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Em mới tới đây lần đầu mà? Nhưng nhìn bộ dáng của em hình như là rất quen thuộc a!

Thủy Nguyệt nói:

- Không thể nói quen thuộc, nhưng mà, ba ba của em đã từng tới đây rất nhiều lần, ông thường xuyên nói với em một ít chuyện về Tây Tạng, còn cho em xem một ít ảnh chụp. Đối với Tây Tạng mà nói, cung điện Bố Lạp Đạt là thánh địa của bọn họ. Ba ba nói, nếu như không tới Tây Tạng một lần, vậy vĩnh viễn không cách nào lãnh hội được sự mỹ diệu của Tây Tạng cả.

- Ah? Vậy cung điện Bố Lạp Đạt là dạng gì?

Tề Nhạc đương nhiên sẽ không vô tri tới mức không biết cung điện Bố Lạp Đạt là cái gì, nhưng lúc này đột nhiên hắn nghĩ tới, cái kiến trúc màu vàng mà mình nhìn thấy trong mộng, mặc dù kiến tạo và hình dạng có chút kỳ dị và không thấy rõ ràng, nhưng cảm giác thiên liêng và thần thánh trong đó làm cho nội tâm của Tề Nhạc xuất hiện một ít cách nghĩ.

- Cung điện Bố Lạp Đạt tại Tây Tạng Lạp Tát nằm ở tây bắc núi Mã Bố Nhật, là khu kiến trúc cung điện nổi tiếng, dân tộc Tạng cổ có nghệ thuật tinh hoa danh tiếng. Cung điện Bố Lạp Đạt khởi công xây dựng vào thế kỷ thứ bảy, là Tàng Vương Tùng Tán Kiền Bố đi từ Tây Tạng sang Đường triều cầu hôn Văn Thành công chúa kiến tạo nên. Lạp Tát nằm ở độ cao ba ngàn bảy trăm mét so với mực nước biển, có chín trăm chín mươi chín buồng, phòng cung vũ -- cung điện Bố Lạp Đạt. Cung điện và thành trì đều xây trên núi, hiện chiếm diện tích bốn mươi mốt vạn m², diện tích kiến trúc là mười ba vạn m², cung thể lầu chính có mười ba tầng, cao một trăm mười lăm mét, đại bộ phận do đá cấu tạo thành, năm đỉnh tòa cung điện có ngói vàng lợp nên, kim quang xán lạn, khí thế hùng vĩ, là tinh hoa kiến trúc của Tây Tạng. Được vinh dự là thánh điện cao nguyên.

Nghe Thủy Nguyệt giải thích cặn kẽ, trong nội tâm của Tề Nhạc khẽ run lên, nhất là bốn chữ kim quang sáng lạn, khiến cho nội tâm của hắn sinh ra cảm xúc mãnh liệt, lần này đến Tây Tạng, tuy hắn đang chạy trốn, nhưng mà, hắn bây giờ thầm quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải tới cung điện Bố Lạp Đạt để xem. Cảnh trong mơ rõ ràng, mang tới khác biệt trong sinh hoạt của hắn hiện giờ, tuy đây chẳng qua là một giấc chiêm bao, nhưng trong ý niệm của hắn, cảnh trong mơ này rất chân thật.

Thủy Nguyệt quay đầu lại nhìn Tề Nhạc, mỉm cười nói:

- Đáng tiếc thời gian ngủ của anh quá dài, không thấy được sự hùng vĩ của Côn Lôn Sơn, chỗ đó cũng là địa phương vô cùng xinh đẹp, sơn mạch Côn Lôn Sơn đông có Ngọc Châu Phong là đỉnh núi cao nhất, chính là địa phương tàu của chúng ta đi ngang qua, độ cao so với mặt biển cùng sáu ngàn mét, chúng ta bây giờ đã đi tới Thanh Đường Cổ Lạp Sơn, nơi này là một trong những hệ thống sơn mạch đi qua Lạp Tát. Anh thấy những ngọn tuyết sơn này không cao bao nhiêu, chủ yếu bởi vì chúng ta đang ở nơi so với mực nước biển rất cao rồi, niệm Thanh Đường Cổ Lạp Tàng có ý nghĩa: "linh ứng thảo nguyên thần", là thần sơn trong nội tâm của dân Tây Tạng, ngọn núi chính cao tới bảy ngàn một trăm mười bảy mét, gần ngọn núi chính có bốn ngọn núi khác cũng cao hơn bảy ngàn mét so với mực nước biển, chặt chẽ đụng vào nhau. Ở chung quanh chúng còn có ba mươi ngọn núi cao hơn sáu ngàn mét, kéo dài không dứt. Đến nơi đây, chúng ta cũng sắp tới Lạp Tát rồi.

Âm thanh của nàng chỉ dùng giọng điệu cảm thán, thấy bộ dáng của Thủy Nguyệt, dường như đã hoàn toàn dung nhập vào tuyết sơn bên ngoài xe.

Tề Nhạc không có nói thêm cái gì, nhìn thấy tuyết sơn nguy nga ở bên ngoài không biết vì cái gì, hắn lúc này lại không có tâm tình đùa giỡn Thủy Nguyệt, tuyết sơn nguy nga không chỉ có bề ngoài, đồng thời trong lòng của hắn. Đột nhiên hắn cảm giác được, tâm thần của mình khoáng đạt chưa từng có, áp lực trước đó ở Kinh Thành đã không còn sót lại chút nào.

Rốt cuộc tàu cũng đã tới Lạp Tát, đã là chín giờ tối, Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt cùng nhau xuống xe, xa xa, hắn đã nhìn thấy có một người đang ôm một cái bảng lớn, trên đó viết hai chữ Thủy Nguyệt.

Thủy Nguyệt dừng bước lại, liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:

- Em nghĩ chúng ta nên chia tay ở đây. Ba ba của em có bạn là bác sĩ ở Lạp Tát, bác ấy sẽ tới đón em. Sau đó em sẽ đi tới bệnh viện của bác thực tập. Trường học của em có chút khác biệt với các trường khác, cho nên đi thực tập rất sớm, có lẽ em phải thực tập ở đây tới cuối tháng tám, sau đó mới quay trở về Kinh Thành. Thật sự em rất muốn làm chút chuyện gì đó cho người dân Tây Tạng ở đây. Nếu có duyên, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại ở Kinh Thành đấy.

Nói xong câu đó, trên mặt nàng tự nhiên xuất hiện một đạo hào quang thánh kiết. Tề Nhạc biết rõ, loại hào quang này chỉ có một loại hàm nghĩa, đó chính là thiện lương.

Nếu như nói không có một tia chẳng bỏ được, đó là chuyện không thể nào, Tề Nhạc có chút buồn bực khi phát hiện, nhìn thấy nữ hài xinh đẹp thánh khiết như thế, trong lòng mình lại không có một chút dục niệm, ngược lại nhiều hơn mấy phần khâm phục, nói:

- Có thể cho anh số điện thoại được không?

Thủy Nguyệt lộ ra nụ cười như hoa bách hợp nở rộ.

- Có duyên thì gặp lại.

Lưu lại những lời này, mang theo hành lý của mình, nàng nhanh chúng đi về phía bảng hiệu ghi tên của mình, không có quay đầu lại liếc nhìn Tề Nhạc.

Tề Nhạc đứng nguyên tại chỗ, một mực nhìn chăm chú vào Thủy Nguyệt, nhìn thấy nàng và tấm bảng gỗ ghi tên nàng của biến mất mới phục hồi tinh thần lại. Thầm mắng một tiếng, tại sao ta lại như thế? Chẳng lẽ ta thực sự thích nàng? Không, không có khả năng, ta thích chỉ có dáng vẻ bề ngoài của nàng mà thôi.

*****

Hắn rút một gói thuốc lá rẻ tiền trong túi ra ngoài, lấy một điếu ngậm vào trong miệng của mình, nhưng lúc hắn muốn dùng bật lửa để châm thuốc, lại phát hiện không cách nào bật lửa được cả. Lúc này hắn mới nhớ tới, trong hoàn cảnh cao nguyên như Lạp Tát, dưỡng khí cũng thiếu thốn, bình thường muốn bật lửa rất khó khăn.

Móc điện thoại Điền Thử cho hắn ra, Tề Nhạc bấm dãy số nhà của Điền Thử.

- Điền Thử hả? Anh mày, Tề Nhạc đây.

- Lão đại, bây giờ anh đang ở nơi nào?

Trong giọng nói của Điền Thử tràn ngập kinh hỉ.

Tề Nhạc nhìn chung quanh, cầm hành lý đơn giản của mình đi tới một nơi hẻo lánh:

- Anh mày đã đến Tây Tạng, tình huống bên chú mày như thế nào? Yến Tiểu Ất chết chưa?

Điền Thử cười khổ nói:

- Mạng của tên kia còn dai hơn gián, cha em phái người đi nghe ngóng, hắn không chết, não bị chấn động, bây giờ còn đang trong bệnh viện đấy. Hắn đã bắn tiếng, tuyệt đối không bỏ qua cho anh, anh nên trốn thêm mấy ngày đi. Đợi chuyện này dẹp yên rồi lão đại mới nên trở về.

Tề Nhạc thở ra một hơi, dù sao, người không chết cũng chẳng phải đại sự gì, nói:

- Uhm, huynh đệ chúng tôi cũng không cần nói mấy câu cảm ơn, cha của chú mày bên kia thế nào? Có làm khó dễ mày không vậy?

Điền Thử nói:

- Không có gì, chỉ bị gian ở trong nhà không được ra ngoài thôi. Lão đại, anh cũng biết thế lực trong nhà của Yến Tiểu Ất rồi đấy, cha em cũng muốn đi hòa hoãn tình hình đôi chút, anh yên tâm đi, em không có việc gì.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Tề Nhạc nghe, cũng bởi vì chuyện này, hắn đã bị mắng chửi một trận thật nặng, cũng bị chuyển tới một nhà giám thị nghiêm mật, là ký túc quý tộc trong trường học, về sau không thể ra ngoài lăn lộn được nữa.

- Vậy không cần nói nhiều, chúc mày bảo trọng.

Tề Nhạc tắt điện thoại, hắn và Điền Thử tuy chỉ quen nhau vài năm, nhưng lại trở thành người anh em tốt nhất của mình, lời nói không cần nhiều, nhưng hắn đã thiếu nợ Điền Thử, hắn vĩnh viễn sẽ nhớ rõ.

Hiện tại nên đi nơi nào? Tề Nhạc có chút mờ mịt, Tây Tạng đối với hắn mà nói, tuyệt đối là địa phương thần bí, ở chỗ này đừng nói là bạn bè, thậm chí ngay cả phương hướng nào hắn cũng không rõ ràng lắm, cầm hành lý do dự trong chốc lát, vỗ vỗ cái bọc chứa hơn vạn tiền của mình, trong nội tâm đã có quyết định.

Ban đêm, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc trên con đường của Lạp Tát, nhưng lúc Tề Nhạc đi ra khỏi nhà ga, lại một lần kinh ngạc đến ngây người, bởi vì, hắn mơ hồ nhìn thấy, ở sau lưng con đường hoàn mỹ cách đó không xa, thậm chí có từng vàng sáng mờ mịt đang chiếu rọi, cái ánh sáng màu vàng rực rỡ đó giống như đúc giấc mơ của hắn.

Đó là địa phương nào? Sau khi hỏi thăm đơn giản, Tề Nhạc rất nhanh có đáp án, chỗ đó chính là cung điện Bố Lạp Đạt thần thánh của Tây Tạng. Cung điện Bố Lạp Đạt dưới ánh đèn năm màu, trong màn đêm tối tăm, càng lộ ra nét trang nghiêm mà thần bí.

Nhìn thấy cung điện Bố Lạp Đạt to lớn, Tề Nhạc giống như được âm thanh đang triệu hoãn mình, ánh mắt của hắn có chút mê ly, thân thể dường như không nghe theo đầu óc, đi lên đường phố, đón xe tôixi, cũng bất chấp cái bụng đói của mình, thẳng đến cung điện Bố Lạp Đạt mà đi.

Phía trước Bố Lạp Đạt là một cầu thang đứt gãy từ thấp tới cao, từ dưới nhìn lên trên, càng cảo thấy cung điện to lớn này càng thêm hùng vĩ so với giấc mơ, khi Tề Nhạc đi tới chân núi, hắn đột nhiên phát hiện, âm thanh triệu hoán mình đã biến mất rồi, cơ hồ nhìn thấy cung điện hoàn mỹ màu vàng này, giấc mộng của hắn lại xuất hiện, chỉ có điều, lúc này đã là tồn tại chân thật.

- Tại đây rất đẹp sao?

Một âm thanh ôn hòa vang lên ở một nơi cách Tề Nhạc không xa, âm thanh này nghe rất thân thiết, bởi vì là ngôn ngữ Kinh Thành chính tông, mà không phải tàng ngữ Tề Nhạc hoàn toàn nghe không hiểu.

Lúc quay ngược lại, chỉ thấy một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào đang đứng phía sau cách mình năm mét, trước đó cũng không nghe có tiếng bước đi, hắn dường như trực tiếp xuất hiện ở đó. Tề Nhạc nhìn vị tăng nhân trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, nhìn về phía trên, tuổi của hắn và mình không khác bao nhiêu cả, không thể nói anh tuấn, nhưng toàn thân lại tản ra hào quang hài hòa đầy hảo cảm.

Tăng nhân trẻ đuổi đi tới bên cạnh Tề Nhạc, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía cung điện Bố Lạp Đạt cao cao tại thượng kia, mỉm cười nói:

- Cung điện Bố Lạp Đạt dựa vào núi mà xây, lầu các trùng điệp, là triều đại Đông Cung Lạt Ma xây nên, là trung tâm thống trị chánh giáo hợp nhất của của cựu Tây Tạng, linh tháp Lạt Ma chung quanh được cung phụng từ thế kỷ thứ năm, thứ bảy đến thế kỷ mười ba. Trong cung điện Bố Lạp Đạt cất chứa rất nhiều vật phẩm văn hóa trân quý. Trong đó có hai ngàn năm trăm m² là bích họa, gần một ngàn tòa phật tháp, hơn vạn tòa tượng nặn, hơn vạn bức Đường tạp. Hai đại hoàng đế Minh Thanh phong thưởng Lạt Ma Kim Thư, kim ấn, ngọc ấn cùng đại lượng vật phẩm vàng bạc, đồ sứ, men khí, ngọc khí, gấm rèn phẩm và thủ công nghệ quý giá, những văn vật này rực rỡ nhiều màu sắc, đề tài phong phú. Trong cung điện Bố Lạp Đạt, mỗi một kiện văn vật đều có giá trị liên thành.

Nghe những lời này, Tề Nhạc không khỏi nuốt từng ngụm nước.

- Ý tiểu hòa thượng nói là đồ vật nơi này rất đáng tiền?

Tăng nhân trẻ tuổi liếc nhìn Tề Nhạc, ánh mắt của hắn tuy rất bình thản, nhưng làm cho những suy nghĩ kỳ dị trong nội tâm của Tề Nhạc biến mất.

- Ở chỗ này, có mấy lời không tùy tiện nói ra, ngã phật từ bi.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tôi không có nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn đi xem mà thôi.

Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười nói:

- Nhưng hiện tại không phải là thời gian đi tham quan, vì sao thí chủ còn muốn tới đây.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Tôi cũng không biết thời điểm đi thăm quan là vào lúc nào. Vừa mới đi xuống tàu, sau đó tôi nhìn thấy nơi này, dường như có một âm thanh một mực kêu gọi tôi vậy, tôi mới tới đây. Không khí tôn giáo ở nơi này thật nồng đậm! Trên đường tôi nhìn thấy rất nhiều người dân Tây Tạng triều bái.

*****

Tăng nhân trẻ tuổi cười nói:

- Cung điện Bố Lạp Đạt có chủ thể kiến trúc là Nhà Trắng cùng Hồng Cung. Nhà Trắng, chính là Đông Cung Lạt Ma, đã từng là cơ cấu làm việc của chính phủ Tây Tạng, cao bảy tầng. Hồng Cung, chủ yếu là Tháp Điện Ma Linh và các tháp phật giáo. Trong đó có Linh Tháp Lạt Ma hưởng đường, là nơi viên tịch của Lạt Ma ngũ thế, cũng là cung điện lớn nhất trong truỗi cung điện Bố Lạp Đạt, diện tích bảy trăm hai mươi năm m², bích họa trong nơi này. Chính là tấm biển "Dũng Liên Sơ Địa" do hoàng đế Càn Long ban tặng.

Tề Nhạc có chút nghi ngờ nói:

- Tại sao phải nói với tôi những chuyện này? Dù sao hiện tại cũng không cho vào, tôi đi đây.

Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười, nói:

- Trên thế giới có nhiều thứ thứ cần phải hiểu, nhưng mà, đúng là thí chủ không thích hợp đi thăm viếng cung điện Bố Lạp Đạt, bởi vì tâm của thí chủ không yên bình, quan trọng hơn là, trong lòng của thí chủ không có phật.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Không phật có phật, là tiểu hòa thượng nói cũng tính sao? Chẳng lẽ tiểu hòa thượng có thể nhìn thấy tâm của tôi sao?

Nụ cười trên mặt tăng nhân trẻ tuổi biến mất, nghiêm mặt gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tiểu tăng đúng là có thể nhìn thấy tâm của thí chủ. Còn nhớ rõ âm thanh triệu hoán thí chủ không? Còn nhớ rõ tình cảnh trong mộng không? Kỳ thật, tất cả những thứ đó chính là dẫn thí chủ đi tới đây gặp tiểu tăng.

Nghe tăng nhân trẻ tuổi nói tới giấc mộng của mình, toàn thân Tề Nhạc lập tức chấn động, thất thanh nói:

- Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng có thể đi vào giấc mộng của tôi?

- Phật bản vô tướng, vô hình vô tướng, mời đi theo tiểu tăng.

Nói xong, tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười, quay người đi vào một con đường.

Tuy Tề Nhạc có địa vị xã hội thấp, nhưng hắn cũng cảm thấy hiếu kỳ trong lòng, nghe tăng nhân trẻ tuổi một câu nói ra giấc mộng của bản thân, hắn không có chút do dưh mà đi theo, không thể chờ đợi được nghĩ tới cần phải có đáp án cho giấc mộng đã thấy.

Sau đó hai người một trước một sau đi tới con đường ở bên cạnh, tăng nhân trẻ tuổi đi tới trước một chiếc xe liền dừng lại, đó là một chiếc xe việt dã cỡ lớn, tăng nhân trẻ tuổi đi tới ghế lái, bảo Tề Nhạc ngồi ghế phụ, sau đó hắn bắt đầu khởi động xe.

- Mả mẹ nó, đây là Lincoln Navigator.

Nếu như nói lúc trước còn có một chút do dự, như vậy giờ phút này Tề Nhạc không thể chờ đợi thêm được nữa, là nam nhân thì phải ưa thích xe, nam nhân thường xuyên nói chuyện, xe chính là tiểu lão bà của mình, loại tình huống này xuất hiện trên người của Tề Nhạc đặc biệt rõ ràng. Tuy hắn không có tiền, cả ngày chơi bời lêu lổng, nhưng bất luận kẻ nào cũng yêu xe, mà Tề Nhạc yêu thích cũng là xe, nhất là một ít siêu xe trên thế giới, hắn bình thường trừ ăn cơm ra, đại bộ phận tiền thừa đều mua các tạp chí nói về xe.

Ngồi trên chỗ ngồi rộng rãi của Lincoln Navigator, trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập rung động, cơ hồ nói thể nói là mê ly:

- Một trong những xe việt dã xa hoa nhất, chiều dài vượt qua năm mét hai, là xe việt dã loại lớn trên thế giới, có được tính ổn định và dễ chịu nhất, cộng động cơ cửa khoan cao một mét bốn, chính là dũng sĩ trong thần thoại, thể hiện khí phách không ai bì được. Xuất gia làm hòa thượng có tiền đồ như vậy? Nghe nói Lạt Ma là có thể lấy lão bà, xem ra, tôi tới đúng nơi rồi.

Tăng nhân trẻ tuổi cười nói:

- Xem ra thí chủ rất hiểu về xe a!

Vừa nói, tăng nhân trẻ tuổi đã khởi động xe, chiếc xe chạy nhanh và vững vàng, tất cả tạp âm đều được loại bỏ rất xảo diệu, xuyên thấu qua cửa xe cực lớn nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn thấy góc độ khác của Lạp Tát.

Tề Nhạc ngạo nghễ nói:

- Tôi đương nhiên hiểu, tôi là cấp chuyên gia đấy, sự thật thì tôi rất ưa thích xe việt dã, mặc dù chiếc Lincoln Navigator không tệ, nhưng không phải là chiếc mà tôi yêu nhất, nó cồng kềnh, dùng để cưỡi không tệ, nhưng hơi kém một chút, tôi thích nhất là Porsche Ca-i-en. Tuy năng lực việt dã của Ca-i-en hơi kém hơn đôi chút, nhưng tổng hợp tính năng lại là nhất đẳng, nếu ngày nào đó tôi trúng giải độc đắc nhất định phải mua một con mới được.

Không lâu sau, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, tăng nhân trẻ tuổi lái chiếc Lincoln Navigator ra khỏi nội thành Lạp Tát, trong nội tâm lại có chút khẩn trương, nói:

- Rốt cuộc tiểu hòa thượng muốn dẫn tôi đi nơi nào? Tiểu hòa thượng không phải là loại người có ham thích đặc thù chứ, chuẩn bị đem tôi tới nơi không người tiền dâm hậu sát?

Sắc mặt tăng nhân trẻ tuổi hơi đổi, nói:

- Không nghĩ tới, thí chủ đang ở trước mắt của phật lại có ý nghĩ xấu xa như vậy, xem ra, thí chủ đúng là loại người đặc biệt rồi?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi:

- Người đặc biệt?

Tăng nhân trẻ tuổi liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Nghe lời nói vô lại của thí chủ, đúng là lưu manh, hơn nữa là lưu manh chính thức. A Di Đà Phật, tiểu tăng vọng ngữ. Tiểu tăng muốn dẫn thí chủ đi đến chỗ của tiểu tăng. Chỗ đó gọi Thánh Phật Tắc, có lẽ thí chủ sẽ cảm thấy tên rất kỳ quái, nhưng mà, thí chủ có thể lý giải nơi đó là một thành thị của Tây Tạng, khoảng cách với Lạp Tát là hai trăm bảy mươi km, chúng tôi phải đi hai giờ, nếu thí chủ mệt, trước tiên có thể nghỉ ngơi một chút. Bên cạnh thí chủ có túi da, ở trong cửa xe ấy, bên trong là sữa dê, đủ cho thí chủ đỡ đói.

Tề Nhạc nghe tăng nhân nói mình là lưu manh, vô lại, chẳng những không cho là nhục, ngược lại có chút tự cho là quang vinh, cười hắc hắc, cầm túi da trong cửa xe lên. Thời điểm tăng nhân trẻ tuổi nói thế, hắn đã hiểu rõ, đối với mình mà nói, tăng nhân trẻ tuổi này không có yêu thích đặc thù gì đó, chính mình không có gì lo lắng, nhìn về phía trên nghèo rớt mùng tơi, ai sẽ "nhớ thương" mình? Nếu như nói là vì hơn vạn tiền trong bọc của mình, vậy càng buồn cười. Cướp bóc ít tiền như thế còn có thể mua được Lincoln sao?

Nghĩ thông suốt, Tề Nhạc dứt khoát trầm tĩnh lại, dù sao hắn cũng không có địa phương cụ thể gì để đi, dứt khoát giao bản thân mình cho tăng nhân trẻ tuổi này, thích ứng trong mọi tình cảnh, là tính cách của Tề Nhạc, nếu không, hắn cũng không biết mình có thể làm gì trong mấy ngày này.

*****

Hương vị sữa dê rất thuần hậu, thậm chí còn có một chút hương vị nhàn nhạt của dê, nhưng đối với Tề Nhạc mấy ngày không ăn gì này, đây tuyệt đối có thể dùng quỳnh tương để hình dung, một hơi uống hết một nửa túi, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nghỉ một chút, hắn lại đem số sửa dê còn lại uống hết. Tây Tạng có độ ẩm tương đối thấp, dù sao nơi này là cao nguyên, trong xe gió mát thổi vào, trong bụng không có cái gì ngoài sữa, Tề Nhạc lại cảm giác thấy mệt mỏi, tuy hắn không có gặp phản ứng cao nguyên, nhưng ở trong xe việt dã này thoải mái hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, một âm thanh từ chỗ sâu nhất trong linh hồn của hắn kêu gọi, hắn mở con mắt buồn ngủ ra, Tề Nhạc lúc này mới phát hiện, xe đã ngừng, mà tăng nhân trẻ tuổi đang nhìn mình.

- Đến rồi sao?

- Đến rồi, mời xuống xe.

Tăng nhân nói xong, dẫn đầu xuống xe.

Tề Nhạc đi xuống, so với cảm giác ấm áp trong xe, gió lạnh bên ngoài làm hắn chợt rùng mình.

Trước mắt xuất hiện xuất hiện một ngôi cực lớn, chuyện này cũng không có làm Tề Nhạc kinh ngạc, tăng nhân trẻ tuổi đã nói muốn dẫn hắn đi tới địa phương của mình, tăng nhân đương nhiên phải ở trong chùa miếu rồi. Tề Nhạc đi phía sau lưng của Tề Nhạc, cùng đi vào trong ngôi chùa to lớn này.

Vừa vào cửa, Tề Nhạc đã giật mình, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy cảnh sát vũ trang thường thấy ở Kinh Thành. Những cảnh sát này cầm vũ khí đã lên nòng sẵn, đứng cảnh giới cách cửa ra vào không quá xa. Đây rốt cuộc là địa phương nào? Tại sao có cảnh sát vũ trang đứng gác?

Đám cảnh sát vũ trang nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi đi tới, cơ hồ đồng thời cung kính xoay người hành lễ với hắn, tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười, gật đầu với bọn họ, liền mang theo Tề Nhạc đi vào bên trong.

- Tại sao ở đây lại có cảnh sát vũ trang? Chẳng lẽ trong chùa có phạm nhân sao?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.

Tăng nhân trẻ tuổi nói:

- Suy nghĩ của thí chủ thật mới lạ, nơi này là khu bảo hộ du lịch cấp độ A của quốc gia, có cảnh sát vũ trang cũng không có gì lạ cả. Mà tòa chùa miếu này nói theo cách của Viêm Hoàng, gọi là Thánh Phật Tự.

Đột nhiên Tề Nhạc cảm giác trong chùa miếu có khí tức kỳ dị, đến lúc này, tâm của hắn dường như bình thản hơn nhiều, nói:

- Cảm giác thật quái lạ, mà nơi này cũng rất kỳ lạ.

Tăng nhân trẻ tuổi nhìn Tề Nhạc, nói:

- Tây Tạng có văn hóa Tây Tạng.

Hai người một mực đi vào trong chùa, bởi vì tòa Thánh Phật Tự cũng dựa vào núi mà tu kiến thành, đi trong chốc lát, Tề Nhạc đã thở hồng hộc, mà hô hấp của tăng nhân trẻ tuổi không có chút rối loạn nào, ngay cả bộ pháp, so với bắt đầu không có gì khác nhau.

- Chúng tôi còn phải đi thêm bao lâu nữa đây!

Tề Nhạc vừa thở hổn hển vừa hỏi. Tuy hắn không có gặp phản ứng cao nguyên, nhưng đi trên cao nguyên thế này, tuyệt đối không phải một chuyện nhẹ nhõm.

Tăng nhân trẻ tuổi vừa đi về phía trước vừa nói:

- Cũng sắp đến rồi.

Hai người đi tới trước một cung điện liền dừng lại, nhìn qua đại môn có phong cách cổ xưa, ở trên đó có các đường vân kỳ dị, tăng nhân trẻ tuổi vẫy tôiy với Tề Nhạc rồi đi vào cửa.

Trong cung điện rất thanh tịnh, giữa đại điện thật lớn này thờ phụng phật tổ, tăng nhân trẻ tuổi đi đến trước mặt phật tổ, sau đó hành lễ, lúc này mới chuyển hướng nhìn Tề Nhạc, ở trước mặt pho tượng phật tổ, vị tăng nhân trẻ tuổi này thoạt nhìn càng thêm trang nghiêm.

- Đã đến rồi sao, hiện tại có thể nói chưa? Tiểu hòa thượng dẫn tôi đến nơi đây rốt cuộc muốn làm cái gì?

Tề Nhạc kiên nhẫn đã không còn nữa, nếu như không phải xem trên mặt mũi của chiếc Lincoln Navigator cùng một túi sữa dê đỡ đói, nói không chừng hắn sớm chạy rồi.

Tăng nhân trẻ tuổi lạnh nhạt nói:

- Mời thí chủ tới nơi này, là giúp thí chủ khai khiếu.

- Khai khiếu? Tiểu hòa thượng thối đang mắng ta hay sao? Ta cũng không phải là du mộc phiền phức khó chịu gì, không cần phải khai khiếu. (Khai khiếu nghĩa là thông suốt)

Tề Nhạc nhìn tăng nhân trẻ tuổi này, khinh thường hừ hừ.

Tăng nhân trẻ tuổi nói:

- Trước mặt phật tổ không được nói bừa. Thí chủ tới Tây Tạng này, hoàn toàn là do vận mệnh an bài, vận mệnh an bài thí chủ tương kiến tiểu tăng. Thí chủ có thể xem tiểu tăng là người khai khiếu cho mình, thẳng thắn mà nói, tiểu tăng cũng không nghĩ ra, một chuyện trọng yếu của phương đông tại sao lại rơi vào người như thí chủ.

Tề Nhạc biến sắc, nói:

- Nói như vậy, ngươi thật là xem thường ta? Ta cũng không có hứng thú gì với các ngươi càng không có hứng thú gì với chùa chiền miếu mạo. Ngươi đã khinh thường ta như vậy thì không chúng tôi đường ai nấy đi. Ta cũng không biết đường đến đây vì vậy tiểu hòa thượng ngươi dẫn ta đến đây thì cũng nên có trách nhiệm tiễn ta ra ngoài.

Tuy hắn là lưu manh, nhưng Tề Nhạc cũng là người có lòng tự trọng rất mạnh, nếu như không phải thấy đối phương là tăng nhân, chỉ sợ hắn đã sớm dùng ác ngữ tương thẳng vào mặt hoặc là quyền đấm cước đá. Thời điểm ở Kinh Thành, những kẻ xem thường người khác, Tề Nhạc đều không bỏ qua, cho dù hắn biết rõ đây là phí công, nhưng cũng là phương thức tự bảo hộ mình.

Tăng nhân trẻ tuổi giống như không nghe được lời bất thường của Tề Nhạc, tiếp tục nói:

- Phương đông của chúng tôi, nước cộng hòa Viêm Hoàng là Đông Phương Minh Châu, phương đông thần bí, cũng không phải người bình thường có thể lý giải. Mà trên thế giới này, một mực có đám người đang yên lặng thủ hộ phương đông, bọn họ âm thầm vì phương đông cấp hiến sức lực của mình. Dưới sự thao túng của vận mệnh, mỗi ngàn năm, những thủ hộ giả này sẽ xuất hiện một lần, chính bởi vì sự tồn tại của bọn họ, mới khiến cho phương đông có thể an bình phát triển tới bây giờ.

- Tiểu hòa thượng muốn kể chuyện xưa cho ta nghe hay sao?

Tề Nhạc nghe tăng nhân trẻ tuổi nói thế cũng sững sờ.

Tăng nhân trẻ tuổi lắc đầu, nói:

- Tiểu tăng đang nói đến câu chuyện sắp phát sinh một câu chuyện trên người của thí chủ. Trên thế giới vốn có rất nhiều chuyện không cách nào lý giải được, mà những chuyện không cách nào lý giải không phải là hư ảo, có rất nhiều là tồn tại chân thật.

Tề Nhạc liên tưởng tới giấc mộng kỳ quái của mình, trong lòng hơi chấn động, nói:

- Vậy những người thủ hộ phương đông mà ngươi nói không phải là người? Chẳng lẽ là thần? Trên thế giới này thực sự có thần tồn tại sao?

Tăng nhân trẻ tuổi lắc đầu, nói:

- Mặc dù không có thần, nhưng mà lại có huyết mạch vĩ đại truyền lưu lại. Mà thiếu chủ, chính là người kế thừa huyết mạch đỉnh cao này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)