Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 055

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 055: Cho máu, xài chung trái tim?
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thâm Hải Minh Xà dùng sức lăc đuôi, quất vào đầu của Tề Nhạc. Tề Nhạc như nỏ mạnh hết đà, có thể kiên trì đến bây giờ là do y chí chèo chống. Bị quất một cai, toàn thân chấn động, rốt cuộc không cách nào kiên trì, trực tiếp bất tỉnh.

- Giải Trĩ, tôi khinh thường anh.

Thâm Hải Minh Xà nói vào trong đầu của Tề Nhạc.

Âm thanh Giải Trĩ từ trong người Tề Nhạc truyền ra.

- Khinh thường cái gì?

- Cái gai nhọn hoắt đâm vào người Minh Minh không có độc, lại không phải chỗ yếu hại, chỉ cần đưa tới bệnh viện của nhân loại là được, căn bản là không có vấn đề. Tại sao anh lại nói có máu độc, không phải muốn hại chết tiểu tử hỗn đản này sao?

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói ra.

Giải Trĩ cười hắc hắc, nói:

- Ah, không có nhìn ra được! Minh Xà tiền bối quan tâm tới Tề Nhạc lúc nào thế?

Minh Xà tức giận nói:

- Nói nhảm, hiện giờ tôi và hắn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, sao có thể không quan tâm.

Giải Trĩ nói:

- Tình huống vào lúc này, Tề Nhạc có bao nhiêu xúc động chẳng lẽ ngài không thấy sao? Nếu tôi nói như vậy, tiểu tử này dám dùng chung cực Kỳ Lân Tí lắm đấy, đến lúc đó càng không cách nào thu thập. Tuy hiện giờ chỉ chảy máu, nhưng đoạn thời gian đó kích phát tiềm lực của anh ta, chết là khẳng định không chết, nghỉ ngơi một thời gian là khôi phục. Được rồi, Minh Xà tiền bối, tôi ngủ đây, ngài hộ pháp cho bọn họ, nha đầu Minh Minh xem như nhân họa được phúc, có Tề Nhạc cho nhiều máu Kỳ Lân như thế, có chỗ tốt thật lớn cho việc tăng thực lực của nàng.

- Tại sao là tôi hộ pháp, tôi, tôi...

- Đương nhiên là ngài rồi, tôi không có thật thể, làm sao hộ pháp? Tôi chỉ là quân sư của Tề Nhạc mà thôi. Huống chi lão nhân gia lúc trước cường đại như thế, thuyền nát vẫn còn ba cân đinh mà, hắc hắn...

Minh Xà: "..."

Không biết qua bao lâu, Minh Minh chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh táo lại, toàn thân ấm ấm áp áp, thoải mái nói không nên lời, một cổ nhiệt lực bốc lên trong thân thể của nàng.

Mở hai mắt ra, cảnh vật dần dần rõ ràng, nàng phát hiện mình đang nằm trong căn phòng lớn, cái giường mềm mại vô cùng thoải mái, trí nhớ dần dần khôi phục lại, vô ý thức, nàng sờ lên bộ ngực đang phát dục của mình, sờ lên có cảm giác mềm mại, Minh Minh nhịn không được cúi đầu nhìn qua ngực của mình, miệng vết thương đã không thấy, chỉ còn lại một vết đỏ tồn tại.

Ah, đây không phải biệt thự Long Vực sao? Mình không có chết. Tề Nhạc, Tề Nhạc chạy đi đâu? Vừa nghĩ tới sau khi hết Bản Chúc Tương Dị Hóa mình trần truồng như nhộng hiện ra trước mặt Tề Nhạc, cộng thêm những lời nói trước khi hôn mê, gương mặt Minh Minh như phát sốt.

Cửa mở, Hải Như Nguyệt như gió đi vào phòng, nàng cảm giác khí tức của Minh Minh biến hóa liền nhanh chóng chạy tới.

Minh Minh nhìn thấy Hải Như Nguyệt tiến đến, giãy dụa ngồi dậy, tuy chỗ ngực còn hơi đau nhức, nhưng không còn nghiêm trọng lắm.

- Minh Minh, em cảm thấy thế nào?

Hải Như Nguyệt ngồi xuống giường bên cạnh Minh Minh, Minh Minh kinh ngạc phát hiện, hiện giờ nàng nhìn ra gương mặt tiều tụy của Minh Minh hơi tái nhợt, trong mắt có bi thương nhàn nhạt.

- Chị Như Nguyệt, cám ơn các người cứu em, em không có việc gì.

Minh Minh thở sâu, ngực hơi đau một chút.

Hải Như Nguyệt kéo tay Minh Minh, mỉm cười, nói:

- Em tỉnh là chị yên tâm rồi, em đã hôn mê hai ngày hai đêm. Nếu không phải bác sĩ nói thân thể của em khôi phục với tốc độ thần tốc, chỉ sợ chị sẽ đưa em vào bệnh viện.

Minh Minh mỉm cười, trên mặt đẹp xuất hiện nét ửng đỏ.

- Chị Như Nguyệt, Tề Nhạc đâu rồi? Em nhớ được trước khi hôn mê em ở cùng chỗ với anh ta, anh ta thế nào?

Nghe câu hỏi của Minh Minh, sắc mặt Hải Như Nguyệt hơi đổi, ánh mắt cũngtừ nhu hòa biến thành ảm đạm, miễn cưỡng cười cười, nói:

- Anh ta không có việc gì, bởi vì tiêu hao năng lượng quá lớn, đang nghỉ ngơi khôi phục, không qua bao lâu sẽ khôi phục lại, em không cần quan tâm tới anh ta, chính mình nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ em tốt rồi, chị sẽ dẫn đi gặp Tề Nhạc.

Minh Minh nghe vậy lặng đi một lúc, nhìn thấy một tia kinh hoàng trong mắt Hải Như Nguyệt thoáng hiện ra.

- Không đúng, chị Như Nguyệt, chị đừng gạt em được không, Tề Nhạc nhất định là gặp chuyện không may, hiện giờ em đã không có vấn đề, em đi gặp anh ấy.

Hải Như Nguyệt nhìn qua bộ dáng kích động Minh Minh liền nhíu mày, an ủi nói:

- Minh Minh nghe lời, nghe chị Như Nguyệt, em nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu không thương thế chuyển biến xấu thì phiền toái. Lần này em dũng cảm dùng thân thể che chắn công kích cho Tề Nhạc, thật sự là mẫu mực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, bọn người Tiểu Ất bây giờ sùng bái em đấy.

Minh Minh nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Hải Như Nguyệt thì đại biến.

- Chị Như Nguyệt, chị đừng nói sáng chuyện khác, mau nói cho em biết, Tề Nhạc hiện giờ thế nào. Có phải anh ta gặp chuyện không may phải không, ngày đó anh ta cứu em cũng bị thương, hơn nữa trên người còn xuất hiện đường vân hai màu đen bạc, van cầu chị, đừng giấu diếm em. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em bây giờ tốt rồi, chị nói cho em biết đi.

Thần sắc trên mặt Hải Như Nguyệt giãy dụa một chút, than nhẹ một tiếng, nói:

- Hai người đúng là quá ngu ngốc mà, hiện giờ chị không nói ra thì sớm muộn gì em cũng biết, khi em hôn mê tỉnh táo lại, tổng cộng hôn mê ba ngày hai đêm, mà khi chúng ta đi tới chỗ ở trước kia của Tề Nhạc nhìn thấy các người, hai người đều trong trạng thái hôn mê, cô tỉnh lại, nhưng Tề Nhạc bây giờ đang hôn mê, hơn nữa tình huống thân thể không phải quá tốt. Hành trình lên Quỷ Kiến Sầu anh ta bị tổn thương thật lớn.

Minh Minh kéo tay Hải Như Nguyệt, sắc mặt vừa có chút hồng nhuận phơn phớt biến thành tái nhợt, trong mắt xuất hiện hào quang gấp gáp.

- Chị Như Nguyệt, anh, rốt cuộc anh ta thế nào rồi? Có bị nguy hiểm tính mạng hay không?

Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Chị cẩn thận dùng long lực cảm nhận khí tức của anh ta, nguy hiểm tánh mạng thì không có, nhưng mà, chị không biết anh ta tỉnh lại khi nào. Ngày đó, thời điểm chúng tôi tìm được em, bởi vì em giải trừ Bản Chúc Tương Dị Hóa nên toàn thân trần truồng. Mà trên người Tề Nhạc cũng trần truồng. Sở dĩ em khôi phục nhanh như vậy, chỉ sợ có quan hệ lớn tới Tề Nhạc, bởi vì, lúc chúng tôi tìm được hai người, trên cánh tay phải của Tề Nhạc có hơn mười vết thương, giống như lợi khí cắt ra, mà khóe miệng của anh ta còn có vết máu đông lại, đó là máu của Tề Nhạc, nếu như chị đoán không sai, hẳn là Tề Nhạc sợ em mất máu quá nhiều, miệng đối miệng rót máu tươi cho em uống, huyết mạch Kỳ Lân vốn có tính khôi phục thật mạnh, chính vì như thế, dưới tình huống thụ thương nghiêm trọng, em có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn thế này. Mà Tề Nhạc còn không có tỉnh lại, vấn đề lớn nhất chính là mất quá nhiều máu, hơn nữa, vân lực của anh ta tiêu hao thật lớn, hơn nữa thân thể lại bị tổn thương, ba khó hợp nhất, dưới tình huống như vậy có tốt mới là chuyện lạ.

*****

Nghe Hải Như Nguyệt nói, ánh mắt Minh Minh cứng lại, tay nàng cầm chặt tay Hải Như Nguyệt lạnh xuống, bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.

- Tề Nhạc, vì sao anh ngốc như vậy, vì cái gì?

Hồi tưởng lại những chuyện trước khi mình hôn mê, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, Minh Minh nhào vào lòng ngực của Hải Như Nguyệt khốc rống lên.

Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Minh Minh, nói:

- Yên tâm đi, Tề Nhạc là con gián đánh không chết, đã bị thương nghiêm trọng như vậy, đổi lại người khác đã sớm xong đời, nhưng sinh mệnh lực trong thân thể vẫn tràn đầy, chị và Từ Đông dùng vân lực tìm kiếm rồi, sở dĩ anh ta hôn tỉnh, chủ yếu vì bảo hộ thân thể của mình, mất đi nhiều máu tươi nên hôn mê để khôi phục.

Minh Minh ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua Hải Như Nguyệt.

- Chị Như Nguyệt, mang em đi gặp anh ta, hiện giờ em muốn gặp anh ta.

Đôi mi thanh tú của Hải Như Nguyệt nhíu lại, nói:

- Thân thể của em...

Minh Minh ngồi thẳng lên, vội la lên:

- Em không sao, chị Như Nguyệt, hiện giờ không có việc gì, van cầu chị, mang em đi.

Hải Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, đột nhiên hào quang trong mắt lóe lên.

- Vậy được rồi.

Vừa nói, nàng vịn Cơ Minh Minh từ trên giường xuống, thân thể Minh Minh đúng là khôi phục rất nhiều, nàng mất đi không ít máu, nhưng nàng cũng nhận được nhiều máu của Tề Nhạc, lại nghỉ ngơi ba ngày qua, đại bộ phận cơ năng của thân thể cơ đã khôi phục. Lúc này trừ đầu còn hơi choáng váng ra, cũng không có cảm giác không khỏe nào khác.

Tề Nhạc bị Hải Như Nguyệt an bài trong một căn phòng trên tầng ba, đi vào phòng, Minh Minh cũng có chút thất thần, bởi vì nàng phát hiện, gian phòng này chính là phòng của Hải Như Nguyệt. Trong phòng, có một cái giường tròn lớn, mà Tề Nhạc lại nằm ở trung tâm cái giường, sắc mặt của hắn tái nhợt và yêu ớt, gương mặt bình thản, trong hôn mê, hăn không như trước, không mỉm cười xấu xa, gương mặt trầm tĩnh nhưng hài hòa, giống như một hài tử vậy.

Minh Minh nhìn qua Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt cũng nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Chị sợ thân thể của anh ta có thay đổi gì, cho nên an bài ở chỗ của chị, để tùy thời có thể chăm sóc.

Vừa nói, nàng chỉ vào cái ghế lớn bên cạnh giường.

Minh Minh đi từng bước tơi bên cạnh giường, sau đó ngồi lên giường, nhìn qua Tề Nhạc trên giường, trong ánh mắt có ôn nhu lóe lên.

Trong nội tâm Hải Như Nguyệt thầm than, nói khẽ:

- Em và anh ta, cũng không cần thời gian quá dài, chị đi ra ngoài trước.

Khi Hải Như Nguyệt rời đi, cánh cửa đóng lại, Minh Minh bắt đầu ngồi lên giường, ánh mắt của nàng không có rời khỏi gương mặt Tề Nhạc. Cẩn thận lật chăn cầm tay phải của Tề Nhạc.

Kỳ Lân Tí là tuyệt kỹ thiên hạ hiếm có, Kỳ Lân Tí có thể phá cả trời cao, nhưng mà, nhưng cánh tay rắn chắc của hắn, vẫn còn sót lại những vết đỏ nhàn nhạt, dấu vết sâu có nông có, lại có thể nhìn thấy không ít vết cắn, thân thể Tề Nhạc phi thường suy yếu, hơn mười vết đỏ, cơ hồ che kín mỗi tấc da trên tay phải Tề Nhạc.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào tay của Tề Nhạc, Minh Minh cúi người, nhẹ nhàng đem gương mặt nõn nà của nàng áp lên những vết thương này, nàng biết rõ, những cảnh trước mắt này, nàng cả đời không quên. Nhưng mà, Tề Nhạc a, em phải làm thế nào mới hoàn trả phần nhân tình này cho anh? Nghĩ đến một ngày nào đó không lâu sau này, nước mắt Minh Minh chảy xuống...

Thời gian ngày từng ngày qua đi, thẳng đến nửa tháng sau, Tề Nhạc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng mà, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không có lo lắng, tuy Tề Nhạc còn không có tỉnh táo lại, nhưng thân thể của hắn khôi phục với tốc độ kinh người, năng lực khôi phục của Hắc Kỳ Lân trải qua huấn luyện ở sa mạc Takla Makan đã thể hiện ra ngoài đầy đủ.

Sau lần hội giao lưu chấm dứt, biến hóa lớn nhất chỉ sợ chính là Yến Tiểu Ất, tính cách nóng nảy của hắn thu liễm đi rất nhiều, được bọn người Hải Như Nguyệt chỉ điểm, tu luyện trở nên khắc khổ hơn trước rất nhiều. Điền Thử, Quản Bình, Mạc Địch đều trở lại cuộc sống của mình, Từ Đông cũng tiếp tục ở đại học Thanh Bắc làm lão sư. Chiếu cố Tề Nhạc sẽ do Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt đảm nhiệm.

Khoanh chân ngồi bên giường, vân lực trong người không ngừng vận chuyển, chung quanh thân thể Minh Minh có hào quang năm màu lóe lên, vân lực trong người không ngừng vận chuyển, mỗi một lần vận chuyển đều khiến nàng có cảm giác hoàn toàn mới, năng lực chiến sĩ cầm tinh gà không ngừng hiện ra, tuy khí tức nội liễm, nhưng vẫn có thể cảm giác được vân lực gia tăng trên phạm vi lớn.

Từ khi tỉnh táo lại, không qua bao lâu, thân thể Minh Minh hoàn toàn khôi phục lại, ngay cả chút dấu vết lưu lại trên ngực cũng hoàn toàn biến mất, hơn nữa, huyết mạch Kỳ Lân không chỉ giao phó cho nàng năng lực khôi phục, đồng thời còn có rất nhiều chỗ tốt khác, tu luyện vân lực gia tăng trên phạm vi lớn, Minh Minh cảm nhận được, thân thể của mình trong những ngày này gia tăng trên phạm vi lớn, vân lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển tới tứ chi bách hài, trong quá trình này, thân thể của mình cùng vân lực đều ảnh hưởng thật lớn, nhưng thời gian nửa tháng qua, nàng vốn cho rằng bình cảnh bốn vân nàng đột phá mãi không được, lúc này dễ dàng đạt tới.

Vân lực thu liễm, hoàn thành một vân chu, Minh Minh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngũ thải quang mang chậm rãi thu liễm vào trong thân thể, mỗi một lỗ chân lông đều phi thường thoải mái.

Mở hai mắt ra, Tề Nhạc bình tĩnh như năm đó, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt hơn rất nhiều, khí tức cũng tráng kiện hơn không ít. Nhưng mà, hắn vẫn không có tỉnh lại.

Coi chừng giúp hắn kéo kéo chăn, mền, Minh Minh nói khẽ:

- Nhanh tỉnh lại đi, tất cả mọi người đang mong mỏi chờ anh tỉnh lại đấy. Anh biết không? Ngày đó tại Quỷ Kiến Sầu, chính uy hiếp cuối cùng của anh, ba gia tộc khác đã thần phụ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta rồi. Rốt cuộc chúng ta vẫn là lãnh đạo của thủ hộ giả phương đông, Trát Cách Lỗ đại sư biết rõ chuyện này rất là vui vẻ. Nếu như không phải ở bên đó cần chuẩn bị một điển lễ lớn, thì đại sư đã sang đây rồi. Nhanh chóng tỉnh lại đi, tôi đang đợi anh đấy, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, tôi, tôi...

Nói đến đây, gương mặt Minh Minh hơi đỏ lên, nhưng thần sắc ảm đạm đi rất nhiều.

Tiếng đập cửa vang lên vài cái, cửa mở, một thân ảnh cao lớn đi từ bên ngoài vào. Cũng không phải người lạ, chính là anh trai Cơ Đức của Minh Minh. Sau khi Tề Nhạc trở về Cơ Đức đã biết rõ, Tề Nhạc xảy ra những chuyện gì ở Takla Makan đều truyền vào tai Cơ thượng tướng ở Kinh Thành. Biết được những chuyện xảy ra trên người Tề Nhạc, Cơ Đức càng bội phục sư phụ của mình. Dù sao, trong những người Cơ Đức quen biết, Tề Nhạc là người đầu tiên thông qua giai đoạn thứ ba, còn lần này, ở dĩ hắn lâm vào hôn mê, càng là vì em gái duy nhất của mình.

- Anh tới rồi.

Cơ Đức đi đến bên cạnh Minh Minh, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Tề Nhạc nói:

- Sư phụ thế nào rồi, có dấu hiệu tỉnh tại không?

*****

Minh Minh lắc đầu, nói:

- Chị Như Nguyệt nói cơ năng thân thể anh ta khôi phục gần hết rồi, nhưng không biết vì cái gì, anh ta không tỉnh lại. Có lẽ, còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Cơ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Minh Minh, có rảnh thì em nên về nhà thăm cha đi. Anh biết rõ sau lần này em rất cảm động với sư phụ, nhưng mà, có lẽ em cũng hiểu, hai người là không thể nào, em có hôn ước trên người, nếu...

Minh Minh chen ngang lời của Cơ Đức, ánh mắt có chút lặng như băng nhìn hắn, nói:

- Anh, anh không cần nhiều lời, em biết rõ mình nên làm thế nào, cũng không có quên trách nhiệm của mình. Chuyện của em và Tề Nhạc em sẽ xử lý. Không phải còn thời gian hơn một năm sao?

Cơ Đức cười khổ nói:

- Em gái ngốc, anh chỉ hy vọng em không lún vào quá sâu, có lẽ em cũng hiểu ý của anh.

Minh Minh gật gật đầu, ánh mắt của nàng nhìn qua gương mặt của Tề Nhạc, đôi mắt ôn hòa đã thay thế đôi mắt lạnh như băng, kéo chăn cho Tề Nhạc.

- Anh, đợi sau khi Tề Nhạc tỉnh lại, anh không được đề cập chuyện này với anh ấy. Kỳ thật, em lo ngại, Tề Nhạc là Kỳ Lân, Kỳ Lân trời sinh tính phong lưu, anh ta không có khả năng đem tình cảm của mình đặt vào một người, chẳng lẽ anh không nhìn ra, kỳ thật chị Như Nguyệt cũng có cảm tình với Tề Nhạc, tuy chị ấy hết sức che dấu, nhưng em cũng là nữ nhân, làm sao không nhận ra đây? Cho nên, anh không cần lo lắng cái gì, em đã là người trưởng thành, sẽ giải quyết chuyện của mình, em chỉ hy vọng trước khi mình rời đi, lưu lại một đoạn thời gian vĩnh cửu.

Cơ Đức quay đầu lại, nhìn em gái thật sâu.

- Được rồi, chỗ của cha anh sẽ giấu giếm thay em, nhưng em phải nhớ kỹ, nhất định phải đúng mực, anh đi, nếu sư phụ tỉnh lại, em phải bóa ngay cho anh biết.

Minh Minh tiễn Cơ Đức ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại, ánh mắt vốn kiên định của nàng ảm đạm lại, thầm nghĩ trong lòng, Minh Minh ah Minh Minh, vì cái gì, vì cái gì lúc trước ngươi lại đáp ứng hôn sự này? Dưới tình huống hiện giờ, ngươi có thể quên Tề Nhạc mà đi tới phương tây sao? Hy Lạp, cố nhiên là địa phương xinh đẹp, biển Aegean là cảnh tượng mà ngươi muốn thấy nhất, nhưng mà, chẳng phải những chuyện này xảy ra trước khi ngươi gặp côn đồ này sao?

- Ân...

Một tiếng hừ nhẹ từ trên giường truyền tới, làm Minh Minh từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, thân hình lóe lên, nàng đi tới bên giường.

Tề Nhạc hơi động lông mày, giống như chịu đựng thống khổ gì đó, cơ bắp hơi động đậy, giãy dụa chậm rãi mở to mắt ra.

- Tề Nhạc, anh tỉnh rồi.

Minh Minh vội vàng nắm chặt bàn tay của hắn.

Mở hai mắt ra, ánh mắt của Tề Nhạc nhìn hơi mê mang, lúc hắn nhìn thấy gương mặt của Minh Minh, ánh mắt mới có thần thái.

- Ah! Minh Minh, cô không có việc gì chứ?

Nước mắt, nước mắt của Minh Minh không bị khống chế rơi xuống, chờ đợi nửa tháng rồi, rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại.

- Em không sao, em đã sớm không có việc gì, Tề Nhạc, anh hù chết người ta rồi, sao anh lại cho em nhiều máu như vậy?

Tề Nhạc miễn cưỡng cười vui vẻ, khí tức trên người của hắn hơi yếu ớt.

- Chỉ cần cô... Không, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, thân thể người có công năng tái tạo máu, tái tạo máu mới chẳng phải tốt cho thân thể sao?

Minh Minh tức giận niết bàn tay của hắn, nói:

- Chán ghét, đến lúc nào rồi mà còn nói đùa được đây?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Anh mới mặc kệ lúc nào, anh chỉ cần biết thời điểm này là tốt nhất, Minh Minh, em nhìn anh có phải thật đáng thương không này?

Minh Minh ngẩn người, sắc mặt đỏ lên nhìn qua Tề Nhạc, kỳ quái hỏi:

- Vì cái gì nói như vậy?

Tề Nhạc giả bộ dáng thương, nói:

- Nếu em cảm thấy anh đáng thương, có phải nên đáp ứng làm bạn gái của anh không?

Gương mặt Minh Minh đỏ lên, tức giận chỉ một ngón tay vào trán của hắn.

- Anh nha! Mới tỉnh lại đã làm chuyện xấu, chỉ điểm này, em đã không thương rồi.

Đột nhiên gương mặt Tề Nhạc lúc này đỏ lên, trong mắt có một tia buồn bả.

- Minh Minh, kỳ thật anh biết rõ mình không được, bởi vì sử dụng năng lượng quá độ, trái tim của anh bị kích thích mãnh liệt, lần này tỉnh lại, chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Anh, anh chỉ... Mong vào lúc trước khi... Chính mình chết... Trước khi, nghe được... Em đáp ứng... Anh...

Minh Minh đã giật mình, kinh hô một tiếng.

- Tề Nhạc, không, sẽ không, tại sao có thể như vậy...

Mắt thấy nét hồng nhuận trên mặt Tề Nhạc đã biến mất, Minh Minh bị dọa sợ không nói ra lời, nhưng mà, nàng cũng không có nhìn thấy một tia giảo hoạt trong đáy mắt Tề Nhạc.

- Minh... Minh, đáp ứng... Anh... Sao? Dù là... Là em... Đáng thương cho anh... , để cho anh... Thỏa mãn... Đi thôi...

- Tề Nhạc, em đáp ứng, em đáp ứng anh, không phải đáng thương, Tề Nhạc, em không muốn anh chết! Chỉ cần anh còn sống, cái gì em cũng đáp ứng anh, cái gì cũng đáp ứng.

Minh Minh hoàn toàn sợ rồi, mắt thấy gương mặt Tề Nhạc dần dần biến thành xám trắng, âm thanh của nàng run rẩy, nói năng lộn xộn, tâm của chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi và kích thích mạnh như vậy.

Trong nội tâm Tề Nhạc thầm than một tiếng, kỳ thật, trước đó khi nghe Cơ Đức tới hắn đã tỉnh rồi, cũng nghe được chuyện của Cơ Đức cùng Minh Minh, hắn biết rõ, với tư cách con gái Cơ thượng tướng, trong nội tâm Minh Minh có ý thức quốc gia rất mạnh nếu như sau này mình yêu cầu nàng miễn cưỡng lưu lại, chỉ sợ rất khó thành công.

Hiện tại nàng lưu lại, trải qua mình cố gắng, mới có thể làm cho Minh Minh vĩnh viễn lưu bên cạnh mình. Hắn cũng không phải sợ thủ hộ giả phương tây gì đó, hắn sợ nhất là Minh Minh vì lợi ích quốc gia vụng trộm rời khỏi mình, bởi vậy, hắn cố nén ý thương tiếc trong lòng mà lập kế hoạch.

- Minh Minh, em thật sự đáp ứng anh sao?

Tề Nhạc gian nan nói ra.

Minh Minh khóc không thành tiếng nói:

- Tề Nhạc, anh là hỗn đản, không cho anh chết, có nghe hay không, không cho phép chết, chỉ cần ạnh không chết, cái gì em cũng đáp ứng anh cả. Không được chết, không được chết.

Minh Minh dùng sức lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi lên người Tề Nhạc.

Thấy bộ dáng thương tâm của nàng như vậy, trong lòng Tề Nhạc đau xót, cũng trong nháy mắt này, linh quang trong đầu lóe lên, hắn đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết tốt nhất cho vấn đề hiện giờ, giả vờ thở sâu.

- Minh Minh, em thật sự không muốn anh chêt? Như vậy, hiện tại cũng chỉ có một biện pháp.

- Nói mau, anh nói mau đi, bất luận biện pháp gì, chỉ cần có thể cứu anh thì em cũng tình nguyện, có phải muốn em truyền máu lần nữa hay không, hiện giờ em sẽ làm.

Vừa nói, nàng đặt tay lên tay trái của mình, như là đạo hào quang năm màu như lưỡi dao hiện ra.

Tề Nhạc đã giật mình, ngăn cản nàng:

- Không, không phải truyền máu, truyền máu với anh cũng vô dụng thôi. Thân thể của anh có huyết mạch Kỳ Lân đã không còn vấn đề gì, chỉ có trái tim bị tổn thương cực lớn. Hiện tại muốn anh sống sót chỉ có một biện pháp, chỉ cần một người có huyết mạch Kỳ Lân khac tâm ý tương thông với anh, dùng trái tim của người đó tương liên với anh, bằng vào tim của người đó hòa nhập theo nhịp tim của anh, chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội sông sót.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)