← Ch.091 | Ch.093 → |
Văn Đình lệ rơi đầy mặt dùng sức lắc đầu:
- Không, không phải như thế. Tề Nhạc, em tin tưởng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các anh cường đại. Nhưng mà, anh không được quên các anh bây giờ, còn không phải Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ chân chánh. Nếu như hung thú chỉ có một thì toàn bộ thực lực các anh kết hợp lại cộng thêm Sùng Thánh đại sư. Có lẽ còn có thể chống lại. Nhưng mà đó là hai con cơ.
- Thực lực các anh bình quân vẫn chưa tới Năm Vân, làm sao có thể chống lại bọn chúng được đây? Trước mặt lực lượng tuyệt đối, mặc kệ kỹ xảo gì đều không có tác dụng đâu. Tề Nhạc ah! coi như em cầu xin anh, đi nhanh đi. Có thể làm bạn gái anh mấy phút đồng hồ, em đã rất thỏa mãn. Em cả đời này đủ khổ rồi, em không hi vọng trước khi mình chết còn phải lo lắng cho anh, chẳng lẽ anh muốn em chết không nhắm mắt sao?
Nghe lời nói thống thiết của Văn Đình, trong lòng của Tề Nhạc cảm giác như bị dao cắt. Dù cho đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, Văn Đình vẫn suy nghĩ cho người khác. Vì cái gì nữ nhân tốt như vậy lại phải chịu nhiều đau khổ?
Không có nói cái gì nữa, Tề Nhạc lấy Kỳ Lân Ẩn từ trong tay Văn Đình ra, trong lòng Văn Đình vui vẻ. Cho rằng Tề Nhạc đã nghe lọt được lời khuyên của nàng. Tay phải tại trước ngực mình nhẹ nhàng vẽ một cái, thân thể mềm mại thoáng xoay tròn nửa vòng, một đạo kim hồng sắc quang mang phiêu nhiên xuất hiện. Đó là một Hồ vĩ cực lớn, tuy rằng mẫu thân của Văn Đình là cửu vĩ hồ nhưng mà cái đuôi của nàng cũng chỉ có một cái. Ở bên trên cái đuôi có giấu một vật như thủy tinh.
Văn Đình kéo cái đuôi to của mình nhẹ nhàng mà vuốt ve bộ lông kim hồng sắc rồi lấy khối thủy tinh xuống, hào quang lóe lên, cái đuôi một lần nữa biến mất.
- Tề Nhạc, cái này anh cầm. Đối với anh sau này tu luyện sẽ có trợ giúp rất lớn.
Tề Nhạc vô ý thức cầm lấy khối thủy tinh, nhìn kỹ lại chỉ thấy khối thủy tinh này như một cái mâm tròn như đồ đồng. Nhưng mặt ngoài lại dị thường bóng loáng, viền ngoài cái mâm có một vòng đường vân nhàn nhạt, cẩn thận phân biệt rõ có thể phát hiện, đường vân điêu khắc Kỳ Lân, mặc dù không có sắc thái. Nhưng lúc Tề Nhạc đem tinh thần tụ tập ở bên trong thì kinh ngạc phát hiện Kỳ Lân bên trên cái mâm tròn tựa hồ chuyển động.
- Đình Đình. Đây là vật gì?
Tề Nhạc có chút nghi ngờ hỏi.
Văn Đình nói:
- Đây là đồ vật mà mẫu thân em để lại cho em, cũng là thứ mà phụ thân đưa cho nàng. Nó là Kỳ Lân Kính của Kỳ Lân nhất tộc, em cũng không biết là nó có tác dụng gì, lúc mẫu thân đưa cho em có di ngôn rằng khi nào gặp Kỳ Lân nhất tộc hãy giao lại cho người đó. Hiện tại, anh là người thừa kế duy nhất huyết mạch Kỳ Lân trên cái thế giới này, có được nó lại phù hợp. Bất quá em có thể cảm giác được năng lượng bên trong Kỳ Lân Kính phi thường quái dị, sau này như thế nào sử dụng thì phải do anh tự tìm hiểu.
Tề Nhạc hơi sững sờ, Kỳ Lân Kính, Kỳ Lân Kính, chẳng lẽ đây là...
Tề Nhạc đang nghĩ ngợi thì thanh âm của Giải Trĩ đột nhiên không hề báo hiệu vang lên trong đáy lòng của hắn:
- Trời ạ! Không ngờ là Kỳ Lân Kính, Tề Nhạc nhanh nhận lấy, đây cũng là một trong Kỳ Lân Bát Trân, bài danh phía trên Kỳ Lân Ẩn, là chí bảo của Kỳ Lân a.
Tề Nhạc hỏi:
- Kỳ Lân Kính có tác dụng gì? Phải sử dụng nó như thế nào?
Giải Trĩ nói:
- Kỳ Lân Kính, cũng không phải là từ thân thể Kỳ Lân tạo thành, bản thể của nó là một khối Vạn Niên Đồng Toản. Đây là kim cương cực kỳ quý hiếm, trên thế giới này hiện giờ đã không còn rồi. Kim cương của nhân loại các ngươi so với nó chính là cặn bã. Tác dụng của khối Kỳ Lân Kính là phòng ngự.
- Lúc trước, Kỳ Lân tiền bối đạt được khối chí bảo này, rồi nhờ ba gã Hỏa Kỳ Lân hợp lực, trải qua trên trăm năm thời gian, mới dùng năng lượng bản thân đem nó tạo hình hoàn thành, cũng đem năng lượng của mình rót vào trong đó, tạo thành khối chí bảo này.
- Bởi vì cánh tay phải của Kỳ Lân là toàn nơi mạnh nhất toàn thân, bởi vậy đám tiền bối Kỳ Lân thường xuyên sẽ xem xét đến vấn đề phòng ngự. Kỳ Lân xích tuy rằng phòng ngự toàn thân, nhưng vì nó có những công hiệu đặc thù khác nên xét mặt phòng ngự nó không coi là hoàn mỹ.
- Mà mặt Kỳ Lân Kính cùng cánh tay trái của ngươi kết hợp mới có thể sử dụng. Khi huyết mạch của ngươi tương dung cùng nó thì nó sẽ trở thành chí bảo thủ hộ chắc chắn nhất của ngươi. Đơn giản mà nói, ngươi có thể coi nó là một tấm thuẫn bài (tấm khiên) phòng hộ.
- Đúng vậy, chính là thuẫn bài. Từ phòng ngự góc độ mà xét thì Kỳ Lân Kính là một kiện chí bảo có lực phòng ngự mạnh nhất ở bên trong Kỳ Lân Bát Trân. Đầu tiên là nó không có những công hiệu đặc thù cho nên mới xếp hạng thứ bảy. Nhưng mà ngươi ngàn vạn không nên xem thường nó.
- Ưu điểm đầu tiên của Kỳ Lân Kính chính là không cần phải đạt được thần thức lưu lại trong đó tán thành mới có thể sử dụng. Chỉ cần có được huyết mạch Kỳ Lân là có thể sử dụng nó. Hơn nữa, Kỳ Lân Kính tại thời điểm sử dụng chỉ cần chút ít năng lượng điều động là được rồi, không cần Kỳ Lân Vân Lực của ngươi quá nhiều.
- Bởi vì mặt ngoài Kỳ Lân Kính bóng loáng, vì thế công kích của địch nhân dạng năng lượng sẽ bị phản xạ lại một bộ phận. Nhanh lên, địch nhân của ngươi sắp tới rồi, mau dung hợp với Kỳ Lân Kính, như vậy ngươi sẽ có thể cơ hội bảo vệ tánh mạng. Cánh tay trái... nhớ kỹ.
Thanh âm của Giải Trĩ biến mất, Tề Nhạc chẳng quan tâm giải thích cho Văn Đình, hắn kéo tay áo ở cánh tay trái mình lên dán Kỳ Lân Kính vào đó.
Khi Kỳ Lân Kính cùng cánh tay trái của Tề Nhạc vừa mới tiếp xúc, ngay lập tức Tề Nhạc phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một cỗ cảm giác nóng cháy mãnh liệt truyền khắp toàn thân, Kỳ Lân Kính to cỡ lòng bàn tay hoàn toàn bị cánh tay trái của hấp thụ, đồ án Kỳ Lân chung quanh rất nhanh xuất hiện biến hóa.
Bất luận là Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc hay là Kỳ Lân Xích trong cơ thể cùng Kỳ Lân Ẩn trên tay tại thời khắc này đều phát ra cộng minh. Năng lượng khổng lồ bỗng nhiên phóng thích, trong khoảnh khắc đó, Tề Nhạc cảm giác đầu của mình trở nên mơ hồ một chút. Ngay sau đó, đồ án Kỳ Lân bên trên Kỳ Lân Kính không hiểu sao bỗng biến thành màu đỏ như máu.
Văn Đình giật mình hỏi:
- Tề Nhạc. Anh làm gì vậy? Nó... nó giống như đang hút máu của anh.
- Anh không sao, Đình Đình, em không cần phải lo lắng.
Tề Nhạc hít sâu một hơi, hắn biết rõ hiện giờ là quá trình dung hợp, nguy cơ ngày càng tới gần nên hắn cố nén đau đớn trên cánh tay, hít sâu một hơi, đem năng lượng huyết mạch Kỳ Lân tinh thuần nhất không hề giữ hướng cánh tay trái của minh tràn tới.
Quá trình dung hợp của Kỳ Lân Kính cùng Tề Nhạc rất nhanh. Trong khi đồ án Kỳ Lân bên trên đều biến thành màu đỏ như máu thì ánh sáng màu vàng đột nhiên lóe lên, theo như lời của Giải Trĩ, Kỳ Lân Kính được chế tạo từ đồng toàn lập tức thu nhỏ lại biến thành một cái bao cổ tay sáp nhập vào tay trái của Tề Nhạc.
*****
Quầng sáng lúc mới bắt đầu là màu vàng, nhưng theo năng lượng huyết mạch của Tề Nhạc rót vào. Nó bắt đầu phát sanh biến hóa. Tựa như Kỳ Lân một sừng, nó cũng trở thành màu bạc, ở giữa màu bạc không ngừng lóe ra kim quang nhàn nhạt trong khoảnh khắc đó, Tề Nhạc đã thông qua huyết mạch câu thông nắm giữ phương pháp sử dụng của Kỳ Lân Kính. Kỳ Lân Kính không thể dùng bất kỳ một loại vân lực nào kích phát, nhất định phải dựa vào lực lượng trong huyết mạch nguyên thủy nhất của Kỳ Lân mới có thể cùng nó câu thông.
Đạo khí tức kinh khủng bên ngoài kia càng ngày càng gần, Tề Nhạc đem Kỳ Lân Ẩn từ trên người ra khẽ quát một tiếng:
- Bổn tướng dị hoá.
Hắc ngân lưỡng sắc quang mang bao phủ Kỳ Lân Ẩn như là quả cầu ánh sáng ôm trọn lấy thân thể của Tề Nhạc. Bởi vì Kỳ Lân Ẩn tác dụng thu liễm khí tức có được nên khí tức Kỳ Lân cường thịnh cũng không có tản mát ra ngoài.
Văn Đình gần như si mê nhìn hắc sắc lân giáp xuất hiện trên người Tề Nhạc cùng với hắc ngân sắc trên cánh tay phải hắn. Trong mắt nàng toát ra một tia mông lung quang mang.
Tại thời khắc này, nàng phảng phất thấy được ba ba của Thần Thú Vương của mình đứng ở đỉnh cao nhất của Viễn Cổ Cự Thú. Đúng a! Người nam nhân trước mặt mình có được năng lượng Kỳ Lân thuần chánh nhất! Sau này nhất định có một ngày hắn sẽ trở nên cường đại hơn, cường đại như ba ba của mình.
Bên ngoài Sùng Thánh Tự, Vũ Mâu cùng tất cả thủ hộ giả cũng đã đứng lên, dung nhan nàng luôn mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt lúc này đã toát ra vẻ mặt ngưng trọng, hồng y giáo chủ Áo Cách Lạp Tư lúc này đứng cách nàng chừng ba thước, sắc mặt của hắn rất khó coi. Giáo Đình lúc này đều đang nhìn chằm chằm vào Nhị Hải cùng Thương Sơn, Thánh Lực khiến chung quanh thân thể mấy người không ổn định.
- Vũ Mâu tiểu thư, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra sao?
Áo Cách Lạp Tư trầm ổn hỏi.
Đồng tử màu tím kia của Vũ Mâu có chút co rút lại một chút, nàng than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhận thấy sao? Áo Cách Lạp Tư giáo chủ. Tại Tây Phương, các ngươi muốn đối mặt là Hắc Ám nghị viện. Không sai! So sánh với Đông Phương, Hắc Ám nghị viện có tổ chức nhiều, hơn nữa mấy người phi thường giảo hoạt. Nhưng mà tất cả thủ hộ giả của Viễn Cổ Cự Thú Đông Phương muốn đối mặt, xác thực thực lực so Hắc Ám nghị viện cường đại hơn rất nhiều. Cảm thụ chút khí tức của Viễn Cổ Cự Thú, ta nghĩ ngươi hiện giờ cũng hiểu rõ vì sao những Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ lại cường đại như thế. Nếu như mấy người đó không cường đại thì sao có thể đối phó với Viễn Cổ Cự Thú?
Áo Cách Lạp Tư nhíu mày nói:
- Hiện tại ta không quan tâm tới những điều này. Ta chỉ muốn biết hai cỗ khí tức khủng bố như thế lại tới đây đến tột cùng là có mục đích gì. Chẳng lẽ bọn họ muốn tới thánh nguyên sao?
Vũ Mâu cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngài đoán đúng rồi đó? Ngay cả Tây Phương. Ngay cả chúng ta đều có năng lượng khổng lồ, Đông Phương cường giả làm sao có thể buông tha. Xem ra, chúng ta đều không để ý đến Đông Phương thần bí. Hai cỗ năng lượng khổng lồ này không biết ngài có mấy phần tin tưởng.
Áo Cách Lạp Tư trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giáo Đình sẽ không lùi bước. Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta hiện giờ có quan hệ hợp tác. Ta thấy như thế này, hai cổ khí tức khủng bố hiển nhiên là hướng phía Sùng Thánh Tự mà đến, mục tiêu của bọn hắn chính là thánh nguyên. Đã như vậy, mấy người đồng dạng cũng những địch nhân của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ. Có thể xin ngài dẫn theo thủ hạ của ngài là Tinh Tọa Thủ Hộ Giả hiệp trợ những người phương Đông ngăn cản một chút hay không?
Vũ Mâu có chút kinh ngạc mà nói:
- Áo Cách Lạp Tư giáo chủ, vậy ngài cùng thủ hạ của ngài sẽ định làm cái gì?
Trong mắt Áo Cách Lạp Tư toát ra quang mang thần thánh:
- Hai cỗ khí tức cường đại như thế, tuy rằng chúng ta chưa hẳn có thể đối kháng, nhưng cũng chưa chắc sẽ thua bởi bọn họ. Đồng thời khi các ngươi ngăn cản, ta sẽ dẫn các tín đồ trung thành nhất Giáo Đình mang thánh nguyên đi. Chỉ cần chúng ta có thể thành công mang đi thánh nguyên, như vậy hành động lần này thành công. Đương nhiên, Vũ Mâu tiểu thư ngài không nên hiểu lầm, chúng ta mang đi thánh nguyên sẽ lập tức xử lý sạch, tuyệt sẽ không để rơi vào trong tay người nào.
- Buồn cười, thật sự là buồn cười quá.
Sau lưng Vũ Mâu có một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn đi ra. Thân hình của hắn phi thường cao tiếp cận 2m, trên người không nhìn ra cơ bắp khoa trương, nhưng bả vai lại phi thường rộng lớn. Đường cong trên mặt cực kỳ kiên cường, hai mắt sáng ngời hữu thần, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường. Mái tóc ngắn xoăn màu vàng chải ngược cẩn thận tỉ mỉ, hắn đứng ở đó khiến cho người ta cảm nhận được sự uy nghiêm.
Ánh mắt của Áo Cách Lạp Tư chuyển hướng đến người trẻ tuổi kia, hắn nhíu mày hỏi:
- Ta đang cùng Vũ Mâu tiểu thư thảo luận, ngươi là ai?
Người trẻ tuổi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Chòm sao Sư Tử Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Y Nhĩ Á Tư hướng ngài vấn an. Hồng y giáo chủ các hạ. Có chuyện ngươi nhất định phải minh bạch. Từ địa vị mà nói, ngài cùng tiểu thư cũng không phải là ngang hàng. Nếu như ngài cần thảo luận thì ta nguyện ý làm thay. Bất quá, nếu như là dựa theo lời ngài vừa mới nói thì không cần phải thảo luận nữa. Giáo Đình coi chúng ta là khiên mộc sao? Nhưng mà trên thế giới này, các ngươi cũng không phải là kẻ thông minh nhất.
Ý tứ của Il Elias biểu thị rất rõ ràng, nói đúng là Las Ogg căn bản không xứng cùng Vũ Mâu nói chuyện. Vẻ mặt kiên cường của hắn và thanh âm hùng hậu khiến cho vị hồng y giáo chủ ở bên trong Giáo Đình dưới một người trên vạn người mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Las Ogg biến đổi:
- Il Elias các hạ, ta hi vọng ngươi hãy suy nghĩ trước khi nói chuyện. Ngươi cho rằng, ngươi thì có thể đại biểu cho Vũ Mâu tiểu thư sao?
- Không thể, những gì chúng ta nói không thể thay Biểu tiểu thư. Bất quá, có chuyện ngài cần phải hiểu, ở chỗ này Giáo Đình các ngươi cũng không thể thay Hy Lạp Thủ Hộ Giả thay chúng ta làm chủ, không phải sao?
Il Elias không biết lúc nào đã đi tới bên người Las Ogg, cánh tay lực lưỡng nhẹ nhàng giữ chặt lấy Las Ogg. Trong mắt mang theo sự tươi cười mị hoặc, phảng phất như cùng tình nhân đang tâm tình khiến cho Las Ogg nghẹn lại câu nói muốn thốt ra. Trong mắt của Il Elias toát ra một tia thần sắc chán ghét, nhẹ nhàng hất lên, đem cánh tay của mình rút lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú Las Ogg, cũng không lên tiếng nữa.
Las Ogg miễn cưỡng áp chế lửa giận trong nội tâm, hướng Vũ Mâu nói:
- Vũ Mâu tiểu thư, hiện giờ không còn thời gian nữa. Ngài có lẽ cũng cảm thấy, hai cỗ năng lượng khổng lồ đang hướng về phía của Sùng Thánh Tự.
Vũ Mâu cười nhạt một tiếng nói:
- Ngài hi vọng ta làm ra quyết định, ta minh bạch, bất quá, thực xin lỗi, lời của Il Elias chính là lời của ta. Không sai, tuy rằng hai cỗ khí tức cường đại là nhằm vào Sùng Thánh Tự đấy. Nhưng mà, chúng ta dùng danh của thủ hộ thế giới tại Tây Phương, ở thời điểm này, chẳng lẽ Giáo Đình không muốn trợ giúp Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sao?
*****
- Dù cho đến cuối cùng chúng ta bởi vì thánh nguyên tiến hành tranh đấu, nhưng trước mặt trái phải rõ ràng. Hy Lạp Thủ Hộ Giả chúng ta tự nhiên sẽ có lựa chọn của mình.
Bất quá, ta hi vọng Giáo Đình không nên nhân cơ hội này động tay động chân, nếu không thì...
Las Ogg không nghĩ tới Vũ Mâu lại trả lời hắn như thế, ánh mắt Las Ogg thoáng lập loè một chút, rất nhanh thì khôi phục bình thường, mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây cũng là một biện pháp. Nếu Vũ Mâu tiểu thư đã quyết định như thế, Giáo Đình chúng ta cũng nguyện ý tương trợ những Đông Phương Thủ Hộ Giả một tay. Bất quá Người phương Đông cũng rất giảo hoạt, đoán chừng thánh nguyên đã nằm trong tay mấy người họ, vì bảo đảm thánh nguyên không bị mấy người lặng lẽ mang đi, ta cho rằng nên lưu lại một số người ở nơi này để thủ hộ phòng ngừa bất trắc.
Vũ Mâu nhìn Las Ogg nói:
- Ta đồng ý. Bất quá, chúng ta cũng không cần quá nhanh tới động thủ, trước tiên cứ xem hành động của người tới rồi mới quyết định.
Lời của Vũ Mâu vừa dứt thì trên bầu trời bao la phương hướng Nhị Hải đột nhiên phát sáng lên khiến cho cả ban ngày bị chiếu sáng.
Nguyên bản mặt nước bình tĩnh tại thời khắc này hoàn toàn sôi trào, Nhị Hải như là tấm gương phảng phất bị đun sôi. Đồng thời hồ nước thanh tịnh ở bên trong Nhị Hải hoàn toàn biến thành màu hồng đỏ thẫm, tản ra quang mang nóng rực. Đại lượng bọt khí không ngừng từ trong hồ nước hướng lên cuồn cuộn, lúc này Nhị Hải tựa như một khối Hồng Bảo Thạch cực lớn không an tĩnh, tản ra quang mang vừa sáng chói vừa nguy hiểm.
Oa -- oa --
Thanh âm như là tiếng của hài nhi khóc nỉ non rõ ràng truyền khắp mỗi một cái góc nhỏ trong Sùng Thánh Tự. Thanh âm nghe phi thường quái dị, các Quang Minh kỵ sĩ tu vi khá thấp, cả đám đều sắc mặt đại biến. Vội vàng thúc động Thánh Lực của mình phong bế thính lực, lúc này mới dễ chịu đi một tí.
Oa -- oa --
Âm thanh hài nhi khóc nỉ non lần nữa vang lên, mặt nước màu đỏ ở bên trong Nhị Hải đột nhiên tăng lên vài phần, ngay tại địa phương trung tâm, nước chảy dần dần cao lên, khi đường kính đạt tới mười thước thì một thân ảnh khổng lồ như một cây nấm cự đại mang theo kim hồng sắc quang mang mãnh liệt xuất hiện.
Thân thể khổng lồ kia dài chừng sáu thước, cao hơn ba thước. Mới vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí cũng tăng lên rất nhiều, một cái đuôi cực lớn phe phẩy sau lưng. Bốn chân như là bốn cây cột lớn, kỳ lạ nhất là đầu của nó có hai cái sừng quái dị mà người phương Tây chưa từng gặp qua. Nếu như Tề Nhạc có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra bộ dạng đầu rồng của Đông Phương Long.. Đầu rồng, Xà thần, bốn chân, đúng là Khế Dũ.
Vũ Mâu khẽ thở dài:
- Hỏa diễm chi lực thật là mạnh a! Salem.
Một gã khác thanh niên cao gầy đứng ở bên cạnh Il Elias tiến lên một bước, cung kính nói:
- Tiểu thư!
Vũ Mâu hỏi:
- Dưới tình huống sử dụng toàn lực, ngươi có nắm chắc đem ngọn lửa kia tiêu diệt không?
Ánh mắt của Salem chuyển hướng nhìn Khế Dũ ở bên cạnh hồ nước, hắn im lặng lắc đầu, nói:
- Năng lượng không vượt qua tôi quá nhiều, tuy rằng năng lực của tôi là băng, nhưng còn kém cường độ của nó nhiều lắm. Chỉ có thể ngăn cản được nó trong một thời gian ngắn, chỉ là một thời gian ngắn thôi.
Vũ Mâu nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, Salem lặng yên lui về vị trí cũ. Sáu gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả sau lưng Vũ Mâu tựa hồ cũng không có bởi vì Khế Dũ cường đại xuất hiện mà cảm giác kinh hoảng. Ánh mắt của bọn hắn đều phi thường ổn định giống như tràn đầy sự tin tưởng.
Ánh mắt của Las Ogg cũng hoàn toàn rơi vào trên người Khế Dũ, chỉ có điều ở sâu trong đáy mắt hắn toát ra quang mang tham lam, nhưng bề ngoài không có bất kỳ cảm xúc nào ba động. Las Ogg là hồng y giáo chủ của Giáo Đình, cho dù là điển tịch bí mật nhất ở bên trong Giáo Đình hắn đã từng đọc qua.
Hắn rất tỏ tường, Cự Thú trước mặt thuộc về Đông Phương, bản thân nó ẩn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Mà căn cứ trong điển tịch của Giáo Đình ghi lại, Đông Phương Cự Thú càng cường đại thì bảo bối trên người cũng càng nhiều. Từ trước mắt mặt ngoài Cự Thú nhìn lại, các nơi trên thân thể của nó đều là tài liệu đặc thù.
Hơn nữa, nó có thể có được năng lượng khí tức khổng lồ như thế, chỉ sợ trong cơ thể đã có được nội đan như trong điển tịch ghi lại a. Ở bên trong Thánh Lực Nguyên Tuyền có cả hỏa, nếu như mình có được nội đan của siêu cấp Cự Thú đan, cho dù hiệu quả kém thánh nguyên một chút nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu. Trong nháy mắt này, trong lòng của hắn đã xuất hiện một loại tham niệm.
- Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta có nên động thủ hay không?
Las Ogg thấp giọng hỏi. Tâm tình của hắn tựa hồ căn bản không có bị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của đối phương lúc nãy chế nhạo mà ảnh hưởng.
Vũ Mâu do dự một chút rồi nói:
- Trước để sau hãy nói, xem nó muốn làm gì đã.
Từng đợt sóng nước đẩy Khế Dũ lên, nó ngẩng đầu rồi rơi xuống mặt đất. Mặc dù là ban đêm, nhưng mà bởi vì quanh người nó có ánh lửa nên vẫn có thể thấy rõ ràng, những nơi nó đi qua, hết thảy thực vật đều bị héo rũ, cả mặt đất cũng trở nên khô nứt. Ngẩng đầu lên, thanh âm hài nhi khóc nỉ non một lần nữa vang lên, lúc này đây tiếng khóc càng thêm bén nhọn.
Đại bộ phận Quang Minh kỵ sĩ trước tiếng gầm rú của Khế Dũ đều ngã ngồi trên mặt đất, họ dốc sức liều mạng đem Thánh Lực của mình tăng lên tới cực hạn để chống cự.
Mà ngay cả Las Ogg sắc mặt lúc này cũng không thể dễ nhìn, lông mày hắn cau chặt lại nói:
- Tên gia hỏa này mạnh thật. May mắn Tây Phương chúng ta không có quái thú như vậy xuất hiện!
Động tác của Khế Dũ không nhanh, nhưng mà, nó mỗi khi nó tiến về phía trước một bước thì hồng sắc quang mang chung quanh thân thể sẽ cường thịnh vài phần. Tựa hồ toàn bộ địa nhiệt bởi Cửu Muội Chân Hỏa chung quanh thân thể bởi vì hắn mà tăng lên.
Càng thêm kỳ lạ chính là trên đỉnh đầu nó bắt đầu ngưng kết một đoàn hồng vân. Hồng vân đang không ngừng lan tràn, thân thể Khế Dũ cực lớn mà khủng bố thấp thoáng, khí tức rõ ràng cường đại hơn thêm mấy phần.
Tại thời điểm lúc này, một thanh âm hùng hậu to rõ từ phương hướng Thương Sơn truyền đến. Nghe được cái thanh âm này, Khế Dũ lộ ra có chút do dự, đồng thời cũng ngẩng đầu hét lên một tiếng, hai cỗ thanh âm trên không trung va chạm. Sóng âm khổng lồ truyền ra tứ phía, Quang Minh kỵ sĩ vốn là có chút không kiên trì nổi hiện tại lập tức miệng mũi tràn huyết, không thể chống cự thêm nữa.
Sắc mặt Las Ogg mặt lộ ra có chút ngưng trọng, hắn giơ Thánh kinh trong tay lên cao, đạm mạc nói:
- Thiên chúa vạn năng! Với tư cách là tín đồ trung thành nhất của ngài, xin ngài dùng thần lực vô tận thủ hộ a.
Một vòng quang vựng màu trắng phiêu nhiên xuất hiện. Thánh kinh lật ra, bạch quang phóng lên trời, khi quang mang lên tới ba thước thì đột nhiên tản ra xung quanh, quang mang chớp động hình thành một màn hào quang cái cự đại hoàn toàn bao phủ tất cả mọi người Giáo Đình ở bên trong.
*****
Vũ Mâu cùng tất cả Tinh Tọa thủ hộ giả cũng không có nhúc nhích, nhưng thân thể của bọn họ như ẩn như hiện sáng lên các loại màu sắc bất đồng, những cái rương lớn sau lưng đều đến trước người.
Âm thanh to rõ vang lên, trên bầu trời bao la phương hướng Thương Sơn đột nhiên phát sáng. Cùng hỏa hồng của Khế Dũ bên này bất đồng, quang mang chiếu rọi xuống khiến cả tòa Thương Sơn phảng phất đều bị mạ vàng. Quang mang màu vàng cũng không có loại hơi thở thần thánh, năng lượng cực kỳ bá đạo phô thiên cái địa truyền đến uy áp cường đại giằng co lấy cùng Khế Dũ từ đằng xa.
Khế Dũ tựa hồ có chút phẫn nộ, nó lại một lần nữa di chuyển bộ pháp kiên cố về phía trước mỗi khi tiến thêm một bước thì trên mặt đất đều lưu lại những dấu vết thật sâu.
Kim quang bên trên Thương Sơn càng ngày càng sáng, theo tiếng hét rõ to. Một đoàn kim quang cực lớn phóng lên trời. Trong quang mang chớp, Giáo Đình cùng Hy Lạp ở phía dưới là một con chim ưng có hình dáng của Đại Điểu, chỉ có điều so với chim ưng thì hình thể của nó lớn hơn nhiều.
Đôi cánh xòe ra chừng mười thước lóe lên kim quang mãnh liệt, đầu chim thần tuấn ngẩng lên, cự trảo dưới thân hơi thu lại. Sau đó dùng tốc độ nhanh chóng bay tới phương hướng của Sùng Thánh Tự. Đây đúng là hậu nhân của Đại Bằng Minh vương – Kim Sí Đại Bằng Điêu.
Khế Dũ thấy Kim Sí Đại Bằng Điêu động, lập tức bộ pháp cũng nhanh hơn. Hồng vân trên đỉnh đầu rơi xuống đem thân thể của nó hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Dưới tác dụng của hồng vân, thân thể của Khế Dũ tựa hồ trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, một cái nhảy lên đã đi tới trước Sùng Thánh Tự đối mặt với Kim Sí Đại Bằng Điêu trên hư không.
Kim Sí Đại Bằng Điêu tựa hồ không để ý nữa Khế Dũ, thân thể cực lớn mạnh mẽ dừng lại một chút. Ngay sau đó, đôi cánh rộng lớn hơi khép lại trước người, một màn khủng bố xuất hiện, hai đạo năng lượng màu vàng hình quạt rộng chừng năm thước bỗng nhiên đánh thẳng tới tầng cao nhất của Thiên Tầm tháp.
Khế Dũ lợi dụng Kim Sí Đại Bằng Điêu dừng lại thì lập tức tiến vào bên trong Sùng Thánh Tự. Nhưng vào lúc này, trên đỉnh tháp đồng thời phát sáng, một tiếng Phật hiệu trầm thấp từ trong tháp vang lên:
- A di đà Phật! Nghiệp chướng! Không được lỗ mãng.
Bạch quang lập tức ngưng kết thành một cái bạch sắc quang tráo cái cự đại, giống như cái đã dùng để đối phó với những người của Phệ Hồn đường, bao phủ lấy toàn bộ Sùng Thánh Tự vào bên trong. Chỉ có điều, lúc này đây bạch quang rõ ràng so với lần trước thì mạnh hơn nhiều lắm.
Công kích của Kim Sí Đại Bằng Điêu lập tức xuyên qua bạch quang, bạch sắc quang mang tựa hồ cũng không có bất kỳ năng lượng tồn tại chỉ kịch liệt sóng động một chút. Nhưng mà công kích của Kim Sí Đại Bằng Điêu nguyên bản tràn ngập khí phách sau khi xuyên qua bạch quang lại bị suy yếu chỉ còn một phần ba trước kia. Một đạo thân ảnh thoăn thoắt từ bên trong Thiên Tầm tháp bay ra. Tiếng long ngâm to rõ vang lên, trong tiếng nổ vang ầm ầm hóa giải công kích còn sót lại.
Như Nguyệt lạnh lùng phiêu phù ở trong phạm vi bạch quang, toàn thân bao trùm Long Lân màu trắng thuộc về Cự Long. Khí tức cường đại từ thân thể mềm mại của nàng không ngừng tản ra phía ngoài ẩn ẩn giằng co cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu.
Khế Dũ không biết bay, tại điểm này hắn hiển nhiên không bằng Kim Sí Đại Bằng Điêu. Bởi vậy, khi bạch quang sáng lên, thân thể khổng lồ của nó lập tức bị bao phủ ở bên trong. Bạch quang ba động khiến cho mây mù màu đỏ chung quanh thân thể nó trở nên mỏng manh hơn nhiều.
Nhưng mà, đây hết thảy cũng chỉ là hiện tượng tạm thời mà thôi, thân thể Khế Dũ nhảy lên thật cao, thẳng đến phía dưới Thiên Tầm tháp đánh tới. Trong không trung Kim Sí Đại Bằng Điêu cũng đồng thời triển khai hành động, trong nháy mắt bay vào trong bạch quang.
- Quan Tự Tại Bồ Tát, Hành Thân Bàn Nhược Ba La Mật Đa Thì...
Âm thanh Phật hiệu to rõ từ bên trong tháp truyền ra, nguyên bản Phật quang lập tức ba động xuất hiện từng vòng tròn. Mỗi ba động một lần diện tích che phủ diện tích che phủ của Phật quang sẽ co lại nhỏ một chút, nhưng bất luận có thu nhỏ lại như thế nào cũng vẫn bao phủ hai tuyệt thế hung thú.
Sau khi tiếp xúc với Như Nguyệt, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần từ ở bên trong Thiên Tầm tháp đi ra, đồng thời triển khai hành động. Mấy người hiển nhiên trước đó đã thương lượng tốt rồi. Trong không trung Kim Sí Đại Bằng Điêu do có thể phi hành giao cho Như Nguyệt, Từ Đông và Minh Minh có năng lực phi hành phụ trách. Mà Khế Dũ trên mặt đất thì bị bốn vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chiến sĩ vây quanh.. Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất cũng không có xuất hiện.
Dưới sự bảo vệ của Phật quang, năng lượng của Kim Sí Đại Bằng Điêu cùng Khế Dũ bị tước nhược rất nhiều, mà các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dưới sự trợ giúp của Phật tức, từng người tăng lên đạt tới trạng thái cường thịnh nhất.
Bên ngoài Sùng Thánh Tự, Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, lầm bầm nói:
- Xem ra, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần so với trong tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn một chút. Hai đầu Cự Thú tuy rằng cường đại, nhưng ở cái địa phương này tựa hồ căn bản không cách nào phát huy ra thực lực chân chính của mình.
Las Ogg đình chỉ chú ngữ trong miệng, bạch sắc quang tráo biến thành hư vô, trong mắt mục quang lập loè một chút, hắn không nói gì thêm, chỉ đánh mắt với năm tên Hồng Y Đại Chủ Giáo ra hiệu.
Lúc này, Tề Nhạc đang làm gì?
Trên đỉnh của Thiên Tầm tháp, Văn Đình lo lắng nói:
- Sao anh còn chưa rời đi, nếu anh không đi thì không còn kịp rồi, mang theo đồng bạn của anh nhanh chạy đi. Tuy rằng đồng bạn của anh tạm thời đem mấy người vây khốn rồi, nhưng mà, hai đầu hung thú này có năng lượng rất mạnh mẽ. Chỉ cần để cho bọn chúng thích ứng với Phật quang một thời gian ngắn, chúng hoàn toàn có thể tiêu diệt tất cả mọi người.
- Chúng sở dĩ không có toàn lực tiến công, cũng không có năng lực công phá vây công của những người đồng bạn anh, chủ yếu là bởi vì em biến hóa chưa hoàn thành, vì thế bọn chúng không vội lắm. Chúng đã ở trong thâm sơn hồ thủy tu luyện nhiều năm, đoán chừng đối với chiến đấu còn phải thích ứng một thời gian ngắn, đây cũng là cơ hội duy nhất của mọi người.
Trong mắt Tề Nhạc lóe ra quang mang kiên định:
- Cái gì là cơ hội duy nhất chứ. Ra ngoài thôi. Đi theo anh!
Vừa nói, Tề Nhạc giơ tay đã bổn tướng dị hoá muốn kéo Văn Đình.
Văn Đình dùng sức lắc đầu, cả giận nói:
- Không, vận mệnh của em phải do chính em làm chủ, không cần anh quan tâm. Anh cút đi, anh mau cút đi. Không phải mới vừa rồi anh đã đáp ứng sẽ rời đi sao?
Tề Nhạc nở nụ cười:
- Anh có đáp ứng sao? Không có a. Sao anh lại không nhớ rõ ah! Nha đầu ngốc, em cảm thấy nói như vậy sẽ hữu dụng với anh sao?
Văn Đình cả giận quát:
- Cái gì nha đầu ngốc? Anh biết em năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Hừ, so về niên kỷ đừng nói là anh, ở chỗ này chỉ sợ cũng chỉ có hai đầu hung thú mới hơn em một chút thôi. Anh là tên du côn, ăn nói lật lọng.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |