Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 041

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 041: Sư Ngao cầm tinh Cẩu
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mọi người dưới sự dẫn dắt của Thiên Hồn đi lên lầu, sau khi Thiên Hồn mở hệ thống phòng ngự ra, mới nhìn Tề Nhạc nói:

- Tề Nhạc, lần này thật sự làm phiền anh quá, nếu không có anh, sợ rằng nhiệm vụ của chúng tôi gặp phiền phức. Quản Bình tiến sĩ đâu rồi? Không phải lúc trước anh nói đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Đương nhiên hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa nói, hắn lợi dụng vân lực trong người thúc dục Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, Quản Bình tiến sĩ trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người. Trừ Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông ra, những người khác đều giật mình, ngay cả Quản Bình vừa bị Tề Nhạc thu vào trong Kỳ Lân Châu và Thực Vật Hồn cũng không ngoại lệ.

Thiên Hồn lặng đi sau nửa ngày, mới miễn cưỡng nói:

- Thực lực thủ hộ giả phương đông cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.

Quản Bình đã khôi phục thành bộ dáng vốn có, nhưng toàn thân trần truồng, nhìn hắn có chút quái dị, ánh mắt của hắn có chút ngốc trệ nhìn qua Kỳ Lân Châu trên ngực Tề Nhạc, muốn nói điều gì, nhưng lại có chút do dự.

Tề Nhạc mỉm cười, nhìn qua Hải Như Nguyệt nói:

- Công lao của tôi tới rồi, nhìn xem. Tôi cùng máu Kỳ Lân làm dẫn, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu thủ vệ phương đông! Cầm tinh của các ngươi hiện ra đi.

Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên, cắn nát ngón giữa bắn về không trung, một giọt huyết châu phiêu nhiên bay ra, hai tay của Tề Nhạc kết ấn, đột nhiên giọt tinh huyết kia phiêu tán, một tầng hào quang màu đỏ sậm có hình tròn khuếch tán ra chung quanh, bao phủ trong phạm vi mười mét.

Thời điểm vòng tròn này bao phủ mọi người bên trong, mọi người trong Viêm Hoàng Hồn cảm giác một cổ năng lượng kỳ dị đang thẩm thấu vào người bọn dị, cũng không có thay đổi gì. Mà Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông chấn động tinh thần, sau lưng hai người xuất hiện hư ảnh màu trắng.

Quang ảnh sau lưng Hải Như Nguyệt vô cùng rõ ràng và rực rỡ, đó là một con Bạch Long hai cánh màu trắng, ngẩng cao đầu, tản ra khí phách không ai bì nổi. Mà quang ảnh xuất hiện sau lưng Từ Đông hơi mờ hơn Hải Như Nguyệt một chút, nhưng có thể nhìn rõ đây là con hổ, thân trắng vân đen, hơn nữa có hai cánh hổ đặc thù, nhìn nó uy phong bát diện. Hai đạo quang ảnh này xuất hiện, đã làm cho đám cao thủ Viêm Hoàng Hồn biết được cái gì gọi là năng lực đặc thù của thủ hộ giả phương đông. May mắn bọn họ đã lãnh hội quá nhiều chuyện quai dị trên người Tề Nhạc rồi, cho nên mới không có kinh hô thành tiếng.

Tề Nhạc sau khi ngâm xướng pháp quyết, sau lưng cũng xuất hiện quang ảnh, nhưng so với Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông, quang ảnh sau lưng của hắn chỉ có hai màu đen bạc mơ hồ, cũng không có rõ ràng. Đây cũng chẳng phải thực lực của Tề Nhạc không đủ, bản thân Kỳ Lân đặc thù, lúc bình thường, đồ án Kỳ Lân trên người so với Hải Như Nguyệt còn rõ ràng hơn, nhưng tiêu hao hôm nay quá lớn, bởi vậy dùng huyết mạch Kỳ Lân dẫn động quang ảnh cũng mơ hồ theo.

Hải Như Nguyệt đã hiểu được Tề Nhạc muốn làm gì, nàng có chút kinh hỉ nhìn qua đám người Viêm Hoàng Hồn, giống như tìm cái gì đó, đúng vào lúc này, biến hóa xuất hiện, mà biến hóa này, ở trên người Quản Bình tiến sĩ đang trần truồng.

Quản Bình chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu, làn da của hắn còn trắng hơn Tề Nhạc rất nhiều, nếu như không phải đã ba mươi mấy tuổi, nhìn hắn có thể gọi là tiểu bạch kiểm. Nhưng mà, khi trên người ba người Tề Nhạc xuất hiện hư ảnh thuộc về mình, Quản Bình cũng xuất hiện biến hóa, thân thể của hắn vốn run rẩy, ngay sau đó, một quang ảnh chậm rãi hiện ra, quang ảnh này mơ hồ rồi trở nên rõ ràng, hoàng sắc quang mang cũng từ từ biến thành màu vàng, đó là động vật giống vừa giống chó vừa giống sói, tuy quang ảnh này có hạn, nhưng vẫn nhìn ra thân hình hùng tráng của nó, cũng giống như quang ảnh sau lưng Hải Như Nguyệt, sinh vật quái dị này ngẩng cao đầu, chung quanh cổ nó có vòng cổ, dường như là bộ lông, nhưng không cách nào thấy rõ ràng, nhưng kim sắc quang mang lại biến nó thành rực rỡ hoa lệ.

Hải Như Nguyệt kinh hô một tiếng.

- Sư Ngao, chính là Sư Ngao.

Tề Nhạc cũng lặng người, tuy hắn suy đoán sẽ có kết quả này, nhưng không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại gọi ra tên khác, gãi gãi đầu, nói:

- Không phải chó sao?

Quản Bình ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như đang suy tư cái gì.

Từ Đông có chút kích động nói:

- Đương nhiên, Sư Ngao cũng là một loại chó, nhưng là chó cường đại nhất, trong truyền thuyết Viễn Cổ, là do Lân Sư cùng Kỳ Khuyển giao phối sinh ra, có được năng lực của Sư và Cẩu, là loài chó hung mãnh nhất, cho dù đối mặt với sư tử chính thức, cũng không có chút e ngại. Hơn nữa, Sư Ngao cũng là một trong những loài chó có được huyết mạch Kỳ Lân. Tề Nhạc, lần này anh lập công lớn rồi. Anh lại tìm được một đồng bọn của chúng ta, hơn nữa còn là đồng bọn cường đại. Anh nhìn quang ảnh cầm tinh sau lưng anh ta mà xem, thậm chí có thực lực bốn vân, hơn nữa, đã thức tỉnh rồi. Thuộc về chiến sĩ cầm tinh thức tỉnh tiên thiên. Không có tu luyện đã đạt tới bốn vân, không hổ là Sư Ngao ah!

- Anh ta noi không sai, Sư Ngao, có được lực lượng cường đại, vào thời kỳ Thượng Cổ Sư Ngao có thể chiến đấu với Long, chiều cao vượt qua hai trượng, cao tới một trượng, là một trong những cự thú hung mãnh nhất lục địa, tốc độ cùng lực lượng là đặc điểm của nó, hơn nữa, nghe nói Sư Ngao còn có một ít năng lực đặc thù, không phải tôi biết rõ.

Âm thanh của Giải Trĩ vang lên, đối với Tề Nhạc mà nói, nó là một từ điển bách khoa toàn thư về thời kỳ Thượng Cổ, thời điểm cần nhất sẽ giải đáp nghi vấn cho Tề Nhạc nghe.

- Đợi một chút, đợi một tý, tôi còn không rõ các người nói cái gì.

Đột nhiên Quản Bình tiến sĩ trầm mặc lại lên tiếng.

Sắc mặt Hải Như Nguyệt không còn lạnh như băng, hội giao lưu thủ hộ giả phương đông sắp diễn ra, đột nhiên vào lúc này xuất hiện chiến sĩ cầm tinh cường đại thế này, sao nàng mất hứng được chứ?

- Xin chào, tuy tôi còn không rõ thân phận của anh, nhưng nếu Viêm Hoàng Hồn tới cứu anh, chắc hẳn anh có địa vị rất cao với quốc gia. Vừa rồi Tề Nhạc làm anh cũng nhìn thấy rõ ràng. Đơn giản mà nói, anh chính là một trong những phần tử của thủ hộ giả phương động. Thập Nhị Sinh Tiếu, anh biết chứ.

Dù sao Quản Bình cũng là tiến sĩ có tài trí hơn người, gật gật đầu, nói:

- Chiến sĩ cầm tinh tôi biết rõ, nghe các người nói, chẳng lẽ các người cũng là chiến sĩ cầm tinh?

Từ Đông nói:

- Ở nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, tât cả thủ hộ giả phương đông đều bảo vệ phiến đại lục cổ xưa này, mà trong thủ hộ giả phương đông, dùng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm chủ. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chính là mười hai chiến sĩ cầm tinh có năng lực khác nhau tạo thành, anh là một trong số đó. Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi là chiến sĩ cầm tinh hổ, Như Nguyệt là chiến sĩ long, mà anh, có lẽ chính là chiến sĩ cầm tinh cẩu. Tôi giải thích như vậy anh hiểu chứ?

*****

Chiến sĩ cầm tinh của chúng ta, có được thực lực và thiên tư rất mạnh, là giác tỉnh hậu thiên, năng lực bản thân từ từ thức tỉnh, nhưng bất luận chiến sĩ thức tỉnh hậu thiên hay thiên tiên thông qua tu luyện, đều có được năng lực đặc thù của mình. Chúng ta sẽ lợi dụng những năng lực này thủ hộ phương đông.

Trong mắt Quản Bình tiến sĩ toát ra hào quang phức tạp, bỗng nhiên hưng phấn, bỗng nhiên chán nản, hắn cúi đầu suy tư, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông không có quấy rầy hắn, mà chiến sĩ Viêm Hoàng Hồn bên cạnh như nghe được truyền thuyết vậy.

Tề Nhạc biết rõ công lao của mình đã đủ lớn, thời điểm nhìn thấy Quản Bình tiến sĩ, hắn bị khí tức trên người Quản Bình hấp dẫn, càng về sau Quản Bình sử dụng dị hóa cầm tinh, thì hắn càng khẳng định Quản Bình có được huyết mạch cầm tinh, chỉ là khi đó hắn không cách nào xác định Quản Bình là chiến sĩ cầm tinh nào mà thôi. Khi vân lực của bản thân đề cao, năng lực nhận biết và cảm nhận khí tức của chiến sĩ cầm tinh cũng mạnh hơn.

Quản Bình suy nghĩ suốt mười phút, lúc này hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua người Tề Nhạc.

- Vậy anh là gì? Là vị cầm tinh nào trong chúng ta? Trong ấn tượng của tôi, có lẽ cầm tinh không có Kỳ Lân a.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Mặc dù cầm tinh không có Kỳ Lân tồn tại, nhưng cầm tinh lại cần thống soái. Mà thống soái đó chính là vương của thần thú, Kỳ Lân. Tôi chính là người thừa kế Kỳ Lân thế hệ này. Ở chỗ này đều là chiến sĩ Viêm Hoàng Hồn, tôi tin tưởng các anh, những chuyện chúng tôi nói chính la bí mật của thủ hộ giả phương đông, hy vọng các vị chớ nói ra ngoài.

Quản Bình có chút thất thần lui ra sau hai bước, thống khổ nện một quyền trên mặt bàn.

- Xong, xong, tôi vất vả nghiên cứu mười năm cứ như vậy mà xong đời. Thật không nghĩ tới, lại có chuyện này. Tại sao có thể như vậy, nghiên cứu của tôi!

Từ Đông cùng Hải Như Nguyệt liếc nhau, không rõ Quản Bình đang làm sao, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:

- Tiến sĩ, đối tượng anh nghiên cứu không phải là chúng tôi chứ?

Quản Bình liếc hắn một cái, cười khổ nói:

- Có thể không phải là chính tôi sao? Từ khi tôi còn rất bé, tôi đã phát hiện mình có một ít năng lực đặc biệt, trong thân thể luôn có một cổ năng lượng đặc thù vận chuyển, khi thời gian qua đi, những năng lượng này càng rõ ràng, cũng làm tôi cảm thấy thân thể mình khác biệt, thòi điểm dùng ý niệm khống chế tôi có thể sử dụng năng lượng này, sẽ bộc phát lực lượng vượt xa người bình thường, phát hiện này, làm cho tôi sinh ra hiếu ký với thân thể nhân loại, cũng là nguyên nhân sau này tôi học tập nghiên cứu gien.

- Trải qua nhiều năm thăm dò như vậy, tôi phát hiện một ít huyền bi trên người của mình, gien của tôi sắp xếp vô cùng đặc thù, trong quá trình nghiên cứu không ngừng, tôi đã có một ít đầu mối, nhưng không biết vì cái gì, tuy lý luận của tôi hoàn toàn chính xác, nhưng thí nghiệm lại không có thành công lần nào. Không lâu, tôi dùng một phương pháp thí nghiệm đặc thù, đem gien người và gien động vật trộn lẫn rồi nghiên cứu, không nghĩ tới xuất hiện đột phá, tuy dùng phương thức này có thiếu hụt cực kỳ to lớn, nhưng trong quá trình cải tạo có chút giống gien của tôi.

- Thế nhưng mà, thời điểm tôi tiến hành phá giải gien của mình thì chính phủ Thái Dương Quốc vừa ý, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn có được nghiên cứu của tôi. Khi đó tôi mang lòng cảnh giác, mới thông tri về nước yêu cầu cứu tôi. Hiện tại xem ra, nghiên cứu của tôi không có bất cứ giá trị nào, chiếu theo lời của các vị nói, đây là huyết mạch chỉ có chiến sĩ cầm tinh mới kế thừa được, căn bản không có khả năng tìm ra đặc tính mấu chốt trong đó.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua tên điên cuồng nghiên cứu này.

- Anh quá điên, nghiên cứu chính mình, anh nghĩ sao vậy. Thành quả của anh có chỗ thiếu hụt, vì cái gì chính phủ Thái Dương Quốc lại muốn có được?

Vừa nhắc tới nghiên cứu của mình, Quản Bình lập tức lên tinh thần.

- Chuyện này là đương nhiên! Anh nghĩ đi, nếu như gien người và gien thú kết hợp, thông qua phương pháp sinh sản trong ống nghiệm, sẽ sinh ra cái giống gì? Tôi nghĩ sẽ có thành công nhất định, sinh ra chiến sĩ cường đại trời sinh. Hơn nữa, loại phương pháp này sẽ còn thực hiện được trên người và động vật. Chỉ cần là động vật linh trưởng đều được. Nếu như cải tạo một chi bộ đội như thế, nương tựa đặc tính của động vật, vậy có thể tương đương sản xuất đại lượng dị năng giả. Chính phủ Thái Dương Quốc có thể không cảm thấy hứng thú sao?

Mọi người đang ngồi hít một hơi khí lạnh, ngay cả Thiên Hồn cũng biết nhiệm vụ của mình hiện giờ trọng yếu như thế nào, dùng tính ti tiện của Thái Dương Quốc, loại phương pháp trái tự nhiên này chúng nhất định sẽ làm ra, một khi thành công, không chỉ uy hiếp cực lớn với nước cộng hòa Viêm Hoàng, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới phát triển cả thế giới.

Từ Đông nói:

- Tiến sĩ, vậy chỗ thiếu hụt đó là cái gì?

Quản Bình nói:

- Chỗ thiếu hụt trí mạng này, cũng là mấu chốt nhất. Tuy tôi có thể đem gien người và gien động vật kết hợp lại sáng tạo ra thứ mới, tạo ra giống mới, nhưng mà, bởi vì là dung hợp nên không cách nào kế thừa trí tuệ. Nói cách khác, dù cho loại sinh vật này là chiến sĩ trời sinh, nhưng khi sáng tạo ra, cũng chỉ có trí tuệ cấp thấp, không cách nào so sánh với chúng ta, bởi vậy, nghiên cứu của tôi không thành công. Hiện tại tôi mới hiểu được, thì ra tôi là thành viên của chiến sĩ cầm tinh, xem ra, khổ tâm của tôi uổng phí rồi. Gien vốn là thứ cực kỳ phức tạp, cho dù các anh chịu cho tôi nghiên cứu, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không cách nào nghiên cứu ra huyền bí của chiến sĩ cầm tinh cả.

Tề Nhạc nói:

- Tiến sĩ, tôi đề nghị anh đem thành quả nghiên cứu hủy đi. Nếu như trên địa cầu xuất hiện đám quái vật như vậy, chỉ sợ nhân loại sinh ra khủng hoảng cực lớn. Tuy nghiên cứu của anh không có ác ý, nhưng không thể ngăn chặn hậu quả khó lường nếu có ai đó ác ý. Tưởng tượng nếu một người kết hợp với con người, tôi đã muốn ói. Chuyện này còn buồn nôn hơn cả việc Từ Đông làm tình với Phù Dung tỷ nha.

- Trời ơi, Tề Nhạc, anh muốn chết à. Anh mới làm tình với Phù Dung tỷ.

Từ Đông trợn mắt nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Gần đây anh phong lưu lỗi lạc, sẽ không quan tâm chuyện thu ai. Dù sao, cực phẩm như nàng rất khó tìm nha.

Hải Như Nguyệt nói:

- Tề Nhạc, bớt tranh cãi chuyện không ra thể thống gì đi.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng, Tề Nhạc không cam lòng cũng phải câm lặng. Hải Như Nguyệt nhìn qua Quản Bình nói:

- Tuy Tề Nhạc nói rất khó nghe, nhưng đạo lý vẫn đúng, tôi nghĩ thành quả nghiên cứu này quá đáng sợ.

Quản Bình nói:

- Tôi cũng tán thành quan điểm của các vị, nhưng mà, quốc gia bồi dưỡng tôi tới bây giờ, tuy thành quả này có mặt trái, nhưng tôi cũng chỉ giao cho quốc gia xử lý. Tôi tin tưởng, quốc gia sẽ không làm ra cái gì xấu đâu.

*****

Thiên Hồn nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của tiến sĩ, nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành viên mãn, hiện giờ tôi đi an bài chuyện về nước, thủ đô Thái Dương Quốc xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, các vị không thể dễ dàng rời khỏi nơi này. Diệt Dương, anh an bài chỗ ở cho họ, tôi đoán chừng, ngày mai chúng ta có thể rời đi rồi.

Thời điểm Thiên Hồn nhìn Diệt Dương bàn giao công việc, Tề Nhạc thông qua chiếc nhẫn trong tay nói chuyện với Thực Vật Hồn:

- Thực Vật Hồn muội muội, không nên đem quá trình chúng ta hành động nói ra ngoài, được chứ?

Tuy Thiên Hồn cùng Điện Não Hồn cũng thông qua hệ thống giám thị nhìn thấy một ít chuyện, nhưng có thể nhìn thấy từ đầu tới cuối, cũng chỉ có Thực Vật Hồn, hiện tại Tề Nhạc không muốn cho Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông biết rõ mình có năng lực sử dụng Kỳ Lân Tí.

Hải Như Nguyệt nói:

- Tiến sĩ, sau khi trở về anh có dự tính gì không? Dù sao anh cũng là thành viên Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tôi hy vọng...

Quản Bình giơ tay lên, ngăn cản nàng nói tiếp.

- Tôi là thành viên của nước cộng hòa Viêm Hoàng, phục vụ cho quốc gia, người nào cũng không cần nói, chỉ cần làm chuyện hữu ích cho quốc gia, tôi sẽ làm. Hiện giờ tôi muốn tìm hiểu về chuyện của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Như Nguyệt liếc mắt nhìn người của Viêm Hoàng Hồn, nói:

- Vậy thì tốt, chúng ta tìm địa phương nói chuyện đi.

Chuyện lần này thuận lợi hơn cả suy nghĩ của Thiên Hồn, thông qua đủ các con đường mà an bài, bọn họ từ đủ các con đường, mới ngồi lên được chuyến bay từ Thái Dương Quốc đi tới Singapore. Vì ngăn ngừa bị chú ý, bọn họ tận lực không tiếp xúc với nhau trong chuyến bay Singapore về nước. Vốn Thiên Hồn chuẩn bị an bài ngồi thuyền nhập cư trở về.

Dù sao, mục tiêu Quản Bình tiến sĩ vô cùng rõ ràng. Nhưng mà, có Kỳ Lân Châu của Tề Nhạc, vấn đề này được giải quyết dễ dàng, thậm chí còn tiết kiệm được tiền vé máy bay một người đấy. Theo Quản Bình tiến sĩ nói, trong Kỳ Lân Châu của Tề Nhạc có một không gian cực lớn, bên trong không khí rất trong lành, cũng có được ánh sáng, bên trong hoàn toàn sống được.

Mấy ngày nay, Tề Nhạc rất thanh nhàn, mỗi ngày đều tu luyện để khôi phục vân lực, lôi vân lực cùng thủy vân lực trải qua ba ngày đã khôi phục hoàn toàn, nhưng bởi vì sử dụng Kỳ Lân Tí, hắn phong vân lực cùng hỏa vân lực ở trạng thái cực kỳ yếu ớt, cho dù có sự trợ giúp của Kỳ Lân Châu, ít nhất còn cần thời gian mấy ngày mới khôi phục lại. Giải Trĩ cảnh cáo Tề Nhạc, tuy hiện tại có Kỳ Lân Châu trợ giúp khiến hắn khôi phục vân lực trước lúc sử dụng Kỳ Lân Tí.

Nhưng tốt nhất một tháng mới sử dụng một lần, dù sao, lực công kích của Kỳ Lân Tí tuy khủng bố, nhưng mang lại phụ tải quá lớn với thân thể. Cho nên, trước khi thực lực đủ mạnh, có thể không sử dụng thì không nên sử dụng, trong thời gian này tăng vân lực lên mới là chính đạo.

Biểu hiện hành động lần này của Tề Nhạc làm cao thủ Viêm Hoàng Hồn mở rộng tầm mắt, trong lúc vô hình hắn có mấy phần tôn kính, bởi vì chuyện này chấm dứt, bọn họ đều không nói về chuyện lần trước. Bởi vậy, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông cũng nhìn nhau, chỉ cho rằng Tề Nhạc dùng năng lực tàng hình của Kỳ Lân Ẩn giúp Viêm Hoàng Hồn ít chuyện mà thôi.

Ba ngày trước khi rời khỏi Thái Dương Quốc, Quản Bình tiến sĩ thì cố ý nghe Từ Đông, Hải Như Nguyệt nói chuyện về chủ đề Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hai người giải thích, hắn dần dần hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Cũng dần dần tiếp nhận việc này là thật, Quản Bình quyết định, sau khi trở về quốc gia sẽ bàn giao lại thành quả nghiên cứu cho quốc gia, cũng đi qua Tây Tạng, đi gặp Trát Cách Lỗ đại sư.

Sân bay nước cộng hòa Viêm Hoàng, Kinh Thành.

Sau khi đi tới đại sảnh phục vụ, Tề Nhạc thở sâu, nói:

- Không khí tổ quốc thật thoải mái a. Chỗ nào cũng không tốt bằng về nhà.

Sau đó đi vào trong toilet phón xuất Quản Bình từ Kỳ Lân Châu ra ngoài:

- Tề Nhạc, vì sao vừa rồi anh không giải thích với mọi người một chút?

Tề Nhạc như cười mà không phải cười nhìn hắn, nói:

- Giải thích cái gì?

Quản Bình tức giận nói:

- Chẳng lẽ thời điểm trong toilet anh và tôi cùng đi ra chung một gian sẽ không nghĩ gì sao? Bọn họ cho rằng chúng ta là đồng tính nam đấy, sao anh không cọn nơi nào khác chứ? Phải biết rằng, thiên hướng giới tính của tôi không có vấn đề gì đâu!

Nghe Quản Bình nói, những người chung quanh cười rộ lên, ngay cả Hải Như Nguyệt nghe xong cũng mỉm cười.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Không phải có rất nhiều người nổi tiếng từng nói sao, dâm đãng là do chúng ta, ai nói gì thì nói đi. Chúng ta hiểu mình là được rồi, quản người khác nói cái gì làm gì?

- Tôi...

Quản Bình biết rõ mình không có khả năng nói qua Tề Nhạc, nhưng nghĩ tới Tề Nhạc cam chịu nguy hiểm tính mạng đi cứu hắn ra ngoài, đành phải bất đắc dĩ nói:

- Tôi nhịn!

Hai chữ này vừa nói ra, mọi người cười càng lớn hơn.

Hai chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng lái tới trước đại sảnh phục vụ, ngừng trước mặt mọi người, con mắt Tề Nhạc sáng ngời.

- Móa, Land Rover Range Rover, là xe việt dã xa hoa! Tôi, tôi, tôi...

Thiên Hồn nhìn qua ánh mắt lóe sáng của Tề Nhạc, mỉm cười nói:

- Đây là đón chúng ta. Tề huynh đệ, có hứng thú đi tới tổng bộ Viêm Hoàng Hồn chúng tôi làm khách không?

Phải biết rằng tổng bộ Viêm Hoàng Hồn là bí mật cấp quốc gia nha, Thiên Hồn mời cũng đủ chứng tỏ hắn tán thành Tề Nhạc ra sao rồi.

Tề Nhạc nhìn trộm về phía Hải Như Nguyệt, lắc đầu, nói:

- Thôi lần sau đi.

Thiên Hồn mỉm cười nói:

- Tề huynh đệ, cửa Viêm Hoàng Hồn vĩnh viễn mở rộng ra cho mọi người, chúng ta vội vã trở về báo cáo, không lưu lại được. Qua mấy ngày tôi sẽ đi tìm anh. Chúng ta đi.

Nói xong, nhìn Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông chào hỏi rồi đi lên xe đầu tiên.

Điện Não Hồn giơ ngón cái với Tề Nhạc, nói:

- Huynh đệ, chúng ta hợp tác rất vui sướng, có cơ hội chúng ta nên thể nghiệm sinh hoạt, có chuyện cần tôi thì nói đi.

Cao thủ trong Viêm Hoàng Hồn không ai không phải là tinh anh trong cùng thế hệ, bọn họ đều có vốn tự ngạo. Thực tế trình độ máy tính của Điện Não Hồn là nhất lưu của Viêm Hoàng Hồn, mắt còn cao hơn đỉnh đầu, Tề Nhạc biểu hiện đã chinh phục tâm của hắn.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tốt! Có cơ hội tôi cam đoan anh sẽ đi tìm anh.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhai, mập mạp Điện Não Hồn lúc này mới bò lên xe.

- Sư phụ, tôi đi đây, sau khi tìm được nơi đặt chân tôi sẽ gọi điện cho ngài.

Người nói chuyện là Cơ Đức, khổ người của hắn to lớn, lại là người trong Viêm Hoàng Hồn, lúc này hắn nói hai chữ sư phụ rất rõ ràng.

- Đi, anh đi đi.

Tề Nhạc vẫy tay với Cơ Đức, tay của hắn lúc này có cảm giác mềm mại làm cho Tề Nhạc cúi đầu nhìn xuống, không biết Thực Vật Hồn đi tới bên cạnh hắn lúc nào.

Trong đầu của Tề Nhạc có âm thanh vang lên.

- Tề đại ca, anh cúi đầu xuống được không?

*****

Tề Nhạc nghe vậy liền cúi đầu xuống.

Gương mặt Thực Vật Hồn ửng đỏ, đột nhiên hai tay ôm lấy cổ Tề Nhạc, sau đó hôn nhẹ lên mặt của hắn.

- Cảm ơn anh đã bảo hộ em.

Lưu lại một câu đơn giản thế này, Thực Vật Hồn nhanh chóng chạy đi, trực tiếp ngồi ở ghế sau xe.

Cảm giác mềm mại trên mặt làm cho Tề Nhạc sững sờ, ngay cả Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông bên cạnh cũng ngẩn ngơ, Từ Đông giễu giễu nói:

- Lão đại, anh sao làm thế chứ! Ngay cả tiểu cô nương cũng không buông tha.

- Tôi...

Hải Như Nguyệt lạnh lùng lườm Tề Nhạc, trong mắt giống như có viết hai chữ —— cầm thú.

- Oan uổng ah! Các người đừng hiểu lầm.

Quản Bình vỗ vỗ vai Tề Nhạc, nói:

- Tôi cũng đi, một thời gian nữa tôi sẽ liên hệ với Như Nguyệt. Tề Nhạc, nam nhân không cần giải thích. Không phải anh nói, dâm đãng là do chúng ta, ai nói gì thì nói.

Nhìn thấy bóng lưng của Quản Bình không ngừng nhún nhún, hai tay Tề Nhạc giơ ngón giữa lên.

- Trời ơi!

- Xem ra, anh và những người Viêm Hoàng Hồn này ở chung không tệ.

Hải Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, lãnh đạm nói.

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Nhân phẩm tốt, không có biện pháp.

Hải Như Nguyệt mắt trợn trắng, Từ Đông bên cạnh mỉm cười dùng âm thanh mềm nhũn nói:

- Lão đại, anh thật đen!

- Tôi... Có thể nói một câu không?

- Không thể, chẳng lẽ anh không biết giải thích chính là ma quỷ à?

Hải Như Nguyệt nhìn hai nam nhân đấu võ mồm, vô ý thức lướt ngang vài bước, bày làm ra bộ dáng ta không quen các ngươi.

Một trung niên nhân tướng mạo bỉ ôi đi qua bên cạnh nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hải Như Nguyệt, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, muốn mua vé máy bay sao? Cho cô một vé này!

Nói xong, hắn đưa tấm vé tới trước mặt Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt lãnh đạm nói:

- Không cần.

Trung niên nhân bĩu môi, tiếp tục đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm.

- Bà mẹ nó, thực mẹ nó lớn, chẳng lẽ bên trong là hai quả bóng chuyền.

Âm thanh của hắn tuy thấp, nhưng người như Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc cùng Từ Đông làm sao có thể không nghe thấy đây?

Tề Nhạc cùng Từ Đông còn đấu võ mồm với cũng liếc nhau, hai gia hỏa này đồng thời cười ha hả.

Sắc mặt Hải Như Nguyệt tái lại, trước khi nàng bạo phát, Tề Nhạc cùng Từ Đông vội vàng đưa tay ngăn cản nàng lại, Từ Đông nói:

- Như Nguyệt, làm gì so đo với loại tiểu nhân này chứ?

Tề Nhạc ở bên cạnh phụ họa.

- Đúng đấy, cũng được a. Người này thật sự không biết nói chuyện, sao có thể dùng bóng chuyền để ví von chứ, thật không có ánh mắt, tối thiểu nhất cũng là quả bóng đá chứ!

- Tề Nhạc.

Một tiếng thét lên làm vô số người chung quanh chú ý nhìn qua, thân thể Tề Nhạc trùn xuống nhảy tới phía trước, sắc mặt Hải Như Nguyệt đỏ hồng nhìn qua Tề Nhạc ở cách đó mười mét, trên mặt nàng đỏ ửng cũng không phải vì ngượng ngùng, mà là vì xấu hổ và giận dữ, nhìn Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đi, anh tốt lắm! Chúng ta chờ xem.

Tề Nhạc le lưỡi, nói:

- Tôi không sợ. Phách Vương Long, chúng ta đã nói chuyện với nhau rôi, vì tôi tìm được một chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho dù có chuyện gì cô cũng không được làm khó tôi.

Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, đi cùng Từ Đông tới gần Tề Nhạc.

- Đương nhiên sẽ không, tôi giống ngươi quan báo tư thù sao?

Nhìn thấy gương mặt của Hải Như Nguyệt nở nụ cười sáng lạng như hoa, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác gai óc trên người nổi lên, hắn phát hiện, dường như Hải Như Nguyệt còn có mặt này, nụ cười của nàng, ngược lại giống như đang cười đắc ý vì sắp hại chết người. Ngay cả cảm giác sợ độ cao khi ngồi trên máy bay cũng bị nụ cười của nàng làm tan biến.

Một chiếc Cadillac xuất hiện trước ba người, Hải Như Nguyệt nói:

- Lên xe đi.

Lái xe tới đón bọn họ là Chu thúc, vừa lên xe, Tề Nhạc vội vàng chào hỏi Chu thúc, đối với vị lão nhân này, hắn phi thường tôn kính.

Chu thúc cau mày nhìn Tề Nhạc, có chút bất mãn nói ra:

- Tề Nhạc, lần này anh làm quá rồi. Tiểu thư vì tìm anh, còn kém việc lật Kinh Thành lên đấy.

Tề Nhạc lườm qua Hải Như Nguyệt ngồi đối diện với mình, ngạc nhiên nói:

- Như Nguyệt, cô quan tâm tơi như vậy từ lúc nào thế?

Hải Như Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Đừng có thiếp vàng lên mặt của mình, tôi quan tâm tới tương lai của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, ai quan tâm tới người như anh. Hiện tại anh đã bị đại học Thanh Bắc khai trừ, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng, nếu như anh nguyện ý, tôi có thể mang anh đi tới nhập học, cũng làm nữ nhân kia biến mất khỏi trường.

Trên mặt Tề Nhạc vốn tươi cười khi nghe được câu này, thần sắc trên mặt biến đổi, gương mặt Hứa Tình hiện ra trước mặt của nàng, hận nàng sao? Không, Tề Nhạc chưa bao giờ hận mỹ nữ. Hắn gần đây cho rằng, một nam nhân đi tranh đấu với nữ nhân, vốn là chuyện rất vô sỉ. Than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói:

- Thôi đi, qua rồi thì thôi, cần gì vì tôi mà phá hư tiền đồ của người khác chứ?

Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn qua hắn, nói:

- Vậy anh không sợ tiền đồ của mình bị hủy sao?

Tề Nhạc bỉu môi nói:

- Tôi là côn đồ ngay cả trường cấp hai cũng không tốt nghiệp được, đến Thanh Bắc chỉ là lăn lộn một phen thôi, tôi có tiền đồ gì chứ. Thôi được rồi, với bổn sự của cô, nếu nguyện y, tùy tiện có thể đổi trường học cho tôi.

Hải Như Nguyệt nói:

- Tôi thấy anh không còn muốn đến trường, như vậy tốt, không phải anh muốn có công việc sao, muốn tự lực cánh sinh sao, có đấy, tôi an bài công việc cho anh. Từ tầng dưới chót làm lên.

Con mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:

- Tốt! Chị Như Nguyệt, vậy nhất định an bày cho tôi ở công ty nhiều mỹ nữ đấy, như thế nào đây? Tôi nghe Minh Minh nói, cô khống chế một tập đoàn lớn, chút việc nhỏ này chắc không thành vấn đề đâu.

Vi mỹ nữ, lần đầu tiên hắn gọi chị Như Nguyệt.

Tề Nhạc chỉ tùy tiện nói ra, nhưng không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại gật gật đầu, nói:

- Tốt, tôi nhất định sẽ an bài địa phương mỹ nữ nhiều như mây cô anh.

Từ trong mắt của nàng, Tề Nhạc nhìn thây một tia giảo quyệt, trong nội tâm có chút bất an.

- Tôi ở nơi nào?

Hải Như Nguyệt nói:

- Xét thấy anh lần này trộm đi, về sau anh sẽ ở biệt thự Long Vực. Cũng thuận tiện việc tôi giám thị anh.

- Ở đâu không thành vấn đề, biệt thự Long Vực là nơi tốt, nhưng mà, anh không được hạn chế tự do của tôi a.

Tề Nhạc thử thăm dò.

Hải Như Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Anh là gì của tôi? Tại sao tôi phải hạn chế anh? Chỉ cần ở Kinh Thành, chỉ cần tôi còn cảm giác được khí tức của anh, anh muốn gặp nguy hiểm cũng không dễ dàng.

Từ Đông nói:

- Tôi thì sao? Tôi vẫn ở lại Thanh Bắc a, tôi cảm thấy hoàn cảnh ở đó hợp với tôi hơn.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi thấy, anh cảm thấy mỹ nữ ở đó thích hợp với anh hơn thì đúng hơn đấy.

Hải Như Nguyệt trợn mắt nhìn Từ Đông, nói:

- Anh tùy tiện, tôi mới lười quản anh. Nhưng mà, anh cũng phải tu luyện gấp rút, dù sao, thời gian hai tháng không còn bao lâu đâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)