← Ch.051 | Ch.053 → |
Vừa nói, Tề Nhạc chấn động mạnh cánh tay phải của mình, ống tay áo trên cánh tay phải nát vụn, cơ bắp bành trướng gấp đôi, đường vân hai màu đen bạc chạy trên cánh tay của hắn, một dòng điện quay chung quanh cánh tay, giống như con rắn nhỏ lóng lánh.
Đột nhiên Tề Nhạc biến hóa không chỉ người của bốn đại gia tộc kinh ngạc tới ngây người, đồng thời cũng làm các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần kinh ngạc.
Tuy Trầm Trác bay đi mười mét tận lực không biểu lộ thống khổ ra mặt, nhưng hai tay của hắn lại rủ xuống và run rẩy rất nhỏ. Cho dù đang trong đêm tối, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các có được năng lực mạnh mẽ đã phát hiện biến hóa này.
Một quyền kia, chính là cánh tay Tề Nhạc trước khi biến hóa, mà không phải sau đó, có thể dùng một quyền đánh lui gia chủ Trầm gia, có thể thấy được lực lượng Tề Nhạc mạnh như thế nào.
Trầm Trác từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn qua cánh tay phải của Tề Nhạc.
- Đây là năng lực Kỳ Lân?
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm của hắn lúc này không còn đặt vào tỷ thí, hắn như nhìn thấy Kỳ Lân suất lĩnh thượng cổ thần thú chinh chiến với hung thú.
- Kỳ Lân, đã mai một quá nhiều năm. Hiện tại, thời điểm này nên đứng ra. Trầm gia chủ, ngài không biết là vấn đề của ngài quá ngây thơ à?
Trầm Trác hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đây chẳng qua là một năng lựcKỳ Lân anh nắm giữ mà thôi, nếu như anh cho rằng là như thế đánh thắng tôi, như vậy, tôi có thể nói cho anh rõ, anh sai rồi. Lực lượng tuy trọng yếu, nhưng lực lượng cũng không đại biểu tất cả.
Vừa nói, hắn đã tiến lên lần nữa, từng bước một đi về phía Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn hắn, tuy hắn ở Takla Makan chỉ có một tháng, nhưng mà, một tháng này hắn trải qua rất nhiều chuyện, không biết bao nhiêu lần giãy dụa ở biên giới sự sống và cái chết, không chỉ có thực lực biến hóa long trời lỡ đất, tâm của hắn cũng biến hóa rất nhiều. Giai đoạn huấn luyện thứ ba ở Takla Makan, là mười ngày thống khổ nhất trong đời của Tề Nhạc, nhưng mà, cũng chính mười ngày này, làm hắn tăng lên một cấp độ khác.
Bả vai Trầm Trác lay động nhẹ nhàng, khẽ quát một tiếng, chân phải bước nửa bước về phía trước, thanh sắc quang mang dần dần hiện ra sau lưng của hắn, trong chốc lát, chỉ thấy râu tóc của hắn dựng đứng, Tề Nhạc cảm giác được năng lực chấn động mạnh mẽ, cơ hồ là vô ý thức, hắn lui ra phia sau năm mét.
Oanh.
Mảnh đá ở vị trí Tề Nhạc đứng trước đó vỡ ra, hai sợi dây leo từ dưới dất chui lên, mà chân phải Trầm Trác biến thành màu xanh lá. Hai sợi dây leo từ dưới đất chui lên, lập tức công kích về phía Tề Nhạc, dây leo thô tho như thùng nước, từ màu xanh sậm trên thân chúng có thể biết được chúng cứng rắn bao nhiêu.
Khống chế thực vật? Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, Thực Vật Hồn sử dụng năng lực này rõ như ban ngày trước mặt của hắn, nhưng dây leo Thực Vật Hồn sử dụng không có cường hãn như Trầm Trác.
Tề Nhạc không dùng tay ngăn cản, trực giác nói cho hắn biết, dây leo trước mắt tuyệt đối không đơn giản, hai chân có chút xê dịch, thân thể của hắn như con thuyền nhỏ trong dông bão lớn, không ngừng bị dây leo công kích.
Từ bên ngoài mà nhìn, tốc độ của Tề Nhạc không nhanh, mỗi người ở đây đều thấy rõ thân ảnh của hắn, nhưng mà, không có ai dám nói mình biết được phương vị tiếp theo của hắn là ở đâu, dần dần, có người nhìn ra một ít điểm huyền diệu, kinh hô một tiếng.
- Các vị nhìn chân của hắn ta kìa.
Đúng, hai chân Tề Nhạc như tiêu thất vào hư không, mang theo từng đạo tàn ảnh, nhưng thân trên hoàn toàn ổn định. Mỗi một động tác di chuyển của hắn nhìn thì chậm chạp, nhưng kỳ thật là từ vô số động tác kết hợp mà thành, nếu như không dùng tinh thần tập trung cao độ, căn bản không phân biệt rõ. Nhưng dù cho tinh thần lực của Trầm Trác mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể bị Tề Nhạc nắm mũi dắt đi, làm cách nào cũng không nắm được vị trí kế tiếp của Tề Nhạc.
Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông liếc nhau, trong âm thanh của Từ Đông mang theo giật mình khó che dấu.
- Như Nguyệt, anh ta trở nên mạnh như thế từ khi nào? Bộ pháp này là cô dạy anh ta sao?
Hải Như Nguyệt cười khổ nói:
- Tôi còn đang định hỏi anh đấy, còn nữa, cánh tay phải của anh ta là chuyện gì thế? Lần này sau khi anh ta huấn luyện ở chỗ quân đội trở về, tôi cũng cảm giác khí tức trên người của anh ta không đúng, nhưng cường độ năng lượng không có gì khác với trước kia, làm thế nào đột nhiên xuất hiện biến hóa về chất như vậy?
Kỳ thật, nàng làm gì biết rằng, sau khi thực lưc Tề Nhạc tăng lên, tu luyện đầu tiên chính là phương pháp ẩn tàng khí tức của Kỳ Lân Ẩn, tuy còn chưa tính là cao minh, nhưng cấp bậc như Hải Như Nguyệt không quan sát cẩn thận là không cách nào phát hiện được.
Tề Nhạc trong chiến đấu nhìn có vài phần quái dị, sau lưng có áo choàng đỏ sậm, cánh tay phải trần truồng, cơ bắp cứng rắn như đá hoa cương, tràn ngập cảm giác lực lượng, mà hai màu đen bạc không ngừng lưu chuyển, nhìn vào nàng càng có thêm khí chất bá đạo.
Thân trên sừng sửng bất động, thân dưới không ngừng huyễn hóa thành từng đạo tàn ảnh, vừa tránh né công kích, hai mắt Tề Nhạc nhìn rất chuyên chú, hắn chú ý tới lộ tuyến và phương thức công kích của Trầm Trác, cộng thêm cường độ công kích của dây leo.
Đột nhiên, bước chân Tề Nhạc lảo đảo, thân thể trì hoãn một chút, cơ hội như vậy đương nhiên Trầm Trác không buông tha cho, hai đạo dây leo lóe lên, cánh tay phải của Tề Nhạc đã bị dây leo quấn chặt, thân thể bị sức mạnh cực lớn của dây leo đưa lên không trung.
Trên mặt Trầm Trác hiện ra nụ cười cổ quai, dưới loại tình huống này, bất luận Tề Nhạc có năng lực là gì, cũng đã hoàn toàn lâm vào hạ phong. Trong dị năng giả, thân thể to lớn chia làm tinh thần loại dị năng cùng năng lượng loại dị năng. Mà trong tinh thần loại dị năng, đại bộ phận đều là dị năng phụ trợ, cho dù trong đó có tinh thần loại dị năng công kích bá đạo, cũng không cách nào dễ dàng thi triển, một khi cắn trả, hậu quả không chịu nổi.
Bởi vậy, cường độ năng lượng Trầm Trác rất mạnh, nhưng đại bộ phận là dị năng phụ trợ, hơn nữa, đột nhiên thân thể Tề Nhạc biến đổi làm hắn cảnh giác, không có am hiểu tinh thần công kích, mà hắn sử dụng hai dây leo, chính là một trong những thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn, cho dù Chu Thiên Lộc biến toàn thành áo giáp kim loại cũng phá được, chẳng những cứng rắn mà còn tràn ngập tính mềm dẻo.
Minh Minh phát ra tiếng hét kinh hãi, vừa muốn lao ra cứu Tề Nhạc, lại bị Hải Như Nguyệt kéo lại, thấp giọng nói:
- Đừng đi, anh ta cố ý.
Minh Minh giật mình nhìn qua Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng âm thanh chỉ có Minh Minh nghe được, nói:
- Đỉnh núi bằng phẳng, bộ pháp của hắn vẫn bình thường như hành vân lưu thủy, căn bản không bị thứ gì cản trở, làm sao có thể đột nhiên bị vấp được. Khẳng định là anh ta có ý định của mình.
Thân thể Tề Nhạc bị dây leo quấn quanh, đưa lên tám mét trên không trung, dây leo co rút vào phía trong, một sợi quấn chặt cánh tay phải Tề Nhạc, một sợi khác quấn quanh thân thể của hắn.
*****
Tề Nhạc lay động tay trái, chuyển động ngón tay, một đạo thiểm điện màu tím hiện ra, tia chớp hình thành công kích đường vòng cung, vượt qua dây leo quấn quanh tay phải, trực tiếp công kích vào sợi dây leo khác.
Thân thể Trầm Trác phía dưới chân động, đùi phải run rẩy kịch liệt một chút, thiểm điện màu tím lan tới chân của hắn, kích thích thân thể Trầm Trác run rẩy một hồi, nhưng dây leo quấn chặt lấy cánh tay phải Tề Nhạc không có buông lỏng. Trầm Trác khẽ quát một tiếng, đột nhiên làn da của hắn biến đổi màu sắc, biến thành màu sắc khô héo, giống như thân thể của hắn nhanh chóng già yếu. Đồng thời tinh quang trong mắt bắn lóe lên, nhìn qua Tề Nhạc bị quấn chặt trên không trung, nói:
- Lôi Kỳ Lân, lại là Lôi Kỳ Lân hiếm thấy. Đáng tiếc, lôi điện không thông qua gỗ khô, Mộc Khô Thuật của tôi bỏ qua năng lượng, nhất là năng lượng lôi điện.
Dây leo buộc chặc, khiến cho cốt cách toàn thân của Tề Nhạc phát ra âm thanh rắc rắc, trong mắt Tề Nhạc có hào quang màu bạc yêu dị lóe lên.
- Trầm gia chủ, dây leo ngài sử dụng hình như không phải Thực Vật Hệ dị năng a. Nếu không, công kích của tôi không có khả năng ảnh hưởng tới ngài.
Trầm Trác lạnh nhạt nói:
- Có thể nói như vậy. Tôi cũng không phải Thực Vật Hệ dị năng, mà trong bí kỹ Kinh Thành Trầm gia. Dùng hạt giống đặc thù cắm vào thân thể, dùng máu huyết và năng lượng bản thân nuôi trồng, khiến nó biến thành một bộ phận thân thể, theo thời gian gia tăng, tôi sẽ có khả năng điều động Quỷ Vương Đằng. Độ cứng cỏi của nó ngay cả thần binh cũng khó làm đứt. Kỳ Lân, anh bây giờ nên nhân thua đi. Còn ai bị Quỷ Vương Đằng của tôi quấn chặt mà có thể thoát ra được. Chỉ cần tôi nguyện ý, chỉ cần Quỷ Vương Đằng co rút lại, thân thể của anh hóa thành bãi máu đấy.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Thật là như thế sao? Dùng thân dưỡng thực vật, loại phương pháp này đúng là có vài phần kỳ lạ. Nhưng mà, tôi chí ít có hai chủng phương pháp có thể thoát ra khỏi dây leo này.
Trầm Trác cười lạnh một tiếng, nói:
- Ít tranh cường miệng lưỡi làm gì, tuy anh là Lôi Kỳ Lân hiếm thấy, nhưng tôi hiện giờ không thây anh có năng lực gì để thoát ra cả.
Hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc chiếu sáng rực rỡ.
- Tốt, hiện giờ tôi sẽ cho ngài xem. Nếu như hiện giờ tôi trực tiếp thoát ra, có lẽ ngài cho rằng tôi mưu lợi, vậy thì tốt, tôi trực tiếp chọi cứng nhé?
Câu nói sau cùng có ngạo khí xuất hiện, màu bạc trong mắt hắn tăng vọt, hắn hét lớn một tiếng.
- Kỳ Lân Xích.
Oanh ——
Ánh lửa phong lên không trung, năng lượng hỏa thuộc tính khổng lồ, lập tức tràn ngập trong không khí, Tề Nhạc trên không trung có biến hóa, đôi mắt màu bạc, tóc dài màu đen vẫn như trước, nhưng mà, trên người của hắn có áo giáp lửa bao phủ, áo giáp này cực kỳ dày đặc, chính là trọng giáp, mặc vào thân thể cao hơn một mét chín của Tề Nhạc, giống như biến thân thể của hắn thành to lớn hơn.
Từ Chí Viễn lên tiếng kinh hô. (Tác giả đổi giọng tên Từ Thành Viễn thành Từ Chí Viễn)
- Kỳ Lân chân hỏa.
Bất kỳ thực vật nào cũng sợ lửa, mà Kỳ Lân chân hỏa chính là cực phẩm trong các loại lửa, lúc trước, cho dù tu vi Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà gần tới vạn năm, trong nháy mắt Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Xích cũng không có biện pháp nào, mà thực lực Trầm Trác đương nhiên kém hơn Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà cực lớn.
Trầm Trác kêu thảm một tiếng, lúc Kỳ Lân Xích xuất hiện, hai sợi dây leo nhanh chóng co rút lại, ngay cả như vậy, lúc dây leo tiếp xúc, hai cây dây leo vẫn bị cháy đen mấy đoạn.
Thân thể Tề Nhạc từ trên cao bảy tám mét rơi xuống, sắc mặt của hắn khó coi.
- Đau chết mà! Lão tử hận nhất chính là người khác ném mình lên không trung, Trầm gia chủ, tôi bắt đầu phản kích đây.
Vừa mới nói xong, thân thể của hắn giống như con báo lao tới phía trước. Nắm tay phải trở thành công kích chủ yếu, một quyền tiếp một quyền đánh về phía Trầm Trác.
Tiết tấu của Trầm Trác hiển nhiên bị Tề Nhạc quấy rầy, lúc né tránh công kích của Tề Nhạc, đùi phải của hắn mắt linh. Lửa từ Kỳ Lân Xích làm hắn cực kỳ không khỏe, cái gọi là hỏa khắc mộc, năng lượng hỏa là thứ hắn ghét nhất. Cũng chính bởi vì như thế, cho nên trong bốn đại gia tộc, quan hệ giữa Trầm gia cùng Từ gia là không tốt.
Chu Thiên Lộc cùng Lạc Trường Tín liếc nhau, hai người đều nhìn ra hoảng sợ trong mắt đối phương, từ kinh nghiệm lưu truyền của gia tộc bọn họ, chưa bao giờ có Kỳ Lân nào có thể khiến một gia chủ không có lực hoàn thủ. Lạc Trường Tín có chút khô khan nói:
- Kỳ Lân lôi, hỏa song thuộc tính, hai chủng thuộc tính lôi, hỏa này cơ hồ khắc chế toàn bộ năng lực của bốn đại gia tộc chúng ta.
Hỏa khắc mộc, Lôi khắc kim, kim loại là vật phẩm dẫn điện tốt nhất, Chu Thiên Lộc cũng biết mình không co khả năng ngăn cản năng lượng công kích lôi thuộc tính, tuy hắn không sờ rõ năng lực của Tề Nhạc tới trình độ nào, hỏa thêm lôi chống lại Từ gia sẽ không lỗ lả gì, về phần hỏa bị thủy khắc (*hai thuộc tính này khắc lẫn nhau, thuộc tính nào mạnh hơn sẽ khắc ngược lại thuộc tính kia), gặp được lôi điện, trừ phi là nước tinh khiết không có tạp chất, nếu không cũng dẫn điện.
Trầm Trác lúc này ăn thiệt thòi nhỏ, quần áo trên người của hắn bị cháy đen, bởi vì hỏa khắc mộc, cho nên hào quang hộ thể mộc thuộc tính chẳng làm được gì.
Mi tâm của Kỳ Lân không biết lúc nào xuất hiện ký hiệu hình thoi màu đỏ, mà màu bạc trong mắt chỉ tăng không giảm.
Trầm Trác hét lớn một tiếng, hai tay hợp lại ở trước ngực, sau đó ngăn cản cú đấm mạnh của Tề Nhạc, hào quang trong mát tỏa sáng, hai đạo kim quang bắn ra ngoài, giống như hai mũi tên nhọn bắn vào trong mắt của Tề Nhạc. Trong tình huống xấu thế này, rốt cuộc hắn phải dùng tới tinh thần công kích mà hắn không am hiểu nhất.
Tề Nhạc cũng không phải lần đầu tiên gặp tinh thần công kích, nhưng mà, lúc này lại bất đồng, kim quang kia căn bản không cách nào tránh né, cho dù chân của hắn sử dụng Kỳ Lân Du không ngừng biến hóa phương vị, nhưng kim quang vẫn chui vào trong mắt của hắn.
Tinh thần lực công kích luôn luôn là dị năng bá đạo nhất, chỉ cần không thể đả thương địch thủ, thì sẽ tự tổn thương mình. Bởi vậy, sau khi Trầm Trác sử dung tinh thần công kích với Tề Nhạc, thân thể hai người đình trệ một lát. Kỳ lân Xích trên người Tề Nhạc vì tinh thần của hắn bị ảnh hưởng mà biến mất. Mà Trầm Trác cũng vì ngăn cản một quyền bá đạo của hắn mà lui về phía sau hơn mười bước, trong miệng liên tục thở hổn hển, hiển nhiên ăn thiệt thòi không nhỏ.
Tề Nhạc lúc này cảm thụ phi thường quái dị, không có thống khổ, ảo giác trong đầu không ngừng xuất hiện, trí nhớ khi còn bé, mãi cho đến đoạn mình là lưu manh, côn đồ, càng về sau chuyển thành đủ loại chuyện liên quan với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tất cả không ngừng hiện ra trong đầu, hắn không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cảm giác đau đớn từ đầu truyền tới. Toàn thân run rẩy kịch liệt, ngay cả tức giận cũng không kịp, cũng đã ngã nhào xuống đất.
*****
Trầm Trác tu luyện tinh thần loại dị năng mấy chục năm, sao có thể tùy tiện ứng phó được. Trải qua Takla Makan tôi luyện, thực lực Tề Nhạc đúng là tăng lên trong phạm vi lớn, nhưng mà, trước mặt công kích tinh thần của Trầm Trác, hắn chỉ hơi có chủ kiến là ăn thiệt thòi lớn. Lúc này, hắn cảm thấy thần kinh cứng rắn của mình đau đớn như bị cắt, mất đi năng lực chiến đấu.
Nhìn thấy Kỳ Lân Xích biến mất, Trầm Trác lập tức thở ra một hơi, mắt nhìn Tề Nhạc hai tay ôm đầu, hào quang trong mắt có một tia vui mứng hiện ra, thầm nghĩ tiểu tử này còn quá non.
Trầm Trác điều chỉnh năng lượng trong cơ thể xong, tiến lên một bước, hai tay trực tiếp ấn xuống ngực của Tề Nhạc, ánh sáng màu xanh tuy nhỏ yếu hơn rất nhiều, nhưng từ ánh mắt sâm lãnh của Trầm Trác có thể biết được uy lực công kích trong đó.
- Múa đao trước mặt Quan Công.
Trong đầu Tề Nhạc có một âm thanh vang lên, ngay sau đó, đau đớn trong đầu biến mất, một cổ khí lạnh bao phủ toàn bộ tinh thần của Tề Nhạc, mà tinh thần lực của Trầm Trác xâm nhập vào đầu Tề nhạc cũng bị giải trừ toàn bộ.
Lúc này, Trầm Trác vừa mới công kích tới trước mặt Tề Nhạc, thân thể của hắn chấn động, hai tay run nhè nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi hia tay, tiếp liền lui về phía sau vài bước, trong mắt tràn ngập hoảng sợ. Tinh thần lực bị khu trừ, với tư cách người khởi xướng, cảm thụ của hắn là mạnh nhất, nhưng năng lượng khu trừ này không có phản kích lại, nếu không, chỉ sợ hiện giờ hắn đã bị thương nặng.
Đúng lúc này, một cổ khí tức khổng lồ từ trên người Tề Nhạc tán phát ra ngoài, quang mang màu bạc trên người của hắn ảm đạm đi rất nhiều, một tầng năng lượng u lam tản ra chung quanh, Tề Nhạc khẽ quát một tiếng.
- Sai khiến hiện, lâm.
Quang ảnh lập loè, u lam quang mang biến thành màu lam sắc, một thân dài năm mét, thân thể thô to như cây cổ thụ xuất hiện trước mặt Tề Nhạc. Đó là một con rắn, có chín đầu, lân phiến có màu lam tản ra khí tức tử vong. Chín đầu, mười tám con mắt lóe hàn quang. Con rắn nhìn chằm chằm vào Trầm Trác, sau lưng của hắn xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, vô ý thức lui về phía sau vài bước.
Hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc khôi phục lại.
- Trầm gia chủ, tuy tinh thần lực của ngài rất mạnh, nhưng mà, nếu so với tinh thần lực, ngài không đáng nhắc tới trước mặt sai khiến của tôi.
- Sai khiến?
Chu Thiên Lộc từ trong bốn đại gia tộc chạy ra, nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà, hắn nghi ngờ nói:
- Đây rõ ràng là hung thú. Tuy khí tức của nó không tính là cường đại, nhưng tại sao nó lại ở chung với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các người?
Truyền thừa huyền bí của Kỳ Lân có nhiều cách nói khác nhau, còn người chân chính biết rõ năng lực của Kỳ Lân không nhiều. Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Đúng vậy, nó là hung thú. Nhưng mà, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta, cả đời chỉ có thể sử dung ba lần bổn mạng thần chú, mỗi lần cũng có thể sai khiến một con hung thú, trở thành trợ thủ của Kỳ Lân, cho nên, các người có thể xem tôi và nó là một thể.
- Trời ạ! Đây là Thâm Hải Minh Xà, còn là chín đầu.
Lạc Trường Tín không có lên tiếng, hắn đang suy tư tự hỏi. Hắn tu luyện thủy thuộc tính, cho nên lý giải về hung thú thủy thuộc tính cao hơn các nhà khác.
Chín dầu của Thâm Hải Minh Xà cao ngưỡng, ngạo nghễ nhìn qua đám người trước mắt. Thì ra, trước khi Tề Nhạc bị dùng tinh thần công kích của Trầm Trác tiến vào trong đầu, đã làm cho Thâm Hải Minh Xà bừng tỉnh. Mặc dù năng lượng của bản thân nó chính là chín khỏa Lam Hải Lôi Châu, nhưng tinh thần lực vẫn còn.
Thâm Hải Minh Xà cũng không phải hung thú chủ tu tinh thần lực công kích, nhưng tu luyện chín ngàn năm, tinh thần lực bản thân nó cực kỳ khổng lồ, dù cho không thể dùng để công kích, trợ giúp Tề Nhạc hóa giải công kích của Trầm Trác hoàn toàn không thành vấn đề. Phát hiện chỗ tốt này, Tề Nhạc lập tức mang nó ra, một là uy hiếp, hai là đề phòng bị Trầm Trác dùng tinh thần công kích lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của bốn đại gia tộc, Lạc Trường Tín thở sâu, từ từ mà nói:
- Thâm Hải Minh Xà, trong nước tuyệt đối là vương giả, là một trong bốn đại hung thú thượng cổ. Chỉ cần thân ở trong nước, Thâm Hải Minh Xà đạt tới cảnh giới vạn năm trở lên chính là vô địch. Thâm Hải Minh Xà tu luyện một ngàn năm sẽ sinh ra một đầu, vạn năm Thâm Hải Minh Xà chỉ còn một đầu, chính là bá chủ mạnh nhất trong biển. Nếu như không phải bọn chúng không thể rời khỏi nước, thực lực chỉ còn lại một phần mười, chỉ sợ cả lục địa bị chúng chiếm cứ rồi.
- Trước mắt thân thể con Thâm Hải Minh Xà này còn nhỏ, nhưng mà, từ chín đầu có thể biết rõ nó là thế nào. Vương của cầm tinh, tôi không rõ sai khiến anh nói là thế nào, nhưng nghĩ hẳn là anh có thể khống chế nó, có thể điều khiển và sử dụng. Chúng ta thương lượng một chút nhé, chỉ cần anh đem Thâm Hải Minh Xà này giao cho Lạc gia, từ hôm nay trở đi, Tây Bắc Lạc gia sẽ là thiên lôi của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Hắn lại nói rất nhanh, không có chút do dự, nhưng nhìn qua hai mắt Thâm Hải Minh Xà toát ra ánh sáng màu đỏ. Lạc Trường Tín nói ra câu nói sau cùng, trong nội tâm của ba gia chủ khác kinh hãi, Lạc Trường Tín dùng ổn định mà trứ danh, hắn nói ra lời này, hiển nhiên là con Thâm Hải Minh Xà có sức hấp dẫn quá lớn với gia tộc bọn họ. Trầm Trác sai lầm chính là phán đoán sai thực lực Kỳ Lân, nếu như mất đi một gia tộc ủng hồ, chuyện này tiêp tục nữa, cũng chẳng thu được cái gì.
Tề Nhạc thông qua tinh thần lực nói với Thâm Hải Minh Xà:
- Không có nhìn ra ah! Anh bán đắt hàng như vậy!
Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:
- Anh là phế vật, gọi tôi ra ngoài làm gì. Những con tôm nhỏ đnáh nhau, nếu như tôi có thực lực trước kia, hừ hừ. Tôi không chỉ ngăn cản tinh thần công kích, hoàn toàn giải quyết cảnh trước mặt, phải biết rằng, tôi vẫn suy yếu nha.
Mất đi Lam Hải Thần Châu, nó hoàn toàn không cam tâm.
Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, hướng Lạc Trường Tín nói:
- Thật xin lỗi, Lạc gia chủ, sai khiến tương hợp tính mạng với Kỳ Lân, không cách nào đưa tặng. Huống chi, tôi cũng không giao đồng bạn của mình cho bất cứ kẻ nào. Trầm gia chủ, trận chiến này còn tiếp tục hay không?
Vừa nói, hắn hơi vung tay lên, thân thể Thâm Hải Minh Xà hóa thành một làn khói màu lam dung nhập vào người của hắn. Thâm Hải Minh Xà sau khi bị Tề Nhạc thôn phệ, đúng như lời của hắn nói, đã trở thành một bộ phận thân thể, cho nên không cần phải dùng Kỳ Lân Châu chứa nó.
Sắc mặt Trầm Trác khi đỏ khi trắng, khí tức bất ổn, hắn đã không thể công kích, tuy còn có nhiều năng lực chưa sử dụng, nhưng mà, hắn lại rất rõ ràng, tái chiến thì mình cũng không còn cơ hội. Nhìn thấy Kỳ Lân thế hệ này có hai chủng năng lực bá đạo, nhất là khôi giáp hỏa hồng kia, chính là khắc tinh tốt nhất cho năng lực của mình.
*****
Thấy Trầm Trác không nói lời nào, Tề Nhạc đem chắp tay sau lưng, giờ này khắc này, hắn giống như các tiền bối Kỳ Lân dẫn dắt thần thú rong rổi hồng hoang, không sợ hãi bất cứ hung thú nào. Đồng thời cũng biết rõ năng lực và câu chuyện của ba món Kỳ Lân bát trân. Không biết vì cái gì, một cổ nhiệt huyết xông lên đầu, ngân quang trong mắt Tề Nhạc quét qua bốn đại gia tộc, lạnh nhạt nói:
- Tôi thấy thế này đi, mười cuộc tỷ thí thời gian quá dài, không bằng chúng ta giải quyết một lần cho xong, nếu tôi tiếp được ba chiêu của bốn vị liên thủ thì sẽ thắng, bốn vị gia chủ đồng thời lên đi. Chúng ta tiếp một trận, nếu như các vị thất bại, chuyện hôm nay Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ thắng, nếu như tôi bại, tôi rời khỏi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như thế nào?
Tuy âm thanh của hắn rất bình tĩnh, nhưng lời hắn nói khiến người ta khiếp sợ cực điểm.
- Tề Nhạc ——
- Lão đại, anh điên rồi!
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng lao tới bên người Tề Nhạc, bọn họ không biết vì sao Tề Nhạc đưa ra quyết định này.
Gia quy của những tinh nhuệ này rất là nghiêm khắc, nhưng Tề Nhạc nói ra quá khiêu khích, chỉ cần là nam nhân hơi có tâm huyết thì không chịu nổi vũ nhục này, có nhiều tiếng quát chói tai mang theo tức giận từ bọn họ vang lên.
Tề Nhạc như không nghe thấy tiếng kinh hô của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và tiếng mắng chửi của đám thành viên các gia tộc, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bốn vị gia chủ, chẳng lẽ các vị không dám hay sao. Ba lượt công kích, đủ phân thắng bại rồi.
Lạc Trường Tín nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Anh đang khiêu chiến tôn nghiêm bốn đại gia tộc?
Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy hôm nay các người tổ chức hội giao lưu là cái gì? Chẳng lẽ không phải khiêu chiên tôn nghiêm của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hay sao? Không cần nói tôn nghiêm với tôi, tôn nghiêm không phải người khác cho, là mình cho. Sở dĩ các người tổ chức hội giao lưu này, có bàn tôn nghiêm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta sao?
Từ Chí Viễn giận dữ, nói:
- Kỳ Lân, anh nói có khẳng định lời mình nói không. Tốt, nếu hôm nay chúng ta liên thủ đỡ được ba kích của anh, vậy anh sẽ chứng minh năng lực lãnh đạo của bốn đại gia tộc chúng ta đúng không, cho dù bốn đại gia tộc phụ thuộc Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì như thế nào? Nhưng mà, anh muốn thua, bản thân anh rời khỏi thì chưa đủ.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Vậy ngài muốn gì?
Chu Thiên Lộc nói:
- Nếu như anh chúng, chúng ta cũng không muốn làm khó Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng sau này thời điểm tất cả thủ hộ giả phương đông có hành động, hy vọng các người phải phối hợp với bốn đại tộc chúng ta.
Hắn nói rấ uyển chuyển, nhưng ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Nếu như chỉ có một mình, Tề Nhạc đã sớm đáp ứng, nhưng điều kiện của đối phương liên quan tới toàn bộ các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mặc dù hắn là vương của cầm tinh, nhưng không thể quyết định chuyện của những người khác. Chậm rãi xoay người, nhìn qua bảy người sau lưng của mình, ánh mắt bọn họ không giống nhau, ánh mắt của bọn họ tập trung lên người của mình.
Thở sâu, Tề Nhạc trầm giọng nói:
- Các vị tin tưởng tôi không?
Chỉ một câu đơn giản, khiến cho đỉnh Quỷ Kiến Sầu yên tĩnh lại. Tề Nhạc hiện giờ, đã không có tập tính côn đồ nữa, có Kỳ Lân Ẩn cùng Kỳ Lân Tí phụ trợ, thân ảnh của hắn có chút cô độc, nhưng lại ổn như bàn thạch.
- Lão đại, em tin tưởng anh.
Người mở miệng đầu tiên là Điền Thử. Ánh mắt Tề Nhạc và hắn nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo ấm áp của huynh đệ, không hổ là huynh đệ tốt nhất của mình, dưới tình huống gì, hắn luôn đứng ở bên mình.
Yến Tiểu Ất nhún nhún vai, nói:
- Tôi không sao cả, anh là lão đại, nghe anh vậy.
Mặc dù trên gương mặt anh tuấn của hắn mang theo vài phần hèn mọn, nhưng đôi mắt phi thường thanh tịnh. Thực lực của Hải Như Nguyệt mang cho Tề Nhạc rung động thật lớn. Cho tới bây giờ, hắn mới chính thức ý thức được thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là cường đại ra sao, cũng chính vào lúc này, đây là thời điểm các chiến sĩ tự hào vì mình là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Đồng dạng là người trẻ tuổi, tuy hành động của Tề Nhạc có chút xúc động, nhưng hoàn toàn hợp với tính nết Yến Tiểu Ất.
Quản Bình nói:
- Tề Nhạc, anh nên yên tĩnh một chút. Hiện tại bên ta hai thắng một thua, đã chiếm cứ ưu thế, từ cục diện mà nhìn, ba tộc trưởng của tứ đại gia tộc đã xuất thủ rồi, chúng ta có khả năng lớn đạt thắng lợi cuối cùng, anh cần gì mạo hiểm như vậy?
Hải Như Nguyệt gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tề Nhạc, ý của Quản Bình là ý của tôi.
Tề Nhạc không có lên tiếng, nhìn qua Từ Đông, Mạc Địch cùng Minh Minh.
- Vậy các vị thì sao?
Từ Đông nói:
- Tề Nhạc, anh hiểu mình bây giờ đang đại biểu cái gì chứ? Không nên vì xúc động nhất thời mà...
Mạc Địch gật gật đầu, hiển nhiên là nhận đồng với ý kiến của Từ Đông, Minh Minh càng lo lắng nói:
- Tề Nhạc, đừng hồ đồ, mau trở lại đi.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tốt, tôi hiểu ý của mọi người rồi.
Trong bảy người chỉ có hai người tán thành, nhưng Tề Nhạc cũng không có bất luận ý tứ không hài lòng nào.
- Lời nói ra thì như nước hất đi, tôi sẽ tự phụ trách lời nói của mình.
Quay người lại, đối mặt với bốn đại tộc trưởng.
- Đồng bạn của tôi không đồng y các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hợp kích với các người. Nhưng mà, lời của các người đã tổn thương tôn nghiêm của tôi, tôi đương nhiên sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục. Hiện tại tôi chỉ có thể đại biểu bản thân mình đánh ba chiêu với các vị. Tôi ngăn cản ba kích của các vị, sau này các vị không được làm khó xử Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng phải phối hợp hành động với chúng tôi, không nhất định phải phụ thuộc, nhưng tuyệt đối không được cản tay.
Trầm Trác lúc này hòa hoãn một ít, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu như anh không đỡ được ba chiêu của chúng ta thì sao?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, chỉ nói hai chữ đơn giản.
- Tôi chết.
- Tề Nhạc, anh điên rồi.
Minh Minh không thể kìm được, nhanh như mũi tên lao tới bên người Tề Nhạc, sau đó giữ chặt tay trái của hắn, lo lắng nhìn vào mắt Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn qua Minh Minh, hào quang màu bạc trong mắt thu liễm, ánh mắt thanh tịnh phi thường nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Minh Minh, mỉm cười nói:
- Tôi không có điên, tôi rất thanh tỉnh, tôi làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Kỳ Lân, vào thời thượng cổ là vương của thần thú, tôi chỉ muốn nói với bốn đại gia tộc, cái gì là tôn nghiêm của Kỳ Lân. Đối mặt với bất kỳ khiêu chiến nào, Kỳ Lân cũng không lui bước, tôi muốn dùng thực lực của mình nói cho bọn họ rõ, tin tưởng tôi, tuy tôi không có khả năng so sánh được với bốn tộc trưởng, nhưng ngăn cản ba chiêu cũng chưa hẳn là không có cơ hội.
Minh Minh nhìn qua ánh mắt Tề Nhạc, hào quang trong mắt Tề Nhạc phi thường nhu hòa, nhưng lại vô cùng kiên định. Nhẹ nhàng gật gật đầu, Minh Minh không nói thêm cái gì, có đôi khi, thời điểm nam nhân muốn làm việc, nữ nhân yên lặng ủng hộ chính là động lực lớn nhất của họ.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |