← Ch.310 | Ch.312 → |
Ads Trong mắt Tề Nhạc mắt hiện lên một đạo quang mang tà ác:
- Tôi muốn cái gì? Lúc trước cô lừa gạt tôi là vì cái gì? Không phải là vì để cho thực lực của cô tăng lên tới có thể làm cho ba kiện Athena thần khí thừa nhận cô sao? Nói một cách khác, cô lừa gạt tôi chính là vì tăng cường thực lực của mình. Đã như vầy, vậy dùng thực lực của cô để đổi. Nếu như tôi nhớ được không lầm, Nữ Thần Athena các cô trong thần thoại Hy Lạp là một trong ba vị thần xử nữ, tôi muốn thân thể của cô, muốn bản thân thần lực của cô đã kính dâng. Cô có thể làm được sao? Cô không thể. Cô vô cùng khát vọng lực lượng như vậy, Vũ Mâu, cô phải nhớ kỹ, trừ phi hai sự tình này đồng thời hoàn thành, nếu không, tôi và cô vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng hoà giải. Huống chi hiện tại cô đã không có cơ hội. Cô cho rằng, ở trước mặt tôi hôm nay cô còn có thể đào thoát sao?
Hai người đối thoại trong kim sắc quang cầu cực lớn, năng lượng khổng lồ quay chung quanh đã bắt đầu rất nhanh xoay tròn. Hết thảy ngoại giới hai người đều không thể cảm thụ được, bởi vì năng lượng thật sự quá khổng lồ rồi. Toàn bộ lực công kích của Tề Nhạc cộng thêm ba kiện thần khí Vũ Mâu tự bạo đã mang tới lực lượng khủng bố làm trên đại dương bao la biến hóa cực lớn.
Chung quanh kim sắc quang cầu, hoàn toàn bị sóng biển trăm trượng bao bọc, quả cầu ánh sáng phiêu phù ở chỗ đó, chung quanh đã là một mảnh màu xanh da trời. Chiều sâu của cái hải vực này ước chừng ba trăm mét. Lúc này phía dưới kim sắc quang cầu đang trôi nổi lộ ra đáy biển tĩnh mịch. Năng lượng khổng lồ đang không ngừng bốc lên bộc phát, từng vòng quang mang vặn vẹo không ngừng rót vào trong nước biển chung quanh.
Vũ Mâu ngốc trệ, nàng nhìn Tề Nhạc hoàn toàn ngốc trệ. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tề Nhạc lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy.
- Anh, anh còn là Tề Nhạc mà lúc trước em quen sao?
Thanh âm của Tề Nhạc dần dần trở nên bình tĩnh trở lại.
Lắc đầu, Tề Nhạc nói:
- Không phải! Từ ngày đó ở Anh quốc, tôi đã không còn là Tề Nhạc nữa. Hết thảy những điều này là do cô ban tặng, chẳng lẽ cô lại không biết sao?
Sắc mặt Vũ Mâu trở nên càng thêm trắng bạch, huyết dịch màu vàng theo khóe miệng một mực chảy xuôi đến bộ ngực cao ngất của nàng, khiến trước ngực thấm đẫm màu vàng sáng rọi.
Quang mang nhàn nhạt lập loè, Vũ Mâu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên bầu trời:
- Bất luận như thế nào, trong lòng em, anh vẫn là Tề Nhạc. Thay đổi, hết thảy đều thay đổi. Đúng a! Đây hết thảy đều là em tạo thành. Anh không phải đồ đại ngốc mà là em. Em chỉ có thấy được lợi ích tạm thời lại làm chính mình lâm vào vực sâu thống khổ cũng làm cho hết thảy nguyên bản tốt đẹp xảy ra biến hóa. Đây hết thảy, đều chỉ có thể trách em, không phải sao?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn soi mói, thân thể Vũ Mâu đột nhiên hoàn toàn biến thành màu vàng. Quả cầu ánh sáng quay chung quanh hai người đột nhiên xuất hiện một tia biến hóa kỳ dị, năng lượng ba động khổng lồ lập tức bộc phát, năng lượng lúc này đây không chỉ có là tác dụng bên ngoài, đồng thời cũng tác dụng trên người Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể của Tề Nhạc cùng Vũ Mâu đã bị một cỗ năng lượng vô cùng khổng lồ đè xuống giữa trung ương của quả cầu.
Thân thể của hai người vừa đối mặt đã va chạm với nhau, cảm giác mềm mại co giãn dán chặt lên người của Tề Nhạc, năng lượng tê liệt chung quanh và thân thể mềm mại này xuất hiện hình thành sự đối lập mãnh liệt. Nhưng mà trong mắt Tề Nhạc hào quang lãnh khốc không có biến mất.
Rốt cuộc năng lượng của hắn cũng bộc phát. Mà đúng lúc này này trên trán của Vũ Mâu đột nhiên hiện ra ký hiệu màu vàng, ký hiệu này nghiền nát giữa không trung sinh ra đám bột phấn màu vàng, lập tức đem thân thể hai người bao phủ vào bên trong.
Bóng năng lượng khổng lồ sinh ra năng lượng nổ tung tuyệt đối là khủng bố, cơ hồ chỉ trong nháy mắt cả không gian bị xé rách hoàn toàn, giữa không trung xuất hiện một vết đứt gãy đáng sợ, tiếng nổ cực lớn làm cho phạm vi mấy trăm ki-lô-mét vuông chung quanh sôi trào như bọt biển, ngay sau đó nước biển cũng biến mất.
Một đạo kim sắc quang mang đứt gãy hiện ra trên đầu của bọn họ, hai đạo thân ảnh đã không thấy đâu nữa. Mà biển cả dậy sóng đã chứng minh uy lực vừa rồi.
Lực lượng của thiên nhiên vĩnh viễn là đáng sợ nhất. Không có ai biết vùng biển quốc tế xảy ra chuyện gì. Cho dù dù là vệ tinh tiên tiến nhất cũng không có khả năng sinh ra tác dụng giám thị năng lượng khổng lồ của Tề Nhạc cùng Vũ Mâu.
Động đất làm núi lửa ở đáy Thái Bình Dương phun trào, năng lượng bộc phát làm vết nứt gãy sinh ra, địa chấn, núi lửa và không gian đứt gãy đồng thời hiện ra cũng tạo nên cảnh tượng như địa ngục dưới đáy biển.
Đứt gãy làm cho núi lửa cùng địa chấn bộc phát mạnh mẽ chưa từng có. Mà vùng biển quốc tế này dù sao cũng tiếp cận Viêm Hoàng. Sau khi núi lửa và địa chấn ở vùng biển quốc tế này bộc phát thì sinh ra cơn sóng thần mạnh nhất trong lịch sử. Thời điểm xuất hiện ở vùng biển này chính là sóng thần tràn ra khắp mọi hướng. Uy lực của sóng thần không thể nghi ngờ là cực lớn, nhưng mà khoảng cách từ vùng biển này tới lục địa quá xa. Nhưng khoảng cách với lục địa của Viêm Hoàng lại gần, nhưng mà...
Thời gian ba ngày trên địa cầu xuất hiện một hồi tai nạn mang tính hủy diệt. Trận tai nạn này không ai biết vì sao sinh ra. Bởi vì vì tất cả phương tiện dự báo thời tiết cũng không nhìn ra biến hóa gì. Địa chấn và núi lửa dưới đáy biển là chuyện sinh ra thường xuyên. Nhưng mà chịu ảnh hưởng nhiều nhất chỉ có một quốc gia.
Từ vị trí Tề Nhạc cùng Vũ Mâu bộc phát năng lượng tới lục địa thì phải đi qua một nhóm hải đảo, mà nhóm hải đảo này là một tiểu quốc tiên tiến trên địa cầu, nó tên là nước Thái Dương. Vốn nước Thái Dương phong tỏa đường biển của Viêm Hoàng, nhưng mà nước Thái Dương hiện tại lại trở thành hàng rào tốt nhất cho Viêm Hoàng.
Sóng thần này diễn ra trong thời gian ba ngày, từ khi bộc phát tới khi sóng thần tới nước Thái Dương chỉ một ngày, thời gian một ngày này nước Thái Dương chỉ có bốn chữ hình dung, mà bốn chữ này chính là sanh linh đồ thán.
Lần sóng thần mạnh nhất trong lịch sử này đã đem trọn nước Thái Dương thôn phệ hoàn toàn, nhân khẩu nước Thái Dương vượt qua một trăm triệu nhưng sống sót tới cuối cùng chưa đủ 1%. Tai nạn lớn như vậy làm cho các quốc gia trên địa cầu sợ hãi. Nhưng mà người khởi xướng tai nạn này chỉ có hai người mà thôi.
...
Kim sắc quang mang trở nên mạnh mẽ, thậm chí Tề Nhạc còn không nhìn rõ Vũ Mâu trước mặt. Áp lực chung quanh thân thể vô cùng khổng lồ, năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân của Tề Nhạc vô ý thức bộc phát ra ngoài thủ hộ thân thể của hắn.
Không gian chung quanh hoàn toàn biến thành màu vàng, năng lượng vô cùng khổng lồ điên cuồng vặn vẹo lẫn nhau và liên tiếp xé rách thân thể của hắn và Vũ Mâu. Một loại cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra. Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, rốt cuộc hắn cũng hiểu mục tiêu Vũ Mâu tìm mình quyết chiến rồi.
*****
Nhưng mà hiện giờ hắn muốn phản kháng cũng không có khả năng. Tất cả đã bắt đầu thì không có khả năng ngừng lại, cho dù là Tề Nhạc cũng không cách nào ảnh hưởng tới quá trình xuyên qua thời gian không gian.
Đầu óc của hắn lâm vào trống rỗng nhưng sau khi thực lực tăng thêm một bước thì hào quang vẫn bảo vệ thân thể của hắn. Tuy hắn không muốn nhưng mà thân thể Vũ Mâu lại dán lên người của hắn, hơn nữa hai người bị kim sắc quang mang bao phủ cho nên Tề Nhạc trong lúc vô hình tỏa năng lượng ra cũng giúp Vũ Mâu ngăn cản không ít lực phá hoại của không gian.
Không biết qua thời gian bao lâu đột nhiên Tề Nhạc cảm giác một đôi bàn tay mềm mại quấn lấy eo của mình, thân thể uyển chuyển mềm mại như dán chặt lấy thân thể của hắn hơn trước. Tinh thần lực dọ thám đã khôi phục, năng lượng khổng lồ không ngừng thu liễm mà tình huống chung quanh sinh ra biến hóa.
Kim quang lập tức biến mất, hào quag màu ngà sữa làm cho Tề Nhạc khó mở mắt ra, phải mất thời gian mười phút để thích ứng, thị giác của hắn lúc này đã khôi phục bình thường.
Vũ Mâu lúc này tựa hồ như là ngủ, toàn bộ thân người đều nằm gọn ở trong ngực Tề Nhạc, hai tay ôm chặt hắn như sợ hắn biến mất vậy. Hào quang nhàn nhạt lập loè và mỗi lần năng lượng chấn động đều sinh ra cảm giác đặc thù.
Nguyên tố quang minh chấn động mạnh, cho dù là Tề Nhạc cũng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Dù sao tất cả nguyên tố trừ hắc ám đều có cảm giác thân cận với quang minh. Hơn nữa quang nguyên tố cùng hỏa nguyên tố phi thường tương thích nhau. Tề Nhạc cảm giác thoải mái dễ chịu là đương nhiên rồi.
Thời điểm Tề Nhạc tỉnh táo lại thì hắn kinh ngạc phát hiện mặt đất chung quanh là màu vàng nhạt, mà chung quanh cũng sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, mà thực vật kỳ lạ lại có rất nhiều. Từ vẻ ngoài của thực vật người ta cảm thấy nó như châu báu lóe ra hào quang sáng rọi khó tin.
Nhưng mà với Tề Nhạc mà nói mức độ đẹp của nó không phải thực vật thời kỳ viễn cổ cự thú có thể so sánh, bởi vì nơi này đã mất đi khí tức tự nhiên và mất đi khí tức của người thân. Đúng vậy, đây là một vị diện khác với thế giới con người. Tuy hình thức biểu hiện của nó khác nhau nhưng mà so sánh với địa ngục thì cấp độ vị diện cũng không khác nhau quá lớn.
Sau khi nhìn một lúc Tề Nhạc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hiện tại hắn cũng khôi phục quyền khống chế thân thể.
Năng lượng trong cơ thể bắn ra và thân thể Vũ Mâu chấn động kịch liệt. Thân thể nàng lập tức bị năng lượng Tề Nhạc đánh bay ra ngoài, nàng ở trên không trung phun ra một ngụm máu vàng. Mà đôi mắt tuyệt mỹ của nàng cũng mở ra, làm cho người ta kinh ngạc là nàng nhìn qua Tề Nhạc không có tức giận và bất mãn, ngược lại còn xuất hiện cảm giác thỏa mãn.
Tề Nhạc là một nam nhân. Tuy hắn hận Vũ Mâu nhưng tình huống vừa rồi hắn sẽ không hạ sát thủ với Vũ Mâu. Dù cho hắn muốn hủy diệt địch nhân thì hắn nhất định dùng thủ đoạn chính diện nhất.
- Cô bảo tôi quyết đấu chính là vì muốn đưa tới tới nơi này sao?
Tề Nhạc nhìn qua Vũ Mâu, nhàn nhạt hỏi.
Vũ Mâu sững sờ một chút, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc ảm đạm hơn rất nhiều, cho dù là thân thể của nàng cũng không thể khiến hắn sinh ra chút hứng thú nào hay sao? Tề Nhạc, thù hận của anh với tôi thật sự sâu như vậy sao?
Chậm rãi gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi gọi anh quyết đấu chính là vì muốn tới nơi này.
Tề Nhạc cười lên, nhưng mà nụ cười của hắn rất tàn nhẫn.
- Tốt, Vũ Mâu, cô không hổ là người thừa kế nữ thần Athena. Thời điểm cô dùng trí tuệ lừa gạt thì tôi khó tránh khỏi nha. Lần đầu là như vậy. Lần thứ hai cô lại lừa gạt tôi, hơn nữa cô đều thành công. Không phải sao? Nhưng mà cái giá thành công lớn tới mức cô không thể thừa nhận đấy.
Sắc mặt Vũ Mâu biến hóa, nhìn qua Tề Nhạc lập chưởng thành đao và chậm rãi nâng tay phải lên, nàng có chút vội vàng nói:
- Tề Nhạc, tôi không cố tình lừa gạt anh, nhưng nếu chúng ta không liên hợp lực lượng bộc phát thì sao có thể phá vỡ không gian tới đây chứ. Nếu như tôi không bảo anh quyết chiến thì anh làm sao có thể hợp tác với tôi?
Tề Nhạc khinh miệt địa nhìn cảnh vật chung quanh, lúc này năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên trong cơ thể của hắn đang điên cuồng hấp thu năng lượng bổ sung tiêu hao. So sánh với thế giới địa ngục tràn ngập năng lượng hắc ám, năng lượng quang minh nơi này dễ hấp thu hơn nhiều. Mức độ cứng rắn của thân thể hắn không phải Vũ Mâu có thể so sánh được. Cho dù là xuyên qua thời không thì hắn cũng không tổn thương gì, mà năng lượng bị tiêu hao cũng nhanh chóng khôi phục. Điểm này có thể từ hào quang hắn ngưng kết trong tay là nhìn ra được.
- Bất luận cô dẫn tôi tới đây vì nguyên nhân gì tôi cũng không có lý do ngừng quyết chiến giữa chúng ta. Chỉ có điều chúng ta quyết chiến chuyển dời từ địa cầu đi thần giới mà thôi. Thần giới đúng không? Đây hẳn là xưng hô của các người.
Vũ Mâu nhìn qua ánh mắt khinh miệt của Tề Nhạc thì thân thể của nàng chậm rãi lui về phía sau, hào quang trong mắt đầy sợ hãi, từ năng lượng trên tay của hắn thì nàng biết rõ một chưởng này sẽ mang tới cái gì. Lúc trước quyết đấu với Tề Nhạc nàng dùng ba kiện thần khí bộc phát năng lượng xé rách không gian ới đây, tiêu hao bản thân Vũ Mâu cũng hơn bảy thành, hơn nữa thân thể nàng không có mạnh bằng Tề Nhạc, tuy được Tề Nhạc hộ vệ nên nàng không có thừa nhận năng lượng vặn vẹo hủy diệt, nhưng mà cơ năng của thân thể bị phá hư nhất định. Nàng cũng không có năng lực khôi phục thần kỳ như Tề Nhạc. Một nữ thần Athena chỉ còn ba thành năng lượng đối mặt vừa với một Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân còn ít nhất tám thành năng lượng, kết quả chiến đấu rất rõ ràng rồi.
Ánh mắt của Tề Nhạc càng trở nên lạnh như băng, năng lượng ngưng tụ trong tay càng mạnh hơn.
- Vũ Mâu cô biết không? Trước kia sau khi hoàn thành việc chuyển dời tiểu hành tinh kia tôi đã từng đi tới thế giới địa ngục, chính là vị diện của Đại Ma Vương Tát Đán. Cô có biết vì sao tôi tới được không? Chính là công chúa địa ngục Lãnh Nhi mang tôi đi, nàng muốn bằng vào lực lượng địa ngục giam cầm tôi vĩnh viễn ở đó. Nhưng kết quả cuối cùng là tôi hủy diệt một phần năm vòng hạch tâm của địa ngục, vô số sinh vật địa ngục bị tiêu diệt. Tát Đán và thủ hạ Lucifer của hắn bị trọng thương, dưới xúi dục của tôi Tát Đán giết chết đệ đệ của mình, chính là Tát Nã mười cánh. Mà ba Khủng Bố Ma Vương của Tát Đán cùng với đại lượng cao thủ quân đoàn Nhiên Thiêu cũng hủy diệt trong tay của tôi. Cô cho rằng mang tôi đi tới Thần Giới này là có thể hủy diệt được tôi sao, hoặc đạt được mục đích của cô? Cô sai rồi, mang tôi tới Thần Giới thì nơi này chỉ có hủy diệt và phá hoại mà thôi.
Vừa nói nụ cười trên mặt Tề Nhạc biến mất, mà chuyển biến thành tức giận. Lại bị lừa gạt lần nữa làm cho nội tâm của hắn hận Vũ Mâu đạt tới độ cao mới, đối với nữ nhân trước mặt này hắn tuyệt đối không lưu thủ.
*****
Vũ Mâu vô ý thức lui về phía sau, nàng đã bị lời nói của Tề Nhạc làm kinh ngạc tới ngây người, nàng căn bản không cách nào tưởng tượng Tề Nhạc lại có thể từ thế giới địa ngục bình an quay về, hơn nữa còn mang cho địa ngục đả kích gần như hủy diệt, đây là con người có thể làm sao? Giờ này khắc này đầu óc của nàng đã hỗn loạn, thậm chí đã quên giải thích vì mình.
Tề Nhạc từng bước một đi về phía trước, mỗi lần tiến thêm một bước năng lượng bản thân hắn khôi phục càng nhiều. Hiện tại Tề Nhạc tuyệt đối là người cẩn thận, tuy trong miệng của hắn không quan tâm nhưng mà hắn cũng biết sinh vật trong các vị diện thế này không phải nhân loại ở địa cầu có thể so sánh. Cho nên suy nghĩ trước khi động thủ với Vũ Mâu hắn cần phải khôi phục lực lượng của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tùy thời đối mặt với địch nhân.
Năng lượng khổng lồ trở nên mạnh hơn trước, chỉ riêng uy áp to lớn kia đã làm cho Vũ Mâu lại phun ra một ngụm máu vàng. Mọi thứ chung quanh yên tĩnh lại, giống như cả Thần Giới vào lúc này chỉ có hai người.
Đột nhiên vào lúc Vũ Mâu cảm giác được thân thể của mình sắp bị uy áp khổng lồ của Tề Nhạc nghiền nát thì áp lực thật lớn không hề dấu hiệu biến mất. Vũ Mâu đang toàn lực chống cự uy áp lập tức cảm thấy trống rỗng không còn lại gì, cảm giác dùng sai lực làm nàng phun máu tươi lần nữa, thân thể của nàng bị thương càng nghiêm trọng hơn, năng lượng trong cơ thể cũng trôi qua càng nhiều.
Bàn tay phải Tề Nhạc vốn giơ cao chậm rãi thu hồi, hắn đi tới trước mặt Vũ Mâu và cười lên, nụ cười tà ác của hắn làm Vũ Mâu run rẩy, nàng có chút ngây thơ nhìn qua nam nhân làm cho nàng thống khổ như rơi xuống vực sâu này, không rõ vì cái gì hắn lại ngừng tay.
- Có phải cô muốn hỏi vì cái gì tôi lại không giết cô không?
Tề Nhạc mỉm cười hỏi.
Vũ Mâu vô ý thức gật gật đầu, ánh mắt của nàng trở nên trống rỗng.
Tề Nhạc lúc này đứng trước người của Vũ Mâu ba mét, khí tức tinh thần của hắn tỏa ra đã sớm tập trung thân thể Vũ Mâu vào trong.
- Rất đơn giản, bởi vì đột nhiên tôi cảm thấy nếu như hiện tại giết cô thì với cô mà nói chỉ là giải thoát mà thôi. Nếu làm thế thì sao tôi có thể thỏa mãn khi trả thù cho các người bạn của mình chứ? Trước kia chúng ta còn ở địa cầu cô đã từng nói với tôi, trọng yếu nhất là lực lượng, cô bởi vì lực lượng nên lúc trước mới lừa gạt tôi. Nếu như cô khát vọng lực lượng thì như vậy cô càng hy vọng cường đại hơn. Nếu như hiện giờ tôi làm cô mất đi tất cả lực lượng thì cô sẽ biến thành người bình thường, vĩnh viễn biến thành một người bình thường thì cô sẽ cảm thấy như thế nào? Có phải cô sẽ thống khổ vô tận sao? Chuyện này mới là kết cục tôi muốn nhìn thấy nhất đấy.
Ác ma, trong mắt của Vũ Mâu thì Tề Nhạc biến thành ác ma chân chính. Trong nội tâm nàng sợ hãi đã đạt tới cực điểm, nàng thậm chí ngay cả nói cũng không nói ra lời, mắt thấy kim sắc quang mang dần dần biến mất trên người của nàng.
Khải giáp vàng ròng và ba đôi cánh biến mất, xích kim sắc áo giáp dần dần chuyển hóa thành hào quang năng lượng nhàn nhạt thu vào trong người của hắn. Lồng ngực kiên cố và làn da màu cổ đồng và tạo hình cơ bắp hoàn mỹ, thân thể thon dài mà cao lớn chỉ thuộc về bộ vị thần bí của nam nhân kia, khi áo giáp vàng ròng biến mất thì thân thể của hắn xuất hiện trước mặt của nữ thàn xữ nữ.
Vũ Mâu liên tiếp lui về sau vài bước, nhưng mà tinh thần lực của Tề Nhạc tập trung năng lượng của nàng trôi đi rất nhanh, nàng lảo đảo lại té xuống đất.
- Một đôi nam nữ trần như nhộng cùng một chỗ thì cô nói tôi muốn làm cái gì? Thật không nghĩ tới có ngày tôi lại được làm như vậy với cô.
Bỗng nhiên Vũ Mâu cảm giác thân thể của mình nặng hơn, khí tức vô cùng quen thuộc đã đè nàng xuống đất. Không đợi nàng phát ra bất cứ âm thanh nào thì nàng đã phát hiện thân thể của mình bị năng lượng khổng lồ của Tề Nhạc tập trung, mà làn da chưa nam nhân nào chạm vào lại bị Tề Nhạc tiếp xúc. Thời điểm xuyên qua không gian thì Tề Nhạc còn mặc khải giáp màu vàng nhưng mà tiếp xúc hiện tại chính là da thịt trực tiếp. Loại cảm giác kỳ dị này làm cho thân thể Vũ Mâu run rẩy càng kịch liệt, nhưng mà hiện giờ đừng nói nàng phản kháng, ngay cả âm thanh cũng không nói ra được.
- Anh, anh...
Không đợi Vũ Mâu giãy dụa quá nhiều thì môi Tề Nhạc đã dán vào môi của nàng, trong đại não giống như nổ tung vậy, một cảm giác trùng kích mạnh mẽ tràn ra khắp nội tâm của Vũ Mâu hiện giờ. Nàng đã từng không biết bao nhiêu lần mong mỏi mình và Tề Nhạc quay về với nhau. Cho dù nàng có được lực lượng và thể lực cường đại thì xét đến cùng nàng chỉ là nữ nhân mà thôi. Một nữ nhân có ai không hy vọng mình được nam nhân yêu say đắm chứ? Nhưng mà nàng tuyệt đối không ngờ thời điểm nàng và Tề Nhạc tiếp xúc thân mật lại có thể biến thành tình cảnh như bây giờ, dẫn lửa thiêu thân, hiện tại Vũ Mâu chỉ có cảm giác như vậy. Trừ cảm giác khác thường kỳ lạ ra thì nàng lúc này có cảm giác khuất nhục. Người thừa kế nữ thần Athena kế thừa thần lực xữ nữ. Nếu như cứ như vậy mà thất thân thì đúng như Tề Nhạc nói nàng rất thống khổ.
Nước mắt từ trong khóe mắt của Vũ Mâu chảy xuống, nàng đã cảm giác được bàn tay của Tề Nhạc lúc này đang chạm vào bộ vị rậm rạp mẫn cảm nhất của nàng, nghĩ tới chuyện này thì đầu óc của nàng như lâm vào bóng tối. Cảm giác bi ai tràn ngập mỗi góc trong thân thể của nàng, lúc này nàng không còn dùng hối hận để hình dung. Xong, tất cả xong rồi, có lẽ vì sai lầm lúc trước nên nàng phải trả giá thật nhiều. Đầu óc của nàng lâm vào trống rỗng. Thậm chí Vũ Mâu còn không làm ra giãy dụa chỉ có thể chờ đợi thời khắc đó tiến tới.
Động tác của Tề Nhạc dừng lại nhìn qua nước mắt óng ánh trên mặt của Vũ Mâu, trừ cảm giác khoái trá khi trả thù nội tâm của hắn còn có chút đau đớn. Mình làm như vậy có quá hèn hạ không? Cừu hận lúc trước còn không bằng làm cho nàng lấy cái chết trả lại, dù sao nàng cũng từng là nữ nhân mình yêu.
Tuy trong nội tâm có chút hối hận vì hành vi của mình nhưng là Tề Nhạc lại giật mình phát hiện mình khó mà dừng lại. Vũ Mâu chẳng những có dung nhan hoàn mỹ mà cũng có được khí chất và thân thể hoàn mỹ. Tất cả những chuyện này tổng hợp lại càng có lực sát thương cực lớn với Tề Nhạc, cuốn hắn vào trong dục vọng đen tối. Cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có khiến cho hắn rơi vào trầm luân.
- Dừng tay.
Bỗng nhiên một tiếng hét tức giận vang lên làm cho Tề Nhạc cùng Vũ Mâu đồng thời từ trong trầm luân của dục vọng tỉnh táo lại. Uy áp cực lớn làm dục vọng trong lòng Tề Nhạc lập tức biến mất, hắn cơ hồ không chút do dự rời khỏi thân thể của Vũ Mâu, trong nháy mắt đó áo giáp màu đen lại bao trùm thân thể của hắn, quang ảnh lóe lên và thân thể của hắn đã bay ra ngoài trăm mét.
*****
Kim quang lóng lánh đem thân thể Vũ Mâu bao phủ bên trong, cơ hồ chỉ trong nháy mắt trên người Vũ Mâu đã xuất hiện váy dài màu vàng, khí tức nóng rực khổng lồ tràn ngập thân thể của nàng, làm cho Tề Nhạc kinh ngạc là trong cơ thể Vũ Mâu lúc trước tiêu hao nhiều năng lượng mà bây giờ đã khôi phục gần đầy, tốc độ khôi phục năng lượng thật kinh người, thậm chí vượt qua tốc độ chuyển hóa năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của Tề Nhạc.
Một gã nam nhân anh tuấn xuất hiện bên cạnh Vũ Mâu, tại sau lưng của hắn có mười hai cánh bao phủ quang mang mạnh mẽ, mười hai cánh này tràn ngập năng lượng chấn động mạnh mẽ, hơn nữa nhiệt độ từ chúng cực kỳ cao, mà kim quang bao phủ trên người Vũ Mâu chính là từ trên người của hắn phát ra. Từ việc năng lượng bản thân Vũ Mâu không ngừng khôi phục thì năng lượng từ mười hai cánh của hắn không ngừng yếu bớt.
Nam nhân anh tuấn kia có dung mạo khiến Tề Nhạc ghen ghét, dáng người cao lớn và áo giáp màu vàng, mái tóc vàng xóa tung sau lưng, tướng mạo anh tuấn tràn ngập khí tức nghiêm nghị, một cảm giác nóng rực từ trên người của hắn phóng ra ngoài, ngay cả tinh thần lực tập trung vào Tề Nhạc cũng mang theo khí tức nóng rực chưa từng có nên Tề Nhạc phải dùng tinh thần lực để chống lại. Dùng cảm giác tinh thần lực của Tề Nhạc thì thực lực nam nhân trước mặt này còn trên cả Vũ Mâu. Nhất là khí tức hắn khóa chặc bản thân mình giống như cảm giác bị lửa thiêu vậy, tuyệt đối có thể khiến tinh thần lực của hắn không chuẩn bị kịp thời bị hao tổn, có thể thấy được địch nhân trước mắt cường đại cỡ nào.
Ánh mắt nam nhân anh tuấn tràn ngập tức giận nhìn qua Tề Nhạc, năng lượng khổng lồ chấn động không ngừng tăng cao, quang ảnh màu vàng sau lưng của hắn càng mạnh hơn trước nhiều, thân thể của hắn giống như mặt trời đang thiêu đốt mạnh mẽ.
- Ngươi là ai?
Tề Nhạc nhàn nhạt hỏi. Vừa nói hắn nhanh chóng hấp thu năng lượng trong không khí bổ sung cho mình. Hắn cảm giác được nam nhân trước mặt rất cường đại, nam nhân này có địa vị trong Thần Giới tuyệt đối không kém nữ thần chiến tranh và trí tuệ Athena.
- Tại sao khi dễ em gái của ta, từ khi Thần Giới xuất hiện đến nay thì ngươi là người đầu tiên tới được nơi này. Ta, Thái Dương thần Apollo. Dùng danh nghĩa Thần Đế Zeus quyết đấu với ngươi vì tôn nghiêm của Thần Giới.
Thái Dương thần Apollo? Khó trách hắn có được năng lượng khổng lồ như vậy, lại là anh của Athena, Thái Dương thần. Ánh mắt Tề Nhạc trở nên ngưng trọng, liếc mắt nhìn qua Vũ Mâu bao phủ trong váy dài màu vàng, ánh mắt của hắn trở nên lạnh như băng.
- Ngươi muốn chiến thì chiến.
Sau khi trả lời một câu này thì trên người Tề Nhạc bộc phát hào quang chói mắt. Hư ảnh Hắc Kỳ Lân cực lớn hiện ra sau lưng Tề Nhạc, năng lượng trong cơ thể lập tức tăng lên tới đỉnh phong. Khải giáp vàng ròng xuất hiện. Khí tức Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân lại xuất hiện lần nữa.
Chiến ý cường đại lan tràn trên người hai nam nhân, ánh mắt Apollo cứng lại trên người của Tề Nhạc, thời điểm hắn ngưng tụ năng lượng chuẩn bị phát động công kích lôi đình về phía Tề Nhạc thì đột nhiên giữa hai người nhiều hơn một đạo thân ảnh.
- Không. Không được.
Trong âm thanh của Vũ Mâu tràn ngập lo lắng, chính là nàng đã ngăn giữa Tề Nhạc cùng Apollo. Mười hai Kim Ô thủ hộ Apollo phụ trợ thì năng lượng của nàng đã khôi phục hơn phân nữa, mắt nhìn thấy Tề Nhạc cùng Thái Dương thần Apollo động thủ thì vội vàng xuất hiện giữa hai người, nàng ngăn cản trận chiến sắp diễn ra.
- Em gái, hắn khinh nhờn thân thể của em chẳng lẽ em còn muốn nói chuyện vì hắn?
Apollo tức sùi bọt mép. Uy nghiêm toàn thân tràn ngập, nhiệt độ cả không gian trong nháy mắt tăng lên vài lần.
Vũ Mâu dùng sức lắc đầu, nói:
- Không, Apollo, anh ta không phải địch nhân của chúng ta! Chẳng lẽ anh quên em ở nhân gian báo cáo với Thần Đế thế nào sao? Muốn hóa giải kiếp nạn ở địa cầu phải dựa vào lực lượng của anh ta.
Apollo có chút nghi hoặc nhìn qua Vũ Mâu.
- Chẳng lẽ hắn chính là nam nhân em nói sao? Nhưng mà vừa rồi hắn muốn...
Vũ Mâu thở dài một tiếng, nói:
- Đã qua rồi, Apollo, anh nên biết chuyện gì mới trọng yếu.
Khí tức thần thánh lại xuất hiện trên người của Vũ Mâu, ít nhất từ biểu hiện thì trong thời gian ngắn nỗi lòng của nàng hoàn toàn khôi phục.
Khí tức năng lượng trên người Tề Nhạc cũng không có giảm bớt. Đi vào Thần Giới hắn tiêu hao không lớn, lúc này đã khôi phục rất nhiều. Tinh thần lực bản thân phóng thích ra ngoài. Tuy hắn tự biết đánh một trận với Apollo thắng thua khó liệu, nhưng mà hắn không lo lắng gì. Địa ngục cũng đã vào thì Thần Giới này ra sao chứ?
Vũ Mâu chậm rãi nhìn qua Tề Nhạc giống như chuyện vừa rồi không có xảy ra vậy.
- Tề Nhạc, tôi biết rõ cho dù tôi hiện tại nói cái gì anh cũng không tin tưởng. Nhưng mà thủ hộ giả Hy Lạp cũng vì thủ hộ địa cầu, tôi không thể không mang anh tới nơi này. Nơi này là Thần Giới, thiên thần cũng không mở miệng nói ngoa. Nếu anh không tin tưởng tôi thì để cho anh của nữ thần Athena là Thái Dương thần Apollo nói cho anh biết rõ. Tôi nghĩ anh nhất định sẽ lựa chọn chính xác nhất. Tôi biết rõ anh hận tôi, muốn báo thù tôi, nhưng mà anh có thể kéo dài thời gian này được hay không? Ít nhất đợi đến lúc địa cầu thoát khỏi nguy cơ được không? Đến lúc đó tôi nguyện ý đi tới trước mặt của anh, tùy ý anh xử trí, cho dù anh quyết định như thế nào tôi cũng không phản kháng.
Tề Nhạc lạnh lùng nhìn Vũ Mâu, nói:
- Tuy tôi hận cô, cừu hận giữa tôi và cô sẽ có dịp giải quyết. Nhưng mà tôi không phải người như cô tưởng tượng là trong đầu chỉ có báo thù. Nếu không tôi đã sớm đi Hy Lạp tìm cô. Được rồi, tôi muốn nghe Thái Dương thần Apollo các hạ có gì cần nói.
Nghe hắn nói thì Vũ Mâu thở ra một hơi, ít nhất Tề Nhạc cho nàng một cơ hội giải thích. Quay người lại nhìn Apollo nói:
- Phiền toái anh, Apollo. Xin anh giải thích rõ ràng mọi chuyện, em phải đi gặp Thần Đế trước.
Vừa nói nàng người nhẹ nhàng bay lên, thậm chí cũng không dám nhìn qua Tề Nhạc nhiều hơn một chút, trong chớp mắt thân thể mềm mại đã biến mất ở chân trời mênh mông.
Thở sâu, bình phục nỗi lòng của mình, Tề Nhạc đưa mắt nhìn sang Thái Dương thần, nói:
- Các hạ có gì cần nói, hiện tại có thể bắt đầu. Ở địa cầu tôi còn đồng bạn chờ tôi về.
Sắc mặt Apollo hơi đổi, hiển nhiên bởi vì Tề Nhạc không khách sáo mà tức giận, nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống và nói:
- Athena trước khi mang anh tới đây đã báo cáo chuyện ở địa cầu cho Thần Đế nghe. Tôi nghĩ anh cũng đã biết nhiều chuyện rồi. Không sai, địa cầu sắp gặp phải kiếp nạn, nhưng mà kiếp nạn này không đơn giản như chuyện của địa ngục. Trước tiên tôi sẽ nói với anh rõ, giới thiệu tình huống sơ lược một chút.
Vừa nói, Apollo vung tay lên mười hai Kim Ô bay lên trời, lập tức một kết giới màu vàng cực lớn đem thân thể Tề Nhạc cùng Apollo bao phủ vào bên trong, Apollo nhìn Tề Nhạc, nói:
- Thần Giới cùng mấy vị diện kia không giống nhau. Trong địa ngục thì có Tát Đán lãnh đạo chủng tộc sinh vật và các loại ma thú, số lượng phi thường khổng lồ. Thiên Đế lãnh đạo Thiên Giới cũng có tình huống này.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |