← Ch.144 | Ch.146 → |
Gian khổ mang nặng tiến lên, mỗi một lần nâng chân vung tay, như thể phải dùng hết tất cả sức lực toàn thân vậy, những người trẻ tuổi đi lại trên đường đá ở hậu sơn thư viện giống như con rối gỗ bị sợi bông dẫn dắt. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ được, nhưng mọi người ở lại trong thư viện, lại dường như có thể thể nghiệm và quan sát được rõ ràng đau đớn mà lúc này bọn họ phải thừa nhận.
Phương thức tầng hai lựa chọn đệ tử, lại đơn giản như thế, phía sau đơn giản lại là thần kỳ như vậy. Thanh niên tu đạo ưu tú đến từ khắp nơi trên thế gian, một khi bước lên con đường đá nghiêng nghiêng đó, liền sẽ biến thành rối gỗ vụng về, hình ảnh này nhìn mà ghê người. Trừ đương sự, người ngoài cuộc không ai có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra trên đường núi, mặc dù là đại nhân vật đã chìm đắm trong thế giới tu hành nhiều năm như Mạc Ly thần quan, trước khi tự bản thân cảm thụ, cũng không dám đoán bừa chút nào.
Chẳng qua tất cả mọi người đều tin tưởng thư viện không thể thực sự làm tổn thương những người trẻ tuổi này. Nhìn những hình ảnh đơn điệu nhàm chán đó lâu, cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút chán nản buồn tẻ. Nhìn động tĩnh của đám người xung quanh bãi đá trong thư viện, hẳn là sẽ không có người nào đứng ra thử leo lên hậu sơn thư viện nữa rồi, đám đại nhân vật bao gồm những sứ tiết các quốc gia đều thoải mái hơn một chút, bắt đầu nhìn ngó nghiêng trái nghiêng phải dưới ô mát, bắt chuyện với mọi người.
Thư viện chuẩn bị một số đồ ăn đơn giản, các đại nhân vật còn tự dẫn theo tỳ nữ tùy tùng, trong lúc nhất thời, rất nhiều trà nóng thức ăn nhẹ được đặt tới trên bàn, giúp tăng thêm vài phần hứng thú tán gẫu.
Đối tượng chủ yếu nói chuyện phiếm của sứ thần các nước, không có gì ngoài thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn và công chúa Lý Ngư, còn có phó viện trưởng Thiên Dụ viện Mạc Ly thần quan. Đối với thiên hạ không có bất kỳ thế lực nào dám đối chọi với đế quốc Đại Đường cùng Tây Lăng thần điện, những quốc gia xung quanh này luôn luôn biểu hiện cực kỳ ôn hòa mà thần phục, về phần thần phục bên nào thì hoàn toàn không phải trọng điểm bọn họ cần cân nhắc, bởi vì loại thần phục này ít nhất vào bây giờ phải là hai phía.
Ngoại trừ làm tốt quan hệ với đế quốc Đại Đường và Tây Lăng thần điện, nguyên nhân quan trọng thật sự mà sứ thần các nước đến thư viện ngày hôm nay, chính là để nhìn xem nước mình có nhân tài trẻ tuổi nào còn sót lại ở bên ngoài hay không, nếu nước mình không có ai có năng lực may mắn tiến vào tầng hai, bọn họ đương nhiên phải qua lại thân thiết lôi kéo một phen rồi, dù không ai có khả năng vào tầng hai, nhưng chỉ cần xác thực được họ có tài hoa tu hành, bọn họ cũng muốn thay triều đình của mình lưu ý thêm đấy.
Sứ thần đến từ nước Đại Hà, đang hớn hở mặt mày, tán gẫu với vị chấp sự nào đó của Tây Lăng thần điện ở bên cạnh, cực kỳ hoàn mỹ giấu khiêm tốn trong tiếng cười to và vỗ mông ngựa tinh diệu, đột nhiên nhìn thấy đạo thổ long kèm theo bụi đất đang tới từ phương xa, sắc mặt không khỏi chợt biến đổi, bỗng đứng dậy, nhìn nơi đó, run giọng nói: "Đây là làm sao thế?"
Cái gọi là thổ long, kỳ thực chính là bốn gã chấp sự thư viện đang nâng cáng, bởi vì tốc độ quá nhanh, giày dưới chân đạp nát cỏ xanh, đá tung đất vàng, cho nên mới sẽ có cái khí thế bụi mù cuồn cuộn, rồng bay sát đất mà đi như thế, chỉ thấy bốn vị chấp sự thư viện đó, nâng cáng đến đây từ trong núi xa, lại chốc lát đã tới nơi đất bằng phẳng, mà bọn họ lại không thở gấp, mặt không đỏ, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, có thể nhìn ra được trong mấy năm nay, việc này hẳn đã làm không ít rồi.
Sứ thần nước Đại Hà bưng trán, khó tin nhìn người tu hành trẻ tuổi nước Đại Hà đang hôn mê bất tỉnh trên cáng, luôn miệng than vãn, thế nào cũng không ngờ tới, cuộc thi vào tầng hai thư viện trong ngày hôm nay, người bại trận đầu tiên lại là con dân nước mình.
Xác nhận đã thua lại không biết rốt cuộc là thua thế nào, đây mới là nguyên nhân chân chính làm người ta buồn bực, sứ thần đi đến bên cạnh cáng, căm tức phất tay áo, hỏi: "Mới lên núi có một chút, sao người leo lên cũng ngất đi rồi?"
Một gã chấp sự thư viện bên cạnh băng cáng, mặt không chút thay đổi trả lời: "Trong thư viện, hôn mê là chuyện rất thông thường, lên lầu còn có thể nôn ra máu đấy, huống chi là lên núi."
"Phiền ngài nhường đường một chút." Chấp sự thư viện cực không khách khí đẩy sứ thần nước Đại Hà sang một bên, nâng cáng, tiếp tục chạy về phía sau thư viện, lại mang theo một đạo thổ long màu vàng, lưu lại vài câu oán giận không rõ ràng lắm.
"Nhường một chút, nhường một chút, nước sôi đây."
Bốn gã chấp sự thư viện dùng cáng nâng người leo núi thứ hai trở về, tự có giáo viên thư viện cầm canh gừng dược vật chờ sẵn.
"Nhường một chút, nhường một chút, hôm nay nước sôi khẳng định là vô cùng nhiều, đừng có cản đường a!"
Chấp sự thư viện lại trở về một lần nữa, tay nắm cán băng ca. Tiếng hô quát mở đường của bọn họ, tuyệt đối muôn màu muôn vẻ hơn đám quan viên Đại Đường dẹp đường quát tránh khi ra ngoài.
Thấy một màn như thế, nhớ tới rất nhiều hình ảnh vào năm ngoái, Chu Do Hiền nhịn không được quay đầu nhìn Ninh Khuyết một cái.
Ninh Khuyết nhìn bốn gã chấp sự chạy tới chạy lui giữa hậu sơn và khu đất bằng phẳng, hơi hơi há miệng. Hình ảnh này đối với hắn mà nói thì vô cùng quen thuộc, thậm chí có chút ấm áp, song cảnh ngộ lên lầu năm đó chung quy cũng là nỗi đau trước kia, trực tiếp khiến ngón tay hắn bắt đầu run lên, giữa ngực bụng có chút cảm giác ghê tởm muốn ói mửa.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, đau khổ thở dài: "Lại vẫn là bốn người các ngươi hở."
Trong khu vực hậu sơn thư viện chưa bị mây mù che phủ, những người tu hành trẻ tuổi trên đường đá càng đi càng chậm, thỉnh thoảng có người đau đớn rồi hôn mê ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng được nâng đi. Tạ Thừa vân đi ở đoạn giữa, tuy rằng gian nan nhưng vẫn còn đang kiên trì đi tiếp, vị tăng nhân trẻ tuổi đến từ nước Nguyệt Luân thì có vẻ tương đối thoải mái hơn một chút, tăng bào rách nát nhẹ nhàng lay động theo gió núi, đi ở vị trí đầu tiên của đội ngũ lên núi, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, không giống như đang ngắm phong cảnh, mà càng giống như đang tìm đường ra hơn.
Long Khánh hoàng tử chắp hai tay sau lưng, một đường lên núi ngắm cảnh, đủng đỉnh mà đi, không ngừng vượt qua từng người lên núi phía trước. Trên mặt hắn không hề có kiêu ngạo khinh miệt nào cả, chỉ có bình tĩnh một mực, vô luận vượt qua bao nhiêu người hoặc là nhìn thấy những người tu hành trẻ tuổi hôn mê bên vệ đường lên núi. Ngay cả khi vượt qua vị tăng nhân trẻ tuổi kia, cũng chưa từng dùng dư quang để liếc nhìn đối phương một cái.
Cuối đường núi là một mảnh sương mù dày đặc.
Mọi người ở lại trong thư viện trầm mặc không lên tiếng, nhìn đường núi nghiêng nghiêng phía xa, nghi hoặc rồi chấn động bởi sự thần kỳ trên con đường núi đó, suy đoán nơi đó rốt cục đã bị thư viện bố trí những loại cấm chế như thế nào, lại có thể làm cho những người tu hành trẻ tuổi ưu tú đến từ các quốc gia phải cất bước gian nan như thế, đau đớn như thế. Ninh Khuyết đứng trong góc, cũng đang tự hỏi phân tích, nhưng trọng điểm mà hắn quan tâm lại không phải đường núi, mà là mảnh sương mù dày đặc cuối đường núi đó.
Long Khánh hoàng tử đã đi đến trước sương mù, như vậy, nếu sau đó hắn muốn lên núi, mục tiêu tối thiểu cũng phải vào trong mây mù rồi, một khi đã như vậy, vô luận đường núi nghiêng nghiêng kia có gì gian nguy khốn khó, đều không có bất cứ quan hệ gì với hắn nữa, hắn cần phải đi qua nó.
Đứng trước sương mù dày đặc mù mịt trên sườn núi, Long Khánh hoàng tử không do dự chút nào, cứ không có gì đặc biệt như thế mà đi vào. Một lát sau đó, vị tăng nhân trẻ tuổi nước Nguyệt Luận nhìn bên đông một cái, bên tây một cái, có vẻ đặc biệt tò mò kia cũng đi tới trước mảnh sương mù. Nhìn mây mù trước mắt không biết sâu bao nhiêu, không biết cất giấu bao nhiêu cổ thụ thần núi vạn năm, tăng nhân trẻ tuổi luôn có biểu hiện thoải mái không để ý lúc trước, trên mặt lại lộ ra vẻ ngưng trọng mà trước đó chưa từng thấy, lẳng lặng nhìn sương mù, chậm chạp chưa thể bước ra một bước.
Long Khánh hoàng tử biến mất trong sương mù trên núi, sau đó rất lâu cũng chưa có người thứ hai có thể hoàn thành đoạn đường đá bên dưới sườn núi, đi vào sương mù.
Người lên núi muốn vào tầng hai thư viện, đã có một nửa bị bốn gã chấp sự nâng về rồi, chỉ còn lại vẻn vẹn mấy người Tạ Thừa Vận đang gian nan trèo lên ở đoạn đường núi bên dưới, về phần tên tăng nhân trẻ tuổi nước Nguyệt Luân đã bày ra cảnh giới không tầm thường, được một số người nào đó gởi gắm kỳ vọng rất cao, lại tựa như gặp phải nan đề nào đó, đứng bên cạnh sương mù, ngần ngại không tiến lên.
Nhìn thế cục trước mắt, mọi người trong thư viện quan sát người lên núi đã có phán đoán trong lòng, không ai có thể thắng Long Khánh hoàng tử được, tuy rằng đây là chuyện trong dự kiến trước đó của rất nhiều người, nhưng mắt thấy màn này xảy ra, mắt thấy thực lực vượt xa thế hệ của Long Khánh hoàng tử, mọi người vẫn khó tránh khỏi có chút khiếp sợ không nói lên lời.
"Tây Lăng thần điện quả nhiên không hổ là tổ tiên của vạn tông phái tu đạo, nơi thứ dân tôn thờ, Thiên Dụ viện thì không hổ là nơi huyền học kỳ diệu trên thế gian, Long Khánh hoàng tử nhanh nhẹn lên núi, phong thái người trời như thế, mấy hạng người còn lại há có thể bằng được sao?"
Sứ thần nước Yến thấy hoàng tử nhà mình ngạo nghễ với mọi người, đã sớm đắc ý đến cực điểm rồi, cũng không quên nghiêng nửa người, thổi phồng nhóm người Tây Lăng thần điện một phen.
Mạc Ly thần quan khẽ vuốt chòm râu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ có ánh rực rỡ sâu trong con ngươi là biểu lộ kiêu ngạo vui sướng của hắn lúc này, lạnh nhạt nói: "Long Khánh hoàng tử thiên phú kỳ tài, lại được Hạo Thiên thần huy ân sủng, thần điện trao cho hắn trọng trách Tài Quyết, mặc dù thư viện cũng là nơi thần diệu cao quý, nhưng leo lên một ngọn núi sau thư viện, thật sự không đáng để khoe khoang."
Nói là không đáng khoe khoang, nhưng ai cũng biết những lời này chính là đang khoe khoang, sứ thần nước Yến vội vàng nói vài câu góp vui, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía quan viên Đại Đường, thu tươi cười lại, lạnh nhạt nói: "Lại nói tới đế quốc Đại Đường tập hợp nhiều danh tướng hiền thần, chỉ tiếc rằng thư viện lần này, dường như không có nhân vật nào xuất chúng rồi."
Trong cảm nhận của người nước Yến, đế quốc Đại Đường không hề nghi ngờ gì nữa chính là một con quái vật hung ác tàn bạo, xưa nay bọn họ không có chút hảo cảm nào với người Đường, hôm nay gặp được một cơ hội hiếm có để đả kích hùng tâm và sự tự tin hừng hực của đối phương như thế, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ rồi.
Sứ thần nước Yến không dám khiêu khích chính diện thân vương hoặc công chúa Đại Đường, chưa lớn tiếng nói ra những lời này, nhưng cũng không cố ý khống chế âm lượng, ý vị trào phúng nhàn nhạt theo lời nói thản nhiên không có cảm xúc, cứ nhẹ nhàng truyền qua như vậy.
Dưới ô lớn che nắng màu vàng sáng có mái mây, sắc mặt các quan viên Đại Đường cực kỳ khó coi, sáu đệ tử Thuật khoa của thư viện đã có năm người thất bại rời khỏi đường núi rồi, duy nhất chỉ còn Tạ Thừa Vận vẫn đang tiếp tục leo lên, nhưng đây lại là người Nam Tấn, hơn nữa dù có đệ tử người Nam Tấn này, thoạt nhìn cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của Long Khánh hoàng tử, như thể nói một thế hệ trẻ tuổi của Đại Đường hôm nay đúng là thất bại thảm hại trong cuộc thi lên núi vào tầng hai!
Vẻ mặt thân vương Lý Phái Ngôn có chút âm trầm, siết chặt ống tay áo, mặt không chút thay đổi, thầm nói: "Sớm biết sẽ có cục diện như này, thực sự nên viết phong thư gửi cho Hứa Thế, khiến hắn thả Vương Cảnh Lược về, ít nhất thể diện của đế quốc cũng sẽ không mất sạch như vậy."
Lý Ngư ngồi bên cạnh hắn, thản nhiên liếc nhìn hắn, hơi giễu cợt nói: "Thúc phụ, Vương Cảnh Lược bị điều tới dưới trướng Trấn Quốc đại tướng quân, không phải là nhờ vào thúc bạn tặng ư?"
Lý Phái Ngôn nhìn nàng một cái, vẻ mặt có chút khó coi, trầm mặc một lát rồi cau mày nói: "Hà tất phải nhắc lại việc này. Lại nói tiếp, tuy Cảnh Lược được xưng là vô địch Tri Mệnh trở xuống, nhưng Long Khánh hoàng tử cũng đã bước một chân vào cảnh giới Tri Mệnh rồi, dẫu hắn có trở về, cũng chưa chắc là đối thủ của người này đâu."
"Rốt cuộc là không bằng Long Khánh, hay là không muốn hắn bằng Long Khánh đây?" Khóe môi Lý Ngư hơi nhếch lên, cười nhạo nói: "Thúc phụ, hôm nay ngài tự mình tới đây, không phải vì muốn tận mắt thấy Long Khánh hoàng tử vào tầng hai... Ngươi mới có thể yên tâm ư?"
Sắc mặt Lý Phái Ngôn như thường trả lời: "Ngươi cần phải biết, đây chính là ý tứ của bệ hạ."
Lý Ngư nghe thấy thế thì trầm mặc.
Hôm nay tầng hai mở ra, Long Khánh hoàng tử dẫn đầu như trong dự đoán, tuy nói đây là thỏa thuận giữa đế quốc Đại Đường và Tây Lăng thần điện, nhưng nghĩ đến phen lời nói lúc trước của sứ thần nước Yến kia, nhìn thấy vẻ mặt sâu xa khó hiểu của Mạc Ly thần quan, nàng thân là công chúa Đại Đường đương nhiên khó tránh khỏi không vui cực độ, chỉ là chính như nghị luận lúc trước, Vương Cảnh Lược không về, đám đệ tử thư viện không đủ năng lực, còn có ai có thể kiếm về chút mặt mũi thay đế quốc đây?
Trong vô thức, nàng nhìn đám đệ tử thư viện đang trầm mặc kia, song ngay cả nàng cũng không rõ, rốt cuộc mình muốn nhìn ai, tìm ai, muốn tìm kiếm tí ti hy vọng và hào quang cuối cùng trên gương mặt nào trong đám đệ tử thư viện này.
Trên Nhà Sách Cũ nơi sâu trong thư viện, cửa sổ phía tây không biết bị ai đẩy ra lúc nào rồi, khi gió xuân kèm theo mùi hoa cùng ghé vào trong lầu, bóng dáng thiếu niên mập mạp nọ cũng xuất hiện bên cửa sổ.
Những thanh niên tu hành ưu tú từ khắp nơi trên thế gian, trước đó đã từng đi qua Nhà Sách Cũ, nhưng vô luận là Long Khánh hoàng tử hay là vị tăng nhân trẻ tuổi kia, đều chưa phát hiện ra hắn đang đứng cạnh cửa sổ trên lầu.
Ánh mắt Trần Bì Bì lướt qua khu đất ẩm ướt sau mái hiên thư xá, dừng tại góc âm u nơi bãi đá, rơi trên người Ninh Khuyết, tay cầm bánh màn thầu gặm một miếng, hàm hồ lẩm bẩm: "Ngươi nha, đây là chuẩn bị lề mề đến khi nào chứ?"
Trên bãi cỏ ngoài thư viện, Tang Tang đã sớm mở chiếc ô to màu đen ra, nàng đứng dưới bóng râm trầm mặc không nói, thỉnh thoảng ngửa đầu liếc ánh nắng chói mắt tràn ngập trên bầu trời xanh thẳm để xác định thời gian, sau đó nhanh chóng cúi đầu lấy bình chống nắng Trần Cẩm Ký từ trong lòng ra, phun lên mặt, lại dùng bàn tay nhỏ bé xoa đều đều, tinh tế vỗ vỗ lớp da.
Nàng biết cuộc thi vào tầng hai là thi lên núi, như vậy nàng biết thiếu gia chắc chắn sẽ lên núi, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải phí công sốt ruột đây.
"Thế nào cũng muốn là một người xuất phát sau cùng, sau đó không ngừng vượt qua từng người trên đường, trở thành người đầu tiên leo lên đỉnh núi, vị hoàng tử này thật sự là ghê tởm cố làm ra vẻ đến cùng cực."
Chu Do Hiền lấy khăn tay bọc điểm tâm tinh xảo từ trong lòng ra, bốc một miếng, sau đó đưa những cái còn lại tới trước mặt Ninh Khuyết, mời hắn ăn.
Ninh Khuyết thầm nghĩ lên núi cuối cùng chính là ghê tởm cố làm ra vẻ, vậy mình tính là loại nào đây?
Lúc này trong ngoài thư viện, quan lại đế quốc Đại Đường sắc mặt cũng không dễ coi lắm, đám đệ tử Tư Đồ Y Lan của thư viện, càng lộ vẻ mặt xấu hổ.
Ninh Khuyết nhìn vẻ mặt mọi người, cảm thụ được bầu không khí lúc này, thì thào nói: "Bằng không... ta tới thử một chút."
Thanh âm hắn rất khẽ, nhưng Chu Do Hiền lại nghe thấy rất rõ ràng, bàn tay đang cầm điểm tâm lập tức cứng đờ, trừng mắt nhìn Ninh Khuyết, khó tin kinh hãi la lên: "Ngươi nói cái gì? Muốn thử một chút? Lẽ nào ngươi muốn lên núi hả?"
Trên bãi đất yên tĩnh của thư viện, tiếng kinh hô này của Chu Do Hiền quanh quẩn không dứt, mọi người đều giật mình, theo bản năng thay đổi tư thế, nhìn nơi thanh âm phát ra.
Ninh Khuyết nhìn Chu Do Hiền, bất đắc dĩ nói: "Hiền ơi, thanh âm còn có thể lớn hơn một chút nữa chăng?"
Vì thế Chu Do Hiền thật sự nhảy dựng lên, khiếp sợ thất sắc la lớn: "Ngươi thật muốn lên núi à? Ngươi thật muốn vào tầng hai?"
Lần này, tất cả mọi người trong ngoài thư viện đều nghe rõ rồi, cũng thấy rõ ràng, vô số cặp mắt ném về phía góc, nhìn Ninh Khuyết, kinh ngạc há mồm khó tả nổi.
Ninh Khuyết tiếp nhận điểm tâm từ tay Chu Do Hiền, lấy khăn tay bọc lại, cười nói: "Để cho ta làm lương khô trên đường đi."
Nói xong câu đó, hắn liền nâng gót đi về phía hậu sơn thư viện.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |