← Ch.349 | Ch.351 → |
Vừa nói tay trái của hắn lật qua, trong lòng bàn tay lặng yên xuất hiện một bình nhỏ. Bình này chỉ có ba bốn thốn, nhìn nó giống như óc chim hạc của thế giới loài người. Mà cái bình ba bốn thốn này điêu khắc vô số hoa văn, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện khí tức năng lượng của nó rất đặc thù, nó hoàn toàn giống như lỗ đen, nhưng mà còn đáng sợ hơn lỗ đen nhiều.
- Luyện Yêu Hũ.
Đông Hoàng cùng Kính Trung Tiên đồng thời nghẹn ngào kinh hô.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đây là Luyện Yêu Hũ. Sau khi tôi phá tan phong ấn Thần giới thì đạt được nó. Thì ra không phải tất cả thần khí đều ở địa cầu, mà Luyện Yêu Hũ này ở trong Thần Giới, nó là thứ hạch tâm trấn thủ phong ấn.
Thần sắc của Đông Hoàng vô cùng kích động.
- Anh vừa mói nói anh phá hư phong ấn Thần Giới?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Cũng là cơ duyên xảo hợp a. Tiền bối không tin thì cứ đi xem. Nhưng mà phong ấn chỗ của tiền bối quá mạnh, phải cần một khoảng thời gian mới có thể hóa giải. Mà tôi bây giờ phải trở về thế giới của mình cho nên cũng chỉ có thể bảo anh chờ thêm một thời gian.
Tề Nhạc mang tới quá nhiều kinh ngạc, Luyện Yêu Hũ chính là thần khí thứ sáu, nói cách khác quy tắc thủy hỏa thần chế định đã bị pha hư. Ý nghĩa của nó như thế nào? Ý nghĩa thế giới này đã có quy tắc mới ra đời. Mà chủ nhân chế định quy tắc chính là Tè Nhạc.
Kính Trung Tiên hóa thành một đạo bích lục sắc quang mang tiến vào trong Không Động Ấn trở lại trong người Tuyết Nữ, không cần nàng làm cái gì thì khí tức linh hồn của Tề Nhạc tìm được thông đạo rời đi, phất phất tay chào từ biệt Đông Hoàng thì sau một khắc hắn hóa thành tia chớp biến mất.
Nhìn qua hướng Tề Nhạc vừa rồi đứng thẳng thì Đông Hoàng ngốc trệ thật lâu, Thần Giới mở ra lần nữa, đây đại biểu cho cái gì? Phương đông đã có Thần Giới của mình. Tất cả mọi thứ đều thay đổi bởi một người. Mà những chuyện này không phải là chuyện tình hắn mong chờ nhất sao. Thế nhưng mà vì cái gì hiện tại nội tâm của hắn lại sinh ra cảm giác vô lực?
Hào quang lóe lên, thời điểm Tề Nhạc xuất hiện lần nữa chính là gian phòng của mình trong biệt thự Long Vực, chung quanh vẫn tối như cũ, hắn và Kính Trung Tiên trước khi đi không có gì khác nhau. Chỉ có điều hắn hiện tại không phải là Tề Nhạc trước kia. Bốn loại vân lực trong người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một biển cả màu vàng. Năng lượng thật thể lưu chuyển, chín vân chân chính hoặc là hắn hiện tại không cần dùng phương pháp Kỳ Lân cân nhắc.
Tề Nhạc vừa mới xuất hiện hắn cũng đã cảm giác được khí tức chấn động quen thuộc. Tinh quang trong mắt lóe lên, hai con mắt màu đen biến thành màu vàng nhìn qua phương tây.
Địa cầu đang bình tĩnh đột nhiên lắc lư một chút, đó là bởi vì hai ánh mắt va chạm vào nhau. Linh hồn dẫn dắt làm bọn họ liên hệ với nhau ngay.
- Tề Nhạc, tôi còn nghĩ rằng anh sẽ bỏ chạy đấy. Xem ra anh vẫn không nỡ bỏ rơi phương đông a!
Âm thanh của Ngưu Ma Vương trầm thấp vang lên, Tề Nhạc giống như nhìn thấy bộ dáng của hắn.
Cười nhạt một tiếng, Tề Nhạc nói:
- Anh còn chưa chết thì tôi sao rời đi được? Lão Ngưu, đã lâu không gặp, chắc hẳn năng lượng của Xi Vưu đã bị anh hấp thu hoàn toàn a.
Ngưu Ma Vương nói:
- Không chỉ như vậy. Ta đã giúp ngươi thanh trừ phiền toái từ địa ngục cùng Minh giới rồi, hiện tại, ta đang ở phương tây, ta đang chỉnh hợp quân đội của bọn chúng. Ta tìm ngươi chỉ muốn nói cho ngươi biết mười ngày sau chính là thời gian ta tiến công phương đông. Đến lúc đó chuyện của chúng ta nên giải quyết một chút. Tôi đã chờ thời gian này rất lâu rồi, hy vọng chờ đợi của ta là đáng giá.
Tề Nhạc cười, nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cho anh thất vọng. Lão Ngưu, tôi nghĩ anh cũng không hy vọng thế giới này bị hủy hoại, nhất là mang lại tai nạn cực lớn cho phương đông. Không bằng, chúng ta lựa chọn sa mạc Takla Makan đi, đây là địa điểm chúng ta quyết đấu cuối cùng, mười ngày sau tôi sẽ chờ anh ở đó, hy vọng anh không tới muộn.
- Tốt, vậy Takla Makan. Mười ngày ta sẽ tới.
Ánh mắt va chạm chấm dứt, mọi thứ khôi phục bình thường. Ở hai vị trí xa nhau của địa cầu Tề Nhạc cùng Ngưu Ma Vương mới va chạm đã chấm dứt.
Ngưu Ma Vương lúc này khẽ nhíu mày, nói:
- Hắn đã không có rời đi vì cái gì ta lại không cảm nhận được khí tức của hắn? Chẳng lẽ hắn cũng như Xi Vưu lúc trước, đang tìm kiếm thần khí có thể sử dụng sao? Nếu là như vậy thì không thể tốt hơn. Không có Hiên Viên kiếm thì không có thần khí gì đặt vào trong mắt của ta, ta căn bản không đáng tiến về phương đông. Tề Nhạc, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng. Thật sự là rất chờ mong a!
Đứng ở trong phòng của mình vẻ mặt Tề Nhạc cũng nhíu mày, bởi vì hắn đồng dạng cũng cảm giác không thấy tìm thấy cường độ năng lượng của Ngưu Ma Vương. Giờ này khắc này hắn mới hiểu được Ngưu Ma Vương cường đại tới trình độ nào. Cho dù là hắn tăng lên cảnh giới hiện tại vậy mà không thể hiểu hết đối thủ.
Tề Nhạc cười.
- Lão Ngưu, anh biết không? Tôi cũng hy vọng cuộc chiến này. Địa cầu phải chịu đựng đại kiếp nạn liên tiếp cũng nên chấm dứt. Hãy để chúng ta chấm dứt đi.
Quang ảnh lóe lên Tề Nhạc sau một khắc đã xuất hiện bê ngoài hoa viên của biệt thự Long Vực, lúc này trong hoa viên những lều vải vẫn tồn tại. Chỉ có điều không phải chiến sĩ Sinh Tiếu đang ở đó, mà là giáo đình cùng thủ hộ giả Hy Lạp tất.
Thoáng phóng xuất một tia năng lượng chấn động lập tức kinh động người phương tây đang tu luyện. Quang mang màu trắng lóng lánh Vũ Mâu là người đầu tiên đi ra khỏi lều vải. Trong chớp mắt đã đi tới trước mặt của Tề Nhạc. Thời điểm nàng nhìn thấy Tề Nhạc thì hoàn toàn ngây người, Tề Nhạc lúc này đã hoàn toàn khác trước. Nàng không biết Tề Nhạc những ngày này đi chỗ nào, nhưng mà cũng cảm giác được khoảng cách giữa mình và Tề Nhạc ngày càng xa xôi.
Nhìn thấy Vũ Mâu xuất hiện ánh mắt Tề Nhạc lạnh hơn vài phần, lúc này phần đông cường giả phương tây đều ra khỏi lều vải, lúc bọn họ nhìn thấy là Tề Nhạc thì khẽ thở ra một hơi.
Martti tiến lên phía trước nói:
- Tề Nhạc, những ngày này anh đi nơi nào? Anh biết chúng tôi sốt ruột thế nào không? Phương tây, cả châu âu đều bị thế lực bóng tối thống trị, nếu thật sự không hành động thì địa cầu cũng xong đời.
Tề Nhạc không có trả lời chỉ nhìn qua Martti, toàn thân Martti bỗng nhiên cứng ngắc, hắn run rẩy như hư thoát lui về phía sau một bước. Được hồng y đại giáo chủ đở lấy nên mới không ngã. Trong mắt của hắn tràn ngập hoảng sợ, nhìn qua Tề Nhạc giống như nhìn thấy quái vật.
Tề Nhạc nhàn nhạt nói ra:
- Phương tây không cần đi. Tất cả mọi thứ đều giải quyết trong mười ngày sau, kể cả chuyện của chúng ta. Tôi đã rất mệt mỏi, không hy vọng lại lãng phí thời gian. Đồng bạn của tôi sẽ mang các người đi sa mạc Takla Makan. Mười ngày sau các thế lực hắc ám của phương tây sẽ ở đó tiến hành quyết chiến cuối cùng.
*****
Vũ Mâu có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Bọn chúng mười ngày sau sẽ tới phương đông? Nhưng mà bọn chúng chưa thống nhất phương tây!
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Phương tây với bọn chúng mà nói không là gì. Nếu như bọn chúng có thể đánh bại tôi thì địa cầu là của bọn chúng, ngược lại chính là bọn chúng bị hủy diệt. Hiện tại phương tây không phải do Tát Đán cùng Hades thống trị. Mà là địch nhân của tôi, địch nhân duy nhất.
Vung tay lên ngũ thải quang mang sáng lên, qua trong giây lát mười hai vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và quân đoàn Sinh Tiếu trống rỗng xuất hiện. Khí tức thần ánh bay lên trời giống như xua tan hắc ám trên không trung. Uy áp khổng lồ làm cho các cường giả phương tây thở dốc, lúc này bọn họ mới hiểu được thủ hộ giả phương đông có thực lực mạnh cỡ nào.
- Oa kháo, lão đại, tôi nghe nói anh đã mạnh lên rồi. Rốt cục có thể đối phó lão Ngưu sao?
Yến Tiểu Ất vừa nhìn thấy Tề Nhạc đã cao hứng kêu to.
Nhìn thấy đồng bọn của mình thì sắc mặt Tề Nhạc đã hoàn toàn biến hóa, ánh mắt nhu tình đảo qua người yêu của mình, sau đó mới nhìn qua Yến Tiểu Ất, nói:
- Anh thì sao? Anh có đạt tới chín vân hay chưa?
Yến Tiểu Ất ưởng ngực lên, ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên. Mọi người chúng ta đều đạt tới cấp bậc chín vân rồi. Lão đại, anh không biết tu luyện càng về sau tốc độ của chúng ta càng nhanh. Nếu như không phải Ấn Linh tiền bối phong ấn lĩnh vực Ngũ Hành thì chúng ta đã sớm đi ra ngoài.
Vừa nói Yến Tiểu Ất đã đi tới bên người Tề Nhạc, giật mình nhìn qua hắn, đột nhiên một tay kéo tay của Tề Nhạc sờ sờ, nói:
- Oa, lão đại, bàn tay của anh thật trắng nha! Mới tắm trắng sao?
Động tác của Yến Tiểu Ất làm mọi người chung quanh nhìn thấy cảm thấy toàn thân ác hàn. Trên mặt Tề Nhạc lộ ra mĩm cười vui vẻ, nhìn Yến Tiểu Ất nói:
- Trắng? Còn nhớ hoa kia vì sao lại hồng không? Đó là màu sắc của hoa đào!
Yến Tiểu Ất vô ý thức dùng tốc độ nhanh nhất buông tay của Tề Nhạc ra, nói:
- Cái này, lão đại, anh xem như tôi chưa nói gì. Kỳ thật tôi chỉ muốn nói vì sao đột nhiên anh trở nên anh tuấn như vậy, ngay cả tiểu đệ cũng không nhận ra. Lần này đám chị dâu thật sự có phúc hưởng rồi.
Vừa nói thân thể của hắn lóe lên trốn ra sau lưng của Như Nguyệt. Màu sắc hoa đào hắn nhớ rất rõ, trước kia hắn và Tề Nhạc còn đối địch thì thực lực của Tề Nhạc còn không như bây giờ đã cho hắn biết vì sao hoa kia lại hồng như vậy.
Chúng nữ xúm lại và các chiến sĩ cầm tinh khác rất hiểu ý phân tán ra chung quanh. Như Nguyệt đi đến trước mặt của Tề Nhạc trừng mắt liếc nhìn, nói:
- Thẳng thắn nói ra đi, trong khoảng thời gian này có phải anh đi làm cái gì đó đúng không? Còn rất mạo hiểm?
Tề Nhạc làm ra bộ dạng oan uổng, nói:
- Sao có thể ah! Ai nói anh đi mạo hiểm đây? Cho dù anh có tâm tư kia chỉ cần vừa nghĩ tới phải bàn giao với em thế nào thì anh đã không dám rồi.
Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Vậy thì còn được.
Tuy trong miệng của nàng trách cứ Tề Nhạc nhưng tay của nàng vô ý thức cầm lấy bàn tay của Tề Nhạc. Trên mặt tràn đầy hào quang hạnh phúc. Nàng đã sớm sinh ra quan hệ thân mật với Tề Nhạc nên Tề Nhạc hiện tại biến hóa sao nàng không nhìn ra đây. Cho dù trước kia Tề Nhạc làm cái gì thì nàng cũng hiểu đây là nam nhân của mình rốt cuộc cũng có thực lực chống lại Ngưu Ma Vương rồi.
Minh Minh, Tuyết Nữ, Thương Băng, Thực Vật Hồn tuy nhiên rất hâm mộNhư Nguyệt nhưng các nàng lại đã xem Như Nguyệt như đại tỷ của mình rồi, xúm lại bên người Tề Nhạc hỏi lung tung cái gì đó, tu luyện là tịch mịch, thật vất vả lại gặp được Tề Nhạc nên trong nhất thời tâm tình của các nàng tràn ngập hưng phấn. Tình hình như vậy Vũ Mâu nhìn vào trong mắt và tinh thần của nàng càng chán nản. Trong nội tâm nàng thậm chí suy nghĩ nếu như không có chuyện lúc trước xảy ra thì nói không chừng mình bây giờ là một thành viên trong bọn họ rồi! Đáng tiếc đây đã là chuyện không có khả năng.
Tề Nhạc đem chuyện vừa nói với các cường giả phương tây cho mọi người nghe, đương nhiên giọng điệu lại không giống.
Nghe Tề Nhạc nói thì mọi người tỉnh táo lại, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lúc này cũng xúm lại, Như Nguyệt nói:
- Ngưu Ma Vương đã bắt Minh giới và địa ngục làm thủ hạ rồi sao? Lão Ngưu này thật lợi hại.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Lão Ngưu đã từng là vương của hung thú thời kỳ viễn cổ cự thú. Lực thống trị của hắn tuyệt đối không kém hơn thực lực. Cho nên quân đoàn Nhiên Thiêu của địa ngục nhất định sẽ phát sinh một ít biến hóa. Đến lúc đó phải nhờ vào mọi người đối phó rồi. Như Nguyệt anh sẽ rời đi vài ngày, em và mọi người nghỉ ngơi hai ngày rồi chuẩn bị đi tới sa mạc Takla Makan chuẩn bị.
Như Nguyệt sững sờ, nói:
- Anh còn phải đi? Đi làm cái gì?
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đêm đen kịt, mỉm cười nói:
- Đi tìm bằng hữu cũ, cũng nên mang hắn quay về rồi.
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều toát ra một tia thần sắc giật mình, đương nhiên bọn họ biết Tề Nhạc nói là cái gì. Đồng thời bọn họ cũng hiểu Tề Nhạc hiện tại đã đạt tới cảnh giới chờ mong.
- Anh yên tâm đi đi. Mọi người sẽ chờ anh ở sa mạc Takla Makan.
Như Nguyệt chủ động tiến lên kiễng mũi chân hôn lên môi của Tề Nhạc một cái. Bên cạnh bọn người Từ Đông, Dịch An, Hồ Quang, Yến Tiểu Ất lúc này lập tức huýt sáo chế giễu, một bộ dáng xem kịch vui.
Gương mặt Như Nguyệt đỏ hồng lên, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ và không nói thêm cái gì nữa.
Chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho Tề Nhạc có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Minh Minh thì tiến lên học theo bộ dáng của Như Nguyệt hôn lên môi của hắn, về sau là Tuyết Nữ, Thương Băng. Cuối cùng thậm chí ngay cả Thực Vật Hồn cũng tiến lên hôn lên má của Tề Nhạc một cái. Từng cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc truyền tới cho dù là thực lực cường đại như Tề Nhạc cũng cảm thấy phiêu nhiên dục tiên dục tửu.
- Tôi đi.
Phất phất tay Tề Nhạc nhanh chóng lách mình hôn lên môi của các hồng nhan tri kỷ, thời điểm hôn tới Tuyết Nữ thì nhìn qua ngực của nàng một cái, Tuyết Nữ chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, Côn Lôn kính hóa thành áo ngực đã biến mất không thấy gì nữa, mà nàng cũng không có cảm giác nửa phần không khỏe nào. Cường đại như Tề Nhạc đã hoàn toàn có thể như Ngưu Ma Vương lúc trước đối phó Xi Vưu, lập tức chặt đứt liên hệ của thần khí, mà Tề Nhạc càng có thể không xâm phạm tới Tuyết Nữ nửa phần.
- Tề Nhạc.
Mắt thấy Tề Nhạc sắp ra đi đột nhiên Vũ Mâu lo lắng kêu một tiếng. Nàng nhìn ra được lúc này tâm tình của Tề Nhạc vô cùng tốt. Đồng thời nàng cũng biết có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của nàng.
Tề Nhạc có chút phiền chán quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Làm gì?
Vũ Mâu thở sâu, miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình.
- Tôi chỉ muốn hỏi cừu hận giữa chúng ta thật sự không có thể hóa giải hay không? Anh có điều kiện gì chỉ cần tôi có thể làm được thì cho dù như lúc ở Thần Giới Hy Lạp cũng được.
*****
Nhìn qua buồn bã trong mắt Vũ Mâu và Tề Nhạc chỉ nói một câu:
- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
(* Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, hận này dằng dặc không thủa nào cùng)
Tia chớp màu vàng sáng lên, một mảnh bích lục sắc quang mang không biết lúc nào đã xuất hiện tại giữa không trung, sau một khắc, màu vàng tia chớp trực tiếp dung nhập đến cái kia phiến bích lục bên trong, thoáng qua biến mất.
Vũ Mâu thất thần đứng ở nơi đó, hai hàng nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, thì thào nhớ kỹ câu nói của Tề Nhạc lưu cho nàng.
- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ. Câu này anh lưu cho tôi sao? Có lẽ, đây là những gì tôi phải nhận...
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chậm rãi quay người rời đi, không có người nào nhìn qua Vũ Mâu, cũng không có ai sinh ra cảm giác đồng tình với nàng. Trong mắt bọn họ Vũ Mâu không đáng đồng tình.
...
Bầu trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời tươi đẹp mang đến cảm giác ấm áp vô hạn. Không khí tươi mát làm Tề Nhạc dễ chịu. Tề Nhạc thật lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác sảng khoái thế này.
Ngẩng đầu nhìn qua ánh mặt trời chói chang, hắn nhìn thật lâu không rời mắt.
- Thì ra ánh mặt trời ấm áp lại trân quý như vậy. Chỉ có thời điểm nó mất đi mới biết được nó lại trọng yếu như thế. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang thời đại đó quay trở lại. Không thể để bóng tối che khuất địa cầu được.
Hoàn cảnh thời kỳ viễn cổ cự thú vẫn mê người như trước, nhất là không còn tràn ngập bóng tối nữa, ngay cả Tề Nhạc cũng cảm thấy si mê, tuy hắn hiện tại hoàn toàn có thể sáng tạo ra không gian như vậy. Nhưng mà sáng tạo ra và khí tức của hiện thực làm sao giống nhau? Chuyện này chính là cảm giác a.
Năng lượng khổng lồ lặng yên lóe lên, trên mặt Tề Nhạc toát ra một nụ cười vui vẻ, thân hình tung bay, trong chớp mắt hắn đã đi tới một nơi khác, không gian đối với hắn mà nói đã không còn là chướng ngại.
Nước sông thanh tịnh chảy về một hướng, thậm chí trên bờ sông có người của tộc Thổ đang chơi đùa dưới nước, bộ dáng yên bình vui sướng, nhìn qua bọn họ đột nhiên Tề Nhạc nhớ tới lão Ngưu, dù sao lão Ngưu vãn làm một chuyện tốt, Xi Vưu triệt để xong đời thì tộc Cửu Lê quần long vô thủ, không bao giờ còn khả năng tạo thành phiền phức với loài người được nữa. Đồng thời không có Ngưu Ma Vương thì thần thú sớm muộn gì cũng hủy diệt hung thú, thời kỳ viễn cổ cự thứ lại tiến vào trạng thái cân đối.
Nước Thanh Hà vẫn xanh tươi như trước, Tề Nhạc trực tiếp nhảy vào trong đó, không có một tia nước nào rung động, thậm chí ngay cả tộc nhân tộc Thổ ở xa xa cũng không phát hiện ra hắn.
Nước sông lạnh buốt mang cho Tề Nhạc cảm giác kỳ diệu giống như thân thể của hắn hòa tan vậy. Lực cản của nước đương nhiên không thể tạo thành chướng ngại gì cho hắn được, hắn nhanh chóng tìm được lối vào kia. Thời điểm hắn cảm nhận được năng lượng chấn động thì sắc mặt Tề Nhạc lập tức biến hóa, bởi vì hắn giật mình phát hiện lối đi này tùy thời có khả năng bị nghiền nát.
Không chút do dự khí tức năng lượng khổng lồ lập tức tiến vào trong, sau một khắc thân thể của hắn đã cưỡng ép đi vào lối đi kia.
Màu xám trắng, lần nữa nhìn thấy màu xám trắng của Hiên Viên mộ thì Tề Nhạc có cảm giác thống khổ không cách nào hô hấp được. Không có kiếm hồn tồn tại thì không có săc thái sinh cơ. Sau một khắc thân thể của hắn đã đi lên bình đài của Hoàng Đế.
Lúc này đây Hoàng Đế không có biến mất, hắn chính ở chỗ này, chỉ có điều Hoàng Đế lúc này toàn thân cao thấp đã bị màu xám trắng bao phủ, gương mặt anh tuấn trở nên già nua phục trên mặt đất, thậm chí chỉ còn lại một tia khí tức cuối cùng.
- Sư phụ.
Tề Nhạc quát to một tiếng, thần lực khổng lồ ùa tới bao trùm thân thể của Hoàng Đế, trong thời khắc cuối cùng cưỡng ép đưa thần thức tiến vào trong, khí tức thần thánh nhu hòa bao phủ thân thể của Hoàng Đế, chèo chống thân thể của hắn khiến cho hắn không đến mức lập tức tiêu tán.
- Sư phụ, sư phụ ngài như thế nào? Rốt cuộc ngài là...
Tề Nhạc lo lắng hô hoán Hoàng Đế. Nước mắt trong lúc vô tình chảy xuống. Đối với hắn mà nói Hoàng Đế không chỉ là sư phụ đơn giản như vậy. Hoàng Đế chính là tổ tiên của hắn! Tề Nhạc đối với hắn thủy có tình cảm đặc thù tồn tại. Một loại tình cảm không cách nào hình dung.
Hoàng Đế được năng lượng của Tề Nhạc ủng hộ nên chậm rãi mở hai mắt già nua ra, gương mặt bị khe rãnh phủ kín không còn chút sinh cơ nào.
- Ah! Tề Nhạc, anh đã trở về. Rốt cuộc cũng đã trở về.
Không có nửa cầu trách cứ, trong mắt Hoàng Đế tràn ngập thần sắc vui sướng.
- Sư phụ, ngài như thế nào? Ngài đây là...
Tề Nhạc nghẹn ngào hỏi.
Hoàng Đế nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi ta không sao. Ngay cả Hiên Viên kiếm cũng không tồn tại thì ta sống làm gì? Hiên Viên hồn vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta. Lúc trước hắn trợ giúp nhân loại quật khởi mà lúc này chính là hắn cứu nhân loại, trước khi chết còn đem năng lượng cuối cùng truyền cho ta, hơn nữa Hiên Viên kiếm đã ra đi thì ta cũng nên đi.
Nghe Hoàng Đế nói thì Tề Nhạc lập tức cảm giác được như sấm sét giữa trời quang, nước mắt không bị khống chế không ngừng rơi xuống, Hiên Viên hồn đã chết rồi, vĩnh viễn biến mất, điều này sao có thể? Tại sao lại như vậy, chính mình vẫn chậm một bước rồi, cảm giác thống khổ mãnh liệt ăn mòn tâm linh của hắn. Từ khi hắn bị Vũ Mâu lừa gạt thì đây là lần đầu tiên hắn thống khổ như vậy, trái tim không ngừng co rút và năng lượng trong người dao động kịch liệt.
- Sư phụ, Hiên Viên đại ca còn có cơ hội phục sinh hay không? Cho dù là một chút cơ hội con cũng không buông tha.
Hoàng Đế mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Tâm tình của anh biến hóa rồi, ta có thể cảm giác được anh không còn là Tề Nhạc trước kia. Tuy Hiên Viên đã đi nhưng không phải có Hiên Viên mới trọng sinh rồi sao? Có lẽ anh cũng không biết Hiên Viên hồn là trong thập đại thần khí là một hồn phách không phải của thần linh biến thành. Hắn là linh hồn sáng thế được thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành.
- Tuy ý thức của hắn biến mất nhưng mà tinh thần lạc ấn vĩnh viễn ở trong Hiên Viên kiếm, hài tử, không nên khổ sở. Đi thôi, đi khôi phục Hiên Viên kiếm đi, ta tin tưởng anh nhất định có thể thành công, vào thời điểm Hiên Viên kiếm đúc lại lần nữa thì anh sẽ cảm giác được sự tồn tại của hắn, cảm giác được tinh thần của hắn.
Tề Nhạc sững sờ một chút, nhìn qua Hoàng Đế trong ngực thì thần sắc biến thành ngây ngốc, ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên cầu thang, nhìn qua khối cự thạch khổng lồ kia, năng lượng chấn động khổng lồ của Hiên Viên kiếm lúc trước biến mất hoàn toàn. Ôm Hoàng Đế chậm rãi đứng lên kiên định đi từng bước lên đỉnh cầu thang.
Năng lượng không ngừng lưu chuyển đem sinh mệnh lực của Hoàng Đế ngăn chậm lại, tuy vẫn trôi qua nhưng lại chậm hơn rất nhiều, sinh mệnh lực chính là linh hồn lực, nhưng mà lúc hắn ở trong lồng ngực của Tề Nhạc thì khí tức năng lượng trôi qua của hắn đã bị Tề Nhạc ngưng tụ cùng một chỗ không tiêu tán, cho nên hắn vẫn bảo tồn một tia khí tức cuối cùng.
*****
Ads Trên khối đá lớn vẫn có Hiên Viên kiếm cắm vào, yên lặng đứng nhìn hồi lâu, Hiên Viên kiếm hiện tại đã mất đi hào quang sáng bóng.
Cúi đầu xuống nhìn qua Hoàng Đế trong lồng ngực, Tề Nhạc nức nở nói:
- Sư phụ, lúc trước ngài đã kính dâng hồn phách cho Hiên Viên kiếm, nếu như Hiên Viên kiếm đúc lại thì có phải linh hồn của ngài sẽ khôi phục hay không?
Hoàng Đế không có trả lời Tề Nhạc, chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói:
- Động thủ đi, hài tử. Anh nhất định sẽ thành công.
Tiến lên một bước Tề Nhạc cũng không có buông Hoàng Đế ra, năng lượng nhàn nhạt trong cơ thể lưu chuyển thật nhanh, hình thành hào quang bao phủ lấy thân thể của Hoàng Đế vào trong, duỗi cánh tay phải mạnh nhất ra. hắn một lần nữa cầm lấy chuôi Hiên Viên kiếm.
Khí lưu lạnh buốt trong khoảnh khắc thông thấu truyền tới, từ kinh mạch của tay phải tán ra khắp tứ chi bách hài, cảm giác năng lượng chấn động mạnh mẽ mang cho hắn một loại cảm giác đặc thù, thân thể của hắn như có dòng năng lượng đặc thù chấn động.
Năng lượng màu ngà sữa hiện ra trong tay, thân của Hiên Viên kiếm có kim quang tái hiện, hơn nữa hào quang bộc phát lúc này còn mạnh hơn trước kia nhiều lắm.
Kim quang lóng lánh và hỏa thần lực trong cơ thể Tề Nhạc như hóa thành thật thể bành trướng không hề giữ lại hướng về Hiên Viên kiếm quán thâu vào trong, mỗi khi năng lượng chấn động khổng lồ tăng lên đều sinh ra cảm giác khác thường.
Oanh một tiếng cả Hiên Viên mộ kim quang tái hiện. Sinh cơ lại lần nữa xuất hiện trong lĩnh vực này. Mọi thứ chung quanh trong nháy mắt sinh động hơn, ngay cả Hoàng Đế trước người của Tề Nhạc cũng xuất hiện biến hóa kinh người, linh hồn chi lực không hề trôi đi nữa, khuôn mặt già nua chính không ngừng biến hóa, một tia nếp nhăn dần dần biến mất. Dấu vết tuổi tác không ngừng thối lui, sinh cơ trong quá trình khôi phục cực nhanh.
Nhưng mà Tề Nhạc hiện tại không nhìn những thứ này, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, linh hồn của hắn đã tiến vào thế giới thuộc về Hiên Viên kiếm.
Hiên Viên kiếm lúc này như điêu khắc thành. Giờ này khắc này Tề Nhạc nhìn thấy trên bầu trời là mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, tất nhiên còn có núi non sông ngòi, tất cả mọi thứ giống như địa cầu vậy, chỉ có điều ở chỗ này nhìn thấy càng thông thấu hơn. Một tầng năng lượng hiện ra rõ ràng, mỗi một đạo tinh quang càng thêm tinh khiết.
Đột nhiên Tề Nhạc hiểu ra kỳ thật Hiên Viên kiếm cho tới bây giờ không có chính thức đứt gãy, đứt gãy chỉ là thân kiếm chứ không phải tinh thần.
- Rốt cuộc anh cũng quay về rồi.
Âm thanh ôn hòa của Hiên Viên hồn vang lên.
Tề Nhạc vô ý thức tìm kiếm chung quanh cũng không có phát hiện hắn tồn tại, Tề Nhạc thét lên.
- Hiên Viên đại ca, anh ở nơi nào? Anh đi ra đây đi! Tôi biết ngay anh sẽ không chết.
Từ buồn phiền biến thành vui vẻ, trong nội tâm của Tề Nhạc rất hưng pâấn.
Hiên Viên hồn vui vẻ nói:
- Đúng vậy! Tôi căn bản không có chết. Nhưng mà tôi hiện tại và cái chết như lý giải của anh cũng không có gì khác nhau cả.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Anh ở nơi nào? Vì cái gì tôi không cảm thấy anh tồn tại?
- Tiểu tử ngốc, không nên bi thương. Tôi chỉ là một linh hồn trí tuệ mà thôi. Anh không cần bi thương cho tôi đâu! Huống chi tình huống bây giờ của tôi anh càng phải cao hứng mới đúng. Tôi vẫn đang truy tìm mục tiêu của mình, rốt cục vào thời khắc Hiên Viên kiếm đứt gãy tôi đã hiểu được mọi thứ. Cho nên tôi buông tha duy trì năng lượng linh hồn của mình, buông tha bảo tồn trí tuệ của mình, tôi đem tất cả mọi thứ kết hợp hoàn toàn với Hiên Viên kiếm.
- Hiện tại Hiên Viên kiếm đã biến hóa, nó hiện tại mới thật sự là thần khí. Tôi cố gắng nhiều năm như thế rốt cuộc cũng tìm ra phương pháp vượt qua Đông Hoàng Chung rồi. Bởi vì tôi hiểu trong thần khí chính thức đã không cần hồn phách. Kiếm chính là hồn, hồn chính là kiếm. Cho nên anh cũng có thể hiểu như vậy, tôi cũng chưa chết, nhưng là linh hồn của tôi kết hợp với thân kiếm mà thôi.
- Sau này nếu như anh kêu gọi tôi thì chỉ chỉ cần cho tinh thần tiến vào thế giới Hiên Viên kiếm là được, anh có thể nhận ra cảm xúc của tôi, như vậy không phải càng thêm mỹ diệu sao? Đây là lần trao đổi cuối cùng của chúng ta, tiểu tử ngốc, đến đây đi, tôi cho anh biết một ít bí mật, chỉ có tôi mới biết được bí mật này, sau khi biết thì anh có thể tiến hành quá trình đúc lại Hiên Viên kiếm rồi.
Thần sắc trên mặt củaTề Nhạc từ từ bình tĩnh trở lại, thực lực của hắn đạt tới bây giờ thì tâm tính đã hoàn toàn không phải trước kia có thể so sánh, lúc này nghe Hiên Viên kiếm lời nói thì thần sắc của hắn liên tục biến hóa không ngừng, thần quang trong mắt lóe lên liên tục, cẩn thận lắng nghe mỗi câu của Hiên Viên hồn nói ra.
- Thì ra là thế, khó trách, khó trách.
Nghe được những lời này của Hiên Viên hồn thì trên mặt của Tề Nhạc toát ra thần sắc giật mình, thậm chí còn có nụ cười nhẹ nhõm.
- Hiên Viên đại ca, xem ra tôi thật cao hứng vì tao ngộ của anh rồi. Chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra, đúng hay không?
Hiên Viên hồn mỉm cười nói:
- Anh hiểu như vậy là tốt rồi, tôi đã tiến hành dung hợp bước cuối cùng với Hiên Viên kiếm. Dùng thực lực của anh đúc lại Hiên Viên kiếm mới có thể tạo ra hiệu quả tốt nhất. Tôi và kiếm dung hợp thì tại sao anh không thể dung hợp, hơn nữa Hoàng Đế và chúng ta dung làm bốn thể, khi đó không phải anh đã sáng tạo ra thần khí cường đại nhất hay sao?
Tinh quang trong mắt Tề Nhạc đại phóng, cười ha hả nói:
- Tốt, vậy chúng ta cộng đồng sáng tạo thần khí đi.
Hào quang màu ngà sữa dần dần biến thành màu vàng. Kim quang này không phải đơn giản mà là một tầng chất lỏng màu vàng, chất lỏng không ngừng lưu chuyển và rót vào trong Hiên Viên kiếm, nhất là những chỗ đứt gãy lúc trước càng bị chất lỏng màu vàng bao quanh. Năng lượng khổng lồ không ngừng tăng lên, mỗi một lần tăng lên đều sinh ra hiệu quả đặc thù.
Từng hào quang màu vàng chấn động, dùng Tề Nhạc cùng Hiên Viên kiếm làm trung tâm không ngừng phóng thích ra phía ngoài. Đúng vào lúc này vèo một tiếng thân thể của Hoàng Đế đã hoàn toàn khôi phục lại, hóa thành một đạo lưu quang rót vào trong Hiên Viên kiếm, trong nháy mắt linh hồn của hắn đã dung làm một thể với Hiên Viên kiếm, giống như Hiên Viên hồn vậy.
Khí tức năng lượng không ngừng tăng lên, thần lực của Tề Nhạc dùng tốc độ chưa từng có tăng cường mạnh mẽ, mỗi một cổ năng lượng đều đơn giản sinh ra ra dị biến cuối cùng, khí tức năng lượng khổng lồ khiến cho Tề Nhạc cùng Hiên Viên kiếm đã không phân lẫn nhau, giống như lúc hắn đi ra khỏi Thần Giới phương đông biến thành quả trứng màu vàng vậy.
Thời gian không ngừng trôi qua thật nhanh, khí tức năng lượng khổng lồ không ngừng tăng lên, trong Hiên Viên mộ từng đạo kiếm hồn mới đã xuất hiện, toàn bộ hoàn cảnh của lĩnh vực cũng khôi phục. Thậm chí so với trước kia còn mạnh hơn nhiều. Kiếm hồn lúc này đã biến thành vàng ròng, khí tức năng lượng khổng lồ làm cho Hiên Viên mộ toả sáng khí tức thanh xuân trước nay chưa từng có.
← Ch. 349 | Ch. 351 → |