Vay nóng Tinvay

Truyện:Tà Đạo Tu Tiên Lục - Chương 147

Tà Đạo Tu Tiên Lục
Trọn bộ 280 chương
Chương 147: Bất kham nhất kích
0.00
(0 votes)


Chương (1-280)

Siêu sale Lazada


Xuống tới là thân ảnh bốn quái vật thật lớn, chính là thú nhân biên giới thủ hộ giả, bọn họ thân thể hình trạng có chút giống quạ đen, nhưng so với quạ đen không biết là lớn hơn bao nhiêu lần, đúng là một đầu ngón tay bình thường cũng lớn hơn quạ đen rất nhiều. Tại thú nhân được xưng là Ô thú.

Năng lực của Ô thú tại thú nhân không được tính là rất mạnh, nhưng năng lực của bọn họ có thể so với hạ tiên trong thần tiên.

Một Ô thú "oa oa" hai tiếng kêu quái dị, hai mắt giống như hai lam cầu lớn, toát ra quang mang màu đen nhíp nhân, phác cánh một cái, một trận gió lốc nổi lên thẳng hướng Trấn Nhược Tư cuốn đến.

Trần Nhược Tư thấy vậy, sợ tới mức kinh hoảng thất thố, sững sờ ngây ngốc đứng yên tại chỗ nhất thời không biết phải làm cái gì thì tốt, cũng không biết tránh né cơn lốc đang cuốn tới kia như thế nào.

Trong nháy mắt, cơn lốc gào thét cuốn đến Trần Nhược Tư, thân thể Trần Nhược Tư trong gió lốc, bắt đầu cấp tốc xoay tròn, lúc hắn bị cơn lốc xoay chuyển làm cho đầu óc mê muội, thì hắn đã bị ném đi bán thiên vân lí, vài đạo lôi điện đánh sát bên người, tiếng lôi điện oanh minh phảng phất vang lên bên tai hắn, làm hắn chấn động cơ hồ mất đi thính giác, thanh âm oanh minh trong tai thật lâu không mất.

Đột nhiên, cơn lốc dừng lại, Trần Nhược Tư giữa không trung mất đi lực lượng chống đỡ của cơn lốc, thân thể hắn giống như diều đứt dây rơi thẳng xuống dưới.

Trần Nhược Tư trong không trung tay múa chân đạp, khua khoắng không ngừng, miệng hét lớn "oa oa". Hắn kêu rất lớn, nhưng so với tiếng gió cùng tiếng sấm mà nói thanh âm hắn kêu là phi thường nhỏ.

Bốn Ô thú nhìn hình dáng Ttrần Nhược Tư từ trên không trung rơi xuống, trong lòng đều cảm thấy phi thường buồn bực:"Nhân loại tiểu tử này ngay cả phi hành đều không biết, như thế nào có thể giết được lang nhân? Nhưng đoản kiếm trong tay hắn rõ ràng là dính máu tươi lang nhân, kỳ quái, thật là rất kỳ quái."

Vung cánh, con Ô thú đã dùng toàn phong ném Trần Nhược tư lên không trung, giơ giơ lên đầu, lại vung cánh lên, lưỡng đạo tia chớp từ trên hai đầu cánh của hắn phát ra, thẳng hướng Trần Nhược Tư đánh xuống.

Trần Nhược Tư lúc này sớm đã bị dọa đến hồn vía lên mây rồi, căn bản là không còn dư thừa tâm tư quan sát động tác Ô thú phía dưới.

Lưỡng đạo tia chớp vô cùng chuẩn xác đánh xuống thân thể Trần Nhược Tư, trong nháy mắt có hai cỗ lực lượng bất đồng trong cơ thể Trần Nhược Tư bắt đầu vận hành, hắn cảm giác được chính thân thể mình càng ngày càng trở nên nhẹ, tốc độ rơi xuống cũng trở nên chậm lại.

Trần Nhược Tư cảm thấy phi thường kỳ quái cùng kinh ngạc, trong lòng buồn bực nghĩ:"Quái vật này rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Vì cái gì mà một hồi thì ném ta lên, bây giờ lại thi pháp cứu ta, không hiểu, thật không hiểu đám quái vật này suy nghĩ cái gì....." Trần Nhược Tư còn đang buồn bược thì một tiếng nói của ô thú trong không trung truyền tới tai Trần Nhược Tư:"Nhân loại tiểu tử, ngươi như thế nào ở chỗ này, ngươi có nhìn thấy lang nhân là bị ai giết chết không?"

Ô thú vừa dứt lời, tia chớp trên bầu trời, tiếng sấm, gió nhất thời dừng lại, chỉ có trên cao trên không trung có một hắc điểm di chuyển qua lại.

Hắc điểm này kỳ thật chính là tiểu Ô thủ hạ của Ô thú. Bọn tiểu ô này không có bổn sự to lớn nhưng chúng có số lượng rất nhiều, vừa có khả năng huy động thiểm điện, tóm lại cũng là một cổ lực lượng không nhỏ.

Trần Nhược Tư sau khi nghe ô thú nói xong, trong lòng xem như có điểm yên tâm, hắn biết quái vật này là đồng bọn của lang nhân, tịnh không phải là cùng hắn tranh đoạt Mộc Linh Châu. Trần Nhược Tư ho khan hai tiếng, thấm giọng lớn tiếng đáp:"Nếu ta đoán không sai các ngươi là đồng bọn của lang nhân." Tiếp theo hắn đem chuyện Hầu Quang Bình giết lang nhân đơn giản thuật lại một lần, hắn nói xong thì thân thể hắn cũng bình yên rơi xuống mặt đất. Hắn đem Mộc linh châu đang phát ra quang mang xanh biếc giấu sâu vào trong túi áo.

Bọn Ô thú đã sớm phát hiện ra vật thể phát sáng trong tay hắn, nhưng bọn họ căn bản là không biết đó là Mộc linh châu, bọn họ cũng không biết tác dụng của Mộc linh châu, lại càng không biết Mộc linh châu là vật phẩm của lang nhân. Lang nhân này sở hữu Mộc linh châu, có thể nói thú nhân không một người nào biết. Bọn Ô thú tưởng rằng vật phẩm màu xanh biếc kia chỉ là một pháp khí bình thường của hắn không có bao nhiêu tác dụng mà thôi. Bằng không bọn họ có lẽ đã sớm đoạt đi nó từ trong tay Trần Nhược Tư rồi.

Một ô thú trong mắt ô quang lóe sáng, đập đập cánh, di động vài bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào Trần NhượcTư nói:"Ý của ngươi là ngươi tận mắt nhìn thấy người giết chết lang nhân, vậy vì cái gì đoản kiếm trên người ngưoi lại dính máu lang nhân? "

"Điều này, ta...." Trần Nhược Tư có chút ấp úng, ngắc nga ngắc ngứ, trong đầu hắn các loại ý nghĩ không ngừng chuyển động, một lát sau, hắn thuận miệng đáp:"Ta nghe nói ăn tim thú nhân có thể trường sanh bất lão, có thể tu luyện thành tiên, cho nên, ta đâm đoản kiếm vào vết thương trên ngực hắn, muốn moi ra trái tim của hắn, nhưng ta vừa mới đưa đoản kiếm xuống, các ngươi cũng vừa tới. Vì vậy, ta cũng không thể như ý nguyện, không tin, các ngươi có thể đến xem, trái tim hắn hay không vẫn còn?"

"Khốn nạn, lại dám đoạt trái tim của tộc nhân chúng ta, ta thấy ngươi hơn phân nửa là không muốn sống nữa rồi." Một ô thú tức giận thóa mạ một tiếng, đôi cánh vung lên, trong nháy mắt đã tới trước mặt Trần Nhược Tư. Hắn còn chưa rơi xuống, đã dùng cánh quét tới Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh văng ra ngoài mấy trượng, trọng trọng ngã trên mặt đất. Hắn cảm giác được trong ngực một trận đau đớn kịch liệt, tay chân hoàn toàn mất đi tri giác, duy chỉ có suy nghĩ là còn tiếp tục, khiến cho hắn biết chính mình còn chưa có chết. Máu tươi không ngừng từ miệng hắn trào ra, chỉ trong chốc lát, chỗ hắn nằm đã bị nhiễm một tảng lớn máu tươi chảy ra từ miệng hắn.

Bọn Ô thú sau khi nhìn thoáng qua chỗ Trần Nhược Tư, bước tới bên cạnh thi thể lang nhân, thân thể thật lớn chậm rãi biến nhỏ lại, dần dần biến hình thành bốn hắc y nhân, cẩn thận ở chung quanh lang nhân bắt đầu tìm tòi.

Khi ô thú cho rằng, Trần Nhược Tư hắn sau khi trúng phải một kích mang lực lượng cường đại như vậy, hắn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên bọn chúng không thèm quan tâm nhiều đến sanh tử của một nhân loại bình thường. Trần Nhược Tư nếu không phải là bất tử bất diệt chi thân, lại có tiên khí hộ thân cùng Ngọc Lân giáp bảo vệ, có lẽ đã sớm khí tuyệt thân vọng rồi.

Một hắc y nhân do Ô thú biến ảo thành, cầm lấy tay phải lang nhân, quan sát một hồi, hắn thấy ngón giữa có dấu vết mài xát, hắn đồng thời tụ công lực vào hai mắt cẩn thận ở quang thân lang nhân, sưu tầm dấu vết mà trước khi chết lang nhân lưu lại. Rất nhanh, hắn ở bên cạnh lang nhân tìm được lang nhân sử dụng pháp thuật ở không gian bên cạnh mình nhắn lại một hàng văn tự.

Sau khi đọc được nội dung đoạn văn tự, hắn thu hồi công lực, nhìn ba hắc y nhân còn lại nói:"Các huynh đệ, đã tìm được hung thủ giết lang nhân, hung thủ là nhân loại, người của Trường Phong đạo quán."

Một hắc y nhân khác nhíu mày nghi hoặc nói:"Người của Trường Phong đạo quán, như thế nào có thể, mấy ngày hôm trước, nhận được tin tức của đồng bọn nằm phục trong nhân loại, nói là Trường Phong đạo quán có thể tính là đã quy thuận thú nhân tộc ta, hôm nay như thế nào lại lật lọng đây? Ta thấy trong việc này nhất định có âm mưa."

Một ô thú khác biến ảo thành hắc y nhân chỉ vào vết thương trên ngực lang nhân nói:"Theo ta thấy, hắn đầu hàng quy thuận tộc ta nhất định là kế hoãn binh, quan hệ tốt với chúng ta sau đó trong bóng tối âm thầm xuống tay với tộc nhân chúng ta. Ngươi xem này, chiêu thức giết chết lang nhân, chẳng phải là tuyệt kỷ nổi danh của chưởng môn Trường phong đạo quán 'Quang Ba Kiếm' sao?"

Một ô thú biến ảo thành hắc y nhân nói:"Ân, cũng có thể, chúng ta trở về bẩm báo chi tiết, còn xử lý như thế nào là do thủ lĩnh an bài. Chúng ta nhanh mang theo thi thể lang nhân rời đi, gây nhiều ầm ỹ rối loạn ở trong nhân loại trung thổ, sẽ mang đến càng nhiều nguy cơ đối với đồng bọn của chúng ta đang nằm vùng ở trung thổ." Hắn nói xong, ba hắc y nhân còn lại đều gật đầu, sau đó bốn người đồng thời thi pháp, mang thi thể lang nhân truyền tống trở về.

Hoàn thành việc này, bọn họ tung người lên, ở trên không trung "oa oa" vài tiếng quái minh, vặn vẹo biến hình, sau khi huyễn hóa thành chân thân, đập cánh thật mạnh, cấp tốc rời đi. Thân ảnh hắc sắc tiểu ô cũng theo bọn họ biến mất phía chân trời. Không trung rất nhanh khôi phục lại bình thường, như chưa từng phát sinh sự tình gì, mặt trời ôn hòa chiếu rọi cây cối trên mặt đất, trong rừng chim nhỏ vui sướng hót trên nhánh cây.

Huyết tinh khí tức yếu ớt, đưa tới cái mũi linh mẫn của mười cầm điểu hấp huyết thực thi(chim ăn xác chết), chúng nó bay ở bên trên khoảng không mặt đất chỗ Trần Nhược Tư đang nằm không ngừng kêu to, không biết vì nguyên nhân gì khiến cho chúng nó không dám tới gần thân thể Trần Nhược Tư, nhưng chúng nó cũng không nghĩ sẽ buồng tha cho miếng mồi ngon đã tới mép miệng này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-280)