Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 305

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 305: Ngượng ngùng cùng khoái hoạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ads Là một xử nữ, hơn nữa còn là xử nữ rất ít tiếp cận đàn ông nên đối với chuyện nam nữ, Minh Minh quả thực chính là một tờ giấy trắng hoặc nói nghĩa khác là một chút cũng không biết. Huống hồ nàng phát hiện trong tâm tình của mìn còn có một chút xấu hổ nên cho dù nàng muốn làm gì, trên người trở nên yếu ớt, căn bản không thể làm nổi động tác gì. Một thân thực lực cường đại trước mặt Tề Nhạc tràn đầy khí tức Kỳ Lân đã sớm không còn sót lại chút gì.

Tề Nhạc đem chăn kéo qua rồi tự nhiên cuộn mình vào trong chăn bông, có lẽ là bởi vì cảm thấy bên cạnh có một thân thể nóng bỏng tồn tại nên hắn tự nhiên giang tay ôm thân thể mềm mại của Minh Minh vào trong ngực.

Ưm một tiếng, tiếp xúc toàn bộ thân thể nhất thời làm Minh Minh trở nên càng thêm bủn rủn rồi, sắp làm rồi sao? Thật sự sắp làm sao? Minh Minh vội vàng nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa, đồng thời cũng âm thầm chờ mong một khắc này tiến đến.

Bất quá sau khi gác lên một cái đùi, đùi phải của Tề Nhạc ôm lấy Minh Minh. Có lẽ là do cảm giác mềm mại co dãn rất thoải mái nên hắn còn cọ cọ vài cái khiến cho đùi mình ma sát với đùi của Minh Minh. Còn chính hắn cũng áp sát người nàng, một nửa thể trọng đè ép lên người nàng. Nghe mùi thơm xử nữ trên người Minh Minh, trên mặt Tề Nhạc xuất hiện nụ cười thỏa mãn lần nữa rồi hô hấp trở nên đều đều, trực tiếp đi vào trạng thái ngủ say.

Thân thể của Minh Minh cứng ngắc, nàng nhắm hai mắt lại chờ đợi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, khuôn mặt đỏ bừng. Toàn thân nàng trong lúc tiếp xúc cùng Tề Nhạc không ngừng nóng lên và phát nhiệt. Hắn, hắn sao còn chưa làm gì cả, đúng là khó xử. Hắn còn chờ cái gì nữa đây?

Trạng thái cứng ngắc của Minh Minh giằng co trọn vẹn 20 phút, khi đại não trống rỗng của nàng xuất hiện nhận thức một lần nữa thì mới ý thức tới đã qua thời gian rất lâu, thân thể của mình tựa hồ cũng có chút tê cứng. Nhất là cái chân của Tề Nhạc kẹp lấy đùi mình thường xuyên còn di động.

Mở to mắt ra, màn đêm không hề ảnh hưởng đến thị lực của Minh Minh, nụ cười của Tề Nhạc nhìn vô cùng ôn hòa, cảm giác thỏa mãn của hắn nhất thời làm trong lòng Minh Minh trở nên ôn hòa. Khi ở trên xe, nàng cũng có chút hâm mộ Hải Như Nguyệt, nếu như Tề Nhạc gối lên đùi mình thì sẽ tốt biết bao. Hiện giờ hắn đang nằm cạnh mình, còn ôm cứng lấy mình, vì sao mình lại có chút nhụt chí đây?

Minh Minh ở trước mặt Tề Nhạc gần trong gang tấc, nàng có thể nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn. Đúng là hắn ngủ thật rồi.

Ánh mắt của Minh Minh dần dần trở nên càng thêm ôn nhu, thân thể cứng ngắc cũng bắt đầu dần dần mềm đi. Nàng biết rõ, nam nhân của mình thật sự là quá mệt mỏi, hoặc là hắn hiện tại căn bản cũng không biết đang ôm mình trong ngực. Nhưng mà loại cảm giác này thật sự rất ấm áp, nếu như có thể cả đời nằm trong ngực hắn như thế thì sẽ là chuyện mỹ diệu như thế nào đây?

Thân thể của mình nhúc nhích thân thể của mình để có cảm giac thoải mái hơn, Minh Minh ngẩng đầu Minh cẩn thận từng li từng tí khẽ hôn trên môi Tề Nhạc một cái. Lúc này mới dán sát khuôn mặt đang đỏ bừng vào ngực hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nàng mang theo một chút cảm giác hạnh phúc, một chút cảm giác hụt hẫng cảm thụ tiếng tim đập của người yêu.

Tiếng hít thở ban đêm dần dần đều, khi ánh rạng đông sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ bắn vào giữa phòng thì Minh Minh mở mỹ mâu không có nửa phần buồn ngủ. Tất nhiên, một đêm đều không có ngủ, không phải ngủ không được mà là không muốn ngủ. Bao lâu rồi không có ở bên cạnh Tề Nhạc, hơn nữa còn tiếp xúc với hắn như thế.

Cho dù là đếm tiếng tim đập của Tề Nhạc, nàng cũng luôn giữ cho mình tỉnh táo mọi thời khắc. Lúc tỉnh lại, nàng ngẫu nhiên mở to mắt, vụng trộm nhìn Tề Nhạc hoặc là lại hôn khẽ lên má hắn cũng đều khiến cho Minh Minh cảm giác được hạnh phúc dị thường.

Thân thể của Tề Nhạc tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa, khi dương quang xuất hiện, cảm giác đầu tiên của Minh Minh là Không biết là vật gì cứ đâm vào bụng mình. Nó rất cứng hơn nữa còn có thể nhảy dựng lên, nhiệt độ không ngừng truyền đến làm cho cảm giác mềm yếu Minh Minh thật vất vả mới biến mất lại xuất hiện một lần nữa.

Đây, đây là cái gì? Nhưng cuối cùng nàng dù sao cũng là sinh viên đại học, khóa học sinh lý cũng từng tham gia. Minh Minh đã biết rõ là chuyện gì xảy ra rồi. Nàng lập tức xấu hổ vùi đầu vào trong ngực của Tề Nhạc, nhưng lúc này đùi Tề Nhạc còn đang gác lên người nàng khiến nàng muốn tránh cũng không thể.

- Ưm!!!

Có lẽ là cảm giác được cái gì, Tề Nhạc nhíu nhíu mày khi ánh mặt trời chiếu vào. Cánh tay ôm Minh Minh cũng thoáng buông lỏng một ít, tim của Minh Minh thoáng đập nhanh hơn. Hắn, hắn sắp tỉnh rồi sao? Không được, bộ dạng khó xử như vậy không thể để cho hắn chứng kiến ah! Nghĩ đến đây, Minh Minh lập tức có chút bối rối. Cẩn thận từng li từng tí đưa tay tới cánh tay của Tề Nhạc, ý đồ muốn lấy tay hắn ra để thoát đi.

Bất quá, khi nàng vừa mới nâng cánh tay của Tề Nhạc lên, cứ tưởng có thể thoát thân thì đột nhiên cảm giác được chỗ cổ nhiệt khí nóng hổi tràn tới. Thanh âm tà tà của Tề Nhạc vang lên bên tai của nàng:

- Tiểu Minh Minh. Em muốn chạy đi đâu đây?

- Ah---

Minh Minh lại càng hoảng sợ, có lẽ là bởi vì suốt một đêm tích súc quá nhiều xấu hổ nên nàng vô thức kêu to một tiếng. Tiếng kêu Chiến Sĩ Sinh Tiếu Kê của nàng có lực xuyên thấu đủ để khiến người bình thường hôn mê, đương nhiên ở tại biệt thự Long Vực không có một người bình thường nào, đương nhiên là không có ai hôn mê. Nhưng mà tiếng hét này cũng lập tức truyền tới mỗi góc nhỏ của biệt thự.

Như Nguyệt đã rời giường, nàng gần đây có thói quen dậy sớm, nghe được tiếng thét của Minh Minh, nàng trở nên sững sờ trong chốc lát. Khuôn mặt ửng đỏ, khẽ cười một tiếng, lầm bầm lầu bầu mà nói:

- Minh Minh nha đầu kia thật đúng là giỏi nha. Liên tục một đêm cho tới giờ sao? Mình còn chưa thể làm nổi, hơn nữa đây là lần đầu tiên của nó nữa.

Nói tới chỗ này, nàng không khỏi nghĩ bộ dạng lần thứ nhất của mình và Tề Nhạc trong hang đá kia, cảm giác đặc thù đó sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong nội tâm của nàng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Quang mang chớp nháy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, Như Nguyệt lúc này mới đi ra khỏi cửa phòng an bài bữa ăn sáng cho mọi người.

Tề Nhạc nhìn Minh Minh, một bàn tay che kín miệng của nàng, lúc này tiếng thét chói tai từ cái miệng nhỏ của nàng mới dừng lại. Hắn cười khổ nói:

- Bảo bối, chẳng lẽ em muốn cho cả biệt thự này biết em và anh đang làm cái gì sao?

Minh Minh nhìn Tề Nhạc, cảm thụ được bàn tay to lớn nóng rực của hắn, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Đã xong đã xong, hắn tỉnh rồi, hắn.... hắn có thể phát hiện ra cái gì không? Vật kia của hắn rất cứng rắn a.

*****

Tề Nhạc buông tay ra, lại một lần nữa đem Minh Minh ôm vào ngực mình, nhìn bộ dạng nhắm chặt hai mắt đáng yêu của nàng, hắn không khỏi bật cười nói:

- Anh có đáng sợ như vậy hay không? nhìn em cứ như là đợi anh ăn thịt em vậy?

- Anh... Anh....

Minh Minh trước giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng thì lúc này nói không ra lời, lặng lẽ mở to mắt, vội vàng dán chặt lấy thân thể của Tề không dám di động, thì thào Nhạc nói:

- Anh tỉnh rồi sao? Ngày hôm qua, đêm qua anh quá buồn ngủ, em vốn muốn để anh nằm đây rồi sang tìm chị Như Nguyệt ngủ, nhưng lúc đó anh kéo em lại không cho em đi. Vì thế cho nên mới....

Tề Nhạc cười hắc hắc, hắn hôn lên khuôn mặt mềm mại mịn màng của Minh Minh, ngửi mùi hương xử nữ trên người nàng rồi thấp giọng nói:

- Không có sao, anh biết mà, nhất định là tiểu sắc nữ nào đó xuân tâm nảy mầm mang anh về phòng này. Xong rồi, em lấy trinh tiết của anh, em phải phụ trách anh đó.

Nhìn biểu lộ khoa trương của Tề Nhạc, Minh Minh ngây ngốc một chút, nàng làm sao có thể nhìn thấy da mặt của người nào dày như thế nào chứ? Nàng bối rối nói:

- Anh... Anh đừng nói nữa, em không có cái gì làm. Em... em sẽ chịu trách nhiệm với anh mà.

Tề Nhạc cũng không nghĩ tới Minh Minh lại có phản ứng này, nhìn bộ dáng bối rối đáng yêu của nàng, hắn thật sự nhịn không nổi. Tề Nhạc nghiêng người một cái ép thân hình nàng xuống dưới, sau khi hôn nàng điên cuồng liền hỏi:

- Em phải chịu trách nhiệm với anh như thế nào đây?

Minh Minh cảm thụ được biến hóa của thân thể Tề Nhạc, trong lúc nhất thời hoàn toàn nói không ra lời, nàng bối rối nhắm hai mắt lại. Thân thể mềm mại thậm chí có chút ít run rẩy rất nhỏ.

Ánh mắt của Tề Nhạc bỗng nhúc nhích, hắn đè sát lên người Minh Minh. Thông qua tiếp xúc thân thể toàn diện, cảm thụ được co dãn cùng thoải mái dễ chịu của Minh Minh, hắn khẽ nói:

- Đáng tiếc ah! Tất cả mọi người đã thức dậy. Vì sao đêm qua anh lại ngủ như thế chứ? Đúng là làm ra chuyện không bằng cả cầm thú, thật là tổn hại hình tượng anh hùng của ta a.

Mặc dù đang ngượng ngùng nhưng Minh Minh vẫn không khỏi mở mắt ra, hiếu kỳ hỏi:

-Anh đêm qua thật không làm cái gì mà, sao lại nói là không bằng cầm thú? Hơn nữa, hơn nữa chúng ta, chúng ta...

Tề Nhạc cử động thân hình, hắn tà ác nhìn Minh Minh, cười nói:

- Chính bởi vì anh không làm cái gì nên mới không bằng cầm thú a. Không rõ thì hỏi Như Nguyệt a. Tiểu nha đầu lười biếng, chúng ta nên rời giường, mọi người đều đã tỉnh dậy, nếu không đi ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ cười chúng ta đó.

Tề Nhạc tự mình biết chuyện của mình. Tuy rằng Minh Minh ngàn chịu vạn chịu, trong cơ thể hắn từ lâu đè nén dục hỏa khổng lồ, hơn nữa yêu say đắm Minh Minh khiến hắn gian nan ngăn chặn dục vọng trong lòng lại. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như mình hiện tại muốn Minh Minh, đó cũng không phải là chuyện nhất thời có thể xong việc, phải tới trưa mới rời giường đưuọc. Đành đợi cơ hội lần sau vậy, dù sao cũng vẫn là lão bà của mình, chạy đi đâu cho thoát được.

Lật chăn ra, Tề Nhạc đã đứng dậy, hắn đêm qua lúc ngủ không cởi quần áo, lúc này chỉ thoáng sửa sang lại đã rời khỏi giường.

Trong chăn đã không có Tề Nhạc, phảng phất ít đi cái gì đó, Minh Minh biết rất rõ ràng chính mình vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác say đắm trong lồng ngực của hắn. Cuối cùng hắn không có làm cái gì, mình và hắn ẫn trong sạch. Tên hỗn đản này ah! Cảm giác được hạ thân hơi có chút lành lạnh, Minh Minh lập tức xấu hổ hai tay bưng lấy mặt của mình, không dám nhìn Tề Nhạc nữa.

Tề Nhạc sửa sang lại quần áo của mình, vào toilet trong phòng Minh Minh rửa mặt sơ qua. Chờ lúc hắn đi ra, nhìn Minh Minh còn co rúc ở trong chăn không muốn rời giường, hắn ngồi vào bên cạnh giường hỏi:

- Làm sao vậy tiểu nha đầu lười biếng, vẫn chưa chịu dậy sao?

Minh Minh kéo chăn xuống, chỉ để lộ hai mắt trộm nhìn Tề Nhạc nói:

- Anh... Anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm một chút.

Tề Nhạc lên tiếng:

- Để anh giúp em tắm nhé?

- Không cần, anh ra ngoài luôn đi.

Tim của Minh Minh đập thình thịch, ánh mắt nàng lần này nhìn Tề Nhạc đã có chút ít oán hận rồi.

Tề Nhạc cười ha ha, lúc này mới quay người đi ra gian phòng, hắn cũng hy vọng có thể mỗi ngày đều có tâm tình tốt như thế. Bất quá, lão bà nhiều cũng có phiền toái, hắn không có khả năng mỗi lúc trời tối đều cùng Minh Minh cùng một chỗ, nếu như nói như vậy, chỉ sợ những lão bà khác sẽ có ý kiến. Buổi tối hôm nay đi tìm ai đây?

Như Nguyệt a, vẫn cảm thấy nàng cùng mình phối hợp là tốt nhất. Mang theo tính tưởng tượng, Tề Nhạc từ trong phòng Minh Minh chạy tới, khi hắn đi xuống cầu thang thì sắc mặt không khỏi đỏ lên, trừ hắn cùng Minh Minh ra thì những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Thương Băng, Tuyết Nữ cùng Thực Vật Hồn đều đã thức dậy, tất cả mọi người đang tụ tập trong đại sảnh ăn sáng.

Tề Nhạc như không có việc gì từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút mập mờ. Yến Tiểu Ất tiến tới bên cạnh Tề Nhạc cười nhẹ nói:

- Lão đại, anh sao thế, cả đêm không nhàn rỗi, vừa rồi còn để Minh Minh thét lên thật hữu lực, anh đúng là pờ rồ. Có cảm giác chân mềm nhũn ra không hả?

- Mềm cái đầu của chú, có tin anh đánh chú tới khi mềm nhũn không hả?

Nhạc cười mắng một tiếng, làm bộ muốn đánh, Yến Tiểu Ất bị làm cho sợ quá nhanh chóng chạy đi.

Da mặt Tề Nhạc dù sao cũng dầy vô địch, đại bác bắn cũng không thủng. Hắn không thèm để ý ánh mắt của mọi người chút nào, cầm lấy một ly sữa bò rót vào trong bụng, bắt đầu ăn sáng. Bốn vị hồng nhan tri kỷ của hắn, Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ còn đỡ một ít, chỉ là ngẫu nhiên cười trộm, Thực Vật Hồn không dám nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt luôn đỏ bừng không hiểu thấu. Mà Thương Băng thì nhìn Tề Nhạc từ trên xuống dưới, phảng phất đang nhìn động vật trong sách đỏ, nàng thì thào tự nhủ:

-Anh có mạnh như vậy không a. Làm suốt cả một đêm a.

Thanh âm Thương Băng rằng không lớn, nhưng tại đây đều là cao thủ, mỗi người đều nghe thấy được. Hồ Quang vừa vặn uống một ngụm sữa bò, nghe được Thương Băng nói liền phun ra đầy mặt và cổ của Dịch An.

Lập tức, trong đại sảnh cười vang, mỗi người đều ngừng động tác ăn cơm của chính mình đám người cười tự nhiên mà vui vẻ như thế. Loại cảm giác bằng hữu đặc thì này khiến họ luôn thấy thỏa mãn.

Tề Nhạc cười khổ nhìn Thương Băng:

- Anh có mạnh hay không thì em cứ thử là biết thôi. Sao hả? Bây giờ muốn về phòng thử không?

Thương Băng hừ một tiếng, hếch bộ ngực vĩ đại 36 E của nàng ra:

- Sợ anh hả. Bất quá, anh mới chiến đấu cả đêm, còn được hay không chứ?

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Thương Băng, bả vai Tề Nhạc nhoáng một cái đã ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn nắm lấy một tay của Thương Băng đặt dưới mặt bàn của mình, khuôn mặt dán sát vào tai nàng thấp giọng nói:

- Em nói anh có được không?

*****

Ads Thương Băng sững sờ, trong tay truyền đến cảm giác nóng rực mà cứng rắn khiến cho tâm hồn thiếu nữ khẽ run lên, tuy rằng biểu hiện ra nàng là người hào sảng nhất trong chúng nữ, nhưung mà lần trước ở cùng Tề Nhạc trong bão cát sa mạc, hiện tại lại tiếp xúc đến lửa nóng siêu cấp như thế, trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy không khỏi khẽ run lên. Khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Tề Nhạc một cái rồi vội vàng đem tay của mình thu trở về.

Tề Nhạc đắc chí vừa lòng cười ha ha, nói:

- Ăn cơm ăn cơm. Ngủ một đêm, thật sự là thoải mái ah! Thân thể của ta có chút cứng ngắc. Ừm. Đợi lát nữa phải tìm hai người hoạt động một chút mới được, có ai tình nguyện đăng kí không hả?

Thần quang điện xạ từ trong mắt Tề Nhạc bắn ra, khi ánh mắt của hắn đảo qua trên người chúng chiến sĩ Sinh Tiếu, cả đám không ai dám giễu cợt hắn, mọi người đều cúi thấp đầu xuống sợ bị Tề Nhạc chọn trúng hoặc là nói hiện giờ mà đi hoạt động cùng Tề Nhạc thì trừ phi là có khuynh hướng tự ngược, chứ chẳng ai chịu tình nguyện. Đây đã là nhận thức chung của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Bình ổn phong ba giễu cợt, lúc này Minh Minh cũng đã ngượng ngùng từ trên lầu đi xuống, nhìn khuôn mặt nàng như táo đỏ, Tề Nhạc thật muốn đi lên cắn lên một ngụm. Đồng thời cũng trong lòng cười khổ, nha đầu kia bây giờ mới đi ra, không phải giấu đầu hở đuôi sao? Đáng thương mình và Minh Minh không có cái gì làm, nhưng bây giờ chịu tiếng xấu thay cho người khác, thua lỗ, thật sự là thua lỗ.

Minh Minh mặc một thân trang phục bình thường rộng thùng thình, nàng vừa mới tắm rửa xong tóc vẫn ướt sũng. Trên người thậm chí còn có chút hơi nước ấm áp, sóng mắt lưu chuyển, da thịt sau khi tắm xong càng thêm hồng nhuận, tựa hồ muốn nhỏ ra nước. Cho dù là các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nhìn quen mỹ nữ cũng không khỏi cảm thấy ngây dại.

Từ Đông nhìn Tề Nhạc rồi lại nhìn Minh Minh, đột nhiên nói:

- Không được, tôi nhịn không được rồi. Lão đại, muốn hành hạ thì anh hành hạ tôi đi. Bất quá, trước đó tôi nhất định phải huýt sáo. Lưu manh huýt sáo.

Lưu manh huýt sáo vang lên, mọi người lại một lần nữa cười vang. Khuôn mặt của Minh Minh càng hồng, lúc này đây, ngay cả Tề Nhạc đều dở khóc dở cười không có bất kỳ biện pháp nào. Không thể đánh người đang cười được, nhìn bộ dạng vui vẻ của mọi người, ngay cả chính hắn cũng không khỏi cười to.

Thật vất vả tiếng cười vang mới bình thường lại, Minh Minh ngồi dán sát bên cạnh Như Nguyệt, Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn nàng, truyền âm nói:

- Minh Minh, em thật là lợi hại ah! Nhìn dáng vẻ của em, tựa hồ không có việc gì. Chị gần đây tự nhận là thân thể cường độ rất cao, nhưng sau lần thứ nhất với hắn cũng vô pháp dậy nổi, em làm thế nào vậy?

Minh Minh ngồi ở chỗ kia, thật vất vả mới khiến cho ngượng ngùng trong lòng bình tức một ít, cầm lấy một cái trứng cút đưa vào miệng mình, nghe Như Nguyệt vừa hỏi như vậy lập tức phốc một tiếng phun ra đi ra ngoài, vừa vặn rơi vào trong chén sữa bò của Tề Nhạc bắn hết sữa lên mặt hắn.

Tiếng cười thật vất vả mới đình chỉ lại một lần nữa bộc phát, mặc dù mọi người không biết Như Nguyệt nói cái gì với Minh Minh, nhưng thấy phản ứng của Minh Minh cũng khiến mọi người cười không nín được.

- Ặc. Tôi... ha ha. Tôi nhịn không nổi, lão đại, tôi về phòng trước, tôi chịu không được rồi.

Điền Thử từ vị trí của mình đứng lên, quay người đi lên lầu. Hai tay ôm bụng cười tới mức toàn thân run rẩy.

Mạc Địch lặng lẽ đứng lên, mang theo vẻ mặt vui vẻ đi theo Điền Thử, nhìn thân ảnh của bọn hắn rời đi, Tề Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn bề ngoài mình không có làm cái gì, nhưng Điền Thử cùng Mạc Địch có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện ah! Là một đại ca, có lẽ hắn chưa làm tròn trách nhiệm. Có cơ hội nhất định phải hỏi một chút xem đám người Điền Thử phát triển như thế nào rồi.

Biến hóa của Điền Thử xác thực rất lớn. Từ khi ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú tu luyện đến nay, thể trọng của hắn không ngừng hạ thấp, thực lực lại đang không ngừng gia tăng. Trước kia Điền Thử có bộ dáng mập mạp vô cùng, còn hiện tại hắn đã gầy hơn rất nhiều, tướng mạo cũng khác hơn xưa. Mặc dù nói không quá mức anh tuấn, nhưng với tuổi chưa tới mười tám của hắn thì tuyệt xứng với hai chữ thanh tú.

Hơn nữa Tề Nhạc phát hiện, hai năm qua thân hình Điền Thử biến hóa rất lớn, hiện tại bề ngoài đã không khác mấy với biến hóa. Cứ theo đà này, con trai phát dục tương đối trễ, chỉ cần không bao lâu nữa sẽ cao hơn Mạc Địch, hai người coi như là xứng đôi. Tuổi cũng không phải chênh lệch nhiều ah!

Bữa sáng vui vẻ kết thúc, sau khi thu dọn xong, Tề Nhạc đem tất cả mọi người tập trung trong phòng khách, đêm qua Như Nguyệt đã đem những chuyện đã phát sinh lần này nói cho hắn biết.

- Địa ngục tùy thời cũng có thể xâm lấn cái thế giới này của chúng ta. Tôi lần này tuy rằng thành công từ địa ngục chạy về, nhưng từ loại nào trình độ nào đó mà nói thì phi thường may mắn. Những thứ khác tôi không nói nhiều, nhưng muốn chống lại địa ngục thì lấy thực lực của chúng ta còn xa xa không đủ. Mọi người phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đạt tới thực lực cấp bậc chín vân. Tăng thêm một phần lực lượng, chúng ta sẽ càng thủ hộ tốt hơn cho phương Đông và thế giới này.

Mọi người trò chuyện với nhau, Tề Nhạc trở lại, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng có người tâm phúc, tuy rằng địa ngục xâm lấn tựa hồ là một chuyện phi thường khủng bố, nhưng bởi vì Tề Nhạc trở về, trong lòng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không sinh ra cảm giác lo lắng nào. Dù sao dưới sự dẫn dắt của lão đại, ngay cả tai nạn của tiểu hành tinh cũng đã vượt qua, chẳng lẽ còn sợ địa ngục sao? Bọn họ đã tin tưởng vào Tề Nhạc một cách tuyệt đối gần như mù quáng rồi.

Tề Nhạc nói:

- Tôi vừa trở về, tu chỉnh vài ngày sẽ đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú xem cuộc chiến giữa thần thú cùng hung thú như thế nào rồi. Chúng ta có ưu thế của Côn Lôn Kính, nếu như có thể mượn lực lượng của thần thú, như vậy sẽ nắm chắc đối phó với địa ngục hơn. Thuận tiện đem cả Tiểu Lâu tiểu thư về.

Xương Kiệt cười nói:

- Tiểu Lâu ở bên kia có thể nói là vui đến quên cả trời đất rồi, tôi chưa thấy nàng cười nhiều như vậy từ lúc gặp nàng.

Tề Nhạc đột nhiên cảm thấy thân thể của mình có chút cứng ngắc, bởi vì ánh mắt của ngũ nữ lúc này đều trợn lên tập trung trên người hắn. Không cần hỏi, hắn cũng biết các nàng lúc này lại nghĩ cái gì, vì thế liền chặn lại nói:

- Đương nhiên là mang mọi người cùng đi, tất cả đều phải đi. Năng lượng tự nhiên bên kia đầy đủ nhất, tôi cũng có thể giúp đỡ mọi người tu luyện, về phần có thể tới trình độ nào, bây giờ còn rất khó nói.

Kỳ thật, hắn đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú còn có một mục đích khác chính là tìm kiếm tung tích của Xi Vưu. Ba điều kiện lão Ngưu đã thực hiện hoàn tất, Tề Nhạc cũng nhất định phải thực hiện hứa hẹn đối với hắn, không thể thất hứa.. Hơn nữa lão Ngưu còn cứu mạng của hắn, hắn nhất định phải làm. Bất quá, Tề Nhạc thật sự không dám nghĩ, lão ngưu bình thường đã cường hãn như thế, sau khi cót được Bàn Cổ Phủ sẽ còn mạnh tới cỡ nào.

*****

Nghỉ ngơi mất hai ngày, Tề Nhạc tuy rằng rất muốn buông hết thảy giành thời gian cho yên tĩnh mấy ngày, nhưng mà trong lòng có việc, hắn rất khó bình tĩnh. Thời gian nghỉ ngơi hai ngày hắn cũng không nhàn rỗi, trước là đi gặp Cơ Trường Minh thượng tướng một lần, đem kim loại đặc thù lấy được từ trên tiểu hành tinh cống hiến cho quốc gia.

Không thể nghi ngờ hắn lại một lần nữa vì quốc gia lập được đại công, những thứ kim loại này thuộc loại tốt nhất, ngoại trừ sức nặng thì cường độ hợp kim vượt qua tất cả các loại hợp kim đã được biết đến. Chiến Sĩ Cơ Giới đã được nước cộng hòa Viêm Hoàng bắt đầu nghiên cứu, chỉ có điều quá trình nghiên cứu rất dài không giống như nước Mỹ đã lấy được thành tích.

Nhưng mà có những kim loại đặc thù này, chỉ cần tiến hành nghiên cứu phân tích, dựa theo thành phần kim loại tiến hành chế tạo hợp kim đối với chiến sĩ Cơ Giới nước cộng hòa Viêm Hoàng sau này hiển nhiên là có cống hiến đặc thù. Chỉ có điều công lao của Tề Nhạc thật sự nhiều lắm, cho dù quốc gia muốn ban thưởng hắn cũng không biết nên ban thưởng như thế nào cho tốt.

Được Côn Lôn Kính phụ trợ, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại một lần nữa đi tới thời kì Viễn Cổ Cự Thú. Đối với chuyện thông qua Côn Lôn Kính lại tới đây, đám người sớm quen thuộc rồi, hơn nữa thực lực của mọi người đều tiến bộ thật lớn, vì thế năng lượng phụ trợ Côn Lôn Kính cũng không khó khăn. Hiện tại Tuyết Nữ cơ hồ có thể đưa mọi người tới vị trí trước kia ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú. Đương nhiên sau này trở về thời hiện đại cũng có thể định vị như thế làm họ đỡ tốn công bay một đoạn.

Quang mang màu xanh biếc dần dần thu liễm lộ ra tướng mạo của một đoàn người Tề Nhạc, mười hai vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ cộng thêm Tề Nhạc, Thương Băng, Thực Vật Hồn cùng Tuyết Nữ, tổng cộng mười sáu người đồng thời xuất hiện bên trong tổng bộ của Tộc Thổ.

Tộc Thổ cùng trước kia không có gì khác nhau, không có gì thay đổi. Chỉ có điều phương diện quân sự trải qua trận chiến trước kia, được chiến sĩ Sinh Tiếu chỉ điểm đã mạnh hơn nhiều, họ đã biết như thế nào chế tạo công sự phòng ngự phát huy vũ khí nóng của người hiện đại đến trình độ tốt nhất.

Đem vũ khí hiện đại vận đến thời kì Viễn Cổ Cự Thú có thể nói là một cục diện ba thắng, thực lực của nhân loại thời kì Viễn Cổ Cự Thú đã nhận được sự tăng cường trên phạm vi lớn, mà Tề Nhạc cũng có thể danh chính ngôn thuận đạt được đại lượng hoa quả cho tập đoàn Kỳ Lân của chính mình. Mà Thánh Hỏa Giáo của Hồ Quang cùng Dịch An bây giờ đang ở hiện đại thu liễm tiếng động, kinh tế của đám người chủ yếu là tiêu thụ những vũ khí này.

Về phần giá cả, tập đoàn Kỳ Lân tự nhiên là tối ưu nhất. Hoa quả sinh thái Viễn Cổ bán được một số lượng lớn khiến cho tập đoàn Kỳ Lân tích lũy đại lượng tư nguyên, mà uy hiếp của Tộc Cửu Lê bên này thời kì Viễn Cổ Cự Thú đã không còn nên những vũ khí kia cũng ít sử dụng rất nhiều, vì vậy tiêu hao cũng không lớn.

Tề Nhạc trước khi rời đi lần trước đã từng đàm luận với Y Nhược, họ không có khả năng vĩnh viễn đem vũ khí nóng ủng hộ vì điều đó sẽ phá hư cân đối của cái thế giới này. Nhưng mà bằng vào những vũ khí nóng này có thể khiến cho nhân loại thời kì Viễn Cổ Cự Thú càng dễ bắt được đồng bọn Cự Thú thuộc về mình.

Mục đích của Tề Nhạc chính là muốn nhân loại bằng vào Cự Thú đồng bọn cường đại lên, mà không phải bằng vào khoa học kỹ thuật của thế giới tương lai. Chỉ có như vậy, mới không phá hư cân đối của thế giới này, cũng mới có thể để cho nhân loại chính thức cường đại, không dựa vào người khác.

Đám người Tề Nhạc xuất hiện tức đã nhận được quy cách chiêu đãi cao nhất. Bất luận là Tộc Thổ hay là chủng tộc nhân loại khác ở nơi này đều sớm đã coi Tề Nhạc cùng chiến sĩ Sinh Tiếu trở thành anh hùng có thể cùng Hoàng Đế so sánh.

- Không khí thật là thoải mái a.

Thực Vật Hồn tán thưởng hít thở mãi, không khí như sơn tuyền mát lạnh thoải mái bao phủ thân thể nàng. Chỉ có ở chỗ này, năng lượng tự nhiên trong cơ thể nàng mới có thể hoàn toàn phóng xuất ra, sinh ra hiệu quả tốt nhất.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Lần này chúng ta còn muốn ở vài ngày, vừa vặn thích hợp cho em tu luyện.

- Tề Nhạc, các con đã tới rồi.

Thanh âm hưng phấn mà của Y Nhược truyền đến, thân ảnh màu vàng sáng lên trong chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.

Bởi vì Y Nhược có thân phận là mẹ nuôi của Tề Nhạc, mọi người vội vàng tiến lên chào hỏi. Tề Nhạc bước về phía trước hỏi:

- Mẹ vẫn khỏe chứ? Tộc Cửu Lê còn tới xâm phạm chúng ta không?

Y Nhược mỉm cười lắc đầu, nói:

- Lần trước chúng đã bị nguyên khí đại thương. Tuy rằng chúng ta không biết căn cơ của đám người đó ở ở địa phương nào, không có biện pháp triệt để tiêu diệt bọn chúng, nhưng mà ít nhất trong vòng mười năm nữa, Tộc Cửu Lê không thể phát động tiến công chúng ta. Đã có con giác tỉnh, hiện tại nhân loại chúng ta đang phát triển rất nhanh, tin tưởng không lâu nữa, cho dù là Tộc Cửu Lê có dám xâm phạm lãnh địa của chúng ta cũng không phải dễ dàng như vậy.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Vậy là tốt rồi.

Y Nhược nói:

- Đi thôi, mọi người vào trong doanh trướng nói chuyện, đừng đứng ở chỗ này nữa.

Hoa quả còn tươi rói đưa lên mặt bàn, chiến sĩ Sinh Tiếu đã sớm hoài niệm mỹ vị hoa quả tại đây, nhất là đám nữ hài tử, cả đám đều không để ý hình tượng của mình mà ăn ngấu nghiến.

Tề Nhạc ngồi ở bên cạnhY Nhược vừa ăn hoa quả, vừa nói:

- Mẹ, hiện tại Mặc Hỏa tiền bối như thế nào rồi? Thần thú cùng hung thú đối lập có phát sinh biến hóa gì không?

Y Nhược nói:

- Trước mắt xem xét thì hết thảy đều ở hướng phát triển tốt, biến hóa mà con nói ý là sao?

Tề Nhạc nói:

- Nói chính xác hơn là lực lượng của thần thú hiện tại có thể ứng phó với hung thú hay không?

Y Nhược lắc đầu, nói:

- Mặc dù không có Ngưu Ma Vương chỉ huy, hung thú đã bị chia rẽ, nhưng mà lúc trước Ngưu Ma Vương cường thế chỉnh hợp tất cả hung thú, hơn nữa đã nhận được phát triển nhảy vọt. Xét chỉnh thể đối lập thực lực mà xét thì chúng ta vẫn còn kém rất nhiều. Hiện tại chỉ hi vọng đám Kỳ Lân trẻ tuổi có thể sớm phát triển một chút, chỉ có như vậy tương lai không lâu sau, có thần thú vương nhất tộc thống ngự sẽ phát động tấn công hung thú.

Tề Nhạc trầm ngâm gật nhẹ đầu, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại tình huống của thần thú tuy rằng tốt hơn nhiều so trước kia. Nhưng mà muốn trợ giúp họ là điều phi thường khó khăn. Dù sao thì số lượng hung thú cực lớn, tuy rằng chia làm ba đại trận doanh, nhưng mà vẫn có chỗ chế ước lẫn nhau, thực lực của họ vẫn còn rất mạnh.

Mình nếu muốn mang một ít thần thú trở về thế giới hiện đại trợ giúp đối phó địa ngục, hiển nhiên là không thực tế. Vạn nhất hung thú sau khi biết thần thú đã biến mất sẽ chuyển hướng sang nhân loại đang bắt đầu phát triển thì đúng là được không bù nổi mất. Thậm chí sẽ làm cho lịch sử phát sinh biến hóa, điều này tuyệt đối không thể nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)