← Ch.090 | Ch.092 → |
Nói đến đây, đột nhiên Trát Cách Lỗ dừng một cái, ánh mắt của hắn có chút do dự.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Còn có gì cần nhắc nhở tôi sao?
Trát Cách Lỗ thở sâu, nói:
- Tuy bần tăng không muốn nhìn thấy tình huống này xuất hiện, nhưng mà, bần tăng muốn nói cho anh nghe, một khi anh bị địch nhân truy kích không cách nào bảo hộ Cự Thú Hoạt Xá Lợi, như vậy, anh chỉ có một lựa chọn.
Trong mắt Tề Nhạc lập lòe, nói:
- Đại sư bảo tôi...
Trát Cách Lỗ kiên định gật đầu, nói:
- Đây là chuyện không có biện pháp, chúng ta đều không muốn xuất hiện tình huống này, nhưng mà, cũng tuyệt đối không thể để cho Cự Thú Hoạt Xá Lợi rơi vào tay người phương tây. Nếu không, Cự Thú Hoạt Xá Lợi cũng sẽ chết, còn khiến người phương tây trở nên cường đại hơn. Tuy từ trước mặt, muốn hấp thu năng lượng trong Cự Thú Hoạt Xá Lợi là phi thường khó khăn, nhưng chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.
Ánh mắt Tề Nhạc lập lòe hơn trước, không nói gì.
Sùng Thánh đại sư nói:
- Tề Nhạc, đây cũng là quyết định sau khi tôi thương lượng với Trát Cách Lỗ, anh không cần suy nghĩ quá nhiều. Đồng thời, có một điểm bần tăng cần phải nhắc nhở anh, bất luận kết cục cuối cùng như thế nào, anh phải bảo vệ mình an toàn. Bi kịch trăm năm trước, bần tăng tuyệt đối không muốn nhìn thấy thêm lần nữa, anh hiểu chưa? Kỳ Lân đối với toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có trợ giúp cực lớn.
Tề Nhạc nhìn qua ánh mắt ân cần của hai vị Thiên Dẫn đại sư liền gật đầu, nói:
- Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ chính mình. Cho dù suy nghĩ tương lai của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà suy nghĩ, tôi cũng không nỡ bỏ các nàng.
Vừa nói, ánh mắt phân biệt nhìn qua Như Nguyệt cùng Minh Minh.
Lúc này, trừ Tề Nhạc ra, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác đang được phật quang lóng lánh bao phủ, hiển nhiên hai vị Thiên Dẫn đang giúp bọn họ khôi phục vân lực.
Trát Cách Lỗ nói:
- Tôi sợ anh lo lắng quá mức, cho nên dùng phật lực trợ giúp bọn họ khôi phục vân lực. Anh yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, nhất định phải bảo vệ các vị chu toàn. Trong Sùng Thánh Tự, phật lực của tôi và Sùng Thánh đại sư sẽ phát huy toàn bộ.
Tề Nhạc gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua Klinsmann cùng Hứa Tình, nói:
- Tình Nhi, cô ở lại nơi này, hai vị đại sư, đây là bạn của tôi.
- Mặc dù nàng đã biến thành Hấp Huyết Quỷ, nhưng cũng không tự nguyện, còn mời các vị chiếu cố một chút.
- Klinsmann, xem trên mặt mũi của Tình Nhi tôi không giết anh. Anh có thể sống sót hay không, còn phải xem đồng bọn của tôi chống cự bao lâu.
Klinsmann khinh thường hừ một tiếng, nhìn cũng không nhìn Tề Nhạc, ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn qua Hứa Tình, nói:
- Kristy, sức mạnh của anh bây giờ bị phong ấn, không có biện pháp bảo hộ em. Anh nhất định không để mất em lần nữa!
Đột nhiên, hắn như hạ quyết tâm mạnh mẽ, quay đầu nhìn về phía Tề Nhạc, nói:
- Anh bây giờ cởi bỏ phong ấn cho ta, vì Kristy, ta nguyện ý giúp đỡ các người.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng anh sao? Hắc Ám Quốc Hội các người có danh dự gì đáng nói chứ?
Klinsmann tức giận nói:
- Anh đang vu oan cho Huyết tộc vĩ đại. Không sai, có chút thời điểm, ta có thể bán đứng minh hữu của mình, nhưng mà, chỉ cần Huyết tộc dám cam đoan, thì chưa bao giờ vi phạm qua. Cho dù là giáo đình cũng hiểu rõ điểm này. So sánh với nhân loại ngụy quân tử các người, Huyết tộc chúng ta cao quý hơn rất nhiều.
Hứa Tình có chút khẩn cầu tựa như nhìn về phía Tề Nhạc, Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Cho dù tôi thả anh thì như thế nào? Bản thân của anh đã bị trọng thương, hơn nữa tại đây Phật khí tràn đầy, khiến cho anh không thể phát huy nổi một thành lực lượng.
Klinsmann cao ngạo nhìn Tề Nhạc nói:
- Dù cho ta chỉ còn lại một chút năng lượng cuối cùng cũng phải bảo vệ Kristy an toàn. Cho dù trả giá lớn bằng tánh mạng cũng không tiếc. Cậu biết không, lúc còn nhỏ ta rất yếu, Kristy bị Huyết tộc làm hại, khi đó ta thật hận, thật hận mình không có năng lực bảo hộ thân nhân duy nhất. Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, ta phát huy ra toàn bộ tiềm lực, dốc sức liều mạng tu luyện. Rốt cục đã có địa vị, nhưng mà trở thành Hấp Huyết Quỷ thân vương thì như thế nào chứ?
- Ta vĩnh viễn không cách nào cứu được Kristy. Sau khi tiến vào Viêm Hoàng, lần thứ nhất gặp Hứa Tình, khí chất của nàng hoàn toàn giống muội muội đã chết của ta. Tề tiên sinh, ta trịnh trọng thỉnh cầu anh, hãy cho ta cơ hội được một lần bảo hộ muội muội. Cho dù là chết, ta cũng không hi vọng tái xuất hiện một lần tiếc nuối. Ta nguyện ý dùng lời thề cao nhất Huyết tộc trước mặt cậu.
Nhìn ánh mắt của Klinsmann rất kích động, Tề Nhạc cảm giác được rõ ràng huyết dịch bên trong thân thể của hắn đang lưu động với tốc độ rất nhanh, hiển nhiên đã kích động tới cực điểm. Lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hứa Tình, Tề Nhạc khoát tay áo, nói:
- Được rồi, không cần anh thề, tôi cho anh một cơ hội lần này. Bất quá, tôi không tin tưởng những gì anh nói, tôi chỉ tin tưởng Tình Nhi.
Vừa nói, thân hình Tề Nhạc lóe lên đi tới bên người Klinsmann, Tề Nhạc ngồi xổm xuống nhìn hắn nói:
- Thẳng thắn nói, tôi không thích Hấp Huyết Quỷ, nhất là không thích những tên gia hỏa tự cho là cao quý như anh.
Ánh mắt Klinsmann cũng không kiêng nể nhìn Tề Nhạc:
- Ta cũng không thích cậu.
Tay phải Tề Nhạc nhấn một cái vào ngực Klinsmann, thu hồi Vân Lực Kỳ Lân trong cơ thể hắn rồi mỉm cười, nói:
- Nhớ kỹ những lời anh đã nói ra, tôi không cần biết thương thế của anh như thế nào, hãy bảo vệ tốt cho Tình nhi, cũng là vì chính anh.
Thân thể Klinsmann có hơi động đậy, quang mang ở bên trong mắt lóe sáng thêm vài phần. Hắn nhìn thật sâu Tề Nhạc rồi không nói thêm gì nữa, hai mắt nhắm lại dựa vách tường ở sau lưng. Cao thủ như hắn rất tỏ tường ở thời điểm này cái gì mới là trọng yếu nhất. Nói nhiều cái gì cũng không bằng khôi phục thêm vài phần thực lực thì tốt hơn.
Trát Cách Lỗ nói:
- Tề Nhạc, cậu đi lên đi.
- Đi lên?
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Trát Cách Lỗ gật nhẹ đầu, nói:
- Anh nên cùng Cự Thú Hoạt Xá Lợi trước trao đổi một chút, thực lực của nó tuy rằng không mạnh, nhưng cũng có thể đối với anh thêm vài phần tác dụng trợ giúp.
Tề Nhạc nói:
- Chẳng lẽ nó cũng như Thâm Hải Minh Xà có thể mở miệng nói chuyện được sao?
Sùng Thánh đại sư mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có thể. Cự Thú Hoạt Xá Lợi tuy rằng vô pháp sử dụng năng lượng khổng lồ trong cơ thể mình. Nhưng nhờ năng lượng khổng lồ kia ảnh hưởng, nó có rất nhiều ưu thế mà Viễn Cổ Cự Thú khác không cách nào có được. Nói được tiếng người chỉ là một trong số đó mà thôi. Đồng thời, nó còn có thể hóa thành thành người, không khác gì một nhân loại bình thường. Đi thôi, một khi hung thú đã đến, cậu hãy mang theo nó từ cửa sổ rời đi. Không cần phải xen vào chuyện gì của chúng ta bên này.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu:
- Hai vị đại sư, hãy bảo trọng.
*****
Tề Nhạc cuối cùng nhìn thoáng qua Như Nguyệt sau đó hít sâu một hơi, leo lên đỉnh tháp bằng một cái thang có chút thô sơ.
Nhìn bóng lưng Tề Nhạc ly khai, Trát Cách Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:
- Hy vọng có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.
Sùng Thánh đại sư nói:
- Trát Cách Lỗ, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị. Những hài tử như các ngươi đều còn trẻ, chúng ta không được công kích mà phải là bảo vệ tốt mỗi một người an toàn.
Trát Cách Lỗ gật nhẹ đầu đáp:
- Ý tứ của đại sư, tiểu tăng đã rõ. Chúng ta bắt đầu đi.
Vừa mới nói xong, Trát Cách Lỗ khoanh chân ngồi đối diện với Sùng Thánh đại sư, Phật quang nhàn nhạt dần dần từ trong cơ thể hắn hiện lên, cùng các chiến sĩ cầm tinh thủ hộ thần tiến nhập trạng thái nhập định.
Tề Nhạc rất nhanh đi tới đỉnh tháp, một bên leo một bên vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài Thiên Tầm tháp từ cửa sổ. Tháp này quả thực hùng vĩ, từ cửa sổ nhìn ra, thân tháp tựa hồ muốn khuynh đảo, cảm giác phi thường kỳ diệu.
Càng lên hướng lên trên, năng lượng không ổn định dị thường khổng lồ trở nên càng rõ ràng. Năng lượng khí tức cùng lần trước hắn phát hiện rất giống nhau. Trong đó chẳng những có năng lượng ngưng kết Địa Hỏa, đồng thời cũng có được khí tức Quang Minh cùng loại với Giáo Đình Thánh Lực. Loại năng lượng này làm cho Tề Nhạc cảm giác phi thường thoải mái.
Quang Minh năng lượng vốn chính là mang đến ôn hòa, mà bản thân Tề Nhạc vừa có Hỏa Vân lực, cho nên đối với cỗ năng lượng này không có chút cảm giác bài xích nào.
Rốt cục, Tề Nhạc leo lên bậc thang cao nhất của Thiên Tầm tháp.
- Ah --, như thế nào, thế nào lại là em?
Thời điểm khi Tề Nhạc mới vừa tiến vào tầng này, thân thể của hắn lập tức hoàn toàn cứng ngắc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Thân thể của Tề Nhạc có chút run rẩy, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, cho dù là gặp phải địch nhân cường đại nhất cũng không có đã xuất hiện.
Thiên Tầm tháp, mỗi khi bước lên trên một tầng thì diện tích sẽ biến nhỏ một chút, đến tầng cao nhất chỉ có ba thước vuông mà thôi. Nơi này có một người đang ngồi, cho dù toàn thân nàng hoàn toàn bao phủ ở bên trong năng lượng màu đỏ khổng lồ, nhưng lúc Tề Nhạc nhìn thấy nàng thì hoàn toàn sợ tới ngây người. Bởi vì, cho dù hào quang năng lượng mạnh mẽ như thế nào cũng không cách nào che đậy diện mạo của nàng.
Người ngồi khoanh chân ở trung ương đỉnh tháp không ngờ là Văn Đình trước đó lặng lẽ ra khỏi kinh thành. Lúc này nàng cùng Văn Đình ở bên trong nhận thức của Tề Nhạc rõ ràng có rất nhiều bất đồng, nàng mặc trên người một cái váy màu trắng. Tóc dài màu đen không biết lúc nào đã biến thành màu đỏ rực như là hỏa diễm rối tung sau lưng.
Trên gương mặt tuyệt sắc lộ ra thần sắc thống khổ khiến người ta cảm thấy cực kỳ thương yêu. Giờ khắc này nàng còn xinh đẹp hơn trước kia gấp nhiều lần, càng tăng thêm thêm vài phần mỹ lệ. Trong trí nhớ của Tề Nhạc có thể cùng nàng so sánh chỉ có Vũ Mâu, Như Nguyệt. Hơn nữa, Văn Đình làm cảm giác của hắn hoàn toàn bất đồng, so với tam nữ, nàng lúc này có thêm vài phần nhu nhược.
Có chút gian nan mở hai mắt ra, khi ánh mắt của Văn Đình cùng Tề Nhạc nhìn nhau, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng toát ra một tia dịu dàng tươi cười nói:
- Tề Nhạc, em biết ngay anh sớm muộn gì cũng sẽ đi lên.
Tề Nhạc trải qua khoảng thời gian hóa đá ngắn ngủ vẫn không thể nào tin nổi trước mắt mình đang chứng kiến là chuyện thật.
- Vì cái gì? Văn Đình, em... em tại sao lại ở nơi này?
Văn Đình mỉm cười:
- Thực xin lỗi Tề Nhạc. Trước kia là em lừa gạt anh. Vốn em cũng không ngờ là chúng ta cách nhau cả ngàn dặm còn có thể gặp mặt. Xem ra cơ duyên để cho chúng ta lại đi tới cùng một chỗ. Khi anh đi vào Đại Lý, em cũng đã cảm thấy khí tức của anh rồi. Về sau mọi người lại tiến nhập vào Thiên Tầm tháp, em rốt cục cũng minh bạch, chúng ta sắp gặp mặt rồi.
- Đợi một chút, đầu óc của anh có hơi hỗn loạn. Văn Đình, có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra trước đó hay không?
Thanh âm Tề Nhạc có chút run rẩy, hắn tuy rằng đã rất tỏ tường hết thảy những gì trước mắt, nhưng mà hắn thật sự không muốn tin tưởng đây chính là sự thật.
Văn Đình than nhẹ một tiếng:
- Anh không phải đã thấy hết rồi sao? Anh là Kỳ Lân, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được khí tức trên người em. Không sai, em chính là Cự Thú Hoạt Xá Lợi mà theo như lời Sùng Thánh đại sư đã nói.
- Không, đây không phải là thật.
Thân thể Tề Nhạc nhoáng lên một cái đã tới trước người Văn Đình. Năng lượng màu đỏ rực chung quanh thân thể nàng đối với hắn không có tác dụng ngăn cản.
Hai tay nắm lấy bả vai của Văn Đình, Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc thân thể của nàng:
- Nói cho anh biết, đây không phải là thật, đúng hay không? Em sao có thể là Cự Thú Hoạt Xá Lợi đâu này? Em rõ ràng là người kinh thành mà.
Văn Đình ôn nhu đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tề Nhạc. Tay của nàng rất nóng, sờ trên mặt Tề Nhạc làm hắn cảm giác phi thường thoải mái:
- Đồ ngốc, tới lúc này còn tự lừa gạt mình làm cái gì? Em xác thực chính là Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Nói đơn giản, em không phải nhân loại. Nếu như xét về mặt loại thú khác thì anh có thể gọi em là Hỏa Lân Hồ.
Tề Nhạc có chút ngốc trệ nhìn Văn Đình, nhưng đầu óc của hắn lại đang vận chuyển với tốc độ cực nhanh. Trong lòng của hắn đối với Cự Thú Hoạt Xá Lợi chỉ có cảm giác đồng tình đơn thuần, nhưng mà khi hắn chứng kiến Cự Thú Hoạt Xá Lợi lại là Văn Đình mà mình quen biết thì loại chuyện bất khả tư nghị này làm hắn có chút ngây thơ không biết nên xử lý như thế nào.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Không có gì khó hiểu cả. Sau khi mẫu thân của em sau khi qua đời thì em đã biết ngày này sẽ tới. Kỳ thật, em một mực đều sai rồi, em một mực luôn giữ một tia hi vọng, nhất là sau khi quen biết anh, em lại càng không muốn chết nữa. Nếu như lần này biến hóa, em đem năng lượng Hoạt Xá Lợi dung hợp cho anh thì sẽ có nhiều thứ tốt. Nhưng bây giờ đã không còn kịp rồi, tại lần thứ chín biến hóa hoàn thành, năng lượng của em tạm thời là không cách nào hấp thu.
- Không, Văn Đình, anh không muốn cái gì năng lượng. Nhưng mà em thật không phải là nhân loại sao?
Ở bên trong mắt Tề Nhạc không ngừng lóe ra quang mang. Trong lòng của hắn, ngoại trừ Như Nguyệt rõ ràng bên ngoài, Văn Đình có thể nói chiếm cứ vị trí trọng yếu nhất. Tuy rằng hai người không gặp nhau nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều khiến cho Tề Nhạc để lại ấn tượng khắc sâu đậm.
Nhất là hai người có rất nhiều tiếng nói, trong lòng của Tề Nhạc đã sớm coi Văn Đình là một trong những người thân nhất của chính mình. Lần trước Văn Đình ly khai kinh thành, hắn còn buồn bã một thời gian ngắn. Nhưng mà, hắn lại vạn lần không nghĩ tới sẽ ở thời điểm này, loại tình huống này lại gặp được nàng.
Trong mắt của Văn Đình toát ra một tia bi thương:
- Có phải là người hay không thật sự trọng yếu như vậy sao?
*****
Nhìn vẻ bi thương bên trong mắt nàng, Tề Nhạc biết rõ nàng đã hiểu lầm:
- Không, đương nhiên không phải. Văn Đình, em không nên hiểu lầm, anh không phải ý tứ kia. Chỉ thân phận Cự Thú Hoạt Xá Lợi của em...
Văn Đình chán nản nói:
- Đúng a! Em có thân phận là Cự Thú Hoạt Xá Lợi, bản thân đã đại biểu cho một cái bi kịch.
Tề Nhạc hít sâu một hơi:
- Mặc kệ, Văn Đình, em yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ em. Em có phải đã sớm biết anh là Kỳ Lân rồi hay không? Nhưng mà, vì cái gì trước kia anh cũng không có từ trên người của em cảm nhận được khí tức Kỳ Lân? Em là Cự Thú Hoạt Xá Lợi, có lẽ cũng có 50% huyết thống Kỳ Lân mới đúng a!
Sắc mặt của Văn Đình trở nên dễ nhìn một ít, nàng mỉm cười nói:
- Cự Thú Hoạt Xá Lợi sẽ rất khó sinh tồn, nếu như em không có năng lực che dấu khí tức của chính mình thì chỉ sợ đã bị người ta hấp thu biết bao nhiêu năm rồi. Dưới tình huống em cố ý che dấu, trừ phi như bây giờ thân thể tiến vào quá trình biến hóa, nếu không, cho dù cao tăng như Sùng Thánh đại sư cũng không có khả năng phát hiện năng lượng tồn tại trong cơ thể em. Về phần phát hiện anh là Kỳ Lân, từ lúc ở Thanh Bắc thì em biết ngay rồi. Có lẽ anh cũng đã được nghe nói một ít đồn đãi tại Thanh Bắc. Nếu như anh không phải Kỳ Lân, đối với em trời sinh có lực hấp dẫn thì làm sao em lại chủ động tiếp cận anh?
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Thì ra là như vậy! Bất quá, anh như thế nào không có cảm thấy em chủ động tiếp cận anh. Hơn nữa, lần trước anh nói để cho em làm bạn gái anh, em cũng không chịu mà.
Văn Đình mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Anh đó. Trong đầu toàn là tư tưởng xấu xa, em còn lâu mới chịu làm bạn gái của anh. Tề Nhạc, nghe em một câu được chứ? Anh đi đi, không cần để ý tới em. Tuy rằng năng lượng của em xuất hiện không cách nào cho anh, nhưng mà em còn có một chút biện pháp của mình, không để cho người khác đạt được Hoạt Xá Lợi của em.
Tề Nhạc biến sắc, nói:
- Không, Văn Đình, anh biết rõ em muốn làm gì. Nhưng anh sao có thể trơ mắt nhìn em đi chết được? Được rồi, em cũng đừng khuyên nhủ anh nữa nha. Chúng ta là bằng hữu mà?
Văn Đình gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên là vậy.
Tề Nhạc mỉm cười nói tiếp:
- Như vậy là đủ rồi. Cho dù chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, anh cũng có nghĩa vụ bảo vệ em. Yên tâm đi, Sùng Thánh đại sư cùng Trát Cách Lỗ đại sư cũng đã sắp xếp xong xuôi. Lúc này anh sẽ dẫn em rời đi thôi, hơn nữa bảo vệ em an toàn.
Vừa nói, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình, trong mắt toát ra sự kiên định.
Văn Đình nhìn Tề Nhạc thật sâu:
- Cái này, anh lôi kéo tay của em tựa hồ cùng bảo hộ em không có quan hệ gì a.
- Ách... cái này.
Tề Nhạc vội vàng buông tay của Văn Đình ta, có chút xấu hổ nói:
- Vô thức thôi, anh không phải cố ý.
Văn Đình buột miệng cười, nói:
- Em xem đó là thói quen của anh mới đúng. Không biết có bao nhiêu nữ hài tử bị tên lưu manh anh lừa gạt rồi.
Tề Nhạc gãi gãi đầu:
- Đến lúc này rồi em còn chú ý những điều này. Nữ nhân đúng là luôn cảm tính như vậy.
Tươi cười trên mặt Văn Đình đột nhiên biến mất:
- Tề Nhạc, em không phải nhân loại, anh sẽ ghét bỏ em sao?
Tề Nhạc sững sờ một chút, nói:
- Đương nhiên sẽ không. Anh làm sao lại ghét bỏ em. Từ ý nào đó mà nói, anh cũng đã không phải là đơn thuần nhân loại. Trên người của em có 50% huyết mạch Kỳ Lân, nếu như anh ghét bỏ em, không phải là tự ghét bỏ chính mình sao?
Văn Đình cắn cắn bờ môi của mình, nói:
- Vậy nếu như em nói, hiện giờ em đáp ứng thỉnh cầu của anh trước kia, anh còn đồng ý không?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn nàng, nghẹn ngào nói:
- Em, em là nói chịu làm bạn gái của anh sao? Nhưng mà anh hiện giờ đã có bạn gái rồi.
Rõ ràng chuyện cùng Như Nguyệt hắn còn không có xử lý xong, lúc này đột nhiên nghe được Văn Đình nói như vậy, vô ý thức liền do dự.
Văn Đình chủ động giữ chặt tay của Tề Nhạc nói:
- Em bất kể. Dù sao anh bây giờ đang ở đỉnh tháp, ngoại trừ em ra cũng không cần những nữ nhân khác. Anh theo đuổi em, hiện giờ em đáp ứng, bất kể nói thế nào thì em là bạn gái của anh.
Tề Nhạc có chút không rõ vì cái gì Văn Đình phải làm như vậy, yên lặng nhìn nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Văn Đình toát ra một tia mật ngọt, nàng mỉm cười dựa vào bả vai của Tề Nhạc, đem bàn tay to của hắn đặt lên bụng mình, toàn thân dán sát vào trong ngực Tề Nhạc:
- Tề Nhạc, anh có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Nhưng anh đừng có đắc ý nha. Dưới tình huống đặc thù này, cho dù bổn tiểu thư tiện nghi anh rồi. Tề Nhạc, anh biết không? Em từ nhỏ đối với cảm tình rất sợ hãi. Nhưng mà, em sẽ phải ly khai thế giới này, nếu như không có một lần tình cảm thì em sẽ rất không cam lòng. Vì thế, anh đừng từ chối em được chứ? Hãy để em làm bạn gái tạm thời của anh dù chỉ trong một phút đồng hồ thôi. Em hy vọng có thể cảm nhận được yêu là gì?
- Văn Đình, em...
Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được ánh mắt của mình có chút ẩm ướt, cơ hồ là vô ý thức ôm thật chặt thân thể mềm mại của Văn Đình vào trong ngực vào:
- Văn Đình, không, anh có lẽ phải gọi em là Đình Đình mới đúng. Hiện giờ em chính là bạn gái của anh, đừng nói ủ rũ lời nói, ai nói ngươi nhất định phải chết. Đừng quên, người yêu em anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh, ngọc thụ lâm phong kế thừa huyết mạch của Kỳ Lân. Anh là vua thần thú, vua Sinh Tiếu. Có anh ở đây, ai cũng không thể động tới một sợi lông chân của em.
Văn Đình nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đồ ngốc, anh không rõ đấy. Không có ai so với em càng tỏ tường thực lực của Kim Sí Đại Bàng Điêu cùng Khế Dũ. Cho dù là mấy người Sùng Thánh đại sư cũng đánh giá thấp hai cái hung thú này. Ở trong đám hung thú, bọn chúng đều thuộc về hệ thống cường đại nhất, linh khí ở Đại Lý phi thường nồng đậm, các loại năng lượng phần tử đều cực kỳ đầy đủ, khiến cho năng lực của bọn hắn không ngừng trở nên càng cường đại hơn. Em rõ ràng cảm giác được khí tức của bọn hắn khóa chặt thân thể của em rồi. Em không thể nào đào thoát, bọn chúng ẩn nhẫn nhiều năm như thế chính là vì chờ đợi cơ hội này.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy hãy để cho bọn chúng thử xem là được. Đình Đình, không quản bọn chúng có cường đại đến cỡ nào. Em đều phải có lòng tin đối với anh, nếu như ngay cả em đều không tin anh thì chẳng phải là rất ủy khuất cho anh sao?
Văn Đình mỉm cười, đấm nhẹ vào lồng ngực của Tề Nhạc một cái rồi cười nói:
- Được! Em đối với anh có lòng tin a. Không nói những thứ này. Anh đã chính thức trở thành bạn trai của em, thì có quyền lợi biết rõ một ít chuyện trước kia của em. Dù sao chúng ta cũng không còn chuyện làm, em liền cho anh nói một chút kinh lịch trước kia của em.
*****
- Được!
Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, sau đó nhấc thân thể nàng lên cao một chút, để đầu của nàng dựa vào lồng ngực mình để thoải mái hơn. Kim hồng sắc năng lượng chung quanh thân thể của Tề Nhạc rõ ràng so với vừa rồi giảm bớt nhiều hơn. Cảm giác năng lượng kích thích trong cơ thể Tề Nhạc, Vân Lực từ từ vận chuyển. Văn Đình tựa vào người hắn, cảm giác không khỏe từ năng lượng bản thân biến hóa đã dần dần giảm bớt.
Trong mắt Văn Đình toát ra thần quang xa xưa, tâm thần phảng phất như đang nhớ lại:
- Tề Nhạc, anh biết em là lúc nào biết được anh là Kỳ Lân không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ là anh vừa mới tiến Thanh Bắc, em đã biết sao? Nhưng mà khi đó Kỳ Lân Vân Lực của anh mới thành chưa có bao nhiêu khí tức mà.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Hà đường nguyệt sắc thủy phiêu phiêu (Hồ sen, ánh trăng, nước bồng bềnh. )
- Ah! Ngày đó anh cảm giác nhân ảnh theo dõi mình đó là em?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Văn Đình, câu nói đầu tiên đơn giản của Văn Đình để cho hắn nhớ tới tình cảnh mình vui đùa ầm ĩ tại sân trường Thanh Bắc. Khi đó, hắn đã từng cảm giác có người giám thị. Không nghĩ tới chính là Văn Đình.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Khi đó em biết ngay anh là tên vô lại rồi. Rõ ràng cùng nữ hài tử người ta nói chuyện cười đùa.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương nha. Em cũng không phải trở thành bạn gái của anh sao?? Đình Đình, em nói tiếp a. Anh nghe Sùng Thánh đại sư nói Cự Thú Hoạt Xá Lợi xuất hiện có một điều kiện tiên quyết, anh rất muốn biết thân thế của em.
Khí tức bi thương tràn ngập tầng cao nhất của Thiên Tầm tháp, Văn Đình trầm mặc một hồi, nói:
- Lấy Kỳ Lân Ẩn của anh cho em xem một chút được chứ?
Kỳ Lân Ẩn? Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Văn Đình trong ngực mình. Tay phải tìm tòi một lát, quang mang Kỳ Lân Châu nhấp nháy, Kỳ Lân Ẩn màu đỏ sậm bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Thân thể mềm mại của Văn Đình chấn động, từ trong ngực Tề Nhạc giãy dụa ngồi dậy nhìn Kỳ Lân Ẩn màu đỏ sậm trước mặt. Cảm thụ được năng lượng đang tán dật, nước mắt không thể khống chế mà theo hai gò má chảy xuôi.
Chứng kiến nước mắt của Văn Đình chảy ra, trong đầu Tề Nhạc lóe lên linh quang, tựa hồ bắt được mấy thứ gì đó rồi lại không dám khẳng định.
Văn Đình duỗi hai tay trắng nõn ra, cẩn thận từng li từng tí, phảng phất bưng lấy Kỳ Lân Ẩn như là bảo bối trân quý nhất trên thế giới này. Khi nước mắt trên mặt nàng nhỏ vào Kỳ Lân Ẩn, đột nhiên Kỳ Lân Ẩn tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ mãnh liệt. Cho dù là Tề Nhạc lúc trước đạt được nó cũng không có cảm nhận được năng lượng khí tức khổng lồ như vậy.
Tề Nhạc một mực cũng biết ở bên trong Kỳ Lân Ẩn chứa cái gì, đồng dạng đều có được năng lượng rất mạnh. Hắn cũng tin tưởng theo Vân Lực của mình gia tăng có thể dần dần phát huy ra uy lực chân chính của Kỳ Lân Bát Trân. Nhưng mà hắn vẫn không biết cường độ năng lượng của Kỳ Lân Bát Trân đến tột cùng có thể đạt tới trình độ nào. Lúc này, khi Kỳ Lân Ẩn ba động xuất hiện năng lượng kịch liệt trong tay Văn Đình thì hắn mới hiểu được, nguyên lai Kỳ Lân Ẩn lại có thể phát ra năng lượng khổng lồ như vậy. Phải biết, Kỳ Lân Ẩn có bài danh cuối trong Ky Lân Bát Trân.
- Ba ba, ba ba. Con rốt cục lại gặp được người rồi. Tuy rằng con đã sớm biết người đang ở trên người hắn, nhưng mà, con lại thủy chung không có cơ hội nhìn thấy người. Ba ba, con muốn chứng kiến bộ dáng của người ah! Người biết không, người biết không?
Tề Nhạc mãnh liệt đứng lên:
- Em nói cái gì thế? Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ em là hài tử của vị tiền bối Kỳ Lân cùng hồ ly kia?
Ngay trong nháy mắt này, liên tưởng tới những gì mà mình phán đoán. Tề Nhạc rốt cuộc hiểu rõ. Hắn còn tỏ tường nhớ rõ lúc trước Giải Trĩ giảng thuật cho mình về mỗi một chi tiết trong câu chuyện Kỳ Lân Ẩn. Khi vị tiền bối Kỳ Lân cuối cùng bằng vào chung cực Kỳ Lân Tí hủy diệt phần đông địch nhân, trước khi chết bảo vệ thê tử làm hắn vừa yêu vừa hận.
Vì chuộc tội, đem năng lượng trên da của mình luyện chế thành một trong Kỳ Lân Bát Trân.
Lúc ấy, hung thú Cửu Vĩ Hỏa Hồ yên lặng rời đi. Mà khi đó, nàng có lẽ đã có thai. Kỳ Lân tiền bối sở dĩ bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ lấy nàng. Ngoại trừ đối với nàng còn yêu thương vô cùng, chỉ sợ còn có yêu cả con của chính mình. Mà Hỏa Hồ lựa chọn ly khai, chỉ sợ cũng biết mình đã mang thai.
Lúc trước kết cục làm chính mình có chút không cách nào lý giải cục, tại thời khắc này lập tức rộng mở. Nhìn Văn Đình trước mắt, vành mắt của Tề Nhạc đỏ lên. Trên người nữ nhân này đã xảy ra bao nhiêu bất hạnh ah! Bất luận là cha mẹ của nàng, hay là Cự Thú Hoạt Xá Lợi đều bị người ta sinh ra cả giác thương hại.
- Anh biết chuyện của cha mẹ em?
Văn Đình nghẹn ngào hỏi.
Tề Nhạc nhẹ nhàng gật nhẹ đầu:
- Anh biết đại khái một ít, Đình Đình, trách không được em nói em chính là Hỏa Lân Hồ, nguyên lai, em không ngờ là nữ nhi của bọn hắn. Vậy mẹ của em đâu rồi? Nàng...
Văn Đình ảm đạm rơi lệ nói:
- Đúng vậy a, anh là người thừa kế của Thần Thú Vương, lại như thế nào không biết chuyện trọng đại trong gia tộc Thần Thú Vương. Anh cho rằng là mẹ của em sai sao? Còn là ba ba của em bởi vì tham luyến nữ sắc mà làm phiền hà tộc nhân của mình.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Những chuyện đã qua, làm gì còn nói tới ai đúng ai sai. Huống chi, bản thân hai người thật tâm yêu nhau. Tuy rằng mẹ của em là có mục đích mà đến, nhưng mà nàng dù sao cũng có chân tình của mình. Dù cho cái giá phải trả quá lớn, đối với hung thú hay thần thú đều có đả kích cực lớn.
Âm thanh bi thương của Văn Đình vang lên:
- Đúng a! Trả giá quá lớn, có lẽ, anh sẽ cho rằng ba ba của em nhận lấy thống khổ lớn nhất thế gian nữ nhân yêu mến nhất phản bội hắn, thân nhân bị cừu địch giết chết. Ai có thể lại biết rõ mẹ của em nhận lấy thống khổ lớn cỡ nào?? Ít nhất, ba ba không biết rõ tình hình cùng mẹ ở với nhau trải qua sinh hoạt hạnh phúc khoái hoạt. Nhưng mà, mẹ khi đó mỗi ngày thừa nhận dày vò vô cùng.
- Anh có thể tưởng tượng sao? Khi yêu một người rồi lại không thể không lừa gạt hắn, che dấu hết thảy những điều dối trá là dạng cảm giác gì? Từ lúc em tiếp nhận sứ mạng này từ mẹ, cũng chưa có một ngày chân chính khoái hoạt đấy, nàng yêu ba ba của em càng sâu thì loại thống khổ này cũng trở nên càng mãnh liệt.
Quang mang bên trên Kỳ Lân Ẩn trở nên càng thêm cường thịnh, đồng thời khí tức khổng lồ kia bắt đầu xuất hiện ba động kịch liệt. Ở bên trong năng lượng ba động, tầng cao nhất Thiên Tầm tháp mang theo thanh âm nức nở nghẹn ngào nhàn nhạt tựa hồ muốn thổ lộ mọi điều.
*****
- Ba ba chết rồi, mẹ yên lặng ly khai, tại lúc kia, lòng của nàng đã lâm vào cực độ bi thương. Khi đó, trong bụng nàng đã có em. Mẹ đi vô mục đích, bởi vì cực độ bi thương, trong đầu của nàng hoàn toàn là trống rỗng. Tuy rằng mẹ không phải là hung thú cường đại, nhưng mà nàng từ trước đến nay ở cùng ba ba nên bị năng lượng khí tức của người ảnh hưởng, thực lực cũng rất mạnh.
- Nhưng mà, anh có thể tưởng tượng sao? Sau khi sinh hạ em xong người đã chết đi, không phải vì thân thể nàng có vấn đề, mà căn bản nàng không có nguyện vọng sống sót. Không phải bởi vì trong bụng có em, chỉ sợ, nàng đã sớm đi theo ba ba em từ lâu rồi.
- Ah! Sau khi mẹ của em sinh hạ em, sinh hoạt của em như thế nào?
Trên mặt Văn Đình toát ra một tia buồn bã:
- Mẹ dù sao vẫn không nỡ bỏ em, trước đó nàng sinh em đã mời bằng hữu duy nhất tới bên mình phó thác cho người đó. Mẹ sau khi chết trên trăm năm, em căn bản cũng không biết hết thảy, một mực sống vui vẻ cùng bằng hữu của mẹ em. Thẳng đến vị bằng hữu kia của mẹ ta phát hiện em không ngờ là Cự Thú Hoạt Xá Lợi hiếm thấy mới nói cho em biết hết thảy những điều này.
- Nàng cũng bởi vì bảo vệ em mà đã bị chết ở trong tay hung thú ngấp nghé Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Đã từng có một thời gian ngắn, em đều không biết mình sống sót còn có cái ý nghĩa gì nữa, khi đó, em thật sự rất muốn đi theo cha mẹ mình cùng họ đoàn tụ dưới mặt đất. Khi đó em lại nhớ tới lời mà vị bằng hữu của mẹ em nói, em là kết tinh duy nhất của ba ba cùng mẹ trên thế giới này cũng là hi vọng cuối cùng của hai người, họ muốn em phải hảo hảo sống sót. Vì thế, em mới sống đến bây giờ.
Tề Nhạc nghe đến đó, rốt cuộc ức chế không nổi tình cảm trong nội tâm, mạnh mẽ tiến lên một bước, đem Văn Đình kéo vào trong ngực của mình, ôm thật chặt thân thể mềm mại đang run rẩy. Kỳ Lân Ẩn ngay tại lúc thân thể hai người sát vào nhau, trong nháy mắt phát ra khí tức mãnh liệt.
Văn Đình dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở trước ngực Tề Nhạc, chỉ có khí tức trên thân Tề Nhạc mới có thể để cho tâm tình bi thương của nàng bình tĩnh lại một chút.
Ngay tại thời điểm Tề Nhạc im im lặng lặng dùng lòng của mình đi hóa giải bi thương trong lòng của Văn Đình, đột nhiên, hắn cảm giác được rõ ràng hai cỗ năng lượng khủng bố cường đại đang ba động.
Tề Nhạc cảm thấy, Văn Đình đồng dạng cũng cảm thấy, nàng có chút lo lắng ngẩng đầu, nói:
- Anh đi nhanh đi, nếu anh không đi thì không còn kịp nữa. Cùng các bằng hữu của anh và Sùng Thánh đại sư đi đi.
Tề Nhạc mỉm cười, trong mắt hắn toát ra thần quang mãnh liệt, hai tay nắm lấy bả vai của Văn Đình nói:
- Đình Đình, dù cho anh và em không biết nhau, anh cũng không lùi bước. Hết thảy thì giao cho anh a. Được chứ? Dùng một vật cuối cùng của ba ba em lưu cho cái thế giới này, chúng ta cùng nhau rời đi thôi. Em yên tâm đi, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không phải dễ đối phó như vậy đâu.
- Nhưng mà....
- Không có gì nhưng nhị gì hết.
Tề Nhạc trực tiếp cắt đứt lời nói của Văn Đình:
- Bất luận như thế nào, anh cũng không thể để cho người khác làm tổn thương em. Em đã bị tổn thương quá nhiều rồi... Hiện giờ, em đã thừa nhận anh là bạn trai của em, như vậy thì để cho anh bảo vệ em. Được chứ?
Sắc mặt Văn Đình trở nên có hơi trắng bệch, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không, Tề Nhạc anh không biết đấy. Cho dù là Sùng Thánh đại sư cũng không phải chân chánh hiểu rõ thực lực của hai đầu hung thú này đâu. Mấy người sở dĩ một mực không có hướng em động thủ, kỳ thật cũng không phải bởi vì e ngại Sùng Thánh Tự, Sùng Thánh Tự tuy rằng lúc trước trấn áp bọn chúng, nhưng kỳ thật căn bản là không có phát ra nổi hiệu quả gì.
- Phải biết, bất luận là Khế Dũ hay là Kim Sí Đại Bàng Điêu đều là hung thú có thực lực mạnh nhất ở bên trong đám hung thú. Hai người sở dĩ một mực chờ đến hiện giờ có hai nguyên nhân, thứ nhất, thì là bởi vì ở giữa bọn chúng vẫn luôn kiêng kị lẫn nhau nhiều năm như vậy. Mấy người đều rất tỏ tường sự tồn tại của đối phương, cũng hiểu được chỉ cần mình vừa động thủ, bên kia tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn. Bởi vậy, bọn chúng mới một mực đang đợi.
- Khế Dũ đối với Kim Sí Đại Bàng Điêu có uy hiếp có rất lớn, tuy rằng Kim Sí Đại Bàng Điêu cũng không có thiên địch, nhưng trên người Khế Dũ phát ra Cửu Muội Chân Hỏa là một loại kỹ năng làm Kim Sí Đại Bàng Điêu phi thường e ngại. Nhưng mà, từ tu vi nhìn lại, Kim Sí Đại Bàng Điêu so với Khế Dũ mạnh không ít, dù sao vạn năm hoang thú đương nhiên là tu vi sẽ cao hơn sáu ngàn năm.
- Lúc này so sánh với nhau, cả hai đều không có nắm chắc tiêu diệt đối phương. Vì thế, mấy bọn chúng một mực đang đợi. Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu là bởi vì em. Với tu vi của bọn chúng, trí tuệ đã phi thường cao, chúng biết rõ em mặc dù là Cự Thú Hoạt Xá Lợi, nhưng chỉ có em hoàn thành lần thứ chín thì mới biến hóa hoàn tất.
- Năng lượng trong cơ thể mới có thể hoàn toàn thể hiện ra, lúc đó hấp thu, mới có thể đạt được càng nhiều năng lượng. Bởi vậy, bọn chúng đều đang chờ đợi một ngày này. Hiện tại, em còn phải cần một đến hai ngày mới hoàn thành biến hóa cuối cùng, bọn chúng vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Em đã biết rõ như thế, vì sao còn phải về tới đây? Nếu như em đi xa một chút, cho dù bọn chúng có thể tìm đến khí tức của em, muốn bắt được em chỉ sợ cũng phải khó khăn hơn nhiều.
Văn Đình cười khổ một tiếng, nói:
- Không có đơn giản như anh nghĩ đâu. Thời điểm em mỗi lần tiến hành biến hóa, đều cần Phật lực khổng lồ bảo hộ. Hơn nữa, chung quanh Sùng Thánh Tự có năng lượng phi thường thân thiện. Huống chi, cho dù em đến địa phương khác cũng sẽ có hung thú như Khế Dũ cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu tồn tại. Dù sao, khí tức của Cự Thú Hoạt Xá Lợi lúc biến hóa phóng thích thật sự quá rõ ràng, căn bản không cách nào che dấu.
- Ở chỗ này, chính là vì có hai cái hung thú tồn tại, hơn nữa hai con hung thú này cũng đủ mạnh để uy hiếp đám hung thú núp trong bóng tối khiến chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tề Nhạc, anh mau đi nhanh đi, nếu anh không đi thì không còn kịp nữa. Bọn chúng cực kỳ hung tàn, với lại anh còn là Kỳ Lân, mấy người họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Quang mang trong mắt của Tề Nhạc sáng rực:
- Không, anh tuyệt đối sẽ không đi. Anh đã hạ quyết tâm thì không bao giờ cải biến. Đình Đình, chẳng lẽ em không tin tưởng thực lực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tin tưởng chúng anh sao? Anh có huyết mạch Thần Thú Vương Kỳ Lân, sao có thể lùi bước được?
← Ch. 090 | Ch. 092 → |