← Ch.126 | Ch.128 → |
Người Yến trung niên chưa thấy hai ánh mắt như điện trong lều xa xa kia, nhưng hắn thân là niệm sư cường đại nhất ở ẩn nơi phương tây nước Yến, phản ứng cực kỳ nhạy bén đối với sự dao động của thiên địa nguyên khí, ngay lập tức cảm thấy như thể có một luồng rét lạnh đến từ chỗ sâu nhất dưới nền đất, phá vỡ khoảng không rồi thấm vào lều mà tới rất gần trước người mình.
Sắc mặt hắn thay đổi kịch tính, rên lên một tiếng đau đớn, giành cơ hội xuất thủ trước! Đôi tay khô gầy đặt ở giữa ngực và bụng, thi triển đan thành một cái thủ ấn, vết máu loang lổ trên bàn tay không biết từ chỗ nào chảy ra, tựa như đóa hoa mai vàng đỏ tươi trong ngày đông vậy, niệm lực cách không trung phun trào ra!
Không khí trong lều chủ soái phương xa kia chịu sự dẫn dắt của một đạo niệm lực mãnh liệt, chợt như gió lốc dữ dội cuốn bay lên, tên tướng quân trung niên an tĩnh nằm giữa mười mấy tấm da cừu quý báu kia nhíu mày lại.
Da cừu quý báu dưới thân hắn rách nứt ra, phảng phất như có một thứ sinh mệnh nào đó cuốn bung lên về phía trước, mà khăn trải giường da thuộc bị niệm lực cuồng bạo xé rách thành từng đoạn dây thừng, xoẹt xoẹt như đàn rắn đang lay động, nháy mắt trói buộc thân thể hắn không ngừng lõm sâu xuống phía dưới.
Những đoạn dây thừng da thuộc nhìn như khủng bố này, trên thực tế không thể trói được nam tử trung niên, thực sự có tác dụng, là thiên địa nguyên khí hùng hậu cùng niệm lực cường đại vô hình vô tích bám vào chỗ nứt trong dây thừng da thuộc!
Người trẻ tuổi là một vị đại kiếm sư mới thành danh không lâu của nước Yến, chưa đầy ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Động Huyền trung phẩm, có thể nói là thiên tài tu hành, đương nhiên kiêu ngạo rồi, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng như lâm vào đại địch của đồng bạn bên cạnh, liền biết phe mình đã bị kẻ địch tìm ra, nghĩ đến tiếng tăm cường đại hung ác của tên địch kia, nào dám có nửa điểm chậm trễ nữa chứ, đuôi lông mày như kiếm nhướng lên, cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu, ngón tay nắm kiếm quyết trọc thủng máu mà ra, vừa ra tay thì đã dùng hết toàn bộ tu vi!
Phi kiếm trong vỏ giấu ở bên hông hắn leng keng một tiếng ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe lên hóa thành một hình rồng màu bạc, rầm rầm xé rách lều cỏ trước người, xuyên thủng đen tối trước bình minh bao phủ quân doanh, đâm vào lều trại chủ soái khiến đèn đuốc lay động bất an.
Vẻ mặt nam tử trung niên trong lều hờ hững, không để ý đến thiên địa nguyên khí hùng hồn ẩn chứa trong đoạn dây thừng da thuộc, mặc kệ niệm lực cường đại vô hình đang trói buộc thân thể của mình kia, tùy ý để da lông quý báu quanh người bị xé vỡ đang hăng hái bay múa ở không trung trong lều, thân hình như sắt thép dưới lớp áo mỏng không có một chút dấu hiệu dùng lực nào cả.
Hắn nhíu mày lại, dán mắt vào đạo phi kiếm lạnh lẽo gào thét mà đến kia, nhìn bóng kiếm có uy lực mạnh mẽ như rồng bay, không thể thăm dò dấu vết cũng không thể cầm nắm tìm tòi, mi tâm bỗng nhiên dãn ra, biểu lộ nét cười nhạt cực kỳ khinh miệt.
Những đoạn dây thừng rách ẩn chứa thiên địa nguyên khí đó, niệm lực vô hình khiến kiện áo lót đơn mỏng trên người nam tử trung niên bị bó buộc thít chặt thành từng vạch ô vuông, phi kiếm như rồng bay kia, lúc này đã di chuyển nhanh chóng đến, đâm tới khoảng không cách người hắn chưa đầy ba thước, gào thét thê lương, ngay sau đó sẽ đâm vào mi tâm hắn, tình huống cực kỳ nguy hiểm đấy.
Nhưng chính vào lúc này, đường cong kiên nghị hiện ra trên khóe môi giống như được điêu khắc của nam tử trung niên đột nhiên kéo lên, mang theo chút không thú vị, khinh miệt cùng uể oải, rất tùy ý thốt ra một chữ: "Phá!"
Một tiếng phá nhẹ nhàng phun ra khỏi miệng, thanh thúy hùng hồn nhưng không hề vang dội chút nào, thế mà ngay tại lúc thanh âm này vừa mới lượn lờ vọng lại ở trong lều trại, trên không trung, tầng mây đen phủ bao phủ quân doanh đang thong thả trôi kia lại chợt tăng nhanh tốc độ lưu chuyển, một đạo bầu trời xám xịt chiếu xuống mặt đất, trong mây nổ vang một tiếng sấm Hạo Thiên!
Oành!
Tiếng sấm không biết là đến từ đám mây, hay là từ giữa đôi môi hờ hững của nam tử trung niên nữa, vang đùng đoàng mà tới, nháy mắt chiếm giữ toàn bộ không gian lều vải trong quân doanh Đại Đường, một cỗ hơi thở cường đại đến mức không thể chống cự bao phủ khắp nơi.
Chuôi phi kiếm này đâm vào lều chủ soái thì đột nhiên run lên, phảng phất như bị một cây chùy to lớn vô hình đánh trúng vậy, run rẩy liên tục rồi phát ra tiếng kêu to gào thét, giãy dụa quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng mà dưới ánh mắt như điện, tiếng thì như sấm của nam tử trung niên kia, trên thế gian này còn có thứ gì có thể nhanh hơn mạnh hơn sấm sét đây?
Bốp một tiếng bể vỡ thê lương lạnh nhạt vang lên, phi kiếm một khắc trước còn bay như rồng bạc, lúc này lại trực tiếp bị nổ thành khối sắt cháy đen, trong nháy mắt vỡ tan thành mười mấy mảnh cắt nhỏ, chúng bắn tung tóe khắp nơi, không còn chịu sự khống chế của chủ nhân nữa, đâm thủng lều cỏ rồi không biết phi đến nơi nào.
Những mảnh vụn da lông quý báu bay múa giữa khoảng không trong lều, giống như bị phù phép định thân vậy, chợt im lặng lơ lửng trên không, sợi dây thừng da thuộc trói buộc chặt chẽ trên người nam tử trung niên rạn nứt tựa như bị một thanh đao sắc bén cắt xuống đứt từng tấc từng tấc giống con rắn vậy, không hề có hơi thở sinh mệnh, suy sụp rơi xuống đất, không thể hình thành bất kỳ khống chế nào đối với hắn nữa!
Tiếng sấm tới từ đám mây, đến từ giữa đôi môi của nam tử trung niên, vẫn chưa kết thúc như vậy đâu, mà tiếp tục ùng oành ầm ầm vang vọng khắp quân doanh, uy lực cường đại hào hùng vô song lại càng mãnh liệt tràn ra, lều chủ soái chắc chắn hùng vĩ ở một khắc sau đó tựa như một túi da bị rót quá nhiều rượu mà mạnh mẽ nổ tung, vô số mảnh lều vỡ cùng với đồ vật trong lều bắn vọt ra!
Ngay sau đó, một cái lều cỏ nhỏ dựng gần lều chủ soái bị lật tung rồi nổ thành từng mảnh nhỏ, tên thị vệ Đường quân ở bên trong bừng tỉnh dụi mắt, bất lực mờ mịt nhìn bầu trời trên cao, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, liền bị tiếng nổ khủng bố từ phía sau truyền đến dọa sợ, theo bản năng nằm rạp xuống đất.
Từng cái từng cái lều cỏ của quân Đường theo thứ tự mà rách nát, bay lên, trên mặt đất biên cảnh giống như nở từng đóa hoa, từ những tàn tích của lều chủ soái bắt đầu, chạy một đường thẳng tắp đến phía nam, vô luận là lều cỏ hay là chuồng ngựa, trong nháy mắt đều bị hủy tan sụp đổ, kỳ diệu là những người và ngựa bên trong lại không bị chút tổn thương nào đấy.
Trong giây lát, cỗ lực lượng hào hùng cường đại kia đi tới lối rẽ cuối đường, nơi lều cỏ tình báo mà hai gã người Yến đang ẩn thân kia, sắc mặt người Yến trung niên tái nhợt, cảm thụ được cỗ lực kia đập vào mặt, biết hai người bên mình căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, theo bản năng thương hại nhìn thoáng qua đồng bạn trẻ tuổi bên cạnh đang run rẩy cả người, sau đó lắc lắc đầu.
Cuồng phong dữ dội nổi lên, nháy mắt lều cỏ nhỏ đã bị xé rách.
Xương cổ đại niệm sư trung niên đến từ phương tây nước Yến đột nhiên rắc rắc vỡ vụn, cái đầu đang lắc rời thẳng khỏi thân thể, giống như một quả dưa hấu chín nổ tan vậy, chỉ để lại thân hình kinh khủng đầm đìa máu, ngã quỵ về phía trước, máu tươi phun tung tóe ra.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của tên cường giả Động Huyền trẻ tuổi khác bắn vọt ra hai bông hoa máu, sau đó toàn bộ thân thể tựa như bức tượng cát bị gió thổi chậm rãi đổ sụp, biến thành một vũng máu thịt khủng bố trên mặt đất.
.......
......
Tiếng chuông cảnh báo dồn dập gõ vang, biên quân Đại Đường lấy hiệu suất cực cao làm ra phản ứng, nhanh chóng tăng cường phòng thủ trận địa, kỵ binh tiên phong bên cánh trái bắt đầu chuẩn bị đao làm nóng ngựa, áp sát phía lãnh thổ nước Yến, chỗ sâu trong doanh địa lại vẫn là một mảnh yên tĩnh trật tự, thân vệ tướng quân mặc khôi giáp toàn thân, mặt không chút thay đổi đi lại giữa đống đổ nát, tìm kiếm kẻ địch có thể tồn tại.
Đột nhiên, vô luận là thân vệ quan quân đang tìm gian tế, binh lính bình thường thu dọn lều cỏ rách rưới, hay là những người chăn ngựa đang thấp giọng an ủi, ôm vuốt đám ngựa chiến bị chấn kinh kia, động tác hầu như đều dừng lại, đứng thẳng tại chỗ, giơ cánh tay phải lên đặt trước ngực, vẻ mặt kính sợ nhìn nam tử trung niên, chỉnh tề hành lễ: "Tham kiến Hạ Hầu đại tướng quân!"
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên trong quân doanh, tên nam tử trung niên kia hờ hững đi tới, lúc này hắn đã mặc vào một bộ khôi giáp sáng ngời, mơ hồ có thể nhìn thấy trên mảnh giáp có khắc phù văn với hàm nghĩa khó hiểu nào đó, những đường nét phù văn màu đen đó không hòa tan sát khí lạnh lẽo của khôi giáp, mà ngược lại càng tăng thêm vài phần ý tứ cường đại không tên.
Hắn chính là một trong bốn vị đại tướng quân nắm binh quyền nặng nhất của quân đội Đại Đường đấy.
Hắn là...Trấn Quân Đại tướng quân Hạ Hầu a.
Đại tướng quân Hạ Hầu là cường giả đỉnh phong tu hành võ đạo trên thế gian, một thân gân cốt tựa như được đúc bằng sắt thép, cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng giống sông băng, thủ đoạn trị quân thô bạo tàn khốc, tác phong quân sự cường hãn dũng cảm, hai mươi bốn năm qua đã tung hoành bất khả chiến bại ở phương Bắc đại lục, thay đế quốc mở mang bờ cõi, quân địch kinh hãi, được triều đình coi trọng, cấp dưới kính sợ yêu quý, mà ở trong lòng người Yến thường chịu nhiều cay đắng, vị tướng quân Đường quốc này đơn giản chính là ác quỷ trên nhân gian.
Chỗ lều cỏ tình báo bị xé rách thành những mảnh nhỏ đã biến thành một đống đổ nát, nhóm quan tướng cấp dưới dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp xong xuôi, sau đó dùng vải bố kéo quanh nó lại, cung kính mời đại tướng quân tuần tra quan sát.
Hạ Hầu nhìn xác chết không đầu của vị đại niệm sư tây Yến kia, trầm mặc một lát rồi nói: "Hai mươi bốn năm trước, ngươi chính là chỉ huy tiểu đoàn tiên phong của nước Yến, sau khi thảm bại dưới tay bản tướng quân thì mất mật hồn bay bỏ chạy mất dạng trên chiến trường, nghe nói trong những năm gần đây, ngươi luôn ẩn ở tây Yến, không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, ngươi lại còn có can đảm tới ám sát bản tướng quân cơ đấy."
Nói xong những lời này, hắn hờ hững cúi đầu nhìn vũng máu thịt trước giày, khinh miệt trào phúng nói: "Chỉ là một kẻ hèn kiếm sư Động Huyền trung phẩm nhỏ nhoi lại thực sự dám tới trêu chọc bản tướng quân, đúng là tự tìm cái chết."
Lúc này một vị nam tử trung niên ăn mặc quần áo thường dân bình tĩnh đi lên, kính cẩn thi lễ, trên hai tay trình lên mấy món đồ tổn hại, nói: "Quân doanh đã kiểm tra lại rồi, việc phòng ngự không có vấn đề, hai gã thích khách người Yến này có thể lẻn vào quân doanh làm ra cử chỉ điên rồ này, bởi vì bọn chúng mang theo con dấu công văn do quân bộ Trường An thẩm duyệt."
Nghe thấy tin tình báo này, Hạ Hầu lẳng lặng nhìn vào mắt người trung niên, qua rất lâu cũng không nói gì cả.
Nếu đổi lại là một tên cấp dưới khác, dưới ánh mắt bình tĩnh cùng trầm mặc của đại tướng quân chỉ sợ sẽ bị dọa đến mức cả người phát run lên rồi, không hỏi nguyên do đã quỳ xuống thỉnh tội trước, nhưng người trung niên họ Cốc tên Khê này, lai lịch thần bí không rõ, tinh thông mưu lược, ngày thường thay Hạ Hầu xử lý công văn những việc ngấm ngầm xấu xa, chính là cấp dưới thân tín nhất của Hạ Hầu đấy, cho nên dù đối mặt với ánh mắt của Hạ Hầu lại không hề sợ hãi chút nào, bình tĩnh nói: "Con dấu ra từ quân bộ Trường An, cũng không thể chứng minh bất cứ điều gì."
Cốc Khê biết đại tướng quân không muốn nghe nhất chính là lần ám sát này có liên quan đến bất kỳ kẻ nào trong thành Trường An, hơn nữa trên thực tế cũng không có chứng cớ nào chứng minh điểm này cả, vì vậy hắn trả lời rất chắc chắn.
Đại tướng quân Hạ Hầu không nhìn hắn nữa, cũng không nhắc lại bất cứ đề tài nào có quan hệ với quân bộ Trường An, chắp tay sau lưng nhìn ánh bình minh đang lé rọi phía chân trời, trầm mặc một lát, mắt híp lại, mặt không chút thay đổi nói: "Tìm một đại niệm sư ôm oán hận nửa đời đối với bản tướng quân cùng một tên kiếm sư trẻ tuổi kiêu ngạo vô năng lại tự cho rằng thiên tài, chỉ có thể ngắm nhưng không được việc, đã muốn đến ám sát bản tưởng quân, như vậy xem ra...nước Yến cũng có người không muốn vị thái tử kia về nước được rồi."
Lần này nước Yến điều động một đại kiếm sư có thể xem là thiên tài cùng một vị đại niệm sư ẩn cư nhiều năm khởi xướng ám sát, nhìn như phải trả giá rất đắt, dốc vào thật nhiều tâm huyết và kỳ vọng, lúc ấy tình hình nhìn qua cũng cực kỳ hung hiểm, nhưng trên thực tế so sánh với đại tướng quân Hạ Hầu có vũ lực cường đại vô song mà nói, trận ám sát này càng giống một lần tuyệt vọng tự tìm đường chết.
Cốc Khê nghe đoạn phân tích nhìn như ngốc nghếch không đầu đuôi đó, khâm phục tán thưởng: "Đại tướng quân quả nhiên là thần cơ diệu toán, bấm ngón tay tính ra năm nay vừa lúc tới ngày mà vị thái tử nước Yến kia về nước rồi, lần ám sát này bất luận có thành công hay không thì chắc chắn bệ hạ sẽ tức giận, nếu đại tướng quân dâng lên một phong thư, chỉ sợ vị thái tử gia nọ thật đúng là chỉ có thể tiếp tục ở trong thành Trường An làm quan to sống xa quê thôi."
Mặt đại tướng quân Hạ Hầu không chút biểu cảm nói: "Bản đại tướng quân há có thể thỏa mãn ý đồ của những người Yến đó ư, truyền lệnh toàn quân không được nhắc tới lần ám sát này, ta sẽ đích thân gửi một phong thư mật nói rõ đầu đuôi việc này cho bệ hạ. Muốn giữ Long Khánh hoàng tử, kẻ được các ngươi gửi gắm hy vọng phục quốc lại trong nước hả, sao có thể dễ dàng như vậy chứ!"
"Có lẽ chính bản thân Long Khánh hoàng tử cũng không hy vọng ở lại nước Yến đâu." Cốc Khê nhớ tới tin tức mà ngày hôm trước quân bộ đã truyền đến, cười nói: "Có thể tiến vào tầng hai thư viện, đi theo phu tử học tập tu hành, cũng không khẳng định kém hơn so với khi bù chỗ trống của thái tử đâu nhỉ."
← Ch. 126 | Ch. 128 → |