← Ch.169 | Ch.171 → |
Chương 170: Bí pháp trú nhan
"Cái gì thế?" Thiết Hài lập tức nhìn chằm chằm, nhận lấy con chuột trong tay Tả Đăng Phong hiếu kỳ đánh giá, con chuột vẫn không biết xấu hổ, lại cười với lão.
"Một trong mười hai địa chi, dương thử, thú vị không?" Tả Đăng Phong cười.
"Còn biết nói nữa, Tả chân nhân, cảm ơn cậu nha." Thiết Hài khoái chí khoa tay múa chân, Con chuột không to, lông màu lam, mắt hồng, bốn bàn chân nhỏ trắng muốt, hai cái răng cửa trắng to, tuy không đáng yêu bằng con khỉ cửu dương của Ngọc Phất, nhưng nhìn lại rất vui mắt.
"Thì ra Con chuột trông như thế này." Ngọc Phất cười đi qua giúp Tả Đăng Phong mặc đạo bào, có một số động vật trời sinh để làm đồ chơi, ai thấy cũng thích.
"Trong mười hai địa chi nhỏ nhất là con khỉ kia của chị, con chuột này chỉ có cái đầu là nhỏ, còn những cái khác đều to." Tả Đăng Phong nhận đạo bào, nhanh tay mặc vào.
"Dễ thương quá, dễ thương quá, A Di Đà Phật, đa tạ, ha ha." Thiết Hài cười lớn chạy đến chỗ thùng gỗ của Tả Đăng Phong tìm lương khô cho Con chuột ăn.
"Tình huống dưới đó thế nào?" Ngọc Phất hỏi.
"Đây là chỗ giam con chuột, trận pháp quả thực do Khương Tử Nha bài trí, một ngàn ba trăm năm trước, trận pháp bị hậu nhân vô tình nhìn thấy, phá giải, kiến tạo miếu thờ, nửa gian trước của miếu thờ là để giam con chuột này, phần sau là lăng tẩm, Tự Miếu xây xong, trận pháp lại được dựng lại nguyên dạng." Tả Đăng Phong giản lược nói, tuy Con chuột thuộc về dương tính, nhưng bắt được Con chuột cũng khiến tâm tình của hắn rất tốt, một là có thể đưa cho Thiết Hài làm đồ chơi, để lão khỏi chú ý tới Thập Tam, hai là vật này là thứ Đằng Khi phải tìm, giờ tóm được, Đằng Khi đừng hòng mà có.
"Loại người nào lại có thể xây miếu thờ lớn như vậy dưới nước?" Ngọc Phất truy vấn.
"Một dân tộc thiểu số từng đi theo Bắc Chu chinh chiến thiên hạ, Lữ tộc, tộc này tộc có pháp thuật dời núi chuyển sông, năm đó tám bộ lạc đi theo Khương Tử Nha đông chinh đều có năng lực đặc thù, nên tôi đoán Lữ tộc này có khả năng là hậu duệ của Mâu Quốc ba ngàn năm trước." Tả Đăng Phong nói một hơi, thôi diễn chân tướng cần phải có manh mối, nhiều ít không quan trọng, quan trọng là không làm sai lệch chân tướng, xem manh mối có thể giúp nhau tìm bằng chứng hay không, trước mắt không đủ manh mối xác định chắc chắn Lữ tộc là hậu duệ Mâu Quốc, nên Tả Đăng Phong chỉ có thể suy đoán, chứ không thể đảm bảo.
"Có lẽ vậy, còn thủy đạo thì sao?"
" Năm đó Lữ tộc ở đây xây miếu thờ lăng tẩm, đương nhiên biết Kim Sa giang có rất nhiều cát, nên lợi dụng cát này để che dấu miếu thờ, họ mở thủy đạo có hai mục đích, một là lúc họ cần hạ táng vong nhân, phải mở thủy đạo cuốn đi bùn cát, mới thuận tiện hạ táng, hai là muốn cắt ngang dòng sông, thu hoạch hoàng kim." Tả Đăng Phong đáp, bức tường bằng vàng trong miếu thờ nặng phải cả ngàn cân, Tùy triều tuy hào phóng cũng không ban nhiều hoàng kim đến vậy, nên đương nhiên là do họ đãi vàng từ trên sông.
"Tôi hiểu rồi, năm dặm này bình thường tích súc một lượng nước sông nhất định, nếu mở thủy đạo, nước sông tích súc sẽ chảy vào trong đó, cuốn theo bùn cát, chờ nó rút hết, nước từ thượng nguồn chảy xuống tới đây sẽ chậm lại, nước sông dừng một chút, bùn cát lại đọng xuống, chỉ ba ngày sau là đủ làm nghẽn thủy đạo." Ngọc Phất bừng tỉnh.
"Phải. Năm đó người mở đào khu vực này đã tính toán cặn kẽ, khu vực này phải là năm dặm không to hơn cũng không nhỏ hơn, nếu phạm vi quá lớn, nước sông tích súc không đủ sức cuốn hết bùn cát đi, nếu phạm vi qua nhỏ, bùn cát lại không đủ tích tụ để làm nghẽn thủy đạo." Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, "Con rắn đào móc suốt cho tới trưa mới đả thông được thủy đạo, chứng tỏ nó sâu, dù nó có lợi hại cũng không thể phá thạch Khai Sơn, nên chỉ có thể đào móc bùn cát, nói cách khác thứ làm bế tắc thông đạo chỉ là bùn cát, chứ không phải bất kỳ thứ gì khác."
"Ừ, cậu định xử lý con thằn lằn kia thế nào?" Ngọc Phất hỏi.
"Nó dù háo sắc, nhưng trung nghĩa, tôi không định giết nó, tí nữa tôi chỉ bức lấy nội đan con chuột thôi, không còn nội đan, nó sẽ không đi theo nữa." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp. Súc sinh không có tri thức, dù có phạm sai cũng có thể được tha thứ, Tả Đăng Phong hà khắc đối với con người, nhưng nhân từ đối với động vật nhân từ, đánh kẻ thông minh, khoan dung kẻ ngốc.
"Nghe lời cậu." Ngọc Phất cười.
"Ở dưới đó tôi còn thấy hai thứ." Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua Thiết Hài, con chuột vừa cười với lão, vừa dò xét xung quanh tìm cơ hội chạy trốn, Thiết Hài cũng nhìn ra ý đồ của nó, nên luôn nắm chặt lấy nó không buông tay, Thập Tam ngồi xổm bên cạnh Tả Đăng Phong lạnh lùng, vô cùng khinh thường con chuột, trong mắt nó chỉ có Tả Đăng Phong, chưa bao giờ coi Thiết Hài là chủ nhân.
"Thấy gì?" Ngọc Phất hỏi.
"Mấy hôm trước, chị từng nói trước đời Tùy, Xiển Giáo, Đạo giáo, Tiệt Giáo cùng tồn tại, sau khi nhà Tùy thành lập tam giáo thu lại phạm vi, phần lớn điển tịch tu đạo biến mất, chị biết vì sao không? " Tả Đăng Phong dở mồi nhử.
"Sao nào?" Ngọc Phất cười, cô biết làm như thế nào mới là một người nghe hợp cách.
"Trong miếu thờ dưới đó có một bức tường, trên tường khắc chữ, trong đó viết, trước đời Tùy là thời Bắc Chu, Bắc Chu năm đó có một vị hộ quốc chân nhân, người này trước khi kim thân phi thăng đã diệt sát gần hết môn phái tam giáo, tiêu hủy điển tịch tu đạo, nên từ đó về sau tu đạo phi thăng đã khó càng thêm khó." Tả Đăng Phong nói.
"Người đó tên là gì?" Ngọc Phất nhíu mày.
"Không biết, trên đó không nói." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Sao ông ta phải làm như vậy." Ngọc Phất hỏi.
"Không biết, trên đó không nói." Tả Đăng Phong lại lắc đầu.
"Còn cái còn lại là cái gì?" Ngọc Phất hỏi.
"Năm đó khu vực này được gọi là man hoang, ở đây có bốn chủng tộc, trong đó ba chủng tộc từng ra ngoài trợ giúp vị hộ quốc chân nhân kia chinh chiến thiên hạ, công thành chiến thắng, tộc trưởng tam tộc tham gia phân biệt được phong làm công chúa và vương hầu, trong đó một vị nữ tộc trưởng và vị hộ quốc chân nhân kia có quan hệ cá nhân rất thân, trước khi hộ quốc chân nhân kia phi thăng đã để lại cho bà ta một bộ pháp thuật trú nhan rất thích hợp cho phái nữ tập luyện." Tả Đăng Phong trầm ngâm thật lâu mới nói.
Kỳ thật hắn đang nói xạo, vị chân nhân kia trước khi phi thăng không lưu lại pháp thuật gì cả, chữ viết trên tường do hậu nhân Lữ tộc ghi lại, câu văn mang theo ý bất mãn. Năm đó ba tộc cùng xuất lực, nhưng chỉ có nữ tộc trưởng được phong làm nhất đẳng công chúa, hai tộc trưởng còn lại đều chỉ được tam đẳng vương hầu, ý ở ngoài lời là nữ tộc trưởng kia và hộ quốc chân nhân có quan hệ cá nhân, nhưng Tả Đăng Phong lại dùng cái ý đó để nói dối, đưa Âm dương Sinh Tử Quyết truyền cho Ngọc Phất. Vốn hắn định để đến lúc cuối cùng mới lưu cho cô, nhưng hắn thấy quá trình đi tìm địa chi nguy hiểm chỗ nào cũng có, vạn nhất mình gặp bất trắc, Âm dương Sinh Tử Quyết bị thất truyền là việc nhỏ, mắc nợ tình nghĩa Ngọc Phất không thể báo đáp mới là chuyện lớn, nên hắn quyết định truyền luôn bây giờ, nhưng không nói thật với cô.
Ngọc Phất không chút vui mừng, nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong.
"Biết vì sao tôi ở dưới đó lâu vậy không, chính là để thuộc lòng nhớ kỹ." Tả Đăng Phong chỉ vào đầu mình, Ngọc Phất tuy không lộ ra vui mừng, nhưng nét mặt ngưng trọng chứng tỏ trong lòng cô khẩn trương, thích đẹp là bản tính của phụ nữ, Ngọc Phất tuy là Huyền Môn Thái Đẩu, nhưng cô cũng là phụ nữ, đã là phụ nữ, ai lại không chú trọng dung mạo.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phất không nói gì, có đôi khi nói chuyện là dư thừa, hai người ăn ý thì không cần dùng tới ngôn ngữ. Tả Đăng Phong cười khổ trong lòng, hắn không muốn nói xạo lừa Ngọc Phất, vì hắn biết nói dối thiện ý cũng là lừa gạt, nhưng hắn không còn cách nào, Ngọc Phất không phải người ngu, phải có lý do hợp tình hợp lý thì cô mới không sinh nghi, nếu cô biết Tả Đăng Phong muốn đem Âm dương Sinh Tử Quyết truyền thụ cho cô, chắc chắn cô sẽ không tiếp nhận, vì bất kể là lý do gì, truyền thụ đạo thuật là chỉ dành cho đồ đệ, nếu không thì chỉ còn một nguyên nhân, là chuẩn bị cho hậu sự.
"Tổng cộng bao nhiêu chữ, sao cậu nhớ nhanh như vậy?" một hồi sau, Ngọc Phất lên tiếng trước.
Tả Đăng Phong hít sâu một hơi, Ngọc Phất nhạy cảm hơn hắn tưởng, nếu không cẩn thận cô sẽ lại sinh nghi.
"Bảy tám trăm chữ." Tả Đăng Phong suy nghĩ cực nhanh. Trên thực tế, Âm dương Sinh Tử Quyết có hai ngàn chữ, Tả Đăng Phong nhanh chóng loại bỏ bớt những nội dung cô không cần tu luyện nội dung, chỉ nói số lượng còn lại.
"Nha." Ngọc Phất gật đầu.
Tả Đăng Phong cố ý lộ vẻ thất vọng, phải làm cho dáng vẻ tương xứng với lời nói dối, một người vất vả nhớ kỹ gần cả ngàn chữ một pháp thuật hữu ích mà không được đối phương tích cực đáp lại, nói lời cảm tạ thì đương nhiên phải nên thất vọng.
"Không phải cậu đang đợi tôi cảm ơn đấy chứ?" Ngọc Phất kiều mỵ bĩu môi.
Tả Đăng Phong nhếch miệng cười, hắn biết Ngọc Phất không nghi ngờ nữa, hắn biết Ngọc Phất là người thông minh, nhưng hắn cũng là người thông minh.
Người thực sự thông minh không nghĩ mình thông minh, đó là tự đại, càng không nghĩ mình ngu xuẩn, đó là tự ti, người thông minh là biết mình thông minh, không xem người khác là người ngốc.
"Đừng cho nữa, con chuột này cái gì cũng ăn, đừng làm lãng phí đồ ăn của tôi." Tả Đăng Phong la to với Thiết Hài.
"Nó chỉ biết kêu cô cô." Thiết Hài quay đầu lại.
"Ông có thể từ từ dạy nó gọi đại gia." Tả Đăng Phong cười, nó là con chuột, biết nói mới là lạ.
Ngọc Phất mỉm cười, Tả Đăng Phong lúc vui vẻ rất thích đùa giỡn.
"Đúng rồi, để tôi đặt cho nó cái tên trước đã." Thiết Hài vuốt ve Con chuột, lão rất thích nó, bây giờ có đưa con khỉ cho lão, lão cũng không muốn.
"Gọi là Lam đi." Tả Đăng Phong nói.
"Quá khó nghe." Thiết Hài bĩu môi.
"Gấm mao thử." Ngọc Phất xen vào.
"Nó đâu phải Bạch Ngọc Đường." Thiết Hài lại bĩu môi.
"Trong mười hai cầm tinh, con chuột đứng đầu, ông gọi nó là lão đại đi." Tả Đăng Phong cười xấu xa.
"Tên rất hay." Thiết Hài giơ ngón tay cái với Tả Đăng Phong, lão không biết Tả Đăng Phong đang đùa bỡn lão, lại tưởng Tả Đăng Phong nghĩ được cho con chuột một cái tên đầy uy vũ.
"Cậu xấu quá, coi chừng bị Thiên Khiển." Ngọc Phất cằn nhằn Tả Đăng Phong, lão đại của Phật gia là Thích Già Ma Ni, sao có thể là một con chuột.
"Đại sư, lão đại của ông là ai?" Tả Đăng Phong cười ha hả hỏi Thiết Hài.
Thiết Hài không chút do dự chỉ vào con chuột lông lam, "Nó!"
← Ch. 169 | Ch. 171 → |