← Ch.143 | Ch.145 → |
Thân vương Lý Phái Ngôn nhìn tên tăng nhân trẻ tuổi đang đi về phía sau thư viện, lông mày chậm rãi nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ không vui. Hôm thư viện mở tầng hai, hắn đại biểu hoàng thất đến dự lễ, mục đích quan trọng nhất là để cam đoan việc thực hiện các thỏa thuận không bị quấy nhiễu, vốn cũng không muốn đệ tử thư viện có thể chiến thắng Long Khánh hoàng tử, nhưng mà đã qua thời gian dài như thế lại chưa có tên đệ tử thư viện Đại Đường nào dám dũng cảm đứng lên, ngược lại để cho một gã tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào rách nát vượt lên trước, khiến thân vương Đại Đường khó tránh khỏi có chút tức giận.
"Vị tăng nhân này là ai?" Hắn nhíu mày nhìn quan viên Lễ bộ bên cạnh hỏi.
Quan viên lễ bộ nâng tay áo lên lau lau mồ hôi trên trán, khẽ trả lời:
"Tăng nhân tha phương (vân du bốn phương) đến từ chùa Đại Độ của nước Nguyệt Luân, đã xin trước rồi, cho nên hôm nay mới được phép vào thư viện."
Lý Phái Ngôn hơi ngẩn ra, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Khác với tưởng tượng của thế gian, khi thư viện tầng hai mở ra, chưa bao giờ để ý tới những người muốn vào tầng hai đó có phải là đệ tử thư viện hay không, phía thư viện hoan nghênh tất cả mọi người đến khiêu chiến, chẳng phân biệt quốc tịch, chẳng phân biệt lưu phái.
Có thể vào thư viện tầng hai, liền có cơ hội gặp mặt phu tử, được phu tử đích thân dạy dỗ, loại đãi ngộ này giống như nước cam ngọt mà Hạo Thiên rải khắp nhân gian, tựa như mật đường trước mắt ong mật, ai cũng không thể ức chế loại dụ hoặc này đâu.
Cho nên bắt đầu từ rất nhiều năm trước, phàm là chuyện tầng hai thư viện mở ra, bất luận là trẻ tuổi tuấn ngạn của Nam Tấn Đại Hà hay là nước Nguyệt Luân, đều sẽ ngàn dặm xa xôi đổ xô đến thư viện thử thời vận. Mà kỳ diệu là, đám sư môn của những người trẻ tuổi tuấn ngạn này cùng tông quốc của bọn họ, đối với chuyện này cũng có hứng thú duy trì trầm mặc đấy.
Nguyên nhân những quốc gia cùng tông phái đó bảo trì trầm mặc thật ra cũng không hề phức tạp: Bọn họ không thể dập tắt mong muốn hướng tới tầng hai thư viện từ sâu trong lòng của các hậu bối tài tuấn, bọn họ tin tưởng phẩm đức của phu tử trắng noãn tựa như mây, lòng dạ rộng lượng như núi lớn, sẽ tuyệt đối không mượn cái này để tiến hành can thiệp vào công việc nội bộ của những lưu phái tu hành khác. Nguyên nhân quan trọng hơn là, bọn họ tin tưởng phu tử nhất định sẽ đối xử bình đẳng với tất cả các đệ tử tầng hai mà không tàng tư (giấu điều riêng).
Một khi đã như thế, nếu những trẻ tuổi tuấn ngạn đến từ các nước Nam Tấn Nguyệt Luân này thật sự có thể vào tầng hai, thì có thể được học tập bản lĩnh tuyệt diệu của thư viện, còn có thể khiến tông phái của mình thành lập mối quan hệ thân mật nào đó cùng thư viện đấy, thậm chí gián tiếp làm đế quốc Đại Đường triển lộ thái độ thân hậu với phe mình, vậy bọn họ dựa vào cái gì mà không trầm mặc đây?
Chỉ tiếc rằng ngày tầng hai thư viện mở ra không cố định, hơn nữa chọn nhân tài cực ít, những năm gần đây, hầu hết đệ tử trong tầng hai thư viện đều là đệ tử của thư viện, chỉ có số rất ít người may mắn của nước khác ngoài đế quốc Đại Đường, chẳng qua dù như thế, đám trẻ tuổi tài tuấn trong thiên hạ vẫn không ngưng được mà nườm nượp kéo tới mỗi khi tầng hai mở ra.
Tăng nhân trẻ tuổi nước Nguyệt Luân mặc tăng bào rách, đi giầy rơm kia, đại khái cũng là một trong những người đó đấy.
Tự cho mình là phái chính tông tu hành duy nhất trên thế gian, Tây Lăng thần điện là người phát ngôn của Hạo Thiên, tự nhiên sẽ không có khả năng miệt mài cười trộm mà không cần mặt mũi giống như những quốc gia tông phái bình thường đó, ngoại trừ thiếu niên mập mạp không muốn người biết nào đó, vài năm qua, không có một người trẻ tuổi nào đến từ Tây Lăng muốn thử vào tầng hai cả, cho đến hôm nay Long Khánh hoàng tử đi tới thư viện.
Không chỉ vẻ mặt thân vương Lý Phái Ngôn có chút khó coi, mà sắc mặt của vị giáo sư thư viện chủ trì nghi thức tầng hai mở ra lần này cũng rất khó coi, đối với cảnh giới thực lực trình độ của lứa đệ tử thư viện lần này, vị thần phù đại gia tĩnh tu trong gian lầu nhỏ nào đó trốn trong thư viện cũng không hiểu biết lắm, nhưng theo quan điểm của ông, ngươi đã là đệ tử thư viện, ở loại thời khắc thế này, nào có đạo lý như con thỏ sợ hãi rụt rè ẩn núp phía sau mọi người chứ?
Lại có ba người tu hành trẻ tuổi đến từ nước khác dũng cảm đi về phía hậu sơn thư viện dưới ánh mắt tha thiết của đồng bạn. Đám đệ tử thư viện đã trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng có chút bồn chồn, rất nhiều người đều nhịn không được mà ném ánh mắt vào Tạ tam công tử, lãnh tụ tinh thần trong lòng bọn họ.
Tạ Thừa Vận lẳng lặng nhìn đám người xa xa, nhìn tên hoàng tử trẻ tuổi từ sau khi đến thành Trường An, liền giống như đoạt hết thảy hào quang trên đời kia, miệng không khỏi cảm thấy chút vị đắng chát, mình luôn quan sát đối phương, chú ý đối phương, nhưng đôi mắt người kia lại căn bản không có mình, đây là loại thống khổ cỡ nào chứ.
Chính mình đã vất vả học tập tu hành nhiều năm như thế, ngay cả vị trí thám hoa Nam Tấn cũng vứt bỏ như giày cũ, thiên sơn vạn thủy tới thư viện, không ngại ói ra máu cũng muốn mạnh mẽ leo lên tầng hai, còn không phải vì muốn trở thành đệ tử thân truyền của phu tử ư? Nhưng tất cả những cái này đều biến thành bọt nước trước mặt tên đồng lứa cường đại hơn, sặc sỡ lóa mắt hơn kia sao?
Đột nhiên vị Tạ tam công tử tới từ thế gia vọng tộc nước Nam Tấn, thuở nhỏ đã được yêu thương này nhớ tới hai lần bị nghe lời răn dạy cùng bạn học trong Nhà Sách Cũ, một phen răn dạy đến từ công chúa điện hạ Đại Đường, một phen răn dạy đến từ Ninh Khuyết.
Hắn quay đầu nhìn thư viện và đám bạn học, muốn thấy Ninh Khuyết, lại có chút thất vọng vì không nhìn thấy.
Trầm mặc một lát, hắn nghĩ tới khổ học khổ đọc cần cù tu hành trong gần hai mươi năm, trên mặt dần dần hiện lên một tia biểu cảm kiên nghị cùng giải thoát, đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn Lâm Xuyên Vương Dĩnh và đám bạn học bên cạnh, hùng hồn nói: "Đây là thư viện của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta muốn lên núi cuối cùng sao?"
Khuôn mặt ngây ngô của Vương Dĩnh hiện ra tươi cười vui vẻ, chắp tay nói: "Ta huynh, ta đi theo ngươi."
Tinh thần quần chúng của đám đệ tử thư viện hưng phấn, bắt đầu thấp giọng cổ vũ, ở đường hẻm đưa tiễn tập thể sáu người Thuật khoa lên núi.
Đám học sinh thư viện khẽ xôn xao, chỉ thu hút một ít ánh mắt tò mò mà thôi. Về phần Tây Lăng thần điện và sứ thần nước Yến tụ tập dưới ô mát, lại không có ai nhìn cả, ánh mắt mọi người dưới ô thậm chí rất nhiều ánh mắt của người ngoài ô, vẫn luôn rơi trên người Long Khánh hoàng tử xinh đẹp bình tĩnh tựa hoa đào vào đông.
Trận sóng gió nhỏ ở Đắc Thắng Cư hôm trước đã dần dần truyền bá ra ngoài, rất nhiều người đều biết Long Khánh hoàng tử nghiêm túc quyền nặng trong Tài Quyết ti thần điện, lại ăn một ít thiệt thòi trong tay đệ tử thư viện bình thường nào đó, nhưng người biết được nội tình đều rõ ràng, đó chẳng qua chỉ là chút lời nói linh tinh vô vị lúc uống rượu thôi, việc này hoàn toàn không có khả năng ảnh hưởng tới địa vị của Long Khánh hoàng tử ở trong lòng bọn họ đâu, chỉ cần Long Khánh hoàng tử chưa thua thực sự, như vậy hắn vẫn là vị thần tử hoàn mỹ đó.
Từ lúc giáo sư thư viện tuyên bố bắt đầu lên núi, đã lục tục có một số người tu hành thanh niên đi về phía sau thư viện, mà Long Khánh hoàng tử lại vẫn trầm mặc, ánh mắt yên tĩnh giống như đầm nước lặng, luôn luôn chuyên chú dừng trong không trung trước người.
"Long Khánh, ngươi cũng có thể bị loại tiểu nhân vật này ảnh hưởng đến tâm tình của mình sao?"
Khóe môi Long Khánh hoàng tử bỗng hơi nhếch lên, lặng lẽ nói một câu trong lòng, sau đó dùng dư quang không chút cảm xúc, liếc gia hỏa trốn trong góc bên ngoài đám đông một cái, rồi từ từ đứng lên.
Chỉ là một động tác đứng dậy cực đơn giản, lại khiến đám người xung quanh hưng phấn một trận, tiếng nghị luận sôi trào.
"Long Khánh hoàng tử sắp sửa lên núi rồi!"
"Hắn sẽ là người leo cao nhất đó sao?"
"Đương nhiên! Cường giả Động Huyền thượng cảnh, thậm chí ta tin rằng hắn sẽ trực tiếp leo đến đỉnh núi ấy chứ!"
"Lại nói hắn đã là đại nhân vật trong Tài Quyết ti thần điện, lại còn phải tham gia cuộc thi vào tầng hai thư viện, bên thư viện cũng thật là quá kiêu căng tự cao chút rồi, chẳng lẽ không thể trực tiếp cho hắn vào danh sách hả?"
"Ta cũng hoài nghi thư viện và Đại Đường chính là muốn tận dụng cơ hội này để chấn nhiếp Tây Lăng thần điện một chút."
"Nhiều ánh mắt nhìn vào như thế, chẳng lẽ thư viện còn có thể giở trò trong quá trình lên núi hay sao?"
"Phu tử thu nhận đệ tử nào sẽ giở trò chứ! Người có ý nghĩ này đúng là ngu không nói nổi rồi!"
Tiếng nghị luận be bé xung quanh, cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai Long Khánh hoàng tử, nhưng dung mạo hoàn mỹ của hắn vẫn không có chút biểu tình nào, phảng phất như chưa nghe thấy được.
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, hắn nâng tay phải lên điểm nhẹ vào mi tâm của mình, sau đó bình tĩnh ngửa đầu nhìn vầng mặt trời chói chang trên cao, vẻ thành kính từ bi trên mặt đều hóa thành bình tĩnh, rồi mới cất bước đi tới phía sau thư viện.
"Ta không thể nhìn được cái loại cố làm vẻ mạnh mẽ này, khắp thiên hạ đều biết ngươi mạnh mẽ vô địch, đều đang chờ xem ngươi mạnh mẽ vô địch như thế nào, kết quả ngươi lại cố tình chờ tới phút cuối cùng, đợi mọi người đều nhịn không được muốn chửi mẹ nó lên rồi, kết quả mới chậm rãi đứng lên, phủi phủi tay áo, xách xách quần, cầm ngược thanh kiếm, đi bày tư thế, tưởng rằng đang ngồi chồm hổm trong nhà xí ư?"
Chu Do Hiền đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ninh Khuyết không biết từ khi nào, dọa hắn nhảy dựng, ngay sau đó Ninh Khuyết liền bị một đoạn lời đùa cợt cay nghiệt này chọc cho bật cười, lắc lắc đầu cười nói: "Chanh chua, quá chanh chua rồi đó."
"Quá khen quá khen." Chu Do Hiền nhìn mặt hắn, hớn hở nói: "Ngày đó trong Đắc Thắng Cư, tuy ta chưa vào, nhưng những chuyện phát sinh bên trong thì về sau ta đã được nghe nói rồi, ngươi mới gọi là chanh chua chân chính, cái này của ta gọi là trực tiếp."
"Cũng không khác nhau nhiều lắm." Ninh Khuyết cười nói.
Chu Do Hiền nhìn Long Khánh hoàng tử và các bạn học dần dần biến mất ở rừng trúc dưới chân núi thư viện, thở dài nói: "Đáng tiếc loại tình huống như ngày hôm nay, ngươi không có cách nào nhục nhã vị hoàng tử kia một phen nữa... Lại nói về mấy bạn học kia của chúng ta cũng thật sự là những gia hỏa có lòng dạ hẹp hòi rồi, rõ ràng là ngươi đang kiếm lại mặt mũi cho thư viện trước mặt đám người Tây Lăng và người Yến đó, đồ khốn kiếp Chung Đại Tuấn kia còn nói như thế, ta thấy hôm nay há, bọn chúng cũng chỉ tự rước lấy ô nhục mà thôi."
"Dám lên núi cùng Long Khánh hoàng tử, cái này cũng tính là can đảm rồi." Ninh Khuyết nhìn rừng trúc dưới chân núi nói.
Hôm nay trời đẹp, không khí đặc biệt sạch sẽ tươi sáng, bầu trời xanh thẳm là một mảnh thế giới rõ ràng nhất, tầm mắt mọi người có thể nhìn đến nơi xa hơn rất nhiều, thậm chí có thể thấy rõ đường đá trên ngọn núi lớn phía sau thư viện.
Lướt qua khu vực khuất mắt của kiến trúc gần đường chân trời, mọi người ở lại trong thư viện có thể nhìn thấy có người đã đi lên đường núi rồi, người dẫn đầu chính là tên tăng nhân trẻ tuổi nọ, ngay sau đó, càng ngày càng có thêm nhiều người đi lên đường đá, nhóm sáu người Thuật khoa Tạ Thừa Vận cũng ở trong đó, cuối cùng là Long Khánh hoàng tử trong bộ quần áo trắng thuần.
Tuy núi cao hiểm trở, nhưng đối với những người tu hành trẻ tuổi mà nói, không có khả năng là chướng ngại chân chính, loại khảo hạch này nhìn qua thực sự rất giống trò đùa mà ban đầu rất nhiều người đã nghĩ, nhưng trên thực tế tầng hai thư viện mở ra, khảo hạch mà phu tử lựa chọn đệ tử thân truyền không thể là trò đùa trẻ con được, do đó đường núi chẳng hề dễ đi đâu.
Sau khi những người tu hành trẻ tuổi này thật sự tiến vào đường núi nghiêng nghiêng, tốc độ của bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ chậm chạp, trong mắt người quan sát, thân thể bọn họ tựa như bị buộc theo tảng đá lớn vô cùng nặng nề vào chỗ nào đó trên các đốt ngón tay, mỗi bước đi của bọn họ đều có vẻ thống khổ và trầy trật vậy, như là đang đấu tranh cùng toàn bộ trời đất.
Tên tăng nhân trẻ tuổi đến từ nước Nguyệt Luân nọ có vẻ tương đối thoải mái hơn một chút, mà trên đường mòn nghiêng nghiêng cảm giác như chỉ có một người chưa chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả, hắn đi lại như giẫm lên đất bằng bình thường, ung dung vượt qua từng người từng người đồng hành, hai tay áo hơi đặt sau lưng, không giống như đang tiến hành loại khiêu chiến gian khổ nào đó, mà càng giống như đang lên núi ngắm cảnh hơn.
Đó chính là Long Khánh hoàng tử.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |