← Ch.111 | Ch.113 → |
Trong chốc lát, hai người sắc mặt hắc hắc, kéo theo một người đầu tóc rối loạn không ngừng giãy giụa xuất hiện sớm nhất trong tầm mắt của Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư dựa vào quần áo của người bị kéo nhìn ra được đó là một nữ tử. Tiếp đó, đi vào tầm mắt của Trần Nhược Tư là hai người Đế Khai và Thanh Mâu, sau lưng bọn họ còn có vài tên quỷ soa tay cầm cương xoa.
Hai tên vẻ mặt hắc hắc đem nữ tử nọ đè xuống, đi về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy bọn họ đang đi thẳng về phía phòng giam mình, trong lòng nghi hoặc:"Chẳng lẽ Minh tộc địa lao chỉ có một phòng, không phải là bọn chúng định đem nữ nhân kia giam cùng một chỗ với ta đấy chứ."
Trần Nhược Tư cảm giác thật linh nghiệm, bọn họ quả thật áp giải nữ tử nọ đi đến trước cửa phòng giam Trần Nhược Tư.
Thanh Mâu lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đế Khai, quay đầu nhìn nữ tử nọ, một tia không vui nhắt mắt lướt qua khuôn mặt lão, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Lão quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư, giọng nói mang theo một tia chế giễu, nói:"Tiểu tử, chúng ta thấy ngươi một người bị giam ở đây rất cô độc, bây giờ đưa tới cho ngươi một người bạn."
Nữ tử bị áp giải tới, đứng thẳng thân người, lớn tiếng quát lên:"Các ngươi một đám khốn nạn, có bản lĩnh thì giết ta đi."
Trần Nhược Tư sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ:"Nữ tử này ngoan cường nhỉ, vào lúc nguy cấp thế này còn dám chửi người, tính cách này thật giống ta." Hắn nghĩ đến đây, bất giác đối với nữ tử này trong lòng sinh ra một chút bội phục.
Đế Khai cười lạnh, vung tay, một tên quỷ soa bên cạnh nàng ngoan ngoãn đi lên, hung ác cấp cho nàng hai cái bạt tai, sau đó nhanh chóng lùi về vị trí cũ. Đế khai nhìn nữ tử nọ nói:"Ngươi muốn chết, ta lại không muốn ngươi chết, trong cái địa lao này, giam chung ngươi với một tên cầm thú vô lại, để cho hắn chăm sóc cho ngươi, để cho chúng ta tới xem kịch vui, điều này mới khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn chứ." Hắn nói xong, cất tiếng cười âm lãnh quỷ dị.
Trần Nhược Tư nghe Đế Khai nói xong, tức muốn phát điên, hắn ở trong phòng giam, dậm chân nhìn chòng chọc Đế Khai, lớn tiếng chửi bới:"Con mẹ ngươi mới là cầm thú vô lại, đối phó với một nữ tử mềm yếu, tính cái rắm chó gì, có bổn sự ngươi thả ta ra, ta với ngươi đơn đấu, ta thấy ngươi cũng không có cái can đảm này."
Thanh Mâu nhìn chằm chằm Đế Khai, khinh miệt cười lớn.
Đế Khai tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét, thiếu chút nữa không kìm chế được, qua một lúc, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư nói:"Tiểu tử, ngươi thật sự muốn tìm chết." hắn nói xong, ngưng tụ lực lượng, vung mạnh tay, một đạo hắc quang từ trong tay hắn bay ra, thẳng hướng Trần Nhược Tư mà tới.
Trần Nhược Tư ngẩn người, đang muốn lùi lại, nhưng hắn cảm thấy Ngọc Lân Giáp trên người không có phản ứng gì hắn mới yên tâm trở lại, nhìn chòng chọc Đế Khai nói:"Ngươi tên khốn nạn, con rùa chết toi, ngươi cho rằng một chút kỹ xảo này có thể dọa được ta sao?"
Trần Nhược Tư vừa dứt lời, liền nghe được "phác" một tiếng vang lên, hắn định thần nhìn lại, thấy hắc quang Đế Khai phát ra, xuyên qua bức tường bị che khuất đang bay thẳng về phía mình. Hắn trong lòng hoảng sợ, vội vàng nhảy tránh qua một bên. Trong lòng nghi hoặc:"Quái lạ, sao Ngọc Lân giáp không có phản ứng nhỉ? May mắn là đạo hắc quang kia bị lực cản của bức tường ngăn, tốc độ chậm lại, nếu không ta đã không có các nào tránh thoát, có thể đã bị thụ thương rồi."
Ngọc Lân giáp không phải là loại bảo vật bình thường, nó có năng lực cảm ứng, khi nó cảm ứng được lực lượng công kích của địch nhân đánh tới sẽ tạo thành thương tổn đối với chủ nhân thì nó mới tự động phát ra lực lượng để bảo vệ chủ nhân; mà khi nó cảm ứng thấy lực lượng công kích của địch nhân đối với chủ nhân không đủ tạo thành uy hiếp, nó tự nhiên sẽ không có phản ứng gì. Mặc dù là như vậy, nhưng lực lượng của địch nhân công kích lên thân thể của chủ nhân, nó có thể làm giảm đi một chút lực lượng gây tổn thương. Điều này, Trần Nhược Tư không hề biết đến.
Thanh Mâu thấy Trần Nhược Tư rất nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Đế Khai, trong lòng cũng lấy làm kinh ngạc, cười nói:"Tiểu tử, bản lãnh của ngươi không tồi, đường đường hữu hộ pháp đại nhân của chúng ta tự thân xuất thủ cũng không chạm được vào người ngươi, bội phục, thật là bội phục! Nếu không phải là ngươi có cừu oán với tộc ta, chúng ta hợp tác lại nhất định là rất tốt." Lão ta vừa nói vừa giơ ngón cái về phía Trần Nhược Tư.
Lão ta nói như vậy, thật sự không phải là tán dương Trần Nhược Tư mà là muốn chọc giận Đế Khai, cười hắn vô dụng mà thôi.
Đế Khai sao lại không nghe ra được ý tứ trong lời nói của lão ta chứ, hắn lạnh lùng nhìn Thanh Mâu, trong lòng căm hận:"Lão khốn, ngươi muốn khích ta giết chết tên tiểu tử này, lão tử không trúng kế của ngươi đâu. Kỳ quái, lão ta vì sao muốn dồn tên tiểu tử này vào tử địa nhỉ? Mới vừa rồi nếu không phải công chúa nghĩ ra cái khổ nhục kế này, Minh vương thật sự ra lệnh cho hắn giết chết nó rồi. Đúng rồi, tiểu tử này nhất định là biết được bí mật đen tối của lão ta, lão ta muốn giết người bịt miệng, nhất định là như vậy."
Hắn nghĩ đến đây, nhìn Thanh Mâu ha ha cười lớn, cười xong nói:"Tả hộ pháp đại nhân, ngài từ trước đến nay đều không phục một ai, sao hôm nay lại đi bội phục người này đây? Xem ra tiểu tử này nhất định là có chỗ hơn người, ta sau này cần phải thường xuyên gần gũi thân cận hắn mới được, nói không chừng còn có thể nhận được một chút tình báo hữu dụng."
Thanh Mâu ngẩn người, trong lòng âm thầm kinh hãi:"Ta chỉ muốn chọc tức hắn, nhưng hắn lại nghĩ đến ta muốn lợi dụng tay hắn giết chết tiểu tử này, hỏng bét rồi, ài, không thể tái phạm loại sai lầm sơ đẳng này nữa, may mắn là tiểu tử này bây giờ không nhớ được việc ta tung tin đồn, nếu không, sự việc thật sự là đi đến bước không thể thu dọn được nữa."
Lão ta nghĩ đến đây, một bộ dạng điềm nhiên như không, cười nói:"Hắn là nhân vật thông minh lợi hại, ngươi cùng hắn thân cận đích xác là có thể nhận được một chút tình báo mà ngươi không nghĩ đến, a a, ta thấy nên chúc mừng ngươi rồi. Đến khi lập công, đừng quên ta cái người huynh đệ này nhé."
Đế Khai trong lòng thầm nghĩ:"Lão ta dường như không sợ ta thân cận với tiểu tử này, trừ phi phán đoán của ta là sai rồi. Hắn mới vừa rồi còn mạnh mẽ yêu cầu giết chết tên tiểu tử này, là vì sao vậy nhỉ? Không hiểu, thật là không hiểu nổi. Mặc kệ nó, bây giờ mạng của tên tiểu tử này được giữ lại, sau này nhất định có thể tra rõ ràng nguyên nhân lão ta muốn giết người. Nếu để cho ta biết âm mưu phía sau của ngươi, nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Hắn nghĩ đến đây, cười nói:"Ha ha, nói hay, nói hay, nếu ta thật sự lập được công, người đầu tiên ta không quên chính là ngươi." Lúc hắn nói câu cuối "sẽ không quên ngươi", ánh mắt phóng ra một tia quang mang cừu hận.
Thanh Mâu hiểu rõ Đế Khai nói như vậy là đang cảnh báo mình, nếu để hắn ta đắc thế, kẻ đầu tiên hắn không tha chính là mình, lão ta cười nhẹ, đáp:"Ngươi đúng thật là huynh đệ tốt, ta cám ơn trước."
Đám thủ hạ Minh tộc ở bên cạnh trong lòng đều hiểu rõ hai người Đế Khai và Thanh Mâu, là nước lửa không thể dung hòa, hôm nay bỗng nhiên khách khí, nói những lời khách sao như vậy. Bọn chúng đều bị làm cho hồ đồ, sửng sốt, nhìn chằm chằm vào hai người Thanh Mâu và Đế Khai. Bọn chúng đều biết, trong lời nói của Thanh Mâu và Đế Khai thực ra còn ẩn chứa một ý nghĩa khác nữa.
Trần Nhược Tư nhìn hai người bọn họ, trong tai không ngừng vang lên lời nói của bọn họ về mình, Trần Nhược Tư hiểu rõ bọn họ không hề tán dương khen ngợi mình, con mắt hắn đảo đảo, dường như nhìn ra được một chút đạo lý nào đó, trong lòng thầm nghĩ:"Hai tên gia hỏa này, nói ra nghe có vẻ rất tốt đẹp, ta thấy bọn chúng nhất định là địch thủ đối đầu. A, a, thật buồn cười, Minh tộc nhân cũng tranh quyền đoạt lợi, ta trước đây còn cho rằng chỉ có nhân loại mới có chuyện tranh quyền đoạt lợi nữa chứ."
Trần Nhược Tư nở nụ cười, đón ý nói theo hai người bọn họ:"Hai tên gia hỏa ngu tri các ngươi, bây giờ mới biết bổn đại hiệp lợi hại sao, mau thả ta ra, nếu không đợi tar a ngoài rồi, nhất định sẽ làm các ngươi khốn khổ."
Hai người Thanh Mâu và Đế Khai đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có âm mưu, đồng thanh nói:"Tiểu tử, đợi ngươi có bản lĩnh rời khỏi đây đã rồi hãy nói đi."
Trần Nhược Tư ngẩn người, cười nói:"Hai tên các ngươi còn tâm ý tương thông nữa chứ, nếu như vào lúc đối phó với địch nhân có thể tương thông như thế sẽ là phúc khí của Minh tộc nhân rồi."
Hai tên Thanh Mâu và Đế Khai nghe thấy vậy, đồng thời cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng hoảng sợ, ngẩn người chốc lát, Thanh Mâu giả vờ nói:"Hữu hộ pháp đại nhân, ý tứ của tiểu tử này là nói chúng bất hòa, chúng ta thật sự bất hòa sao?"
Đế Khai đương nhiên biết được dụng ý của Thanh Mâu khi nói ra lời này, hắn cũng không muốn để cho ngoại nhân biết bọn họ bất hòa, cố ý cười đáp:"Tiểu tử này đang khiêu khích chúng ta, chẳng lẽ tả hộ pháp đại nhân không nghe ra sao?"
Đế Khai vừa nói xong, Thanh Mâu và Đế Khai đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cười lớn.
Trần Nhược Tư mỉm cười quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ:"Ngươi cho rằng các ngươi làm giả thân mật ta nhìn không ra sao? Nếu ta có thể thoát khỏi, nhất định sẽ lợi dụng bất hòa của các ngươi, đem Minh tộc náo loạn đến mức kê phi cẩu khiếu, kê khuyển bất ninh."
Đế Khai và Thanh Mâu cười xong, Đế Khai vẫy tay ra hiệu cho hai tên thủ hạ đang áp chế nữ tử nọ.
Hai tên đó đáp một tiếng, một tên trong đó niệm chú ngữ mở cửa phòng giam, đợi bọn chúng nhìn thấy hình vuông vách ngăn lóe lên, bọn chúng đồng thời dùng lực đem nữ tử nọ ném về phía vách ngăn vừa mới hiện ra. Nữ tử nọ lảo đảo ngã về phía Trần Nhược Tư.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |