← Ch.193 | Ch.195 → |
Chương 194: Lột da nó
Trận pháp có thể ngăn cách một loại khu vực, người tu đạo dùng linh khí bản thân bố trí lá chắn cũng có thể tạo ra hiệu quả giống nhau, điểm phân biệt là khi đánh vào lá chắn linh khí bị bắn ngược lại với mức độ tương đương khi tấn công vào, nên, đám mây ở khu vực này chính là bị chủ nhân Thập Tam lập nên lá chắn.
"Khó giải quyết." Ngọc Phất lộ vẻ khó xử, cô là người trong Đạo Môn, đương nhiên biết lá chắn linh khí khác với trận pháp, lá chắn linh khí chỉ có thể cưỡng chế công phá, không thể làm tiểu xảo, mà tu vi hai người rõ ràng không phải là đối thủ chủ nhân Thập Tam.
" Tăng nhân A Để tự chắc chắn đã vượt qua, họ vượt qua bằng cách nào? " Tả Đăng Phong nhíu mày, Tạp Ngõa Bác Cách phong được tăng nhân tôn sùng là thần sơn, xây miếu Tế Tự, A Để tự tăng nhân triệu hoán Thiên Long hộ thân, những điểm này đều chứng tỏ họ khẳng định đã từng đi qua.
"Có liên quan gì tới canh giờ và hiện tượng tự nhiên hay không? " Ngọc Phất vươn tay chỉnh búi tóc, lá chắn linh khí của người tu đạo tuy bản thân không có lỗ thủng, nhưng lại có khả năng bị hiện tượng tự nhiên và canh giờ ảnh hưởng.
"Có thể, trước giờ tôi vẫn để quên một chuyện, nếu đám tăng chúng xem tòa Tuyết Sơn này tôn sùng là thần sơn, thì lẽ ra không nên để cho chúng ta vào, họ biết chúng ta có đạo pháp mà còn dám cho chúng ta vào núi chứng tỏ họ không sợ chúng ta leo lên núi, hoặc là nói họ căn bản không nghĩ chúng ta có thể lên được đến đỉnh núi." Tả Đăng Phong nói.
"Làm sao bây giờ?" Ngọc Phất hỏi.
"Để tôi suy nghĩ." Tả Đăng Phong đáp, hắn cần xem xét lại hết các manh mối, rồi mới quyết định.
Theo manh mối hiện có, Tạp Ngõa Bác Cách phong nhất định là từng bị tăng nhân A Để tự leo lên, nhưng không biết là khi đó họ ngẫu nhiên lên được bằng cách khác, hay đã nắm giữ được bí quyết để vượt qua lá chắn bất kỳ lúc nào, nhưng theo lời người què, chưa từng có ai leo lên Tạp Ngõa Bác Cách phong, như vậy chắc là tiền bối A Để tự đã ngẫu nhiên lên đây nhiều năm trước, chứ tăng nhân hiện giờ không có cách đi qua lá chắn linh khí.
Chắc là vì vậy, họ mới dám để cho hai người vào núi, Tạp Ngõa Bác Cách Tuyết Sơn không phong bế, bình thường dưới sự bảo vệ họ, thường xuyên có người đến đây tìm tiên tìm hiểu đạo và đào tuyết sâm, tăng nhân trong chùa không sợ họ qua được lá chắn linh khí, chứng tỏ trong quan điểm tăng nhân A Để tự, không ai có thể lên được đỉnh Tạp Ngõa Bác Cách Tuyết Sơn.
"Những tăng nhân cho chúng ta vào, không phải vì họ biết cách đi qua lá chắn." Tả Đăng Phong nói lại kết quả phân tích mình cho Ngọc Phất.
"Ý cậu ta chúng ta vẫn còn cơ hội." Ngọc Phất đổi tay trái leo lên băng bích.
"Ừ. Họ không phải không sợ, mà là họ nghĩ không ai có thể lên được đỉnh tuyết sơn, nhưng tiền bối trong chùa xác thực đã từng đi lên qua, nếu họ có thể đi qua, thì chúng ta cũng có thể, tôi chỉ lo manh mối đã bị họ phá mất." Tả Đăng Phong nói.
"Tăng nhân không phải thổ phỉ, họ không làm xáo trộn đồ người khác, Thiết Hài là một ví dụ tốt nhất." Ngọc Phất đáp.
"Tôi đi xác định phạm vi lá chắn linh khí, chị ở đây chờ tôi, Thập Tam giao cho chị." Tả Đăng Phong nói, Thập Tam không đợi Ngọc Phất kịp phản ứng nhảy lên vai cô, nó không hề có vẻ khẩn trương, đây là khí độ đặc biệt của nó, như một hoàng tộc biếng nhác, tuy không còn uy phong, nhưng không hề mất đi khí thế.
"Cẩn thận." Ngọc Phất gật đầu.
Tả Đăng Phong xông tới chỗ lá chắn linh khí vô hình, căn cứ mức độ phản chấn để xác định phạm vi lá chắn.
"Mười trượng, tôi đi chung quanh nhìn một chút." Tả Đăng Phong lướt ngang sang hướng tây, tìm giữa không trung là chuyện rất nguy hiểm, Tuyết Sơn dốc đứng, không chỗ đặt chân, chỉ có thể dựa vào cánh tay cắm vào băng bích mượn lực.
Mé tây không có gì dị thường, mé nam cũng không có, nhưng lớp băng ở mé nam lại có dấu hiệu tan chảy, Tả Đăng Phong run sợ trong lòng, nếu tuột tay không đến mức ngã chết, nhưng phải leo lại lần nữa, đến sườn đông, Tả Đăng Phong có phát hiện, nhưng chỉ là thấy tuyết sâm, mọc trong khe hở của nham thạch, rậm rạp chằng chịt một khoảng, tuy hắn chưa bao giờ thấy tuyết sâm, nhưng hắn biết nhân sâm, cây màu hồng lá xanh này tản ra khí tức mãnh liệt như vậy, Tả Đăng Phong tiện tay nhổ lấy vài cây bỏ vào trong ngực.
"Thế nào?" Trở lại chỗ cũ, Ngọc Phất hỏi.
"Không có gì." Tả Đăng Phong vẫy Thập Tam, nó lại nhảy về vai hắn.
"Vậy bây giờ làm sao?" Ngọc Phất nhíu mày.
"Hồi bé tôi rất thích theo bạn bè ra lạch bắt cá, nếu nước yên tĩnh, rất khó bắt được cá, nhưng nếu quấy đục nước lên, thì bắt rất dễ." Tả Đăng Phong bình thản.
"Ý cậu là đục nước béo cò?" Ngọc Phất chưa hiểu lắm.
"Tôi muốn làm cho núi này rung chuyển, làm cho tuyết lở." Tả Đăng Phong híp mắt, Tạp Ngõa Bác Cách phong toàn bộ bị băng tuyết bao trùm, là một cây băng trụ cực lớn, không thể nào nhìn thấy tình huống bên trong.
"Trên đó có tuyết không? " Ngọc Phất chỉ lên, co sợ nếu tuyết lở, trên đó có tuyết đổ xuống hay không.
"Chắc là không." Tả Đăng Phong lắc đầu, lá chắn chỉ bảo vệ một khu vực phía trên của Tạp Ngõa Bác Cách phong, dù bỏ đi khu đó, cả tuyết sơn cũng vẫn đầy đủ, không thể đột ngột mất đi đỉnh núi.
"Tôi nghĩ chắc được." Ngọc Phất ngẫm nghĩ, gật đầu.
Tả Đăng Phong cắm tay phải vào băng bích, Bao tay Huyền Âm vẫn luôn bảo vệ tới tận khuỷu tay, có nó bảo vệ, cánh tay không sợ bị thương, Ngọc Phất thấy vậy cũng cắm tay vào tầng băng, hai người nhìn nhau, khí tụ đan điền, thi triển thân pháp Thiên Cân Trụy, tăng cường sức nặng thân hình, nhanh chóng rơi xuống, tản ra hai hướng như chữ ‘bát’, đập thẳng vào núi băng.
Tuyết trên Tạp Ngõa Bác Cách phong vốn không ổn định, hai người vừa ra tay, lập tức lớp tuyết bong ra, ầm ầm lở xuống.
Hai người không ngừng trượt, tiếp tục nhào xuống thật nhanh, vừa để tuyết lở bên trên không nhấn chìm, vừa để gây chấn động, tuột hết lớp tuyết trên thân núi xuống, như lột vỏ cây, như tước bỏ da.
Tốc độ hai người rơi xuống cực nhanh, Ngọc Phất đỡ hơn Tả Đăng Phong, kim giáp của cô vốn bằng kim loại cứng, vạch phá băng không chút khó khăn, dù có vướng nham thạch lồi ra cũng dễ dàng bẻ vỡ, trong khi Bao tay Huyền Âm của Tả Đăng Phong vốn mềm mại, phải dồn linh khí vào mới phá được băng và thạch bích, bao tay lại mỏng, không ngăn được hết hơi lạnh bên ngoài, phải vận dương tính linh khí từ đan điền lên để giúp cánh tay giữ ấm.
Cộng thêm Thập Tam ngồi không vững, khi bị xóc nảy rời khỏi bả vai, nhảy lên cưỡi cổ ôm đầu, tuy nó biết điều không thò vuốt ra, nhưng hai chân trước hoàn toàn che khuất mất tầm mắt của Tả Đăng Phong, làm hắn như bị bịt mắt, Đăng Phong không nhìn thấy gì bên ngoài, vội lấy tay gạt chân Thập Tam lên trán, nhưng vùng trán trơn hơn vùng mắt, Thập Tam túm không vững bèn thò vuốt ra, làm Tả Đăng Phong không ngừng kêu khổ.
Một lát sau hai người xuống tới chân núi, tuyết trên đầu ầm ầm rớt xuống, hai người ra hiệu tay với nhau, rồi mạnh ai nấy chạy thục mạng, chưa ai muốn chết.
Ngọc Phất rơi xuống phía bắc núi, Tả Đăng Phong rơi xuống phía tây, hắn chạy về tòa miếu dưới chân núi lấy thùng gỗ, lôi Thập Tam từ trên trán xuống, tay trái ôm thùng gỗ, tay phải ôm Thập Tam cực tốc chạy đi.
Nếu là người bình thường đã chạy còn phải ôm đồm như vậy, lúc này chắc đã sớm bị băng tuyết chôn vùi, nhưng Tả Đăng Phong có thể nhảy cao hơn mười trượng, dù mỗi một lần nhảy lên hắn đều cảm nhận được sau lưng truyền đến luồng khí lồng lộng như vẫn chạy thoát, hắn cũng không lo Ngọc Phất bị nguy hiểm, vì Ngọc Phất chạy sớm hơn hắn, hắn chạy nửa đường còn phải quay lại lấy đồ, bị mất thời gian.
Tuyết lở rất to, tiếng ồn vang dội, tạo ra lực khí lãng cực lớn, Tạp Ngõa Bác Cách phong cao hơn mười dặm, lượng tuyết chồng chất cực kỳ kinh người, nếu chạy chỉ mấy trăm mễ nhất định không đủ, ít nhất phải phải chạy xa hơn mười dặm.
Tả Đăng Phong cắm đầu chạy như điên, thấy bên phải Ngọc Phất cũng đang hốt hoảng chạy trốn, trước thiên tai, con người rất bé nhỏ, nhưng Tả Đăng Phong không vì vậy mà tự ti, trốn được là tốt rồi, người bình thường dưới tình huống tương tự muốn trốn cũng còn không làm được.
Chạy như điên mười dặm, tuyết lở cũng dừng, hai người ngừng bước, kinh hồn lại nhìn sau lưng, tuyết lở gây ra chấn động rất lớn, chấn động lại sinh ra phản ứng dây chuyền, cả ngọn Tạp Ngõa Bác Cách phong như bị lột sạch áo ngoài, lộ ra diện mục thật sự của mình, thân núi bằng nham thạch xám đen, tuy độ lồi lõm khác trước, nhưng chỉnh thể vẫn là một Kim Tự Tháp.
"Chúng ta phải nhanh lên, không thôi đám Lạt Ma đuổi tới gây phiền toái." Ngọc Phất nói, hai người đã gây ra đại họa, nếu chỉ là chôn ngôi miếu thì vẫn còn là chuyện nhỏ, mấu chốt là làm thần sơn của người ta lột da, người ta làm sao bỏ qua được.
"Đừng vội, xa như vậy, họ không phát hiện ra đâu, hơn nữa họ còn đang nội chiến, quản gì tới chúng ta." Tả Đăng Phong buông Thập Tam, vừa buông lỏng tay, Thập Tam lập tức nhảy lên vai hắn.
Tuy ngoài miệng nói không vội, nhưng Tả Đăng Phong lại lăng không chạy trước, hắn không sợ Lạt Ma đến tìm phiền toái, nhưng hắn lo chuyện trong nhà.
Lớp tuyết lở rất xốp, làm ảnh hưởng tới tốc độ của hai người, tuyết xốp làm độ mượn lực có hạn, một lần mượn lực chỉ lướt được hơn mười mễ.
Đi tới chân núi, hai người lập tức tăng tốc, lần này lên núi đã có chỗ đạp chân mượn lực, chỉ trong chốc lát, hai người đã đến dưới tầng mây, nếu là mây bình thường, khí lãng do tuyết lở sinh ra đã sớm làm nó tan biến, chứng tỏ tầng mây này rất không bình thường.
Hai người lại bị chặn, trong lúc hai người chạy khắp chung quanh tìm manh mối, Thập Tam đột nhiên nhảy khỏi vai Tả Đăng Phong, chạy sang sườn đông, Tả Đăng Phong vội đi theo..
← Ch. 193 | Ch. 195 → |