← Ch.145 | Ch.147 → |
Hầu Quang Bình thấy tiếng quát của mình, không có ai đáp lại, mà nhìn thấy bụi cỏ rung động ngày càng lợi hại, trong lòng lão nổi lên nghi ngờ, thầm nghĩ:"Thật kỳ quái, bụi cỏ đang rung động kia khoảng cách gần ta như thế mà không cảm ứng được khí tức tồn tại của con người, trừ khi là cao thủ rất mạnh ẩn nấp ở đó. Không, không phải, nếu là cao thủ như thế nào cố ý làm cho bụi cỏ rung động phát ra âm thanh chứ?" Hầu Quang Bình nghĩ đến đây, dừng lại một chút, ý niệm thay đổi lại nghĩ:"A, ta hiểu rồi, hắn là cố ý gây chú ý tới ta, để ta tới kiểm tra, như vậy hắn có thể phát động tập kích. Hỏng rồi, sự tình ta giết chết lang nhân, hắn không phải là đã biết sao. Không được, ta phải đi tới xem cho rõ ràng mới được." Lão ta nghĩ đến đây, cẩn thân từ từ đi tới vị trí ẩn núp của Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư trông thấy bộ dạng tiến về phía trước của Hầu Quang Bình, hắn có thể đoán được là Hầu Quang Bình đã phát hiện ra chỗ ẩn thân của mình, trong lòng nhất thời kinh hoảng không biết phải làm sao, cả người run rẩy không thôi, trong lòng thầm nghĩ:"Xong hết rồi, thật sự là hết rồi, Cái cơ thể vô tích sự này vì sao phải run rẩy như vậy? Tỉnh táo, tỉnh táo." Trần Nhược Tư sau mấy lần liên tục hô hào tỉnh táo, hình như thân thể run rẩy đã đỡ hơn, nhưng cảm giác kinh hoảng trong lòng không hề bởi vậy mà giảm bớt.
Trần Nhược Tư nhìn thân ảnh Hầu Quang Bình dần dần tiến lại gần, trong lòng hắn ngày càng khẩn trương, tim cũng càng lúc đập càng nhanh, hắn cảm giác được trái tim mình hình như rớt ra ngoài thân thể, trong lòng bàn tay, trên trán, ra đầy mồ hôi lạnh. Hắn co rút thân người, theo bản năng chầm chậm lui dần về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách so với Hầu Quang Bình.
Trần Nhược Tư lùi về phía sau hơn mười bước, đột nhiên, "Ông" một tiếng kêu sợ hãi truyền vào tai hắn, tiếp đó một hắc sắc tiểu gia hỏa Dã Trư từ trong bụi cỏ bên cạnh hắn phóng chạy ra ngoài.
Hầu Quang Bình thấy vậy, tức khắc dừng lại cước bộ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, cười nói:"Nguyên lai là một hắc dã trư, hại ta lo lắng một hồi, xem ra là ta đã quá đa nghi rồi." Lão lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia đắc ý tiếu dung.
Trần Nhược Tư nhìn thấy như vậy, rất nhanh trấn tĩnh xuống, trong lòng cũng nhẹ thư giãn thở ra một hơi, trong lòng thầm than:"Nguy hiểm thật, may mắn có tên hắc gia hỏa kia xuất hiện, bằng không, có lẽ ta cũng không có cơ hội sống sót rồi. Cám ơn trời đất, cám ơn ngươi hắc gia hỏa!"
Trần Nhược Tư vốn rơi vào hoảng loạn, khi hắc dã trư xông ra ngoài, hắn cũng không có để ý, cũng không có nhìn thấy rõ ràng rốt cuộc là cái gì chạy ra ngoài, hắn chỉ có thể gọi là hắc gia hỏa.
Vào lúc này, xa xa trên không trung, truyền đến vài tiếng "Oa, oa, dát dát" vài tiếng kêu quái dị.
Hầu Quang Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:"Thú nhân đến thật nhanh, chỉ một chút công phu, đã xuất hiện rồi, ta phải nhanh rời đi thôi." Nghĩ đến đây, tung thân bay vọt đi, thẳng hướng Bạch Vân đạo quán, cấp tốc bay tới.
Trần Nhược Tư cũng nghe đc tiếng kêu quái dị trên không trung, nhưng hắn tịnh không biết là thú nhân đang đến, hắn còn tưởng tiếng kêu quái dị trên không trung là của chim tước(con quạ). Đợi Hầu Quang Bình trong không trung biến mất khỏi tầm mắt của hắn, Trần Nhược Tư mới từ trong bụi cỏ đứng dậy đi ra, chuẩn bị rời đi, trong lúc vô ý, hắn quay đầu nhìn lại vị trí thi thể lang nhân, hắn nhìn thấy tại chỗ thi thể lang nhân, lấp lánh bích lục sắc quang mang yếu ớt.
Trần Nhược Tư trông thấy, cảm thấy trăm vàn nghi hoặc, trong lòng buồn bực nói:"Lang nhân kia đã chết, như thế nào còn có năng lượng sáng lên? Kỳ quái, ta không sao hiểu được." Tâm tư tò mò, điều khiển đôi chân của hắn đi tới vị trí thi thể Lang nhân.
Khoảng cách Trần Nhược Tư tới thi thể lang nhân, ngày càng gần, khoảng cách từ hắn tới thi thể lang nhân chỉ có khoảng mười hai bước, hắn nhìn thấy màu xanh biếc quang mang kia, chính từ vết thương trên ngực lang nhân phát ra. Thấy thế, Trần Nhược Tư trong lòng cả kinh nói:"Chẳng lẽ lang nhân còn có thể cứu sống, chẳng lẽ cơ thể hắn bây giờ đang tái tạo lại. Nhưng trên miệng vết thương, như thế nào vẫn có máu tươi đang không ngừng chảy ra? Kỳ quái, nếu nói thân thể tái tạo lại, miệng vết thương nhất định biến nhỏ lại, mà miệng vết thương hắn, hình như không có chút dấu hiệu khép lại. Việc này là sao vậy nhỉ?" Trần Nhược Tư dừng cước bộ, nhìn chằm chằm vào thi thể lang nhân, cũng không dám tiếp tục tới gần nữa.
Qua một hồi lâu, Trần Nhược Tư trông thấy miệng vết thương của lang nhân không hề khép lại, mà màu xanh biếc quang mang, vẫn tiếp tục nhấp nháy sáng lên, hắn cảm thấy hồ đồ, hắn nghi hoặc vỗ vỗ sau đầu, đột nhiên, hắn nhớ lại tam thánh tăng đã từng nói qua, trên người lang nhân có một viên Mộc Linh châu, hắn hồi tưởng lại một chút chính mình đã từng xem qua bộ sách về Ngũ linh châu trong đó có miêu tả về Mộc Linh châu, trong lòng tự nhiên sáng sủa, vui mừng nghĩ:"A, ta hiểu rồi, cái màu xanh biếc quang mang kia nguyên lai là do Mộc linh châu trên người lang nhân phát ra. A a, ta vận khí thật là tốt, không tốn sức vất vả mà thu được Mộc linh châu."
Trần Nhược Tư bước nhanh tới gần thi thể lang nhân, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, nhưng hắn tịnh không thuận lợi tìm kiếm được Mộc linh châu, trong lòng nghi hoặc:"Rõ ràng là Mộc linh châu phát ra quang mang, vì sao ta tìm không thấy Mộc linh châu đây, chẳng lẽ ta đoán sai rồi." Trần Nhược Tư đình chỉ tìm kiếm, ngồi xuống bên cạnh thi thể lang nhân, bắt đầu cẩn thận quan sát.
"Đúng rồi, Mộc linh châu kia nhất định là ở trong cơ thể lang nhân. Hey, hắn đã chết thảm như vậy, nếu còn bị ta bào thi(mổ xẻ xác), thật sự là quá thảm. Mặc kệ, vì tìm được bảo vật, ta cũng không còn lựa chọn khác. Lang nhân lão huynh chớ có trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi." Trần Nhược Tư lầm bầm tự nói, từ trong túi áo lấy ra một thanh đoản kiếm, cắt bỏ áo trên ngực lang nhân, tay run rẩy đưa đoản kiếm sát nhập miệng vết thương trên ngực lang nhân, một cổ ô huyết dọc theo đoản kiếm trào ra, Trần Nhược Tư sợ tới mức động tác dừng lại, tay cũng buông khỏi chuôi đoản kiếm, ngây ngốc tại chỗ, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Phương xa lại truyền đến vài tiếng kêu "oa oa, dát dát" quái dị, Trần Nhược Tư nghe thấy ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bầu trời phương xa, có vài đám mây đen thật lớn đang bay tới, mây đen mơ hồ có ánh điện lập lòe. Trần Nhược Tư trông thấy như thế, trong lòng thầm nghĩ:"Mây đen đến đây, xem ra là sắp có mưa to, ta phải nhanh chóng lấy ra Mộc linh châu, sau đó tìm một chỗ trú mưa, bằng không sẽ dính cơn mưa này, không cần tính toán nữa."
Trần Nhược Tư lấy quyết tâm, đưa hai tay ra nắm chặt lấy chuôi đoản kiếm, đâm mạnh vào trong một nhát, sau đó kéo lệch đoản kiếm về một bên. Một cỗ ô huyết theo đoản kiếm trào ra ngoài, một cố tinh huyết khí tức, ngay lập tức sộc vào mũi hắn.
Trần Nhược Tư cảm giác muốn nôn ra, rút đoản kiếm ra, trợn tròn mắt nhìn vùng phát ra lục sắc quang mang mạnh nhất trên vết thương nơi ngực lang, vươn tay phải, cắm vào ngực lang nhân, tại đó bắt đầu tìm kiếm.
Bầu trời bị vài đám mây đen lớn che kín, đột nhiên trở nên tối sầm, vài tia chớp xẹt qua không trung, bổ thẳng xuống mặt đất, tiếp đó vài tiếng sấm "Long long" gào thét, cuồng phong cũng bắt đầu thổi, nghiễm nhiên cảnh tượng một trận mưa to.
Trần Nhược Tư không ngẩng đầu, nhẫn nhịn cảm giác ác tâm, cố gắng tìm kiếm trong ngực lang nhân. Ông trời không phụ người có tâm, hắn rốt cuộc cũng sờ thấy một vật thể tròn trịa giống như viên đá tròn nhỏ, hắn lấy tay nắm lại, rất nhanh từ trong ngực lang nhân rút ra.
Trên tay Trần Nhược Tư, trên cổ tay, dính đầy máu tươi của lang nhân, trong tay hắn cũng xuất hiện một vật thể hình tròn quang mang xanh biếc lấp lánh. Trần Nhược Tư trông thấy vật thể phát ra quang mang xanh biếc này, trong lòng bất giác cảm thấy hưng phấn, hô lên:"quả nhiên là Mộc linh châu, hình dáng, kích cỡ của nó giống như đã được ghi lại trong bộ sách."
Đang lúc Trần Nhược Tư rơi vào trạng thái hưng phấn vui sướng, thì cuồng phong mang theo bốn thân ảnh màu đen thật lớn, từ trên trời phi thẳng thẳng xuống, phân biệt ở bốn phương bị, đứng cách vị trí củaTrần Nhược Tư khoảng trăm thước. Trên bầu trời âm thanh quái dị kêu lên không dứt bên tai. Mây đen quay cuồng, tia chớp từng đạo từng đạo, tiếng sấm trận trận.
Trần Nhược Tư nhìn thấy, trong lòng cả kinh thầm nghĩ:"Không xong, phiền toái đến rồi, chẳng lẽ bọn người kia cũng vì Mộc linh châu mà tới đây. Xem ra vận khí của ta không phải là rất tốt, mà là đen đủi cực kỳ." Hắn đứng dậy, rất nhanh xoay tròn thân người, nhìn rõ vị trí của bốn hắc cự đại thân ảnh, sau đó nhìn một hướng, ngẩn đầu cẩn thận dò xét hắc thân ảnh tại đó, nhưng khi hắn nhìn rõ bộ dạng của hắc đại thân ảnh thì bất giác hít sâu một ngụm lương khí.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |