← Ch.149 | Ch.151 → |
Trần Nhược Tư cũng cảm giác được nguy hiểm đã đến, hắn hoảng sợ kêu to:" Linh Cơ, mau buông ta ra cô mau trốn đi, ta nghe ra được tiếng gầm đó đích thị là Hổ Long thú, ta đã từng gặp nó, uy lực của nó cũng không vừa đâu."
Linh Cơ đáp trả:" Ngươi xem ta là hạng người nào, ta là người không biết lo cho người khác mà chỉ biết lo cho sự sống chết của bản thân mình thôi sao?" Nàng nói xong liền ôm lấy Trần Nhược Tư hướng tới động băng lắc mình đi vào.
Thân hình của Ling Cơ vừa rời khỏi cửa động thì Hoả Long thú màu hỏa hồng cũng vừa đánh tới cửa động nơi họ vừa đứng, "Oanh" một tiếng chấn động làm cho khối băng ở cửa động bị hai móng trước của Hổ Long thú đánh văng ra thành vài khối, rơi xuống đáy băng cốc, theo đó, vang lên mấy tiếng "đông đông" từ dưới đáy băng cốc truyền đến tai của Linh cơ và Trần Nhược Tư.
Linh Cơ bất giác hít sâu vào một ngụm lương khí, trong lòng cả kinh:" Năng lực của con quái thú này thật mạnh mẽ, nếu không phải là ta phản ứng đủ nhanh thì giờ này đã chết trong tay nó rồi. Nếu chỉ dựa vào năng lực của một mình ta thì có lẽ còn có thể đánh thắng nó, nhưng bây giờ phải mang theo Trần Nhược Tư làm cho ta có chút vướng víu, nếu muốn chiến thắng nó sẽ rất khó khăn. Ài, ta phải làm sao bây giờ, nếu ta buông hắn xuống thì thân thể của hắn rất có khả năng sẽ bị đóng băng, lúc đó muốn giải khai băng đóng cho hắn còn khó hơn. Không, ta không thể mạo hiểm để đánh bại nó." Nàng nghĩ đến đây mắt xạ hung quang nhìn cử động của Hổ Long thú.
Hổ long thú dường như cũng ý thức được đối thủ trước mắt là một nhân vật lợi hại khó dây vào, nó không có xung động như trước, mà đứng yên tại đó, đầu phục xuống sát mặt đất, hai chân sau súc lực dính chặt trên mặt đất, hai chân trước không ngừng cào cào trên mặt băng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rống trầm thấp " Ngao ngao", hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Linh Cơ, trong mắt phóng ra quang mang như hỏa diễm.
Linh Cơ thấy vậy, biết rằng Hổ long thú đang chờ thời khắc tốt nhất để tấn công, nàng không dám kinh thường, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Hổ long thú, trong lòng cũng âm thầm niệm Triệu hoán chú ngữ. Chú ngữ niệm xong, trên không trung liền hiện ra bạch quang chói mắt, ngay sau đó một cái giống sương mù mà không phải sương mù, là vật thể mà không phải là vật thể, phá không hiện ra, bay thẳng về phía Hổ long thú nơi cửa băng động.
Hổ long thú bản tính hung mãnh, nào chịu để cho người khác phát động công kích trước, trong mắt nó, phát động công kích trước tức là hướng đến nó khiêu chiến, nó nếu không phản ứng vậy thì lập tức sẽ rơi xuống hạ phong. Hoả long thú ngẩng đầu lên, mắt xạ hồng quang, gầm lên một tiếng, đạp mạnh chân sau, cả thân thể như một quả cầu lửa quay cuồng bắn về phía trợ thủ mà Linh Cơ triệu hoán đến.
Trợ thủ do Linh cơ gọi về chỉ là một ảo ảnh, nói cách khác vật chủng xuất hiện trong không trung chỉ là một ảo vật căn bổn là không có thực thể, Linh Cơ làm như vậy mục đích là muốn dẫn dụ sự chú ý của Hổ long thú để mình có thể đem Trần Nhược Tư rời đi.
Linh cơ thấy Hổ long thú quả nhiên trúng kế, nàng trong lòng cười thầm:" Súc sinh đúng là súc sinh, đầu to mà ngu ngốc." Nàng không dám chần chờ liền ôm Trần Nhược Tư hướng tới thung lũng phía xa, tung người bay đi.
Hổ long thú khi sắp tiếp cận hư ảo vật thể do Linh Cơ gọi về thì vung trảo ra hướng phía trước quét qua đồng thời tăng tốc, trong nháy mắt tiếp xúc với hư ảo vật thể mà Linh Cơ triệu hoán về.
Hổ long thú ở trên hư ảo vật thể mãnh trảo bổ xuống xé rách vô số lần, hư ảo vật thể nhìn qua dường như rất chân thật bị Hổ long thú huy vũ trảo trước xé rách thành vô số mảnh nhỏ chầm chậm rơi xuống dưới.
Hổ long thú mặc dù cảm giác được bản thân dương như là đang công kích vào không khí, nhưng nó thấy vật thể kia bị mình xé ra thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống thì bất giác hưng phấn kêu lên:" Ngao ngao", biểu hiện chúc mừng thắng lợi của chính mình.
Chỉ trong chốc lát những mảnh của hư ảo vật thể bay xuống chợt biến mất, Hổ long thú mới biết là có chuyện không hay liền quay lại nhìn nơi Linh Cơ vừa đứng, nó đã không còn thấy người đâu nữa rồi. Hổ long thú tức giận mắt hổ trừng trừng, nó đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đánh hơi khí tức thân thể Linh Cơ mới vừa lưu lại, thân thể hướng phía dưới hang động nhảy xuống, đuổi theo hướng hạp cốc mà Linh Cơ mang theo Trần Nhược Tư chạy tới.
Vào lúc Hổ long thú ý thức được đã trúng kế một khắc thì Linh cơ đã đem Trần Nhược Tư bay được hơn mười dặm tới một nơi khác trong hạp cốc. Tại đây, Linh Cơ tìm kiếm một cái hang động không có ma thú trú ngụ, sau khi nàng đem Trần Nhược Tư đặt xuống, ở bên cạnh hắn đốt lên một đống lửa để sưởi ấm cho hắn, không để cho thân thể của hắn bị khí lạnh làm cho đông cứng.
Không khí ấm áp trong huyệt động, so với bên ngoài mà nói phải cáo hơn rất nhiều, khiến cho người ta cảm thấy đỡ lạnh hơn.
Linh Cơ ngồi cạnh Trần Nhược Tư, mắt nhắm vận khí điều tức, sau đó dựng Trần Nhược Tư ngồi dậy, vận dụng yếu quyết trị thương cho Trần Nhược Tư.
Lúc này Trần Nhược Tư như người không xương, Linh Cơ làm như thế nào thì thân thể hắn động như thế ấy, thân thể không tự vận động theo ý mình, căn bản không thể tự ngồi chỉ có thể tựa vào Linh cơ, vì vậy làm cho việc chữa thương của Linh cơ càng thêm khó khăn.
Linh Cơ vận khí tống khí lực vào trong cơ thể của Trần Nhược Tư, đến một cái huyệt đạo thì bị ngăn lại, căn bản là không thể nào thông qua. Nhưng Linh cơ không vì thế mà buông xuôi, mà đem năng lượng trong cơ thể mình cuồn cuộn không ngường mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể Trần Nhược Tư.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trên trán của Linh Cơ đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt dường như là một người đã sức cùng lực kiệt rồi. Nhưng tới lúc này nàng vẫn chưa thông được huyệt đạo nào cho Trần Nhược Tư, nàng từ từ thu tay trở về, chậm rãi đặt Trần Nhược Tư xuống, sau đó nhanh chóng tránh tầm nhìn của Trần Nhược Tư không cho nhìn thấy mình, nước mắt nàng cũng không ngừng tuôn ra.
Trần Nhược Tư thấy hành động của Linh cơ thì biết thân thể mình muốn phục nguyên, là việc rất khó khăn, hắn trong lòng thầm thở dài, rồi nói:" Linh Cơ, ta biết cô rất mệt mỏi, cũng biết cô đã cố hết sức trị liệu cho ta, nhưng cô ngàn vạn lần không cần vì ta mà tự làm khổ mình, nếu không, ta cũng sẽ cảm thấy rất khó tiếp nhận."
Linh cơ đứng quay lưng lại Trần Nhược Tư lấy tay lau nước mắt, cười gượng vài tiếng, sau đó quay lại nhìn Trần Nhược Tư mỉm cười nói:" Nói bậy, ai nói ta không thể trị thương cho ngươi, ngươi không cần lo cho ta."
Trần Nhược Tư thấy nàng mỉm cười trong lòng càng thêm khó chịu, hắn biết nàng không muốn mình nhụt chí mà cười tươi như vậy, nước mắt của hắn tự nhiên không cầm được theo khoé mắt chảy ra, đưa mắt nhìn Linh Cơ, miệng không thốt thành lời. Kì thật trong lúc này hắn không biết nói điều gì mới tốt, trong lòng hắn đối với Linh Cơ cũng không biết là loại tình cảm gì, là ái tình hay là cảm kích.... Bản thân hắn cũng không có cách nào phân biệt được.
Linh cơ trong lúc này nghĩ rằng có thể động viên hắn, đó là trách nhiệm của nàng mà cũng là tâm ý của nàng, cần thiết có thể hi sinh thân mình để trị thương cho hắn nàng cũng không lùi bước.
Linh cơ ngày trước ở Minh tộc trong phòng giam tiếp cận hắn cũng vì cứu hắn để trả ơn. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều với hắn, nàng bất giác đối với hắn nảy sinh hảo cảm, rồi dần dần thích thích tên nhân loại tiểu tử này.
Ngày trước nàng xa rời hắn trở lại Minh tộc bẩm báo cho Minh vương sự việc trong nhân loại đã xuất hiện oan hồn nộ khí.
Trong lòng thấy có một chút mất mát trống trải vô danh, khi đó nàng mới nhận ra rằng nàng đã yêu rất sâu đậm hắn người mà đáng lẽ ra nàng không nên yêu. Nàng cũng biết nàng và Trần Nhược Tư về lâu dài sẽ không có kết quả tốt đẹp, nhưng nàng không thể khống chế được bản thân, muốn ở cùng hắn một chỗ.
Có lẽ đây chính là ma lực của ái tình.
Ngày thứ hai, Linh Cơ hầu như đã tiêu hao toàn bộ năng lượng của mình vẫn không thể đả thông cái huyệt đạo đầu tiên của Trần Nhược Tư, nhưng nàng không nản chí, nàng tin rằng nhất định mình sẽ làm được.
← Ch. 149 | Ch. 151 → |