← Ch.148 | Ch.150 → |
Đám mây ngũ sắc bay tới ngọn cây, từ trên đám mây một nữ tử y phục hồng sắc phi thân bay xuống.
Trần Nhược Tư sau khi trông thấy nữ tử này, trong lòng bất giác kinh ngạc, sửng sốt, qua một hồi lâu mới hưng phấn hô lên:"Linh Cơ công chúa, cám ơn cô, lúc này có thể gặp được cô, ta thật sự rất là vui sướng."
Linh Cơ nhìn thấy bộ dạng của Trần Nhược Tư như vậy, trong lòng không biết vì sao cảm thấy một trận đau xót khó chịu, lập tức trào lên trong lòng, nàng cố nén nước mắt muốn chảy ra nơi khóe mắt, tới bên cạnh Trần Nhược Tư ngồi xuống, qua một hồi lâu, thanh âm nàng có chút run rẩy nói:"Ngươi làm sao mà biến thành như vậy, là ai đả thương ngươi, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cổ tay Trần Nhược Tư, bắt đầu giúp hắn kiểm tra.
Trần Nhược Tư nhìn Linh Cơ cười nói:"Sự tình rất phức tạp, nhất thời cũng không thể nói rõ ràng được, bây giờ ta có thể nhìn thấy cô, ta đã cảm thấy rất vui mừng rồi, cho dù bây giờ để ta chết đi ta cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn."
Linh Cơ không đáp lại lời Trần Nhược Tư, nàng chuyên tâm vì hắn thực hiện kiểm tra toàn thân, chỉ chốc lát, Linh Cơ buông tay Trần Nhược Tư, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nước mắt rốt cục không nhịn được cũng tuôn rơi, trong lòng thầm nghĩ:"Thương thế của hắn tại sao mà nặng như vậy, với năng lực của ta muốn giúp hắn hoàn toàn khôi phục có lẽ là rất khó, ta, ta phải làm sao bây giờ? Người đả thương hắn rốt cục là ai? Nếu có thể mời đến người đã đả thương hắn vì hắn trị liệu có lẽ còn có thể xuất hiện kỳ tích."
Trần Nhược Tư nhìn thấy Linh Cơ sắc mặt khó coi, hắn cũng ý thức được thương thế của mình nghiêm trọng, hắn không muốn suy nghĩ thêm liền nói:"Linh Cơ, cô không cần vì ta mà đau buồn, ta bây giờ còn sống đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, có phải là thân thể của ta đã không thể khôi phục lại? Nếu quả thật là như thế, cô hãy bỏ ta lại, bây giờ đem ta giết chết, có thể chết ở trong tay cô cũng là một loại hạnh phúc."
Linh Cơ gạt đi nước mắt, cười lớn nói:"Không, không phải vậy, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ngươi còn có thể cứu, cũng có thể hồi phục, chỉ là sau khi ta giúp ngươi kiểm tra thương thế, thấy thương thế của ngươi rất nặng, trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi. Ta đưa ngươi tới một địa phương an toàn, giúp ngươi chữa thương."
Trần Nhược Tư nhịn đau cười nói:"Ta biết là cô đang an ủi ta, a a, ta biết ta bây giờ đã xem như là một phế nhân, ngoại trừ biết suy nghĩ cùng với tồn tại cảm giác bên ngoài, các bộ phận trên thân thể đều không thể nhúc nhích, thân thể như thế có thể còn cứu được sao? Ta thấy cô hãy cứ giết ta đi, giúp ta sớm thoát ly thống khổ."
Linh cơ không nói trừng mắt nhìn Trần Nhược Tư, bộ dạng như có chút tức giận, nói:"Không, ta không cho phép ngươi nói những lời chết chóc như vậy, ta nhất định sẽ có biện pháp giúp ngươi khôi phục." Nàng nói xong ôm lấy Trần Nhược Tư, tung người bay vọt lên đám mây ngũ sắc, nàng niệm chú điều khiểm đám mây ngũ sắc cấp tốc bay về phương bắc.
Trần Nhược Tư nằm trong lòng Linh Cơ, nhìn từng đám mây trắng bay qua bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt Linh Cơ thanh tú trắng nõn mang một tia ưu thương, trong lòng nửa vui nửa buồn. Linh Cơ trên người tản mát ra trận trận u hương, làm cho hắn cảm thấy hưng phấn vui sướng, khiến cho hắn lúc này quên hết tất cả đau đớn và khó chịu trên người.
Đám mây ngũ sắc ở trên không trung tốc độ phi hành cực nhanh, Linh Cơ quần áo, thắt lưng và mái tóc, theo gió từng cơn cao thấp bay múa.
Cũng không biết bọn họ ngồi trên đám mây ngũ sắc theo hướng bắc phi hành bao lâu, Trần Nhược Tư chỉ cảm giác mình đã thấy vài lần mặt trời mọc rồi lặn, mới tới vùng trời địa phương nơi Linh Cơ muốn dẫn mình tới chữa thương.
Suốt cả quãng đường, Linh Cơ rất ít nói, nàng chỉ nghe Trần Nhược Tư không ngừng nói chuyện, nàng từ miệng Trần Nhược Tư mới biết được rất nhiều sự tình về bản thân Trần Nhược Tư, cũng biết được quan hệ của Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết. Sau khi nàng biết được quan hệ của Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, mỗi khi hắn nhắc tới tên Mộng Tuyết, trong lòng nàng không biết là vì cái gì mà cảm thấy có chút khó chịu, nhưng trên mặt nàng luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Trần Nhược Tư hình như cũng nhìn ra được điều đó, sau này, hắn cố ý không đề cập đến tên Mộng Tuyết nữa.
Linh Cơ ôm Trần Nhược Tư nhảy khỏi đám mây ngũ sắc, chậm rãi bay xuống mặt đất. Lúc này, Trần Nhược Tư mới biết được mình đã được Linh Cơ đưa tới một vùng băng thiên tuyết địa (khu vực băng tuyết tràn ngập).
Trong lòng Linh Cơ cho rằng chỉ có tại đây, vùng băng thiên tuyết địa này hoàn cảnh nhiệt độ không như tự nhiên sẽ khiến cho thương thế của hắn không thêm trầm trọng, như vậy, nàng mới có càng nhiều thời gian tiến hành trị liệu cho hắn.
Một trận gió lạnh thổi tới, thân thể Linh Cơ không khỏi run lên, nàng cúi đầu liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư trong lòng, mỉm cười quan tâm nói:"Lạnh không?" Nàng vừa nói vừa siết chặt Trần Nhược Tư, nàng muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình, vì cơ thể bất động của Trần Nhược Tư, mang đến một chút ấm áp. Trần Nhược Tư nhìn thấy Linh Cơ bị gió lạnh thổi trúng hai gò má đầy đặn tái nhợt cùng đôi môi thâm tím, trong lòng bối rối, cười khổ nói:"Ta thật sự không lạnh, ta có thể nằm trong lòng cô thật sự cảm thấy không chút lạnh lẽo."
"Thật vậy sao?" Linh Cơ cười nhẹ nói:"Ta xem ra ngươi là bị rét lạnh làm cho đông cứng mất hết tri giác rồi, ngay cả ta cũng cảm thấy rét lạnh, ngươi không lạnh mới là việc lạ."
Trần Nhược Tư cười nói:"Là thật, ta thật sự không cảm thấy một tia rét lạnh, có thể là ta thật sự đã bị lanh mất đi tri giác rồi. Ài, kể cũng lạ, ta đã mất đi tri giác, vì sao ta còn có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể trên ngực của cô nhỉ? Không hiểu, thật sự không hiểu."
Nghe Trần Nhược Tư nói lời này, Linh Cơ không biết là vì cái gì, đột nhiên trở nên đỏ bừng, nàng lại bay lên, sau khi hạ xuống không tiếp tục bay lên nữa, nàng đứng tại đó nhìn Trần Nhược Tư, xem như có chút tức giận nói:"Ngươi nói cái gì? Trong lòng ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Nếu không phải ngươi bây giờ là người bị trọng thương không thể nhúc nhích, ta sớm đã vứt ngươi đi rồi. Nếu ngươi sau này còn nói những lời này, ta sẽ vứt ngươi ở vùng băng thiên tuyệt địa này, cho ngươi chết cóng." Nàng nói xong, mỉm cười ngẩng đầu lên, tiếp tục bước tới, rất nhanh đi về phía trước.
Trần Nhược Tư quệt miệng nói:"Ta thật sự không tin cô sẽ ném ta xuống? Nếu cô có thể buông ta xuống, cô căn bản sẽ không đưa ta tới địa phương này."
Linh Cơ trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng ra vẻ tức giận không lí tới hắn nữa, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ, có lẽ là bởi vì nàng biết Trần Nhược Tư đã hiểu được tâm tư của mình.
Gió lạnh hô hô thổi qua bọn họ, cũng không biết là khi nào, tuyết bắt đầu nhẹ rơi xuống, Linh Cơ bước đi trong tuyết, mỗi bước càng trở nên khó khăn.
Trần Nhược Tư thấy thời tiết ác liệt cũng cảm giác được Linh Cơ ôm mình gian nan đi về phía trước, trong lòng đối với nàng không khỏi sinh ra có chút thương tiếc, ở trong lòng hắn phi thường hy vọng lúc này chính mình ôm Linh Cơ đi trong tuyết, hắn cũng tình nguyện chính mình chịu khổ vất vả, mà không phải là như trước mắt, Linh Cơ ôm mình mà đi.
Hành trình xa xôi, Linh Cơ từng bước từng bước một đi tới, nàng ôm Trần Nhược Tư đi tới chân ngọn núi băng phía trước. Linh Cơ cẩn thận phân biệt phương hướng đường đi một chút, bằng vào trực giác, nàng chuyển bước chân hướng tới một hạp cốc (thung lũng)băng sơn đi tới.
Có băng sơn che chắn, khiến cho bọn họ cảm giác được phong tuyết cũng giảm bớt, nhưng bước chân Linh Cơ có vẻ so với bên ngoài càng thêm gian nan. Có lẽ nguyên nhân là do nàng một thời gian dài ôm một người mà đi khiến cho bản thân càng ngày càng thêm mệt mỏi. Mặc dù như thế nhưng trong lòng nàng không một chút muốn buông Trần Nhược Tư ra, nghĩ cách một mình rời khỏi.
Trần Nhược Tư trong lòng vô số lần hô hoán:"Buông ta ra đi, Linh Cơ, thả ta xuống, cô một mình hãy đi đi, cô không cần khổ sở như vậy." Mặc dù hắn biết Linh Cơ sẽ không dễ dàng buông thả hắn một mình rời đi, nhưng hắn không có kêu lên, hắn lo lắng hắn vạn nhất thật sự kêu lên, Linh Cơ thật sự bỏ rơi hắn, hắn sẽ cảm thấy hối hận, nàng giờ phút này trong lòng hắn, là chỗ dựa duy nhất.
Lại đi tới vài dặm, hai người bọn họ đi vào trong hạp cốc, Linh Cơ đã nhìn thấy trên một mặt của vách đá có một băng động không biết có phải là thiên nhiên hình thành hay là do sức người chạm trổ thành. Linh Cơ mỉm cười, dùng giọng điệu đùa giỡn nói:"Trần Nhược Tư, chúng ta về tới nhà rồi, đôi chân cũng có thể nghỉ ngơi rồi." Nàng nói xong, ôm Trần Nhược Tư bay vọt lên, thẳng tới động khẩu của băng động trên vách đá mà đi.
Linh Cơ ôm Trần Nhược Tư đáp xuống động khẩu của băng động, nhìn vào trong động một chút, chuẩn bị cất bước đi vào, lúc này, trong động truyền ra tiếng kêu hống trầm thấp "ngao ngao", Linh Cơ sửng sốt, biết băng động này đã có chủ nhân. Nàng thở dài đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên, một thân ảnh hỏa hồng sắc từ trong động bay ra, đánh thẳng về phía nàng.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |