← Ch.110 | Ch.112 → |
Lúc Thanh Mâu cách vị trí Trần Nhược Tư khoảng hai mét, đem hai tay dấu ra phía sau, âm thầm ngưng tụ pháp lực lực lượng trên hai tay, làm tốt chuẩn bị tùy lúc phát động công kích.
Trần Nhược Tư thấy thế, cũng ý thức được chút gì đó, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào Thanh Mâu nói:"Dừng lại, không được đi tới."
Thanh Mâu ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ:"Chẳng lẽ hắn cảm ứng được năng lượng mà ta đã ngưng tụ." nghĩ đến đây, hắn tăng thêm vài tầng công lực, cười khan một tiếng, hai tay đưa ra phía trước, lắc mình tăng tốc, vung song chưởng đánh mạnh về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lui lại. Ngọc Lân giáp trên người hắn cũng có phản ứng, nháy mắt phát ra vô số quang mang, đem thân thể Trần Nhược Tư bao bọc bảo vệ ở bên trong.
Thanh Mâu thấy vậy, trong lòng thầm kinh ngạc:"tiểu tử này phản ứng thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể ngưng tụ lực lượng bảo vệ bản thân. Xem ra muốn một chưởng lấy mạng hắn là không được rồi, hơn nữa, một chưởng này đánh ra nhất định sẽ phát ra tiếng động, cũng sẽ kinh động đến đám thủ vệ ngoài cửa. Cứ như vậy không phải là sẽ bại lộ ý định giết người bịt miệng của ta sao?"
Lão ta nghĩ đến đây, thay đổi ý định, ở trên không trung làm một cái động tác đảo người, tán đi lực lượng đã ngưng tụ, bay qua đỉnh đầu Trần Nhược Tư, rơi xuống sau lưng hắn, nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư, mỉm cười nói:"Tiểu tử, không cần hoảng sợ, ta chỉ muốn thử thân thủ của ngươi mà thôi, không có ý nghĩ khác."
Trần Nhược Tư nhanh chóng xoay người lại, nhìn Thanh Mâu trong lòng thầm nghĩ:"Lão khốn này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì, vừa rồi công kích của lão rõ ràng có thể thành công, vì sao lại dừng lại nhỉ? Chẳng lẽ lão ta thật sự chỉ muốn thử thân thủ của ta sao? Không có khả năng, tuyệt đối không phải là muốn thử thân thủ của ta đơn giản như vậy." hắn nghĩ đến đây chậm rãi hít sâu một ngụm khí, gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, nói:"Rõ ràng lão vừa rồi muốn giết ta, mà sau khi trên người ta xuất hiện quang cầu bảo vệ lão mới ý thức được ta không dễ dàng bị giết chết do đó mới thay đổi chủ ý, phải không? Lão làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?"
Thanh Mâu sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ:"Tiểu tử này thật lợi hại, lại nhìn ra được động cơ thay đổi chủ ý mới vừa rồi của ta, bây giờ muốn một kích thành công đã không còn nhiều khả năng nữa rồi. Đã giết hắn không được vậy thì nghĩ biện pháp lừa gạt hắn xem hắn có nhớ rõ hay không sự việc ta cưỡng bức đám thôn dân đi truyền rao tin tồn." lão ta nghĩ đến đây, vẫn một bộ dạng tươi cười, nhìn Trần Nhược Tư nói:"Tiểu tử, không nên đa nghi, ta đích xác là muốn thử thân thủ của ngươi. Việc ta thả ngươi đi chỉ có thể là nửa giả nửa thật, ta có lòng thả ngươi đi, nhưng một số người Minh tộc khác đều không đồng ý. Nếu đã như thế này, chỉ cần ngươi thành thật trả lời ta vài vấn đề, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra khỏi nơi này, ngươi thấy thế nào?"
Trần Nhược Tư mặc dù không tin lão ta thật sự sẽ thả mình đi, nhưng hắn vẫn ôm hi vọng xa xôi lão ta trong lòng có thể đại phát phát từ bi, nở nụ cười nói:"Ta bây giờ vô cùng muốn rời khỏi nơi này, lão nói thành khẩn như vậy, ta không đáp ứng cũng không được. Lão có vấn đề gì cứ hỏi đi."
Thanh Mâu hỏi:"Thanh niên mới vừa rồi đến đây, ngươi có thể xác định là tam sư huynh Lạc Lan Điền của ngươi sao?"
Trần Nhược Tư chẳng thèm suy nghĩ, thuận miệng nói:"Đúng vậy, bề ngoài của hắn, động tác cử chỉ, đều giống y chang tam sư huynh Lạc Lan Điền của ta, làm cho ta khó hiểu nhất chính là hắn cũng gọi là Lạc Lan Điền. Nhưng hắn không nhận ra ta, lão có thể nói cho ta biết vì sao lại như thế không?"
Thanh Mâu nghe xong điều này, trong lòng thư giản một chút, hắn cũng cho rằng Trần Nhược Tư vẫn chưa thật sự khôi phục lại ký ức trước đây, hắn vì xác nhận điều nhận định trong lòng mới nói:"À, điều đó một lát nữa ta sẽ nói cho ngươi, ngươi trước hết hãy trả lời ta một cái vấn đề, ngươi và tam sư huynh của ngươi lần cuối cùng nhìn thấy nhau là lúc nào, ở đâu?"
"Để ta nhớ lại xem." Trần Nhược Tư trầm mặc một lát, sau khi nhớ lại tình hình mình và Lạc Lan Điền ở cùng một chỗ, nhìn Thanh Mâu nói:"Ta và tam sư huynh lần cuối cùng gặp nhau, chắc là một năm trước, địa điểm à, đương nhiên là Thanh Tâm đạo quán rồi."
Thanh Mâu lúc này tâm tình bỗng trở nên sáng sủa, trong lòng thầm nghĩ:"Ta bắt Lạc Lan Điền không phải là sự việc không lâu trước đây sao, mà hắn nói là một năm trước thì tách ra, điều này không phải là đã chứng minh hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại ký ức sao, hại ta hú vía một phen." Nghĩ đến đây, lão ta mặt mày rạng rỡ nói:"Hắn đúng là tam sư huynh của ngươi, chỉ là hắn hoàn toàn mất đi trí nhớ, cho nên mới không nhận ra ngươi, cái đáp án này ngươi thỏa mãn chưa?" Tốt rồi, ta liền nghĩ biện pháp giúp ngươi đi ra ngoài.
Trần Nhược Tư nghe nói Lạc Lan Điền không chết, trong lòng cảm thấy khá hơn một chút, hắn dường như đã quên mất tình hình mới vừa rồi Thanh Mâu muốn giết hắn, hắn vui vẻ nói:"Cái gì, huynh ấy chỉ bị mất đi trí nhớ, vẫn chưa chết, điều này là sự thật sao? Ta còn cho rằng huynh ấy đã chết rồi, biến thành quỷ hồn, đi đến Minh tộc rồi."
Thanh Mâu hài lòng đắc ý cười lớn, nói:"Đúng vậy, là sự thật, ta không nhiều lời với ngươi nữa, tránh cho tộc nhân hoài nghi, ta đã nói qua nghĩ biện pháp thả ngươi đi, nhất định sẽ làm được, ngươi cứ kiên nhẫn ở đây chờ tin tức tốt của ta đi." Lão ta nói xong, cả người xoay tròn, hóa thành một đạo thanh quang, thẳng hướng phương xa bay đi, nhắt mắt biến mất khỏi tầm mắt của Trần Nhược Tư.
Thanh Mâu mặc dù đã bỏ đi, nhưng cái quang cầu mà hắn ngưng tụ thành vẫn chưa tiêu tán còn ở nơi này chiếu sáng cho Trần Nhược Tư.
Sau khi Thanh Mâu rời đi, Trần Nhược Tư suy nghĩ lung tung một hồi, căn cứ theo trí nhớ đi tới vị trí Thanh Mâu vừa vào lúc nãy. Mộng đẹp của hắn tan vỡ, thân thể của hắn vẫn bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Trần Nhược Tư ủ rũ bất lực ngồi trên mặt đất nhìn chăm chú quang cầu mà Thanh Mâu lưu lại chiếu sáng cho hắn, nhìn nó đến ngẩn ngơ xuất thần. Thân ảnh của Mộng Tuyết một lần nữa lại hiện lên trong đầu hắn. Trần Nhược Tư nhớ lại những lúc ở cùng một chỗ với Mộng Tuyết, thì thầm tự nói:"Tuyết, nàng bây giờ có nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng, nàng bây giờ khỏe không? Ngươi cho rằng Thanh Mâu sẽ thật sự nghĩ biện pháp thả ngươi đi sao?"
Lời này vừa dứt, hình ảnh Mộng Tuyết trong đầu hắn đột nhiên biến mất, một giọng nói lạnh lùng rành rọt truyền vào trong tai hắn:"Ngu ngốc, đúng là một tên ngu ngốc, ngươi lại đi hi vọng một tên vô lại thả ngươi, ta thấy ngươi hơn nửa là đang nằm mộng giữa ban ngày."
Trần Nhược Tư trong lòng kinh ngạc, lập tức đáp lại:"Ai, là ai đang nói?"
Qua một lúc lâu vẫn không có người nào trả lời hắn, cũng không có thanh âm nào khác truyền tới tai hắn.
Trần Nhược Tư vô cùng kỳ quái, trong lòng buồn bực:"Ta rõ ràng vừa mới nghe được có ngươi nói với ta, chẳng lẽ mới vừa rồi chỉ là ảo giác sao? Chắc vậy, khẳng định là như vậy, nhất định là ảo giác."
"Cô..." tiếng kêu từ bụng truyền tới tai hắn.
"Khốn nạn thật, đám người Minh tộc này chỉ canh giữ tù phạm mà không quan tâm đưa đồ ăn sao, tiếp tục như vậy nhịn đói vài ngày nữa, sẽ bị bọn chúng làm cho đói chết." Trần Nhược Tư trong lòng thầm mắng, tay xoa xoa bụng mình, nhất thời vô ý tay của hắn đụng phải một vật cứng trong áo—Quyển sách. Hắn trong lòng thầm nghĩ:"Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, bụng lại đói, sao lại không đọc sách chuyển rời chú ý lực nhỉ, có lẽ sẽ khá hơn một chút." Nghĩ đến đây, hắn đưa tay mò vào trong túi, lấy ra hai quyển sách.
"Một quyển là Thanh Tâm lục, một quyển là về Ngũ Linh châu, ta nên xem quyển nào trước đây?" Trần Nhược Tư một tay cầm Thanh Tâm Lục, một tay cầm quyển sách nói về Ngũ Linh châu, trong lòng đang khó khăn lựa chọn.
Hắn từ trước đến giờ vốn không có hứng thú đọc sách, bây giờ muốn hắn đọc, lại là hai quyển mà hắn vốn cho rằng là vô dụng, các ngươi nói xem hắn còn có thể có tâm tình đọc sao?
Hắn không biết rằng hai quyển sách này là nhất đại công thần quyết định sự thành công trong tương lai của hắn. Nếu như bây giờ hắn biết được điều này, sợ rằng hắn sẽ không do dự bất quyết như thế này.
Cuối cùng hắn đưa ra quyết định khó khăn, đem Thanh Tâm Lục cất vào trong ngực, mở quyển Ngũ Linh Châu bắt đầu đọc.
Trong quyển sách này, miêu tả một số đặc thù thường thấy về Ngũ Linh châu, còn nói mỗi một khỏa linh châu đều ẩn chứa cường đại thần bí năng lượng, còn lớn đến cái trình độ nào thì trong sách không có miêu tả.
Không đến một hồi công phu, Trần Nhược Tư đã đọc xong quyển sách, cũng đem nội dung trong sách đại khái ghi nhớ. Hắn gấp sách lại, ngáp dài một cái, duỗi thân, đem sách cất vào trong ngực, thuận tay lấy ra Thanh Tâm Lục, đang muốn mở ra xem thì từ phía xa truyền lại tiếng người la hét hỗn loạn. Trong đám thanh âm này còn pha lẫn thanh âm của một nữ tử.
Trần Nhược Tư sau khi nghe thấy thanh âm này, trong lòng kinh ngạc:"Trừ khi lại có người bị bắn đến đây." Hắn đem Tĩnh Tâm Lục cất vào trong ngực, đứng dậy chăm chú nhìn về phía phát ra thanh âm.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |