Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 125

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 125: Thiếu niên bị thư viện quên đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Cùng nhị sư huynh đi qua bãi đá, lại theo một con đường mòn bằng đá khác trong núi xuyên qua sương mù đi ngược lên, Trần Bì Bì dùng thời gian rất lâu mới tiêu hóa sạch sẽ được sự kinh ngạc mà đại sư huynh đem cho mình, sau đó nhịn không được không ngừng tự hỏi về vấn đề lúc ban đầu kia.

"Nhị sư huynh dùng thời gian mười lăm ngày liên tục phá tam cảnh, ta dùng mười bảy ngày, tên Ninh Khuyết đó chỉ dùng mười bốn mười lăm ngày, chẳng lẽ hắn thực sự gần giống với chúng ta ư? Hay là nói hắn từ ngày sinh ra đã bắt đầu đau khổ minh tưởng, niệm lực tích lũy bên trong đại não, đến nay nghịch thiên sửa mệnh mà thông khiếu, rồi những niệm lực ấy phun trào ra giúp hắn liên tục phá tam cảnh, khoảng thời gian này... Phải tính từ ngày hắn được sinh ra kia? Nhưng nếu tính toán như vậy, sư huynh nghẹn mười sáu mười bảy năm mới nghẹn vào Bất Hoặc, năm nay hắn mười sáu mười bảy tuổi rồi, coi như nghẹn mười sáu mười bảy năm, sao có cảm giác dường như cũng rất giỏi nhỉ?"

Nghĩ tới câu nói dõng dạc của Ninh Khuyết "Ai cũng không biết ngày sau trên con đường này, ai tại đây sẽ đi xa hơn chút đâu" trong Nhà Sách Cũ kia, nghĩ lại so sánh mơ hồ giữa đại sư huynh và nhị sư huynh thư viện cũng khớp với mình cùng gia hỏa nọ, thân hình mập mạp của Trần Bì Bì khẽ run lên, kinh hãi đến mức sắc mặt biến đổi luôn rồi, thầm nghĩ nếu tương lai để cho tên ngu ngốc kia vượt qua mình, làm sao tiếp tục đắc ý đây?

"Mười bảy khiếu tuyết sơn khí hải chỉ thông mười khiếu, cho dù hắn có mười sáu năm tích lũy niệm lực tinh khiết và thâm hậu đi nữa, cũng chỉ có thể thổi ra một khúc ca tồi tệ khô khan khó nghe thôi. Hơi thở của đất trời mà tên kia có thể khống chế cũng quá mức mỏng manh, chỉ cần hắn không thể tiến vào cảnh giới Tri Mệnh, vậy dù có đi đến Động Huyền thượng phẩm đỉnh phong, cũng chỉ có thể khiến hoa giấy phấp phới đầy trời biến thành ảo thuật mà thôi hoặc là lén trộm chút bạc trong quan khố, nào có khả năng đuổi kịp bản thiên tài chứ?"

"Ai ôi, Ninh Khuyết đáng thương à, cho dù đã bước được lên con đường tu hành, nhưng bằng thân thể bé nhỏ đó của ngươi, bằng phương pháp khống chế hơi thở đất trời như dòng suối nhỏ giọt đó của ngươi, chung quy vẫn là đồ bị đánh đập mà thôi."

Nghĩ thông suốt được khúc mắc này, tâm ý Trần Bì Bì vô cùng thong thả ung dung, cười cười thầm nghĩ từ nay trở đi vẫn phải nhắc nhở thằng nhãi đó, bằng không hắn lại thực cho rằng bản thân là thiên tài tu đạo, làm ba làm bốn rồi bị cường giả chân chính tiêu diệt, vậy cũng không đẹp đâu.

Hai sư huynh đệ đi đến nơi ở phía trước, nhị sư huynh trước khi rời đi, đột nhiên hỏi một câu: "Thực chỉ dùng mười bốn ngày ư?"

Trần Bì Bì cúi đầu, bắt đầu lật ngón tay lên nghiêm túc tính toán, nhớ lại đêm đó trông thấy Ninh Khuyết sắp chết, không biết nên tính thông khiếu từ khi đó hay là sớm hơn một chút, hoặc là lúc mình cho hắn ăn Thông Thiên Hoàn mới tính thông khiếu đây, quan trọng là xem tuyết sơn khí hải của hắn được đắp lại khi nào, ngẩng đầu lên cung kính nói: "Có khả năng mười bốn ngày, cũng có khả năng mười lăm ngày, nếu hắn thức tỉnh lúc sáng sớm, vậy nên tính mười lăm ngày rưỡi, thời gian không sai biệt lắm đâu."

Nhị sư huynh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: "Sư đệ, nam nhi sinh trên thế gian há có thể sống đần độn qua ngày, cần phải biết hai chữ nghiêm cẩn chính là thái độ đối nhân xử thế đúng mực, không nao núng, bốn là bốn, năm là năm, sao có thể sử dụng không sai biệt lắm để đùn đẩy, chống đỡ đây, hai ngày tới ngươi đi làm cho rõ, gia hỏa kia phá tam cảnh đến tột cùng là dùng bao nhiêu ngày, đây cũng coi như một khảo nghiệm của vi huynh đối với ngươi."

Nói xong những lời này, hắn đưa hai ngón tay cái nhét vào trong đai lưng tơ tằm màu vàng, đỡ vòng eo một bước lại rung ba lần, thong thả mà trang trọng đi tới nơi ở của mình, trong bóng đêm còn mơ hồ truyền tới câu nói rất khẽ.

"Ta đã nói rồi mà.... Không có khả năng là mười bốn ngày được."

...

...

Đừng thấy có thể đọc thuộc làu làu Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, khi ở Vị Thành, không có lúc nào là không minh tưởng, ngay cả trên đường đi Lữ Thanh Thần lão nhân cũng đã giảng cho hắn rất nhiều thứ, thậm chí cùng với Trần Bì Bì trong Nhà Sách Cũ trao đổi rất nhiều lần, hiểu biết của Ninh Khuyết đối với thế giới tu hành vẫn như cũ, ít ỏi đến mức đáng thương, hắn không rõ vì sao mình đột nhiên có thể tu hành, càng không biết hiện tại mình rốt cuộc đã là cảnh giới gì, mà còn bị vây trong trạng thái ngây ngô không hiểu, lại càng không biết nguyên do của nó.

Hắn không biết tốc độ tu hành của mình đã làm Trần Bì Bì bối rối, thậm chí cả vị nhị sư huynh thư viện, cho rằng có thể cảm nhận được hơi thở của thiên địa, tiếp đó cảm giác được bề ngoài của đồ vật, là quá trình phát triển thực tự nhiên sau khi bước lên con đường tu hành, chính mình tựa như những người tu hành trong đạo môn đền chùa nơi núi sâu trên thế gian này, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.

Cuộc sống trong thư viện, thái độ của các bạn học trong thư xá cũng khiến hắn ám chỉ tâm lý mãnh liệt, theo thời gian thấm thoắt trôi qua, dư âm của việc khỏi bệnh sau lần thi cuối kỳ đó cũng dần dần tan đi, rồi lại thực sự bắt đầu hiện ra hiệu ứng của nó, bên cửa sổ góc ngõ ở một chỗ xa xa, đã không có mấy người tụ tập chỉ chỉ trỏ trỏ đối với hắn nữa, mà căn bản không có người vui lòng lại đi chú ý hắn.

Hiện tại về cơ bản hắn không tham gia học tập bốn môn bắn, ngự, số, nhạc nữa, ba môn đầu là vì không cần phải học, còn môn nhạc lại bởi vì có học cũng vô dụng, do đó chưa tới ngày thi cuối kỳ, hiển nhiên không có cơ hội nào để cho hắn thay lần bị vu khống trước rửa nhục hoặc là nói chính danh (*).

(*) Chính danh: Đính chính thanh danh, danh dự.

Thư viện là một quần thể, ý thức quần thể manh động mà kéo dài, các học sinh không tiện trào phúng ở trước mặt người, nên họ học cách cố tình làm lơ Ninh Khuyết, lúc đang hưng phấn thảo luận, thấy hắn sẽ lập tức hờ hững ngậm miệng không nói nữa, có cuộc tụ họp nào cũng sẽ không gọi hắn đi cùng, rồi dần dần có một tầng khoảng cách vô hình vắt ngang ở giữa hai bên.

Bởi vì tầng chướng ngại vô hình này, những bạn học vốn có chút tin tưởng hắn cũng không tiện làm ngược ý đám đông, cùng hắn thân cận một lần nữa. Thái độ của Chu Do Hiền đối với hắn trái lại vẫn như mọi ngày, nhưng bởi vì Ninh Khuyết thường xuyên ngủ đêm ở Nhà Sách Cũ, Chu công tử lại hay trốn học, hai người gặp mặt ít hơn rất nhiều. Về phần Tư Đồ Y Lan, nàng biết điện hạ thưởng thức Ninh Khuyết, do đó tin tưởng vững chắc vào ngày thi cuối kỳ đó, Ninh Khuyết không phải mượn cớ ốm để tránh chiến, nhưng cũng không có cách nào nhiều lời thay hắn trong bầu không khí này được.

Tính tình của Ninh Khuyết cũng sẽ không cho phép hắn cúi đầu, đi cầu xin thân cận, nếu không ai muốn để ý tới mình, khi nghe được tiếng chuông tan học, hắn liền bước nhanh rời khỏi thư xá, đến phòng ăn lấy cơm mang ra ngoài, vòng qua hồ nước đi Nhà Sách Cũ đọc sách lĩnh hội, kể từ đó thời gian hắn tiếp xúc cùng các bạn học càng ngày càng ít, càng thêm không vừa mắt lẫn nhau, nhìn nhau như người xa lạ.

Cứ như vậy, vị quân tốt biên thành đã từng đạt ba môn thượng giáp trong kỳ thi nhập viện khiến cho toàn trường khiếp sợ kia, vị đệ tử liều mạng lên lầu hai khổ tu, bức Tạ Thừa Vận đến mức nôn ra máu kia, vị thiếu niên tiêu sái ở trong Hồng Tụ Chiêu phong quang vô hạn kia...... Dần dần phai mờ trong trí nhớ của mọi người rồi, thậm chí nói chính xác hơn một chút, hẳn là trở thành đối tượng bị thư viện quên lãng nhỉ.

Hiện tại đề tài bàn tán của các học sinh trẻ tuổi trong thư viện, tập trung ở Lâm Xuyên Vương Dĩnh đã làm một bài văn chương tinh diệu, tài tử Dương Quan Chung Đại Tuấn vừa làm một bài từ hay, tên đệ tử gọi là Trần Tư Mạc trong Thuật khoa kia ngày trước đột phá cảm giác cảnh, hôm qua lớp Ất có một học sinh do quân bộ đề cử lại có thể chiến thắng giáo viên ở môn bắn, Tư Đồ tiểu thư vừa mắng Sở Trung Thiên......

Vị tài tử Nam Tấn Tạ Thừa Vận nổi bật giữa đám người kia, tự nhiên vẫn là tiêu điểm của vô số ánh mắt trong thư viện, sau khi lấy được năm môn thượng giáp trong kỳ thi cuối kỳ, hắn lại kính dâng hai đề tài khiếp sợ cho thư viện: Thứ nhất là ở đêm cuối hè nào đó, có người nhìn thấy hắn cùng Kim Vô Thải, cháu gái của tế tửu Đại Đường, dựa sát vào nhau trên ghế đá bên bờ đất ẩm ướt. Một cái còn lại là tin tức do Thuật khoa truyền ra, Tạ tam công tử rốt cuộc đột phá cảm giác, thành công bước vào cảnh giới Bất Hoặc, sau khi giáo sư Tào Tri Phong tự mình kiểm tra đã vui mừng bình luận, hy vọng tiến vào tầng hai lúc xuân sang của đứa trẻ này lại lớn hơn một phân rồi.

Thời gian cứ bình tĩnh như vậy mà trôi đi, một làn gió hơi lạnh nổi lên, thổi rơi vài phiến lá hơi vàng, mùa thu cuối cùng cũng đến.

Ninh Khuyết một thân trang phục mùa thu của thư viện, cúi đầu ra khỏi phòng bếp, thẳng tiến tới Nhà Sách Cũ, khi sắp sửa băng qua quần thể kiến trúc thư viện đến đường tắt đất ẩm ướt kia, lại phát hiện một đám người đang vây quanh nói chuyện với nhau ở phía trước, vị nam đệ tử anh khí bừng bừng đứng giữa kia, có vẻ là nhân vật trung tâm của nhóm người này rồi.

Ninh Khuyết nhớ rõ nam đệ tử trẻ tuổi tên Thường Chinh Minh, xuất thân Vũ Lâm Quân, giống với mình cũng là học sinh quân bộ đề cử, từng mơ hồ nghe được nghị luận của một số bạn học, trước đó vài ngày ở môn bắn, chính kẻ này đã hoàn mỹ liên tục bắn trúng hồng tâm mười bia, thắng giáo viên một lần, hiện nay cũng hết sức nổi bật trong thư viện đấy.

Người nổi bật nữa cũng không có quan hệ gì với mình, Ninh Khuyết trực tiếp đi qua đám người bên cạnh, lại không đoán được sau khi hắn vượt qua, vẻ mặt Thường Chinh Minh nghiêm túc, trầm giọng nói: "Ninh Khuyết, tất cả mọi người đều là học sinh do quân bộ đề cử, chẳng lẽ ngươi cứ muốn đần độn như vậy mà qua sao? Gắng chịu nhục cũng không phải là chuyện Đường quân chúng ta làm ra được."

Ninh Khuyết dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, trầm mặc một lát rồi cười nói: "Mặc dù chúng ta đều là học sinh quân bộ đề cử, nhưng khi tiến vào thư viện thì đã thoát khỏi quân tịch rồi, tốt nhất vẫn không nên tự xưng là Đường quân nữa, hơn nữa ta tin tưởng rằng, không ai dám nhổ nước miếng lên mặt ta đâu, về phần đần độn, đó chỉ là cái nhìn trong mắt các ngươi, không quan hệ với ta."

Thường Chinh Minh nhíu mày, nói: "Nếu ngươi muốn chứng minh mình một lần nữa, thì không nên buông tha cơ hội chứng minh chính mình, chỉ cần ngươi bằng lòng tham gia học tập môn bắn, ta đồng ý cho ngươi một cơ hội khiêu chiến ta."

"Đây là bố thí?" Ninh Khuyết nhìn hắn lắc lắc đầu, nói: "Xem ra ngươi cũng không biết những lời ngày đó ta đã nói với đám người Tạ Thừa Vận ở thư xá kia, ta không phải đóa hoa trong nhà ấm, ta không cần tìm chút gió xiên mưa phùn để chứng minh kiên nghị cùng năng lực của mình, thời điểm ngươi ở Vũ Lâm Quân trông coi hoàng cung, ta ở biên tái (*) bảo vệ biên giới, quân bộ đã ghi chép số lượng đầu mã tặc mà ta chém, ta không cần dựa vào những thứ khác để chứng minh bản thân mình một lần nữa đâu."

(*) Biên tái: nơi quan ải, chốt hiểm yếu của vùng biên cương

Nói xong những lời này, hắn xoay người rời đi.

Thường Chinh Minh nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi, Ninh Khuyết mượn cớ ốm để tránh thi, những học sinh quân bộ đề cử này đều cảm thấy trên mặt không có tia sáng, Đường quân để ý vinh quang, thậm chí còn coi trọng nó hơn cả sinh mệnh, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Ninh Khuyết suy nghĩ cái gì nữa.

Đi ra khỏi đường tắt tới bên cạnh bờ đất ẩm ướt, Ninh Khuyết chú ý đến hai nữ đệ tử đứng dưới tàng cây đang chỉ về phía ven hồ cười khẽ, nhưng mà thiếu nữ có dáng người thon dài trong đó kia, tươi cười có chút miễn cưỡng, nhàn nhạt hâm mộ cùng sầu bi lộ ra trong ánh mắt.

Chu Do Hiền từng nói với hắn, vị thiếu nữ này họ Cao, có người cậu ở trong cung, rất ít học sinh thư viện dám trêu chọc vào nàng ta đấy, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ thầm chuyện gì bên ven hồ lại khiến nỗi lòng nàng phức tạp như thế.

Nhìn theo ánh mắt của các nàng, chỉ thấy cây cỏ xanh biếc giữa hồ nông, đàn vịt hoang bình thản bơi chậm, cách đó không xa, bên ven hồ có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng sóng vai, nam tử trẻ tuổi mi dung anh tuấn, khí độ bất phàm, đúng là Tạ Thừa Vận, thiếu nữ mặt mày dịu dàng thanh lệ, chính là Kim Vô Thải rồi. Hai người đứng ở ven hồ, thỉnh thoảng cúi đầu thầm thì, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn về giữa hồ, một cơn gió đầu thu thổi qua, lay động làn váy cùng ống tay áo trang phục thư viện, nhìn qua thật sự là cảnh đẹp ý vui, bồng bềnh như tiên.

Thần tiên quyến lữ trong vườn trường khiến người ta hâm mộ, thiếu nữ đứng ngoài quan sát ở xa xa, chôn sâu tình ý chua xót xuống đáy lòng, Ninh Khuyết lẳng lặng nhìn người ven hồ, nhìn thấy người nhìn người ven hồ, cười lắc lắc đầu, lại rời khỏi lần nữa.

Mấy ngày nay tâm tình của hắn càng ngày càng bình tĩnh, căn bản thờ ơ đối với sự coi thường và xa lánh của thư viện cùng bạn học, thậm chí có chút hưởng thụ phần thanh tĩnh này, bởi vì tâm tính hiện tại của hắn cùng với mười sáu ngày trước đã thay đổi hoàn toàn.

Trải qua ngàn vạn khó khăn và đau khổ, cuối cùng cũng thành công bước lên con đường tu hành, thấy được một thế giới mới càng kỳ diệu càng rộng lớn hơn, cùng với nó so sánh, những yêu ghét trong thế tục kia rất tự nhiên trở nên phai nhạt đi rất nhiều, nếu đã lên đường, hắn khẳng định chính mình nhất định có thể đi rất xa rất xa —- những lầu ẩn, những núi cao, những kẻ địch nhìn như cường đại không thể tiêu diệt kia, theo thời gian trôi qua, chắc chắn sẽ trở thành phong cảnh bên đường, một khi đã như vậy, nào có đạo lý không bình tĩnh đây?

Thế gian không thiếu vẻ đẹp, cũng không thiếu đôi mắt để phát hiện cái đẹp, nhưng chỉ có tầm mắt đủ bình tĩnh, mới có thể phát hiện những mỹ lệ mà ngày trước không có cách nào phát hiện, ở trong mắt Ninh Khuyết, đôi tình lữ ven hồ kia hợp thành phong cảnh rất đẹp, cho dù nam tử nọ là Tạ Thừa Vận, trong mắt hắn phong cảnh thư viện thực đẹp, ngay cả khi thư viện sắp quên đi chính mình.

Mấy ngày nay ngoại trừ đọc sách tu hành ở Nhà Sách Cũ, bị tất cả học sinh xa lánh, hắn có rất nhiều thời gian một mình đi lại trong thư viện, thân ảnh kia rơi vào trong mắt người ngoài, không khỏi có vẻ cô đơn chiếc bóng, tiêu điều đáng thương, nhưng chỉ có hắn biết thư viện một người thực sự rất đẹp, đặc biệt là những nơi mà chỉ có mình hắn biết kia.

Theo đường đá cạnh bờ đất ẩm ướt, vòng qua Nhà Sách Cũ, đi về phía ngọn núi lớn, sau dãy cây to mọc san sát, vài ngày trước, Ninh Khuyết đã phát hiện một mảng cỏ xanh rất lớn chưa từng bị ai giẫm qua, mà ở trung tâm mặt cỏ có rất nhiều cây không rõ tên, những cây cối đó cao cao mà thẳng đứng, không biết có phải do thế gió trong khe núi quá lớn hay không, đại bộ phận cây cối thân thể bóng loáng một mảnh, chỉ có chỗ cao nhất mới vươn lên mấy cành cây thưa thớt, mấy trăm cây cao tụm lại một nơi, nhìn qua giống như vô số thanh kiếm gỗ to lớn cắm ngược ở trung tâm bãi cỏ, khí thế um tùm cực kỳ kinh người, có thể nói phong cảnh bao la hùng vĩ.

Lững thững đi vào rừng cây, tuỳ ý lựa chọn một gốc cây rồi ngồi xuống, dựa vào thân cây trơn bóng hơi nhô lên, lấy ra một quyển bút ký chính tay mình sao chép, bắt đầu đọc một cách cẩn thận, trước phần nội dung bên trong, trên mặt bút ký viết là "Bản Tóm Tắt Tu Hành Ngũ Cảnh", mấy ngày trước hắn rốt cuộc thành công mà sử dụng vĩnh tự bát pháp mổ xẻ rồi tổ hợp lại chữ nghĩa điển tịch trong Nhà Sách Cũ, có thể tạm thời ghi nhớ những chữ nghĩa vào trong đầu, tự nhiên không chút khách khí mà viết một bản sao cho chính mình.

Mảng rừng cây này cách chính viện của thư viện cực xa, cùng khu đất ẩm ướt ngăn cách bởi hai bãi cỏ rậm rạp lớn, ngày thường hiếm có dấu người đến, hắn cũng không lo lắng mình đọc cái gì sẽ bị người khác thấy, cau mày nghiêm túc nhìn vào câu chữ trong bản viết tay, sau thời gian trầm mặc rất lâu, lẩm bẩm nói: "Ta có thể khiến trang giấy nổi lên, làm lay động ánh nến, di chuyển nén bạc, chẳng lẽ đã tiến vào cảnh giới Bất Hoặc? Nghe nói Tạ Thừa Vận cũng vừa mới vào Bất Hoặc, vậy những tiểu hài tử xấu xa kia hưng phấn cái gì chứ?"

Ngay vào lúc này, phía sau hắn vang lên một thanh âm nhã nhặn và yên tĩnh: "Tạ Thừa Vận chỉ mới hai mươi tuổi, đã có thể từ cảm giác vào Bất Hoặc đúng là không dễ, các học sinh tiền viện vui vẻ, mừng rỡ thay hắn hẳn là theo lẽ thường, về phần ngươi liên tục gặp được kỳ ngộ, thêm đứa nhỏ Bì Bì tâm tính thiện lương kia lại nguyện ý giúp đỡ ngươi, có thể tiến vào Bất Hoặc là chuyện đương nhiên rồi."

Ninh Khuyết đột nhiên cả kinh, sau đó nghe ra giọng nói nọ là của ai mới bình tĩnh trở lại, vội vàng bò dậy, vỗ vụn cỏ trên mông, kính cẩn thi lễ với nữ giáo sư đứng cạnh cây to phía sau, nói: "Hóa ra là ngài tới."

Nữ giáo sư từ sau thân cây đi ra, dáng người nàng nhỏ bé, dung mạo trong suốt trẻ con, nhưng lại lộ ra khí tức dịu dàng thành thục, bề ngoài cùng khí chất tương phản với nhau, làm cho người ta không thể nhìn ra tuổi tác thật sự của nàng, càng tạo ra một loại hương vị mê người kỳ diệu.

Nàng nhìn thiếu niên thở dài nói: "Ta ở Nhà Sách Cũ tô chữ nhỏ đã hai mươi năm, cũng chỉ có ngươi quấy rầy mỗi ngày, trong thư viện ta yêu thích nhất là rừng kiếm bất khuất này, kết quả hiện tại ngươi cũng xuất hiện ở chỗ này, thật sự là làm ta có chút đau đầu đấy."

Ninh Khuyết nhìn nữ giáo sư đã quen nhau nửa năm lại vẫn như cũ chưa biết được tên họ, con ngươi bỗng nhiên xoay tròn lên.

"Đừng nghĩ rằng lần ngẫu nhiên gặp gỡ bất kỳ nào cũng đều là kỳ ngộ."

Nữ giáo sư nhìn hắn mỉm cười nói: "Ta sẽ không dạy cho ngươi cái gì. Tương lai nếu thật tới một ngày ngươi cần ta dạy, không cần ngươi mở miệng, ta cũng sẽ dạy ngươi."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-981)