Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 325

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 325: Phách Vân Long chín vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tát Đán lại đứng trên tường Địa Ngục thành nhìn ra ngoài. Lúc này đây quân đoàn Nhiên Thiêu của địa ngục không còn tấn công thăm dò nữa.

Sau khi va chạm với Tề Nhạc thì khoảng chừng một ngày sau cả quân đoàn Nhiên Thiêu đồng thời xuất động, mà giờ này khắc này quân đoàn Nhiên Thiêu lúc này bị hào quang màu xanh chiếu rọi hoàn toàn.

Đám pháp sư ác ma đang phi hành trên không trung, trên mặt đất mấy đại chủng tộc chủ chiến của quân đoàn Nhiên Thiêu đã xuất động toàn bộ, lúc này có hơn năm mươi vạn cường giả quân đoàn Nhiên Thiêu rời khỏi Thành Địa Ngục, Tát Đán và Lucifer cùng Tát Lãnh Nhi suất lĩnh tỏa ra một đám lửa xanh mạnh mẽ nhanh chóng áp về phía liên quân.

Tề Nhạc đứng ở trước liên quân nhân loại, theo đề nghị của hắn thì liên quân đã lui ra sau ba mươi dặm, tất cả bộ đội cơ giới đang làm chuẩn bị, lúc này nhóm vũ khí bằng bạc đầu tiên đã được đưa tới, tuy số lượng không đủ nhưng ít ra cũng khiến liên quân có thực lực nhất định.

Bên người của Tề Nhạc chính là Giáo Hoàng Martti, hắn cố ý đứng rớt lại nửa bước sau lưng Tề Nhạc để biểu thị tôn trọng với Tề Nhạc. Bốn hồng y đại giáo chủ cùng nhân viên thần chức của Giáo Đình đứng sau lưng của bọn họ.

Khí tức chán nản trên người Martti lúc này đã biến mất, khí tức thần thánh lại hiện ra, hơn nữa so với lần đầu tiên đối mặt với Tát Đán thì cường đại hơn nhiều.

- Tề tiên sinh, bọn chúng sắp tới.

Martti nhẹ giọng nói ra.

Tề Nhạc gật gật đầu, cũng không có xoay người lại.

Martti có chút cảm kích nói:

- Cảm ơn ngài, nếu như không có ngài thì năng lượng của chúng tôi không cách nào khôi phục nhanh như vậy.

Tề Nhạc nhìn qua Martti, lạnh nhạt nói:

- Có lẽ ngài cũng hiểu tôi cũng không phải giúp đỡ Giáo Đình mà làm như vậy. Tôi chỉ không hy vọng bình dân phương tây lại chết. Chiến tranh là tàn khốc, chúng ta phải đem phạm vi chiến tranh thu nhỏ lại.

- Đúng, đúng. Tôi hiểu mà.

Martti vội vàng ứng một tiếng.

Tề Nhạc nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói:

- Đồng thời, ngài cũng phải nhớ kỹ, nếu như trong chiến đấu sau này thực lực của các người không đủ thì sao chiến đấu, khi đó các người mới có thực lực trợ giúp tôi, cũng khỏi phải chết oan uổng

Martti biến sắc. Mấy hồng y đại giáo chủ sau lưng tức giận, nói::

- Tề Nhạc, anh đang uy hiếp chúng tôi sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:

- Tùy các người nghĩ như thế nào, nói uy hiếp thì chính là uy hiếp đi.

- Anh...

- Đủ rồi, lui ra cho tôi!

Martti trầm giọng nói ra.

- Tề tiên sinh, cho dù trước kia chúng ta có hiểu lầm gì thì chuyện lần trước không nên giải quyết ngay bây giờ. Ngài yên tâm. Sau khi tai nạn lần này chấm dứt và nhân loại nhìn thấy ánh mặt trời tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Martti.

- Cho tôi một lời giải thích sao? Tốt, tôi muốn nghe một chút đó là lời giải thích gì.

Martti không nói thêm cái gì, ánh mắt của hắn bây giờ nhìn qua đám sinh vật Địa Ngục kia.

Tề Nhạc nói:

- Các người đứng ở chỗ này, cho thánh quang của các người tăng lên mức độ mạnh nhất nhưng không được hành động thiếu suy nghĩ, không có tôi phân phó thì không được công kích. Hiện tại còn chưa phải thời điểm các người cần liều mạng.

Vừa nói, Tề Nhạc mở ra bước chân, đón Quân đoàn Nhiên Thiêu phương hướng đi thẳng về phía trước. Theo hắn đi về phía trước, một tầng tầng thanh sắc quang mang tại trên người hắn sáng lên. Năng lượng khí tức bắt đầu trở nên ngày càng mạnh mẽ.

Tát Đán ở xa xa nhìn qua Tề Nhạc, so sánh với năm mươi vạn quân Quân đoàn Nhiên Thiêu thì người của Giáo Đình phải dùng câu nói ít tới đáng thương để hình dung, cho dù tập trung một chút thì số lượng cũng không vượt qua năm ngàn, dù sao dĩ vàng Giáo Đình không phải là quân đội.

Hào quang nhàn nhạt lóe lên, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện hào quang kỳ dị, âm thanh của hắn kéo dài qua cả chiến trường.

- Tát Đán. Chẳng lẽ ngài không từ bỏ ý đồ sao? Tôi cho ngài thêm một cơ hội cuối cùng.

Bỗng nhiên nghe được âm thanh của Tề Nhạc thì phản ứng đầu tiên chính là Lãnh Nhi, từ khi Tề Nhạc đi vào chiến trường thì đây là lần đầu nàng nghe được âm thanh của Tề Nhạc, cho dù là nội tâm của nàng cũng sinh ra cảm giác kỳ dị. Nam nhân này ah! Vì cái gì hắn nhất định đứng đối lập với Địa Ngục mới được chứ?

Trong nội tâm Lãnh Nhi yêu quý Tề Nhạc là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng mà nàng cũng là công chúa Địa Ngục. Cho dù Tát Đán không ra lệnh thì cho dù tương lai nàng tiếp quản Địa Ngục nàng cũng không có khả năng đứng cùng trận doanh với Tề Nhạc. Chậm rãi cúi đầu, ánh mắt của Lãnh nhi tràn ngập phức tạp.

Tát Đán hừ lạnh một tiếng, mười hai cánh sau lưng lại lóe hào quang màu đỏ sậm ra.

- Hẳn là ngươi chấp mê bất ngộ a. Tề Nhạc, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng dựa vào thực lực của ngươi là có thể ngăn cản Quân đoàn Nhiên Thiêu hay sao? Dù sao lực lượng một người có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng duy trì mãi. Ta đoán chừng thực lực của ngươi nếu bị ta và Lucifer cuốn lấy là đủ, Quân đoàn Nhiên Thiêu có thể hủy diệt địa cầu rồi, ngươi có tin không?

Tề Nhạc cười nói:

- Tát Đán, ai nói qua cho ngài chỉ có một mình tôi? Hình như cho tới bây giờ tôi chưa từng nói sẽ đi một mình.

Tát Đán sững sờ, hắn đưa mắt nhìn qua quân đoàn Thần Thánh sau lưng Tề Nhạc, khinh thường nói:

- Chỉ bằng bọn chúng sao? Chẳng qua chỉ là một đám pháo hôi mà thôi. Đừng nói sức chiến đấu của bọn chúng không bằng quân đoàn Nhiên Thiêu của ta, cho dù thực lực ngang nhau thì thế nào, số lượng bọn chúng chẳng qua chỉ có mấy ngàn mà thôi. Còn chưa đủ sức cấu thành uy hiếp cả chiến trường.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, ngài sai rồi, trong chiến tranh chân chính thì số lượng cũng không phải mấu chốt quyết định thành bại của chiến trường. Chỉ có số lượng thì không đủ, chỉ có chất lượng mới đủ.

Lời vừa nói ra cả quân đoàn Nhiên Thiêu lập tức kích động sôi trào lên, những sinh vật Địa Ngục có thể gia nhập quân đoàn Nhiên Thiêu này không có kẻ nào là lương thiện, Tề Nhạc nói vậy đã chọc giận bọn chúng. Trong lúc nhất thời âm thanh tức giận kêu gào vang lên, nếu như không phải uy nghiêm của Tát Đán có thể chấn nhiếp cả Địa Ngục, chỉ sợ đã có kẻ lao lên công kích Tề Nhạc.

Tát Đán cười nói:

- Tề Nhạc, ngươi đúng là cục đá vừa cứng vừa thối! Nếu ngươi không thừa nhận thì chúng ta bằng vào thực lực nói chuyện đi. Không phải ngươi có tên đồng bọn rất mạnh sao, triệu hoán hắn ra đi.

Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ hắn nói là Ngưu Ma Vương, đồng thời hắn hiểu trong nội tâm Tát Đán thật ra rất e ngại Ngưu Ma Vương xuất hiện. Nhưng Tề Nhạc có lỗi khổ tự mình biết, từ khi lão Ngưu giúp hắn hoàn thành ba chuyện thì hắn không cách nào sai khiến lão Ngưu làm cái gì, tuy Tề Nhạc có chút nắm chắc chỉ cần mình cầu khẩn thì lão Ngưu sẽ xuất hiện. Nhưng mà tôn nghiêm vương của cầm tinh không cho phép hắn làm vậy. Đồng thời hắn cũng có thể bằng vào tin tưởng, bằng vào lực lượng của mình tuyệt đối có thể ngăn cản bước tiến quân đoàn Nhiên Thiêu.

*****

- Quân đoàn Sinh Tiếu, bày trận.

Hét lớn một tiếng thân thể Tề Nhạc lăng không bay lên cao, Kỳ Lân giáp màu đen không hề có dấu hiệu xuất hiện trước người của hắn. Đến cấp bậc bây giờ thì hắn không cần hiện tượng thiên văn gì đó phụ trợ, trong nháy mắt là hắn có thể dị hóa lên mức cường đại nhất.

Hào quang năm màu từ trên người Tề Nhạc sáng lên, bóng tối chung quanh bị xua tan, từng âm thanh thét dài và uy áp khủng bố từ trong hào quang hiện ra ngoài. Hai mắt Tề Nhạc đã hoàn toàn biến thành màu bạc. Hắn cảm nhận đầy đủ năng lượng màu bạc này chấn động rất mạnh.

Mười hai đạo thân ảnh xuất hiện, đầu tiên từ trong hào quang năm màu đi ra. Mười hai nam nữ này cao thấp không đều, xuất hiện sau lưng Tề Nhạc. Chính là mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Khí tức mỗi người bọn họ so với trước kia khác biệt một trời một vực. Năng lượng chấn động khổng lồ từ trên người của bọn họ hiện ra.

Mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tượng trưng cho thủ hộ giả cường đại nhất phương đông, bọn họ là đồng bọn của Tề Nhạc cũng là lực lượng chung cực của phương đông. Từ lúc tiến vào lĩnh vực Ngũ Hành của Không Động Ấn để tu luyện, bọn họ không có xuất hiện lần nào. Thẳng đến không lâu trước đó bọn họ nhận được linh hồn lực của Tề Nhạc chỉ thị mới chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay sau đó một trăm hai mươi đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện sau lưng mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, không nhiều không ít, sau lưng mỗi người là mười người. Năng lượng chấn động khổng lồ đồng dạng từ trên người của bọn họ hiện ra ngoài.

Đôi mắt mỗi người bọn họ đều phóng thích tinh quang mãnh liệt. Chiến ý ngập trời hiện ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì quân đoàn Sinh Tiếu hét lớn. Tuy bọn họ chỉ có một trăm hai mươi người, nhưng mà trong nháy mắt tiếng hét của bọn họ hoàn toàn áp đảo năm mươi vạn quân của quân đoàn Nhiên Thiêu.

Thương Băng, Tuyết Nữ, Thực Vật Hồn lặng lẽ xuất hiện bên người của bọn họ, thần sắc của các nàng có biến hóa nhất định, biến hóa lớn nhất chính là khí tức. Chung quanh thân thể của các nàng hình thành tinh quang sương mù. Năng lượng tăng lên đã giúp bọn họ tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới.

Nhìn thấy quân đoàn Sinh Tiếu xuất hiện thì Tát Đán đồng thời co rút con mắt lại. Hắn làm sao không cảm nhận được quân đoàn Sinh Tiếu cường đại chứ? Mỗi một người đều có thực lực cường hoành, mỗi một người đều đại biểu lực lượng chung cực của nhân loại. Mười hai người đứng trước tiên làm cho hắn có thể cảm nhận được khí tức năng lượng chấn động mạnh mẽ.

Ngẩng đầu ánh mắt tập trung nhìn qua quân đoàn Sinh Tiếu, ánh mắt bọn họ tập trung nhìn lên người Tề Nhạc, Tề Nhạc có thể cảm giác được chiến ý trong nội tâm của bọn họ bành trướng.

Nụ cười thật tươi xuất hiện trên mặt của Tề Nhạc.

- Các huynh đệ tỷ muội, cái gọi là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, hôm nay đối mặt với địch nhân thì đó là thời khắc chúng ta bộc phát. Sinh vật Địa Ngục ở trước mặt, cho bọn chúng xem thực lực của chúng ta. Cho bọn chúng biết vì sao hoa kia lại hồng như vậy, lên đi.

Ánh mắt Tề Nhạc sáng rực, thân thể của hắn cơ hồ trong nháy mắt cũng đã vọt tới trước mặt, nhìn qua Tát Đán, Lucifer cùng Lãnh Nhi.

Giáo hoàng Martti trợn mắt há hốc mồm nhìn qua trận hình chiến sĩ Sinh Tiếu, hắn không cách nào hiểu được Tề Nhạc không cách nào phóng xuất quân đoàn Sinh Tiếu ra trước đó, mà Tề Nhạc hiện giờ không có ra lệnh cho bọn họ tấn công, hắn chỉ có thể chờ đợi kiên nhẫn.

Khí tức thiết huyết trên người các chiến sĩ Sinh Tiếu lúc này bao phủ lên người của các nhân viên thần chức, đột nhiên bọn họ phát hiện năm mươi vạn đại quân quân đoàn Nhiên Thiêu trước mặt không có đáng sợ gì cả, sâu trong nội tâm của bọn họ đều xuất hiện một loại dục vọng chiến đấu mãnh liệt. Năng lượng thần thánh trong cơ thể ngưng tụ nhanh hơn.

Tề Nhạc bay rất nhanh, hắn không phải lo lắng cho các chiến sĩ Sinh Tiếu. Chiến đấu bắt đầu, lúc này trong mắt hắn chỉ có Tát Đán, Lucifer cùng Lãnh Nhi. Bọn họ là người mạnh nhất của Địa Ngục, đồng thời cũng là mục tiêu của Tề Nhạc.

Hào quang màu bạc trên người của Tề Nhạc sáng lên, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người của Tát Đán.

- Tát Đán, chúng ta lại gặp mặt. Không bằng bây giờ chúng ta bắt đầu, thế nào?

Nhìn qua bộ dáng bình tĩnh của Tề Nhạc thì tức giận trong lòng của Tát Đán biến mất, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này dường như không đáng giận như vậy, hắn cũng không có sỉ nhục Địa Ngục. Nhưng mà hiện giờ Tát Đán cũng không có xúc động trực tiếp động thủ. Chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi rất sốt ruột sao? Không bằng như vầy. Tề Nhạc, chúng ta đánh cược nhé?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Ah? Đường đường chúa tể Địa Ngục đánh cược với tôi, tôi có nghe lầm hay không?

Trong mắt Tát Đán lóe sáng, nói:

- Không phải ngươi rất tự tin vào đồng bọn của mình sao? Vậy thì tốt, ta cho ngươi một cơ hội. Ta ở ngay chỗ này, Lucifer cũng thế, hơn nữa còn có Lãnh Nhi. Ba người chúng ta có thực lực mạnh nhất, mà ngươi cũng là mạnh nhất của nhân loại. Không bằng chúng ta đứng ở chỗ này quan sát, ai cũng không nhúng tay vào, xem xem thủ hạ của chúng ta chiến đấu thế nào, cũng cho ngươi nhìn cái gì mới là lực lượng chân chính của Quân đoàn Nhiên Thiêu.

Nhìn qua hào quang lập lòe trong mắt Tát Đán, Tề Nhạc không có chút nghi hoặc, tại sao Tát Đán phải làm như vậy, không có lý do ah! Đừng nói Lãnh Nhi, cho dù chỉ có hắn và Lucifer thì mình ứng phó phi thường khó khăn rồi.

Kỳ thật Tát Đán cũng không hy vọng liều mạng với Tề Nhạc lúc này. Từ số lượng và chất lượng thì hắn đều tin tưởng Quân đoàn Nhiên Thiêu của mình là vô địch trên địa cầu. Nhưng mà với tư cách chúa tể Địa Ngục hắn không thể không đem Tề Nhạc đặt lên vị trí địch nhân cường đại. Kỳ thật hắn đã sinh ra vài phần cảm giac sợ hãi với Tề Nhạc rồi, hơn nữa còn có Ngưu Ma Vương chưa xuất hiện kia uy hiếp.

Nếu như Quân đoàn Nhiên Thiêu thắng mà mình thua trong tay của Tề Nhạc, thậm chí hắn bị giết thì thắng lợi của Quân đoàn Nhiên Thiêu có ý nghĩa gì chứ? Cho dù không chết nếu như hắn trọng thương tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới quá trình xâm lược địa cầu sau này. Cho nên Tát Đán hiện tại nguyện ý đoạt mất quyền lực của Tề Nhạc, đồng thời cho Tề Nhạc nhìn thấy lực lượng của Quân đoàn Nhiên Thiêu.

- Đổ ước là cái gì?

Tề Nhạc hỏi.

Tát Đán hừ lạnh một tiếng, nói:

- Rất đơn giản. Nếu như người của ngươi có thể kiên trì vượt qua công kích của quân đoàn Nhiên Thiêu trong một giờ, như vậy ta có thể trong vòng năm ngày không phát động công kích. Cho các ngươi thêm thời gian chuẩn bị. Nếu như các người thua thì ngươi phải đầu hàng ta, tuyên thệ thần phục ta.

- Chê cười. Thật sự là chê cười. Tát Đán bệ hạ, vậy tại sao không phải là các người kiên trì một giờ rồi tuân thệ thần phục tôi? Điều này hiển nhiên không công bằng.

- Ngươi...

Bỗng nhiên sắc mặt của Tát Đán đại biến, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc như bốc lửa.

*****

- Nhưng mà...

Tề Nhạc ý vị thâm trường nhìn qua Lãnh Nhi, nói:

- Xem mặt mũi của Lãnh Nhi chúng ta không đánh bạc thì thôi, đã đánh thì phải lớn. Năm mươi vạn chiến một trăm ba mươi người. Nếu như đồng bạn của tôi đục lỗ chiến trận của ngài thì, các người trong năm ngày không được phép rời khỏi Thành Địa Ngục, trái lại tôi sẽ lập tức rời đi không quan tâm tới chiến đấu của các người và phương tây, thế nào?

Tát Đán giật mình nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Ngươi nói cái gì? Đục lỗ? Ngươi không nằm mơ đấy chứ. Tuy ta cũng nhìn ra được những đồng bạn của ngươi có chút ít thực lực, nhưng muốn nói bằng vào một trăm ba mươi người này đục lỗ năm mươi vạn quân đoàn Nhiên Thiêu thì ta không cần lăn lộn nữa.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tát Đán bệ hạ, lời này không có vẹn toàn, không bằng chúng ta xem tiếp nhé. Tôi rất có lòng tin với đồng bạn của mình. Tôi tin tưởng cũng giống như ngài tin tưởng thuộc hạ của mình.

Tát Đán nhìn qua Tề Nhạc, lạnh lùng gật gật đầu, nói:

- Tốt, ta sẽ đánh cược với ngươi. Nhìn xem rốt cuộc là thuộc hạ của ai mạnh hơn.

Tề Nhạc mỉm cười, trực tiếp đưa mắt nhìn sang chiến trường bên dưới, hắn giống như không hề lo lắng Tát Đán cùng Lucifer sẽ đánh lén mình. Nhìn qua bộ dáng thong dong bình tĩnh của Tề Nhạc thì tự tin trong lòng Tát Đán có chút dao động. Chẳng lẽ thuộc hạ của hắn có thể đục lỗ quân đoàn của mình sao? Thiêu Đốt Chiến Trận sao? Không. Đây là chuyện không có khả năng. Hắn lập tức phủ định suy nghĩ này. Mà lúc này chiến đấu phía dưới nhanh chóng bắt đầu.

Mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thần sắc lạnh lùng nhìn qua, đồng thời hào quang trên người cũng bốc cháy khác nhau.

Như Nguyệt thét dài một tiếng, bỗng nhiên phóng lên trời dùng tốc độ nhanh nhất lao ra. Thông qua tinh thần lực của Tề Nhạc truyền lại thì nàng đã biết rõ Tề Nhạc cùng Tát Đán đổ ước với nhau. Đối mặt với năm mươi vạn đại quân thì nội tâm nàng lại không có chút lo lắng. Đối với đồng bạn nàng cùng Tề Nhạc giống nhau, đều có tự tin cực lớn.

Hào quang lập tức tách ra, Như Nguyệt cơ hồ trong nháy mắt đã nhảy vào trong trận doanh của quân đoàn Nhiên Thiêu, bạch sắc quang mang óng ánh nương theo một tiếng long ngâm cường hãn hiện ra ngoài. Năng lượng khổng lồ tăng lên ngay lập tức. Trong tiếng nổ vang ầm ầm thì một khe rãnh rộng trăm mét xuất hiện. Hai tay Như Nguyệt chém ra Long Dực Thôi Tinh, nương theo vô số quang điểm thì hướng về phía quân đoàn Nhiên Thiêu có đông người nhất.

Quân đoàn Nhiên Thiêu di chuyển thì Tề Nhạc không thể không cảm thấy bọn chúng là tinh nhuệ, năm mươi vạn người chiến đấu lại không có chút tán loạn nào, nhất là quân đoàn Nhiên Thiêu xông lên phía trước giống như chiến sĩ ngoan cường không sợ chết. Vô số sương mù màu đen tràn ngập hướng quân đoàn Sinh Tiếu bao phủ lại, trong mắt của chúng thì số lượng hơn trăm người này không thể đỡ nổi. Thế nhưng mà thật như vậy sao?

Từ khi Như Nguyệt triển khai công kích thì chiến sĩ Sinh Tiếu cũng xuất động. Trên người mỗi người đều xuất hiện năng lượng chấn động cường đại. Nương tựa vào thực lực cường hãn của mình bắt đầu chém giết.

Oanh --

Trong nháy mắt chiến sĩ Sinh Tiếu đã bị dòng nước lũ quân đoàn Nhiên Thiêu thôn phệ. Hơn một trăm người đối mặt với năm mươi vạn quân tì thật sự là quá nhỏ bé, chỉ có thân ảnh màu trắng trên không trung của Như Nguyệt là lóe sáng, nhưng mà nàng lúc này cũng bị hơn mười tên Hắc Tương tộc hai cánh vây quanh.

Tát Đán khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Nhìn thấy chưa? Đây là kết quả đấy.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Nếu như con mắt của ngài không có vấn đề thì mời nhìn qua đi.

Tát Đán sững sờ, hắn lại đưa mắt nhìn qua chiến trường lần nữa, mà lúc này dị biến đã xuất hiện.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt công phu từng đoàng hào quang bộc phát trong trận hình của quân đoàn Nhiên Thiêu, mỗi một đoàn hào quang bộc phát ít nhất lấy đi tính mạng của hơn mười tên chiến sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu, năng lượng chấn động mạnh mẽ bỗng nhiên va chạm với khí tức hắc ám của quân đoàn Nhiên Thiêu bộc phát năng lượng loạn lưu.

- Triệu hoán.

Âm thanh của Như Nguyệt lạnh như băng truyền ra. Đúng vậy, chiến sĩ Sinh Tiếu cường đại cũng không có khả năng ngăn cản bước tiến của năm mươi vận chiến sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu xông lên.

Quang mang kỳ dị sáng lên bao trùm một khu vực rộng lớn, ngay sau đó một trăm hai mươi chiến sĩ quân đoàn Sinh Tiếu hiện ra, dị năng của bọn họ vào thời khắc này đã bộc phát giống như phóng thích từng quả quang cầu nổ tung trong quân đoàn Nhiên Thiêu. Ngay sau đó từng tiếng chim hót không ngừng vang lên, Kim Sí Đại Bằng Điêu xuất hiện.

Mỗi một chiến sĩ Sinh Tiếu đều xuất hiện trên lưng của Kim Sí Đại Bằng Điêu, vô số cuồng phong bởi vì Kim Sí Đại Bằng Điêu xuất hiện mà sáng lên, cánh của chúng cực lớn giống như lưỡi đao vô hình xuất hiện trên bầu trờichặt đứt thân thể của cả đám quân đoàn Nhiên Thiêu. Quá đột ngột, nhữn chuyện này quá đột ngột.

Kim Sí Đại Bằng Điêu với tư cách thượng vị giả trong hung thú, lực lượng của quân đoàn Nhiên Thiêu có khả năng so sánh được sao? Trừ phi là Hắc Tương tộc ngoài bốn cánh, nếu không đám sinh vật Địa Ngục này không có khả năng so sánh được. Mà Hắc Tương tộc bốn cánh thời điểm Tề Nhạc đi Địa Ngục lần trước đã giết gần hết. Số còn thừa không nhiều.

Uy lực quân đoàn Kim Sí Đại Bằng Điêu vào lúc này thể hiện ra, lực lượng của bọn chúng cường hoành khiến cho quân đoàn Nhiên Thiêu trở nên hỗn loạn.

Điền Thử bay ở trước nhất, sức chiến đấu của Tiểu Bằng cường hoành, trở thành một thanh đao nhọn của quân đoàn Kim Sí Đại Bằng Điêu, những nơi đi qua đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, căn bản không có sinh vật Địa Ngục nào dám ngăn cản lộ tuyến của nó cả.

Hào quang màu vàng bay tới đâu thì nơi đó tránh ra bày trận hình tim giác, rất nhanh quân đoàn Nhiên Thiêu đã bị mở ra một lỗ thủng, chí ít có hơn một ngàn chiến sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu đã bị trùng kích giết chết.

Sắc mặt Tát Đán biến đổi, hắn chưa từng nhìn thấy sinh vật nào cường hoành như Kim Sí Đại Bằng Điêu. Nhưng mà tinh nhuệ của quân đoàn Nhiên Thiêu lúc này cũng hiện ra, hơn có vạn tên pháp sư ác ma đồng thời phóng xuất năng lượng hắc ám của chúng, giống như một đám mây đen bao trùm Kim Sí Đại Bằng Điêu.

Đó là năng lượng tràn ngập khí tức mặt trái, một khi bị bao phủ thì ăn mòn, hỗn loạn, già yếu sẽ trùng điệp tập kích, phạm vi công kích của vạn tên pháp sư ác ma này rất lớn. Ngay cả Tề Nhạc ở trên không trung sắc mặt cũng đại biến. Quân đoàn Nhiên Thiêu mặc dù cả kinh bất loạn, trong thời gian ngắn nhất đã làm ra phản ứng chính xác nhất. Quả nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Tuy Kim Sí Đại Bằng Điêu rất mạnh nhưng Tề Nhạc lại biết Kim Sí Đại Bằng Điêu chỉ cần bay lên sẽ trở thành bia cho người ta bắn, quân đoàn Nhiên Thiêu không có khả năng không có binh chủng công kích từ xa, lúc này tình thế này tuyệt đối không rõ lắm. Hiện tại Tề Nhạc chỉ mong mỏi trong khoảng thời gian tu luyện trong Không Động Ấn thì thực lực các chiến sĩ Sinh Tiếu có chất biến. Hắn không có động, hắn tin tưởng vào đồng bọn của chính mình, cũng tin tưởng vào sự dẫn dắt của Như Nguyệt, đồng bạn tuyệt đối không thể thất bại.

*****

Đúng lúc này trong miệng của Như Nguyệt phát ra một tiếng long ngâm, hơn mười tên Hắc Tương tộc vây công này trong nháy mắt đã phun máu tươi, thân thể bọn chúng trên không trung bị long vân lực cường hãn của Như Nguyệt chấn thành mãnh vỡ. Máu tươi bay tán loạn.

Trên người Như Nguyệt đã bao trùm áo giáp Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ hai, long lực của nàng đề thăng với tốc độ khủng bố, mắt thấy một mảng mây đen thật lớn bao phủ trên không trung, nàng gia tôc bay lên không trung. Mây đen bao trùm phạm vi quá lớn. Cho dù là Kim Sí Đại Bằng Điêu cũng không có khả năng bỏ trốn trong thời gian ngắn. Cho nên hiện tại chỉ có đối mặt, mà đối mặt không chỉ Kim Sí Đại Bằng Điêu mà là Như Nguyệt, đúng vậy, chỉ một mình nàng.

Long ngâm to lớn từ trong miệng Như Nguyệt phát ra vô cùng to lớn, hai mắt của nàng lúc này đã hoàn toàn biến thành lam bảo thạch, năng lượng chấn động cường đại trên người của nàng làm không khí vặn vẹo, bạch sắc quang mang chung quanh thân thể của nàng biến thành màu xanh đậm. Tình huống như vậy cho dù là Tề Nhạc cũng không nghĩ tới.

Như Nguyệt muốn gì? Chẳng lẽ nàng muốn bằng vào lực lượng của mình ngăn cản cả vạn tên pháp sư ác ma sao? Hai tay của Tề Nhạc lúc này đã nắm chắc, nếu như Như Nguyệt có nguy hiểm gì hắn tuyệt đối không quan tâm tới đổ ước.

Khí tức của Như Nguyệt rất ổn định, mệnh lệnh của nàng rất cường ngạnh, Điền Thử ngồi ở trên lưng của Tiểu Bằng dẫn theo quân đoàn Kim Sí Đại Bằng Điêu thay đổi trận hình, hướng về một phương khác của quân đoàn Nhiên Thiêu mà phóng đi.

Ám lam sắc ánh quang mang như hải dương lan tràn khắp người của Như Nguyệt, đôi mắt của nàng lạnh như băng, ám lam sắc quang mang không ngừng lan tràn khắp long lân của nàng, long ngâm to rõ không ngừng xuất hiện, nhưng mà càng có xu thế bá đạo.

Long lực khổng lồ càng lúc càng mạng mẽ, cho dù là cường giả tuyệt thế như Tề Nhạc cùng Tát Đán cũng cảm nhận được khí tức năng lượng tung hoành.

Đột nhiên nội tâm Tề Nhạc khẽ động, hắn vui mừng nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ Như Nguyệt đã...

Như Nguyệt dùng hành động chứng minh phỏng đoán của Tề Nhạc là hoàn toàn chính xác, ám lam sắc quang mang trong nháy mắt khuếch tán ra trong mây đen, thân thể của Như Nguyệt bao phủ vào trong mây đen. Ngay sau đó mây đen khổng lồ run lên kịch liệt, hào quang năng lượng bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt mây đen đã bao phủ.

Ám lam sắc quang mang nương theo long ngâm run lên kịch liệt, lúc này đây ám lam sắc quang mang có phạm vi bao bọc cực lớn. Bỗng nhiên cự long dài trăm mét xuất hiện trên không trung, đó là cự long hình thái phương đông, nhưng mà sau lưng nàng, nhưng đôi cánh của cự long này rộng tơi trăm mét. Đôi mắt như lam bảo thạch khổng lồ, long lực chấn động khổng lồ đã chứng minh thân phận nàng. Đúng vậy, chính là Như Nguyệt. Như Nguyệt sử dụng Thần Long Biến.

Thần Long Biến của Như Nguyệt Tề Nhạc đã thấy qua, nhưng giờ này khắc này Như Nguyệt thi triển không phải Thần Long Biến bình thường. Dưới mây đen che dấu thì nàng thi triển kỹ năng Thần Long Biến đã đạt tới cực hạn, đồng thời nàng cũng hoàn thành Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ ba của mình. Nói cách khác chiên sĩ cầm tinh Long rốt cục đột phá bình cảnh đạt tới đỉnh phong, -- chín vân. Đúng vậy, chính là Thần Long Biến chín vân.

Đối với chiến sĩ cầm tinh Long trước kia thì cấp bậc chín vân có ý nghĩa bọn họ đều có thể thân hóa Chân Long, bởi vì kế thừa huyết mạch thần thú Thanh Long thời viễn cổ, biến thành thần long tự nhiên chính là Thanh Long. Nhưng mà Như Nguyệt không giống các chiến sĩ cầm tinh Long trước kia, bởi vì trong người của nàng không chỉ có huyết mạch Thanh Long, đồng thời còn có huyết mạch của long tộc trong truyền thuyết phương tây.

Sau khi thực lực của nàng đạt tới chín vân thì thực lực càng đáng sợ hơn các chiến sĩ cầm tinh Long trước kia. Áo giáp ám lam sắc và năng lượng chấn động mênh mông, không nói trước công kích chỉ riêng phòng ngự và long khí của nàng đã vô cùng cường đại, ngay cả một vạn pháp sư ác ma phóng thích khí tức mặt trái cũng không cách nào làm tổn thương nàng, dù sao đối phương tuy nhân số nhiều nhưng công kích lại phân tán.

Tát Đán trợn mắt há hốc mồm nhìn qua cự long dài trăm mét này, dùng thực lực của hắn làm sao không cảm thụ được khí tức năng lượng cường hãn của thần long chứ? Giờ này khắc này hắn mới hiểu được vì cái gì Tề Nhạc lại có lòng tin như thế, cho là hắn chỉ có hơn trăm thủ hạ cũng có lòng tin đục lỗ trận hình của quân đoàn Nhiên Thiêu. Nhưng mà chiến cuộc phát triển tới mức này thì hắn cũng không còn cách nào, hiện tại có khả năng dựa vào chỉ có binh chủng cường đại của quân đoàn Nhiên Thiêu.

Như Nguyệt nhanh chóng thể hiện thực lực cường hãn của mình, năng lượng bộc phát chỉ trong nháy mắt mà thôi. Cái gọi là vân tòng long phong tùng hổ. Mây đen cũng là mây, các loại khí tức mặt trái khổng lồ này đã bị long lực ám lam sắc của nàng kéo chúng thoát ly khống chế của pháp sư ác ma.

Âm thanh long ngâm két dài rồi dừng lại, sau một khắc đôi mắt như lam bảo thạch của Như Nguyệt biến thành màu trắng. Mọi người sau này mới biết được đôi mắt long biến thành màu trắng đại biểu cho Như Nguyệt đã đen thực lực bản thân của mình tăng lên cực hạn.

Đúng vậy, chính là cực hạn. Long thân cực lớn mang theo mây đen khổng lồ bay thẳng vào địch nhân bên dưới. Quân đoàn Nhiên Thiêu phía sau có vô số cường giả phóng thích công kích vào người của nàng, nhưng còn chưa tới nơi đã bị long lực cường hoành đánh bay, dưới tình huống thực lực tăng lên cực hạn thì thực lực Như Nguyệt lúc này là chân thật, thậm chí đã tiếp cận thực lực Lucifer tám cánh, chiến sĩ cầm tinh long sau khi dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ ba thì thực lực há có thể là bình thường?

Năng lượng mặt trái cơ hồ trong nháy mắt đã làm quân đoàn Nhiên Thiêu tự ăn ác quả. Mây đen cực lớn kia ít nhất bao trùm chừng vượt ba vạn binh sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu.

Tát Đán nhìn qua tình huống bên dưới thì hừ một tiếng, nói:

- Muốn để sương mù ăn mòn binh sĩ của ta sao? Chuyện này căn bản không thể thành công. Binh sĩ Địa Ngục có năng lực chống cự năng lượng hắc ám vô cùng mạnh mẽ. Nhân loại các ngươi quá ngây thơ rồi.

Tề Nhạc nhíu mày, kỳ thật hắn cũng không hiểu Như Nguyệt muốn làm gì, dùng thông minh của Như Nguyệt thì sao không nhìn ra năng lượng hắc ám này không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với quân đoàn Nhiên Thiêu chứ! Mà lúc nàng xâm nhập một mình như vậy thì một khi bị cường giả của đối phương cuốn lấy, muốn giãy thoát là rất khó.

Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng Tề Nhạc ngoài miệng vẫn không chịu thua Tát Đán, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vậy ngài phải chờ xem, tôi nghĩ Như Nguyệt sẽ cho các người kinh ngạc. Có lẽ tôi cũng nên giới thiệu cho các vị một chút, nàng chính là chiến sĩ cầm tinh long cường đại nhất, cũng là một trong các người vợ của tôi, địa vị của cầm tinh long trong mười hai Sinh Tiếu thì trừ tôi ra, nàng chính là cường đại nhất.

Nghe được mấy chữ một trong các người vợ này, ánh mắt Tát Đán cùng Lãnh Nhi nhìn qua Tề Nhạc đã biến đổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)