← Ch.050 | Ch.052 → |
Trong mười cuộc tỷ thí ngày hôm nay, mình nhất định phải xuất hiện hai lần mới được, long lực là có hạn, chỉ có tận lực tiết kiệm long lực, dùng tốc độ nhanh nhất chấm dứt chiến đấu trước mắt mới có khả năng chiến đấu lần thứ hai, có trời mới biết thực lực của bốn tên gia chủ mạnh ra sao.
Nhưng mà, Hải Như Nguyệt lại thất sách, thời điểm nàng ngưng tụ Thần Long Chân Thân, hoảng sợ phát hiện một thức Long Dược Thập Bát Kích này tiêu hao vân lực lớn như thế, so về chín kích trước đó còn tiêu hao nhiều hơn, sau khi dùng Thần Long Chân Thân nàng đã hối hận, nhưng vân lực đã thi triển thì không cách nào thu hồi, đành phải cố hết sức ổn định kinh hãi trong lòng, đem một kích này thi triển hoàn toàn.
Tương lai sau đó, khi thực lực tăng lên Hải Như Nguyệt mới hiểu được, Thần Long Chân Thân là một đường ranh trong Long Dược Thập Bát Kích, sau kích thứ mười, uy lực của Long Dược Thập Bát Kích gia tăng trên phạm vi lớn, nhưng vân lực tiêu hao cũng tăng lên tương ứng. Không có đại lượng vân lực ủng hộ, thì khó thi triển. Muốn thi triển kỹ năng Long Dược Thập Bát Kích kích thứ chín về sau, phải có thực lực bảy vân mới tu luyện được, chỉ có điều Hải Như Nguyệt cũng không phải chiến sĩ cầm tinh long bình thường, bởi vì đặc tính huyết mạch, cho nên nàng đạt tới sáu vân mới có thể miễn cưỡng sử dụng Thần Long Chân Thân.
Lực uy hiếp của Thần Long Chân Thân không cần nghi vấn, một ngụm long viêm vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ vân lực của Hải Như Nguyệt, không phải nàng không muốn trực tiếp công kích Chu Thiên Lộc, không phải nàng không nắm chắc đánh chết Chu Thiên Lộc, nhưng trong tình huống trước mắt, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không phải đối địch với bốn đại gia tộc, đều là thủ hộ giả phương đông, làm sao kết thâm thù với nhau chứ?
Kỳ thật, nếu Chu Thiên Lộc không nhận thua, chỉ cần đợi lát nữa, Hải Như Nguyệt cũng không còn duy trì được hình thái Thần Long Chân Thân, đáng tiếc, dưới loại tình huống này, đổi lại bất luận là người nào cũng nhận thua, dù sao Hải Như Nguyệt thể hiện thực lực quá đáng sợ.
Cự long biến mất, Hải Như Nguyệt toàn thân bao phủ long lân phiêu nhiên hạ xuống, nhìn thân ảnh của nàng, Tề Nhạc cùng Từ Đông đồng thời biến sắc. Có lẽ người của bốn đại gia tộc không nhìn ra biến hóa của Hải Như Nguyệt, nhưng bọn họ đồng dạng là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ đã phát hiện biến hóa trong đó. Đạt tới sáu vân, Hải Như Nguyệt có thể dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ hai, nhưng long lân trên người của nàng thưa thớt hơn trước một chút, đôi mắt cũng từ màu đỏ biến thành màu xanh da trời, tuy long khí vẫn nồng đậm như trước, nhưng hai người cũng cảm giác được thực lực của nàng đã yếu đi.
Hiển nhiên Chu Thiên Lộc không có phát hiện loại tình huống này, dò xét trên thân một chút, nói:
- Đa tạ chiến sĩ long hạ thủ lưu tình, ngài không hổ là chiến sĩ mạnh nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cuộc tỷ thí này tôi thua.
Với tư cách Chu gia gia chủ, cũng là tứ đại gia tộc tộc trưởng trong lớn tuổi nhất một vị, Chu Thiên Lộc còn là phi thường có phong độ.
Hải Như Nguyệt chỉ nhìn hắn gật đầu, đi về hướng của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Tề Nhạc cùng Từ Đông liếc nhau, Từ Đông nhìn hắn gật đầu, lại nhyas mắt với Hải Như Nguyệt, sau đó đi ra ngoài.
Hải Như Nguyệt đi đến bên cạnh Tề Nhạc liền dừng lại, nàng thở sâu, miễn cưỡng vận hành long lực không còn thừa lại bao nhiêu của mình, tận lực không lộ ra mánh khóe gì đó, ít nhất cũng phải bảo trì hình thái biến thân giai đoạn đầu tiên. Lúc này, trong nội tâm nàng tràn ngập hối hận, thắng trận đầu, nhưng mà, thực lực lại tiêu hao quá lớn, chiếu tình huống này mà nhìn, mình không cách nào ra tay lần thứ hai, mà thực lực của bốn tộc trưởng quá mạnh mẽ. Tình huống không lạc quan.
Thời điểm tâm tình của Hải Như Nguyệt phức tạp mà sa sút, một bàn tay ấm áp cầm long trảo của nàng, trong nội tâm Hải Như Nguyệt cả kinh, vừa định vô ý thức phát động công kích, nhưng sau khi nhìn thấy con mắt sáng ngời. Chính là tay của Tề Nhạc.
- Còn lại giao cho chúng ta, cô nên nghỉ ngơi thật tốt.
Âm thanh của Tề Nhạc rất thấp, dùng khí tức Kỳ Lân bao hàm, chỉ có Hải Như Nguyệt mới nghe được, tuy âm thanh của hắn rất nhẹ, nhưng Hải Như Nguyệt lại nghe được quyết tâm trong đó.
Một cổ năng lượng ấm áp trong tay Tề Nhạc truyền đến, năng lượng cũng không phải rất mạnh, nhưng lại phi thường nhu hòa, làm cho vân lực Kỳ Lân dung hợp với long lực của bản thân Hải Như Nguyệt, sinh ra biến hóa về chất, Hải Như Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, lúc trước bởi vì sử dụng Thần Long Chân Thân cho nên tiêu hao vân lực cực lớn, nhưng lúc này cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, vân lực của Tề Nhạc cũng không cường đại, nhưng lại như dòng suối nhỏ không ngớt không dứt.
Có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng nhìn nàng, Hải Như Nguyệt thấp giọng nói:
- Vân lực của anh tăng lên trình độ nào rồi?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Rất mạnh sao? So về cô thì tôi còn kém rất nhiều. Tôi là vương của cầm tinh, bất luận trước kia là lưu manh cũng tốt, là côn đồ cũng được, hiện giờ trách nhiệm của tôi chính là làm chút chuyện cho chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhìn kìa, tỷ thí của dâm hổ sắp bắt đầu rồi.
Từ Đông đi ra ngoài đồng thời, Giang Tô Từ gia gia chủ từ chí xa cơ hồ là không chút do dự chào đón. Tứ đại gia tộc vừa mới thua một hồi, làm cho vị này tánh tình nóng nảy Từ gia gia chủ phi thường bất mãn, thân thể chung quanh ánh lửa bành trướng, ngạo nghễ hướng Từ Đông nói:
- Để tôi lĩnh giáo bản lĩnh của lục địa chi vương cầm tinh hổ một chút.
Động tác của Từ Đông hơi ngừng lại, khí tức trên người hơi biến hóa.
- Tốt, xin chỉ giáo.
Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, âm thanh Từ Đông biến hóa, không còn mềm nhũn như trước, mà là phi thường trầm thấp, giống như tận lực đè nén âm thanh của mình. Trong nội tâm khẽ động, đột nhiên hắn nhớ tới Hải Như Nguyệt đã từng với hắn Từ Đông là người Giang Tô Từ gia, hơn nữa xuất thân từ danh môn vọng tộc, đều là họ Từ, hắn có quan hệ thân thích với gia chủ Từ gia sao?
Hải Như Nguyệt như nhận ra nghi hoặc trong nội tâm Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Gia chủ Từ gia chính là ông nội Từ Đông. Từ khi Từ Đông trở thành chiến sĩ cầm tinh, hắn bắt đầu che dấu thực lực của mình ở gia tộc. Năm đó, Trát Cách Lỗ đại sư từng chia sẻ tâm tư với hắn, hy vọng hắn tạm thời không cho người trong gia tộc biết hắn là chiến sĩ cầm tinh. Tuy Từ Đông có chút dâm đãng, nhưng là người rõ lý lẽ, anh yên tâm đi, anh ta không có gì đâu.
Tề Nhạc nhìn qua tổ tôn hai người đứng ở vị trí trung tâm Quỷ Kiến Sầu mà có chút im lặng, hắn cũng rất muốn nhìn một chút Từ Đông sẽ xử lý trận tỷ thí này thế nào. Chiến sĩ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, thực lực Từ Đông cũng chỉ kém hơn Hải Như Nguyệt, rốt cuộc hắn phải đối mặt với gia gia của mình như thế nào?
*****
Trong lúc suy tư, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác tay mình mát lạnh, tay hắn cầm chặt long trảo của Hải Như Nguyệt đã biến đổi rồi, lần đầu tiên hắn phát hiện, ngón tay của Hải Như Nguyệt lại thon dài như thế, bàn tay mềm mại nhưng tràn ngập lực lượng, cầm trong tay thoải mái không nói nên lời.
Hải Như Nguyệt như không có xảy ra chuyện gì, ánh mắt nhìn qua chiến trường, nhưng nàng cầm chặt tay Tề Nhạc làm cho Tề Nhạc có cảm giác khác thường.
Bên hông đau xót, thiếu chút nữa Tề Nhạc hét thành tiếng, không biết Minh Minh từ lúc nào tới gần hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bờ môi khẽ nhúc nhích, âm thanh như có như không truyền vào tai.
- Tôi rời đi trong thơi gian ngắn anh đều làm những chuyện này sao? Anh cùng chị Như Nguyệt...
Trong nội tâm Tề Nhạc hô to oan uổng, nhưng hắn chưa bao giờ luyện qua môn truyền âm nhập mật này, mà Hải Như Nguyệt lại ở bên người, còn không biết nên trả lời với Minh Minh ra sao. Đành phải đưa ra ánh mắt đáng thương nhìn nàng. Thì ra được mỹ nữ chú ý không phải hạnh phúc. Mình bây giờ đứng ngồi không yên rồi.
Bất luận là cùng Hải Như Nguyệt hay là Minh Minh, đều cảm giác có vài phần ái muội, nhưng không có chân thật, từ góc độ nội tâm mà nhìn, đương nhiên Tề Nhạc có thiên hướng với Minh Minh không tệ với mình nhất, nhưng không biết vì cái gì, những ngày gần đây hắn có cảm giác trái tim Hải Như Nguyệt ngoài lạnh trong nóng, phi thường cô đơn. Thời điểm cầm chặt tay của nàng, cảm giác cô tịch bất lực kia càng rõ ràng hơn. Cho dù là nữ nhân cường đại hơn nữa cũng có một mặt này.
Vừa nghĩ, Tề Nhạc trở tay cầm tay Minh Minh, cho thân thể của nàng đứng bên cạnh mình, vân lực Kỳ Lân không ngừng truyền vào người của Hải Như Nguyệt.
Chiến đấu đã bắt đầu, Từ Thành Viễn tính tình nóng vội, hắn công kích cũng hỏa bạo như tính cách của hắn. Không có rực rỡ hoa lệ mánh khóe, hai tay chấn động, mười ngón tay bắn ra mười đạo hỏa diễm bao trùm Từ Đông.
Động tác của Từ Đông cũng không nhanh, sau khi dùng dị hóa, trên người của hắn có một tầng lông trắng dày đặc, trong đó thỉnh thoảng có một ít lông đen, hình thành đường vân màu đen, cánh hổ sau lưng mở ra, cơ bắp trên người cực kỳ ưu mỹ, tuy cũng không có áo giáp ngoài, nhưng bộ lông trắng đen này không đơn giản như thế. Mười đạo hỏa diễm lập tức công kích vào thân thể của hắn, đùi phải Từ Đông có chút thu ra sau, trong miệng phát ra tiếng hổ gầm, hai tay bành trướng gấp ba lần lúc trước, nhanh như thiểm điện đánh về phía trước hai luồng bạch quang như cối xoay nhanh chóng đánh về phía trước, hóa giải toàn bộ mười đạo hỏa diễm này.
Từ Thành Viễn quát to, trong mắt như muốn phun lửa, sau khi phát ra mười đạo hỏa diễm này, lập tức nắm lại thành đấm, hồng sắc quang mang chung quanh thân thể bốc cháy như hỏa diễm, đứng trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu như một mặt trời nhỏ, hào quang chói mắt.
Hải Như Nguyệt có chút giật mình nói:
- Chẳng lẽ hắn muốn tốc chiến tốc thắng? Năng lượng thật mạnh.
Tề Nhạc cũng giật mình, trong bốn loại vân lực của hắn có hỏa vân lực, mà vị gia chủ Từ gia này là sử dụng năng lực hỏa tinh khiết làm hỏa diễm, năng lượng cường đại như thế, tuyệt đối không chênh lệch với Chu Thiên Lộc chút nào, cũng khó trách hắn hung hăng càn quấy tới mức phóng thích năng lượng của mình ra ngoài.
Lúc Từ Đông hỏa giải công kích đầu tiên của Từ Thành Viễn, Từ Thành Viễn đã làm một động tác khiến người nghẹn họng trân trối, thân thể của hắn bởi hai tay dang rộng ra hai bên, sau đó vẫy tay như chim đập cánh, dưới năng lượng hỏa diễm phụ trợ cực lớn, thân thể của hắn lại bay lên không trung, vào lúc này lại bay lên không trung, mà thời điểm cao thủ đối chiến, hắn bay lên không trung một cách chậm rãi, trước không cân nhắc hắn bằng vào thân thể bay lên không trung khó khăn bao nhiêu, nhưng mục tiêu khi bao là quá dễ công kích. Ở đây đều là cao thủ, huống chi hắn đối mặt với chiến sĩ cầm tinh hổ, nhưng không có làm ra động tác đề phòng nào, thật là khiến người ta khó hiểu.
Tề Nhạc lặng lẽ buông tay của Hải Như Nguyệt cùng Minh Minh r, không biết vì cái gì, trong lòng của hắn có một loại dự cảm, công kích mà Từ Thành Viễn sắp phát động thì Từ Đông không đỡ được.
Thời điểm Tề Nhạc lặng lẽ ngưng tụ vân lực Kỳ Lân của mình, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Từ Đông, đột nhiên Từ Đông dừng tất cả động tác, cất cao giọng nói:
- Thỉnh Từ gia chủ chờ một chút.
Thân thể Từ Thành Viễn ở giữa không trung không có chút dừng lại, ngược lại trở nên mạnh mẽ hơn trước.
- Chờ cái gì?
Âm thanh Từ Đông rất bình tĩnh, nói:
- Không nghĩ tới Từ gia chủ đã tu luyện thành tuyệt kỹ bất truyền của Từ gia là Đại Diệt Nhật Thần Thuật, cuộc tỷ thí này không cần tổn thương hòa khí, tôi nhận thua.
Vừa nói, thân thể của hắn bay về sau, bạch quang lóe lên, đã trở lại bên người Tề Nhạc.
Đột nhiên Từ Đông nhận thua không chỉ gia chủ bốn gia tộc kinh ngạc, mà ngay cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng rối loạn, Yến Tiểu Ất giật mình nói:
- Tôi nói Đông ca, sao anh lại nhận thua dễ như vậy? Anh chưa làm gì mà.
Âm thanh Từ Đông đè thấp rất nhiều, với tư cách chiến sĩ cầm tinh hổ, âm thanh là một trong những năng lực của hắn, dùng thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn có thể đem âm thanh khống chế trong một khu vực cực nhỏ.
- Đại Diệt Nhật Thần Thuật là tuyệt kỹ áp dưới rương của Từ gia, tôi không nghĩ tới vừa bắt đầu gia gia đã dùng tới tuyệt kỹ này rồi. Đại Diệt Nhật Thần Thuật không cách nào tu luyện thành công, mỗi một lần thi triển, cần tiêu hao tính mạng của mình mới dùng được, nói cách khác, một lần thi triển Đại Diệt Nhật Thần Thuật, thọ nguyên sẽ giảm xuống.
- Nhưng không thể phủ nhận là, Đại Diệt Nhật Thần Thuật đúng là một trong những loại tuyệt kỹ hỏa hệ mạnh nhất, nhưng cũng trả giá cực lớn, mà uy lực của nó cực kỳ khủng khiếp. Tôi là đích tôn của Từ gia, là trưởng tôn, mới có cơ hội học được loại thần thuật này, nếu như muốn chống lại Đại Diệt Nhật Thần Thuật của gia gia tôi, tôi cũng cần thi triển Đại Diệt Nhật Thần Thuật mới được.
- Hoặc là chờ tôi đạt tới sáu vân, có Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn hai mới có thể ngăn cản. Đã nhất định là thua, tôi cần gì hao phí thọ nguyên của gia gia chứ? Ai, một chữ danh, hại người rất nặng ah! Gia gia vì muốn lấy được điểm cao cho gia tộc, lại dùng năng lực bá đạo như thế này.
Hỏa diễm chung quanh thân thể Từ Thành Viễn đã biến mất, hắn phiêu nhiên hạ xuống đất, sắc mặt đã không còn hồng nhuận như lúc trước, ở cách trăm mét, hắn nhìn Từ Đông, trầm giọng nói:
- Chiến sĩ hổ, xin hỏi vì sao anh biết được bí mật của Từ gia. Đại Diệt Nhật Thần Thuật hình như không phải ai cũng biết a.
Từ Đông mỉm cười, vẫn dùng âm thanh trước đó nói:
- Trên thế giới này không có bí mật tuyệt đối. Đại Diệt Nhật Thần Thuật Từ gia trước kia cũng không phải chưa từng sử dụng qua. Tôi kế thừa năng lực của chiến sĩ hổ, đồng dạng cũng kế thừa một phần trí nhớ, đương nhiên cũng đoán được năng lực gia chủ sử dụng là gì. Tốt rồi, hiện tại chúng ta một thắng một thua, thế cục ngang tay, không biết quý phương phái vị gia chủ nào?
*****
Nghe Từ Đông giải thích, trong nội tâm Tề Nhạc thầm thở ra một hơi, vừa rồi Từ Đông nhận thua, không chỉ có hắn, mỗi một vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều xuất hiện một cảm giác nghi hoặc. Phải biết rằng, tuy tỷ thí hôm nay có mười trận, nhưng đối với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà nói, mỗi một trận đều là mấu chốt. Từ Đông với tư cách cường giả đệ nhị của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại bại như vậy, sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với cuộc tỷ thí.
Tề Nhạc nhìn qua Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt nhìn hắn gật đầu, hai người chỉ trao đổi ánh mắt đơn giản một chút, bọn họ từ trong ánh mắt của nhau nhận ra đối phương tín nhiệm Từ Đông.
Trầm Trác từ phe của bốn đại gia tộc đi ra, đứng ở bên cạnh Từ Thành Viễn, hắn cũng không biết Đại Diệt Nhật Thần Thuật là năng lực gì, nhưng Từ Thành Viễn có thể trực tiếp dọa chiến sĩ hổ nhận thua, làm hắn phải lau mắt mà nhìn Từ Thành Viễn. Hắn là một người có dã tâm, nếu không cũng không hẹn bốn đại gia tộc tới Kinh Thành và khai mở hội giao lưu với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Từ Thành Viễn thắng một trận, khiến thanh danh Từ gia tăng cao làm hắn không muốn.
Gương mặt của hắn mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt Trầm Trác nhìn qua Tề Nhạc.
- Vừa rồi chiến hai trận, hai bên đều có một thắng. Bên chúng tôi toàn là tộc trưởng xuất thủ, không biết các hạ với tư cách là vương của cầm tinh, Kỳ Lân có nên ra mặt không?
Khiêu chiến vương của cầm tinh, nghe thì khí thế kinh người, nhưng mỗi người ở đây đều rõ, Kỳ Lân luôn luôn là người yếu nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng là một điểm mạnh nhất. Nói hắn yếu, là vì năng lực công kích và phòng ngự của hắn kém hơn các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác rất nhiều. Nói hắn mạnh nhất, chính là hắn đạt được toàn bộ bảo hộ của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, càng có thể sử dụng đủ loại năng lực phụ trợ các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vậy, thời điểm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới xuất hiện, Kỳ Lân là mục tiêu công kích đầu tiên của đám hung thú.
Theo thời gian qua đi, theo nhiều đời chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cố gắng, số lượng hung thú viễn cổ giảm đi rất nhiều, rất ít khi đi ra ngoài gây hại, nhưng Kỳ Lân là nhược điểm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chẳng còn là bí mật của thủ hộ giả phương đông. Nhưng mà, tuy Kỳ Lân không được, nhưng cũng tuyệt đối là hạch tâm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Trầm Trác khiêu chiến đủ thấy chỗ ngoan độc của hắn
Minh Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đối phó ông mình tôi là đủ rồi, không cần Kỳ Lân xuất hiện.
Trầm Trác cố ý làm ra bộ dáng kinh ngạc, nói:
- Ah? Chẳng lẽ Kỳ Lân sợ chiến sao? Tôi nghĩ, với tư cách là vương của cầm tinh, cũng không phải là người lấy đồng bạn ra làm bia đỡ a.
Điền Thử ở sau lưng Tề Nhạc tức giận nói:
- Lão gia hỏa này cực kỳ âm hiểm, lão đại, anh đừng mức lừa.
- Bản Chúc Tương Dị Hóa.
Quang mang trong mắt Minh Minh sáng rực, lông vũ năm màu xuất hiện, ánh sáng rực rỡ bao phủ thân thể của nàng, sau khi dị hóa xong, bản thân Minh Minh mượt mà và đẹp hơn trước.
- Chờ một chút, Minh Minh.
Tề Nhạc cười, mấy người quen thuộc hắn rất rõ ràng, đó là nụ cười dâm đãng bình thường của hắn.
Minh Minh quay đầu lại nhìn qua Tề Nhạc, nhìn thấy nụ cười quen thuộc này nàng không có cảm giác phiền chán, ngược lại cảm thấy phi thường thân thiết.
- Làm gì? Trận thứ ba để tôi. Tôi mà thua vẫn còn Quản đại ca và chị Mạch Địch mà.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi cảm thấy gia chủ Trầm gia nói rất đúng, với tư cách Kỳ Lân, tôi làm sao để cho những đồng bạn của mình ngăn cản giúp mình được? Cho nên, trận đấu này sẽ do tôi, cho dù tôi thua, cũng không có tổn thất gì cả, các người nghỉ ngơi cho tốt đi.
Từ Đông lựa chọn giơ ngón cái với Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Lão đại, tốt lắm, kế sách do anh nghĩ ra thì anh làm đi.
Trong nhận thức của hắn, Tề Nhạc quyết định xuất hiện chính là liều mất một gã cao thủ của đối phương, vì muốn đạt thắng lợi cuối cùng cho bọn họ. Dù sao, song phương chỉ có một người mới được tiến hành hai trận mà thôi, mà tộc trưởng là người mạnh nhất của bốn đại gia tộc, chỉ cần liều mất một người, đối với phương của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dùng cách này thủ thắng, Từ Đông là người thông minh, lập tức nghĩ đến Tề Nhạc xuất hiện sẽ có khả năng ảnh hưởng tới quyết đấu.
- Không được, anh không thể đi.
Hải Như Nguyệt kéo Tề Nhạc lại.
Tề Nhạc ngẩn người, nhìn nàng nói:
- Vì cái gì?
Đôi mắt của Hải Như Nguyệt giấu sau mặt nạ lập lòe, trong lúc nhất thời không cách nào ngăn cản được. Từ Đông đã chỉ ra "Chiến thuật" của Tề Nhạc, đúng a! Mình có lý do ngăn cản sao?
Minh Minh nói:
- Đúng, Tề Nhạc, anh không thể đi. Đây không phải chuyện đùa, người ta đều là cao thủ, nếu anh bị thương gì, chúng tôi phải làm sao bây giờ?
Nói xong câu nói sau cùng, gương mặt của nàng đỏ lên.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Có hai vị mỹ nữ quan tâm, tôi có cảm giác tinh thần tăng cao gấp trăm lần! Không phải là gia chủ Trầm gia sao? Tôi sẽ cho các người nhìn, đừng quên, tôi là con gián đánh không chết, thương thế không làm gì được tôi đâu.
Tay phải có chút uốn éo, sau đó thoát ra khỏi tay Hải Như Nguyệt, đi nhanh tới trước mặt Trầm Trác.
Âm thanh Tề Nhạc nói chuyện rất lớn, Trầm Trác nghe rành mạch, thiếu chút nữa hắn tức giận phun máu, tiểu côn đồ này còn dám thể hiện trước mặt ta, cho dù không thể giết hắn, thì cũng làm cho hắn đẹp mặt.
Tề Nhạc đi ra ngoài, hiện giờ hắn không phải một người, mà là đại biểu cho Kỳ Lân cùng toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho dù Hải Như Nguyệt có bá đạo, thời điểm này cũng không thể kéo hắn quay về, đứng tại sau đội ngũ, hô to một tiếng.
- Cẩn thận.
Tề Nhạc quay đầu cười cười, nói:
- Yên tâm đi, nếu tôi thắng, cô sẽ lấy thân báo đáp đúng không?
- Anh đi chết đi.
Hải Như Nguyệt cùng Minh Minh trăm miệng một lời trách cứ hắn. Hai người nói xong, mới tỉnh ngộ lại, đối mắt nhìn nhau, may mắn là sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, cho dù xấu hổ cũng không nhìn ra. Mạc Địch đằng sau che miệng cười khẽ, mập mạp Điền Thử cũng có chút si ngốc. Yến Tiểu Ất thì chọc chọc Từ Đông, thấp giọng nói:
- Từ ca, tại sao anh lại nói thế.
Từ Đông tức giận lườm hắn một cái, nói:
- Lão nương biết rõ, còn cần anh nhắc nhở.
Con mắt Yến Tiểu Ất mở to ra.
- Lão, lão nương... , mả mẹ nó, Từ Đông, anh quá dâm đãng, sau này tôi sẽ gọi anh là Đông di.
Từ Đông dùng âm thanh mềm nhũn nói:
- Tùy anh, ai ôi!!! Bàn tay trắng nhỏ! Mới tới a.
Vừa nói, hắn vuốt ve tay phải của Yến Tiểu Ất.
- Ah!
Yến Tiểu Ất kêu thảm một tiếng, lập tức rút tay về, dùng sức lau quần áo.
- Từ Đông, anh chính là dâm hổ, tôi, tôi, tôi...
Từ Đông cười hắc hắc, nói:
- Tiểu tử, học tập thêm một chút. Anh còn quá non. Trong trường hợp này, khẩn trương là không nên.
*****
Yến Tiểu Ất im lặng nhìn qua Từ Đông, áp lực trong nội tâm giảm đi rất nhiều, hắn mới nhìn thấy chuyện này lần đầu tiên, tuy không cần hắn xuất hiện, nhưng áp lực là có. Từ Đông đã sớm nhìn ra hắn khẩn trương, bởi vậy trêu chọc hắn hai câu, giúp hắn buông lỏng một chút, nếu so trình độ dâm đãng, Yến Tiểu Ất còn chênh lệch với Từ Đông rất nhiều.
Một bên Quản Bình, Mạc Địch cũng cười, chỉ có ánh mắt Điền Thử rơi vào người Mạc Địch, trong tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không ai không khẩn trương, nhưng tâm của họ lại đặt vào cuộc quyết đấu này.
Tề Nhạc đi tới trước mặt Trầm Trác, mỉm cười, nói:
- Thật không nghĩ tới, chúng ta nhanh gặp mặt như thế, Vân tỷ vẫn khỏe chứ?
Trầm Trác nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, nam nhân côn đồ trước mắt của hắn lại biến thành cao lớn và bình tĩnh như vậy khi đối mặt với hắn, hình như lần trước đánh giá hắn không đúng a.
- Vân nhi rất tốt, nhưng thực lực còn yếu, không thể tham gia hội giao lưu. Chúng ta có thể bắt đầu chưa? Kỳ Lân các hạ.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Làm ra thủ thế mời, tay phải kéo Kỳ Lân Ẩn, thân thể đã tiêu thất vào hư không.
Trong nội tâm Trầm Trác cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, lúc trước Tề Nhạc xuất hiện làm cho hắn đoán được trên Kỳ Lân côn đồ này có một kiện bảo bối ẩn hình, cho nên, thời điểm thân thể Tề Nhạc vừa biến mất, tay phải Trầm Trác đánh tới trước mặt, một cổ năng lượng màu xanh tán dật ra ngoài, bao trùm phạm vi mười mét trước mặt. Trầm Trác biết rõ, thực lực Tề Nhạc cũng không được, chỉ cần mình có thể công kích trúng, tinh thần sẽ tiến hành khóa hắn lại, hắn tàng hình cũng bị mình phát giác thôi.
Đáng tiếc, ý định của Trầm Trác đã thất bại, toàn bộ năng lượng công kích đánh không trung, Tề Nhạc hoàn toàn biến mất, ngay cả một tia dấu vết cũng không để lại.
Đổi lại những người khác, chỉ sợ đã bị năng lực tàng hình của Tề Nhạc làm khó, nhưng mà Trầm Trác sẽ không, thân là gia chru Trầm gia, suy nghĩ của hắn cực kỳ kín đáo, xuất hiện khiêu chiến với Tề Nhạc hắn đã cân nhắc rõ ràng, đương nhiên cũng suy xét tới phương pháp đối phó sau khi Tề Nhạc tàng hình.
Năng lực Trầm gia lấy ất mộc làm cơ sở, bọn họ không có năng lực công kích và phòng ngự cường hoành như Chu gia, cũng không có năng lực hỏa thuộc tính bá đạo như Từ gia, nhưng là, với tư cách nhất sinh động mộc, năng lực biến dị của Trầm gia là nhiều nhất, đồng thời, cũng ỷ vào tinh thần lực của mình. Điểm này từ Tâm Linh Phong Bạo của Trầm Vân là nhìn thấy được.
Một tay Trầm Trác thủ hộ trước ngực, hắn hai mắt mình lại, thanh sắc quang mang chung quanh thân thể thu liễm lại, ước chừng chỉ là còn một lần hô hấp, xuất hiện một tia cảm thụ kỳ dị ở xung quanh, trên bầu trời nhìn qua vô số ánh mắt, nhìn chăm chú vào mỗi bộ vị của thân thể.
Một con mắt như có như không, đó là tinh thần lực của Trầm Trác tạo thành, tinh thần lực khổng lồ bao trùm toàn bộ ngọn núi, loại sóng tinh thần này không phải chỉ tìm kiếm khí tức đơn giản như vậy, cho dù ra đa tiên tiến nhất cũng không cách nào so sánh với hắn. Dùng năng lực của Trầm Trác, cũng chỉ có thể bao trùm đỉnh núi mà thôi.
Đột nhiên, con mắt Trầm Trác sáng ngời, ánh mắt cứng lại nhìn qua một hướng ở bên phải.
- Quả nhiên gia chủ Trầm gia quá cường đại, không ngờ lại phá được Kỳ Lân Ẩn.
Hào quang lóe lên, bỗng nhiên thân thể Tề Nhạc trống rỗng xuất hiện. Tuy bộ dáng tươi cười của hắn như cũ, nhưng trong lòng tràn ngập rung động. Thời điểm dùng Kỳ Lân Ẩn, Tề Nhạc cũng không phải muốn dùng Kỳ Lân Ẩn trợ giúp là chiến thắng Trầm Trác, bởi vì hiểu quả tàng hình của Kỳ Lân Ẩn sẽ mất đi tác dụng.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, tinh thần lực của Trầm Trác chính là bức mình xuất hiện. Đó là loại năng lực dò xét giống như sóng âm của con dơi, chỉ có điều nhỏ hơn rất nhiều. Bất kỳ vật gì cũng không phải không có chỗ thiếu hụt, Kỳ Lân Ẩn cũng giống như thế, huống chi, dùng thực lực bây giờ của Tề Nhạc, còn xa xa mới có thể khiến Kỳ Lân Ẩn hoàn mỹ không tỳ vết.
Trầm Trác cười nhạt một tiếng, nói:
- Chút tài mọn mà thôi, tôi nghĩ, hiện tại tôi có thể chiến đấu một trận công bình với Kỳ Lân các hạ rồi.
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt của hắn không có rời khỏi Kỳ Lân Ẩn sau lưng Tề Nhạc, tuy nhiên hắn tìm ra Tề Nhạc, nhưng tinh thần lực cũng hao phí không ít, một món đồ tàng hình như vậy, đã lặng lẽ câu dẫn tâm thần ngấp nghé của hắn.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Vậy gia chủ tới đi.
Kỳ Lân Ẩn không có cởi ra, Tề Nhạc chỉ đứng ở nơi đó, đầu hơi thấp, nhìn xuống mặt đát, ai cũng không có thấy, hắn lúc này, ánh mắt đã bắt đầu lợi hại.
Đương nhiên Trầm Trác muốn nhanh chóng chấm dứt chiến đấu trước mắt, thân thể phiêu nhiên bay đi, như hành vân lưu thủy xuất hiện trước mặt Tề Nhạc chừng ba mét, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người không có chủ kiến, nắm tay phải không đánh ra, đánh vào ngực Tề Nhạc.
Ngay vào khi Trầm Trác đánh ra một quyền, đột nhiên Tề Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, đột nhiên Trầm Trác cảm giác não của mình như lớn lên, hắn thấy cái gì, hắn nhìn thấy đôi mắt màu bạc, một đôi mắt không có sinh khí, cũng không có bất kỳ cảm tình nào. Chỉ nhìn đôi mắt này, đã làm cho khí thế Trầm Trác đại giảm, quyền đánh ra chậm nửa nhịp.
Thân thể Tề Nhạc chấn động, hắn như con báo vồ lách người, thân thể di động ngang một cái, khiến cho một quyền của Trầm Trác đánh vào hư không, ngay sau đó, chân trái chỉa xuống đất, thân thể như mũi tên bay thẳng vào ngực Trầm Trác. Nắm đấm của Tề Nhạc giống như một đầu mũi tên, từ từ biến lớn trong mắt Trầm Trác.
Trầm Trác có thể ngồi lên vị trí gia chủ Trầm gia hiển nhiên không phải là may mắn, đột nhiên phát hiện khí thế trên người Tề Nhạc biến hóa, hắn không chút do dự đưa song chưởng trước, tiếng nổ ầm ầm vang lên, nắm tay phải của Tề Nhạc đánh vào trung tâm của hai chưởng này.
Ánh sáng màu xanh đại phóng, thân thể Trầm Trác bị đánh ngược ra sau, sau khi bay mười mét mới ổn định thân hình lại. Tề Nhạc không có truy kích, hắn đánh ra một quyền rồi sau đó đứng ở vị trí lúc trước của Trầm Trác, hất đầu ra sau, mái tóc đen phiêu dật tung bay trong gió, lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy con mắt của hắn biến thành màu bạc. Tề Nhạc nhìn qua Trầm Trác, trên mặt hắn đã không có nụ cười, không khí chung quanh thân thể của hắn như cứng lại.
Màu bạc trong mắt Tề Nhạc nhìn thế nào cũng lạnh như băng, mà hàn quang lạnh như băng này nhìn qua Trầm Trác.
- Trầm gia chủ, hôm nay tôi muốn nói cho ngài một chuyện, cũng như nói cho bốn đại gia tộ các vị một chút. Vĩnh viễn không nên xem thường Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, càng không nên xem thường vương của cầm tinh. Muốn khiêu chiến tôn nghiêm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tôi, với tư cách Kỳ Lân vương của cầm tinh, nguyện ý nghênh đón tất cả khiêu chiến các các người.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |