← Ch.123 | Ch.125 → |
Trước mắt sống chết có thể nhìn Tang Tang, nhưng không thể xem Tang Tang.
Ninh Khuyết chống cằm ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tiểu cô nương đến ngẩn người, nghĩ chẳng lẽ thật muốn đi đến cửa hàng phía trước thử dần từng món giấy và bút mực thân cận, mới có thể xác định được vật bản mạng hay sao? Nhưng bút mình quen dùng là bút lông chứ không phải bút phán quan, mực là mực lỏng không phải mực đá mài, nghiên mực là nghiên mực bùn, giấy là giấy mầm, những thứ này sao có thể sử dụng để làm binh khí đây? Lại nói mấy thứ này đều là chuyện của người đọc sách, để giấy và bút mực bay đầy trời chiến đấu với người tu hành, luôn cảm thấy có chút không ổn.
Thời điểm tự hỏi những vấn đề khó khăn này, trong tay hắn nắm một thứ không ngừng vê nặn – hiện tại Lão Bút Trai có rất nhiều bạc, loại chuyện đem bạc phủ kín giường này Tang Tang đã từng làm qua, nay phần lớn bạc đều đổi thành ngân phiếu rồi, ngân phiếu tự nhiên không có xúc cảm như nén bạc được, hắn để lại khối bạc bông tuyết mới tinh, mỗi ngày không ngừng ngắm nghía – bạc bông tuyết nhẵn mịn hơi lạnh, xúc cảm cực tốt, đối với thiếu niên nghèo khổ chợt giàu có lên mà nói, so với những hạt đào tròn bằng đá kia thì thoải mái hơn vô số lần đấy.
Trong thời gian kế tiếp, Ninh Khuyết vẫn tiếp tục duy trì trái tim trong sáng hân hoan lương thiện kia, không ngừng thử tìm kiếm vật bản mạng phù hợp với khí tức niệm lực của mình, trong đó hắn đã thành công làm ánh nên lay động mà tắt, cũng làm tờ giấy dán trên tủ quần áo bay lên một góc, nhưng mãi mà chưa tìm kiếm được đối tượng thích hợp, tình huống này kéo dài đến tận đêm khuya.
Tiếng ve râm ran kéo theo ý nóng nực không nhẹ, ánh nến ảm đạm từ ngọn đèn giống kiểu đĩa có chân đặt trên bàn kia, đang không ngừng phóng thích ý nóng vô hạn, chủ tớ hai người mặc áo đơn mỏng, ngồi ở bên cạnh bàn, mắt to trừng mắt nhỏ, qua thời gian rất lâu cũng không nói chuyện.
Tang Tang đem đầu đặt trên cánh tay, nằm ở mép bàn, mở to đôi mắt lá liễu kia, nhìn chằm chằm nén bạc đang di động chậm chạp trên mặt bàn, phản xạ ánh nến không yên kia, ngữ khí kiên định chân thật đáng tin nói: "Thiếu gia, tuy rằng nén bạc này quả thực phản ứng rất mãnh liệt đối với niệm lực của huynh, nhưng ta vẫn kiên quyết phản đối, lúc đánh nhau nếu huynh ném ra rồi không thu lại được nữa thì làm sao bây giờ? Một thỏi bạc chính là hai mươi lượng đấy, đánh vài năm toàn bộ gia sản của chúng ta sẽ bị thua hết mất".
.....
....
Ngày thứ hai Ninh Khuyết đi thư viện, ngây ngốc ở Nhà Sách Cũ đến đêm khuya còn chưa rời khỏi, chờ giá sách di chuyển nhẹ, sau khi Trần Bì Bì chui ra, hắn từ mặt đất bắn vọt lên, đem cảm ngộ cùng thể nghiệm của mình ở Bốn mươi bảy ngõ Lâm nói một lần, sau đó lại hỏi một vấn đề rất quan trọng đối với hắn: "Tại sao bây giờ ta vẫn không thể nhớ được nội dung của những cuốn sách này?"
"Chẳng lẽ Dư sư tỷ chưa từng nói với ngươi ư? Chữ viết trên sách tu hành trong Nhà Sách Cũ, toàn bộ là do đại tu hành giả trước đây ẩn chứa niệm lực vào mực mà viết, từng nét mực trên sách đều là sản phẩm hết sức cao cấp của Thần Phù sư đấy. Chỉ khi tiến vào cảnh giới Động Huyền thượng phẩm, mới có thể nhìn thấu chân ý che dấu trong đó, ngươi hiện tại cách cảnh giới này còn rất xa rất xa."
Ninh Khuyết nhớ tới nữ giáo sư ngày ấy nhắc nhở với mình cùng Tạ Thừa Vận, gãi gãi đầu thở dài thành tiếng, rồi hắn chợt nghĩ đến một điều, nhìn Trần Bì Bì giật mình hỏi: "Vậy ngươi.... Là đẳng cấp Động Huyền thượng cảnh?"
"Không phải." Trần Bì trả lời rất lạnh nhạt, khuôn mặt cũng không có thần sắc hổ thẹn nào cả.
Nay Ninh Khuyết đã rất hiểu rõ tính tình vị bằng hữu cùng tuổi này, chính vì vẻ mặt bình tĩnh của hắn, đoán được cảnh giới chân thật của hắn hẳn là còn trên Động Huyền thượng phẩm, không khỏi cảm thấy khiếp sợ, thầm nghĩ Lữ Thanh Thần tiên sinh thẳng đến lúc tuổi già thân thể yếu nhược, mới bước một chân vào cảnh giới Động Huyền, thiếu niên mập mạp trước mắt này thế mà đã sớm vượt qua Động Huyền tiến vào Tri Mệnh rồi!
"Tuổi trẻ như vậy... Ngươi... Thật sự là thiên tài tuyệt thế." Hắn nhìn khuôn mặt béo tròn của Trần Bì Bì, cảm khái tán thưởng: "Mặc dù thấy thế nào cũng không nhìn ra được ngươi giống thiên tài, lại càng không giống một vị đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh đâu."
Trần Bì Bì lúng ta lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, thầm nhủ ngươi rốt cuộc là đang sùng bái hay là đang trào phúng ta đây?
Biết gia hỏa này lại có thể là vị đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh, Ninh Khuyết nghiêm nghị cung kính, dù sao hắn vẫn cảm thấy mình đang nói chuyện cùng một ông lão tiên phong đạo cốt râu trắng bay bay, thái độ kính cẩn nói: "Ta nói... Thiên tài huynh, nếu ngươi đã thiên tài như thế, hẳn nhất định có thể giải quyết chướng ngại đọc sách của ta nhỉ, còn xin ngươi chỉ điểm nhiều hơn rồi."
Thanh âm ôn hòa ngọt ngấy, bừng bừng phấn chấn vỗ mông ngựa mà không cần giấu diếm, nhưng Trần Bì Bì có vẻ cực kỳ hưởng thụ đấy, đắc ý rồi cười nói: "Cần phải nhìn toàn bộ chữ, bởi một chữ là một thế giới, có linh hồn riêng của nó, giống như ngươi dùng vĩnh tự bát pháp để tách rời cấu trúc, dẫu có thể tránh bị bút ý gây thương tích, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một ít đoạn ngắn của thế giới này, hiển nhiên không thể ghi nó lại vào trong thế giới tinh thần đâu. Nếu là người bình thường, hắn chưa đạt tới cảnh giới Động Huyền thượng phẩm, vậy đừng hòng đọc hiểu được những quyển sách này, nhưng theo bản thiên tài nhận thấy, ngươi thật sự có khả năng tìm được chút ít đường nhỏ cửa nghiêng, mà con đường này còn dừng trên bộ vĩnh tự bát pháp kia của ngươi đấy."
Ninh Khuyết dịch về phía hắn, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Ngươi am hiểu thư pháp, dùng vĩnh tự bát pháp tách rời cấu trúc những chữ viết đó ra thành các nét bút, có thể thử nhớ kỹ trật tự cùng số lượng nét bút trong lúc vô tình, sau khi rời khỏi Nhà Sách Cũ, dùng phương pháp tổ hợp để viết lại một lần nữa trong ý thức, như vậy chữ có được vẫn là cái chữ kia, nhưng đã thoát đi ý niệm được giao phó trên kết cấu mà năm đó Thần Phù sư sao chép sách rồi."
Ninh Khuyết có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Trần Bì Bì nhắc nhở: "Ta chỉ đưa ra một khả năng, rốt cuộc có thể thành công hay không, còn cần ngươi làm vô số lần thử nghiệm đấy, kết quả cuối cùng có thể được, cũng có thể không được."
"Có phương pháp đi thử một chút, dù sao vẫn còn tốt hơn là không có." Ninh Khuyết bỗng nghĩ đến đêm đã thử làm theo biện pháp mà Trần Bì Bì dạy, hưng phấn đứng lên, lấy đá lửa ra thắp sáng một ngọn nến đã chuẩn bị tốt, sau đó đặt ngọn nến vào mặt bàn bên cửa sổ phía tây, lại lui lại về chỗ, nói: "Ngươi hãy xem thành quả tu luyện của ta đây."
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai ngón trong tay phải của hắn dựng lên thành một kiếm, tiêu sái vung cánh tay, đâm về phía ngọn nến trên mặt bàn xa xa kia, niệm lực chảy ra ngoài cơ thể khống chế thiên địa nguyên khí vô hình theo đầu ngón tay mà đi.
Không có bất cứ tiếng sấm sét nào vang lên, cũng không thấy sự rung chuyển trời đất nào cả, ánh nến ảm đạm trên bàn kia sau khi nhẹ nhàng lay động vài cái thì nhanh chóng khôi phục lại sự yên ổn vốn có, giống như chỉ là bị vài tia gió hè lọt vào từ khe cửa sổ thổi cho lay động vậy.
Trần Bì Bì nhíu nhíu mày, trầm mặc một lát, sau đó lắc lắc đầu nói: "Yếu."
Một đêm khổ tu cùng cảm ứng các đồ vật trong viện, cuối cùng luyện ra bản lĩnh như thế này, kết quả chỉ để đổi lấy một chữ yếu lạnh nhạt của đồng bạn, mặc dù biết đối phương chính là thiên tài tu đạo, cảnh giới của mình hiện nay ở trong mắt đối phương tựa như ánh nến ảm đạm trên mặt bàn mà khinh thường xem, nhưng Ninh Khuyết khó tránh khỏi hơi khó chịu. Hắn lấy ra một nén bạc bông tuyết, chụp thật mạnh lên nền nhà trước mặt hai người, cực kỳ căm tức nói: "Ngươi nhìn cái này trước đã rồi lại đánh giá."
Một lát sau, Trần Bì Bì mở to mắt nhìn, nhìn chằm chằm nén bạc đang run rẩy di chuyển chầm chậm kia, không thể tưởng tượng được nói: "Cái này cảm ứng không tệ... Ta nói ngươi rốt cuộc tham tài đến cỡ nào a? Thích bạc đến cỡ nào?"
Ninh Khuyết mạnh mẽ đè nén đắc ý trong lòng xuống, day day mi tâm bởi vì niệm lực phát ra quá nhiều mà khó chịu, tận dụng mọi khả năng để giữ ngữ khí bình tĩnh, không chút nào để ý nói: "Ta đây cũng không phải tham tài đâu, bạc huynh biết ta thương tiếc bọn họ đấy."
"Nói cách khác, chút bạc này biết nhà ngươi keo kiệt mà luyến tiếc cầm chúng nó ra ngoài lừa gạt, cho nên mới có cảm giác hân hoan nhảy nhót đáp lại ngươi? Ngươi đây không chỉ muốn, mà quả thực là muốn đến mức phát điên rồi!"
Trần Bì Bì nhìn hắn cười nhạo, nói: "Nếu ngươi bồi dưỡng nén bạc thành vật bản mạng của chính mình thì cũng tùy ngươi thôi, tuy nói trước kia chưa từng gặp được người tu hành nào chơi đùa như vậy, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, nén bạc này cũng chỉ có thể giống như con giòi trắng giãy dụa hai cái trước khi chết mà thôi, có thể có tác dụng gì đây?"
....
Lại sống uổng mất nửa đêm, Trần Bì Bì từ Nhà Sách Cũ trở về hậu sơn, đạp lên con đường đá bị sương mù bao phủ, nghĩ mình vì gia hỏa kia đã phí phạm thời gian tu hành quý giá, không khỏi bi thương thở dài một chút.
Phía trước con đường đá, sương đêm chợt tan, một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện, tuy lúc này sắc đêm thâm trầm, tầm nhìn rất tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ mái tóc đen nhánh của người nọ được trải đặc biệt chỉnh tề, đai lưng gấm tết bằng tơ vàng thắt giữa eo không lệch đi một phân, mũ nón đội trên đầu có phong cách rất cổ, giống như mái hiên của ngôi đền, không sứt mẻ chút nào.
"Nhiều ngày qua, tại sao hàng đêm ngươi đều đi Nhà Sách Cũ? Trong lầu nọ có quyển sách nào mà ngươi còn chưa nhớ được, đến mức nhất định phải xem lúc khuya khoắt? Đừng nói với ta là ngươi lại đi tra tìm mấy điển tịch về lễ nghi cổ xưa gì gì đó."
Trần Bì Bì nhìn nhị sư huynh mà mình kính sợ nhất, vẻ mặt đau khổ, vái dài thi lễ, trung thực bẩm báo, nói: "Sư huynh, ta đi Nhà Sách Cũ là vì ta quen một người bạn ở tiền viện, cho nên đi trò chuyện cùng hắn."
"Ừm..." Nhị sư huynh ô nhẹ một tiếng, tán thưởng nói: "Quân tử kết bạn ở chỗ chân thành, không phân biệt cảnh giới, giàu nghèo, mặc dù là bạn học cùng trường ở tiền viện nhưng cũng là bạn cùng trường, ngươi có thể khắc phục tật xấu ham ngủ ăn ngon để đi tiếp chuyện, đáng được khen thưởng, nhưng ngươi nên nhớ quy củ của thư viện, có những lời không nên nói thì tốt nhất không được nói bừa."
"Sao có thể!" Trần Bì Bì ngửa cổ kêu oan thấu trời, "Lá gan ta nhiều ít bao nhiêu nhị sư huynh ngươi còn không biết ư? Ta đâu dám lộ ra tin tức gì cho các bạn ở tiền viện chứ, cũng chỉ trò chuyện chút đề bài môn Số mà thôi."
Nghe thấy bốn chữ đề bài môn Số, nhị sư huynh sắc mặt nghiêm túc ngay ngắn chợt nhớ tới ngày nào đó Trần Bì Bì mang về hậu sơn cái bài toán kia, nhớ thời gian thống khổ mà mình vài ngày sau đó gạt các vị sư đệ sư muội, ngày đêm ở trong phòng không ngừng đau khổ suy nghĩ tính toán, khuôn mặt của hắn cực kỳ hiếm thấy có vài tia run rẩy, thanh âm hơi khàn nói: "Hóa ra là thằng nhãi đó."
Bởi vì không muốn nhớ lại đoạn thời gian thống khổ nọ, lại càng không muốn nhớ tới chồng giấy chất đầy phòng nhưng lại vẫn chưa viết ra được đáp số, sắc mặt nhị sư huynh trầm xuống, xoay người đi lên bãi đá.
Trần Bì Bì lại nghĩ đến một việc, bước chân nhanh hơn đuổi theo, hấp tấp nối gót nhị sư huynh, thở hồng hộc nói: "Nhị sư huynh, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
"Chuyện gì?"
"Có gia hỏa tiềm chất tu hành cực kém, mười bảy khiếu tuyết sơn khí hải lại chỉ thông mười khiếu, mười bốn ngày trước miễn cưỡng lắm mới có thể cảm ứng được hơi thở của đất trời, tiến vào sơ thức cảnh, nhưng bây giờ hắn lại ù ù cạc cạc cảm giác được bề ngoài đồ vật, thậm chí một chân đã bước vào Bất Hoặc, cái này... Có thể tính là thiên tài hay không?"
Nhị sư huynh đột nhiên dừng bước, lạnh lùng quay đầu nhìn Trần Bì Bì một cái, đoán được người hắn nói tới là vị bạn học thiếu niên ở tiền viện kia, sau khi nhíu mày chốc lát, ngữ khí cực kỳ khẳng định trả lời: "Như vậy... Tất nhiên không tính là thiên tài rồi."
"Tại sao?"
"Mười bốn ngày có thể từ Sơ Thức tiến vào Cảm Tri lại vào Bất Hoặc... Thế gian không có khả năng tồn tại thiên tài như vậy, người như thế chỉ có thể là một con quái vật, bởi vì bản thiên tài năm đó hoàn thành quá trình này cũng đã tốn thời gian mười lăm ngày rồi."
Lúc nhị sư huynh nói những lời này, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc đắc ý hay kiêu ngạo nào cả, nhưng ý tứ ẩn chứa trong ngôn ngữ lại kiêu ngạo tự tin đến cực điểm, bản thân hắn đã hao phí mười lăm ngày mới liên tục phá tam cảnh, như vậy trên thế giới này sẽ không có khả năng có người dùng ít hơn khoảng thời gian mười lăm ngày để hoàn thành việc tương tự nữa.
Trần Bì Bì nhìn búi tóc đen nhánh không loạn một sợi của nhị sư huynh, sùng kính ngưỡng mộ trong lòng nồng đậm đến tột đỉnh, thầm nghĩ chính mình vào năm đó, sau khi ăn Thông Thiên Hoàn, cũng phải tốn mười bảy ngày mới có thể liên tục phá tam cảnh, năm ấy nhị sư huynh ở vùng nông thôn thuộc trấn Lâm Tuyền khai ngộ, vừa không có minh sư lại vừa không có đạo môn, vậy mà chỉ tốn mười lăm ngày, thật là so với kẻ thiên tài tu hành tuyệt thế như mình còn mạnh hơn, vừa tán thưởng vừa tò mò hỏi: "Vậy đại sư huynh thì sao?"
"Sư huynh ư... Đó cũng là một con quái vật." Nhị sư huynh không biết là nhớ tới nỗi đau xưa cũ nào đó đã từng trải qua trong nhiều năm trước, hai tay vươn lên đỉnh đầu, chỉnh mũ kiểu phong cách cổ đang hơi lệch lại cho ngay ngắn, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm nghị nói: "Sư huynh năm đó mười ba tuổi khai ngộ, rồi ở thư viện hậu sơn ngẩn người mười bảy năm mới hiểu được ý nghĩa Bất Hoặc."
"Ba mươi tuổi mới vào Bất Hoặc?" Trần Bì Bì không thể tưởng tượng nổi nói: "Đại sư huynh như thế này cũng quá..."
Nhị sư huynh quay đầu nhìn hắn, trào phúng khinh thường nói: "Quá cái gì? Quá ngu dốt? Sư huynh ba mươi mới Bất Hoặc, nhưng kế tiếp, hắn chỉ dùng ba tháng đã ngộ Động Huyền, đương nhiên, bản thiên tài khi đó đã là Động Huyền thượng phẩm rồi."
Nói xong những lời này, hắn trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sương đêm giữa đường núi, thở một tiếng thật dài, nói: "Ngày ấy, sư huynh sáng sớm ngộ Động Huyền, khi chạng vạng xem mây chiều mà vào Tri Mệnh, một đêm vượt hai cảnh giới tinh diệu nhất, lúc ấy tiên sinh đã khen, sớm nghe đạo mà tối nhập đạo, ta cũng không bằng."
Sương đêm trên đường núi, tiếng nói dần dần trôi đi, nhị sư huynh thư viện tự xưng thiên tài hơn nữa bản thân quả thật cũng là thiên tài, cùng Trần Bì Bì hai người, nhớ lại hình ảnh khoảnh khắc khuôn mặt thư sinh giãn ra dưới mây chiều đó, trầm mặc thật lâu cũng không nói gì nữa.
Con đường tu hành trên thế gian dài đằng đẵng mà xa xăm, càng lên cao, leo càng khó, bao nhiêu người tu hành khi bé được coi là thiên tài, năm sáu tuổi đã có thể sơ thức cảm giác, mười sáu mười bảy tuổi liền vào cảnh giới Bất Hoặc thậm chí là Động Huyền, nhưng khi vào Động Huyền lại tựa như sa vào vũng bùn lầy, mấy chục năm cũng khó mà tiến bộ nữa.
Mà như đại sư huynh thư viện, ba mươi tuổi mới vào Bất Hoặc, tư chất tu hành thật sự chưa nói tới thiên tư thông minh, thậm chí có vẻ hơi ngu dốt, vậy mà ba tháng đã có thể hiểu ra Động Huyền, kinh khủng nhất là trong một ngày vào được Động Huyền và tri thiên mệnh, gặp may mắn bực này quả thực không thể tưởng tượng nổi, phóng mắt toàn bộ thế giới tu hành, chỉ sợ cũng không tìm ra được người thứ hai.
Qua thật lâu sau, nhị sư huynh nhìn Trần Bì Bì bình thản nói: "Sư huynh hiền hòa nhân đức, chính là quân tử chân chính, hắn tích lũy đầy đủ, một khi hiểu ra là phóng lên trời cao, tích lũy tuyệt đối sâu, không phải ta và ngươi có thể đuổi kịp."
Trần Bì Bì liên tục gật đầu. Hắn kính sợ nhị sư huynh nghiêm trang cẩn thận, nhưng thực chất bên trong hai người đều cực kỳ kiêu ngạo, tính tình hợp nhau, cho nên biết một số chuyện xưa năm đó của nhị sư huynh. Tối nay, lần đầu tiên hắn biết, vị đại sư huynh ngày thường đối đãi với kẻ dưới ôn hòa khoan dung, cư xử với tiên sinh kính cẩn giữ lễ, mặc áo bào cũ, tay nắm sách cũ, thắt lưng buộc gáo nước, vừa nhìn càng giống tạp dịch của thư viện hơn kia, thì ra lại là kỳ nhân như thế, không khỏi khẩn trương mà bắt đầu hồi tưởng, xét lại bản thân, trong thời gian hai năm kia, trước khi đại sư huynh theo tiên sinh đi du lịch ở các quốc gia, mình có từng không biết xấu hổ mà đắc ý trước mặt đại sư huynh hay không?
← Ch. 123 | Ch. 125 → |