Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 065

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 065: Long tức giận và gen ghét
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tề Nhạc đã bị Lục Thương Băng công kích, tâm của hắn phi thường lo lắng, hắn muốn giải thích, nhưng mà, trung khu thần kinh đã bị công kích, hắn căn bản không thể giải thích.

Nhưng mà, lúc hắn nghe những lời kích động nói rõ tâm lý Lục Thương Băng, hắn không muốn giải thích. Tất cả sẽ do thời gian chứng minh, nàng sẽ hiểu được là mình không lừa gạt nàng. Giờ này khắc này, tâm tình Tề Nhạc rất nhẹ nhàng, trung khu thần kinh bị phá hư, ngực bị trọng thương, đối với người bình thường mà nói hẳn phải chết, nhưng với sinh mệnh lực còn mạnh hơn gián của Kỳ Lân, đây không phải trí mạng.

Cơ năng thân thể không ngừng khôi phục, bởi vì có Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, dưới tình huống không chảy nhiều máu, hệ thần kinh và vết thương trên ngực Tề Nhạc khôi phục với tốc độ kinh người.

Phía chân trời lúc này đã từ từ sáng lên, thời điểm máu trên mặt đất biến thành tím đen, Tề Nhạc toàn thân lõa lồ chậm rãi đứng lên. Sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, tuy cơ năng thân thể đã khôi phục, nhưng vân lực và tinh thần bị tiêu hao, lam sắc quang mang không ngừng xoay chung quanh thân thể của hắn, rột rửa toàn bộ dơ bẩn trên người, thủy vân lực bốn vân quả nhiên rất mạnh mẽ, sau khi trị liệu thương thế, vẫn còn dư thừa chút ít.

Thay đổi một bộ quần áo trong Kỳ Lân Châu, đứng trên mái nhà, nhìn qua phương đông có một tia bình minh ló dạng, Tề Nhạc mỉm cười nhìn phương đông.

- Lục Thương Băng, hy vọng cô cũng có thể nhìn thấy ánh bình minh này, tất cả đều tốt, tôi tin tưởng, một ngày nào đó cô xuất hiện trước mặt tôi, cô sẽ còn sống rất tốt. Nếu như có thể, tôi hy vọng còn được bảo hộ cô lần nữa, bất luận cô thấy tôi thế nào, những gì trải qua đêm nay, sau khi nghe được tiếng lòng của cô, tôi đã xem cô là bạn, thẳng đến lúc này tôi mới phát hiện, thì ra tôi không phải là người đáng thương nhất trên đời. Còn có người cần được tôi che chở, cần tôi cho một mái nhà.

Tâm tình rộng mở, Tề Nhạc không quan tâm tới chuyện người khác chú ý, hẳn ngửa mặt lên trời thét dài, dưới tác dụng của phong vân lực, hắn bỏ qua độ cao trước mặt, thả người nhảy xuống. Tuy không có Bản Chúc Tương Dị Hóa hắn không thể bay lượn, nhưng nương theo phong vân lực, hắn vẫn có thể lướt đi về phía trước, quay về biệt thự Long Vực.

Thời điểm Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực thì cảm thấy phi thường mệt mỏi, một trận chiến trong nhà kho không hao phí vân lực nhiều như lúc chữa thương, hơn nữa toàn bộ bằng phong vân lực mà quay về, đây là đoạn đường không ngắn, lúc này, mặt trời đã chiếu lên cao, khi Tề Nhạc tiến vào biệt thự Long Vực đã nhìn điện thoại, bây giờ là tám giờ sáng.

Hít sâu một hơi, vân lực trong cơ thể tiêu hao nhiều, Kỳ Lân Châu hấp dẫn bốn thuộc tính năng lượng từ từ khôi phục lại, đắm chìm trong ánh mặt trời, Tề Nhạc cảm giác toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều. Bước đi tiến vào biệt thự Long Vực, hiện tại hắn nghĩ tới phải ăn một bữa no đủ, sau đó quay về phòng ngủ một giấc.

Vừa đi vào đại sảnh biệt thự, Tề Nhạc cảm giác hào khí không đúng, trên ghế sô pha trong đại sảnh, Hải Như Nguyệt đang ngồi đó với vẻ mặt âm trầm, Từ Đông đã ở đây, trên tay hắn cầm một cái bánh ngọt và đang nói gì đó với Hải Như Nguyệt, vừa thấy Tề Nhạc tiến vào, vội vàng nháy mắt với hắn.

Hải Như Nguyệt ngồi đưa mắt nhìn ra cửa lớn, Tề Nhạc vừa vào cửa nàng đã nhìn thấy, hàn quang trong mắt đại thịnh.

- Anh còn biết quay về sao?

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tề Nhạc, tức giận trong lòng nàng tăng thêm mấy phần, đứng phắt dậy.

Tề Nhạc không thèm nhìn nàng một cái, đi nhanh lên lầu.

- Anh đứng lại cho tôi.

Long khí lăng lệ ác liệt từ sau thổi tới, làm cho Tề Nhạc không thể không dừng bước lại, quay mặt nhìn Hải Như Nguyệt, chỉ thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng tức giận tới mức tái nhợt, vành mắt hơi đỏ lên, nhìn mình, giống như tùy thời có thể bộc phát.

Nhìn thấy vành mắt Hải Như Nguyệt ửng đỏ, trong lòng Tề Nhạc mềm nhũn, nói:

- Hiện giờ tôi rất mệt, đang nghĩ ăn chút gì đó rồi ngủ, hôm nay sẽ không đi làm.

Thân thể mềm mại của Hải Như Nguyệt hơi run lên.

- Mệt mỏi? Là anh tự tìm. Tề Nhạc, không nghĩ tới anh vô sỉ tới trình độ này rồi, ngay cả nữ nhân như vậy anh cũng không buông tha. Anh không cần giải thích với tôi sao, Từ Đông đã nói với tôi thân phận của nữ nhân kia rồi. Nếu như anh còn là nam nhân, thì đi theo tôi.

Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.

Từ Đông đã giật mình, vội vàng kéo tay Hải Như Nguyệt lại, khuyên nhủ:

- Như Nguyệt, cô đừng như vậy. Tề Nhạc hắn còn trẻ, cũng không tránh khỏi bị hấp dẫn. Nhưng mà, không phải đại sư đã từng nói anh ta không được dễ dàng phát sinh quan hệ với nữ nhân rồi sao, cô phải tin tưởng anh ta.

Hải Như Nguyệt hất tay lên, đẩy Từ Đông lui ra.

- Đừng cản tôi, nếu không, tôi sẽ không khách khí với anh. Tin tưởng anh ta sao? Vậy anh nói cho tôi biết, một nam nhân đi cùng một nữ nhân suốt đêm không quay về, bọn họ có thể làm gì?

Từ Đông nghẹn lời, nhìn qua Hải Như Nguyệt nói không ra lời, Tề Nhạc đi tới bên người Từ Đông, ánh mắt lạnh như băng gật gật đầu, tức giận nói:

- Hải Như Nguyệt, tôi nhịn cô thật lâu rồi. Tốt, cô dẫn đường đi, tùy tiện đi nơi nào. Trước mặt Từ Đông có mấy lời khó nói, hôm nay chúng ta tìm chỗ nói rõ ràng. Hiện giờ tôi không phải tiểu tử mặc cô khi dễ như lúc trước. Cô muốn như thế nào cứ việc nói đi.

Từ Đông nhìn qua Hải Như Nguyệt, lại nhìn Tề Nhạc, trong lòng có chút khẩn trương.

- Tề Nhạc, Như Nguyệt đang nổi giận anh nên bình tĩnh đi.

Tề Nhạc bĩu môi.

- Có hữu dụng sao? Biện pháp duy nhất đối đãi với Phách Vương Long chính là dùng bạo chế bạo.

Tuy biết rõ vân lực của mình chưa khôi phục và thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng từ khi biết Hải Như Nguyệt đến nay, trong lòng của hắn có áp lực, cũng có bất mãn với Hải Như Nguyệt, trong nháy mắt này hoàn toàn bộc phát. Vì tôn nghiêm của nam nhân, hắn đã quên những chuyện khác.

Long khí toàn thân Hải Như Nguyệt bắt đầu khởi động, đưa tay chỉ Tề Nhạc một cái, lại chỉ ra bên ngoài, đi ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất. Tề Nhạc không chút yếu thế, thở sâu, vân lực vận hành vào trong tứ chi bách hải, nhẹ nhàng lóe lên bỏ qua ngăn cản của Từ Đông mà đi ra ngoài.

Nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra khỏi biệt thự, Từ Đông thở dài, hắn biết rõ, mình có đuổi theo cũng vô dụng, đừng nói Hải Như Nguyệt, cho dù là Tề Nhạc, thực lực bây giờ cũng đã hơn hắn, làm sao bây giờ? Tính cách của hai gia hỏa này quật cường, nếu thật đánh nhau, chỉ sợ khó xong việc.

Dù sao Từ Đông cũng là người thông minh, sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, linh quang trong đầu lóe lên, lập tức có ý định. Ở chỗ này, có thể ngăn cản Hải Như Nguyệt cùng Tề Nhạc chỉ có một người, chính là Trát Cách Lỗ đại sư, đúng, tìm đại sư đi. Từ Đông nghĩ là làm, vội vàng chạy lên lâu, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào gian phòng của Trát Cách Lỗ đại sư.

*****

Hiện tại đã hơn tám giờ, những người khác đã sớm nên đến trường thì đến trường, đại sư sau điểm tâm sáng phát giác hào khí không đúng, nhưng mà, hắn lúc ấy cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng trở lại gian phòng của mình.

- Đại sư, không tốt.

Từ Đông vỗ cửa hô lên.

Cửa mở vẻ mặt Trát Cách Lỗ đại sư mỉm cười xuất hiện ở cửa.

- Từ Đông, làm gì kinh hoảng như vậy, vào đi.

- Đại sư, hiện tại không thể trì hoãn nữa, Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt hai người chắc sẽ đánh nhau, hiện tại bọn họ đã đi rồi, không biết chạy đi đâu đại sư, ngài xem nên làm gì bây giờ! Cũng chỉ có ngài mới ngăn cản bọn họ được.

Trát Cách Lỗ không chút hoang mang nói:

- Không có sao, cho bọn họ đi thôi. Tôi đã sớm tính ra bọn họ sẽ đánh nhau một trận. Có đôi khi, chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu, cũng có đôi khi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt đấy.

Từ Đông cười khổ nói:

- Nhưng mà, đại sư, tôi thấy hình như hai người này đã mất đi lý trí, hai cao thủ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sau khi mất đi lý trí phi thường đáng sợ. Bất luận ai trong bọn họ bị tổn thương, đối với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mà nói là tổn thất thật lớn. Ngài không thể mặc kệ được.

Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực.

- A Di Đà Phật, đây là duyên pháp, tất cả do trời định, Kỳ Lân hợp Long, đây là chuyện sớm mệnh trung chú định rồi. Ngã phật từ bi, đây không phải là khảo nghiệm của bọn họ, đây là chuyện bọn họ nhất định phải trải qua. Anh cứ việc yên tâm đi, chậm nhất là chạng vạng tối, Kỳ Lân cùng Long đều bình an trở về.

Từ Đông gầy đây rất tin phục Trát Cách Lỗ đại sư, có thể nói mỗi một vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều là như thế, nhưng mà, hiện tại bảo hắn Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt bình an vô sự trở về thì rất khó tưởng tượng nổi.

Tề Nhạc vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy toàn thân Hải Như Nguyệt đã bao trùm lân phiến màu trắng, long dực sau lưng mở ra rồi phóng lên trời, trong lòng của hắn hiện giờ tràn ngập lửa giận, lúc trước bị Hải Như Nguyệt hành hung, cộng thêm những áp lực gần đây đã khiến tâm tình của hắn bùng nổ, gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên cao cao, khí lưu hai màu đen bạc hiện ra, tóc dài màu đen lại có một nhúm tóc bạc.

Thời điểm lân phiến màu đen bao trùm thân thể, một đoàn sương mù màu đen bao phủ hắn và đuổi theo Hải Như Nguyệt. Khí lưu màu đen từ từ cải biến, bởi vì là ban ngày, rất nhanh biến thành màu bạc, ánh mặt trời chiếu xuống, từ phía dưới rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn, mà lúc này thân thể Hải Như Nguyệt cũng có mây trắng bao phủ, hai người một trước một sau, nhanh chóng bay thẳng về hướng đông.

Địa phương của biệt thự Long Vực vốn là phía đông của Kinh Thành, hai người lại tiếp tục bay về hướng đông, dần dần rời xa thành thị, cảnh vật dưới chân từ từ hoang vu lại.

Tuy Tề Nhạc bị lửa giận trong lòng kích thích làm mất trí, nhưng hắn cũng biết dùng thực lực của chính mình muốn chiến thắng Hải Như Nguyệt cũng không dễ dàng, huống chi hiện tại không phải trong tình huống tốt nhất, bởi vậy, hắn vừa bay theo Hải Như Nguyệt về phía trước, vừa lợi dụng Kỳ Lân Châu hấp thu năng lượng thuộc tính trong thân thể bổ sung tiêu hao, tuy tốc độ Bản Chúc Tương Dị Hóa không chậm, nhưng khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, bởi vì năng lực tăng lên, khiến cho tốc độ hấp thu năng lượng của Kỳ Lân Châu hấp gia tăng lên rất nhiều, tổng thể mà nhìn, thu vào nhiều hơn tiêu hao, bởi vậy, trong quá trình bay, thực lực của Tề Nhạc dần dần khôi phục lại, vân lực trong cơ thể ngày càng nhiều, tâm thần của hắn ổn định lại.

Hai người bay gần một giờ, tốc độ của bọn họ không có khả năng nhanh bằng máy bay, nhưng bay suốt một giờ lại, cũng đã rời xa Kinh Thành, ánh mắt Hải Như Nguyệt lóe lên, hạ xuống phía dưới, một cái khe núi, trong miệng phát ra long ngâm, bay xuống phía dưới và thu hồi long dực, thân thể nhanh chóng đáp xuống đất.

Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm thở dài, Kỳ Lân Châu không hổ là bảo bối bài danh ở phía trước trong Kỳ Lân bát trân, gần một giờ hấp thu năng lực, thực lực của hắn khôi phục rất nhiều, nếu có thể hấp thu thêm một giờ, nói không chừng có thể khôi phục tới mức tốt nhất. Nhưng hiện tại hiển nhiên đã không có cơ hội, lòng tràn đầy tức giận đối mặt Hải Như Nguyệt, tôn nghiêm của nam nhân không cho phép hắn nói ra tình huống của mình với nữ nhân, không có chút do dự, vân lực dưới chân hơi động, hắn cũng đáp xuống theo Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt đáp xuống đất, long dực thon dài rủ sau lưng, mắt thấy Tề Nhạc hạ xuống trước mặt mình trăm mét, nàng không nói gì, bạch quang trên người khởi động, long lân trên người nhanh chóng biến hóa, bạch quang trong ngực sáng rọi, khỏa long châu màu trắng phát ra năng lực cực mạnh.

Qua trong giây lát, lân giáp chỉnh thể trên người Hải Như Nguyệt đã biến lớn hơn trước, trên long dực của nàng xuất hiện móng vuốt bén nhọn, trên mái tóc xanh mướt của nàng có hai cái sừng hiện ra, hai bên bờ vai của áo giáp xuất hiện cạnh tam giác sắc bén, hàn quang trong mắt nàng lóe lên, từ lam chuyển sang đỏ, giống như hai khỏa hồng bảo thạch, hoàn toàn đối lập với lân phiến trắng muốt của nàng. Đây chính là giai đoạn thứ hai của Bản Chúc Tương Dị Hóa khi đạt tới sáu vân.

Từ khi Hải Như Nguyệt hoàn thành giai đoạn thứ hai, Tề Nhạc cảm giác được từ thân thể mềm mại của nàng có cảm giác hít thở không thông, huyết mạch Kỳ Lân dưới kích thích của long uy cũng khởi động, hai đạo quang mang đen bạc cũng bao phủ khắp lân giáp trên người Tề Nhạc, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ người hắn, chống cự long uy cường hãn.

Đồng thời, cánh tay phải Tề Nhạc chậm rãi nâng lên phía bên phải, đường vân đen bạc trên đó không ngừng sáng ngời lên, Kỳ Lân Châu trong ngực lóe sáng tím, lam, hồng, thanh, quang ảnh Kỳ Lân nhàn nhạt hiện ra sau lưng.

Hải Như Nguyệt nhìn qua Tề Nhạc không chút yếu thế khi giằng co với mình, không biết vì cái gì trong nội tâm đột nhiên mềm nhũn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tôi cho anh thêm cơ hội giải thích cuối cùng. Đêm qua anh mang nữ nhân kia đi đâu và làm cái gì?

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng.

- Chuyện của lão tử cần cô quản sao? Nam nhân không giải thích.

Đồng tử Hải Như Nguyệt hơi có chút co rút lại, hào quang màu trắng trên mặt của nàng hơi chấn động.

- Tề Nhạc, anh làm ra chuyện như vậy, không phải phụ lòng Minh Minh sao? Mặt mũi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bị anh làm mất hết. Thật không nghĩ tới, ngay cả nữ nhân như vậy anh cũng không buông tha, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi. Hôm nay tôi phải thay Minh Minh giáo huấn anh một chút.

- Câm miệng.

Tề Nhạc nổi giận gầm lên một tiếng.

- Báo nữ thì như thế nào? Cái gì gọi là nữ nhân như vậy? Trong lòng tôi thì nàng chẳng khác gì các cô cả. Cô cũng không cần ở trước mặt tôi kéo Minh Minh vào, chỗ Minh Minh tôi sẽ tự đi giải thích. Hải Như Nguyệt, tôi sẽ cho cô biết, Báo nữ trong lòng tôi tốt hơn cô nhiều, cô vì cái gì mà kiêu ngạo như vậy, không phải xuất thân của cô tốt một chút hay sao? Lại có thực lực cường đại. Nhưng mà Báo nữ thì sao?

*****

- Cô có biết không? Nàng là một hài nhi không cha không mẹ lại sinh ra từ thụ tinh trong ống nghiệm, so với cô nhi như tôi còn đáng thương hơn rất nhiều, chẳng lẽ nàng trời sinh đã nguyện ý để cho Hắc Ám Quốc Hội đem ra sử dụng sao? Nếu như đổi cô là nàng, chỉ sợ cô còn không bằng hiện tại đâu, trong lòng tôi, Báo nữ còn mạnh hơn cô rất nhiều. Ít nhất nàng sẽ không chán ghét giống như cô, cả ngày dùng cái mặt lạnh nhìn người khác, giống như ai cũng thiếu nợ cô vậy, đồng dạng là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tôi thậm chí là vương của cầm tinh, cô dựa vào cái gì quản tôi? Chẳng lẽ tôi là con nít ba tuổi sao?

Thân thể Hải Như Nguyệt hơi run lên, âm thanh của nàng run rẩy.

- Tại trong lòng anh, tôi còn không bằng nữ nhân Báo nữ sao? Cũng bởi vì anh thấy nàng đáng thương, cho nên anh mới lên giường với nàng? Chẳng lẽ anh quên đại sư từng nói, dùng tình huống của anh bây giờ nếu quan hệ với nàng sẽ tạo thành tổn thương sao?

Tề Nhạc khinh thường hừ một tiếng.

- Tôi nói, chuyện của tôi không cần cô xen vào, tôi cũng không biết vì sao cô thích quản tôi. Có câu chuyện cười chắc cô chưa từng nghe nói qua.

Trước đây thật lâu, một cặp vợ chồng già, con của bọn họ kết hôn, vào đêm tân hôn của con trai, vợ chồng già lo lắng con của mình không biết làm tình, vì vậy, lặng lẽ đi tới gần căn phòng, vụng trộm lắng nghe con dâu nói chuyện. Chỉ nghe con trai của bọn họ trêu chọc con dâu thế này: "Lão bà, em thật đẹp, cái phía dưới của em như tinh trí ngọc hoàn." Con dâu lại nói với con trai: "Lão công, anh cũng không tệ! Phía dưới của anh như kim thương bất đảo."

Đôi vợ chồng già ở ngoài phòng nghe con trai và con dâu bắt đầu làm tình, trong lòng có chút hưng phấn, hơn nữa trong phòng có tiếng rên rỉ, khó tránh khỏi tâm viên ý mãn.

Bà bà liền hỏi công công: "Lão đầu tử, ông có cảm thấy phía dưới của tôi như ngọc hoàn không?"

Công công khinh thường hừ một tiếng, nói: "Như cái rắm, bà đã sớm hoa tàn bướm nát, phía dưới của bà như cái nồi nát."

Bà bà nghe xong giận dữ, nói: "Tốt, lão già kia, tôi là cái nồi nát, của anh là cái bàn chải."

Cả hai châm chọc lẫn nhau, bọn hắn đã quên thân đang ở đâu, bắt đầu cãi lộn.

Con trai và con dâu trong phòng nghe tiếng động, con trai hô lên: "Uy, ai ở bên ngoài."

Công công đang nổi nóng, lập tức trả lời một câu: "Bớt lo chuyện người, đem kim thương của ngươi đưa vào trong ngọc hoàn, không cho phép cái bàn chải của tao đưa vào cái nồi nát sao?"

Nghe câu chuyện cười này, Hải Như Nguyệt có chút sững sờ.

- Tề Nhạc, anh nói những lời này với tôi là cái ý gì?

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Không có ý gì. Tôi cảm thấy câu chuyện này hoàn toàn giống chuyện giữa cô và tôi, chỉ có điều là trái lại. Chỉ cho phép cô và Trương Thông Khiếu phó tổng giám đốc dùng bàn chải xoát nồi nát, chẳng lẽ không cho phép kim thương của tôi đưa vào ngọc hoàn của Báo nữ sao?

Cho dù Hải Như Nguyệt trì độn ở phương diện này cũng hiểu được ý của hắn, bỗng nhiên long lực chung quanh thân thể chấn động mạnh như sắp sụp đổ, trong miệng phát ra tiếng gào tức giận.

- Tề Nhạc, tôi muốn giết anh.

Trong tức giận cực điểm, công kích của nàng không còn kết cấu, long khí khổng lồ phô thiên cai địa đánh tới Tề Nhạc, nắm tay phải của Hải Như Nguyệt ngưng tụ quang cầu như quả bóng rổ, đánh thẳng vào ngực Tề Nhạc.

Tề Nhạc mỉa mai Hải Như Nguyệt, chỉ cảm thấy nội tâm vui vẻ thoải mái, mắt thấy Như Nguyệt bị mình chọc giận toàn lực công tới, hắn không có ý định lui về phía sau, khí tức Kỳ Lân chung quanh thân thể như thiên quân vạn mã lao tới, chống lại long khí của Hải Như Nguyệt, nắm tay phải của hắn chém ra, quang mang hai màu đen bạc nội liễm, cũng không có uy thế cường đại như Hải Như Nguyệt.

- Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung.

Thân thể Tề Nhạc phi hành sát đất, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, phía sau tới trước, dùng một kích toàn lực tiếp công kích của Hải Như Nguyệt.

Long khí của Hải Như Nguyệt nếu so với với khí tức Kỳ Lân của Tề Nhạc thì mạnh hơn, hai cổ khí lưu vừa mới hình thành trụ cột, khí tức Kỳ Lân của Tề Nhạc vòng qua rồi quay về, nhưng mà, bản thân Tề Nhạc cũng không muốn thắng Hải Như Nguyệt bằng bề ngoài, hắn muốn, chính là bằng vào khí tức Kỳ Lân tranh thủ cơ hội đánh ra một quyền.

Dù sao, Kỳ Lân cường đại nhất, chính là cánh tay phải, Kỳ Lân Tí.

Hai người trong cơn tức giận, một kích này không nương tay, hai quyền chậm chạm va chạm với nhau, khoảng cách gần, cả hai đều cảm nhận tức giận của nhau, trong tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể Tề Nhạc như căng lên, long khí khổng lồ không ngừng áp vào hắn từ bốn phương tám hướng, nhưng Kỳ Lân giáp của Tề Nhạc có năng lực phòng ngự siêu cường, bất luận long khí trùng kích thế nào, nó cũng ổn định bảo vệ Tề Nhạc không bị tổn thương. Nhưng trong chấn động kịch liệt, Tề Nhạc vẫn nhịn không phun máu tươi.

Thời điểm thân thể Tề Nhạc bị đánh bay, Hải Như Nguyệt cũng tuyệt không dễ chịu, cho dù nàng là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng nàng không có bao nhiêu lý giải về Kỳ Lân, cho dù là Trát Cách Lỗ, hiện tại cũng không biết năng lực của Tề Nhạc là thế nào.

Nắm tay phải của hai người va chạm, Hải Như Nguyệt cảm giác nắm tay của mình như đánh vào một khối kim cương, cả đầu cánh tay phải đau đớn muốn nứt ra, nắm tay phải bị chấn động kịch liệt, trong chấn động kịch liệt, tuy nhiên nàng quật cường không lui lại, nhưng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể Hải Như Nguyệt cũng không có khả năng cứng đối cứng như vậy, dùng mình ngắn tấn công địch dài, kết cục có thể nghĩ.

Thân thể Tề Nhạc bay ngược ra phía sau, trong lòng của hắn rất rõ ràng tình huống bây giờ, tuy Hải Như Nguyệt cũng bị một quyền kia chấn động ngũ tạng lục phủ, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, Hải Như Nguyệt khẳng định bị thương nghiêm trọng hơn cả mình. Kỳ Lân Tí có danh xưng mạnh nhất không phải tùy tiện nói cho có, nương tựa vào bản thân Kỳ Lân Tí cường hoành, Tề Nhạc hóa giải nhiều lực trùng kích.

Huấn luyện cuối cùng trong sa mạc Takla Makan khiến cho Tề Nhạc hiểu đạo lý kia, bất luận dưới tình huống nào, tuyệt đối không cho địch nhân cơ hội thở dốc, cho dù lúc công kích mình bị tổn thương cũng vậy, cũng nhất định phải cho địch nhân đả kích hữu hiệu, nhất cổ tác khí đánh tan địch nhân.

Hai đạo quang mang đen bạc dưới thúc dục của Tề Nhạc đánh tới, mang theo bốn thuộc tính vân lực đánh Hải Như Nguyệt vào lúc long khí bị xua tan yếu ớt nhất, Tề Nhạc lộn ngược ra sau, vững vàng đứng ở giữa không trung. Hai mắt của hắn lúc này biến thành màu tím sậm, Kỳ Lân Châu trước ngực cũng biến thành màu sắc như vậy, từng đạo điện quang màu tím lập lòe trên người, vào đúng lúc Hải Như Nguyệt không phát hiện ra, vừa ổn định thân thể đã nghe Tề Nhạc hét lên một tiếng.

- Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm.

Thời điểm một nữ nhân phát sinh quan hệ với mấy nam nhân, loại tình huống đó gọi là bắn chụm. Nhưng thời điểm mấy trăm đạo lôi điện tập trung vào một điểm, đồng dạng, cái này cũng có thể gọi là bắn chụm.

*****

Từng đạo điện quang màu tím thô to như cánh tay từ trên cơ thể Tề Nhạc bộc phát ra ngoài, chúng có đường đi thẳng tắp, có đi đường vòng cung, cũng có vặn vẹo ra chung quanh, nhưng mà, tất cả mục tiêu cuối cùng của chúng chỉ có một, chính là thân thể Hải Như Nguyệt.

Mắt thấy đột nhiên xuất hiện nhiều lôi điện như vậy, trong mắt Hải Như Nguyệt xuất hiện một tia cả kinh, nàng vô ý thức ngồi xổm người xuống, một tầng long khí màu trắng tràn ngập chung quanh thân thể, dùng thân thể nàng làm trung tâm, hình thành đường kính ba mét, cao hai mét.

Tinh thần lực của Tề Nhạc khống chế, lôi điện không chút do dự oanh kích vào một mục tiêu, từng tiếng sầm trầm thấp làm nội tâm Tề Nhạc mừng rỡ, Hải Như Nguyệt ah Hải Như Nguyệt, chỉ cần cô bị lôi điện làm tê liệt toàn thân, xem tôi giáo huấn cô như thế nào.

Bách Lôi Thiểm xuất hiện và biến mất, thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Tề Nhạc sau khi thi triển một kích này, sắc mặt khó coi hơn rất nhiều, vân lực tiêu hao lớn làm hắn thở dốc từng ngụm không khí, dùng Kỳ Lân Tí thi triển Bách Lôi Thiểm công kích, là phương pháp tốt nhất hắn nghĩ tới, hắn biết rõ, dùng tình huống vân lực của mình hiện giờ, muốn chiến thắng Hải Như Nguyệt nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, mình không có chút cơ hội nào.

Nhưng mà, Bách Lôi Thiểm oanh kích vào long khí do Hải Như Nguyệt ngưng kết thành, làm cho Tề Nhạc giật mình là, lúc long khí vừa ngưng kết thì rất mỏng, sau khi oanh kích, nó lại rất dày, giống như không si nhê gì cả. Trong nội tâm của hắn cảm giác có chút không ổn, cũng phát hiện, tính toán của mình đã có sai lầm.

Âm thanh lạnh như băng từ long khí hiện ra, Hải Như Nguyệt chậm rãi đứng lên.

- Đúng vậy, năng lượng lôi thuộc tính là công kích mạnh nhất trong các loại thuộc tính, nhưng mà, đối với tôi mà nói, nó không có hiệu quả.

Nàng không có chút biến hóa nào, ngay cả long lân trên người cũng chẳng có dấu vết cháy sém do lôi điện đánh lên.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Không, điều này không có khả năng. Bách Lôi Thiểm của tôi tập trung đại lượng năng lượng, đừng nói vừa rồi cô bị thương, cho dù ở trạng thái hoàn hảo, cũng không có khả năng đón đỡ nhẹ nhàng như vậy.

Hải Như Nguyệt cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập hương vị đùa cợt.

- Đúng vậy, một quyền kia của anh rất mạnh. Nhưng mà, để bà cô dạy anh nghe lời, phong tùng long, vân tòng hổ, hai câu này chắc anh đã nghe qua. Đơn giản mà nói, Từ Đông với tư cách là hổ, hắn trời sinh đã có được khả năng miễn dịch với phong thuộc tính. Mà trụ cột của lôi là gì? Là mây a, không có mây ma sát làm sao có lôi? Bất luận năng lượng của anh tới từ đâu, tôi cũng có thể nói cho anh biết, lôi điện của anh không có khả năng xúc phạm tới tôi, bởi vì long trời sinh miễn dịch lôi điện.

- Ta kháo!

Tề Nhạc mắng to một tiếng, hắn hao phí đại lượng vân lực nhưng không ngờ Hải Như Nguyệt miễn dịch với lôi điện, cơ hội trôi qua thì mất, hiện tại cho dù có thi triển Liệt Hỏa Luyện Ngục cũng đã không kịp, huống chi vân lực của hắn hiện giờ rất yếu ớt, muốn thi triển Liệt Hỏa Luyện Ngục nhất định phải cân nhắc việc sau khi dùng xong phải ứng phó công kích Hải Như Nguyệt như thế nào.

Hải Như Nguyệt cũng không có cho Tề Nhạc quá nhiều thời gian suy nghĩ, hai cánh sau lưng thu liễm lại, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, hai tay vẽ thành hình vòng cung, một trảo lên vai Tề Nhạc, một trảo đặt lên cổ họng Tề Nhạc, động tác nhanh như tia chớp, long trảo mang theo năng lượng màu trắng, trảo chưa đến, tiêm phong đã kích thích khói đen lên Kỳ Lân giáp của Tề Nhạc.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, trong lòng lập tức có ý định, hắn đưa tay ra sau, cánh tay phải lập tức nhấc ngang, tùy ý cho Hải Như Nguyệt một trảo bắt lên vai phải của mình, mà tay phải của hắn ngăn cản một trảo vào cổ họng của mình.

Đinh, hỏa tinh văng khắp nơi, tay trái Hải Như Nguyệt bắt lên bờ vai Tề Nhạc xuất hiện va chạm mạnh, mà tay phải đón đỡ một quyền của Tề Nhạc lúc trước còn chưa khôi phục lại, lúc này chẳng qua là hư chiêu mà thôi, thấy Tề Nhạc ngăn cản, lập tức thu hồi, đầu gối trực chỉ bụng dưới của Tề Nhạc.

Tâm thần Tề Nhạc hoàn toàn đắm chìm vào trong tay phải, hắn lui ra sau nửa bước, so với tay trái thì cánh tay phải thô to còn nhanh hơn nhiều, hai màu quang mang đen bạc trên cánh tay phải không chỗ nào không có, mỗi một lần lập loè đều chuẩn xác ngăn cản công kích của Hải Như Nguyệt. Nếu như Hải Như Nguyệt vẫn còn hai tay như bình thường, có lẽ Tề Nhạc rất khó chống đỡ, nhưng tay phải của nàng đã bị thương, chỉ có thể phát chút ít hư chiêu mà thôi, chân chính có lực công kích chính là tay trái và hai chân. Nhưng dù sao chân tương đối dài, muốn phát động công kích thì tốc độ chậm hơn tay nhiều, bởi vậy, Tề Nhạc chỉ dùng một cách tay phải, thi triển chiêu thức Như Phong Tự Bế của Chu Thiên Lộc, xem như miễn cưỡng ngăn cản công kích của Hải Như Nguyệt.

Chỉ dùng cánh tay phải Tề Nhạc không có biện pháp gì khác, vân lực của hăn suy giảm lớn, có thể chống lại Hải Như Nguyệt cũng chỉ có Kỳ Lân Tí cường hoành. Mượn cơ hội này, hắn cũng có thể lợi dụng Kỳ Lân Châu hấp thu năng lượng bốn thuộc tính bổ sung thân thể.

Hải Như Nguyệt nhìn thấy chưởng ảnh đầy trời, cánh tay phải hai màu đen bạc dây dưa giống như ác mộng với nàng, bất luận nàng lợi dụng thân thể công kích như thế nào, hắn cũng có thể chuẩn xác ngăn cản được, Tề Nhạc phối hợp với bộ pháp kỳ ảo, nàng không cách nào công kích hữu hiệu vào người Tề Nhạc.

Thời điểm tiếp xúc với cánh tay phải của hắn, độ cứng rắn trong đó cộng thêm lực phản chấn làm nàng run lên, thằng này có lực mạnh như vậy từ lúc nào. Kỳ thật, nàng cũng không biết, Tề Nhạc cũng không dám bày toàn bộ năng lượng của Kỳ Lân Tí ra ngoài, bởi vì hắn sợ mình sau một kích đó, vân lực nếu không đủ duy trì Bản Chúc Tương Dị Hóa, khi đó, chỉ cần Hải Như Nguyệt còn có sức chiến đấu, hắn sẽ thua.

Tuy không nghĩ tới Tề Nhạc có năng lực cận chiến mạnh như vậy, nhưng Hải Như Nguyệt nhanh chóng làm ra phản ứng. Một cước đá vào tay phải Tề Nhạc, mượn nhờ lực phản chấn nhảy ra sau, một đoàn bạch sắc quang mang ngưng tụ nâng nàng bay lên, Tề Nhạc chỉ cảm thấy áp lực chung quanh thân thể nhẹ hơn, giống như tất cả long khí đều bị quang cầu trên ngực Hải Như Nguyệt rút lại sạch sẽ vậy.

Tề Nhạc không thích cảm giác này, nhìn thấy tình cảnh trước mắt đã đoán được Hải Như Nguyệt muốn thi triển Long Dược Thập Bát Kích mạnh nhất của nàng, mà phương pháp ngưng tụ năng lượng này, hiển nhiên là Long Dược Thập Bát Kích kích thứ nhất Long Dực Thôi Tinh. Tuy biết rõ Hải Như Nguyệt muốn làm gì, nhưng hắn lại không đủ vân lực, không cách nào tiến hành đối công với Hải Như Nguyệt, rơi vào đường cùng, đành phải trơ mắt nhìn quang cầu trên ngực Hải Như Nguyệt hóa thành vô số quang điểm, sau đó long dực chấn động bao trùm phạm vi mười mét chung quanh thân thể của nàng, tốc độ nhanh như thiểm điện của Kỳ Lân Dực cũng không tránh khỏi, dù sao những tinh quang kia quá dày đặc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)