← Ch.168 | Ch.170 → |
Chương 169: Con chuột vô sỉ
"Sao có thể như vậy?" Ngọc Phất nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
"Trận pháp này hẳn là do Khương Tử Nha bài trí, nhưng sau này bị người khác mở ra, xây dựng miếu thờ bên trong, xây xong lại khôi phục nguyên dạng trận pháp, nên trận pháp mới có trận phù, cái miễn tử kim bài này chính là trận phù do người kiến tạo miếu thờ lưu lại." Tả Đăng Phong giải thích.
"Cẩn thận." Ngọc Phất gật đầu.
"Hai người sang bờ tây chờ tôi." Tả Đăng Phong vận linh khí tiến vào trong trận.
Rơi xuống đất, Tả Đăng Phong lao thẳng về phía tòa miếu, nhún nhảy ba cái đã tới nơi, miếu thờ không có cửa, đại điện bên trong nhìn là thấy hết, đại điện xây theo hướng Bắc xuống nam, toàn bộ đều làm bằng đá xanh, ngay giữa đại điện có một vách tường bằng vàng rất to, cao đến trần, ngăn hẳn phần phía bắc của điện, từ giữa bức tường chếch xuống phía nam có một cái lỗ nhỏ hình tròn, một cái xích màu vàng xuyên qua cái lỗ, cái xích dài hơn một trượng, cuối xích cột chặt một con vật nhỏ màu lam, con vật này chỉ dài hơn một xích, mắt to láo liên, hai má phùng lên, con mắt màu hồng, bốn ngón màu trắng, giữa các ngón có màng, giống như chuột.
Tình hình của nó khác với Thập Tam, Thập Tam năm đó mấy ngàn năm không ăn uống, mà nó mỗi năm đều được ăn, nên không bị gầy ốm chút nào. Nó đang không nhanh không chậm ăn thịt con nai, quanh chỗ của nó, trừ xương thú thì chẳng còn gì khác.
Tả Đăng Phong còn đang ngắm nghía con chuột, con rắn đã nhìn thấy hắn, vọt tới cắn Tả Đăng Phong.
"Qua một bên chơi!" Tả Đăng Phong dồn khí vào chân phải, đá con rắn văng ra mấy trượng.
Con chuột lam nghe tiếng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Tả Đăng Phong, hai quả nhãn hồng trừng lênTả Đăng Phong hiếu kỳ nhìn nó chằm chằm, vừa nhìn vừa để ý con rắn lại tấn công.
Nhưng con rắn không nhào tới nữa, mà nằm xuống tại chỗ, con chuột lại có một động tác lạ lùng, khóe miệng vểnh lên, mũi nhăn nhăn, mắt híp lại, như đang cười.
Cười là đặc trưng của con người, chỉ có những con vật cực kỳ cá biệt mới có thể bắt chước hành động ấy, nhưng con chuột này lại cười cực kỳ thành thạo, hai cái răng cửa trắng nhởn lộ hẳn ra ngoài, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
"Thầm thì." Con chuột thấy Tả Đăng Phong không có ác ý, lại cười với hắn, còn phát ra tiếng kêu.
"Ai nha, thú vị." Tả Đăng Phong nhịn không được bật cười ra tiếng, Con chuột này thật đáng yêu, tuy nụ cười có vẻ lấy lòng, nhưng rõ ràng là cười, khiến hắn thấy vui vẻ.
Con chuột thấy Tả Đăng Phong bật cười, cười càng khí thế, bắt đầu xoay quanh Tả Đăng Phong, vừa đi vừa kêu lên.
"Tao cứu mày ra nhé?" Tả Đăng Phong nói với Con chuột, dù là người hay thú đều thích người khác đối tốt với mình, Con chuột này hiểu được đạo lý ‘không đánh người cười với mình’, không ngừng cười lấy lòng Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong dù biết nó có ý đồ, nhưng vẫn không nhịn được yêu thích nó.
"Cô cô cô cô." Con chuột nghe hiểu được tiếng người, tiếng cười càng vui sướng.
Tuy Con chuột cười rõ là nịnh nọt, nhưng Tả Đăng Phong không ghét nó, nó bị nhốt đã quá lâu, nhìn thấy người giống như thấy được cứu tinh, nó mới nịnh nọt thế này, mục đích đương nhiên là hi vọng Tả Đăng Phong ra tay cứu nó, thực ra mà nói, nó rất đáng thương.
"Bảo nó ở yên đó, không được vọng động, tao sẽ cứu mày ra." Tả Đăng Phong nói với Con chuột, địa chi có thể trao đổi tâm linh với độc vật do mình diễn sinh, điều này Tả Đăng Phong biết rất rõ.
Con chuột gật đầu.
Tả Đăng Phong bước nhanh tới đánh giá Con chuột, Con chuột thấy Tả Đăng Phong đến gần, hơi khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại càng thêm ra sức cười lấy lòng. Tả Đăng Phong nhìn thấy hai cái răng cửa dễ thương của nó lại lần nữa nhịn không được bật cười, con vật này mà thoát ra, Thiết Hài thấy nó nhất định sẽ rất thích.
Tả Đăng Phong quan sát một lát, nhấc nó lên, con rắn đang nằm lộ vẻ giận dữ, đứng thẳng lên, Tả Đăng Phong không để nó vào mắt, mười hai độc vật do địa chi diễn sinh cực kỳ nguy hiểm đối với người thường, nhưng đối với người tu đạo độ quá Thiên kiếp thì không khó đối phó, ít nhất là với Tả Đăng Phong.
Con chuột này không quá mười cân, nhẹ hơn Thập Tam nhiều, bị nhấc lên thì co mình lại, như thỏ vậy, đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhìn thấy nó không có đuôi, không phải bị người xây miếu cắt mất, mà là trời sinh không có, còn nữa nó là chuột đực, nhưng đối với nó đực hay cái cũng chẳng khác gì, vì nó không thể sinh con, không có nhu cầu về chuyện kia.
Tả Đăng Phong căn bản vốn tưởng vào nơi nguy hiểm không ngờ lại gặp con chuột này, con chuột thấy cười nịnh thu được kết quả tốt, nên lại càng thêm phát huy, Tả Đăng Phong lại bật cười, Thập Tam tuy nhiều khi rất vô lại, nhưng vẫn thua con chuột này, nó chẳng những vô lại, mà còn trở nên vô sỉ, nó hoàn toàn chẳng có tự tôn, không giữ thể diện, nếu Tả Đăng Phong là vua chắc chắn nó sẽ là nịnh thần, nhưng nó nhìn dễ coi hơn Hòa Thân, nhất là hai cái răng cửa to kia.
Dù nó rất cố gắng, nhưng Tả Đăng Phong vẫn biết nó hoàn toàn không phải con vật tốt. Nó giả ngu nịnh nọt, mục đích chỉ là muốn được cứu ra, thoát rồi không chừng sẽ cắn ngược lại một cái, cần phải đề phòng con vật nhỏ này.
Trên cổ Con chuột có vòng cổ, Tả Đăng Phong cầm lấy hạng quyển, thấy trên đó khắc "Nhất Dương Thủy Mâu", cho thấy nó là địa chi năm đó Mâu Quốc có được.
Buông con chuột ra, Tả Đăng Phong nắm lấy sợi xích vàng, nhận ra nó không phải bằng vàng, mà bằng một loại nham thạch lạ lùng làm ra. Trong Ngũ Hành thổ khắc thủy, sợi xích màu vàng này chính là để khắc chế thủy tính của Con chuột, hơn nữa trong Ngũ Hành thủy là màu lam, nói rõ Con chuột này màu lam chứng tỏ tự thân vốn có thủy tính.
Tuy xích làm bằng đá, nhưng chắc chắn dị thường, trên khóa cài hiện đầy vết cào và vết răng, chứng tỏ Con chuột và con rắn đều đã từng cố gắng cắn đứt nó mà không thành công.
Ngũ Hành tương ứng, bất kể là Kim Mộc Thủy Hỏa hay Thổ, đều không chịu được nóng lạnh đột ngột, vì lạnh và nóng thuộc về phạm trù âm dương, siêu việt Ngũ Hành, nên sợi xích hoàn toàn có thể dùng Huyền Âm chân khí chấn đứt, nhưng Tả Đăng Phong không vội, hắn xoay người đánh giá bức tường vàng ở giữa miếu thờ.
Trên tường có chữ viết, là loại chữ khải. Loại chữ này xuất hiện, trên cơ bản có thể xác định bức tường này có niên đại vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, văn tự trên tường khoảng hơn một ngàn chữ, ghi lại một đoạn lịch sử ít ai biết.
Đoạn lịch sử phát sinh một ngàn ba trăm năm trước, khi đó tại khu vực này xuất hiện bốn bộ lạc lớn Hứa, Lữ, Thân, Tề. Trong đó ba bộ lạc Hứa, Lữ, Thân đi theo Hộ quốc chân nhân của Bắc Chu chinh phạt Bắc Tề, sau khi Hộ quốc chân nhân đắc đạo phi thăng, ba bộ lạc được thưởng rất nhiều, ngoài vô số vàng, mỗi người còn được một tấm miễn tử kim bài, tộc trưởng ba tộc đều được phá cách tấn phong công chúa vương hầu, sau khi trở về cố thổ, hai tộc Thân, Lữ liên thủ diệt bộc tộc duy nhất không tham dự chiến tranh, Thân tộc công thành xong thì triệt binh, đất của Tề tộc do Lữ tộc tiếp quản.
Nhìn đến đây, Tả Đăng Phong ngạc nhiên, thời cổ đại có một đặc điểm, sách sử đều ghi chép theo sự thật, nhưng bức tường vàng này lại có chút thái quá, trong đó ghi về "Tam phục Phi Tuyết" của Thân tộc và Lữ tộc "Dời đất vạn trượng" rõ ràng là có phóng đại.
Dựa theo ghi chép ở đây, khu vực này là ranh giới của Tề tộc lúc trước, sau khi Lữ tộc chiếm lĩnh nhận thấy nơi này phong thuỷ tuyệt hảo, bèn thi triển thuật dời núi lấp biển, muốn cải tạo nơi này làm lăng tẩm cho vương hầu của tộc, trong quá trình cải tạo, thấy dưới nước có "Tiên cảnh" và con "Thần vật bất tử", nên càng thêm vững tin chôn ở nơi này sẽ được Trường Sinh, nhất là còn được cao nhân chỉ điểm nên kiến tạo lăng tẩm ở đây, để an trí hậu duệ của quý tộc đã được phong miễn tử kim bài trong tộc và thần vật bất tử.
Xem hết văn tự trên vách tường, Tả Đăng Phong nhíu mày trầm tư, khu vực này ba ngàn năm trước là lãnh thổ Mâu Quốc, nhưng một ngàn bảy trăm năm sau ở đây lại xuất hiện một đám người khác, hai lần văn minh cùng xuất hiện một nơi, làm cho manh mối bị vỡ thành mảnh nhỏ, hành động của người đời sau đã làm mất dấu chân của tổ tiên, làm hắn không thể biết những người đời sau này có phải hậu duệ của Mâu Quốc hay không, điều duy nhất hắn có thể xác định đúng là trận pháp nơi đây lúc trước đúng là do Khương Tử Nha bố trí, sau này bị người cải tạo lợi dụng, ba ngàn năm tuế nguyệt, xuất hiện loại tình huống này không phải ngẫu nhiên.
Trên vách tường viết tên chín người, đều mang họ Lữ, những người này trước khi gặp phải đại nạn, đã được tộc nhân tách nước sông, cầm miễn tử kim bài đi vào trong miếu, bên trái tường có mười cái lỗ bẹp, gắn miễn tử kim bài vào đó là mở được tường đi vào lăng tẩm, nhưng Tả Đăng Phong không gắn miễn tử kim bài vào, vì đây là trận phù của trận pháp, hắn còn phải giữ lại để xuất trận, vạn nhất bỏ vào không chừng sẽ để mạng ở đây luôn.
"Bảo nó đi ra ngoài trước." Một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, chỉ vào con rắn, nói với con chuột.
"Thầm thì." Con chuột lại nhe răng, làm ra vẻ mặt sợ hãi, vì nó không biết Tả Đăng Phong muốn làm gì.
"Bảo nó ra ngoài, tao mang mày rời khỏi đây." Tả Đăng Phong nói, hắn không quản con rắn này cưỡng gian bao nhiêu phụ nữ, hắn chỉ biết bao nhiêu năm vẫn như một ngày, con rắn này luôn đều đặn cho địa chi ăn.
Con chuột không có động tác nào, nhưng con rắn đã đứng dậy, nhanh chóng vọt qua màng chắn, chạy lên bờ sông.
Tả Đăng Phong vung Huyền Âm chân khí, đập tan sợi xích đã bị đóng băng giòn tan, chộp lấy cổ con chuột, chạy trở lên, rời khỏi trận pháp.
Con chuột là trận nhãn, mắt trận rời khỏi trận, trận pháp lập tức bị phá, ầm ầm nổ vang, màng chắn biến mất, nước sông tuôn vào.
Ngọc Phất và Thiết Hài đang chờ trên bờ nhìn thấy con rắn, rồi thấy Tả Đăng Phong xuất hiện, lập tức xông tới.
"Cậu cầm cái gì?" Ngọc Phất và Thiết Hài trăm miệng một lời.
"Cái này thú vị lắm, Minh Tịnh Đại Sư, tặng cho ông."
← Ch. 168 | Ch. 170 → |