← Ch.302 | Ch.304 → |
Trong mắt Như Nguyệt chớp liên tục hào quang:
- Vậy ngươi có đề nghị gì tốt không? Phải làm sao mới có thể chống lại trận doanh Địa Ngục đây?
Tề Nhạc nghĩ một hồi, nói:
- Nếu như muốn chống lại bọn họ thì đầu tiên chúng ta phải đem thực lực tiến thêm một bước. Chúng ta tuy rằng cộng lại chỉ có hơn một trăm người, nhưng mà hơn một trăm người lại giống một thanh đao nhọn đối thủ không cách nào chống cự. Mọi thời khắc uy hiếp toàn bộ Quân Đoàn Nhiên Thiêu của Địa Ngục. Sau đó lại nghĩ biện pháp đưa bọn chúng tới một địa phương nào đó không người triệt để quyết một trận tử chiến. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đạt được thắng lợi trong chiến đấu hơn nữa giảm tổn thương với nhân loại xuống mức thấp nhất.
Như Nguyệt gật nhẹ đầu, nói:
- Điều này không phải không thể thực hiện được. Thông qua lần bắn tỉa đối với tiểu hành tinh có thể nhìn ra, bất luận là Thủ Hộ Giả Hy Lạp hay là Giáo Hoàng vẫn có sức phán đoán trái phải rõ ràng. Hơn nữa kết hợp với lực lượng của chúng ta có thể ngăn cản Ma Vương.
Tề Nhạc nói:
- Rất khó. Đầu tiên, Vũ Mâu cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả của nàng cũng có vấn đề về số lượng như chúng ta. Thực lực của bọn hắn tuy rằng không tệ nhưng mà nhân số bây giờ quá ít. Phải biết toàn bộ Quân Đoàn Nhiên Thiêu đều có thể thi triển năng lượng hắc ám cường đại, muốn chống lại chúng có thể dễ dàng sao?
- Về phần Giáo Đình thì không tệ, tín đồ rất nhiều, am hiểu Quang Minh chi lực đối kháng thế giới Địa Ngục tốt nhất, nhưng Giáo Đình hiện tại căn bản có bao nhiêu thực lực, chúng ta cũng không biết. Chính thức có thể tạo tác dụng sợ rằng không có nhiều. Dù sao, tuy rằng Giáo Đình phát triển nhiều năm, nhưng mà tất cả quốc gia cũng sẽ không cho phép họ có lực lượng vũ trang cường đại khiến thực lực bị chế ước sâu sắc.
- Hơn nữa, làm anh lo lắng nhất là cho dù Quân Đoàn Nhiên Thiêu của Địa Ngục bị chúng ta ngăn cản. Nhưng mà đại sư từng nói qua, nguy cơ của Địa Cầu là một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng. Một ngày nào đó lại có một vị diện thông qua cửa vào Địa Ngục, sợ rằng sẽ không phải là một phương xâm lấn nữa. Đệ đệ Ma Vương Tát Nã từng từng nói qua, có khả năng đồng thời xuất hiện cùng Ma Vương chính là lực lượng Minh Giới.
- Chưởng Khống Giả chỗ đó là Minh Vương Hades trong thần thoại Hy Lạp. Hắn làm phản trong thần thoại Hy Lạp kỳ thật thực lực rất mạnh, thủ hạ đông đảo, thậm chí có thể so sánh với Địa Ngục. Nếu như Ma Vương có Minh Vương phụ tá thì chúng ta càng thêm khó khăn.
Chúng nữ hít sâu một hơi, trong mắt đều toát ra quang mang suy tư, Tề Nhạc tiếp tục nói:
- Cái thế giới này là cân đối. Từ tình huống Địa Cầu trước mắt đến xem thì dị năng giả chủ yếu chia làm ba đại bộ phận thế lực. Một cái là Giáo Đình, đây là không thể nghi ngờ, còn thứ hai là Vũ Mâu lãnh đạo Hy Lạp Thủ Hộ Giả. Từ tin tức mà anh có được thì đám người đối kháng theo thứ tự là Địa Ngục cùng Minh Giới.
- Nhưng mà mọi người không nên quên, trên địa cầu chúng ta cũng có một phương cường giả dị năng giả, hơn nữa từ tình thế trước mắt đến xem, chúng ta thậm chí là đại biểu mạnh nhất toàn bộ Phương Đông. Phương Tây đều có được hắc thế lực ngầm tồn tại, chẳng lẽ Đông Phương chúng ta cũng không có?
- Điểm này rất khó kết luận, một khi chúng ta bên này cũng xuất hiện thế lực ngầm cường đại thì đến lúc đó sợ là chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, như thế nào đi trợ giúp Giáo Đình cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả? Tai nạn của Địa Cầu khi đó sẽ xuất hiện. Tuy rằng đây chỉ là phỏng đoán của anh, nhưng mà loại tình huống này rất có thể sẽ xuất hiện.
Minh Minh gật nhẹ đầu, nói:
- Tề Nhạc nói đúng, loại tình huống này thật sự rất có thể xuất hiện. Nếu không, Phương Đông chúng ta làm sao có thể xuất hiện Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân trước nay chưa từng có cơ chứ?
Không khí trong xe Limousine trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, bề ngoài Địa Cầu biểu hiện ra bình tĩnh nhưng sau lưng không ngờ xuất hiện nhiều tình thế nguy cấp như thế. Trọng yếu hơn chính là ai cũng không biết ngày đó sẽ đến vào lúc nào, nếu như hiện tại nói cho chính phủ các nước, sẽ có lực lượng hắc ám hàng lâm nhân gian, chỉ sợ rất khó có sức thuyết phục.
Hơn nữa, dùng lực lượng chính phủ các nước muốn giải quyết vấn đề như vậy cũng phi thường khó khăn. Ánh nắng tươi sáng trên địa cầu, tựa hồ có một loại áp lực vô hình bao phủ. Đến ngày đó đối với địa cầu cho dù không phải tận thế, cũng không xê xích gì nhiều.
Thương Băng nhoẻn miệng cười, nói:
- Tốt rồi, mọi người không nên lo lắng như vậy được không. Tề Nhạc thật vất vả mới trở lại được, thử nghĩ mà xem, ngay cả vấn đề tiểu hành tinh chúng ta đều có thể giải quyết. Cho dù hắc ám có thực lực cường đại thì như thế nào? Chúng ta một mực đánh du kích với chúng, dùng hết khả năng tiêu diệt hết sinh lực đám người cũng được.
- Hơn nữa các quốc gia cũng không phải người ngu, trên địa cầu ưu thế lớn nhất chính là lực lượng khoa học kỹ thuật. Có lẽ ngay từ đầu các quốc gia ăn thiệt thòi, nhưng mà, ai có thể xác định các quốc gia Địa Cầu nghĩ không ra biện pháp để đối phó những thế lực tà ác cơ chứ? Ít nhất trên địa cầu vẫn rất bình an, đừng quên, mọi người đang đi gặp cha mẹ chồng đó.
Nghe Thương Băng nói xong, hào khí trong xe trở nên thoải mái hơn một chút. Tề Nhạc ngẩng đầu, nói:
- Xác thực, chúng ta thật sự cần phải thư giãn một tí. Hy vọng lúc này có thể lâu một chút a. Nếu như ta phán đoán không sai, địa ngục cho dù muốn công kích cũng sẽ không phát động trong thời gian ngắn. Chờ anh nghỉ ngơi vài ngày, khôi phục tinh thần rồi tập trung mọi người tới. Sau đó dùng hết sức tăng lên thực lực của mỗi người, nhất là các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, hiện tại mọi người nhất định phải sớm ngày đạt tới thực lực cấp bậc chín vân.
- Đến lúc đó, nếu như mười hai người đều có thể đạt tới chín vân thì khi liên hợp với anh phát động lĩnh vực Sinh Tiếu thủ hộ. Bất luận là Đại Ma Vương cũng tốt, Minh Vương Hades cũng thế chưa hẳn sẽ không có sức liều mạng. Chỉ cần đám người dám đến. Chúng ta sẽ để cho bọn họ nhìn xem, cái gì gọi là lực lượng hủy thiên diệt địa.
Vừa nói, Tề Nhạc vô ý thức sờ lên Không Động Ấn trên ngực mình, lúc rời khỏi biệt thự Long Vực, Như Nguyệt đã đem hai đoạn Hiên Viên Kiếm cho hắn. Hiên Viên Kiếm đã hoàn toàn đã mất đi linh tính, lại càng không cần phải nói tới tồn tại của Hiên Viên Hồn. Thân kiếm ngăm đen giống như một thanh thiết kiếm bình thường mà thôi.
Tề Nhạc lặng lẽ dùng chân hỏa Kỳ Lân thăm dò một chút. Hiên Viên Kiếm căn bản không có bất kỳ phản ứng nào chứ không cần phải nói là đúc lại. Ấn linh của Không Động Ấn từng nói qua, muốn một lần nữa chế tạo Hiên Viên Kiếm thì cần Thiên Hỏa mới có thể hoàn thành, nhưng Thiên Hỏa trên địa cầu căn bản là thứ không tồn tại.
*****
Nếu như đổi lại trước kia, nói không chừng Tề Nhạc liền buông tha, nhưng mà từ khi đề thăng Lôi Vân Lực của mình lên tới cấp bậc chín vân ở địa ngục thì hắn tin tưởng, một khi Địa Cầu gặp phải nguy cơ thật lớn như thế thì chính mình thì nhất định có thể để cho Hiên Viên Kiếm khôi phục quang thải vốn có của nó.
Như Nguyệt nói:
- Tề Nhạc, muốn cho tất cả mọi người tăng lên tới cấp bậc chín vân chỉ sợ rất khó khăn. Dù sao, chúng ta mặc dù có mấy người tăng lên cấp bậc tám vân nhưng như Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm Đạm mới chỉ có sáu vân mà thôi. Muốn trong một thời gian ngắn tăng lên ba vân là chuyện không có khả năng.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Còn nhớ rõ trước kia anh đã từng nói gì không? Trên thế giới này, không có gì là không thể nào làm được. Thực lực của anh hiện giờ rất khó gia tăng, đến lúc đó anh sẽ dùng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên giúp đỡ các em tu luyện. Từng bước tiến tới có thể trợ giúp mấy người tăng lên tới chín vân. Dù sao, sau khi đạt đến cửu vân thực lực của các em sẽ tiến vào một cảnh giới khác.
- Chẳng những có thể lập tức đem thực lực tăng lên gấp đôi mà còn thi triển Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn ba, đồng thời có được năng lực lĩnh vực thuộc về mình. Khi đó, mỗi người sẽ có lực lượng tương đương với một Khủng Bố Ma Vương, thậm chí còn cường đại hơn nữa.
Năng lực phụ trợ của Kỳ Lân. Đây mới là vốn liếng của Kỳ Lân dành cho các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Thực lực của mình đã chỉ có bằng vào kỳ ngộ mới tăng lên, như vậy thì lợi dụng thời gian tìm kiếm kỳ ngộ tác dụng trên thân người khác. Bằng những hiểu biết của Tề Nhạc đối với năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, hắn tin tưởng chỉ cần phía dưới phụ trợ toàn lực của mình, mỗi một vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ đều sẽ có tiến bộ về chất.
Xe con Cadillac vững vàng chạy trên đường lớn, lúc này không phải giờ cao điểm nên không kẹt xe. Trong quá trình khi mọi người nói chuyện phiếm thì đã đi tới trước cổng tập đoàn Kim Cốc.
Tề Nhạc dẫn đầu xuống xe rồi mở cửa xe cho các nàng, tuy rằng năm nàng ăn mặc tùy tiện và giản dị, nhưng mà vừa xuất hiện đã khiến quảng trường phía trước tập đoàn Kim Cốc toàn bộ nhuộm đẫm một tầng quang mang. Ngay cả những đóa hoa trên quảng trường vừa mới nở hoa cũng bị ảm đạm thất sắc.
Nhìn khí chất ngũ nữ không ai giống ai, Tề Nhạc tán thán nói:
- Hoa nhường nguyệt thẹn tựa hồ chính là hình dung các em a.
Minh Minh buột miệng cười:
- Thô tục quá, anh không còn từ nào để hình dung sao?
Tề Nhạc bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nói:
- Em cũng biết là anh gần như mù chữ mà. Đáng tiếc hiện tại không có thời gian, nếu không quả thực anh muốn tới trường học một chút, nếu không sợ các em ghét bỏ rồi rời anh mà đi.
Vừa nói hắn còn bày ra bộ dạng đáng thương, đáng tiếc năm nàng như không phát hiện mà đi thẳng tới cửa lớn của tập đoàn Kim Cốc.
Tề Nhạc cùng đi vào theo sau lưng các nàng vào trong tập đoàn Kim Cốc. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, ngũ nữ vừa xuất hiện đã khiến cho đại sảnh tập đoàn Kim Cốc oanh động, nguyên bản dòng người không ngừng qua lại đã đứng yên, từng ánh mắt nóng bỏng đảo qua người các nàng.
Như Nguyệt đối với loại tràng diện này thấy cũng nhiều, tự nhiên không có gì. Thương Băng cho tới bây giờ sẽ không để ý cách người ta nhìn nàng, đương nhiên ngoại trừ Tề Nhạc. Tuyết Nữ làm tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Lân cũng có một đoạn thời gian, đối với trường hợp như vậy, nàng cũng có một chút năng lực thừa nhận. Về phần Thực Vật Hồn cùng Minh Minh lộ ra có chút ngượng ngùng, thực Vật Hồn cúi đầu. Mà Minh Minh tức thì trừng mắt nhìn những người kia, giống như đang muốn nói: Nhìn cái gì vậy. Chưa thấy qua mỹ nữ ah!
Đương nhiên, nếu như những công nhân tập đoàn Kim Cốc có thể nghe được tiếng lòng của mỹ nữ thì nhất định sẽ trả lời, mỹ nữ thì đã gặp qua rồi, nhưng từ chưa có nhiều mỹ nữ như vậy đồng thời xuất hiện.
Ngũ nữ cũng không phải người bình thường, khí chất trên người các nàng phát ra tự nhiên cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Điểm này khiến cho vẻ đẹp của các nàng không đơn giản như ở mặt ngoài, khiến cho những thành phần tri thức của tập đoàn Kim Cốc càng thêm hâm mộ. Nếu như không phải bởi vì các nàng có quá nhiều thì có lẽ đã có người tiến lại gần.
Ánh mắt của mọi người đối với Tề Nhạc là vốn liếng kiêu ngạo. Trong lòng hô to tuyệt vời, những nữ nhân này đều là bạn gái của ta a. Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, dù sao vừa mới nhận lấy gia pháp, hắn cũng không hy vọng lại một lần nữa trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ánh mắt nóng bỏng bị ngăn cách sau cánh cửa thang máy mới biến mất, trong đại sảnh tập đoàn Kim Cốc tràn đầy tiếng thở dài. Mọi người nhao nhao suy đoán vừa rồi những mỹ nữ này đến tột cùng là đến làm gì.
- Tiểu Vương. Cậu biết những mỹ nữ này thuộc công ty nào không? Nếu như là một công ty PR (quan hệ xã hội) nói không chừng là tới bàn chuyện làm ăn a.
- Cái này... Em cũng không biết những cô gái này đến từ công ty nào. Đoán chừng chính là đến nói chuyện làm ăn, phải là làm ăn lớn luôn mới đúng. Nếu không cũng không cần phái ra nhiều mỹ nữ như vậy, mỗi người vừa rồi còn đều có thể trở thành nữ thần trong lòng ta. Nhất là cô gái đi đằng trước, khí chất đó cho dù là công chúa nước Anh cũng kém xa.
- Thôi đi ba ơi... chỉ biết nói. Còn ta thì thích cô gái có vẻ xấu hổ bên cạnh. Tướng mạo, khí chất dịu dàng mới là mẫu người của ta.
- Được rồi được rồi, hai người các ngươi đừng có tính cua trong hang nữa.
Một nhân viên bề ngoài có cấp bậc cao hơn một chút nói.
- Trong số những người vừa rồi, có mấy người ta nhận ra. Các người không thấy sao, trong sáu người đó có một là nam thanh niên. Tiên sinh tóc bạc đó là Tề Nhạc phó tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty ta, tới công ty còn chưa được mấy lần. Nghe nói, hắn là nhi tử thất lạc nhiều năm của tổng giám đốc. Nếu như không phải hắn, ai có thể cùng nhiều mỹ nữ như vậy đồng hành ah! Bất quá, ta còn biết trong số những nữ nhân đó ai là bạn gái của hắn.
- Ah? Nói... Nói mau! Là ai???
- Chính là mỹ nữ mặc áo trắng che đậy một tầng băng sương đó. Các ngươi không thấy được ánh mắt nàng nhìn Tề Nhạc dịu dàng thế nào sao? Giống như là băng tuyết tan đó. Nàng là quản lý cao tầng nổi danh nhất gần đây, chính là tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Lân dùng bán hoa quả giá cao mà lập nghiệp. Nghe nói, vị Tề tổng của chúng ta là trùm giấu mặt của tập đoàn Kỳ Lân, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hắn mới không thể đến công ty của chúng ta đi làm.
- Về phần mấy mỹ nữ khác, ta chỉ biết một người đi đầu tiên, bên cạnh Tề tổng. Nàng là tổng giám đốc tập đoàn Long Vực, nữ cường nhân nổi danh. Tập đoàn Long Vực trong tay nàng, tài sản đã tăng lên không chỉ vài lần. Bất quá, bất luận là Long Vực tập đoàn hay là Kỳ Lân tập đoàn cũng còn kém xa tập đoàn của cùng chúng ta.
*****
Nếu như những nhân viên này mà biết năm vị tuyệt sắc mỹ nữ này đều là bạn gái của Tề Nhạc thì không biết đám người sẽ nghĩ như thế nào.
Đương nhiên, nội dung những người này mà thảo luận thì đám người Tề Nhạc không thể nào nghe được, coi như là nghe được cũng chỉ sẽ cười trừ mà thôi.
Rất nhanh, thang máy đi tới tầng cao nhất của tòa nhà Kim Cốc. Cửa mở, sáu người Tề Nhạc mới vừa đi ra, thư ký của Tề Thiên Lỗi đã chờ ở nơi đó cung kính thi lễ với Tề Nhạc rồi nói:
- Tề tổng, ngài đã tới. Chủ tịch mời ngài vào văn phòng.
Tề Nhạc gật đầu hoàn lễ, nói:
- Cám ơn cô.
Đúng lúc này, Tề Nhạc thấy được một thân ảnh quen thuộc, đúng là Hoàng bí thư Hoàng Duy lúc trước Tề Thiên Lỗi phân phối cho hắn.
Ánh mắt của Hoàng Duy nhìn Tề Nhạc rõ ràng có chút phức tạp, nhất là chứng kiến năm vị tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh Tề Nhạc thì nàng càng trở nên ngơ ngác đứng trong hành lang, mỗi một mỹ nữ đều khiến cho nàng tự ti mặc cảm, làm nàng cảm giác thậm chí không ngẩng đầu được lên.
Trước đó không lâu, nàng chỉ coi Tề Nhạc là một thiếu gia ăn chơi, cái gì cũng không biết, nhưng mà lần đó Tề Nhạc cứu được mạng của nàng. Dùng thân thể của mình chặn đạn hỏa tiễn nổ tung. Từ khi đó, cảm giác của nàng đối với Tề Nhạc hoàn toàn thay đổi. Nhất là nàng biết rõ Tề Nhạc không ngờ lại là ông trùm giấu mặt của tập đoàn Kỳ Lân thì loại cảm giác quái dị này càng tăng lên trong lòng nàng.
Nàng thậm chí mỗi ngày đều đợi Tề Nhạc tới làm. Nhưng mà từ sau khi đó, Tề Nhạc đều không có xuất hiện. Phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian. Hoàng Duy có mấy lần thậm chí mày dạn mặt dày đến hỏi Tề Thiên Lỗi Tề Nhạc lúc nào đến công tác, nhưng Tề Thiên Lỗi cũng rất bất đắc dĩ trả lời hai chữ: Không biết.
Giờ khắc này, người nam nhân này rốt cục lại tới nữa, nhìn bề ngoài trên mặt hắn tựa hồ nhiều thêm vài phần tang thương, nhưng mà ánh mắt thâm thúy cùng trầm ổn thực sự kiên định hơn trước nhiều, Đối với nàng mà nói, nam nhân bí ẩn này đã đi vào trái tim mình.
Với tư cách là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân ở hiện đại, tuy rằng Tề Nhạc không tính quá anh tuấn, nhưng mà, cả người hắn giống như là một khối nam châm cực lớn. Bất kỳ nữ nhân nào bị từ trường của hắn hút phải sẽ bị khí chất đặc biệt trên người hắn hấp dẫn. Ngay cả cường giả như Như Nguyệt cùng Minh Minh đều không thể may mắn thoát khỏi, chớ nói chi là vị thiên kim tiểu thư này.
Tề Nhạc bắt chuyện với Hoàng Duy trước:
- Xin chào, Hoàng bí thư.
- Hả?
Hoàng Duy từ trong tâm tình phức tạp tỉnh táo lại, vô ý thức mà nói:
- Tề tổng, ngài còn tới làm ah! Ta cho rằng chuyện tình của Kỳ Lân tập đoàn bận quá, sau này sẽ không tới nữa.
Nói xong câu đó, ngay cả Hoàng Duy cũng kinh ngạc vì lời nói oán hận nghe như là oán phụ của chính mình.
Những lời này của Hoàng Duy vừa dứt, Tề Nhạc cười khổ không thôi. Sau lưng của hắn, cơ hồ trong cùng một lúc nhiều hơn năm cái tay nhỏ bé nhéo ở những vị trí bất đồng. Biểu lộ của Tề Nhạc lập tức trở nên quái dị. Thực lực của hắn có mạnh tới mấy, cũng không dám dùng để chống đỡ công kích của các lão bà. Huống chi loại công kích này chỉ có hiệu quả đau đớn.
Lập tức, côn đồ biến thành chính nhân quân tử, Tề Nhạc nhìn không chớp mắt, dùng thần sắc đứng đắn trước nay chưa có nói:
- Hoàng bí thư, đây đúng là tôi không đúng. Chuyện này, tôi sẽ hồi báo với chủ tịch.
Hắn tận lực để cho thanh âm của mình bình tĩnh, lạnh lùng, hoàn toàn như là một thượng vị giả.
Cảm thụ được khí tức cao tầng trên người Tề Nhạc tản mát ra, cảm giác trong lòng Hoàng Duy không khỏi trở nên càng thêm mãnh liệt rồi. Chỉ có điều, nàng lại không biết sau lưng Tề Nhạc đang có năm cái tay nhỏ bé lặng lẽ dùng sức vặn đi vặn lại mấy cái.
Từ Hoàng Duy bên cạnh đi qua, thanh âm đau khổ của Tề Nhạc truyền vào trong tai ngũ nữ:
- Cái này... các em nhẹ tay một chút được không?
- Nhẹ tay? Nhẹ anh có thể nhớ được sao? Mới lên đây làm có một lần đã tìm một nữ thư ký xinh đẹp như thế. Kiên nhẫn một chút a, vặn cho chừa nếu không anh lại thành thói quen.
Rốt cục Tề Nhạc trong sự thống khổ dày vò đi vào văn phòng của cha mình, vừa vào cửa, sau lưng chợt nhẹ bẫng đi. Năm cái ám chưởng rốt cục biến mất, Tề Nhạc thở ra một hơi dài, sau lưng vẫn còn bỏng rát. Xem ra có không ít máu đọng xuất hiện. Trong lòng không khỏi âm thầm quyết định, nhất định không cần năng lượng hóa giải máu bầm này, buổi tối để cho các nàng thấy mà đau lòng, lần sau sẽ không dùng sức như vậy nữa.
- Tề Nhạc, con về rồi. Mẹ nhớ con sắp chết rồi đây.
Vừa bước vào cửa, Tiểu Điệp đã chạy tới. Bước chân nhẹ nhàng, động tác mau lẹ, tuyệt đối không giống như là nữ nhân đứng tuổi. Tuy rằng trên mặt nàng tràn đầy vui sướng nhưng Tề Nhạc lại rõ ràng nhìn ra, mẫu thân so với lần trước gặp thì dung quang tỏa sáng hơn. Tình huống thân thể cùng năng lượng của bản thân tản mát ra mạnh hơn xưa không biết bao nhiêu lần. Xem ra chính mình cải tạo thân thể của cha mẹ đã hoàn toàn thành công.
Cảm thụ được tình cảm của mẹ dành cho mình, mắt Tề Nhạc nóng lên, cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng khiến đau đớn sau lưng cũng biến mất.
Tề Thiên Lỗi đứng trước bàn làm việc của mình nhìn Tề Nhạc, giống như Ứng Tiểu Điệp, nhìn bề ngoài hắn trở nên trẻ trung hơn. Nếp nhăn trên mặt rõ ràng giảm đi rất nhiều, hai con ngươi cơ trí càng thêm lóe sáng, nhìn nhi tử cao lớn của mình, trong mắt hắn chỉ có vẻ thoả mãn.
Ngũ nữ trước khi tới đây còn trừng mắt với Tề Nhạc lập tức hóa thân thành những con chim con dịu dàng, đồng thời chào hỏi:
- Bác trai bác gái vẫn khỏe chứ ạ?
Tề Thiên Lỗi gật nhẹ đầu, cười nói:
- Các con vẫn khỏe chứ? Thẳng thắn mà nói, ta hiện tại cũng có chút hâm mộ Tề Nhạc tiểu tử này rồi.
- Thậ sao?
Lỗ tai Ứng Tiểu Điệp dựng lên, trước tiên thì quay người lại, không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, mẹ hắn đã đi tới bên cạnh cha hắn. Một tay đưa ra sau lưng Tề Thiên Lỗi, còn sắc mặt của cha hắn thì lập tức trở nên cứng ngắc.
- Ặc... Véo người cũng là di truyền sao?
Tề Nhạc nhìn bộ dáng của Tề Thiên Lỗi không khỏi cúi đầu xuống cười trộm vài tiếng, có vẻ như hắn đang rất hả hê.
Tề Thiên Lỗi ho khan một tiếng, rồi phân bua:
- Tiểu Điệp, anh chẳng qua là thuận miệng nói vậy thôi mà. Con người của anh, em biết rõ rồi mà.
Ứng Tiểu Điệp hừ một tiếng, nói:
- Thuận miệng vừa nói thì cũng chứng minh anh có ý nghĩ này. Được rồi, lần này bỏ qua cho anh, bất quá, nếu còn có lần sau thì cũng đừng trách em không khách khí, cho anh biếy cái gì gọi là Thiên Thủ Quan Âm đại pháp.
Tề Thiên Lỗi hô to không chịu đựng nổi:
- Tề Nhạc, con nhìn mẹ con đi, con dạy chúng ta phương pháp tu luyện, vậy mà nàng dùng toàn bộ lên người của ta rồi. Con có cái gì công phu Kim chung tráo Thiết Bố Sam thì nhanh dạy cho ta, để ta dễ ứng phó với ma chưởng của mẹ con chứ.
*****
Tề Nhạc cười khổ nhìn thoáng qua lão bà của mình, hắn nói:
- Cha, cho dù có loại công pháp này, cha xác định dám dùng trước mặt mẹ không?
Hai cha con nhìn nhau cười khổ, không khỏi đều toát ra một tia bất đắc dĩ. Không khí ấm cúng tràn ngập cả văn phòng tổng giám đống. Chỉ sợ mỗi nhân viên của tập đoàn Kim Cốc đều không nghĩ tới, lãnh đạo tối cao nhất của thời điểm như vậy còn có thời điểm như vậy.
Ngũ nữ Như Nguyệt hiển nhiên đối với Thiên Thủ Quan Âm đại pháp của Ứng Tiểu Điệp rất có hứng thú. Nguyên một đám nhu thuận vây lại, mặc dù là giúp Tề Thiên Lỗi giải vây, bất quá Tề Nhạc nhìn mấy nha đầu vây quanh mẹ, ngay cả mình có hình dáng gì cũng quên thì biết rõ tuyệt kĩ đó sẽ không thất truyền. Mà kết quả của không thất truyền chính là mình chịu nỗi khổ da thịt a.
Tề Thiên Lỗi đi đến Tề Nhạc bên cạnh, nhìn con trai mình tựa hồ lại cao lớn một chút rồi lên tiếng:
- Lần này tại sao con đi một thời gian dài như thế? Không biết chúng ta lo lắng đến cỡ nào sao? Ai dà! Gần đây nhiều chuyện xảy ra lắm, Nhạc nhi, sau này con đừng tham gia những hành động nguy hiểm như thế nữa. May mắn lần này là thành công, bằng không nếu con không về được thì cả nhà chúng ta sẽ không thể chết cùng nhau.
Tề Nhạc sửng sốt một chút:
- Cha, ngài đang nói cái gì? Sao con không hiểu gì cả?
Tề Thiên Lỗi lạnh nhạt nói:
- Người khác không biết chuyện tiểu hành tinh đụng Địa Cầu nhưng chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Con cũng quá coi thường cha con rồi.
Trong lòng của Tề Nhạc cả kinh, mục quang hắn nhìn Tề Thiên Lỗi trở nên ngưng trọng.
- Nếu ta đoán không lầm, nhất định là lần này con cũng tham gia hành động. Trước đó, con mất tích nhiều ngày như vậy, ta thật sự nghĩ con đã xảy ra chuyện...
Nói tới chỗ này, Tề Thiên Lỗi toát ra vài phần lo lắng và sợ hãi:
- Ta thậm chí không dám nói cho mẹ con biết, về sau con gọi điện cho ta, ta mới biết con còn sống. Sở dĩ muộn mới trở về là do lần hành động này con đã bị thương đúng không. Vì không để cho chúng ta lo lắng, nên con đã đợi thương thế tốt lên mới trở về?
Nhìn phụ thân, sự ôn hòa trong lòng của Tề Nhạc biến thành nóng rực, ngữ khí của Tề Thiên Lỗi tuy rằng tận lực giữ vững bình tĩnh, nhưng Tề Nhạc lại chứng kiến tay của hắn có chút run rẩy, hắn lắng cho mình ah! E sợ mình vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.
- Cha à. Con...
Tề Nhạc vừa muốn nói gì, lại bị Tề Thiên Lỗi cắt đứt.
Tề Thiên Lỗi quả quyết nói:
- Tuy rằng ta cũng rất yêu nước, nhưng ta biết lần này những gì con làm là vì nhân loại. Nhưng mà, đồng thời ta cũng là một người cha, một người cha chỉ có một đứa con trai duy nhất, cha thật sự không hy vọng con tiếp tục đi mạo hiểm. Tề Nhạc, tiền đối với cha không quan trọng, chỉ cần một nhà chúng ta sinh sống bên nhau. Đừng đi mạo hiểm nữa, vì cha và mẹ của con, con có thể đáp ứng hay không?
Tề Nhạc nhìn Tề Thiên Lỗi, hắn thực muốn mở miệng đáp ứng cha mình, từ trong ánh mắt của Tề Thiên Lỗi, hắn thấy được rất nhiều điều. Hơn nữa đây chính là điều mà hắn muốn có nhất, chỉ là hắn thật có thể đáp ứng sao?
- Cha, con không muốn lừa dối ngài. Con làm không được. Cha còn nhớ rõ không? Con đã từng nói rằng con không muốn bị bất kỳ kẻ nào sai khiến, cũng không tiếp nhận mệnh lệnh của bất luận kẻ nào. Những chuyện con làm chỉ khi con muốn mới có thể hành động. Đôi khi, con thực sự là thân bất do kỷ, cha đã biết rõ nhiều chuyện như vậy.
- Con cũng không ngại nói thẳng rằng trên cái thế giới này của chúng ta, người giống con rất nhiều, họ đều vì một mục tiêu duy nhất, đó chính là bảo vệ ngôi nhà của mình. Tại Phương Tây, có Thủ Hộ Giả Phương Tây, ví dụ như Giáo Đình, còn có người thừa kế thần cách trong Hy Lạp thần thoại. Mà ở Phương Đông chúng ta, cũng có Thủ Hộ Giả Phương Đông. Con chính là một trong số đó.
Trong mắt Tề Thiên Lỗi chợt lóe sáng, hắn hỏi:
- Chẳng lẽ, thủ hộ giả phương đông thiếu đi con thì không thể thủ hộ Phương Đông nữa sao?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tuy rằng nói như vậy có chút không tôn kính thủ hộ giả phương đông khác, nhưng mà con vẫn muốn nói với cha rằng. Từ ý nào đó mà nói, con chính là người trọng yếu nhất. Ở bên trong thủ hộ giả phương đông người mạnh nhất và là lực lượng chính yếu nhất được xưng là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Mười hai vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, phân biệt có lực lượng Sinh Tiếu của từng người.
- Sự cường đại của bọn hắn hoàn toàn có thể cùng so sánh với thủ hộ giả phương tây, mà số lượng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không chỉ có mười hai người mà là mười ba. Ngoại trừ mười hai vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ còn có một là Kỳ Lân. Ngài nhất định rất quen thuộc Thần Thoại lịch sử nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, trong truyền thuyết Kỳ Lân là Vương thú.
- Mà ở bên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ thì Kỳ Lân cũng chính là Sinh Tiếu Vương hoặc nói chính là vua của thủ hộ giả phương đông. Trong thủ hộ giả phương đông có thể thiếu một sinh tiếu nhưng không thể không có Sinh Tiếu Vương.
Nói đến đây, Tề Nhạc dừng lại một chút, hắn nhìn thật sâu vào hai mắt cha mình tiếp tục nói:
- Mà con chính là Kỳ Lân.
Nghe xong lời nói của Tề Nhạc, toàn thân Tề Thiên Lỗi chấn động:
- Kỳ Lân. Kỳ Lân là con trai của ta?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Ngoại trừ huyết mạch của cha, con còn kế thừa huyết mạch của Kỳ Lân, có được lực lượng Kỳ Lân. Với tư cách là Sinh Tiếu Vương, trong bất kể tình huống này con đều không có khả năng lùi bước. Khi nguy cơ tiến đến, con phải muốn xông lên phía trước nhất, nếu không làm sao lãnh đạo đồng bọn của mình. Cha à.
- Con biết con không phải là một đứa con trai ngoan, nhưng mà vì nếu con trai cha muốn sống bên cạnh cha mẹ một cách bình an thì nhất định phải chiến đấu với những thế lực xâm chiếm phương đông, đánh đuổi chúng đi thì cuộc sống này của con mới chấm dứt. Nhưng mà hiện tại con thật là thân bất do kỷ. Thực xin lỗi cha, con đã khiến cha phải thất vọng.
Nhìn Tề Nhạc, Tề Thiên Lỗi tiến nhập trạng thái ngơ ngác ngắn ngủi. Thân hình của Tề Nhạc trong mắt của hắn trở nên cao lớn, ngay cả khí tức trên người Tề Nhạc cũng biến hóa rất lớn. Tề Thiên Lỗi đương nhiên có thể tưởng tượng ra được, trên bờ vai Tề Nhạc đang gánh vác những trách nhiệm như thế nào. Vương của thủ hộ giả phương đông là cường đại như thế nào, chỉ là con trai mình lại bỏ ra tâm huyết như thế.
- Cha hiểu rồi.
Thật lâu, Tề Thiên Lỗi mới có hơi khó khăn nói:
- Hãy đi làm chuyện mà con muốn làm. Chúng ta dù sao chỉ là một cái gia đình nhỏ, vì để mọi người trên quốc gia này tồn tại có thể không bị xâm lực thì con trai ta ủng hộ con. Đồng thời ta cũng vì có một người con trai như thế mà cảm taháy kiêu ngạo.
- Cha!!!
Thanh âm của Tề Nhạc chút nghẹn ngào, lý giải của phụ thân với hắn trọng yếu hơn tất cả những gì khác.
Tề Thiên Lỗi vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc nói:
- Yên tâm đi làm chuyện mà con cần đi. Mẹ của con đã có ta, chỉ là con có thể nói cho ta biết, cuộc sống của con như thế còn kéo dài bao lâu nữa? Chẳng lẽ nó không có kết thúc sao?
← Ch. 302 | Ch. 304 → |