← Ch.194 | Ch.196 → |
Chương 195: Trở lại chỗ ở cũ
"Đi, đi theo Thập Tam." Tả Đăng Phong gọi Ngọc Phất, hắn ở chung với Thập Tam đã lâu, hiểu rõ tính nó, Thập Tam chạy nhanh như vậy, chứng tỏ nó có mục đích rõ ràng.
Ngọc Phất xoay người đi qua, hai người đi theo Thập Tam sang sườn núi phía đông.
Thập Tam chạy rất nhanh, mỗi địa điểm nó đặt chân đều vô cùng chuẩn xác, chứng tỏ nó từng đi trên núi khi không có tuyết.
"Thập Tam dẫn chúng ta đi đâu?" Ngọc Phất hỏi.
"Không biết." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn thích dự đoán, không thích suy đoán.
Ngọc Phất không hỏi nữa, cùng Tả Đăng Phong một trước một sau đi theo Thập Tam, tuyết trên núi đã rớt mất, nhưng địa thế vẫn vô cùng hiểm trở, hai người không thể đi song song.
Sau một nén nhang, Thập Tam dừng lại, chỗ nó dừng chính là chỗ Tả Đăng Phong dừng hái tuyết sâm, phần lớn tuyết sâm đã theo tuyết lở rơi xuống mất, chỉ còn lại mấy cọng trong khe đá.
Thập Tam dừng lại, nhìn thạch bích, rồi nhìn quanh như đang tìm gì đó.
"Nếm thử xem nó ra sao." Tả Đăng Phong đưa mấy cọng tuyết sâm còn sót lại cho Ngọc Phất, Ngọc Phất khoát tay không nhận, Tả Đăng Phong bèn bỏ hết vào trong thùng gỗ.
"Cậu thấy gì cũng lấy vậy à? " Ngọc Phất cười, Tả Đăng Phong thấy gì mới lạ hay đáng giá đều lấy, không hề có tính cách cao thượng, xem tiền tài như cặn bã của người tu đạo.
"Quân tử thích tài là chuyện đúng đạo, tôi cũng không trộm không cướp gì mà." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp, Thập Tam không nhìn quanh nữa, mà giơ chân khều khều lên đá.
"Thập Tam làm gì thế?" Ngọc Phất nhìn thấy hành động của Thập Tam.
Tả Đăng Phong ngồi xuống kéo Thập Tam ra, quan sát chỗ nó vừa khều.
Chỗ Thập Tam vừa cào nằm ngay giữa khu vực mọc tuyết sâm, chỗ này không phải đá, mà là đất xốp, Tả Đăng Phong gạt hết đất ra, xuất hiện một lỗ thủng khoảng một thước, bên trong trống không, giống như một động, trên vách động mọc rất nhiều rễ cây, mỗi đầu của rễ cây đều là tuyết sâm.
"Tôi hiểu rồi." Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm động nửa ngày, rốt cục hiểu ra, "Ở đây lúc trước có một cây tuyết sâm cực lớn, sau đó bị người ta đào đi, sót lại một ít rễ nên lại mọc ra tuyết sâm."
"Cây tuyết sâm này phải to một thước!" Ngọc Phất ngạc nhiên, thường sâm chẳng to quá chén, cây sâm này to một thước, có thua gì vòng eo con người? nhân sâm lại có tỉ lệ chiều dài và chiều rộng giống với con người, vậy có khác gì cây tuyết sâm đã thành hình người?
"Đây là ngọn núi cao nhất trong vòng ngàn dặm chung quanh, là nơi linh khí tụ tập, lại không bị con người quấy rầy, tuyết sâm lớn được như vậy cũng đâu có gì kỳ quái, tăng nhân A Để tự nhiều năm trước phát hiện cây tuyết sâm này, đào nó đi, tuyết sâm sau này sinh ra đã tạo thành lớp chắn che đi lỗ thủng." Tả Đăng Phong nói.
"Linh khí có tính xuyên thấu, đạo nhân lập lá chắn bao quanh hết xung quanh núi, nhưng tuyết sâm lớn thế này chắc chắn có linh khí, lá chắn linh khí bị cây tuyết sâm này cách trở, làm cho lá chắn linh khí xuất hiện lỗ hổng." Ngọc Phất nói.
"Tôi đi vào trước, hai người theo sau." Tả Đăng Phong khom người đi vào trước.
Tả Đăng Phong co người hết mức, cửa động quá nhỏ, xung quanh đều có linh khí giam cầm, không thể mở rộng ra được, chỉ có thể cố co người chen vào.
Cảm giác chen chúc này rất khó chịu, may là lá chắn linh khí chỉ là một lớp mỏng, chen lọt qua, lập tức cảm thấy thoải mái, tuy huyệt động vẫn nhỏ hẹp, nhưng không bị linh khí câu thúc nữa, chứng tỏ hắn đã đi qua lá chắn linh khí, không khí trong động không nhiều, lỗ thủng không sâu, ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy rõ cây cối xanh um bên ngoài cửa động.
Tả Đăng Phong nỗ lực leo ra khỏi hố, cảnh tượng trên đỉnh núi thu hết vào mắt, ngọn núi có một khu vực bằng phẳng, diện tích rất nhỏ, vẻn vẹn mười trượng, bên trong mọc đầy tuyết sâm, Tuyết Liên và nhiều loại hoa cỏ kỳ dị không biết tên, thậm chí còn có vài cây có trái nhỏ, phần lớn đỉnh núi vẫn là ngọn núi, bên dưới phía trước một hang động, cửa động xoay về hướng đông, chiều cao hơn trượng, vì đã quá lâu, đường nhỏ đi tới động mọc đầy cây cỏ, không còn hình dạng.
Nơi này rất yên tĩnh, không có dấu hiệu sinh vật sống nào, chỉ có các loại hoa cỏ, khiến người ta như lạc vào thế giới kỳ lạ, bình thản vui tươi, không gian tường hòa thư thái, nếu hỏi thế gian có nơi nào thế ngoại đào nguyên, không nhiễm bụi trần, thì chính là nơi này.
Thập Tam và Ngọc Phất từ trong động chui lên, Ngọc Phất cũng cực kỳ kinh ngạc, đứng im dò xét nhìn chung quanh.
Thập Tam nhìn quanh, cánh mũi run run, mèo là động vật có xương sống cao đẳng, khi bi thương biết rơi nước mắt, Thập Tam đang khóc, thần sắc bi thương như đứa con phiêu bạt nhiều năm vừa trở về cố thổ.
"Cậu là người tốt, Thập Tam gặp được cậu thực là may mắn." Ngọc Phất cúi đầu nhìn Thập Tam, lại ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, cô nói rất thật lòng, thế nhân bạc tình, cô tình phụ nghĩa, mà Tả Đăng Phong lại vì một con mèo không sợ dấn thân vào nguy hiểm, thỏa mãn tâm nguyện cho nó, làm Ngọc vô cùng khâm phục, một người ngay cả con vật còn không cô phụ thì càng không có khả năng cô phụ người khác.
"Nó là người nhà của tôi, tôi phải làm vậy với nó." Tả Đăng Phong nói, trước khi hắn thành danh, bên cạnh hắn không còn ai, chỉ có Thập Tam đi theo hắn.
"Thập Tam, mang bọn tao thăm nhà mày chút." Ngọc Phất cười nói với Thập Tam.
Thập Tam ngẩng đầu nhìn Ngọc Phất, lại quay sang nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong giơ ngón tay chỉ chỉ phía trước, Thập Tam hiểu ý, quay đầu chạy thẳng về phía sơn động trước mặt.
Tuyến đường Thập Tam đi không thẳng, không phải để tránh né cây cối mọc trên đường, những cây này là sau này mới có, chẳng qua là tuyến đường là con đường ba ngàn năm trước nó từng đi, có những thói quen rất khó thay đổi.
Hai người tới bên ngoài sơn động, Thập Tam chạy vào sơn động trước, hai người theo nó đi vào, cả hai đều thấy hơi thất vọng, sơn động này không lớn, bài trí cực kỳ đơn giản, mé bắc có một bệ đá, trên bệ đá có khắc một bàn cờ, trên bàn cờ có hai quân cờ, sườn đông có một bộ cờ bằng đá, cờ vây xuất hiện từ thời hoàng đế, nơi này có cờ cũng không có gì lạ, hai quân cờ trên bàn cờ hơi nghiêng cho thấy năm đó lão đạo là đánh cờ một mình, không có bạn đánh cờ, thực là vô cùng tịch liêu.
Bệ đá mé tây bên cạnh có một đống vò rượu, vò rượu hình thức khác nhau, có mấy vò làm bằng đá, vật liệu này Tả Đăng Phong nhìn rất quen mắt, đây là vật liệu thành cổ Dung quốc ở Hồ Nam dùng để xây thành, chứng tỏ suy đoán lão đạo từng đi qua Dung Quốc và được chiêu đãi của hắn là chính xác, tổng số vò rượu lớn nhỏ hơn ba mươi cái, tất cả đều trống không, rượu hết chứng tỏ lão đạo tửu lượng rất tốt, vò rượu hình thức khác nhau cho thấy lão đạo từ khi nhìn thấy đại đạo di cư nơi này đến khi phi thăng đã từng đi qua rất nhiều địa phương.
Bệ đá sườn đông có một gối bằng đá, đây là chỗ lão đạo nghỉ ngơi, gối đá hình vuông làm sáng tỏ một vấn đề, chính là sau khi lão đạo di cư đến đây tuy có thể trường sinh bất tử, nhưng tu vi lại không đăng phong tạo cực, nên mới cần nằm ngủ nghỉ ngơi.
Mé tây giữa sơn động được khoét lên cao khoảng ba thước, làm một điện thờ khoảng một thước, bên trong có linh vị bằng đá, bên trên ghi năm "Thái thượng đại đạo quân" bằng cổ văn, bài vị nhìn hướng đông, đối diện phương vị tiên linh Tiệt Giáo tổ sư, chứng tỏ đạo nhân này quả thật là Tiệt Giáo, phía dưới điện thờ có một lư hương bằng vàng, bên trong có hương tro.
Mé nam sơn động là khu vực linh địa đầy đủ ngũ hành trời sinh, loại linh địa này chia làm nhiều loại, hoàn toàn tương phản với phong thủy của con người, linh địa ngũ hành đầy đủ trong vòng trăm dặm gọi là hạ phẩm, trong vòng mười dặm gọi là trung phẩm, trong vòng một dặm chính là nhất phẩm.
Linh địa này phạm vi chỉ trong mười bước, chính là tuyệt hảo cực hạn, mười bước này chia làm năm vòng, vòng ngoài cùng là hoàng ngọc, thổ trong Ngũ Hành là chủ, nên dài nhất, hoàng ngọc chiếm bốn vòng thì đến bạch kim, Tả Đăng Phong không nhìn ra thứ kim loại của chiếc vòng màu trắng này là gì, bạch kim chiếm ba vòng đến Hắc Thủy, đối ứng Hắc Thủy là một loại bông tuyết màu đen, Hắc Thủy đi hai vòng đến Thanh Mộc, đối ứng Thanh Mộc là một vật kỳ lạ màu trắng tinh, Thanh Mộc đi một vòng đến hồng hỏa, hồng hỏa là Viêm Thạch đỏ, nơi này nhiệt độ tương đối cao, đúng là nơi sinh ra Viêm Thạch.
Thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sanh hỏa, hỏa sinh thổ, phạm vi một bước trong cùng có một hố hình tròn, bên trong là đất màu vàng.
Đây là một nơi Linh Địa tự nhiên, lấy màu của Ngũ Hành làm màu gốc, gọi là màu gốc Ngũ Hành chính là do các yếu tố trong ngũ hành tương ứng với nhau sinh ra màu sắc, hơn nữa ở đây chỉ có hướng nội tương sinh, không có ngược tương khắc, nên không nghi ngờ gì, nơi này chính là nơi Thập Tam được sinh ra, Thập Tam mới chính là chủ nhân nơi này, lão đạo là sau này mới tới.
Sơn động không có dấu vết con người mở mang, thời cổ đại, đạo nhân có môn phái đều ở trong đạo quan, đạo nhân độc hành thường ở trong động phủ, dù là đạo quan hay động phủ, đối với người tu đạo đó cũng chỉ là nơi cư trú, họ không tốn hao tinh lực đi tu kiến mở mang, vì không quan tâm vật ngoài thân, nếu nơi này rường cột chạm trổ, châu báu khắp nơi, mới là không đúng.
Nhìn mọi vật trong sơn động, Tả Đăng Phong cho rằng Thập Tam và lão đạo hết sức hạ thấp thân phận của mình, Ngọc Phất đưa cho hắn một phiến đá, phiến đá hình tròn, nhỏ cỡ la bàn, trên có khắc chữ viết.
Tả Đăng Phong nhận phiến đá quay đầu lại nhìn, mới phát hiện mé vách động bên phải cửa sơn động được khoét ba hang đá hình vuông, hang đá chỉ có một thước vuông, ba hang đá chia làm thượng trung hạ ba tầng, viên đá Ngọc Phất lấy lần lượt là từ hang đá dưới cùng lên trên.
Tả Đăng Phong nhìn thấy trong hang đá trên cùng có một hộp vàng tinh xảo, ở đây không nên có loại vật này, hộp rất nhỏ, vật bên trong chắc chắn không thể to.
Tả Đăng Phong không kịp xem mà bỏ phiến đá vừa nhận xuống, đưa tay cầm hộp vàng.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |