Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 066

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 066: Sao Hỏa va chạm Trái Đất
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Thời điểm tinh quang sắp đánh trúng người mình, Tề Nhạc hét lớn một tiếng, thân thể bật lên khỏi mặt đất.

- Kỳ Lân Xích.

Hỏa hồng sắc quang mang lập tức thiêu đốt, Tề Nhạc phóng thẳng lên không trung, tận lực thu nhỏ diện tích thân thể, hắn nương tựa vào Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp song trọng phòng ngự ngạnh kháng Long Dực Thôi Tinh, sau đó nhờ vân lực phụ trợ phóng thẳng về phía Hải Như Nguyệt.

Chỉ có chính thức thừa nhận công kích Long Dược Thập Bát Kích mới biết nó mạnh như thế nào. Từng đạo khí tức cứng rắn như chùy bị Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp song trọng ngăn cản, gây cho Tề Nhạc đau đớn kịch liệt. Xu thế xông lên không trung của hắn chậm lại rất nhiều. Thống khổ từ linh hồn làm hắn phún máu tươi, dùng thân thể mạnh bạo tiếp công kích của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sáu vân tuyệt đối không phải là lựa chọn chính xác.

- Mục Dã Lưu Tinh.

Tề Nhạc lợi dụng cơ hội này, nắm chắc cơ hội. Đồng dạng người có kinh nghiệm phong phú như Hải Như Nguyệt làm sao có thể cho hắn đạt được? Mắt thấy xu thế xông lên của Tề Nhạc hơi chậm lại, thấy hắn hơi gắng sức, Hải Như Nguyệt không có chút do dự liền sử dụng Long Dược Thập Bát Kích kích thứ hai. Âm thanh long ngâm mạnh mẽ, thân thể Hải Như Nguyệt hóa thành lưu tinh màu trắng, nương theo Long Dực Thôi Tinh, bay thẳng va chạm với thân thể đang co rút của Tề Nhạc.

Tề Nhạc ở giữa không trung không có trốn tránh, mà hắn cũng không muốn trốn, khi Hải Như Nguyệt bắt đầu dùng Long Dược Thập Bát Kích, hắn đã biết hôm nay muốn thắng nàng là rất khó, chỉ có lợi dụng năng lượng còn miễn cưỡng đủ để toàn lực đánh ra một kích vào đúng thời cơ thôi. Bởi vậy, hắn mới chọn cách dùng thân thể ngạnh tiếp Long Dực Thôi Tinh.

Hai màu đen bạc mạnh mẽ trên cánh tay phải của Tề Nhạc lóe lên, năng lượng Kỳ Lân Tí tăng lên tới mức cực hạn, chung cực Kỳ Lân Tí hắn không dùng tới, dù sao Hải Như Nguyệt có đáng giận đến mấy thì cũng là đồng bạn của hắn. Nhưng việc ngưng tụ toàn bộ vân lực vào Kỳ Lân Tí thì vẫn đáng sợ, Tề Nhạc âm hiểm thu hồi cánh tay phải của mình lại.

Khi Mục Dã Lưu Tinh của Hải Như Nguyệt sắp tới thân thể, hắn lập tức ưỡn ngực, thân thể đứng thẳng lên, một quyền ẩn chứa năng lượng cường đại đánh tới. Hải Như Nguyệt giật mình nhìn thấy, cánh tay phải của Tề Nhạc vào lúc này trướng lên lớn hơn trước kia, thời điểm va chạm với một quyền này, một cổ khí tức khủng khiếp phà vào mặt. Đáng tiếc, nàng phát hiện Tề Nhạc có khả năng sử dụng năng lượng còn cường đại hơn phán đoán của nàng rất nhiều, đã không có cơ hội đổi chiêu, thế của Mục Dã Lưu Tinh cực nhanh, Hải Như Nguyệt cắn răng một cái, ngưng tụ toàn bộ long lực của mình, nghênh đón một quyền kia.

Trong nháy mắt hào quang trắng sữa và hào quang đen bạc của hai người va chạm với nhau, Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt đều sinh ra cảm giác như nhau, chính là sao Hỏa va chạm Trái Đất.

Một vòng đạo hào quang vặn vẹo từ giữa trung tâm của hai người khuếch tán ra chung quanh, thân thể của hai người nhanh chóng cứng lại, ngay sau đó, giống như đạn pháo bắn ngược ra phía sau, máu tươi phun ra ngoài, bảy phần long lân trên người Hải Như Nguyệt hóa thành bạch quang biến mất, nếu như không phải nàng toàn lực bảo hộ mấy bộ vị trọng yếu nhất, chỉ sợ lúc này đã toàn thân trần trụi. Trên làn da lõa lồ kiều nộn đã hiện ra nét ứng đỏ, hào quang trên mặt biến mất, sắc mặt nàng trắng bệch lộn ngược về phía sau trên không trung, chỉ có thể miễn cưỡng mở long dực sau lưng, khống chế thân thể không tới mức đụng vào vách núi.

Hải Như Nguyệt rất thảm, Tề Nhạc còn thảm hơn nàng nhiều, Hải Như Nguyệt còn có thể nương tựa vào long dực khống chế thân thể miễn cưỡng phiêu phù trên không trung, nhưng Tề Nhạc lại trực tiếp đụng vào vách núi như đạn pháo, oanh một tiếng, bùn đất, nham thạch văng khắp nơi, Tề Nhạc như được khảm vào trong vách núi. Hai đạo quang mang đen bạc biến mất.

Hải Như Nguyệt chậm rãi rơi xuống đất, hiện tại nàng suýt nữa không khống chế thân thể được nữa, có khả năng té ngã, thân thể run lên nhè nhẹ, cánh tay phải đã hoàn toàn mất đi tri giác, cánh tay trái không tốt hơn chút nào, từ khi có được long lực, lần đầu tiên nàng cảm thấy suy yếu như thế này, quỳ một gối trên mặt đất, nàng thở hổn hển từng ngụm, trong mắt xuất hiện hào quang hối hận, nàng không biết Tề Nhạc thế nào, nhưng nàng vô cùng rõ ràng một kích vừa rồi ẩn chứa bao nhiêu long lực của mình.

Giờ này khắc này, trong lòng nàng mờ mịt, khí tức Kỳ Lân Tí xâm nhập trong cơ thể của nàng, khiến mỗi lần hô hâp thân thể nàng đau đớn như muốn nổ tung, vậy mà kinh mạch toàn thân lại không bị tổn thương chút nào, nếu như năng lượng Tề Nhạc mạnh hơn một chút, chỉ sợ nàng lúc này đổ máu mà chết. Kỳ Lân, thật sự mạnh như vậy sao?

Ngay cả mình sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ hai cũng không có khả năng ngăn cản công kích. Sao phải khổ vậy chứ? Tề Nhạc khốn khiếp chắc chắn không chết, nhưng mà, mình phải móc hắn ra khỏi núi, sau đó mang hắn quay trở về biệt thự Long Vực cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ bằng trạng thái này của mình sao?

Thân thể Tề Nhạc bị nhét vào trong vách núi một mét, Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp trên người của hắn cũng đã biến mất, vô số vết thương thật nhỏ hiện ra trên người của hắn, trên thân thể trần truồng đau đớn không chỉ kịch liệt, mà là chết lặng. Trong nháy mắt bị đánh bay, hắn triệu hồi Kỳ Lân Ẩn, lúc này, Kỳ Lân Ẩn đang lót sau lưng hắn.

Luận lực phòng ngự, Kỳ Lân Ẩn nhất định là không bằng Kỳ Lân Xích, nhưng mà, chính vì năng lực phòng ngự của Kỳ Lân Ẩn, mới khiến Tề Nhạc không bị hôn mê, dưới tình huống tổn thương nặng như vậy, hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh như trước.

Chưởng ấn màu tím trước ngực hiện ra rõ ràng, một chưởng của Báo nữ vô cùng ác độc, tuy năng lực khôi phục của Tề Nhạc rất kinh người, nhưng dấu vết này không có khả năng biến mất trong một hai ngày được. Lúc này Tề Nhạc gần như ngừng hô hấp, hắn cảm giác Kỳ Lân Tí đau đớn kịch liệt, may mắn đau đớn này không tới mức chẳng chịu nổi.

Nhưng mà, hắn hiện tại không còn chút vân lực, thân thể bị khảm vào trong núi, khẽ động cũng không thể động. Tề Nhạc hiện tại cũng không buồn bực khó chịu, ngược lại có chút hưng phấn, bởi vì khi hắn bị đánh bay, hắn nhìn rõ Hải Như Nguyệt trúng một kích Kỳ Lân Tí, một mãnh vẩy dưới hạ thân văng ra, có thể làm cho nàng chật vật như vậy, mình cũng nên thỏa mãn, nếu như đổi lại mình ở trạng thái toàn thịnh, nói không chừng thật sự có thể đánh bại Phách Vương Long này.

Kỳ Lân Châu đúng là chí bảo, không cần Tề Nhạc tận lực thúc dục, nó cũng hấp thu năng lượng bốn phía hóa thành vân lực cung cấp cho bản thân, bởi vì nó chỉ hấp thu thủy vân lực, chỉ có thủy vân lực mới có tác dụng chữa thương, đây chính là năng lượng Tề Nhạc cần nhất.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hải Như Nguyệt ở dưới mặt đất đã thu hồi Bản Chúc Tương Dị Hóa, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ và khôi phục thể lực, mà Tề Nhạc trên vách núi cũng không có nhàn rỗi, nương tựa vào Kỳ Lân Châu hấp thu thủy vân lực tiến hành chữa thương, hiện giờ hắn đang khôi phục kinh mạch.

*****

Nhưng mà, khôi phục tri giác cũng không phải chuyện vui vẻ gì, đau đớn trong quá trình khôi phục cực lớn. Lại phải thừa nhận thống khổ rất lâu, ở phương diện này, Tề Nhạc đã từng ở sa mạc Takla Makan nếm qua nên còn tốt hơn Hải Như Nguyệt nhiều, tuy thống khổ của hắn còn lớn hơn Hải Như Nguyệt, nhưng mà hắn vẫn cắn răng chịu khổ.

Mặt trời từ phía đông treo lên giữa đỉnh đầu, nhiệt độ mùa đông hơi thấp, tuy vân lực của Tề Nhạc đang khôi phục thân thể hắn, nhưng hắn vẫn hơi bị đông cứng, dù sao, không có đủ vân lực hộ thể, hắn cũng không có sức chống lực lực lượng của thiên nhiên.

Hải Như Nguyệt trải qua mấy tiếng khôi phục, ít nhất thân thể đã không hề run rẩy, lúc nàng tỉnh táo lại, lúc này đã bắt đầu lo lắng cho Tề Nhạc, gã khốn kiếp này bị mình đánh văng lên vách núi nhưng không có chút phản ứng gì, sẽ không bất tỉnh chứ, thời tiết lạnh như vậy, vạn nhất hắn có chuyện gì thì không tốt. Trong nội tâm có chút đau xót, Hải Như Nguyệt thầm mắng một tiếng, Tề Nhạc cái tên hỗn đản này, vì cái gì khơi mào lửa giận của mình như vậy? Vừa nghĩ, nàng chậm rãi đứng lên, từng bước một đi lên vách núi tìm kiếm.

Hải Như Nguyệt bây giờ chỉ mới khôi phục được hai thành lực lượng, tuy thực lực chỉnh thể của nàng mạnh hơn Tề Nhạc nhiều, nhưng bàn về tốc độ khôi phục, ai có thể so sánh với Hắc Kỳ Lân đây?

Vách núi cũng không dốc đứng, là nửa mặt phẳng nghiêng, Hải Như Nguyệt không có sử dụng long lực, chỉ dựa vào thân thủ cũng leo lên được, chậm rãi leo lên vách núi cao chừng mười lăm mét, bởi vì Tề Nhạc đang ở chỗ này.

Lúc Hải Như Nguyệt đi vào địa phương Tề Nhạc đang bị chôn vào núi, trong nội tâm nàng đau xót, bộ dáng của Tề Nhạc muốn có bao nhiêu chật vật sẽ có bấy nhiêu chật vật, làn da trên người có một tầng máu đông cứng, những vết thương thật nhỏ cũng đẫm máu, nhưng từ bề ngoài mà nhìn, thân thể của hắn có màu đỏ tím, nhất là chưởng ấn ở giữa ngực của hắn, càng làm nội tâm Hải Như Nguyệt cả kinh.

Nàng rất rõ ràng đây không phải là công kích mình có thể tạo thành, chẳng lẽ, chẳng lẽ trước chiến đấu với mình hắn đã bị thương? Nghĩ đến loại khả năng này, trong nội tâm của Hải Như Nguyệt lập tức xuất hiện cảm giác sợ hãi, nếu thật là như vậy, lại tiếp nhận một kích thật mạnh của mình, chỉ sợ, hắn...

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Hải Như Nguyệt rất khẩn trương, song chưởng ngưng tụ long lực không nhiều lắm của mình, nàng cẩn thận từng li từng tí truyền vào thân thể Tề Nhạc, bởi vì toàn thân Tề Nhạc đang lún vào vách núi, bởi vậy, nàng muốn cứu hắn ra, nhất định phải lấy đá chung quanh ra mới được, để tránh việc thân thể Tề Nhạc bị núi đá khóa cứng.

Thực lực Hải Như Nguyệt đúng là cường đại, tuy long lực không bằng thời kỳ cường thịnh, nhưng dưới tác dụng của bạch quang, đá chung quanh người Tề Nhạc vẫn hóa thành bột mịn, không ngừng rơi xuống, Hải Như Nguyệt đem một tay đặt lên vách đá, tay kia thì dùng long lực bao vây thân thể Tề Nhạc, cẩn thận kéo hắn ra ngoài. Thời điểm kéo Tề Nhạc ra, âm thầm thở ra một hơi, bởi vì nàng nhìn thấy Kỳ Lân Ẩn sau lưng Tề Nhạc, có Kỳ Lân Ẩn đệm lưng, vết thương sau lưng của Tề Nhạc không nhiều như ở phía trước.

Hải Như Nguyệt ôm Tề Nhạc vào trong ngực, nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra khỏi vách núi, hai chân điểm lên vách nui, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, trước sau chỉ sử dụng không quá nhiều long lục, nhưng sắc mặt của nàng lại tái nhợt, trong lúc thở dốc, nàng vội vàng cởi áo khoác của mình ra, bao trùm thân thể trần truồng của Tề Nhạc, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn vào hạ thân của Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt lập tức đỏ bừng cả mặt.

Nàng nhìn qua khắp nơi, ôm Tề Nhạc vào một nơi khuất gió, hai tay đặt lên lồng ngực Tề Nhạc, cảm thụ khí tức trong người hắn. Thân thể Tề Nhạc đã sớm lạnh như băng, Hải Như Nguyệt tập trung tinh thần dò xét, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của Tề Nhạc.

Còn chưa có chết, không chết là tốt rồi. Hai giọt nước mắt từ trên mặt của nàng rơi xuống.

- Anh đấy, Tề Nhạc, vì cái gì anh luôn làm tổn thương tình cảm của tôi? Anh là côn đồ, là hỗn đản, không hiểu trên người của anh có cái gì hấp dẫn tôi, vì cái gì trong lòng tôi, anh lại chiếm địa vị không thể dao động? Anh là đồ ngốc, anh là hỗn đản, vốn là Minh Minh, sau đó lại là Báo nữ, thậm chí anh còn có quan hệ với cô bé trong công ty, chẳng lẽ Kỳ Lân phong lưu là chuyện không thể tránh sao?

Trong âm thanh Hải Như Nguyệt tràn ngập bi thương, trong nhận thức của nàng, Tề Nhạc bây giờ đang ở trạng thái hôn mê, chung quanh không có người nào khác, nàng mới không hề cố kỵ nói ra những lời thật tâm. Nhưng nàng làm sao biết, côn đồ trong ngực của mình, lúc này căn bản đang thanh tỉnh.

Tề Nhạc đúng là rất lạnh, thân thể của hắn đang bị đông cứng, vân lực vừa ngưng kết chỉ có thể bảo vệ tâm mạch chủ yếu, cùng với trị liệu kinh mạch bị tổn thương, hắn muốn động đậy cũng không động đậy được, nhưng tinh thần hoàn toàn thanh tỉnh. Vừa phát hiện Hải Như Nguyệt tới cứu mình, hắn vội vàng thu liễm khi tức, chỉ e Phách Vương Long phát hiện tình huống của mình. Bản tính của Tề Nhạc rất tốt, chỉ cần chờ hắn khôi phục chút thực lực, Hải Như Nguyệt ở khoảng cách gần như vậy mà đánh lén nhất, tất nhiên có thể một kích thành công, đến lúc đó, hắc hắc, còn không phải do mình sao?

Nhưng mà, trong lòng Tề Nhạc đang âm thầm chuẩn bị âm mưu tuyệt đối không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại nói những lời này. Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng dưới tình huống này Hải Như Nguyệt lại nói những lời tự đáy lòng của mình ra. Không thể nào, nàng, nàng có ý...

Hải Như Nguyệt ngoài miệng nói xong, động tác không dừng lại, tay phải nàng vung lên, đem long lực vừa khôi phục của mình đánh ra một cái hố sâu cản gió, sau đó cẩn thận ôm Tề Nhạc nhảy xuống, tình huống của nàng hiện giờ tốt hơn Tề Nhạc, nhưng bởi vì vân lực quá yếu, năng lực chống lạnh không được. Nhưng mà, vừa mới nhảy vào hố cản gió, nàng cơ hồ không chút do dự đem Tề Nhạc ôm vào ngực của mình, lại đem áo ngoài choàng lên người Tề Nhạc, dùng chút long lực cuối cùng của mình phát nhiệt, sưởi ấm thân thể Tề Nhạc.

Cảm giác ấm áp suýt nữa làm Tề Nhạc rên rỉ thành tiếng, nhất tiếp xúc thân mật với Hải Như Nguyệt thế này, hắn cảm giác được bộ ngực đẫy đà kinh người của Hải Như Nguyệt trước mặt, đồng thời, hắn cũng phát hiện thân thể Hải Như Nguyệt đang run lên nhè nhẹ, hàm răng của nàng run rẩy va vào nhau, không cần hỏi, hiện giờ nàng cũng lạnh.

Trong nội tâm Tề Nhạc hừ một tiếng, thầm nghĩ, sau khi đánh một gậy lại cho ăn đường, ăn kẹo sao? Hải Như Nguyệt, cô đừng nghĩ tôi tin tưởng cô, tôi cũng không tin cô có ý với tôi, nếu cô có ý với tôi, thì Trương tổng kia là chuyện gì? Cô có ý với tôi, tại sao ra tay với tôi nặng như vậy?

Hải Như Nguyệt ôm thân thể Tề Nhạc, nàng cảm giác mình càng ngày càng lạnh, nhất là cảm giác lạnh như băng của Tề Nhạc truyền tới, càng làm nàng run lên. Nhưng vào lúc này, nàng vẫn không quên điều tra tình huống của Tề Nhạc bây giờ,

*****

Nhưng Tề Nhạc lại thu liễm khí tức của mình, trạng thái của nàng hiện tại, làm sao có thể phát hiện trạng thái chính thức của Tề Nhạc chứ? Nếu như hiện tại Tề Nhạc có thể nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện ánh mắt Hải Như Nguyệt không hề lạnh như băng, đôi mắt ôn nhu tràn ngập thần sắc lo lắng.

- Tề Nhạc, anh đừng có bị đông chết đấy. Anh là hỗn đản, anh không thể có việc gì! Anh cho rằng tôi thích đánh anh sao? Hỗn đản như anh quá đáng giận, sao anh dám ví von tôi là cái nồi nát, lúc ấy tôi có xúc động muốn giết anh, chẳng lẽ anh không biết cái gì gọi là yêu sâu sắc càng nặng tay sao?

- Tôi là một nữ nhân, tôi biết rõ, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã đánh anh một lần, anh cũng đã hận tôi rồi, cho tới bây giờ tôi cũng không trông cậy có thể phát sinh cái gì với anh, anh quan hệ với Minh Minh, tôi cao hứng thay hai người, nhưng mà, anh lại có một lại muốn một, gây tổn thương cho tôi. Anh hỗn đản này, anh nhanh tỉnh lại cho tôi, nếu không, nếu không tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh.

Hải Như Nguyệt vừa nói, nàng cởi bỏ nội y trên người của mình, cởi bỏ toàn bộ trói buộc, đem quần áo cởi bỏ lót dưới thân, dùng thân thể mềm mại của nàng dán lên thân thể lạnh như băng của Tề Nhạc, thân thể nàng như một cái áo không lớn kia nàng hoàn toàn che lên người Tề Nhạc, đưa phần lưng trần của mình ra ngoài, lưng của nàng chạm vào thành hố lạnh như băng, yên lặng thừa nhận rét lạnh trong đó.

Trong nháy mắt thân thể mềm mại của Hải Như Nguyệt dán vào người của Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm giác đầu óc của mình trống rỗng, thân thể mềm mại ấm áp này, da thịt trắng nõn này, cảm thấy thân thể không ngừng run rẩy của Hải Như Nguyệt dán chặt lên người mình, mặc dù chỉ cởi lớp quần áo không dầy kia, nhưng mà, cảm giác như hoàn toàn tiến vào thế giới khác, trong nháy mắt này, Tề Nhạc đã quên hết mọi thứ, quên đi những cừu hận giữa mình và Hải Như Nguyệt, tâm của hắn bị hành động của Hải Như Nguyệt làm rung động mạnh.

Nàng, nàng yêu mình. Nếu như không phải như vậy, tại sao nàng làm như vậy chứ? Nàng dùng thân thể của mình sưởi ấm cho mình a! Nàng hiện tại cũng bị thương nặng, lại cởi áo ra. Như Nguyệt, là ta sai sao? Là ta nhìn lầm người sao? Như Nguyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tâm tình của Tề Nhạc run lên kịch liệt, đột nhiên lúc này, hắn biết những nhận thức của mình sai lầm rồi, có lẽ mình thật sai rồi, hơn nữa sai rất không hợp thói thường. Hắn nhớ tới Hải Như Nguyệt trước kia quan tâm với mình, nhớ tới nàng cùng Từ Đông ngàn dặm xa xôi đuổi tới nước Thái Dương để cứu mình, cũng nghĩ đến ánh mắt Hải Như Nguyệt mỗi một lần nhìn mình, tâm tình Tề Nhạc dần dần trở nên thanh tịnh, hắn biết rõ, mình đã sai rồi, Hải Như Nguyệt tuyệt đối không đáng giận như mình tưởng tượng.

Thân thể Như Nguyệt run rẩy càng ngày càng nhiều hơn, nàng dùng tất cả nhiệt lượng của mình truyền cho Tề Nhạc, tốc độ khôi phục long lực của nàng không thể nào sánh nổi với cái lạnh và truyền nhiệt lượng, khi thân thể càng ngày càng lạnh, bờ môi Như Nguyệt đã từ hồng nhuận phơn phớt biến thành màu tím, thân thể của nàng run rẩy mạnh.

Nhưng mà, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào mặt Tề Nhạc, đầu của nàng dán vào ngực của Tề Nhạc, tuy trên người rất lạnh, nhưng vào lúc đó, với tư cách một nữ hài tử, tâm của nàng rất nóng, tuy lòng ngực của Tề Nhạc rất lạnh, nàng dựa vào ngực hắn, tâm thần như bình tĩnh lại, rốt cuộc kỳ vọng của nàng đã thực hiện được. Nàng hiện tại chỉ hy vọng, tiếng tim đập của Tề Nhạc trở nên rõ ràng hơn, như vậy, nàng đã thỏa mãn.

- Như Nguyệt.

Tề Nhạc gian nan mở miệng khẽ gọi. Suy nghĩ thông suốt, hắn sao có khả năng bình tĩnh che dấu khí tức của mình nữa chứ.

- Ah! Anh tỉnh rồi.

Như Nguyệt kinh hỉ ngẩng đầu, động tác của nàng hơi cứng ngắc, trên mặt đẹp xuất hiện nét đỏ ửng. Nhưng hai tay ôm Tề Nhạc vẫn kiên định như trước, không có chút ý định buông ra.

- Như Nguyệt, em đừng như vậy, thân thể của em không chịu nổi đâu.

Tề Nhạc vừa mở mắt, nhìn rõ cảnh trước mặt, phần lưng trần trụi của Hải Như Nguyệt đã biến thành màu trắng xanh, phần ngực dán chặt vào người của mình thì không có gì, có thể thấy rõ có hai nhiệt độ khác nhau.

Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn thật sâu, nói:

- Em cái gì mà em, không nên nói gì nữa, nhanh chóng khôi phục lại đi.

Tề Nhạc thở sâu, nói:

- Như Nguyệt, anh có quần áo, anh đắp lên trước rồi nói sau.

Hắn không hề giống Hải Như Nguyệt, sau khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa chỉ có thể dùng lân phiến và long châu che dấu quần áo của mình, có Kỳ Lân Châu trợ giúp, hắn hoàn toàn có thể muốn mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Thúc dục thủy vân lực không nhiều lắm tiến vào trong Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, vài bộ quần áo dày nhất trống rỗng xuất hiện, nhiều hơn vài phần ngăn cách, không biết vì cái gì, trong nội tâm của hai người mang theo cảm giác ấm áp.

Quần áo Tề Nhạc rộng hơn Hải Như Nguyệt rất nhiều, Hải Như Nguyệt mặc thêm vài bộ quần áo lên người, một lần nữa Tề Nhạc cho thêm hai cái nệm, hai người cùng nằm xuống, nhìn qua Tề Nhạc, sóng mắt lưu chuyển, hai người ai cũng không nói gì, giống như nhìn chăm chú lên đối phương, từ trong mắt đối phương, bọn hắn đều có ba phần xấu hổ, ba phần ân cần, cùng với bốn phần mờ mịt.

- Em nghĩ, hiện tại chúng ta nên nói chuyện với nhau.

Hải Như Nguyệt dẫn đầu đánh vỡ cục diện này, cúi đầu xuống, nàng không hề nhìn Tề Nhạc, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới bộ dáng hai người ôm nhau, mặc dù không có đụng chạm, nhưng cảm giác còn mạnh mẽ hơn lúc đụng chạm vài lần.

- Em muốn biết cái gì thì anh sẽ nói rõ, được rồi, anh sẽ nói cho em biết. Kỳ thật, anh đêm qua không có phát sinh quan hệ với báo nữ như tưởng tượng của em đâu. Nàng đúng là đáng thương, so với cô nhi như anh còn dáng thương hơn. Sau khi anh nghe nàng miêu tả thân thế của mình, vốn muốn giúp nàng, nhưng mà ai biết anh phạm sai lầm gì, làm cho nàng hiểu lầm.

- Nàng từ nhỏ sống ở trong Hắc Ám Quốc Hội, khó tránh khỏi mẫn cảm một ít, cho nên, em cũng nhìn thấy dấu vết trong ngực của anh, chính là nàng lưu lại. Đằng sau còn có một, lúc ấy, nàng phá hư trung khu thần kinh của anh. Nhưng mà, hiểu lầm là anh gây nên, anh cũng không hận nàng.

- Anh mới tu luyện một loại năng lực có công năng chữa thương, khi đó vân lực của anh còn sung túc, dùng thời gian một đêm, mới trị liệu tốt thương tổn, cho nên, lúc trở về là sáng sớm. Em ngẫm lại, một người vừa mới trọng thương khôi phục xong, em không thấy anh quá mệt mỏi sao? Thế nhưng mà, em càng hiểu sai, anh làm gì có biện pháp. Chưa điều tra rõ chuyện gì đã phán anh tử hình rồi, em cũng quá lỗ mãng.

Khôi phục lý trí, hơn nữa hắn với Như Nguyệt còn có cảm giác không cách nào hình dung, Tề Nhạc sẽ không dấu diếm gì nữa, đương nhiên, đoạn BJ lúc trước không có nói.

Nam nhân mà, cũng nên nói dối thiện ý a.

Hải Như Nguyệt kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nhìn thấy dấu chưởng ấn trên ngực hắn, trong thanh âm nhiều hơn mấy phần quái dị.

- Vậy vừa rồi anh đánh với em, thực lực còn chưa khôi phục tới trạng thái tốt nhất đúng không?

*****

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đương nhiên, anh không phải thần tiên, làm gì có bổn sự khôi phục dễ dàng như vậy. Nếu không, anh cũng không liều mạng với em. Thực lực của em tuy cường đại, nhưng lại linh hoạt đa dạng, hiển nhiên không bằng người có bốn thuộc tính như anh. Nếu như anh ở trạng thái tốt nhất, nhất định sẽ dùng du đấu mà tiêu hao long lực của em rồi, sau đó lại tìm cơ hội phát động công kích. Nhưng mà, em không nên suy nghĩ nhiều quá, sở dĩ em bị anh gây tổn thương, sai lầm lớn nhất của em là không quen thuộc năng lực của anh.

- Năng lực mạnh nhất của anh không phải bốn loại vân lực, mà là Kỳ Lân Tí. Chính là cánh tay phải. Kỳ Lân Tí chính là một kích mạnh nhất trong đời của Kỳ Lân, cho dù anh có thực lực chín vân cũng như vậy, chỉ có điều, khi đó chỉ có phát động chung cực Kỳ Lân Tí mới được gọi là mạnh nhất. Em đối công một kích mạnh nhất với anh, tự nhiên không chiếm tiện nghi rồi. Như Nguyệt, tính tình của em quá kiên cường, nếu như vừa rồi em giữ lại chút sức lực du đấu với anh, tiêu hao đó anh không chèo chống nổi.

Hải Như Nguyệt cúi đầu nói:

- Khi đó em sắp bị anh làm tức chết, ai còn chú ý những chuyện... đó chứ. Tề Nhạc, anh là hỗn đản, vì cái gì anh nói em là cái nồi nát, anh giải thích cho em nghe.

Vừa nói, nàng chậm rãi ngẩng đầu, tức giận trong mắt hiện ra lần nữa.

- Ách... , cái này, anh cũng không biết vì cái gì. Lúc ấy em rất tức giận, anh cũng rất xúc động, cho tới nay, anh không thích bị ai khi dễ, anh vốn trọng thương trở về, vừa vào cửa em đã kéo anh đi ra ngoài quyết đấu, đương nhiên là tức giận. Huống chi, em và phó tổng giám đốc kia có quen hệ không rõ ràng, anh chỉ liên tưởng tới đó, cho nên mới nói như vậy. Anh thu hồi được không?

Nhìn qua Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt tức giận không có chỗ phát tiết.

- Anh còn nói em không điều tra rõ ràng, chẳng lẽ anh cũng rất rõ ràng sao? Anh có biết Trương phó tổng giám đốc đó là anh ruột của em hay không, em gái ôm anh trai của mình thì có cái gì để nói sao? Hơn nữa, khi đó em vì tức giận anh mà khóc đấy, anh trai mới an ủi em.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Hải Như Nguyệt.

- Em, em nói cái gì? Anh ta là anh trai của em? Không có khả năng, em đừng gạt anh, em họ Hải, anh ta họ Trương, tại sao các người là anh em được.

Hải Như Nguyệt có chút đắc ý nhìn bộ dáng giật mình của Tề Nhạc.

- Như thế nào không có khả năng. Chẳng lẽ anh chưa từng nghe anh em có người dùng họ cha có người theo họ mẹ hay sao? Muốn xem hộ khẩu thì trở về em cho xem.

- Cái này, cái này...

Tề Nhạc thật muốn tìm kẽ đất mà chui vào, Hải Như Nguyệt vừa giải thích, những thứ hắn cho rằng mình chiếm lý lại biến thành mây khói, nhìn qua Hải Như Nguyệt cười cười xấu hổ.

Hải Như Nguyệt cúi đầu xuống, tới gần sát Tề Nhạc, nói:

- Bộ dáng xấu hổ của anh đáng yêu hơn nhiều. Tề Nhạc, em hỏi anh một vấn đề. Lúc ấy, thời điểm anh nhìn thấy em ôm anh trai, có phải anh ghen không?

- Cái này... , đúng, anh ghen. Nhưng mà, khi đó anh cũng không hiểu, tại sao anh lại ghen vì Phách Vương Long cơ chứ.

Cảm thụ được hương khí nhàn nhạt trên người Hải Như Nguyệt, trong nội tâm Tề Nhạc mê mang.

Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên, nàng hơi do dự một chút, mới thấp giọng nói:

- Tề Nhạc, nếu như, em chỉ nói nếu như, nếu tính tình của em ôn nhu như Minh Minh, anh có thích em hay không.

Lúc này, nàng nhớ lại lời của anh trai mình, hạnh phúc, là phải dựa vào mình đi tranh thủ, hiện tại trong hoàn cảnh ái mỹ này, có lẽ là do giác quan kích thích, rốt cuộc nàng buông bỏ tôn nghiêm, nói ra những câu hỏi từ đáy lòng.

Nghe câu hỏi của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc không chút do dự trả lời:

- Đương nhiên sẽ, anh không phải người ngu. Trong những người anh gặp thì em là người hoàn mỹ nhất, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình làm người ta chán ghét, nếu em có thể ôn nhu một ít, anh thật sự không tìm được khuyết điểm. Đừng nói là anh, chỉ sợ là nam nhân sẽ bị em hấp dẫn.

Hải Như Nguyệt cười, tuy nàng cũng nghĩ ra câu trả lời của Tề Nhạc, nhưng thực sự nghe hắn nói ra, tâm tình của nàng có cảm giác rất thỏa mãn, chậm rãi ép thân tới trước, lẳng lặng ghé vào ngực của Tề Nhạc, nàng nói khẽ:

- Tề Nhạc, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đúng là rất chán ghét anh, em không ngừng tự nói với mình, anh là Kỳ Lân, bất luận tính cách của anh chén ghét cỡ nào, vì thủ hộ phương đông, vì chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, em đều phải nhẫn nại. Về sau, em đánh anh một trận, anh còn nhớ rõ không?

- Khi đó đánh anh kỳ thật có hai nguyên nhân, một, là hy vọng anh có thể tăng mạnh năng lực khôi phục tổn thương, một còn lại, có lẽ bởi vì em chán ghét anh. Nhưng mà, anh nhanh chóng làm em phải rửa mắt mà nhìn, với tư cách một côn đồ, tính tình của anh rất quật cường, đối mặt với cường đại của em, vậy mà không chút yếu thế. Khi đó em cảm thấy anh có tiền đồ. Nhưng mà, rất nhanh anh lại cho em cảm giác vô cùng buồn cười, bởi vì anh rất sợ độ cao, thật sự là buồn cười muốn chết, vương của cầm tinh lại sợ độ cao.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Ai nói vương của cầm tinh không sợ độ cao? Từ Đông là ẻo lả cũng có thể tán gái được mà.

- Anh không có chút đứng đắn nào, cả ngày đều giở trò côn đồ.

Hải Như Nguyệt đấm nhẹ lên vai Tề Nhạc, nhưng trong giọng nói của nàng lại không có ý trách cứ Tề Nhạc.

- Khi thời gian tiếp xúc với anh càng nhiều, khuyết điểm trên người của anh nhanh chóng bị hào quang che dấu, chính là vì anh xuất hiện, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mới ngày càng nhiều, thực lực tăng trưởng rất nhanh. Trận chiến với bốn đại gia tộc, anh khiến em kinh ngạc thật lớn, em không cách nào tưởng tượng nổi, một tháng ngắn ngủi, anh lại đạt tới cảnh giới ba vân, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, anh mới ba vân lại lực áp bốn tộc trưởng, cuối cùng còn dựa vào năng lực cường hoành lực áp toàn trường.

Tề Nhạc nói:

- Như Nguyệt, sau lần đó, anh không thấy kinh ngạc trên mặt của em nha.

Như Nguyệt cười khổ nói:

- Bởi vì, sau lần đó, em đã khắc chế tình cảm của mình. Anh đừng tưởng rằng vì lực lượng cường đại của mình mới hấp dẫn được em. Anh sai rồi, chính thức làm cho em có cảm giác với anh, chính là lần anh phát sinh quan hệ với Minh Minh.

- Anh và Minh Minh? Chuyện đó có quan hệ gì với em?

Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.

- Đương nhiên là không quan hệ với em, nhưng mà, anh còn không rõ sao? Lúc ấy trên đỉnh núi anh vì Minh Minh muốn giết người của ba đại gia tộc. Đây quả thực là không tưởng tượng nổi, nhưng lúc đó, bất luận là người của bốn đại gia tộc, còn là chúng ta, khi đó không ai hoài nghi anh có thực lực này hay không, khi đó anh phát tán khí thế, đó là lực lượng cường đại nhất từ khi chào đời tới giờ em mới gặp được.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)