Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 134

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 134: Có lẽ ngày kia
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Viện trưởng đi các quốc gia du lịch còn chưa trở về, tầng hai thư viện sắp mở ra, tin tức được truyền ra từ chỗ nào thì không thể biết, nhưng căn cứ câu trả lời của các giáo viên, đã có thể cơ bản xác định chuyện này là thật, ngày này là ngày kia.

Tầng hai thư viện khó vào, khó như lên trời xanh, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, đám học sinh biết rõ chính mình sẽ không gặp được cái loại chuyện vui Hạo Thiên giáng phúc, đệ tử có thể tiến vào tầng hai, hẳn là xuất từ nhóm Tạ Thừa Vận sáu gã đệ tử Thuật khoa, cho nên sau khi tan học, liền có người bắt đầu làm ầm ĩ lên, nên trợ uy mạnh mẽ vì sáu người bọn họ.

Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Ninh Khuyết, làm người bạn học bị tất cả học sinh trong thư viện quên đi, hạng người yên lặng vô danh bị bên cạnh hóa, không ai có thể nghĩ đến hạng người như hắn cũng đặt toàn bộ tâm thần vào tầng hai. Sau khi chuông tan, hắn định đi Nhà Sách Cũ dò hỏi Dư giáo sư hoặc Trần Bì Bì một chút, muốn biết lấy loại trình độ cảnh giới của mình hiện nay, muốn tiến vào tầng hai thì rốt cuộc có mấy phần khả năng, không ngờ tới trước khi đi lại bị Tư Đồ Y Lan mạnh mẽ lôi ra khỏi thư viện.

Dùng lời của Tư Đồ tiểu thư mà nói, hoạt động tập thể bực này, vô luận ngươi không hợp đoàn thế nào đi nữa thì vẫn phải tham gia, mặc dù bị bạn học xa lánh, nhưng nếu ngươi xuất hiện thường xuyên, không hề giống cô hồn dã quỷ đi lại giữa núi rừng bãi cỏ như ngày thường, vậy thì luôn có một ngày sẽ hóa giải được oán hận trong ngày đó.

Ninh Khuyết tuyệt không cho rằng mình cần phải cố gắng nỗ lực chen vào vòng sinh hoạt luẩn quẩn của đám bạn học thư viện, lấy tư thái này đổi lấy hoàn cảnh hoà hoãn nào đó quanh mình, chỉ là Tư Đồ Y Lan mọi khi đối với hắn cực kỳ hiền lành, cái mặt mũi này thật sự có chút ngại từ chối, suy nghĩ một lát, liền cũng theo nhóm học sinh rời thư viện vào thành Trường An.

Các học sinh thư viện lựa chọn nơi tụ hội ở nam thành, là một tòa tửu lâu ven hồ cải trang thành đại trạch thanh quý. Trên tửu lâu treo tấm bảng hiệu, trên mặt là tên cửa hàng do chính tay tế tửu đại nhân viết: Đắc Thắng Cư.

Đắc Thắng Cư chính là quán ăn thanh quý đệ nhất thành Trường An, có diện tích rất rộng lớn, trang sức bài trí cực kỳ tinh xảo hào hoa xa xỉ, khách nhân lui tới không phải đại thần trong triều thì là hào phú bốn phương, nếu không phải tên tuổi thư viện đủ vang dội, dẫu muốn bao thực đài lộ thiên, cũng cực không dễ dàng đấy.

Hiện nay nhân dịp xuân ấm cỏ dài, ngoài đại trạch dùng gỗ lê chống tầng tầng màn sa, bị gió xuân khẽ thổi qua mà lay nhẹ, hình ảnh xinh đẹp đến cực điểm, hơn trăm nam nữ đệ tử thanh niên hoặc mỉm cười dựa vào lan can, hoặc cười khẽ quanh quẩn ven hồ, hoặc vén màn sa mà đi, tức khắc biến nơi đây thành vùng đất tuyệt vời thanh xuân cất cao giọng hát.

Ninh Khuyết đứng trong một góc khuất, cầm một bình trà nhỏ trong tay, bình tĩnh nhìn bạn học đang chơi đùa vui sướng giữa gió xuân, nghĩ sau yến hội, chính mình đại khái cũng sẽ không nhìn thấy khuôn mặt dào dạt nhiệt tình nào nữa, trái phải vẫn là ngồi ngốc ở một góc đi, dự tính tiệc đến nửa chừng thì mình sẽ rời đi trước, liền gọi gã sai vặt Đắc Thắng Cư tới, nhét mấy đồng tiền lớn, nhờ hắn mướn người đến bốn mươi bảy ngõ Lâm chuyển lời, bảo Tang Tang mang xe ngựa tới đây chờ ngoài cửa.

Qua một lúc lâu, học sinh tài tử đang nổi bật chọn xong bàn rượu bên lan can tiêu sái đón gió tốt nhất, đệ tử tình lữ tình yêu đang nồng nàn nhìn nơi nào đó sau rừng trúc thanh u sau màn, lộ đài lớn ven hồ mới dần dần an tĩnh lại, Tư Đồ Y Lan không hổ là tiểu lãnh tụ của nương tử quân Trường An năm đó, tự nhiên hào phóng đứng lên nói vài lời, chúc phúc sáu đệ tử Thuật khoa có thể lấy được thành tích tốt vào ngày mai, lại chúc việc học của chư vị học sinh tiến bộ linh tinh.

Vừa dứt lời, cái loại trái cây đồ ăn tinh mỹ cũng dâng lên như nước chảy, đám học sinh bắt đầu uống rượu mua vui, trong đó chỗ náo nhiệt nhất kia, có thể nghe rõ tiếng các học sinh tha thiết chờ đợi, nhàn nhạt vỗ mông ngựa đối với sáu người Tạ Thừa Vận.

"Nghe nói lần này tầng hai chỉ tuyển một người thôi." Nét trẻ con trên mặt Lâm Xuyên Vương Dĩnh còn chưa mất hết, nhìn các đại ca ca đại tỷ tỷ xúm lại bên cạnh, sau đó quay sang một bên, nhút nhát rụt rè nói: "Trước kia cũng là quy củ này sao?"

Tạ Thừa Vẫn hơi mỉm cười, nhìn chư vị đồng môn bên cạnh, bình tĩnh đáp: "Quy củ mỗi lần tầng hai mở ra đều không giống nhau, lần này cũng có khả năng chỉ nhận một người. Khó khăn sẽ lớn hơn, ta sẽ dốc hết toàn lực thi, như thế mới không phụ kỳ vọng của chư vị học sinh, nỗi khổ tâm dạy bảo của tiên sinh."

Chung Đại Tuấn ba một tiếng mở quạt xếp ra, cao giọng cười nói: "Thừa Vận, giờ ngươi đã vào cảnh giới Bất Hoặc, ngay cả Tào giáo sư cũng nói ngươi là người đứng đầu Thuật khoa, cho rằng ngươi có hy vọng tiến vào tầng hai, nếu ngươi ngay cả tự tin cũng không có, vậy năm nay còn ai có thể vào tầng hai đây?"

Lâm Xuyên Vương Dĩnh nghĩ đến lần thi này, sắc mặt không khỏi ảm đạm, chợt lộ ra ý hâm mộ không che dấu chút nào đối với Tạ Thừa Vận trên khuôn mặt thanh thuần trẻ con, nói: "Tạ huynh, mai sau vào tầng hai, nhất định phải nhớ nói cho mọi người biết, nơi đó rốt cuộc trông như thế nào, ta thực sự rất hiếu kỳ."

Tạ Thừa Vận ôn hòa cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nói: "Tuổi tác ngươi vẫn còn nhỏ, dù lần này không tiến vào tầng hai được, thì đến lần sau cũng sẽ vào thôi, nào cần ta thăm dò giúp ngươi chứ?"

Ngay vào lúc này, ngoài viện Đắc Thắng Cư truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập. Đám học sinh ăn tiệc bên ven hồ cũng không để ý, thành Trường An có ngày nào không nhìn thấy hình ảnh mấy tốp kỵ binh chạy băng băng? Chỉ có Ninh Khuyết im lặng ngồi trong một góc, ngẩng đầu nhìn nhìn nơi tiếng chân nổi lên, bởi vì hắn nghe ra nhóm kỵ binh này không phải Vũ Lâm Quân, mà là biên quân đã gặp qua máu me trên chiến trường chân chính.

Một lát sau, một gã tướng lĩnh trẻ tuổi cả người quân trang, vẫn còn có vẻ phong trần, dẫn dắt vài tên quan thuộc bên dưới đi lên lộ đài ven hồ, hắn nhìn đám đệ tử uống rượu mua vui ở trong gió xuân, lông mày nhịn không được mà hơi nhíu lại, trực tiếp nhấc màn sa xông qua, đi tới trạch viện thanh u sâu bên trong.

Trên người vài tên quân nhân Đại Đường có hương vị thiết huyết, cực không giống hơi thở tiêu sái ung dung trên lộ đài ven hồ, thời điểm bọn hắn xuất hiện, tiếng nghị luận của đám học sinh thư viện liền theo bản năng nhỏ xuống. Vài vị quan quân mặc quân trang giáp nhẹ, đi nhanh về phía trước, có vẻ cực kỳ cường hãn, lại quẹo qua mấy chỗ bàn tiệc, vì thế liền chọc đến đám học sinh thư viện khiến chúng có chút không vui trong lòng.

Người Đường coi trọng quân công, nhất là những biên quân nơi biên giới tay đẫm máu tươi thì càng nhiệt tình yêu thương kính nể, nếu vào dịp ngày thường, mặc dù là đại thần trong triều, đối với quan quân hơi biểu hiện hành động lỗ mãng này, cũng sẽ cười nhàn nhạt không để ý chút nào, nhưng mà người tụ hội bên ven hồ hôm nay lại là đệ tử thư viện đều cực kỳ trẻ tuổi, ít nhiều cũng dưỡng ra chút khí chất kiêu ngạo trong xương cốt, có đệ tử không thể nhịn được cơn giận trong lòng đó xuống, nhìn bóng lưng mấy tên quan quân kia cười lạnh nói: "Cho dù là Hứa Thế tự mình tới đây, cũng không dám có ý hơi bất kính đối với thư viện ta, mà các quân gia này, trong mắt lại hoàn toàn không biết lợi hại."

Hứa Thế chính là trấn quốc đại tướng quân của Đại Đường, người bậc nhất trong quân đội đế quốc không hề nghi ngờ, nhưng ở đám học sinh thư viện kiêu ngạo này xem ra, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt lợi hại cả. Vài tên quan quân Đại Đường đang bước nhanh về phía trước, nghe thấy lời này, bỗng dừng bước chân lại, tên tướng lĩnh thanh niên đứng đầu quay lại, nhìn học sinh thư viện bốn phía, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

Trầm mặc một lát, tên tướng lĩnh thanh niên này nhàn nhạt trào phúng nói: "Thì ra là đệ tử thư viện, ngày xuân không đi lên núi săn thú lại vào thành dạo chơi cợt nhả, thật là thế hệ sau không bằng thế hệ trước a."

Đám học sinh thư viện trên lộ đài nào có thể nhẫn nhịn nữa, sôi nổi đứng dậy, muốn tranh luận với đối phương một phen, không ngờ vị tướng lãnh thanh niên kia chẳng hề lui ý, sắc mặt như sương tiếp tục nói: "Nhớ ngày đó ta đọc sách ở thư viện, người kiêu ngạo luôn phải có bản lĩnh để kiêu ngạo, hiện tại đám tiểu tử các ngươi này chỉ học được chút da lông lại bắt đầu khua môi múa mép khắp nơi rồi..."

Nghe lời này, đám học sinh mới biết được vị thanh niên tướng lãnh này thì ra lại là sư huynh thư viện, không khỏi có chút lúng túng không tự nhiên, không biết nói như thế nào, vị tướng lãnh thanh niên kia lại không chịu buông tha cho bọn họ, hàn ý bức người, quở mắng: "Đại tướng quân Hứa Thế tự mình tới đây, cũng không dám bất kính với thư viện ta? Những lời này quả thật cũng không sai, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ một chút, đại tướng quân Hứa Thế kính chính là viện trưởng, kính chính là giáo viên, mà không phải đám phế vật các ngươi!"

"Sau này ở bên ngoài đều phải ngậm chặt miệng chút cho ta, nếu để ta nghe thấy được có tên đệ tử thư viện đánh rắm phóng túng kiêu căng ở bên ngoài, thì đừng trách ta thỉnh quy củ thư viện ra, trực tiếp đánh đau các ngươi một trận!"

Bài giảng đầu tiên của thư viện là về lễ, lễ là quy củ, quy củ thư viện chính là nắm đấm ai to hơn thì người đó có lý, bối phận ai cao người đó có lý, đây là dạy bảo mà học sinh sớm đã nhớ sâu trong lòng, hiện giờ nghe vị tiền bối thư viện này muốn lấy quy củ thư viện ra, dĩ nhiên không ai dám nói loạn tiếp rồi.

Tư Đồ Y Lam vén màn sa lên, nhìn tình hình bên này, nhịn không được bật cười, nhìn tên tướng lãnh thanh niên đó nói: "Ta nói Hoa nhị ca ngươi đường đường một Đô Úy quận Cố Sơn, hà tất tức giận với các sư đệ muội chứ?"

Đám học sinh nghe thấy những lời này, khi ánh mắt nhìn lại vị tướng lãnh thanh niên kia thay đổi rồi, Đô Úy quận Cố Sơn Hoa Sơn Nhạc... Đó chính là nhân vật ngôi sao của thế hệ trẻ tuổi trong quân đội Đại Đường, khó trách lúc trước có khí thế cường đại như thế.

Hoa Sơn Nhạc nhìn Tư Đồ Y Lan đi ra từ sau màn sa, không nhịn được lắc đầu thở dài, nói: "Quên mất nha đầu ngươi hiện tại cũng đọc sách trong thư viện rồi, hôm nay có việc gấp, đêm mai ta lại đến thỉnh an đại tướng quân."

Tư Đồ Y Lan nhìn thoáng qua hậu trạch thanh u sâu trong viện của Đắc Thắng Cư, đoán được hắn sốt ruột gấp gáp trở về từ quận Cố Sơn là vì gặp ai, hơi mỉm cười rồi nói: "Lúc khác ta sẽ vào thỉnh an."

"Ngươi đi tự nhiên không có vấn đề." Hoa Sơn Nhạc nhàn nhạt nhìn lướt qua đệ tử thư viện xung quanh, bỗng nhiên thấy một gương mặt có chút quen thuộc trong góc, hơi ngập ngừng nhưng cũng không nói gì thêm, mỉm cười tiếp tục nói: "Đi cùng Vô Thải cũng được, những kẻ không liên quan còn lại, vẫn đừng mang vào thì hơn."

"Nơi đây đều là những ưu tú tài tuấn của thư viện." Tư Đồ Y Lan mỉm cười nói, không dấu vết nhắc nhở hắn.

Hoa Sơn Nhạc cảm kích cười cười, hiểu rõ nàng muốn nói điều gì, nâng quyền thi lễ rồi vội vàng rời đi.

Rượu tới khi say, chỗ náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, chỗ lạnh lẽo càng lạnh lẽo hơn. Tư Đồ Y Lam không biết đã dùng biện pháp gì, mà lại tránh được khỏi ánh mắt của đám bạn học, trong chớp mắt lặng lẽ lần mò đến góc tối sau màn sa, nàng nhìn Ninh Khuyết đang thò nửa người tìm kiếm ếch xanh, nhíu mày nói: "Sao ngươi không trò chuyện với bọn họ nhiều hơn một chút?"

"Mặt mày đáng ghét, nói chuyện nhạt nhẽo."Ninh Khuyết nhìn loài bò sát trên đá rêu xanh giữa hồ đã lẻn vào bóng tối âm u, có chút tiếc nuối thở dài một tiếng, quay đầu nhìn nàng nói: "Đây đại khái chính là ta trong mắt bọn họ, một khi đã như thế, tại sao ta còn phải sát lại gần ảnh hưởng đối phương ngon miệng đây?"

Tư Đồ Y Lan nghiêm túc nhìn hắn nói: "Mấy tháng qua ngươi vẫn luôn phiêu đãng như cô hồn dã quỷ, ta thật sự không rõ, chẳng lẽ ngươi không muốn chính danh cho mình hay sao, nói cho toàn thư viện, cuộc thi cuối kỳ kia, ngươi không phải tránh chiến?"

"Lần đánh cược cuộc thi cuối kỳ thật sự là một chuyện rất nhàm chán, đương nhiên, ta cũng không có thói quen bị người khác oan uổng. Nhưng nếu đã bị người oan uổng rồi, lại đi hòa thuận vui vẻ thì sẽ có vẻ quá mức yếu thế, có vẻ bất lực trong lòng, đó còn ghê tởm hơn ấy."

Ninh Khuyết cười nói: "Ta sẽ chính danh cho mình."

Tư Đồ Y Lan hỏi: "Lúc nào đây?"

Ninh Khuyết uy nghĩ một lát, có chút không xác định mà trả lời: "Có lẽ...ngày mốt?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)