Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 056

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 056: Bất đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Một người có huyết mạch Kỳ Lân như anh? Thế nhưng mà, không phải anh là Kỳ Lân duy nhất sao?

Minh Minh lo lắng lại biến thành buồn rười rượi.

Khí tức trên mặt Tề Nhạc càng ngày càng yếu ớt.

- Không, Minh Minh, em quên sao? Trong thân thể em có mau tươi của anh, nếu như, nếu như...

Nghe xong lời này, Minh Minh lập tức tỉnh táo lại, vội la lên:

- Em có thể sao? Vậy anh mau nói nên làm thế nào đi.

Tề Nhạc miễn cưỡng khắc chế cảm tình bành trướng trong lòng.

- Minh Minh, em nghe anh noi, nếu như sử dụng loại phương pháp này, đối với em có hạn chế rất lớn, bởi vì tâm ý tương thông là có khoảng cách nhất định, em tuyệt đối không rời xa anh quá năm mươi cây số, nếu không trái tim của chúng ta mất đi liên lạc, như vậy, tim của anh sẽ ngừng đập. Hơn nữa, sau khi tâm ý tương thông, mỗi một thời gian ngắn, chúng ta nhất định phải câu thông liên hệ một lần mới tiêp tục được.

- Đừng nói, mau nói cho em biết nên làm thế nào, chỉ cần có thể cứu sống anh, những chuyện này có tính là cái gì.

Gương mặt Minh Minh vì lo lắng biến thành tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tề Nhạc nói:

- Vậy thì tốt, hôn anh đi. Dùng tâm của em cảm thụ tâm của anh.

Minh Minh vào lúc này có lẽ đã quên ngượng ngùng, cúi đầu xuống, không có chút do dụ hôn lên đôi môi của Tề Nhạc.

Bốn môi đụng vào nhau, thân thể Tề Nhạc cùng Minh Minh run lên nhè nhẹ, tuy đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hai người thanh tỉnh hôn nhau, tâm của Tề Nhạc hoàn toàn bị cảm giác mỹ diệu dẫn động, môi của Minh Minh còn lưu lại nước mắt mặn mặn, Tề Nhạc duỗi cánh tay mình ra, cẩn thận ôm thân thể mềm mại của mình.

Minh Minh nhắm hai mắt, đột nhiên nàng cảm giác hai tay hữu lực ôm lấy thân thể của mình, cảm giác ấm áp truyên tới, dưới cánh tya này dẫn dắt, nàng đã tiến vào chăn bông, hai thân thể nóng hổi tiếp xúc với nhau.

Thân thể Tề Nhạc cũng không phải hoàn toàn khôi phục lại, nhưng mà, chỉ là vân lực chưa khôi phục mà thôi, vài ngày trước đó, thần chí của hắn dần dần thanh tinh, chỉ là không khống chế được thân thể của mình mà thôi. Trải qua điều dưỡng thân thể nửa tháng, thương thê trong người khôi phục lại Lúc này ôm thân thể mềm mại động lòng người như thế, với tư cách một nam nhân bình thường, với tư cách xử nam chưa trải sự đời, tâm của hắn rung động kịch liệt.

Trong nội tâm Minh Minh không có dục vọng, hiện giờ nàng chỉ muôn cứu Tề Nhạc, hai thân thể dính sát vào nhau, Minh Minh lập tức cảm giác thân thể của mình nóng bừng, tiếng tim đập của Tề Nhạc truyền vào tai nên nàng cảm nhận rất rõ ràng, nàng cho rằng, đây chinh là quá trình chậm trẽ cứu chữa.

Mút cánh môi của Minh Minh, tay Tề Nhạc không có nhàn rỗi, tay trái ôm vòng eo nhỏ nhắn của Minh Minh, tay phải thì kéo tay phải Minh Minh vào trong ngực, ý niệm trong đầu khẽ động, lặng yên tìm kiếm trong tinh thần của Minh Minh.

Sau khi Tề Nhạc đạt tới ba vân, tuy thực lực chưa khôi phục, nhưng tinh thần lực so với trước kia tăng cường trên phạm vi lớn, hắn có thể cảm nhận rõ mỗi tia chấn động thân thần trong lòng của Minh Minh.

Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Minh Minh chạm vào cơ ngực cường tráng của mình, Tề Nhạc lập tức cảm giác một cảm giác kích thích mạnh mẽ, vô ý thức, tay phải của hắn vô ý thức đưa lên ngực Minh Minh.

Ngực Minh Minh, không có to như của Hải Như Nguyệt, nhưng lại tràn ngập co dãn, vừa vặn một tay có thể bóp hết, cảm giác ôn nhuận từ bộ ngực, tuy cách quần áo, nhưng vẫn làm huyết mạch Tề Nhạc trương phồng.

Tâm thần Minh Minh run động kịch liệt, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với nam nhân như vậy, mà đây càng là lần đầu tiên có nam nhân chạm vào cấm khu của nàng, nhiệt độ từ bàn tay của Tề Nhạc, nàng như con bồ câu nhỏ bị tổn thương, không ngừng run rẩy.

Đổi lại bình thường, có lẽ Minh Minh đã sớm né ra, nhưng ý niệm của nàng bây giờ chỉ muốn cứu Tề Nhạc, bởi vậy, trong kích thích mãnh liệt, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại, nhưng trong lòng có một cổ hỏa diễm bốc lên cao.

Tâm của Tề Nhạc đang giãy dụa, hắn biết rõ, nếu như hiện giờ mình muốn làm, như vậy, rất có cơ hội sẽ đạt được thân thể Minh Minh, nếu là như vậy, Minh Minh mất trinh tiết, đương nhiên không cách nào đi Hy Lạp. Thế nhưng mà, dưới loại tình huống này đạt được Minh Minh, thật sự không công bằng với nàng. Không, không thể làm như vậy, mặc dù mình phi thường khát vọng có được nàng, nhưng mà, tuyệt đối không được dùng phương pháp này, chỉ dưới tình huống Minh Minh hoàn toàn tự nguyện mới có thể.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc cố nén xúc động trong nội tâm, thở sâu, bằng vào tinh thần lực và vân lực của chính mình, câu thông với tinh thần Minh Minh.

Có lẽ nguyên nhân có sự tồn tại của huyết mạch Kỳ Lân, khí tức hai người câu thông thập phần thuận lợi, dưới vân lực Tề Nhạc tác động, vân lực của bản thân Minh Minh cũng cảm nhận được vân lực Tề Nhạc dao động, bốn loại vân lực của Tề Nhạc tiến vào thân thể của nàng, vây quanh kinh mạch của nàng mà hoàn thành một chu thiên.

Làm như vậy, vân lực yếu ớt của Tề Nhạc tuy làm cho Minh Minh cảm thấy thoải mái, mà vân lực của Minh Minh dưới vân lực của Tề Nhạc kích thích cũng càng ngưng tụ hơn trước.

Một vân chu kết thúc, biến hóa đầu tiên của hai người là hô hấp, Tề Nhạc hấp thu hô hấp của Minh Minh, Minh Minh hấp thu hô hấp của Tề Nhạc, khi phun ra nuốt vào, thân thể của hai người từ từ hình thành đại vân chu, mà vân lực của hai người tiến vào thân thể của nhau, hình thành một tuấn hoàn hoàn mỹ

Trong lúc vô tình lại lục lọi ra phương pháp tu luyện hoàn mỹ, trong tình huống vân lực của hai người đồng nguyên, tâm thần Tề Nhạc cùng Minh Minh vốn có chút khẩn trương và kích động đã bình thường lại. Mà ngay cả Tề Nhạc khắc chế dục vọng của mình cũng dịu lại, một cổ khí tức bình thản mang theo chính khí dâng trào trong người, bọn họ dần dần tiến vào cảnh giới mỹ diệu, trong cảnh giới này, thần chí dần dần mơ hồ, hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện nhập định.

Vuốt ve bộ ngực của đối phương, bốn môi đụng vào nhau, phương pháp tu luyện như vậy có thể nói là khoáng tuyệt cổ kim.

Không biết thời gian qua boa lâu, Minh Minh chậm rãi từ trong mê mang tỉnh táo lại, nàng cùng Tề Nhạc vẫn hôn nhua như trước, bàn tay lớn ấm áp vẫn đặt vào ngực của nàng, vân lực trong cơ thể lúc này hóa thành thanh khí, không ngừng vận chuyển, vân lực nhìn thì không tăng lên quá nhiều, nhưng cảm giác có chút biến hóa khác với trước kia, cụ thể biến hóa thể hiện ở nơi nào Minh Minh cũng nói không rõ, đây chỉ là một loại cảm giác, môi của hai người hôn nhau, tự nhiên không cách nào dùng miệng hô hấp, mũi hô hấp nhưng vì khoảng cách quá gần nên cảm giác được, vẫn là một người hít một người xả, tiết tấu tim đập như hòa vào nhau. Tay phải đặt trên ngực trái Tề Nhạc, Minh Minh có thể cảm giác tiếng tim đập của Tề Nhạc giống mình như đúc, không có chút sai lệch nào.

*****

Trong nội tâm vui vẻ, Minh Minh thầm nghĩ, xem ra đã thành công, nhưng mà, rốt cuộc đây là phương pháp gì! Quá cảm thấy khó xử, khá tốt hắn không có việc gì. Ah! Hắn nói cái gì kia, sau này mình không thể rời khỏi hắn quá năm mươi cây số sao? Nếu như là như vậy, vậy sau này...

Minh Minh vừa nghĩ tới đây, Tề Nhạc bởi vì bị khí cơ của Minh Minh dẫn dắt nên tỉnh lại. Hơi động một chút, bốn môi nhẹ nhàng tách ra, có lẽ bởi vì hôn nhau quá lâu, cánh môi hai người dình vào nhau, cho nên khi tách ra bờ môi hơi đau đớn.

- Tề Nhạc, anh sao rồi?

Minh Minh nhẹ giọng hỏi, lúc nói ra những lời này, gương mặt nàng đỏ bừng.

Tề Nhạc vẫn ôm Minh Minh như trước, bàn tay lớn đặt trên ngực nàng cũng bóp nhẹ, lúc bóp bóp, cảm giác tràn ngập co giãn thật thoải mái, bị bóp vú, Minh Minh rên rỉ một tiếng, nhưng nàng không dám kéo tay Tề Nhạc ra, ngượng ngùng thả người vào trong ngực, tay phải vẫn đặt lên ngực Tề Nhạc, tay trái vô ý thức ôm cổ của hắn.

- Minh Minh, anh không có việc gì, em cảm giác được không? Tim của chúng ta hoàn toàn nhất trí, từ góc đọ này mà nhìn, chúng ta từ nay về sau xai chung con tim, em cần phải phụ trách với anh, hắc hắc...

- Chán ghét.

Minh Minh đầm lên vai hắn một cái, tâm của nàng hiện giờ rất loạn, nhưng ở trong ngực Tề Nhạc lúc này thật thoải mái, nàng thật sự không muốn suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ hy vọng vĩnh viễn có thể ở trong ngực của hắn, quên hết mọi chuyện không vui.

- Tề Nhạc, anh thích em sao?

Minh Minh nỉ non.

- Không, anh không thích em.

Gương mặt Tề Nhac tươi cười.

- Anh nói cái gì?

Minh Minh ngẩng đầu, tay đang ôm cổ Tề Nhạc đưa lên lỗ tai của hắn, xiết chặt, hung dữ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng mà, nàng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn.

- Nha đầu ngốc, I love you ah! Làm sao có thể dùng chữ thích để thay thế được chứ?

Tuy không có kinh nghiệm thực tế gì, nhưng lý luận tán gái của Tề Nhạc vô cùng phong phú, Minh Minh thuần khiết như tiểu hài tử làm sao là đối thủ của hắn.

Minh Minh đỏ mặt buông tay ra, muốn nói hai chữ chán ghét và đấm lên vai Tề Nhạc, nhưng nghĩ đến thân thể của hắn cũng chưa khôi phục, nói cái gì cũng không hạ thủ được.

- Tề Nhạc, anh thật yêu em sao? Thế nhưng mà, vì cái gì ánh mắt của anh nhìn qua con gái khác lại mê đắm như vậy? Anh yêu em từ lúc nào?

- Cái này...

Tề Nhạc lặng đi, vấn đề của Minh Minh làm hắn không biết nên trả lời thế nào, nếu hỏi hắn yêu thích Minh Minh thì không biết được, về phần nhìn thấy con gái xinh đẹp, thì đây chính là thói quen của hắn. Đương nhiên, đây cũng là thói quen của đa sô nam nhân (Trừ số ít chỉ thích nhìn nam nhân).

Minh Minh ôn nhu lắc đầu, nói:

- Đi, không cần phải nói. Em hiểu. Trát Cách Lỗ đại sư từng nói qua, Kỳ Lân mỗi thời đại đều gắn với hai chữ phong lưu, đây là huyết mạch Kỳ Lân giao phó cho các người, nhưng đây là giao phó mặt trái. Em chỉ hy vọng trong tim của anh có em là được rồi. Nhưng mà, sau này anh có người khác mà khi dễ em là không được đâu, nghe rõ chưa?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Minh, hơi giật mình nói:

- Em có ý khác không, về sau anh còn có thể tán gái? Minh Minh, kỳ thật anh cũng không có háo sắc như vậy...

Minh Minh cười khúc khích, nói:

- Đi, anh có chỗ nào so sánh với nam nhân bình thường không? Giải thích chính là che dấu. Tất cả nên thuận theo tự nhiên, em sẽ không ép anh làm cai gì, đồng dạng, em cũng không muốn anh ép em làm cái gì, được không nào?

Trong lòng Tề Nhạc căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn lại cười lên.

- Tốt, đương nhiên tốt. Anh cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần em nhớ kỹ em là người của anh, anh sẽ phụ trách với em, cho con tim chúng ta đập chung, em cũng không thể rời khỏi anh quá năm mươi cây số.

Hắn có thể hoàn toàn khẳng định một điểm, Minh Minh tuyệt đôi không để mình chết, tuy cảm giác có chút hèn hạ, nhưng cân nhác vi tương lai của mình, Tề Nhạc không thể không lợi dụng điểm này.

Minh Minh trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Anh thật hèn hạ.

Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc có thứ gì đó.

- Minh Minh, kỳ thật anh rất rõ ràng, bất luận từ dung mạo hay là thân phận, anh đều không xứng với em. Nhưng mà, em cũng biết, anh là lưu manh, là côn đồ, vào lúc em lấy thân thể của mình đón một chiêu đánh lén kia, anh biết ngay, em nhất định là người của anh. Không phải một ngày, cũng không phải là một năm, mà là cả đời, một đời một thế.

Tề Nhạc nói rất kiên định, tay của hắn kéo Minh Minh vào ngực, hoàn qua lưng áo mềm mại của nàng, ôm thật chặt, làm thân thể mềm mại của nàng dán vào người hắn, cúi đầu xuống, nhìn qua đôi mắt to tròn của Minh Minh.

Minh Minh có chút lảng tránh cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói:

- Cũng là vì em ngăn cản một chiêu đó cho anh, anh mới...

- Không, anh không phải là người như vậy. Em ngăn cản một đâm đó cho anh, chỉ làm anh hiểu ra thôi, trong lòng anh đã có em từ lâu rồi. Đã như vầy, nếu anh còn không hành động, thì anh đúng là đồ ngốc. Minh Minh, anh sẽ thủ hộ em cả đời, thẳng đến vĩnh viễn. Đáp ứng anh nhé? Làm nữ nhân của anh.

- Tề Nhạc.

Minh Minh ngẩng đầu, lệ quang óng ánh trong mắt lóe lên, hai tay vờn quanh cổ của Tề Nhạc, chủ động dâng đôi môi mềm mại của mình lên, chỉ có điều, lúc này là bờ môi nóng bỏng của nàng.

Thân ảnh cao gầy ngoài cửa chậm rãi thoái lui, nàng thông qua khe cửa đã sớm nhìn thấy cảnh bên trong rồi, nàng không có đi vào, chỉ rời đi trong yên lặng, trong ánh mắt có vài phần cô đơn.

Mười ngày sau, biệt thự Long Vực có khách tới thăm.

- Đại sư.

Lấy Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt cầm đầu, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cung kính chạy tới trước mặt người trẻ tuổi kia, bọn họ cung kính hoàn toàn từ nội tâm, không có chút làm ra vẻ, bởi vì, người đứng trước mặt bọn họ, chính là Thiên Dẫn Trát Cách Lỗ.

Trát Cách Lỗ hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao, trên đầu mang theo cái mũ, nhìn hắn giống thanh niên hăng hái tuổi trẻ, chỉ có đều trong mát ôn hòa, không hợp với bộ dáng của hắn.

- Đột nhiên tới quấy rầy mọi người, thật sự có lõi, vài ngày trước tôi đã nghĩ tới, nhưng có việc không thể phân thân ra được, cho tới hôm nay mới tới đây. Tề Nhạc, anh không sao chứ?

Tề Nhạc cười hắc hắc, đi đến trước mặt Trát Cách Lỗ, mặt mày hớn hở nói:

- Đại sư nhìn bộ dáng của tôi giống có việc gì sao? Đại sư, lần này ngài tới đây là xem tôi có chết hay chưa sao?

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Anh đấy, vẫn như cũ, tôi nghe Như Nguyệt nói anh đã đạt tới ba vân rồi, lại nói tiếp, ngay cả tôi cũng không tin đấy.

Vừa nói, hắn thò tay phải ra, dùng ngón cái, ngón giữa, ngón trỏ bắ mạch cổ tay phải của Tề Nhạc.

Tề Nhạc không có trốn tránh, trong miệng lại giễu giễu nói:

- Đại sư, tôi không thích nam nhân sờ tôi đâu.

Trát Cách Lỗ không có mở miệng, chỉ nhắm mắt yên lặng cảm thụ cái gì đó, một tầng phật khí phiêu du ra ngoài, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở chung quanh như được tắm trong gió xuân.

*****

Sau nửa ngày, Trát Cách Lỗ mở hai mắt ra, than nhẹ một tiếng, nói:

- Tề Nhạc, anh không làm tôi thất vọng, thời gian không tới nửa năm, anh thật sự làm tôi sợ hãi thán phục đấy, Kỳ Lân quả nhiên là Kỳ Lân ah! Tôi vốn lo lắng tính cách của anh khó dung nhập với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, nhưng hiện tại xem ra tôi lo lắng dư thừa. Sau khi tìm được mấy chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đến núi Thiên Hương đỉnh Quỷ Kiến Sầu khuất nhục bốn đại gia tộc, tôi nghĩ, anh đã được đồng bạn tín nhiệm, không phải sao?

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Tôi chỉ làm chuyện nên làm mà thôi. Đại sư, ngài không cần lo lắng cho tôi đâu.

Hải Như Nguyệt cung kính nói:

- Đại sư, xin đi theo tôi vào trong nghỉ ngơi đi.

Trát Cách Lỗ gật gật đầu, hắn kéo tay Tề Nhạc và theo mọi người vào trong biệt thự.

Mọi người trong đại sảnh phân chủ khách ngồi xuống, Trát Cách Lỗ ngồi lên chủ vị, Từ Đông nói:

- Đại sư, lần này ngài tới đây có vì cần phân phó chúng ta làm sao?

Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:

- Không, tôi chỉ là Thiên Dẫn, kỳ thật, sau khi Tề Nhạc xuất hiện, sứ mệnh của tôi đã hoàn thành. Chỉ khi các vị gặp khó khăn không giải quyết được, mới cần tôi trợ giúp. Lần này tới đây, một là muốn thăm các vị, mặt khác, tôi còn có chuyện cần thông báo cho Tề Nhạc rõ.

Thiên Dẫn cùng Kỳ Lân là hỗ trợ tương sinh, khi thực lực Tề Nhạc tăng lên, hắn và Trát Cách Lỗ lần nữa gặp mặt, cảm giác thân thiết mạnh hơn trước.

Hải Như Nguyệt nói:

- Đại sư, có cần chúng ta tránh đi trước hay không?

Trát Cách Lỗ mỉm cười lắc đầu, nói:

- Chuyện này có liên quan tới các vị, các ngươi đều là đồng bọn, sau này sẽ cùng đối mặt khó khăn với nhau. Đồng bọn, đầu tiên phải thành lập dựa trên tín nhiệm. Phật viết, năm bao hàm đều không, đầu tiên các vị buông bỏ tất cả cảm xúc mặt trái trong lòng mình đi, khi đó, tất cả sẽ trở nên thông thấu. Tề Nhạc.

- Đại sư, ngài nói đi.

Tề Nhạc nghe Trát Cách Lỗ là tới tìm hắn, vui cười trên mặt thu liễm rất nhiều.

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Lần này tôi tới tìm anh là có ba chuyện, chuyện đầu tiên, là hy vọng anh nắm chắc một ít, mau chóng tìm được năm vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chỉ có mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tề tụ, các vị mới có cơ sở đối kháng với khó khăn.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ. Đại sư, nhưng tôi còn không biết nên đi đâu tìm kiếm những người còn lại! Thẳng thắn mà nói, tìm được Điền Thử, Tiểu Ất, Mạc Địch, Quản Bình, kỳ thật là vận khí tốt.

Trát Cách Lỗ nói:

- Không, chuyện này không đơn giản là vận khí. Anh là trời ban điềm lành, sau khi anh xuất hiện, sẽ hấp dẫn các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn lại xuất hiện, anh cần làm, chính là chú ý gia tăng thực lực của mình, khi đó mới tìm kiếm sự tồn tại của bọn họ.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý, còn hai chuyện khác là gì.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nụ cười của hắn rất quỷ dị.

- Chuyện thứ hai chủ yếu là về chính anh. Anh là người trời sinh không bị trói buộc, khi thực lực tăng lên, lực hấp dẫn của bản thân càng ngày càng mạnh, khó tránh khỏi bị nhiều nữ nhân chú ý. Kỳ Lân trời sinh phong lưu, nhưng mà, có chuyện tôi cần phải cảnh cáo anh. Trước khi anh tìm được bốn hồng nhân tri kỷ, nhất định phải bảo trì đồng thân.

Yến Tiểu Ất vừa mới uống một ngụm nước, nghe Trát Cách Lỗ nói như vậy liền phun ra ngoài, thấm ướt mặt đất, hắn ho khan thật lớn, ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn qua Tề Nhạc.

Dâm hổ Từ Đông thì há to mồm.

- Lão đại, anh được không đó? Anh còn là xử nam sao? Tôi tưởng rằng chỉ có Điền Thử thôi đấy. Tôi còn tưởng anh rất dâm đãng, thì ra anh quá ngây thơ nha.

Quản Bình ngồi bên cạnh Từ Đông có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói:

- Kỳ thật, kỳ thật tôi cũng còn là xử nam.

Mạc Địch khẽ gắt một tiếng quay đầu đi chỗ khác, Điền Thử thấp giọng nói:

- Em, em sợ nhất là thảo luận về vấn đề dâm đãng này.

Gương mặt Minh Minh đỏ thẫm, vụng trộm nhìn qua Tề Nhạc, mà trong mắt Hải Như Nguyệt toát ra một tia kinh ngạc và khó hiểu.

Hiện giờ Tề Nhạc muốn làm nhất, chính là tìm kẽ đất chui xuống dưới, hắn làm thế nào cũng không ngờ chuyện thứ hai của Trát Cách Lỗ nói là chuyện này, đỏ mặt một cách hiếm thấy.

- Đại sư, cái này, đây là ý gì?

Trát Cách Lỗ nghiêm mặt nói:

- Tề Nhạc, tôi cũng không phải đang nói đùa với anh. Khi cảnh giới đạt tới ba vân, huyết mạch Kỳ Lân đã hoàn toàn dẫn động, dưới loại tình huống này, thân thể của anh đã khác người bình thường rất lớn, một khi phát sinh quan hệ nam nữ, sẽ mang tới phụ tải quá lớn cho con gái người ta, thậm chí sẽ mất tính mạng, không chịu nổi anh đâu.

Sắc mặt Tề Nhạc biến đổi, phiền muộn lúc trước biến thành ngạc nhiên, sau ngạc nhiên là vui mừng, đột nhiên, hắn cười ha hả, nói:

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi chính là Kim Thương Bất Đảo trong truyền thuyết sao?

Cơ bắp trên mặt Trát Cách Lỗ co rút một cái, nói:

- Anh hiểu như vậy cũng không phải không đúng, nhưng mà, đây không chỉ là vấn đề cơ năng của anh, đồng thời, bởi vì trên người của anh có khí tức Kỳ Lân, rất dễ dàng làm nữ nhân đạt tới cao trào, thậm chí là cao trào thác loạn, đồng thời, bởi vì thiên tính Kỳ Lân phong lưu, một khi đã lâm trận là không dừng lại, nếu như không có nhiều nữ nhân ứng phó, rất dễ dàng xuất hiện nguy hiểm. Cho nên tôi mới nhắc nhở anh, không nên tạo nguy hiểm cho người mình âu yếm.

Tề Nhạc thở dài một tiếng, trong mắt có vui vẻ.

- Thật sự là nhân phẩm tốt, mọi chuyện đều tốt ah!

Ở đây trừ Điền Thử cùng Trát Cách Lỗ ra, ai nghe những lời này của hắn, cơ hồ đều không ngoại lệ cúi người làm bộ dáng nôn mửa.

Ánh mắt xấu xa của Tề Nhạc nhìn qua Minh Minh, trong nội tâm thầm nghĩ, khá tốt ngày đó không hành quyết Minh Minh ngay tại chỗ, nếu không đúng là nháo ra chuyện rồi.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Minh Minh đỏ mặt, gắt một tiếng.

- Anh, anh nhìn em làm gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, vừa muốn mở miệng, lại nghe Yến Tiểu Ất nói:

- Lão đại, anh thật sự còn là xử nam à. Lần trước chẳng phải xe ta xi đã bị anh làm rồi mà?

Nghe hắn nói làm Tề Nhạc giật mình, đương nhiên hắn hiểu Yến Tiểu Ất nói tới bạn gái trước kia, lúc trước hắn và Yến Tiểu Ất đánh một trận, cộng thêm sử dụng Bản Chuyên Phá Vũ Thuật cũng vì tranh giành nữ nhân a, nhưng lúc này Minh Minh ở đây, bỗng nghe Tiểu Ất nhắc tới nàng, Tề Nhạc biến sắc, hung ác nói:

- Anh không lên tiếng không ai nói anh câm đâu.

Yến Tiểu Ất lập tức hiểu được, nói:

- Lão đại, tôi, tôi chưa nói gì cả.

Từ ngày nhìn thấy thực lực cường hãn của Tề Nhạc, hắn gọi lão đại cũng thuận miệng hơn.

Minh Minh hiếu kỳ nói:

- Cái gì gọi là xe ta-xi?

Tề Nhạc ho khan hai tiếng, vội vàng nhìn Trát Cách Lỗ nói:

- Đại sư, ngài nên nói chuyện thứ ba đi. Nếu như kích thích tôi quá lớn, ngài nên nhắc nhở tôi trước, tôi khỏi bị hù sợ nha.

*****

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Chuyện thứ ba kỳ thật cũng không có gì, tôi đã tới tuổi vào đời tu luyện. Lịch đại cao tăng truyền pháp điển, người tu hành chúng ta cần vào đời tu hành một lần, cảm thụ hồng trần, vào đời tu luyện là chương trình học, cách gọi của hiện giờ là xuất thế, chỉ như vậy mới hiểu chân lý của phật. Cho nên, tôi sẽ lưu lại Kinh Thành một năm, sẽ cùng sinh hoạt với các vị, các vị sẽ mang tôi mở mang kiến thức với thế giới bên ngoài. Kiến thức chính là hồng trần.

Nghe Trát Cách Lỗ nói, toàn trường vắng lặng, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ chuyện cuối cùng là như vậy.

Từ Đông hỏi dò:

- Đại sư, ngài muốn kiến thức hồng trần sao? Chẳng lẽ ngài không bị hồng trần ô nhiễm?

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Nếu là như vậy, chỉ nói rõ tôi phật lý không sâu, trong hồng trần cuồn cuộn, mới có thể chính thức tìm được sơ hở trong nội tâm của mình. Phật tại tâm, hy vọng các vị sẽ giúp tôi.

Từ Đông gật gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, đại sư, tôi sẽ giúp ngài.

Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, nói:

- A Di Đà Phật, vậy đa tạ anhh rồi, hổ.

Tề Nhạc đốt điếu thuốc cho mình, nói:

- Đại sư, ngài phải vào hồng trần một lần, có cần chúng tôi tận lực mang ngài đi lăn lộn trong hồng trần hay không?

Vừa nói, trong ánh mắt toát ra thần quang tà ác.

Yến Tiểu Ất lập tức hiểu ý Tề Nhạc, hát đệm nói:

- Tôi nghĩ Trát Cách Lỗ đại sư nhất định đã có tính toán như vậy, dù sao, chỉ có ở chữ ' hồng ' mới hiểu được bất đắc dĩ trong hồng trần, đại sư, có phải như vậy hay không?

Trát Cách Lỗ vô ý thức gật gật đầu, nói:

- Trên căn bản là ý này a. Vậy làm phiền các vị rồi. Kế hoạch của tôi là ở nơi này một năm, tôi nghĩ, thời gian một năm, cũng đầy đủ cho tôi thể nghiệm hồng trần, mà Kinh Thành chính là một nơi đô hội, có lẽ đầy đủ cho tôi thể nghiệm rồi.

Tề Nhạc, Từ Đông, Yến Tiểu Ất ba người nhìn nhau cười dâm đãng, đều xuất hiện nụ cười tà ác.

Hải Như Nguyệt dàn xếp cho Trát Cách Lỗ ở lại trong biệt thự, biệt thự rất lớn, phòng ốc rất nhiều, Trát Cách Lỗ đã đến, đương nhiên nàng phải noi rõ những chuyện xảy ra trong thời gian này, kể cả biên hóa trên người Tề Nhạc, cộng thêm quá trình bốn đại gia tộc thần phục, nghe Hải Như Nguyệt nói, Trát Cách Lỗ lập tức tán dương Tề Nhạc, nhất là nghĩ cử hắn dùng máu của mình cứu Minh Minh.

Dàn xếp tốt cho Trát Cách Lỗ, Hải Như Nguyệt vừa mới đi vào trong phòng, trước mặt đã đụng phải Tề Nhạc. Nàng như không nhìn thấy Tề Nhạc, bình tĩnh đi xuống lầu.

- Như Nguyệt.

Tề Nhạc gọi nàng lại.

Hải Như Nguyệt dừng bước lại, cũng không quay đầu lại.

- Có việc gì thế?

- Không có việc gì không thể gọi cô sao! Như Nguyệt, những ngày này hình như cô cố ý tránh tôi, từ khi tôi tỉnh lại, chúng ta cộng lại cũng chưa nói được mười câu, tôi cũng không có chọc cô a.

Tề Nhạc gãi gãi đầu. Quả thật hắn có cảm giác kho hiểu, từ khi hắn tỉnh táo lại, Hải Như Nguyệt vẫn ôn hòa như trước, không có lạnh như băng, nhưng có chút hờ hững với hắn, giống như hắn là người xa lạ.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Anh bây giờ có bổn sự như vậy, còn quan tâm tới tôi sao? Ngày đó chẳng phải anh rất dũng mãnh sao? Anh có thể tự tin một mình bình định bốn đại gia tộc, anh đã trở thành thủ lĩnh Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta một cách chân chính rồi.

Tề Nhạc chợt nói:

- Thì ra cô giận chuyện nay sao! Tôi cũng không có giấu diếm cái gì, các người không hỏi, chẳng lẽ tôi tự mình khoe khoang hay sao? Huống chi thực lực tôi biểu hiện ra ngoài, đại đa số đều là lúc tăng lên cảnh giới ba vân, thực lực tăng lên, mới có hiệu quả như vậy. Cô cũng biết, mỗi tăng lên một vân, thực lực sẽ tiến bộ thật lớn, hơn nữa một khi sử dụng Kỳ Lân Bản Tương Dị Hóa, sẽ có biểu hiện mạnh hơn. Tôi chỉ là côn đồ, sao có thể lãnh đạo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần được chứ? Những chuyện này cần nhờ cô rồi! Như Nguyệt, đừng nóng giận được không? Sau này có chuyện gì tôi sẽ nói với cô trước, ngay cả đồ lót mỗi ngày màu gì cũng nói với cô, vậy được chưa.

Hải Như Nguyệt tức giận quay đầu lại, nói:

- Tốt vậy sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Được rồi, Như Nguyệt, cô đừng nóng giận. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là người một nhà, thực lực của tôi tăng lên là chuyện tốt mà.

Hải Như Nguyệt nói:

- Ít giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo, ngày đó không phải thể hiện ra trong chiến đấu rồi sao, đồng thời còn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, những kinh nghiệm này co từ nơi nào? Những chuyện của anh tôi không rõ lắm.

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đi Takla Makan nhiều ngày như vậy là vô dụng sao? Có cơ hội cô nên đi tới đó một chuyến, sẽ hiểu được những kinh nghiệm của tôi có được từ đâu.

Hải Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Dù sao anh cũng cẩn thận cho tôi, về sau tôi phát hiện anh có giấu diếm cái gì, hừ hừ...

Tề Nhạc có chút bất mãn nói:

- Cô biến thành mẹ tôi khi nào vậy, từ nhỏ tôi không có cha nuôi, không có mẹ quản, hiện giờ có cô rồi...

Nhìn thấy Hải Như Nguyệt thay đổi sắc mặt, hắn vội vàng nuốt câu sau lại

- Tề Nhạc, dường như Minh Minh còn không biết xe ta xi là có ý gì, nhưng mà, tôi đã điều tra kỹ càng chuyện trước kia của anh, có muốn tôi nói cho Minh Minh nghe chuyện anh và Tiểu Ất tranh giành xe ta xi không?

Nghe xong lời này, sắc mặt Tề Nhạc suy sụp xuống.

- Ngừng, tôi, tôi sai còn không được sao? Như Nguyệt, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi và Minh Minh của cô chỉ mới bắt đầu thôi.

- Minh Minh của tôi, hừ, anh nên cắt da mặt bên trái dán vào bên phải đi.

- Có ý gì?

- Một bên còn nghịch ngợm, một bên không biết xấu hổ.

-...

Nhìn thây bong lưng Hải Như Nguyệt rời đi, Tề Nhạc thực sự im lặng rồi, hắn phát hiện, mình càng ngày càng sờ không rõ tính cách của Phách Vương Long. Nhưng mà, hắn phiền muộn rất nhanh biến mất, bởi vì Từ Đông mới nói cho hắn nghe, buổi tối hôm nay, sẽ mang theo mình, Tiểu Ất cùng Trát Cách Lỗ đại sư đi thể nghiệm cái gọi là sinh hoạt hồng trần.

Màn đêm buông xuống, Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt cùng đi ra ban công ngắm cỏ xanh mướt trong sân.

Lúc này, bốn đạo thân ảnh đang lặng lẽ đi ra khỏi cửa chính, lặng lẽ đi tới biên giới bãi cỏ xanh mướt.

Hải Như Nguyệt nhìn về phía Minh Minh, nói:

- Em cho anh ta phóng túng như vậy sao? Mấy gia hỏa này đi chung với nhau chắc chắn không có gì tôt.

Minh Minh mỉm cười, nói:

- Nam nhân, nên cho không gian tư nhiên. Anh ta là Kỳ Lân, huống chi lịch lãm hồng trần là yêu cầu của đại sư. Em chưa từng nghĩ sẽ hạn chê Tề Nhạc cái gì, đại sư không phải đã nói, trước khi không có bốn hồng nhan tri kỷ, anh ta nhất định phải bảo trì đồng thân, em sợ cai gì chứ?

Hải Như Nguyệt cũng cười, nhẹ nhàng ôm vai Minh Minh.

- Nha đầu ngốc, có lẽ em xem thường trình độ dâm đãng của đám người này rồi. Không phải là bôn nữ nhân sao? Nếu như bọn họ nguyện ý, tìm cho Tề Nhạc bốn nữ nhân, chơi 5P cũng chả là gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)