Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 086

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 086: Lão tăng Sùng Thánh Tự
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trát Cách Lỗ lắc đầu liên tục, nói:

- Đây tuyệt đối không được. Không nói trước độc tính của anh gây tổn thương bao nhiêu với hung thú, chỉ riêng việc làm chết bao nhiêu sinh vật trong đó, đây là chuyện tuyệt đối không được làm rồi.

Hồ Quang bất đắc dĩ nói:

- Cho dù là vậy, tôi cũng chỉ là đề nghị mà thôi. Xem độc có thể sắp xếp không! Hay là tôi đi vào WC bài tiết độc xem sao.

Nói xong, quay người đi vào WC.

Dịch An cười hắc hắc, ngậm lấy điếu thuốc nói:

- Bổn sự đi ị của anh còn kém tôi. Coi chừng bị táo bón không ra được cái gì đấy.

Mắt nhỏ của Hồ Quang liếc hắn.

- Đúng vậy, có ai không kém anh chứ, ai bảo tôi kéo ra ngoài giúp là Dịch An chứ?

- Ta kháo, các ngươi thôi ngay cái cuộc nói chuyện buồn nôn này có được không.

Ngay cả trầm ổn như Quản Bình cũng không chịu nổi.

Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Được rồi, chuyện này đã định, đợi tới khi trời tối hẳn chúng hành động đã. Điền Thử, cậu và Tiểu Ất nên ở đây chiếu cố cho đại sư.

Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn, cảnh đẹp chạng vạng tối không duy trì thời gian quá dài, trời chiều cũng từ từ biến mất phía tây, dưới chân trời. Trên bầu trời đã xuất hiện ánh sao, nhiệt độ hạ thấp hơn ban ngày.

Bốn người Tề Nhạc rời khỏi khách sạn, bọn họ cũng không vội vã đi tìm thánh nguyên. Sau khi được Trát Cách Lỗ chỉ dẫn. Hiện tại Tề Nhạc đã phân biệt ra được ba cổ khí tức cường đại. Hắn cẩn thận dùng khí tức Kỳ Lân của mình cảm thụ vị trí của thánh nguyên, đồng thời chú ý tới hướng đi của hai con hung thú kia. Bởi vì đi vòng quanh, cộng thêm mang theo ba người khác nên phải hết sức cẩn thận và rất tốn thời gian.

Tuy thời gian khai phá Đại Lý không ngắn, nhưng cảnh sắc của nó vẫn bảo tồn tới bây giờ, nhưng địa phương cho người ở lại không nhiều lắm. Bởi vậy, đại bộ phận tình huống nơi này vẫn bảo trì trạng thái hoang sơ. Nhất là bên ngoài thành Đại Lý, loại tình huống này càng thêm rõ ràng.

Bọn người Tề Nhạc lặng lẽ tiếp cận Sùng Thánh Tự, bọn họ không có bay, dưới sự dẫn dắt của Tề Nhạc, hiện giờ đi theo góc độ tốt nhất tới Sùng Thánh Tự.

- Dừng một chút.

Tề Nhạc đi lên một bước rồi dừng lại, bọn họ hiện giờ đang đứng trong một bãi phi lao gần núi, chung quanh im ắng.

- Như thế nào?

Như Nguyệt hỏi.

Tề Nhạc nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác tình hình chung quanh rồi mở mắt ra, đáy mắt có hào quang màu bạc lóe lên, nói:

- Quả nhiên bọn đầu trâu mặt ngựa đã xuất hiện. Bọn chúng thật khéo chọn thời điểm a! Xem ra, Nhạc Nguyên lựa chọn hôm nay đúng là có nguyên nhân trong đó. Chỉ sợ, thánh nguyên hai ngày sau sẽ xuất hiện ở nơi này. Hiện tại không chỉ có ba cổ khí tức cường đại, mà có rất nhiều khí tức lộn xộn đang ẩn nấp chung quanh Sùng Thánh Tự, xem ra, buổi tối hôm nay rất náo nhiệt đấy.

Tề Nhạc cẩn thận phân biệt rõ phương hướng, lúc này mới mang theo Như Nguyệt ba người tiếp tục hành động, nương tựa vào khí tức Kỳ Lân cảm giác các cổ năng lượng chấn động khác, hắn tìm được một khu vực chân không, cẩn thận từng li từng tí tránh né tới gần những cổ năng lượng cường đại gần Sùng Thánh Tự, đi tới gần hướng tam tháp.

- Chúng ta ở lại chỗ này.

Tề Nhạc dừng lại ở một sườn núi, nơi này cách mặt đất chừng năm mươi mét, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống đại khái bên trong Sùng Thánh Tự, tuy bây giờ là ban đêm, nhưng ánh sao từ trên cao chiếu xuống, Đại Lý tam tháp hiện ra rõ ràng ở trước mặt. Ánh mắt bốn người rất tốt, có thể nhìn rõ tình huống bên trong chùa.

Sùng Thánh Tự hiện giờ rất yên tĩnh, ít nhất từ mặt ngoài là thế. Không có bất kỳ người nào xuất hiện, nhưng một ít cổ năng lực phức tạp thì chưa từng ngừng lại bao giờ.

Tề Nhạc dứt khoát ngồi xuống đất. Lặng yên vận vân lực Kỳ Lân, một tầng thủy vân lực nhàn nhạt hiện ra, nương tựa vào tính ngăn che dấu khí tức của bốn người, sau đó lặng lẽ qua sát.

Bọn họ không cần chờ đợi quá lâu, trong Sùng Thánh Tự đã xuất hiện biến hóa. Một đạo hào quang màu ngà sữa từ trong Đại Lý tam tháp, ở trên đỉnh chủ tháp Thiên Tầm tháp bắn ra ngoài, hào quang lóe lên, chiếu sáng toàn bộ Sùng Thánh Tự. Trong nháy mắt hào quang màu ngà sữa này xuất hiện. Trong một góc âm u của Sùng Thánh Tự xuất hiện nhiều thân ảnh, rất nhanh chúng tản ra chung quanh.

- Thánh nguyên.

Tề Nhạc hô nhỏ một tiếng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, năng lượng màu ngà sữa này tới từ thánh nguyên. Khí tức bi thương của thánh nguyên Tề Nhạc không cảm giác được, nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng trong hào quang màu ngà sữa của thánh nguyên, xen lẫn một tia màu đỏ. So sánh với thánh lực của thánh nguyên, cổ năng lượng màu ngà sữa này rất khổng lồ, nhất là hỏa nguyên tố trong đó ngưng kết tới gần mức kết tinh thành thể rắn rồi.

Năng lượng cường đại tới mức sắp biến thành thể rắn, đó là trình độ gì! Thần kinh Tề Nhạc lập tức khẩn trương lên.

Mấy tiếng kêu đau đớn từ trong Sùng Thánh Tự truyền ra. Hiển nhiên đã có người bị thương. Đột nhiên, Tề Nhạc phát hiện Sùng Thánh Tự trước mặt như có biến hóa, cũng không phải từ các nơi hẻo lánh, mà là cả Sùng Thánh Tự trong nháy mắt này đều biến hóa.

Một cổ khí tức trang nghiêm từ mỗi góc của Sùng Thánh Tự hiện ra ngoài, đó là năng lượng uy hiếp, khí thế uy nghiêm từ núi cao tán ra, cho dù bọn người Tề Nhạc đứng cách Sùng Thánh Tự còn một đoạn, nhưng cũng cảm nhận rõ năng lượng khổng lồ trong đó. Đây tuyệt đối không phải sức người có thể phát ra. Đỉnh của Đại Lý tam tháp đều xuất hiện hào quang màu ngà sữa. Một âm thanh to lớn vang lên.

- Bất luận các vị là người nào. Bất luận các vị từ nơi nào tới, Sùng Thánh Tự là thánh địa phật môn, không phải chỗ cho các vị tới vấy bẩn. Lập tức rời khỏi đây, nếu không, bần tăng sẽ trục xuất các vị. A Di Đà Phật.

Âm thanh to lớn lại hùng hậu, từ biểu hiện thì thấy nó không bá đạo bằng Sư Tử Hống của Từ Đông. Nhưng nguồn gốc của ân thanh này tơi từ sâu trong nội tâm, sinh ra cảm giác chấn nhiếp không ai có thể chống cự.

Như Nguyệt kinh ngạc nói:

- Cao tăng phật môn. Không biết là ai.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Nơi này là thánh địa phật môn, làm sao không có cao tăng chứ? Phật lực thật mạnh. Nhưng mà, cỗ phật lực này không có tinh khiết tường hòa như Trát Cách Lỗ đại sư, bên trong ẩn chứa bá đạo khôn cùng.

Từ Đông nói:

- Vị cao tăng này sẽ không dùng sức một mình chống lại Hắc Ám Quốc Hội đấy chứ?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Từ ca, anh nhìn lầm rồi, tuy người của Hắc Ám Quốc Hội đã ở gần đây, nhưng còn chưa có tiến vào Sùng Thánh Tự. Những bóng đen vừa rồi Hẳn là người Phệ Hồn Đường của nước Thái Dương. Hơn nữa, cho dù người của Hắc Ám Quốc Hội tới thật, cũng chưa chắc có thể làm được gì. Vị cao tăng kia không phải một người. Anh đừng quên nơi này là Sùng Thánh Tự, thánh địa của phật môn. Hơn nữa chùa cổ trên một ngàn năm đều có đặc thù của nó.

Lúc này, Tề Nhạc càng thêm khẳng định loại cảm giác khi nhìn thấy Đại Lý tam tháp, quả nhiên Sùng Thánh Tự không phải địa phương bình thường.

*****

Bị uy áp ảnh hưởng, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay tản mát ra một tầng hào quang ôn nhuận, phật khí xuất hiện chấn động mạnh mẽ.

Lúc này, Trát Cách Lỗ trong khách sạn cũng cảm ứng được cổ khí tức này, từ trong trạng thái nhập định tỉnh táo lại, tự nhủ:

- Phật môn đồng nguyên, vốn là một nhà.

Những bóng đen kia vì kinh sợ uy áp khổng lồ kia nên co rúm người lại, lúc này lại có một cổ uy áp khổng lồ từ trong Sùng Thánh Tự phóng ra ngoài.

- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.

Phật hiệu to lớn lại vang lên, bỗng nhiên hào quang trên Đại Lý tam tháp đại thịnh, cổ hào quang này chính là phật khí cường đại chiếu sáng toàn bộ Sùng Thánh Tự, khiến cho những thân ảnh kia không còn nơi ẩn nấp. Tề Nhạc hiện giờ đã nhìn rõ trước Thiên Tầm Tháp là một vị cao tăng già nua. Tăng nhân này không tóc không râu, nhưng có thể nhìn ra nếp nhăn trên trán của hắn mà đoán được tuổi tác.

Lão tăng đứng ở nơi đó, như một ngọn núi nguy nga, cho dù Thương Sơn hùng vĩ cũng không cách nào che dấu được thân ảnh cao lớn này, đứng trước Thiên Tầm tháp, chắp tay trước ngực, chân mày rủ xuống, giống như thương tùng, ẩn chứa nét tang thương.

Những bóng đen này từ các góc độ khác nhau phóng thẳng vào cao tăng này, trường đao trên không trung mang theo hào quang như sấm sét, chỉ có điều so với tia sét, những hào quang này âm độc hơn nhiều. Tề Nhạc phán đoán rất chính xác, những kẻ này chính là Thái Dương Quốc Phệ Hồn Đường. Bọn chúng là thế lực hành động đầu tiên. Lão tăng không có động, vẫn bảo trì tư thế cũ, bọn người Tề Nhạc phát hiện, trong quá trình những bóng đen này đánh về phía cao tăng, toàn thân tản mát ra khí lưu màu đen nồng đậm, những khí đen này gặp phải phật quang của tam tháp phát ra, lập tức như băng tuyết tan trong nắng xuân.

Phệ Hồn Đường theo thấp đến cao, chia làm liệp, ảnh, thứ, ám, lưu năm cấp. Nhưng hơn hai mươi người trước mặt, trong đó đám người xông lên trước tiên đều có cấp thứ và cấp ảnh, nhưng dưới phật quang ảnh hưởng, tốc độ bọn chúng suy yếu đi rất nhiều.

Tiêu chuẩn võ sĩ đao của Thái Dương Quốc hoàn toàn là màu đen, nhưng chúng vốn không phản xạ ánh sáng, nhưng dưới phật quang lại phát ra hào quang kỳ dị.

Sáu gã Phệ Hồn Đường xông tới gần cao tăng trước tiên, sáu chuôi trường đao chém thẳng tới cái đầu trọc chín lỗ nhang của cao tăng, góc độ xuất đao cực kỳ âm hiểm, cơ hồ phong kín tất cả phạm vi tránh né của lão tăng.

Nhưng mà, lão tăng né tránh thế nào? Không, ngay từ đầu lão tăng đã không có ý định tránh né. Thời điểm trường đao cách đầu của lão tăng hơn một thước, một đạo kim sắc quang mang lập tức bộc phát, hào quang vừa sáng lên, sáu gã phệ hồn đồng thời kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra sau.

Từ biểu hiện mà nhìn, thân thể bọn chúng không bị tổn thương chút nào, nhưng mà, khí lưu màu đen trên người của bọn chúng gặp phải kim sắc quang mang liền tan biến có thể biết rõ bọn chúng không chết cũng mất nửa cái mạng.

- Phật hiệu khôn cùng, quay đầu là bờ, chỉ cần biết sai, thì tất cả không phải quá muộn. Đều còn cơ hội.

Tề Nhạc kinh hô một tiếng.

- Phật lực thật mạnh. Trong nháy mắt phế sáu người.

Như Nguyệt nói:

- Lão tăng này sát tính nặng nề ah!

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, hắn từ đầu đến cuối đều không có ý định giết người. Sáu tên Phệ Hồn Đường chỉ bị phế đi thôi. Thử hỏi, những gia hỏa điên cuồng sinh tồn trong hắc ám nếu bị phật khí tẩy lễ thì sẽ như thế nào?

Từ Đông mở to mắt tiếp lời:

- Ta kháo, chẳng phải là mất đi toàn bộ năng lực của mình, biến thành phế nhân không còn chút khả năng nào sao?

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Thật không biết đám người Phệ Hồn Đường nghĩ cái gì trong đầu, dùng năng lực tà ác của bọn chúng, sợ nhất chính là phật lực thánh khiết, đã phát hiện thánh nguyên xuất hiện ở thánh địa phật môn như Sùng Thánh Tự, lại dám tới đây chịu chết, tuyệt đối là đầu bị vô nước.

Người của Thái Dương Quốc Phệ Hồn Đường sau kích đầu tiên bất lợi liền tìm ra phương pháp ứng đối, tất cả thành viên của Phệ Hồn Đường ở trên không trung ngừng lại, sau đó nhanh chóng lui ra khỏi chùa.

Hiển nhiên lão tăng không có ý định truy kích, chỉ trầm thấp niệm phật hiệu, quay người đi vào Thiên Tầm tháp.

Tề Nhạc nhắm hai mắt lại, cười nhẹ nói:

- Những người kia đã sợ rồi, người của Hắc Ám Quốc Hội cũng chỉ đứng bên ngoài mà không dám tiến vào.

Minh Minh nói:

- Cũng xem như chúng không may. Phật quang này còn lợi hại hơn cả ánh sáng mặt trời, cho dù là Hấp Huyết Quỷ cao cấp tiến vào trong phật quang, chỉ sợ thực lực bị giảm bớt rất nhiều.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, mỉm cười nói:

- Tốt, nếu chúng không dám đi vào, chúng ta đi vào đi.

Như Nguyệt, Từ Đông cùng Minh Minh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua hăn, Tề Nhạc nói:

- Đi thôi, không cần kinh ngạc như vậy, đây là kế dẫn xà xuất động, tôi không tin đám người kia không sợ chúng ta đạt được thánh nguyên.

Như Nguyệt có chút lo lắng nói:

- Nhưng mà, như vậy chúng ta sẽ biến thành đích nhắm cho nhiều người. Tề Nhạc, anh...

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Nếu như chỉ có chúng ta đương nhiên không được, nhưng mà, các người không nên quên, nơi này là Sùng Thánh Tự ah! Nếu như tôi đoán không sai, người của giáo đình ở gần đây, nhưng biện pháp che dấu khí tức của bọn người này cao hơn chúng ta mà thôi.

Từ tình huống trước mắt mà nhìn. Chúng ta có ưu thế mà các thế lực khác không có được, đó là bản thân chúng ta thuộc về Viêm Hoàng, lại chính là thủ hộ giả phương đông.

- Huống chi còn có Trát Cách Lỗ đại sư tồn tại. Có ưu thế này, chúng ta cùng lão tăng kia với nhau, chỉ có quan hệ tốt. Lão tăng kia hiển nhiên ở trong Sùng Thánh Tự rất nhiều năm. Tôi nghĩ, cho dù Chiêm Tinh Thuật của giáo hoàng có linh nghiệm, cũng chưa chắc hiểu rõ về thánh nguyên như lão tăng này. Cơ hội tốt thế này sao chúng ta lại bỏ qua được chứ?

- Về phần trở thành mũi tên cho mọi người bắn. Tôi cũng nghĩ qua. Chúng ta chỉ cần cho đám người kia biết rõ thực tế chúng ta không đạt được thứ gì cả. Dưới loại tình huống này, ít nhất giáo đình cùng thủ hộ giả Hy Lạp sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ còn lại Hắc Ám Quốc Hội, nhưng đây là trong Sùng Thánh Tự, chúng có thể gây ra bao nhiêu sóng gió đây?

Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Anh nói có đạo lý, nhưng mà, làm như vậy, chúng ta hoàn toàn bạo lộ rồi.

Từ Đông nói:

- Bại lộ thì không nói, chỉ sợ phương nào cũng suy nghĩ tới có chúng ta tham dự. Có ai thấy chúng ta chưa? Lão đại nói có đạo lý. Hiện tại thông tin chuẩn xác với chúng ta mà nói quá trọng yếu. Huống chi chúng ta có thể gây dựng quan hệ tốt với lão tăng của Sùng Thánh Tự kia.

- Đi.

Tề Nhạc đứng lên, dẫn đầu xuống dưới sườn núi đi vào trong Sùng Thánh Tự, Minh Minh, Như Nguyệt, Từ Đông theo sát phía sau, khoảng cách gần như vậy, không qua bao lâu bọn họ đã tới ngoài cửa Sùng Thánh Tự.

Lúc này, Tề Nhạc hoàn toàn không che dấu khí tức của bản thân, cũng không có ai ngăn cản hắn đi vào, bất luận là Hắc Ám Quốc Hội hay là Phệ Hồn Đường. Đều ước gì có người đi vào dò đường đấy.

*****

Tề Nhạc nhẹ nhàng nhảy lên, đi vào trong Sùng Thánh Tự, vừa mới đi vào phạm vi của chùa, cổ uy áp cường đại kia xuất hiện lần nữa, hoặc là nói, uy áp này luôn tồn tại. Đối với người của Phệ Hồn Đường mà nói. Đây có thể là áp lực thật lớn, nhưng đối với Tề Nhạc mà nói, cổ áp lực này không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Với tư cách là người kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, cho dù lúc trước khi thực lực còn yếu đối mặt với uy áp bốn tộc trưởng còn không làm hắn lùi bước, uy áp hiện giờ có thể làm cho hắn lùi bước được hay không đây?

- Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ, chẳng lẽ trí nhớ của các vị không được tốt sao?

Âm thanh già nua to lớn vang lên lần nữa.

Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay Tề Nhạc đột nhiên sáng lên, hào quang lóe lên, hào quang này dung nhập vào cổ uy áp ở chung quanh, trước đó Tề Nhạc còn dùng vân lực khống chế bản thân nhưng hiện tại không còn nữa. Tất cả áp lực đã biến mất.

- Ồ.

Cửa chùa mở ra, cổ uy áp kia chuyển hóa thành khí tức tường hòa, Tề Nhạc lại gặp được lão tăng lúc trước. Chỉ có điều. Lão tăng lúc này nhu hòa hơn so với trước kia.

Lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc đi ở phía trước, đương nhiên ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt lão tăng đầu tiên, đột nhiên hắn ngây ngốc một cái, bởi vì hắn nhìn thấy không phải đôi mắt đơn giản như vậy, trong ánh mắt của lão tăng lúc trước có chút mờ mịt, thâm thúy như biển cả thì lúc này biến thành tường hòa ấm áp, cảm giác không hề bận tâm dẫn động khí tức của Xá Lợi Thủ Châu, cảm giác tường hòa tràn ngập nội tâm của hắn, Tề Nhạc cảm thấy tâm tình của mình bình tĩnh lại, toàn thân tràn ngập cảm giác ấm áp, bởi vì tu luyện Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp mang lại nhiều ảnh hưởng mặt trái, lúc này đã biến mất hoàn toàn.

Chắp tay trước ngực, Tề Nhạc cung kính nói:

- Ngài khỏe chứ, đại sư. Muộn như vậy còn tới quấy rầy ngài thật sự có lỗi.

Ánh mắt của lão tăng từ trên người Tề Nhạc chuyển xuống Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay hắn. Đột nhiên ánh mắt bắn ra hai đạo tinh quang, mặc dù hào quang này lóe lên rồi biến mất, nhưng Tề Nhạc lại cảm giác Xá Lợi Thủ Châu của mình như bị dò xét một lần.

Lão tăng lạnh nhạt nói:

- Thí chủ có được phật bảo tương trợ, chắc hẳn không cùng đường với đám đạo chích lúc trước, không biết tới đây cần làm chuyện gì?

Âm thanh của lão tăng không lớn, nhưng lọt vào trong tay lại mang theo tinh thần lực chấn nhiếp tâm thần.

Tề Nhạc nói:

- Chúng tôi đến đây chỉ có mục đích bảo vệ nơi này, không hy vọng thánh địa phật môn của Viêm Hoàng bị ô nhiễm.

Lão tăng cười nhạt một tiếng, nói:

- Các vị thí chủ có thể rời đi, chư pháp không tương, hết thảy đều tùy duyên mà định.

Minh Minh nhịn không được nói:

- Đại sư, chúng tôi tới đây giúp ngài. Nơi này có rất nhiều người xấu muốn cướp đồ vật trong chùa.

Lão tăng nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói:

- Là ngươi, chính là ngươi, không phải ngươi, cưỡng cầu có ích gì. Bần tăng không cần trợ giúp, hảo ý của các vị thí chủ bần tăng xin nhận. Nhưng Sùng Thánh Tự là thánh địa phật môn, trời đã tối rồi, bần tăng không thể lưu các vị ở lại.

Tề Nhạc nhíu mày, lão tăng này nhìn bề ngoài thì có chút bất cận nhân tình, hắn nhìn qua cổ tay Minh Minh không có Xá Lợi Thủ Châu, hình như không quá tín nhiệm với mấy người mình dẫn theo.

Từ Đông còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Tề Nhạc ngăn cản.

- Đã như vầy, chúng ta không quấy rầy đại sư nghỉ ngơi. Thời điểm Sùng Thánh Tự gặp nguy hại. Chúng ta sẽ không ngồi nhìn, đi thôi.

Nói xong, Tề Nhạc quay người đi ra ngoài. Lúc hắn quay người, hắn lặng lẽ thóng thích khí tức Kỳ Lân của mình, hai đạo quang mang đen bạc từ trên người của hắn hiện ra.

- Chờ một chút.

Trong âm thanh của lão tăng mang theo vài phần kinh ngạc.

Tề Nhạc quay người lại, lại nhìn vào mắt của lão tăng, nói:

- Đại sư có gì chỉ điểm sao?

Lão tăng cẩn thận dò xét Tề Nhạc vài lần, nói:

- Nếu như bần tăng không nhìn lầm. Hình như thí chủ kế thừa huyết mạch Kỳ Lân.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đúng vậy, tôi là Kỳ Lân thế hệ này.

Đối mặt với lão tăng không rõ bao nhiêu tuổi trước mặt, hắn không có chút giấu diếm thân phận của mình.

Lão tăng than nhẹ một tiếng:

- Trăm năm tang thương, Viêm Hoàng trải qua trắc trở, Kỳ Lân lại ứng kiếp mà hiện. Tốt, tốt, tốt. Tất cả các vị thí chủ. Xin mời đi theo tôi.

Nói xong, hắn quay người đi vào trong Thiên Tầm tháp.

Tề Nhạc hơi do dự một chút, hắn do dự cũng không phải vì lão tăng này, mà là đám gia hỏa ở bên ngoài. Trong kế hoạch của hắn, đợi sau này, tìm một cơ hội bàn với lão tăng nơi đây. Để tránh bị Hắc Ám Quốc Hội, giáo đình hoặc là thủ hộ giả Hy Lạp hiểu lầm mình có được thánh nguyên.

Nhưng lão tăng mời bọn họ tiến vào Thiên Tầm tháp, không bị hiểu lầm mới là lạ.

Nhưng mà, Tề Nhạc cũng chỉ hơi do dự mà thôi, vẫn kiên định đi theo lão tăng vào trong Thiên Tầm tháp. Bị hiểu lầm thì thế nào, chính mình là Kỳ Lân, kế thừa huyệt vương của thần thú, sao lại lùi bước dễ dàng như vậy?

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu đỏ xuất hiện bên người lão tăng, một cái lợi trảo sắc bén chụp vào cổ lão tăng. Bởi vì tốc độ quá nhanh, ngay cả Tề Nhạc cũng không kịp phản ứng. Đáng sợ hơn chính là khi thân ảnh màu đỏ này xuất hiện. Phật khí chung quanh người lão tăng bị dạt ra chung quanh, không khí trong phạm vi mười mét như đông cứng lại. Khí tức âm tà bao phủ khắp Sùng Thánh Tự, hai con mắt đỏ như máu tràn ngập tà ác.

- Coi chừng.

Tề Nhạc hét lớn một tiếng, thân tùy ý động, tay phải đưa lên phía trước, một đạo điện quang màu tím hiện ra trên tay hắn. Nhưng mà, dù sao động tác của hắn đã chậm, thời điểm hắn vươn tay ra, trảo của đối phương đã đặt lên cổ của lão tăng.

Lão tăng không có kinh hoảng, kim quang đối phó Phệ Hồn Đường lại xuất hiện lần nữa, ngạnh kháng với lợi trảo kia, lợi trảo tới nhanh thu lại nhanh hơn, kim quang lóe lên, thân ảnh màu đỏ kia phiêu nhiên lui ra sau hai mươi mét, vừa vặn né nhanh qua công kích của Tề Nhạc. Tề Nhạc sợ lôi điện của mình hủy hoại Thiên Tầm tháp, vội vàng khống chế vân lực làm cho lôi điện biến mất.

Thân thể lão tăng hơi nhoáng một cái, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu, phật khí toàn thân mạnh mẽ, hiển nhiên, vị cao tăng này đã tức giận vì bị đánh lén.

Đột nhiên xuất hiện đánh lén lão tăng, chính là Hấp Huyết Quỷ Thân Vương Klinsmann của Hắc Ám Quốc Hội. Hắn cũng kinh ngạc không kém gì lão tăng, hắn dựa vào kỹ năng di chuyển tức thời đánh lén, tuy hắn không dùng toàn lực vì không muốn giết lão tăng, thực lực của hắn là Hấp Huyết Quỷ Thân Vương, lại là đánh lén, vốn tình thế bắt buộc, ngay cả phật lực chung quanh người lão tăng hắn cũng tính toán rõ ràng, thật không nghĩ đến, vẫn thất bại.

Thời điểm lợi trảo của hắn tiếp xúc với kim quang từ trên người lão tăng, Klinsmann cảm giác được, công kích của mình không phải đánh lên người lão tăng, mà là cả Sùng Thánh Tự. Trong khoảnh khắc đó, lực phòng ngự của ngôi chùa gia trì lên người lão tăng, lúc này mới hóa giải công kích của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)