Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 004

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 004: Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Đột nhiên Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi thật biết kể chuyện a, đêm hôm khuya khoắt mang ta đi hơn hai trăm cây số tới đây, còn muốn kể chuyện xưa cho ta nghe? Ta chạy đến Tây Tạng để gặp được người xa lạ như ngươi, sau đó ngươi lại dẫn ta đến nơi đây, ngươi cảm thấy, ta có khả năng tin tưởng lời của ngươi sao? Mặc dù câu chuyện của ngươi thật hấp dẫn người khác, nhưng chẳng liên quan gì tới ta cả, ta phải đi.

Nói xong, hắn quay người muốn đi ra ngoài.

Tề Nhạc thật sự không tin tưởng lời nói của tăng nhân trẻ tuổi sao? Không, hắn đã có chút tin tưởng, nhưng đột nhiên trong nội tâm xuất hiện cảm giác bất an, dưới ý niệm tự bảo vệ chính mình, hắn mới quyết định rời khỏi nơi đây.

Tăng nhân trẻ tuổi đột nhiên nói:

- Đứng lại, nếu muốn biết lời tiểu tăng nói là thật hay không, như vậy, thỉnh thí chủ cởi áo ra.

Đột nhiên Tề Nhạc quay lại, nói:

- Cởi quần áo? Cởi quần áo trước mặt phật tổ sao? Tuy ta không tin phật, nhưng ta cũng không muốn đắc tội với phật.

Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười, nói:

- Xem ra, thí chủ đã có chút tin tưởng, không phải sao? Cởi áo của thí chủ ra, kể từ khi thí chủ đi tới thế giới này, vốn cũng không có bất cứ quần áo gì, Phật tổ sẽ khoan dung cho thí chủ.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Ta hiện tại cái gì cũng không muốn biết, cũng không muốn nghe ngươi chứng minh cái gì, ta đi.

Nói xong, hắn có chút bối rối quay người đi ra ngoài. Đúng lúc này, một lực lượng nhu hòa tiến vào thân thể của hắn, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, mình có giãy dụa ra sao, cũng không cách nào đi thêm một bước nào nữa.

Dưới sự khống chế của lực lượng cổ quái kia, hắn một lần nữa quay người lại, mà lúc này, tăng nhân trẻ tuổi kia không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh hắn, vừa vặn đối mặt với nhau, tăng nhân trẻ tuổi đưa tay phải lên, lực lượng nhu hòa này chẳng những giam cầm thân thể của hắn, đồng thời, một cơn gió nhẹ thổi qua người, áo của hắn bị cởi ra, xuất hiện làn da cổ đồng bên trong.

- Mỗi một thời đại, kỳ lân đều cố chấp như vậy, bọn họ đều cố chấp biểu hiện ở trách nhiệm bảo hộ phương đông mà không cần cân nhắc phải hi sinh cái gì, nhưng loại cố chấp của thí chủ biểu hiện trong sự sợ hãi, không biết đời này của thí chủ đã trải qua cái gì, cũng không rõ là may mắn hay bất hạnh đây.

Sắc mặt tăng nhân trẻ tuổi có chút ảm đạm, giơ tay lên, một ngón trỏ như bạch ngọc hiện ra, điểm nhẹ lên ngực của Tề Nhạc.

Một cổ năng lượng kỳ dị từ trong ngón tay của tăng nhân trẻ tuổi truyền vào người của Tề Nhạc, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân run lên kịch liệt, thân thể giống như bị điện giật nên run rẩy, cỗ năng lượng này từ khi bắt đầu, cũng đã làm hắn ngây ngẩn, lúc này tăng nhân đột nhiên thu tay lại, càng làm cho Tề Nhạc kinh hãi không hiểu.

- Bây giờ thí chủ nhìn lại thân thể mình đi.

Tăng nhân trẻ tuổi lui ra phía sau một bước.

Tề Nhạc vô ý thức cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bộ ngực của mình, đường vân màu đen từ từ xuất hiện, nương theo đó là ngân quang nhàn nhạt, hai cái sừng dài đen bạc càng tôn thêm vẻ uy vũ bất phàm, Tề Nhạc hoàn toàn ngốc trệ, nói:

- Cái này, đây là cái gì?

Lúc này, kinh ngạc cũng không chỉ có Tề Nhạc, trong mắt của tăng nhân trẻ tuổi còn hiện ra một đạo hào quang kinh ngạc, nói:

- Hắc Kỳ Lân? Lại là Hắc Kỳ Lân? Tại sao tiểu tăng tự hỏi khi vừa nhìn thấy thí chủ lại cảm thấy điềm xấu, nhưng vận mệnh lại trêu đùa hai người chúng ta, không ngờ thí chủ là người mạnh nhất trong Kỳ Lân tộc, Hắc Kỳ Lân. Tiểu tăng chưa từng nghĩ tới, Hắc Kỳ Lân lại sinh ra vào thế hệ này.

Tề Nhạc vẫn cúi đầu nhìn ngực của mình như trước, nhìn thấy đôi mắt của con mãnh thú này có màu bạc, giống như đang nhìn hắn, một loại cảm giác huyết nhục tương liên và nội lực tràn ngập nội tâm của Tề Nhạc. Hắn kinh ngạc phát hiện, cơ bắp của mình đã bành trướng hơn trước một ít, những mệt mỏi khi đi đường xa và không ăn gì đã biến mất không còn, tuy cởi trần nhưng thực sự không có cảm giác rét lạnh chút nào.

Tăng nhân trẻ tuổi thở sâu, nói:

- Hiện tại, thí chủ có thể tĩnh hạ tâm lại nghe tiểu tăng nói chứ?

Tề Nhạc ngẩng đầu, nhìn tăng nhân trẻ tuổi, trong mắt có thần sắc phức tạp hiện ra, xuất hiện nụ cười đắng chát, giọng nói khôi phục sự kính ý:

- Khi còn bé, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là không muốn làm người bình thường. Hiện tại xem ra, cái nguyện vọng này đã trở thành sự thật. Tuy cũng không giống như nằm mộng, nhưng mà, tôi sẽ không trốn tránh. Vận mệnh đã như vậy, giống như kẻ bắt cóc cưỡng gian mỹ nữ, đã không còn lựa chọn nào, vậy cũng chỉ có tận lực đi cảm thụ mỹ hảo trong đó. Tiểu hòa thượng nói đi, nhưng mà, tôi muốn trước hết nghe ngươi giới thiệu mình với tôi đã. Tôi nghĩ, tiểu hòa thượng nhất định không phải tăng nhân bình thường a.

Nghe Tề Nhạc ví von, tăng nhân trẻ tuổi im lặng một lúc, nói:

- Lời của thí chủ hình như không tránh được việc nhắc tới nữ nhân.

Tuy trong giọng nói của hắn mang theo vài phần bất mãn, nhưng trói buộc vô hình chung quanh thân thể của Tề Nhạc đã được giả trừ rồi.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Trên thế giới này chỉ tồn tại hai dạng người, chính là nữ nhân và nam nhân, như vậy, hấp dẫn nhau tự nhiên chẳng có gì sai. Nói đi, rốt cuộc tiểu hòa thượng là ai? Sau đó tôi lại nghe tiểu hòa thượng kể chuyện. Nhưng mà, thẳng thắn mà nói tôi không hiểu chút gì về phật giáo Tây Tạng cả, có lẽ tiểu hòa thượng có nói ra tôi cũng không biết thân phận của tiểu hòa thượng, bất quá, tôi hay vẫn muốn nghe xem.

Tăng nhân trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, nói:

- Địa vị Thánh Phật Tự ở Tây Tạng tuy không bằng Bố Lạp Đạt, nhưng nó lại có địa vị đặc thù. Là nơi chỉ có lạt ma thành kính nhất mới có thể tu luyện. Hơn mười năm trước, đại sư nổi danh nhất đã viên tịch ở đây, khi đó tiểu tăng còn là hài tử bình thường, ngài tuyển tiểu tăng làm người kế thừa y bát, cũng đem điển tịch cất chứa trân quý nhất giao cho tiểu tăng, theo ý nào đó mà nói, thí chủ có thể hiểu tiểu tăng là chủ trì của Thánh Phật Tự này.

Nói đến đây, ánh mắt của tăng nhân nhìn qua Tề Nhạc, trầm giọng nói:

- Bởi vậy, từ nhỏ tiểu tăng đã khổ tu phật hiệu để xứng danh đệ tử phật tổ. Những người tu hành như chúng ta, đối với thế giới bên ngoài rất đạm mạc, cái gọi là thanh danh, tất cả đều là hư vô mà thôi. Cho nên, thí chủ có thể tìm một người không quen biết mà hỏi để chứng minh lời tiểu tăng nói là thật, nhưng với tư cách là người xuất gia, giải thích tốt nhất cho tiểu tăng chính là: người xuất gia không nói dối.

- Ngôi chùa lớn như vậy do mình tiểu hòa thượng chưởng quản sao? Được rồi, tôi tin lời tiểu hòa thượng nói.

*****

Lúc này đây, Tề Nhạc đã thật sự kinh ngạc, nhìn qua tăng nhân trẻ tuổi thần bí này, trong lòng của hắn kỳ thật đã tin rồi. Tuy tuổi tác của người này không chênh lệch bao nhiêu với hắn, nhưng trong cảm giác của Tề Nhạc, đối phương như có thể bao dung chứa đựng tất cả mọi thứ.

Tăng nhân trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, nói:

- Thí chủ có thể gọi tiểu tăng là Trát Cách Lỗ. Vừa rồi tiểu tăng đã nói ra hai chữ Kỳ Lân, chắc có lẽ thí chủ cũng đoán được, hình xăm trên người của thí chủ chính là Kỳ Lân. Kỳ thật, đó cũng không phải là hình xăm, chính là ký hiệu ẩn sâu vào trong huyết mạch của thí chủ, hoặc là nói huyết mạch của Kỳ Lân. Kỳ Lân đại biểu cho điềm lành, là tồn tại đứng đầu vạn thú, biểu tượng cho điềm lành và hòa bình. Trong Kỳ Lân cũng có rất nhiều chủng loại, nhưng Kỳ Lân bình thường, có bộ lông màu vàng và thân thể màu bạc, nhưng thí chủ thì khác, thí chủ là tồn tại đặc thù trong Kỳ Lân, cũng là Hắc Kỳ Lân mạnh mẽ nhất. Theo tiểu tăng được biết, thí chủ là nhân loại đầu tiên kế thừa huyết mạch của Hắc Kỳ Lân.

- Hắc Kỳ Lân? Ngươi nói ta là Hắc Kỳ Lân? Kỳ Lân dường như có thể bay a, nếu như ta thật sự là Kỳ Lân, chẳng phải cái gì cũng làm được? Nhưng thứ đen sì này, bộ dáng quá xấu xí.

Vừa nói, Tề Nhạc thoả mãn nhìn xem hình xăm trên ngực.

- Ta vốn xem qua một ít thứ, trước kia xem phim thấy trái Thanh Long, phải bạch hổ, lão Ngưu ở giữa, đó mới thật sự là lãnh khốc a!

Trát Cách Lỗ trừng to mắt nhìn hắn, nói:

- Không ngờ thí chủ dùng huyết mạch Hắc Kỳ Lân so sánh với những hình xăm của lưu manh a? Được rồi, thiên tính của thí chủ đã như thế cũng khó trách khỏi, tiểu tăng sẽ nói trọng điểm.

Hắn sợ mình nói nhiều vài câu với vị thí chủ này, thì phật tính của mình sẽ bị giảm bớt thật nhiều.

- Ở phương đông của chúng ta, lúc nào cũng có một nhóm người Thủ Hộ Giả chân chính, số lượng những người này không phải rất nhiều. Bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ này từ thời thượng cổ, chính là âm thầm bảo vệ phương đông của chúng ta hòa bình, không bị âm tà áp chế, không bị kẻ thù bên ngoài phá rối. Mà những Thủ Hộ Giả này, thí chủ là đại biểu cầm đầu Thập Nhị Địa Chi.

- Chờ một chút, Thập Nhị Địa Chi là cái gì?

Ánh mắt hiếu kỳ của Tề Nhạc làm cho Trát Cách Lỗ nghẹn lời.

- Thí chủ, thí chủ ngay cả Thập Nhị Địa Chi cũng không biết? Tiểu tăng thật sự xấu hổ thay cho thí chủ đấy, Thập Nhị Địa Chi thí chủ không biết. Nếu như những người trong Thập Nhị Sinh Tiếu nghe được câu này không hiểu họ sẽ nghĩ gì nữa. Mười hai dũng sĩ, phân biệt đại biểu cho Thập Nhị Sinh Tiếu, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bọn họ đều có được năng lực của riêng mình, chẳng những là chiến sĩ cường đại, cũng là người bảo vệ phương đông.

Tề Nhạc nói:

- Thì ra là như vậy, Thập Nhị Sinh Tiếu ta biết rõ, từ thời tiểu học ta đã nghe rồi, không phải là Tử Thử, Sửu Ngưu hay sao?

Trát Cách Lỗ cố nén không dùng ánh mắt giết người nhìn qua Tề Nhạc, miễn cưỡng nói:

- Có thể nói như vậy. Thập Nhị Sinh Tiếu chính là chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo, mà tương hợp trong Thập Nhị Sinh Tiếu: tử, sửu, dần, mão, thần, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi mười hai chữ, đó là Thập Nhị Địa Chi. Có lẽ những gì tiểu tăng nói với thí chủ, thí chủ sẽ không hiểu rõ trong thời gian ngắn. Thí chủ chỉ cần biết rõ, mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, một mực thủ hộ phương đông của chúng ta là đủ rồi.

- Chuyện này có quan hệ gì với ta? Ta cầm tinh con khỉ, chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta là một trong mười hai Thủ Hộ Thần hay sao?

Tề Nhạc đã có chút hứng thú, ít nhất cái danh xưng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nghe rất uy phong.

Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:

- Tự nhiên không phải, cho dù là tiểu tăng, muốn tìm kiếm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vừa xuất thế, cũng chỉ có thể tìm bằng vận may, đến bây giờ cũng chỉ gặp được ba vị mà thôi. Mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mỗi ngàn năm xuất hiện một lần, khó khăn lớn nhất chính là tụ tập bọn họ cùng một chỗ, chỉ có quy bọn họ về một chỗ, sẽ hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể phát huy được toàn bộ thực lực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Mới có được năng lực thủ hộ phương đông. Bởi vậy, trừ mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra, còn có một người lãnh đạo, hắn có năng lực thống soái Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lãnh sứ mạng tụ tập Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Cũng chính là thủ lĩnh của những Thủ Hộ Thần này.

Nói đến đây, ánh mắt của Trát Cách Lỗ nhìn qua con quái thú màu đen cực kỳ sống động trên ngực của Tề Nhạc.

Tề Nhạc thất thanh nói:

- Ý của ngươi là, ta chính là thống soái của Thập Nhị Sinh Tiếu, còn là gia hỏa phải bảo hộ phương đông? chính là Kỳ Lân mà ngươi nói? Không phải nói Kỳ Lân chỉ là truyền thuyết sao?

Trát Cách Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:

- Kỳ thật, trong thần thoại có ghi lại, có rất nhiều đều là dựa vào chân thật mà viết ra. Kỳ Lân xác thực tồn tại, mà thí chủ, chính là người có huyết mạch Kỳ Lân, trên người của thí chủ có đồ án Hắc Kỳ Lân là chứng minh tốt nhất. Trước khi thí chủ tới nơi đây, thời điểm ngồi trên tàu, tiểu tăng đã cảm nhận được khí tức huyết mạch Kỳ Lân của thí chủ rồi, thông qua phật lực của mình câu thông với thí chủ, thí chủ còn nhớ cảnh trong mộng không? Ở trong mộng, tiểu tăng dùng phật lực làm dẫn, dẫn động huyết mạch Kỳ Lân khi thí chủ lâm vào ngủ say. Bởi vậy, thí chủ mới ngủ lâu như vậy. Điều đó là do sau khi thân thể của thí chủ tiếp nhận huyết mạch kỳ lân, cần một thời gian làm khá dài làm cho thân thể thích nghi cảm thấy thoải mái. Mà tiểu tăng dẫn thí chủ đến nơi đây, chính là muốn trợ giúp huyết mạch Kỳ Lân của thí chủ thức tỉnh hoàn toàn. Mà quá trình thức tỉnh này cần mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cùng thủ hộ thần Vương Kỳ Lân, mới có thể thức tỉnh.

Sắc mặt của Tề Nhạc bình tĩnh lại, hỏi:

- Nếu như ta là Kỳ Lân theo lời của tiểu hòa thượng nói, như vậy, tôi cần phải làm cái gì?

Toàn thân của Trát Cách Lỗ có khí tức tường hòa hiện ra, thần sắc nghiêm trang, nói:

- Với tư cách là vương của mười hai linh thú, thống soái thập nhị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhiệm vụ của thí chủ, chính là thủ hộ phương đông, khi phương đông của chúng ta xuất hiện tình huống không bình thường, thì cần thí chủ dẫn theo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đi giải quyết, sự ra đời của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng có ý nghĩa thế lực tà ác đã xuất hiện, đồng thời, với tư cách là thủ hộ giả phương đông, thí chủ cần phải đối mặt với khiêu chiến của phương tây.

*****

Tề Nhạc đi tới trước mặt Trát Cách Lỗ, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, giơ tay trái lên vỗ vai Trát Cách Lỗ, có chút thâm trầm nói:

- Tiểu hòa thượng, tôi nhìn ra, anh là một người phi thường trọng tình nghĩa, là người tốt làm nhiệm vụ giữ gìn bình an cho muôn dân trăm họ.

Trát Cách Lỗ suy nghĩ một chút, nói:

- Tiểu tăng chỉ làm việc mà mình nên làm, mỗi người đều có số mệnh của bản thân, giống như thí chủ, trời sinh đã kế thừa huyết mạch Kỳ Lân.

Nét tươi cười trên mặt Tề Nhạc càng đậm, nói:

- Bởi vì tiểu hòa thượng là người tốt, là hòa thượng lấy từ bi vi hoài làm gốc, cho nên tôi nghĩ, nếu như tôi cố ý rời đi, anh nhất định không ngăn cản tôi, đúng không. Cáo từ.

Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.

Trát Cách Lỗ ngây ngốc một chút, dù sao hắn cũng không tới hai mươi tuổi, thấy Tề Nhạc xoay người rời đi, trong nội tâm lập tức có chút gấp lên, nói:

- Thí chủ, thí chủ cứ đi như vậy? Chẳng lẽ thí chủ không muốn làm vương của thủ hộ thần sao?

Tề Nhạc cũng không quay đầu lại nói:

- Quỷ mới muốn làm vương của đám cầm thú, anh hùng không phải dễ làm như vậy, không cần hỏi, nếu như tôi nói tiểu hòa thượng là vương của mười hai thủ hộ thần, biết mình phải đối mặt với địch nhân vô cùng đáng sợ. Tiểu hòa thượng nghĩ, tôi là lưu manh, hoặc nói khó nghe một chút là vô lại, đối với lưu manh, vô lại mà nói, không có cái gì quan trọng bằng được sống. Tôi mới mười chín tuổi, còn chưa sống đủ đâu. Tuy tôi đã từng có mộng làm anh hùng, nhưng TV, tiểu thuyết tôi cũng xem không ít, biết rõ anh hùng không dễ làm như thế, gây chuyện không tốt sẽ là người đi chết trước, cho nên, tôi đã từ bỏ ý niệm làm anh hùng trong suy nghĩ của mình. Tôi chỉ là tiểu nhân vật, cũng chỉ muốn làm tiểu nhân vật. Muốn diễn cái gì siêu nhân cứu trái đất trên TV, chẳng qua là nằm mơ thôi. Đừng có đi làm phiền tôi nữa, tôi không phải dũng sĩ, lại càng không phải anh hùng.

Vừa nói, Tề Nhạc vừa chạy ra cửa điện, hắn đã nhìn ra tính cách của Trát Cách Lỗ, với tư cách một tăng nhân khổ tu, hắn sẽ không miễn cưỡng mình.

Trong nội tâm Trát Cách Lỗ rất khẩn trương, tuy trong đáy lòng hắn không đặt vị thí chủ này vào mắt, nhưng mà, Kỳ Lân thật sự quá trọng yếu với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

- Đợi một chút, thí chủ có thể nói cho tiểu tăng biết cả đời này thí chủ có nguyện vọng gì, hoặc là nói, nguyện vọng lớn nhất đời thí chủ là gì?

Tề Nhạc đứng ở cửa ra vào quay người lại, trong mắt có hào quang mơ ước hiện ra.

- Kỳ thật, nguyện vọng của tôi rất đơn giản. Tôi sinh ra ở phía tây của Kinh Thành, tôi từng quen biết một đại ca, tên của anh ta là Yên Nam, anh ta từng nói một câu, có dẫn dắt rất lớn cho tôi, anh ta nói: thụy giác thụy đáo tự nhiên tỉnh, sổ tiễn sổ đáo thủ trừu cân, tôi xem hai câu này là cơ sở cuộc sống của mình. Nhưng cấu thành toàn bộ nguyện vọng cả đời lại là: mỹ nữ thượng môn nhâm ngã thụy, kim thương kiên đĩnh vĩnh bất đảo. Bốn câu này hợp lại, chính là lý tưởng nhân sinh của tôi. Nhưng mà, mặc dù tôi là tiểu nhân vật, nhưng tôi cũng biết, nguyện vọng thì rất đẹp, nhưng vô cùng khó thực hiện. Cho nên, tôi chưa bao giờ hy vọng vào cái gì quá xa vời.

(* Thụy giác thụy đáo tự nhiên tỉnh, sổ tiễn sổ đáo thủ trừu cân, mỹ nữ thượng môn nhâm ngã thụy, kim thương kiên đĩnh vĩnh bất đảo, tạm dịch theo nghĩa: Ngủ say phải tỉnh tự nhiên, đếm tiền tới khi chuột rút ngón tay, mỹ nhân tới nhà mặc ta ngủ, "kim thương" vĩnh viễn không "ngã xuống". )

Trát Cách Lỗ nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Những nguyện vọng này của thí chủ cũng không phải là không thực hiện được.

Tuy với tư cách là tăng nhân, hắn thật sự không muốn dính dáng gì tới chuyện hồng trần, nhưng vì lưu Tề Nhạc lại, hắn không thể không phụ họa.

Quả nhiên, Trát Cách Lỗ vừa nói xong, Tề Nhạc lập tức hứng thú hơn.

- Ah? Vậy tiểu hòa thượng nói xem, phải thực hiện thế nào? Chẳng lẽ làm Kỳ Lân có thể thực hiện được? Cho dù là thật, tôi cũng không muốn cái kiểu hưởng thụ vài ngày rồi chết.

Trát Cách Lỗ cười khổ nói:

- Kỳ thật những lời thí chủ nói, cũng không nằm ngoài hai chữ quyền lực, có quyền lực, tất cả trở nên vô cùng đơn giản. Ở phương đông này, Kỳ Lân có địa vị siêu nhiên tuyệt đối, mà thứ phải đối mặt, cũng không có nguy hiểm tới mức như suy nghĩ của thí chủ đâu. Với tư cách là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tất cả Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều có nhiệm vụ bảo vệ thí chủ an toàn, bọn họ sẽ không tiếc hi sinh tính mạng bảo vệ thí chủ. Hơn nữa, với tư cách là Hắc Kỳ Lân trước giờ chưa từng xuất hiện, thí chủ sẽ có được năng lực đặc thù mà các Kỳ Lân trước đó không có. Bây giờ thí chủ chỉ mới trong giai đoạn thức tỉnh, chỉ cần tiểu tăng giúp thí chủ khai khiếu, huyết mạch Hắc Kỳ Lân thức tỉnh hoàn toàn, thí chủ lập tức có được năng lực đặc thù.

Tề Nhạc nhìn qua Trát Cách Lỗ, nói:

- Năng lực gì? Tiểu hòa thượng đừng có nói là sau khi tôi thức tỉnh sẽ biến thành siêu cấp cao thủ đấy, tiểu thuyết tôi xem nhiều rồi, đạo lý tiến hành theo chất lượng tôi vẫn biết, không ai có thể ăn một lần là biến thành mập mạp đâu.

Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:

- Đương nhiên không phải, thí chủ nói rất đúng, tiến hành theo chất lượng là quá trình mà tất cả phương pháp tu luyện đều trải qua, nếu bỏ ra cố gắng bao nhiêu, sẽ thu được năng lực bấy nhiêu. Thời kỳ viễn cổ, Kỳ Lân là thần thú cường đại nhất, nhưng mà, Kỳ Lân cũng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là sừng của chúng, khi một sừng bị trảm, như vậy, tính mạng của Kỳ Lân cũng biến mất theo. Nhưng mà, trong Kỳ Lân nhất tộc, đã có ngoại lệ, chính là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân có được sinh mệnh lực cường đại mà tất cả Kỳ Lân khác không bằng, cho dù một sừng bị trảm, cũng có thể sinh tồn, hơn nữa, cái sừng đó sẽ tiếp tục sinh trưởng lại.

Tề Nhạc bất động thanh sắc nói:

- Tiểu hòa thượng nói với tôi những lời này là có ý gì?

Trát Cách Lỗ nói:

- Ý của tiểu tăng là, chỉ cần huyết mạch Hắc Kỳ Lân thức tỉnh hoàn toàn, như vậy, thí chủ sẽ có được năng lực khôi phục siêu cường. Trừ phi chặt đầu của thí chủ xuống, nếu không, cho dù tứ chi bị đứt gãy, thí chủ vẫn có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.

Tề Nhạc nghe xong nhảy dựng lên.

- Mả mẹ nó, rốt cuộc tôi là Kỳ Lân, hay là tiểu cường?

* Tiểu cường chính là con gián!

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Đương nhiên là Kỳ Lân, tiểu cường làm sao có thể so sánh được với Hắc Kỳ Lân cao quý chứ? Không chỉ như thế, bởi vì Kỳ Lân là trời ban điềm lành, một khi huyết mạch của thí chủ giác tỉnh, nếu như có ai đắc tội thí chủ, sẽ bị vận mệnh trừng phạt, tuy trừng phạt chưa hẳn nghiêm trọng lắm, nhưng mà, điềm lành không phải ai cũng có thể xúc phạm.

*****

Tề Nhạc kinh hỉ nói:

- Ý của tiểu hòa thượng là, về sau nếu ai chọc tôi, thì hắn không may?

Trát Cách Lỗ nói:

- Theo ý nào đó mà nói, có thể hiểu như lời thí chủ nói, nhưng mà, chỉ ở trình độ nhất định mà thôi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Vẫn chưa được, nếu như chỉ có năng lực khôi phục mạnh, tôi sẽ biến thành bao cát cho người ta đánh, không được.

Trát Cách Lỗ cố nén tức giận trong lòng.

- Đương nhiên không chỉ có như thế, với tư cách là người thừa kế Kỳ Lân, đương nhiên sẽ tu luyện công pháp của Kỳ Lân, chỉ cần thí chủ chịu cố gắng tu luyện, tất nhiên sẽ biến thành cường giả, lại có Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bảo hộ thí chủ, thì làm sao biến thành bao cát được? Trong thủ hộ giả của phương đông này, tiểu tăng được xưng là Thiên Dẫn, năng lực của tiểu tăng, chính là trợ giúp thí chủ và những Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác thức tỉnh. Nhưng mà, chỉ khi tiểu tăng ở gần các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trong phạm vi trăm dặm mới có thể cảm nhận khí tức của họ, mà thí chủ thì khác. Sau khi thí chủ qua mười tám tuổi, bất luận thí chủ ở địa phương nào, tiểu tăng cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của thí chủ, mà thí chủ cũng có được năng lực cảm nhận khí tức của các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác trong vòng trăm dặm. Tiểu tăng đi du lịch khắp đất nước trong suốt hai năm, dưới nỗ lực không ngừng, rốt cuộc cũng tìm được ba vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Trong bọn họ có người đã thức tỉnh, đã được tiểu tăng làm thức tỉnh và khai khiếu. Chỉ cần thí chủ nguyện ý tiếp nhận trách nhiệm của Kỳ Lân, như vậy, tự nhiên bọn họ sẽ trở thành thủ hộ giả của thí chủ. Trước khi thí chủ tập hợp đủ mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, phương đông xuất hiện phiền toái gì đó, thí chủ tạm thời không cần quản tới. Thí chủ cứ yên tâm làm việc, trong thủ hộ giả của phương đông, trọng yếu nhất chính là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ là tồn tại cường đại nhất, mà trọng yếu nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lại chính là thí chủ, vương của họ, chỉ dưới sự lãnh đạo của thí chủ, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới có thể phát huy toàn bộ thực lực, cho nên, bảo hộ thí chủ an toàn, tuyệt đối là chuyện trọng yếu nhất. Trong vài năm tới, nhiệm vụ của thí chủ rất đơn giản, chính là tìm kiếm các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, cộng với tu luyện cho mạnh hơn, không có nguy hiểm gì. Mà tất cả thủ hộ giả phương đông như chúng ta, có một ít gia tộc truyền thừa từ thời viễn cổ, thế lực của những giả tộc này cực kỳ to lớn, với tư cách là vương của thủ hộ thần, thí chủ sẽ nhận được trợ giúp từ bọn họ, mấy nguyện vọng kia của thí chủ, muốn thực hiện vô cùng dễ dàng.

Tề Nhạc nghiêng đầu nói:

- Nghe thì không tệ, được rồi, muốn tôi đáp ứng tiểu hòa thượng cũng được, nhưng mà, không lẽ tiểu hòa thượng không muốn thể hiện một chút gì đó sao? À mà khoan đã tôi với anh cũng sàn sàn tuổi nhau cứ xưng hô tôi - anh cho tiện cứ tiểu tăng thí chủ nghe mệt quá. Quyết định thế đi tiểu hòa... à quên anh bạn.

Vừa nói, hắn duỗi tay phải ra, ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa từ từ chà xát vào nhau, trên mặt hiện ra nụ cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi và dâm tà, hiện lộ bản sắc lưu manh không chút nghi ngờ.

Kỳ thật, sau khi nhìn thấy đồ án Kỳ Lân ẩn hiện, cộng thêm bản thân Trát Cách Lỗ nói ra tràng cảnh trong mơ hắn nhìn thấy, Tề Nhạc đã bắt đầu tin tưởng rồi, nhưng Tề Nhạc rời đi, chỉ là lạc mềm buộc chặt thôi, từ khi còn rất bé, Tề Nhạc đã từng thề, cả đời của mình, cho dù không thể truyền lưu sử sách, cũng nhất định lưu tiếng xấu muôn đời, tuyệt không sống uổng phí cuộc đời này, đột nhiên cơ hội tốt xuất hiện trước mặt hắn như vậy, hắn sẽ buông tha được sao? Nhưng mà, lừa đảo là bản sắc của lưu manh, tiểu hòa thượng trước mắt hiển nhiên không phải người tầm thường, không lấy chỗ tốt từ người của hắn, Tề Nhạc sao có thể cam tâm chứ?

Trát Cách Lỗ hiển nhiên không rõ ý của Tề Nhạc, nhìn thấy động tác chà xát ngón tay của hắn, nghi hoặc hỏi:

- Tỏ vẻ cái gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không phải phật gia các anh nói cái gì pháp bảo, phật bảo hay sao? Cho huynh đệ vài món, về sau dùng để phòng thân a.

Tề Nhạc vừa nói vừa bày ra bộ dáng nghiêm nghị.

- Với tư cách là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, vì sự nghiệp thủ hộ phương đông vĩ đại, cần có một ít pháp bảo, khi xử lý chuyện gì cũng rất có lợi.

Trát Cách Lỗ nhìn thấy bộ dáng của Tề Nhạc, trong nội tâm cảm thấy quái dị, lúc này hắn mà không rõ ý của Tề Nhạc là gì thì quá ngu rồi, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có xúc động muốn tát người như vậy. Tuy tuổi của hắn không lớn, nhưng cũng được xem là cao tăng, thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu... à thôi cứ theo lời anh vậy xưng hô thế nào không quan trọng, tôi biết ngay anh sẽ không bỏ qua cho tôi. Được rồi, cái này cho anh, cũng chỉ có đồ vật này mới thích hợp với anh thôi.

Vừa nói, hắn tháo từ cổ tay của mình xuống, chính là một chuỗi phật châu đưa về phía Tề Nhạc.

Trong nội tâm Tề Nhạc mừng thầm, vội vàng đi tới trước mặt Trát Cách Lỗ, không cần nói lời khách khí làm gì, trực tiếp nhận lấy phật châu, cầm vào trong tay, hắn lại có chút thất vọng, phật châu có màu xanh lá cây, nhìn nó có vài phần phong cách cổ xưa, ban đầu còn có chút ầm áp, nhưng trên đó không có bất cứ hào quang gì, không thể nhận ra nó có gì khác với phật châu bình thường.

Trát Cách Lỗ nói:

- Phật châu này do các đại sư tiền bối truyền lại cho tôi, có khả năng giúp người đeo nó thảnh thơi an thần, trừ tà khắc hung, là đồ vật tôi quý nhất. Với tư cách Kỳ Lân, tôi sẽ tặng cho anh, nhưng mà, muốn hoàn toàn vận dụng phật lực trong đó, phải thông qua tu luyện và lĩnh ngộ của anh mới được. Phật châu có mười bảy khỏa, thể tích như hạt sen, lớn hơn đậu nành, anh biết phật châu này là cái gì tạo thành không?

Tề Nhạc nhìn qua, nhìn thật kỹ, hình như phật châu này không có gì lạ cả, hơn nữa phật châu cũng không phải rất tròn, tuy mặt ngoài không có hào quang, nhưng bộ dáng có chút quỷ dị.

- Anh sẽ không nói cho ta biết nó là Bồ Đề Tử trong truyền thuyết đấy chứ, vật này hình như không đáng tiền.

Trát Cách Lỗ nhìn phật châu, trong mắt có nét sùng kính hiện ra.

- Phật châu này, không thể dùng giá trị để cân nhấc. Có nó ở trên người của anh, trừ phi là yêu vật tu luyện ngàn năm hoặc là thượng cổ hồng hoang cự thú, nếu không, tuyệt đối không cách nào xâm nhập vào người của anh cả. Mười bảy khỏa phật châu này, chính là Phật Xá Lợi Tử của mười bảy đại sư, là báu vật vô giá của phật môn.

*****

Cái gì? Cái này, đây là Xá Lợi Tử kết thành phật châu sao, anh, anh đúng là quá xa xỉ.

Tề Nhạc ngơ ngác nhìn qua Trát Cách Lỗ.

Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:

- Không, đây không phải xa xỉ, phật châu này có mấy ngàn năm lịch sử rồi, bắt đầu từ ngày Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra đời, thì Xá Lợi Thủ Châu là vật do Thiên Dẫn các đời sử dụng, anh là người đầu tiên ngoại trừ Thiên Dẫn ra, sử dụng được nó, hy vọng anh sẽ không vi phạm ý chí của các tiền bối. Có nó ở trên người của anh, anh có thể an tâm về tính an toàn của mình rồi, hiện tại, tôi có thể khai khiếu cho anh chưa?

Tề Nhạc cũng không có cầm lấy Xá Lợi Thủ Châu nữa, ngược lại cung kính đưa phật châu tới trước mặt Trát Cách Lỗ.

- Tuy tôi không tin phật, nhưng tôi cũng biết Xá Lợi Tử trọng yếu với phật môn thế nào, thứ này thật sự quá quý trọng, tôi không thể nhận lấy. Tôi đáp ứng cho anh khai khiếu là được rồi.

Trát Cách Lỗ nhìn qua Tề Nhạc, lúc này, trong mắt Tề Nhạc đã không có hào quang tục tĩu nữa, ánh mắt đã thanh tịnh, hẳn là thật tâm trả lại Xá Lợi Thủ Châu. Hình tượng gia hỏa lôi thôi không còn nữa, ngược lại làm cho Trát Cách Lỗ có chút không thích ứng, hắn không cầm phật châu.

- Nếu như nói pháp bảo, thì trên người của tôi chỉ có một món đồ vật này, với tư cách khổ hạnh tăng, tôi cũng không có pháp bảo gì như trong tưởng tượng của anh, không có thứ gì khác nữa.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã quá quen với tình người ấm lạnh, không có ai quan tâm tới tôi, trong cuộc sống tràn ngập những chuyện ngươi lừa ta gạt, nhưng mà, từ trên người của anh, tôi nhìn ra anh là người tốt chân chính, không, phải nói là hòa thượng tốt. Được rồi, cái gì tôi cũng không cần, anh khai khiếu cho tôi đi. Từ biểu hiện này tôi cũng nhận ra, nhiệm vụ của vương như tôi rất trọng yếu, điều kiện tiên quyết là bảo vệ tính mạng của mình, tôi muốn thể nghiệm cảm giác mặc quần lót ngoài quần của siêu nhân là thế nào đấy!

Trát Cách Lỗ tiếp nhận phật châu, cũng giữ chặt tay trái của Tề Nhạc, nói:

- Anh tính bổn thiện, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thiện lương trong tâm của anh. Phật châu này đã rời khỏi tay của tôi rồi, chứng tỏ nó đã tìm được người hữu duyên, anh không cần từ chối làm gì, Xá Lợi Tử tuy trân quý, nhưng chỉ khi dùng đúng mục đích mới quý trọng, tôi nghĩ, Phật tổ cũng tán thành.

Vừa nói, hắn đem Xá Lợi Thủ Châu đeo vào cổ tay trái của Tề Nhạc.

Tề Nhạc cảm giác được rất rõ ràng, một cổ khí lạnh truyền vào kinh mạch, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông toàn thân giống như mở rộng ra, thoải mái không nói nên lời, cảm xúc sâu nhất đến từ đại não, tất cả những thứ cảm xúc phiền não và bi ai vào lúc này bị quét sạch toàn bộ.

Lúc này, khí lạnh đã biến thành ấm áp, một loại cảm giác ấm áp thoải mái dễ chịu đã thay thế toàn bộ, không có sinh ra cảm giác nóng lạnh cực đoan, mà hai cổ khí lưu trước trước sau sau, chỉ có mục đích làm thân thể của mình được thoải mái mà thôi.

Khi Xá Lợi Thủ Châu đeo vào cổ tay của Tề Nhạc, mười bảy khỏa Xá Lợi Tử màu xang lá kia, xuất hiện hào quang sáng bóng hồng nhuận, tuy không rõ đó là hào quang gì, nhưng khí tức mát lạnh và ấm áp đang phiêu đãng trong người, Tề Nhạc đã nhìn thấy Xá Lợi Thủ Châu có biến hóa. Cho dù là ngu ngốc, cũng nhận ra nó trân quý như thế nào.

- Trát Cách Lỗ, anh làm cái gì vậy?

Trong lời nói của Tề Nhạc rất kinh ngạc. Tuy Tề Nhạc phi thường ngấp nghé bảo vật này, nhưng mà, sau khi hắn gặp được Trát Cách Lỗ, trong nội tâm sinh ra cảm giác tôn kính với Phật giáo, bởi vậy hắn mới thật tâm mang trả Xá Lợi Thủ Châu cho Trát Cách Lỗ. Nhưng lúc này Trát Cách Lỗ kiên trì giao lại cho hắn, khiến cho hắn tăng thêm vài phần hảo cảm với Trát Cách Lỗ, cảm giác được người ta đối đãi thật tình, nội tâm của hắn rất ấm áp ôn hòa.

Trát Cách Lỗ mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh. Hy vọng mười bảy khỏa Xá Lợi Tử, sẽ mang anh tới một thế giới mới. Không cần từ chối, tâm của anh bất ổn, trong quá trình khai khiếu mang theo nó sẽ tránh được nhiều nguy hiểm không đáng có. Tôi biết rõ trong nội tâm của anh có rất nhiều nghi vấn, chờ sau khi tôi khai khiếu cho anh xong, huyết mạch Kỳ Lân của anh thức tỉnh hoàn toàn, tôi sẽ giải thích cho anh rõ.

Tề Nhạc gật gật đầu, nhìn qua Xá Lợi Thủ Châu trong cổ tay, trong lòng có chút khác thường, nói:

- Hiện giờ tôi nên làm những gì đây?

Trát Cách Lỗ chỉ chỉ dưới mặt đất, nói:

- Mời ngồi.

Tề Nhạc lúc này mới nhìn xuống, trên mặt đất đã có mấy vết lõm, Trát Cách Lỗ nói:

- Nơi này là địa phương tôi và các đại sư trước kia tu hành, ngồi lâu, nham thạch cứng rắn cũng sinh ra biến hóa. Đây là đạo lý nước chảy đá mòn, tuy tu luyện trong một phút đồng hồ không có chút ý nghĩa gì, nhưng kiên trì không ngừng vượt qua mỗi một phút đó, anh sẽ nhận được tăng vọt về chất.

Tìm một vết lõm rồi ngồi xuống, phật châu truyền cảm giác thoải mái vào trong thân thể của hắn, có tác dụng an thần tĩnh khí vô cùng rõ ràng.

Trát Cách Lỗ đi tới trước mặt Tề Nhạc, bình tĩnh ngồi đối diện với hắn, mỉm cười, nói:

- Quá trình khai khiếu này có lẽ anh phải ngủ một giấc, hoặc là làm một giấc chiêm bao, nhắm mắt lại đi.

Tề Nhạc lần này không có làm hoa chiêu gì cả, ngoan ngoãn nhắm mắt của mình lại, lực chú ý của hắn, lúc này hơn phân nửa còn tập trung vào phật châu đang nằm trên cổ tay của mình, phật châu vô cùng yên ổn, khiến tâm thần của hắn yên lặng như nước hồ thu.

Tướng mạo của Trát Cách Lỗ rất bình thường, một thân tăng y đơn giản không trang trí, nhưng trong nháy mắt hắn ngồi xuống trước mặt Tề Nhạc, thân thể của Trát Cách Lỗ như biến thành to lớn, trong đôi mắt thâm thúy của hắn có tinh quang bắn ra, toàn thân như được một cổ khí lưu màu ngà sữa bao phủ, như phật quang của Phật tổ, trên trán có quang điểm màu ngà sữa sáng lên, từng vòng hào quang khuếch tán ra chung quanh, bao phủ chung quanh thân thể Tề Nhạc.

Nếu như hiện tại có một vị cao tăng đắc đạo nhìn thấy một màn này, sẽ giật mình quên giới luật mà kinh hô thành tiếng, bởi vì, quang điểm màu ngà sữa trên trán của Trát Cách Lỗ hiện giờ, là thứ trân quý nhất trong phật môn, cũng là Hoạt Xá Lợi có phật lực mạnh nhất. Hoạt Xá Lợi trong thời hiện đại đã bị diệt sạch, là phật bảo mà tăng nhân tu hành khổ hạnh cả đời cũng không có được. Ít nhất cao tăng đại sư đã ngoài mười đời, nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, đời đời truyền phật niệm của mình xuống, mới có thể hình thành Hoạt Xá Lợi. Hoạt Xá Lợi tuyệt đối là thiên tài địa bảo, phật lực của nó không phải quá mạnh mẽ, mà nó tinh thuần, chỉ cần người nào tiếp xúc với nó, ít nhất có thể gia tăng mười năm tuổi thọ. Trong đó còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, cũng chỉ có cao tăng nắm giữ Hoạt Xá Lợi mới hiểu biết được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)