← Ch.142 | Ch.144 → |
Đối với Ninh Khuyết mà nói, tầng hai mở ra là một đại sự, vô luận hắn có thể nắm bắt được cơ hội xa vời đó hay không, nhưng chí ít cơ hội này đã thật sự bày ra trước mắt hắn.
Đối với hầu hết mọi người mà nói, mỗi lần gặp đại sự nào đó mà có thể hồi tâm tĩnh khí thì thực là phẩm chất đáng thưởng thức, Ninh Khuyết từng trải qua vô số lần khảo nghiệm sinh tử, có thể miễn cưỡng làm được điều này, nhưng mỗi khi hắn gặp phải một sự kiện lớn thật sự, ngoài mạnh mẽ bức bách bản thân phải bình tĩnh, hắn còn phải làm một công tác chuẩn bị quan trọng nhất, đó là mang theo Tang Tang đồng hành.
Mặt trời xuân chưa ngẩng đầu, thành Trường An vẫn là một mảnh tối đen, hắn mang theo Tang Tang ngồi xe ngựa ra khỏi cửa Chu Tước, đi tới thư viện dưới chân núi lớn ở ngoại ô phía nam.
Canh giờ còn quá sớm, gió sớm vẫn còn lạnh, bãi cỏ thư viện vốn là một mảnh an tĩnh, nay bốn phía cũng đã vô cùng náo nhiệt, kỵ binh Vũ Lâm Quân mặc khôi giáp toàn thân, cảnh giác mà dạo bước xung quanh, dựng lều cỏ tạm thời, các nhân viên lại ti đến từ Lễ bộ cũng đang khẩn trương sắp xếp chỗ ngồi, dưới gốc cây xanh ở đằng xa, còn có chút nam tử mặt không chút thay đổi đang nghỉ chân, những nam tử này mặc quan phục nhưng chưa nhìn ra là thuộc loại người nào trong bộ nha, trên người toát ra mùi vị nguy hiểm.
Nhìn hình ảnh náo nhiệt rồi lại nghiêm nghị xung quanh, Ninh Khuyết nhớ tới cuộc thi nhập viện của thư viện vào năm ngoái, phát hiện cấp bậc cảnh giới an toàn ngày hôm nay, so với ngày thi nhập viện đó thì không kém quá nhiều nữa rồi. Hắn đột nhiên hiểu ra, tầng hai mở ra dĩ nhiên không chỉ là đại sự trong cuộc đời hắn, mà cũng là một đại sự của cả tòa thành Trường An này.
Năm nay, bởi vì Long Khánh hoàng tử đến từ Tài Quyết ti muốn vào tầng hai thư viện, liên lụy tới các mối quan hệ phức tạp giữa đế quốc Đại Đường cùng Tây Lăng thần điện và nước Yến, lại càng biến thành một sự kiện lớn được toàn thiên hạ chú mục.
Bởi vì sự canh phòng nghiêm ngặt cộng thêm vận khí không may, lần này Tang Tang không thể đi vào thư viện, chỉ có thể tiếc nuối chờ đợi trên bãi cỏ ngoài cửa đá thư viện mà thôi.
Lúc này cách thời gian tầng hai mở ra còn nửa ngày, Ninh Khuyết cố ý đến sớm, hiển nhiên không phải vì giống như những du khách si khờ ngây ngốc ngồi phơi nắng trên bãi cỏ thư viện, hắn đi vào thư viện quen thuộc, sau đó thẳng theo ngõ dốc phía sau, xuyên qua khu rừng trúc, dạo quanh phiến hồ hai vòng, sau đó đi tới Nhà Sách Cũ, chào hỏi với vị giáo viên vừa mới tỉnh ngủ, nhấc vạt áo trước lên, rồi bước lên lầu.
Không biết vì thời gian còn sớm hay là nguyên do gì khác, nơi bàn dài cạnh cửa sổ phía đông chưa thấy xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn của Dư giáo sư. Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, bước tới chiếc bàn cạnh cửa sổ phía tây, đổ nước, mài mực, chấm bút, hít thật sâu mấy hơi mới tùy ý viết một bức chữ, xác nhận tâm cảnh đã thanh đã tĩnh, liền đặt bút xuống rồi rời khỏi.
Đi qua phiến hồ sau mảnh rừng rậm, trước mắt liền hiện ra một mảnh trống trải, bãi cỏ mới mọc xanh tươi mền nhẵn như chăn chiên dưới nắng sớm, khiến người khác hận không thể cởi quần áo, lăn lộn mười mấy vòng lên trên đó.
Nơi này là khu vực rất hẻo lánh xa xôi của thư viện, hơn nửa năm qua trừ bản thân Ninh Khuyết, có rất ít đệ tử sẽ đi tới đây, cho dù có người tới thì cũng sẽ chỉ ngồi ngắm sao nói chuyện yêu đương ở rìa bãi cỏ, mà sẽ không bước vào bãi cỏ xa như thế, đi đến trung tâm cánh rừng như kiếm kia.
Ninh Khuyết đi vào giữa đám cây cao mà thẳng đứng đó, bàn tay khẽ vuốt ve thân cây không cành bóng loáng, ngẩng đầu nhìn phía cành cây thưa thớt trên đỉnh ngọn rừng kia, lông mày hơi nhíu lại, trầm mặc không nói gì.
"Hôm nay ngươi đã làm những gì rồi." Trong rừng vang lên thanh âm khe khẽ của nữ giáo sư.
"Đệ tử ra mắt tiên sinh."
Ninh Khuyết nhìn bóng dáng đang đi tới gần, cực kỳ kính cẩn thi lễ, đứng thẳng dậy, còn nghiêm túc tự hỏi một lát rồi mới trả lời: "Hôm nay, ta đã ăn một bát mì gà, cùng ít sợi củ cải ngâm, ngồi xe ngựa đi tới thư viện, đứng chốc lát ngoài cửa đá, sau đó đến lớp Bính để đồ, dạo quanh hồ hai vòng rưỡi, tới Nhà Sách Cũ gặp giáo viên tiên sinh, tiếp đó muốn lên lầu thỉnh giáo ngài, bởi vì ngài không có ở đấy nên ta đã viết một bức chữ, rồi đi đến nơi này."
Nữ giáo sư đi tới trước người hắn, trên gương mặt vĩnh viễn không nhìn ra tuổi tác đó yên tĩnh điềm nhiên. Nàng không hỏi Ninh Khuyết muốn thỉnh giáo mình cái gì, mà mỉm cười bình tĩnh nói: "Đáng tiếc rằng đã làm nhiều chuyện như thế, ngươi vẫn không có cách nào tĩnh tâm được."
Ninh Khuyết gật gật đầu, thành thật trả lời: "Ta biết mình không có cơ hội gì cả, nhưng chung quy vẫn khó tránh khỏi có vài phần ý nghĩ may mắn, một khi có ý nghĩ rồi, liền rất khó bình tĩnh được, không biết tiên sinh có chuyện gì có thể dạy cho ta không?"
"Ta chỉ là một người tầm thường Động Huyền cảnh." Nữ giáo sư nhẹ nhàng vén sợi tóc lay động trên trán lên, mỉm cười nói: "Đối với ngươi, người có ý nghĩ lớn như thế, thật sự không thể dạy được rồi."
Ninh Khuyết cười cười, có chút xấu hổ gãi đầu.
"Không cần phải quá nghiêm khắc an hòa tâm cảnh dưới mọi tình huống, tuy ngươi cũng là người quen thuộc sách, nhưng chung quy vẫn còn tâm tính thiếu niên, không có khả năng giống như ta mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ phía đông, chép sách không biết năm tháng đâu."
Nữ giáo sư nhìn hắn khẽ nói: "Rất nhiều chuyện trên đời, không ở ngươi có năng lực làm được hay không, mà ở ngươi dám hay không dám nghĩ, nếu ngay cả nghĩ mà ngươi cũng không dám, bị sự nghi ngờ của bản thân không chế, vậy ngươi chính là một kẻ yếu ớt. Ta chỉ cần biết ý nghĩ muốn vào tầng hai của ngươi đến tột cùng có bao nhiêu mãnh liệt, hoặc là nói bao nhiêu cường đại?"
Ninh Khuyết chuẩn bị nói gì đó, không ngờ ngay sau đó lại nghe được một câu nói làm hắn cảm thấy khiếp sợ cực kỳ.
"Nếu hôm nay ngươi từ bỏ vào tầng hai, ta có thể giới thiệu cho ngươi một vị cường giả không kém Liễu Bạch làm sự phụ."
Trong rừng một mảnh an tĩnh, Ninh Khuyết nhìn dung nhan bình tĩnh của nữ giáo sư, phát hiện ngữ khí khi đối phương nói ra những lời này vẫn tùy ý tầm thường như thế, như thể đang nói nếu ngươi không muốn ăn bánh trái cây rán, vậy ta liền làm cho ngươi bát mì tương vừng, không có khoe khoang, nhưng lại lộ ra luồng ý vị không cho phép nghi ngờ.
Tuy nhiên... Kiếm Thánh Liễu Bạch của Nam Tấn, chính là cường giả số một được đương thời công nhận, muốn giới thiệu một vị cường giả không kém Liễu Bạch làm sư phụ cho mình ư? Trên thế giới, đi đâu tìm được người như vậy đây? Nữ giáo sư sao lại quen biết được chứ?
Ninh Khuyết khiếp sợ, thật lâu mà không thể cất lời, không biết tại sao, hắn đặc biệt tin tưởng hứa hẹn này của nữ giáo sư, nhưng cũng không biết tại sao, khi hắn gian nan hé miệng, đáp án nói ra lại là không.
Hắn thành khẩn nói: "Ta vẫn còn muốn... thử một lần, xem xem chính mình liệu có khả năng vào tầng hai hay không."
Tia ý cười thú vị nổi lên trong mắt nữ giáo sư, nàng nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"
Ninh Khuyết trầm mặc một lát rồi do dự nói: "Ta cũng không rõ vì sao, chỉ là cảm thấy mình giống như vì chuyện này mà đã bị giày vò lâu như thế, phải trả giá tâm sức lớn như vậy, nếu không thử một chút thì sẽ luôn cảm thấy không cam lòng."
"Chỉ thế thôi ư?" Nữ giáo sư lẳng lặng nhìn mắt hắn.
Ninh Khuyết gãi gãi đầu, có chút xấu hổ đáp: "Bởi vì ta quả thực rất muốn vào tầng hai xem một chút."
Nữ giáo sư nhìn vẻ xấu hổ trên mặt hắn, bỗng nhiên cười xinh đẹp, thanh lệ đột nhiên tăng lên, mỉm cười mở miệng nói: "Muốn chính là chìa khóa, chỉ cần con người muốn làm chuyện gì đó, thường thường có thể thực hiện thành công, ý nghĩ hay là nói dã tâm của con người, vốn chính là thứ xinh đẹp nhất trên thế giới này, ngươi có thể kiên trì thì chính là lựa chọn chính xác."
"Lần trước đã từng nói với ngươi, những cái cây này giống như thanh kiếm chôn trong lòng đất, nếu ngươi có thể nhổ những cái cây này ra, chúng sẽ là thanh gươm có chuôi đâm ngược hướng bầu trời, cố chấp của con người chính là bản thân, mà bản thân chính là kiếm trong tay ngươi."
"Chỉ là có chút đáng tiếc." Nàng xoay người đi ra khỏi rừng kiếm, để lại một tiếng than khẽ.
Ninh Khuyết không hiểu tiếng cảm khái đáng tiếc này có ý gì, có chút khẩn trương thầm nghĩ, chẳng lẽ ý của nữ giáo sư là nói mình tuy có căn cốt không tồi, ý chí rất tốt, nhưng đáng tiếc lần này vẫn không có khả năng là đối thủ của Long Khánh hoàng tử ư?
Nhìn bóng lưng xinh đẹp sắp biến mất khỏi bìa rừng kiếm, hắn bỗng mở miệng hỏi: "Tiên sinh, chuyện ngươi nói vừa rồi, nếu ta không vào tầng hai liền giới thiệu sư phụ cho ta là thật sao?"
Nữ giáo sư không quay đầu, bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên là thật rồi."
Ninh Khuyết nâng tay lên bưng trán, cười hỏi: "Bây giờ ta hối hận được không?"
Nữ giáo sư mỉm cười đáp: "Ta đã cho ngươi cơ hội rồi."
Ý tưởng, cố chấp, bản thân, dã tâm, kiếm.
Lời của nữ giáo sư giống như khoác lên một tầng lụa mỏng, không thấy rõ ý nghĩa đích thực cấu dấu bên trong lắm, nhưng Ninh Khuyết lại mơ hồ hiểu ý tứ trong đó, bởi vì những lời vừa rồi nữ giáo sư nói với hắn, tất nhiên là nhìn ra bản tính của hắn, từ sau năm bốn tuổi trốn chạy khỏi thành Trường An, Ninh Khuyết đã dựa vào những tinh thần tính tình này mới có thể sống sót, còn nữa sống càng ngày càng tốt hơn.
Nhớ tới đêm qua, Trần Bì Bì vẻ mặt ngưng trọng nói "Tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm", "Làm tới cực hạn" trong Nhà Sách Cũ, Ninh Khuyết phát hiện những lời đó và cách nói của nữ giáo sư kỳ thật đều có cùng một ý tứ bên trong, cẩn thận tự hỏi một lát, tuy hắn vẫn không biết cách thức thi khi tầng hai thư viện mở ra là cái gì, nhưng đại khái có thể đoán được phương diện mà đề thi khảo nghiệm sẽ là thứ gì.
"Đây là chuyện ta am hiểu."
Ninh Khuyết khẽ siết chặt nắm tay, xuyên qua khu đất ẩm ướt cùng ngõ vắng, đi tới tiền viện đã ồn ào tiếng người.
Giữa quần thể kiến trúc tươi đẹp đen trắng xen nhau của thư viện, không biết từ nơi nào lại xuất hiện nhiều người như vậy, hầu hết giáo sư đại phu thời gian ngày thường đều nghiên cứu đề tài môn khóa của mình, đã dọn tập thể ghế dựa có đủ loại kiểu dáng đi tới bên ngoài, đang cầm trà nóng trong tay, kịch liệt tranh luận sự tình tầng hai hôm nay, thậm chí còn bắt đầu đánh cược nữa.
Đám đệ tử thư viện càng sớm trình diện tập thể rồi, dù đa số người trong số họ đều không dám hy vọng xa vời rằng chính mình có thể đi vào tầng hai, nhưng cũng không có ai muốn bỏ lỡ thời khắc như vậy, đám học sinh vây quanh sáu người Thuật khoa, không ngừng cổ vũ động viên tinh thần cho bọn họ, mà Nam Tấn Tạ Thừa Vận tự nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người rồi.
Gần trưa.
Kèm theo tiếng lễ nhạc du dương, thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn của Đại Đường và công chúa Lý Ngư, còn có mấy bộ quan viên triều đình đi tới từ bãi cỏ bên dưới, nối theo sau là sứ tiết của các quốc gia, cùng với mười mấy vị thần quan đạo nhân đến từ Tây Lăng thần điện.
Cây xanh giữa bãi cỏ bên đường đã nở hoa, hồng hồng hân hoan, tươi mát đáng yêu, nhất là cây đào gần lối vào chính của thư viện, không biết vì sao lại nở rộ đặc biệt mạnh mẽ, mềm mại phấp phới trong gió xuân.
Một gã nam tử trẻ tuổi mặc quần áo sẫm màu đi giữa đường hoa, hoa đào đang nở rộ bởi khuôn mặt hoàn mỹ của hắn mà phải làm nền, nhất thời đánh mất toàn bộ màu sắc, người này chính là Long Khánh hoàng tử của nước Yến.
Phó viện trưởng Thiên Dụ viện của Tây Lăng là Mạc Ly và toàn bộ thần quan trở xuống, cùng sứ tiết các nước đồng thời đứng dậy, mà đám đệ tử thư viện đang nghị luận rối rít cũng lặng ngắt như tờ trong tức khắc, ngay cả những giáo sư đại phu đã từng nhìn thấy nghi thức tầng hai thư viện mở ra, nhìn hoàng tử trẻ tuổi đi tới trong bóng hoa dưới ánh mặt trời, cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Ninh Khuyết đứng bên ngoài đám đông, nhìn động tĩnh giữa sân, không ai chú ý đến hắn, mặc dù sau ngày ấy, vẫn không có ai sẽ thực coi đệ tử thư viện bình thường như hắn là đối thủ của Long Khánh hoàng tử.
Giáo sư thư viện đi ra, ông là một trong những Thần Phù sư thanh tu trong thư viện, thân phận cực kỳ tôn quý. Thấy vị giáo sư này lên đài, vô luận thân vương công chúa hay là đại nhân vật của Tây Lăng thần điện cũng đều đứng dậy hơi cúi đầu thăm hỏi, đối với nhân vật Thần Phù sư như thế, sẽ không có ai tự cao tự đại trước mặt ông, chưa kể ông ấy là người phụ trách chủ trì khai lâu ngày hôm nay.
"Ngày hôm nay thư viện mở tầng hai, chỉ tuyển một người."
Giáo sư mặt không chút thay đổi nhìn hàng trăm người nơi đây nói, không biết có phải đã dùng phù thuật gì đó hay không, mà âm thanh già nua lại có thể rành mạch truyền đến lỗ tai mỗi người, hơn nữa cũng không có vẻ âm lớn điếc tai đâu.
"Cách thi rất đơn giản."
Giáo sư đưa tay chỉ vào ngọn núi lớn bị sương mù che kín phía sau thư viện, nói: "Có con đường đá quanh núi, nếu ai muốn vào tầng hai thư viện, được tự do vào núi, ai có thể leo đến đỉnh núi, người đó liền có thể vào tầng hai, nếu đều không đến đỉnh được, vậy lấy người có thể leo cao hơn để phán định thắng thua."
Lấy lên núi để phán định thắng thua, rồi quyết định người có tư cách vào tầng hai thư viện ư? Rất nhiều đệ tử đều lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, thầm nghĩ rằng cái này không khỏi quá hoang đường quá như trò trẻ con rồi, mà trên mặt thân vương Lý Phái Ngôn và đám người Mạc Ly thần quan, lại không nhìn thấy bất cứ thần sắc gì. Những đại nhân vật như bọn họ tóm lại vẫn hiểu biết một ít chi tiết về chuyện tầng hai mở ra trước kia, biết rằng những người trong thư viện thích chuẩn bị mấy trò mê hoặc này, đương nhiên sẽ không cho rằng đây là trò đùa đâu.
Mọi người nơi đây đều ngẩng đầu nhìn ngọn núi lớn xa xa đằng sau thư viện, lúc này mặt trời đã lên tới chỗ cao nhất, ánh nắng rất chói chang, nhưng không biết tại sao, lại không thể xua tan sương mù giữa sườn núi, căn bản không nhìn thấy bộ dáng núi trong mây mù, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dốc đá chỗ đỉnh núi cực cao, không nói gì.
Thẳng đến lúc này, rất nhiều đệ tử thư viện mới nhận ra, ngày thường mình dường như chưa từng nhìn hẳn hoi ngọn núi này, tuy đỉnh núi này cao lớn hiểm trở, ngay tại phía sau thư viện, nhưng bởi vì nó trầm mặc, nó bình tĩnh mà trở nên như biến mất, chưa từng có ai cố ý quan sát nó cả.
Ngọn núi lớn ở đó, ngọn núi lớn vĩnh viễn ở chỗ đó, một khi đã như thế, vậy cần gì phải chăm chú đi nhìn nó chứ?
Đường thông đến hậu sơn nằm ngay tại ngõ vắng của thư viện, ngay sau hàng rào cách tầng hai không xa, mà mọi người đứng ở trên bãi đá thư viện, liền có thể nhìn thấy rõ ràng đoạn đường núi không gập ghềnh lắm dưới chân núi.
Yên tĩnh, không ai nói chuyện nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trước sau chưa có người nào đi về phía ngọn núi lớn cả.
"Xem ra tiểu tăng đành phải đi trước một bước rồi."
Ngay trong mảnh tĩnh mịch do khẩn trương tạo thành đó, bỗng nhiên vang lên tiếng nói của ai đó. Ngoài dự kiến của mọi người, người đầu tiên lên núi, đi tới tầng hai thư viện không phải là đệ tử trong thư viện, cũng không phải là Long Khánh hoàng tử được tín đồ Hạo Thiên khắp thiên hạ coi như thần tử, mà là... một tăng nhân trẻ tuổi.
Tăng nhân đó ước chừng hơn hai mươi, bộ dáng tuấn tú, trên người mặc một tăng bào rách nát lại được giặt rất sạch sẽ, chân mang đôi giày rơm, mép giày rơm đã sắp nát vụn, có thể thấy đôi giày này đã theo hắn đi qua biết bao nhiêu vùng khỉ ho cò gáy, bụi gai khắp nơi rồi, nhưng nếu cẩn thận nhìn tới, lại có thể thấy bàn chân hắn lại không dính một chút bùn nhơ nào cả.
Trắng bóc tựa như hoa sen vậy.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |