← Ch.167 | Ch.169 → |
Chương 168: Thần miếu dưới nước
Thủy đạo dài cả trăm mét, có hình tròn, nước sông dũng mãnh tràn vào kéo theo bùn cát dưới đáy sông, nhưng lớp bùn cát này rất dầy, trong thời gian ngắn không thể nào cuốn hết được, nhưng có thể khẳng định một điểm là, thông đạo này do con người làm ra, con rắn chẳng qua là đào mở nó ra mà thôi.
Trước mắt chuyện hai người có thể làm chính là im lặng chờ đợi, nước sông từ thượng du vẫn tiếp tục chảy xuống, lượng nước chảy tới ít hơn nhiều so với lượng nước chảy đi vào thông đạo, nên nhiều nhất hai canh giờ nữa nước sông trong khu vực này sẽ cạn, chỉ còn lại lượng nước ít ỏi từ thượng du chảy xuống mà thôi.
"Thông đạo sâu khoảng ba dặm, con thằn lằn cũng bị hút xuống, hiện đang bơi ngược lên đây." Ngọc Phất nhíu mày, trên mình con rắn có cổ độc, Ngọc Phất có thể cảm nhận được vị trí của nó
"Chắc là nó chủ động lao xuống đúng không?" Tả Đăng Phong quay lại hỏi, quãng đường ba dặm nếu là đường bằng thì chẳng vào đâu, nhưng nếu mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển đạt đến ba dặm thì rất khủng bố, chui xuống dưới đất ba dặm tìm kiếm địa chi quả thực khổ sở chẳng khác gì xuống biển bắt ba ba, nhưng nếu con rắn mối khổng lồ chủ động lao xuống, vậy chứng minh trong thủy đạo không có thứ gì khác, chỉ có nước và bùn cát bị hút xuống mà thôi.
"Ừ, tộc độ di động của nó nhanh hơn hẳn so với trước" Ngọc Phất gật đầu.
"Tốt quá." Tả Đăng Phong vui vẻ, trong lòng nhẹ nhõm, mới nhớ ra trong tay vẫn còn đang cầm con thỏ, nên bước tới đống lửa bắc lên nướng.
Nước sông rất nhanh chảy vào thông đạo, bùn cát đáy sông mỏng đi dần, dưới đáy sông dần xuất hiện cái miếu thờ cực lớn.
Ở Trung quốc, chỗ hòa thượng ở gọi là chùa chiền, chỗ đạo sĩ ở gọi là đạo quan, miếu thờ là thứ được lưu truyền qua nhiều đời, miếu ở trung quốc chỉ nơi cung phụng các loại thần minh, niên đại xuất hiện sớm hơn nhiều so với chùa chiền và đạo quan, thần minh cung phụng cũng không giống nhau, hình thức cũng giống đạo quan, nhưng khác hẳn với kiến trúc chùa chiền của Phật giáo, vì thời hoàng kim của miếu thờ, Trung Quốc còn chưa có Phật giáo.
Phía dưới xuất hiện miếu thờ, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất cũng không lấy làm lạ, điều khiến hai người ngạc nhiên là miếu thờ dưới đáy sông không phải ngâm trong nước, mà quanh nó ba trượng có một bức màn ngăn vô hình, bùn cát ở đáy sông chính là bao phủ quanh bức màn ngăn đó, bây giờ bùn cát vẫn chưa bị cuốn đi hết, nên hiện cảnh cả trượng bùn cát lơ lửng lăng không, trông thực là quỷ dị.
Nền bên dưới của miếu thờ đều là đá xanh, tòa linh miếu đơn độc ở ngay giữa cũng bằng đá xanh, diện tích ước chừng hai mẫu, bốn góc cong lên, đỉnh góc có hình si vẫn bằng vàng ngồi chồm hổm, si vẫn là một trong chín đứa con của rồng, không phải kiến trúc hoàng gia không được sử dụng, nơi này xuất hiện tượng diều hâu chứng tỏ miếu này là của hoàng gia hoặc do chư hầu kiến tạo, si vẫn hiện nay có đầu rồng đuôi cá, nhưng trước đời Đường, nó không phải là đuôi cá, mà có bốn chi, chứng tỏ miếu này có niên đại từ trước đời Đường.
"Không đúng, không đúng." Tả Đăng Phong chau mày, liên tục lắc đầu.
"Có trận pháp không phải rất bình thường sao?" Ngọc Phất ngạc nhiên.
"Trận pháp quả thực có thể tạo ra sức mạnh vô hình ngăn cách, tôi kỳ quái không phải là trận pháp, mà là kiến trúc này không đúng, cha mẹ sinh con trời sinh tính, câu nói này xuất hiện đầu tiên là vào thời xuân thu, cái miếu này bốn góc đều có si vẫn ngồi, hơn nữa si vẫn có tứ chi, chứng tỏ cái miếu này đã có từ thời xuân thu đến trước đời Đường, chứ không phải thời Thương Chu." Tả Đăng Phong nói.
"Ý cậu là nói tòa miếu này được tạo dựng sau thời Thương Chu?" Ngọc Phất cau mày.
"Ít nhất sau năm trăm năm, kiến trúc này không phải kiến trúc Chu Triều." Tả Đăng Phong đáp.
Ngọc Phất im lặng, vì tình huống trước mắt và phán đoán trước đây của hai người đã hoàn toàn tương phản, trận pháp ở đây không phải do Khương Tử Nha bài trí, mà là một người hoàn toàn khác, nhưng trong đó lại nhốt địa chi, nói cách khác lẽ ra con rắn mối khổng lồ không có khả năng xuất hiện ở đây, cho nên manh mối trở nên cực kỳ lộn xộn, chưa nói đến chuyện niên đại trong lịch sử có vấn đề gì hay không, giờ chỉ có thể xác định là đời sau còn có người lợi dụng con địa chi này.
"Bất kể như thế nào, trong đó nhất định là đang nhốt địa chi, địa chi sống hay chết không quan trọng, điều quan trọng là nội đan còn ở trong thân nó, nếu không con rắn mối khổng lồ kia không khả năng cứ luẩn quẩn ở đây, càng không đào mở thủy đạo để đẩy bùn cát đi." Tả Đăng Phong lại nói, nội đan chính là thứ duy nhất giúp địa chi và độc vật do nó diễn sinh ra liên lạc với nhau, nếu địa chi mất nội đan, độc vật sẽ không nhận nó nữa.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Ngọc Phất hỏi.
"Chờ, chờ con rắn quay về, xem nó làm cái gì." Tả Đăng Phong đáp. Con rắn kia làm việc này đương nhiên có mục đích của nó, trước mắt chỉ có thể tiếp tục quan sát nó.
Bốn giờ chiều, Thiết Hài trở về, bảo nước sông cách đó ba trăm dặm đột nhiên tuôn trào ào ạt, con rắn mối khổng lồ vọt ra ở đó, bây giờ đang cực nhanh trở về.
Báo cáo tình huống xong, Thiết Hài quay sang trách Tả Đăng Phong nướng cháy mất con thỏ, báo hại lão phải bỏ lớp cháy bên ngoài mới ăn được.
Năm giờ chiều, con về tới, trong miệng ngậm một con nai, nó không chui vào bên trong màng chắn mà nằm bên trên nó nhìn chung quanh, lúc này nước sông chảy rất yếu, nên gần như toàn bộ cơ thể nó lộ hẳn ra ngoài.
"Địa chi trong đó hẳn là còn sống, con thằn lằn muốn cho nó ăn, nhưng nó đang chờ cái gì thế?" Ngọc Phất chỉ con rắn.
"Chờ đến giờ." Tả Đăng Phong đáp. Hắn đã quan sát trận pháp, biết nó sẽ có thay đổi khi đến một giờ nhất định.
Tám giờ tối, Tả Đăng Phong bắt đầu sốt ruột. Chín giờ, con rắn vẫn ngậm xác nai nằm im, Tả Đăng Phong bồn chồn nhìn đồng hồ, mười một giờ, con rắn đột nhiên từ trên màn chắn rơi xuống. Nó rơi rất đột ngột, con nai trong miệng rớt ra, con rắn phóng lên chộp lại con nai kéo xuống, rồi chạy vào trong miếu thờ.
"Phế vật, lãng phí thời gian của lão tử." Tả Đăng Phong giận tím mặt, vung tay tóm một khối đá xanh to cả xích ném vào trong nước.
"Sao vậy?" Ngọc Phất khó hiểu nhìn hắn.
"Trận pháp có canh giờ ảnh hưởng, mười hai địa chi đối ứng mười hai canh giờ, đến canh giờ đối ứng, độc vật bên trong trận pháp có thể tương thông với khí tức của độc vật do nó diễn sinh, nếu con rắn rớt xuống trước mười một giờ tức giờ hợi, thì chứng tỏ con vật trong miếu là heo, nhưng qua mười một giờ, là sang giờ tý, chứng tỏ con địa chi đó là chuột, tôi lấy dương chúc chuột để làm cái gì!" Tả Đăng Phong lại ném một khối đá xanh, khối đá không thể vượt qua màn chắn bên dưới, mà lăn xuống cái hố bên cạnh.
"Cậu chắc chắn?" Ngọc Phất nhíu mày.
Tả Đăng Phong sầm mặt gật đầu, hắn từng bố trí kiểu trận p háp này ở Thanh Thủy quan, miếng gỗ có dính máu của hắn và Thập Tam được hắn đặt cạnh quan tài Vu Tâm Ngữ, miếng gỗ đó có tương thông khí tức với hắn và Thập Tam, nên trận pháp ở Thanh Thủy quan không có hiệu quả đối với họ, tình huống ở đây cũng vậy, con chuột chính là trận nhãn bị vây trong trận pháp, bản thân không di chuyển được, nhưng con rắn có khí tức tương thông với nó, nên con chuột có thể lợi dụng canh giờ thuộc về nó làm cho uy lực trận pháp yếu đi, để con rắn có thể mang đồ ăn vào.
"Làm sao bây giờ?" Ngọc Phất hỏi.
"Đến phía tây tìm thủy thuần âm trư." Tả Đăng Phong vác thùng gỗ lên, chuyện kỳ dị ở đây không còn liên quan tới hắn.
"Không phải lên hướng bắc tìm sao?" Ngọc Phất cũng vác đệm chăn lên.
"Theo sách sử ghi lại, Bộc Quốc và Mâu Quốc không phải ở thượng nguồn sông nào cả, không cần đi hướng bắc." Tả Đăng Phong đáp.
Hai người thống nhất, Thiết Hài đương nhiên không ý kiến gì, cõng thùng gỗ đi theo.
Ba người đi một lèo, vượt qua sông, lòng sông không hẹp, bình thường ba người khó có thể qua sông, nhưng bây giờ đã có trận pháp này, thuận tiện cho ba người đạp chân mượn lực.
Ba người nhún chân vọt lên, tu vi Ngọc Phất kém nhất, là người đầu tiên rơi xuống đạp chân vào màn chắn mượn lực, Thiết Hài xuống thứ hai, hiếu kỳ đạp đạp lên màn chắn mấy cái rồi mới chịu đi, trong ba người Tả Đăng Phong tu vi cao nhất, hắn là người cuối cùng đạp lên màn chắn mượn lực, nhưng kỳ quái là hắn không bình an vượt qua như Ngọc Phất và Thiết Hài, mà bị xuyên qua màn chắn, rơi thẳng vào trong.
Tả Đăng Phong kinh hãi, vội vã ngẩng lên, kịp thấy Thập Tam vừa bay tới, đang ở giữa không trung ngay phía trên màn chắn, Tả Đăng Phong không kịp xem xét tình huống chung quanh, vội vàng nhún chân vọt lên lao ra khỏi màn chắn ôm lấy Thập Tam.
"Tôi có thể xuống dưới." Tả Đăng Phong ôm Thập Tam trên không trung, tạm thời định trụ thân hình.
Ngọc Phất và Thiết Hài nghe tiếng lập tức quay trở lại, đến bên cạnh Tả Đăng Phong.
"Tôi có thể tự do ra vào trận pháp này." Tả Đăng Phong nói với hai người.
"Sao hai chúng tôi không thể?" Thiết Hài tò mò, họ chỉ bị ướt nửa ống quần, còn Tả Đăng Phong cả người ướt sũng, kẻ ngu nhìn cũng biết là hồi nãy hắn đã thật sự bị té xuống.
"Không biết nữa, tôi đi xuống xem một chút." Tả Đăng Phong đưa Thập Tam cho Thiết Hài, cởi áo choàng đưa Ngọc Phất, nếu là khó khăn thì hắn chắn chắn không xuống, nhưng bây giờ dễ dàng thế này, ngu gì không làm.
"Cẩn thận." Ngọc Phất dặn.
"Không sao, con rắn kia trên đất bằng chẳng là cái gì." Tả Đăng Phong vận linh khí rơi xuống, nhưng tình huống quỷ dị lại xuất hiện, lần này hắn không xuyên qua được màn chắn, mà đứng bên trên nó.
"Đưa áo choàng cho tôi." Tả Đăng Phong lại vọt lên, cầm lấy áo choàng trong tay Ngọc Phất.
Ngọc Phất và Thiết Hài lăng không cũng đã hết lực, phải hạ xuống, cùng nhìn cái áo choàng.
Ba người cực kỳ nghi hoặc, nhất là Tả Đăng Phong, hắn biết cái áo choàng này của mình chỉ là áo choàng bình thường, mình coi trọng chỉ vì nó là vật kỷ niệm, chứ bản thân nó không hề có chỗ nào đặc biệt.
Nếu cái áo choàng không có vấn đề, thì chỉ có thể là món đồ nào đó trong áo có liên quan tới trận pháp, nghĩ vậy, Tả Đăng Phong vội mò lôi tấm thẻ miễn tử kim bài từng lấy được trong động của mãng xà ra xem.
Thử thò tay xuống, vấn đề quả nhiên nằm ở tấm thẻ bài.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |