← Ch.132 | Ch.134 → |
Bởi vì duyên cớ nhíu mày, hai mắt hình tam giác của Thượng Quan Dương Vũ đại nhân có vẻ càng thêm xấu xí. Hắn khẽ vuốt chòm râu thưa thớt dưới cằm, nhìn Linh Lâm chán ghét nói: "Mặc dù ngươi lấy được văn lệnh hồi kinh từ quân bộ, Thiên Xu Xử cũng đã chứng minh thân phận của ngươi, bản phủ tự nhiên sẽ không trị ngươi tội vụng trộm rời khỏi quân doanh, nhưng ngươi hẳn biết rõ, vụ án này đã sớm chấm dứt rồi, vì những lời nói có lẽ đó của ngươi liền phải mở quan tài nghiệm xét lại lần nữa, đây là loại thuyết pháp gì?"
Nghe lời nói này liền biết trong nha môn phủ Trường An lúc trước, hai bên nói chuyện cũng không suôn sẻ rồi, càng chưa nói tới vui sướng, Lâm Linh trầm mặc một lát rồi nói: "Phủ doãn đại nhân, nếu phủ Trường An kiên trì không chịu mở quan tài nghiệm xét lại, ty chức chỉ có thể mời người quân bộ tới thôi."
"Ngươi đây là lấy quân bộ đến ép bản quan ư?" Thượng Quan Dương Vũ chưa bao giờ là một người ngay thẳng, nhưng nay có nhân duyên cơ hội ngồi lên ghế quan nha thành Trường An, nào chịu làm trò mất hết mặt mũi trước đám cấp dưới chứ, cười lạnh một tiếng, nhắc nhở nói: "An táng trong mộ là ngự sử, mặc dù vụ án có biến, cũng là vấn đề trị an của đô thành, nếu bản phủ không lên tiếng, dẫu là quân bộ thì cũng không có đạo lý ngang ngực nhúng vào một tay, chẳng lẽ muốn bản phủ đi ngự tiền thưa kiện cùng đại tướng quân nhà ngươi hả?"
Lâm Linh nghĩ tới lời dặn dò của quân sư, nhìn vị phủ doãn Trường An này, bỗng nhiên hiểu ra chút chuyện, mỉm cười nói: "Đại nhân, ti chức chỉ phát hiện một ít điểm đáng ngờ, cho nên mới báo cho phủ Trường An, ta nghĩ nếu đại nhân đã bằng lòng tới khu mộ, tất nhiên cũng có vài phần ý tứ rồi, chẳng qua không biết đại nhân rốt cuộc còn cần ty chức chú ý tới chuyện gì nữa đây, còn mời đại nhân nói thẳng."
Sắc mặt Thượng Quan Dương Vũ hơi dịu lại, khẽ vuốt chòm râu thưa thớt, nghĩ kỹ một lát rồi mặt không biểu cảm nói: "Bất luận vụ án có điểm đáng ngờ gì, vô luận là ngự sử hay là dân chúng bình thường, bản phủ thay bệ hạ quản lý việc quan dân trong thành Trường An, tất nhiên sẽ phải phán quyết chân thành, nhưng ngươi phải hiểu, chuyện này không quan hệ với quân bộ, càng không quan hệ với đại tướng quân Hạ Hầu."
Lâm Linh nghe rõ ràng ý tứ ẩn giấu trong lời nói của phủ doãn đại nhân, hơi cân nhắc một chút rồi hạ giọng xin chỉ thị nói: "Ti chức hồi kinh còn có việc chung khác, chỉ là ngoài ý muốn phát hiện... di hài ngự sử trong mộ có chút vấn đề?"
"Chính là đạo lý này." Thượng Quan Dương Vũ lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Hơn nữa ngươi cần phải nhớ kỹ, sau đó vô luận kết quả khai quan như thế nào, trước khi tìm được nghi phạm đích thực, đều chỉ có thể điều tra âm thầm, đặc biệt là không được cho vị phu nhân trong phủ ngự sử nghe được tiếng gió nào đâu đấy."
Một vị quan cấp dưới nghe thấy lời này, có vẻ khó xử: "Đại nhân, nếu muốn mở quan tài khám nghiệm tử thi, chung quy vẫn cần phải thông báo cho phủ ngự sử một tiếng mới được, bằng không nếu sau này bị kiện cáo tới, thì chúng ta rất khó chiếm đạo lý rồi."
Thượng Quan Dương Vũ nghe lời khuyên bảo của cấp dưới cũng không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Linh như trước, biểu hiện này biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, cái tiếng xấu không hỏi khổ chủ mà đã mở quan tài này, cũng phải do bên các ngươi gánh vác đó.
Đã không thể sử dụng danh nghĩa của quân bộ và đại tướng quân Hạ Hầu, nếu về sau có gì không ổn còn phải đi gánh tiếng oan này trên lưng, gương mặt Lâm Linh lộ ra chút tươi cười chua xót, thầm nghĩ quan viên Trường An này, vô luận là quan thư bút đã giao thiệp vài ngày trước đó, hay là phủ doãn đại nhân hu tôn hàng quý (*) hôm nay tự mình đến, sao ai cũng trơn trượt, không nương tay như vậy chứ?
(*) Hu tôn hàng quý: tự hạ thấp địa vị
Nếu đổi một tình huống khác, Lâm Linh sẽ quả quyết không chịu gánh tiếng oan này đâu, không được hai lá cờ xí quân bộ và đại tướng quân bảo vệ, cho dù hắn có là đại niệm sư Động Huyền cảnh, đối mặt với sự tức giận của phủ ngự sử thì vẫn có chút phiền toái đấy, nhưng mà dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của đại tướng quân phía trước, hắn lại vô cùng xác định di hài trong mộ chắc chắn có vấn đề, cho nên sau khi trầm mặc tự hỏi một hồi, nhìn Thương Quan Dương Vũ đại nhân, gật đầu thật mạnh nói: "Như đại nhân mong muốn."
"Tốt lắm." Vẻ mặt Thượng Quan Dương Vũ bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm lại bắt đầu cảm giác được cảm xúc lo âu đã tăng lên, tên đại niệm sư đến từ đông bắc biên quân này, nếu đã dám gánh vác tiếng oan lớn như thế, vậy cho thấy hắn cực kỳ nắm chắc tình hình trong ngôi mộ rồi, kể từ khi Trương Di Kỳ chết, xem ra thật cất giấu chút âm mưu gì đó nhỉ?
Công lại (*) khám nghiệm tử thi đang cầm các loại dụng cụ chờ đợi ở bên cạnh mộ ngự sử, đến giữa ngày xuân, tới canh giờ thịnh dương khí nhất trong ngày, theo tiếng hô, công nhân được điều tới từ phương diện mộ viên, dưới sự chỉ huy của sử quan phủ Trường An, đem ngôi mộ hôm qua mới được người nhà sửa sang sạch sẽ, biến thành một mảnh công trường hỗn loạn ồn ào.
(*) Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến
Mộ phần bị mở ra từ phía sau, giữa mộ huyệt hơi ẩm ướt có một cỗ quan tài đen sì im lặng nằm ở đó, đám công nhân đặt thanh gỗ lên trên mộ, cột bảy đoạn dây thừng vào đấy, miệng hô lớn, qua rất lâu mới kéo được cỗ quan tài nặng nề lên.
Khi mở quan tài ra, động tác Thượng Quan Dương Vũ cực kỳ nhanh, lấy khăn tay bịt kín mũi, một lát sau mới phát hiện, cũng không ngửi được mùi tanh tưởi gì xộc vào mũi cả, hắn nhíu mày lại, cách đám người nhìn vào bên trong, chỉ thấy ngỗ tác (*) đang khom nửa người chuyên tâm khám nghiệm tử thi, có thể nhìn thấy loáng thoáng chút gì đó, không biết là xương trắng hay là đồ vật chôn theo đây.
(*) Ngỗ tác: tên một chức quan lại khám xét người chết
Một lát sau, ngỗ tác đi đến chỗ đám người bên ngoài, kính cẩn thi lễ với Thượng Quan Dương Vũ, cởi khẩu trang thấm dầu che trên mũi miệng xuống, thanh âm vang lên cùng với mùi dầu bạc hà nồng đậm.
"Đại nhân, chưa phát hiện được điểm nào đáng ngờ cả."
"Hả?" Thượng Quan Dương Vũ nghe vậy, nhìn Lâm Linh đang trầm mặc bên cạnh, trong ánh mắt cũng không có ý phẫn nộ hay thất vọng sau khi bị người đùa giỡn, chỉ có chất vấn, bởi vì hắn biết rõ sự tình chắc chắn không đơn giản như thế.
Lâm Linh nhìn ngỗ tác hỏi: "Đã tra xét phần đầu ngự sử đại nhân chưa?"
"Tất nhiên đã tra rồi." Ngỗ tác không biết thân phận của hắn, trả lời cực kỳ không khách khí.
Lâm Linh trầm mặc một lát, nhìn Thượng Quan Dương Vũ, nói: "Trong đầu ngự sử đại nhân có cắm một vật cứng, hiện tại chưa xác định được nó là đinh sắt hay là hung khí gì khác."
Thượng Quan Dương Vũ nhìn hắn cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ cấp dưới bản phụ tuyệt đối sẽ không tham công đầu này, chỉ cần kéo dài mấy khắc, quả nhiên ngươi vẫn không nín được, lạnh nhạt trào phúng nói: "Một gã đại niệm sư vận dụng niệm lực xem xét di hài người chết, nghe nói là một việc rất không may mắn, rất phạm húy kiêng kỵ, ngươi lúc trước vẫn luôn trầm mặc, bản phủ cũng có thể lý giải được."
Sắc mặt Lâm Linh hơi trắng bệch, tự giễu cười chua xót nói: "Vì giữ gìn sự tôn nghiêm của Đường luật, giải oan cho quan viên đế quốc, có chút quy củ, tại thời khắc mấu chốt cỡ này, chỉ có thể tạm thời không để ý thôi."
"Nói rất đúng." Thượng Quan Dương Vũ khẽ nâng cằm, lạnh nhạt nói: "Cho nên nếu còn phát hiện gì nữa, ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng trước, đừng khiến người của bản phủ uổng phí thời gian cùng sức lực."
Lâm Linh bình tĩnh đồng ý, sau đó không hề che giấu bất cứ điều gì nữa, trực tiếp dẫn Thượng Quan Dương Vũ và ngỗ tác đi đến bên quan tài màu đen, giơ cánh tay lên, chỉ vào đầu di hài bị vải bố bao phủ, nói: "Hẳn là chui trong da đầu, cho nên mắt thường không thể thấy được, cạo toàn bộ lông tóc cùng da đầu đi, thì có thể phát hiện được vấn đề rồi."
Ngỗ tác quan phủ mở quan tài khám nghiệm thi thể, cũng chú ý sự tôn trọng đối với người chết, rất hiếm khi mổ bụng giải phẫu, huống chi hiện giờ người nằm trong quan tài chính là ngự sử Đại Đường, nghe phải lột toàn bộ da đầu của đối phương xuống, ngỗ tác không khỏi khó xử mà nhìn phủ doãn đại nhân một cái, xoa xoa tay hỏi: "Đại nhân?"
"Động thủ đi." Thượng Quan Dương Vũ lạnh nhạt nói: "Nếu không tìm ra bất kỳ vấn đề gì, tự nhiên sẽ có người chủ động thỉnh tội với triều đình, phủ ngự sử phẫn nộ, thế nào cũng không rơi lên trên đầu một tiểu nhân vật như ngươi đâu."
Lâm Linh trầm mặc đứng bên cạnh quan tài, cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ đến lúc này rồi còn không quên nhấn mạnh lặp lại, người này nào có giống vị phủ doãn Trường An cao cao tại thượng chứ, càng như một tiểu lại quê mùa thô bỉ.
Lúc này lại viên nha dịch của phủ Trường An đều vây quanh quan tài, đuổi những tên công nhân mộ viên tò mò đi, họ nhìn động tác của ngỗ tác, nhịn không được phỏng đoán rốt cuộc có thứ gì dưới da đầu đây?
Di hài ngự sử trong quan tài đã sớm thối rữa, vải bố cột tóc cũng không biết đã tuột lúc nào rồi, tóc héo mỏng tán loạn dính vào da đầu, thật cẩn thận loại bỏ đám da tóc đó cùng ít da đầu nát như bùn phía dưới, sau đó lấy nước trong giội vào xương sọ hơi trắng vàng, lấy mảnh vải lau chùi mấy cái.
Một vết thương rất nhỏ xuất hiện ở đỉnh sọ, không biết bên trên đọng lại là máu đen hay là thịt thối ngưng tụ, theo mảnh vải lau chùi cùng nước trong tẩy rửa, nó càng ngày càng rõ ràng hơn, cho đến khi có thể nhìn thấy mọi thứ trong miệng vết thương.
Đám quan viên nha dịch vây xung quanh quan tài đồng thời ngừng thở, lông mày Thượng Quan Dương Vũ nhíu lại càng thêm lợi hại, theo động tác của kìm sắt mỏ nhọn trong tay ngỗ tác, thân thể mọi người càng ngày càng cứng đờ khẩn trương.
Giống như rút một thanh đao gỉ từ trong xương ra, tiếng ken két chói tai khủng bố vang lên trong quan tài, trên trán ngỗ tác đổ đầy mồ hôi, một tay cách vải bố ấn đầu thi hài nhằm phòng ngừa nó bị mình kéo gãy, một tay thong thả dùng sức, cuối cùng cũng rút được vật cứng giấu trong đầu di hài ngự sử ra.
Đó là một cây đinh sắt cực dài, không biết là ngâm trong máu loãng hay là nước xác quá lâu, mà trên định sắt đã phủ kín rỉ sét, nhưng đầu đinh lại vẫn cực kỳ sắc bén như cũ.
Nhìn cây đinh sắt trong tay ngỗ tác, mọi người bên quan tài đồng loạt hít hà một hơi lạnh lẽo, phảng phất như thấy được ngày nọ năm trước, hình ảnh rùng rợn một cây đinh tỏa ra hàn quang cắm sống vào đầu ngự sử, không khỏi khiếp sợ mà lắc đầu liên tục, thậm chí còn có người rụt cổ lại theo bản năng.
Lâm Linh vẫn luôn trầm mặc bình tĩnh đứng bên cạnh, bởi vì trong đám đông ở đây, cũng chỉ có hắn cơ bản đã có thể xác định trước rồi, giờ khắc này sẽ nhìn thấy thứ gì, hắn nhìn vẻ mặt cực kỳ khó coi của phủ doãn đại nhân, bình tĩnh nói: "Đại nhân, điểm đáng ngờ đã xuất hiện, chuyện tra án tiếp đó là chuyện của phủ Trường An, ti chức sẽ không tham dự vào nữa."
Thượng Quan Dương Vũ nhìn chằm chằm cây đinh rỉ đó, trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn người này, lạnh giọng nói: "Bản phủ xử án tự nhiên không cần ngươi tham dự, nhưng ta cần phải nhắc nhở ngươi, chuyện nên báo cáo cho Hình bộ, bản phủ tất nhiên sẽ báo, chuyện nên tấu với bệ hạ, bản phủ tự nhiên sẽ viết tấu chương trình lên, nhưng trước khi bản phủ tra ra hung thủ, nếu nghe được chút lời nào đó ở bên ngoài, đừng trách ta sẽ lôi đại tướng quân vào."
Lâm Linh chắp tay đồng ý, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi khu mộ.
Ninh Khuyết cũng không biết ngôi mộ của ngự sử Trương Di Kỳ bị mở ra một lần nữa, phủ Trường An khám nghiệm tử thi lại, cây đinh sắt mà mình đóng vào đầu đối phương đã bị người ta phát hiện. Cho nên hắn cũng không biết mình vừa mới bước lên con đường báo thù còn chưa tròn một năm, thì khói mù nồng đậm đã bao kín con đường phía trước rồi.
Hắn cảm thấy con đường phía trước của mình vô cùng sáng sủa, bởi vì qua hai ngày nữa sẽ là ngày tầng hai thư viện mở ra, cũng chính là lúc hắn quyết ý nghiêm nghị vật lộn một phen.
Ngày xuân này cùng cảnh minh, đám học sinh thư viện vì trợ uy cho sáu người Thuật khoa Tạ Thừa Vận tiến vào tầng hai, đi tới quán ăn thanh quý nào đó mở tiệc, mà trong đó có hắn bị Tư Đồ Y Lan mạnh mẽ kéo tới.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |