Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 269

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 269: Bóng người từ trên trời giáng xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Diệp Hồng Ngư nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết này, hơi giác giác, nhưng lại chưa nói gì.

Ninh Khuyết nhìn lông tơ con chó trắng nhỏ như tuyết, không biết nhớ tới cái gì, cảm khái nói: "Ta trước kia luôn muốn nuôi một con tát ma đẹp lại mãi chưa có cơ hội, không nghĩ tới kết quả lại đụng vào ngươi."

Mạc Sơn Sơn nghe không hiểu tát ma là cái gì, chẳng qua nhìn con chó trắng nhỏ kia tuy thống khổ đá loạn chân sau, chảy nước miếng còn đáng yêu như vậy, không khỏi có chút đồng tình thủ đoạn của Ninh Khuyết quá mức tàn nhẫn nói: "Vậy thì nuôi..."

Diệp Hồng Ngự cười lạnh, khoanh tay ở phía sau bắt cái đạo quyết, hờ hững nhìn về đường lên núi phía sau.

Ninh Khuyết dùng tay trái để trống xoa xoa đầu con chó trắng nhỏ phát hiện vậy mà từ trên người nó cảm nhận được khí tức quen thuộc mà thân cận nào đó, mày không khỏi nhíu lại thầm nghĩ trong Ma Tông sơn môn có y bát của tiểu sự thúc, cho nên mình cảm thấy thân cận quen thuộc thì thôi, con chó này lại tính là chuyện gì? Chẳng lẽ là sủng vật của tiểu sự thúc trước kia?

Rõ ràng miệng ngậm một cánh tay của con người, thậm chí bụng cũng cảm thấy hương vị thịt người, nhưng lại không có cách nào cắn xuống ngay cả liếm hai cái đỡ thèm cũng không được. Con chó trắng nhỏ cảm thấy phi thường thống khổ, mà sâu trong cổ họng bị bóp chặt khối thịt mềm kia, khiến nó sinh ra cảm giác sợ hãi và thuần phục thật lớn.

Con chó trắng nhỏ mắt lưng tròng nhìn Ninh Khuyết, toát ra ý tứ cầu xin thương xót cùng thần phục, khí tức của người này khiến nó không ngại thần phục, về phần mắt nó trở nên ướt át như thế nguyên nhân lại là bởi vì quả thật quá đau.

"Không cần nhìn ta như vậy, vậy sẽ làm ta rất giãy dụa."

Ninh Khuyết nhìn con chó trắng nhỏ thở dài nói: "Tuy ta quả thật rất muốn nuôi một con tát ma, ngươi cũng tỏ vẻ nguyện ý được ta nhận nuôi, nhưng chỉ có thể nói Hạo Thiên an bài cơ duyên quá mức tàn nhân, bụng ta lúc này thật sự quá đói, ngươi ở trong mắt ta càng như là một nồi thịt chó thơm ngào ngạt."

Hắn dùng tay trái đem phác đáo từ trong vỏ đao rút ra ngậm ở trong miệng, chuẩn bị giết chó mổ bụng, mơ hồ không rõ tiếp tục an ủi nói:

"Ăn cơm chuyện này là so với Hạo Thiên còn quan trọng hơn, Liên Sinh đại sự nhân vật đó nếu muốn sống tiếp cũng cần mỗi ngày ăn thịt người, chúng ta ăn mấy miếng thịt chó đã tính cái gì?"

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới vật nhỏ bộ dạng đáng yêu này dễ lừa tiểu cô nương nhất, mình đã quên trưng cầu ý kiến hai vị cô nương, một tay đem phác đao cầm xuống, một tay vươn vào bụng chó, nói: "Chúng ta cần thức ăn."

Mạc Sơn Sơn có chút không đành lòng nhìn, xoay người sang chỗ khác.

Trong mắt Diệp Hồng Ngư hiện lên mấy vầng hưng phấn nóng cháy, hỏi: "Người thường xuyên làm chuyện này?"

Ninh Khuyết vung đao kiêu ngạo nói: "Đừng nói giết chó, sói trong Dân sơn ta cuối cùng cũng ăn chán rồi."

Con chó trắng nhỏ bị hắn xách ở trong tay nghe những lời này, mới biết được gia hỏa này vậy mà là biến thái khát máu ngay cả thịt sói cũng dám ăn, nhất thời bị dọa hồn phi phách tán cắt đứt trông cậy vào cuối cùng, thân thể mềm mại cứng ngắc như khúc gỗ. Ninh Khuyết không để ý tới con chó trắng nhỏ mềm mại giống như con mèo hay là cứng ngắc như tảng đá, hắn đời này cái gì cũng từng ăn, lại càng sẽ không tin tưởng cách nói ngu ngốc con mồi trước khi chết quá mức sợ hãi sẽ phân bố độc tố gì làm thịt trở nên khó ăn, xách đao liền bắt đầu ở trên đầu con chó trắng nhỏ khoa tay múa chân từ nơi này lột da, dù sao năm đó sau khi giết chết lão thợ săn Tang Tang liền vẫn không thích hắn giết thú nong thế nào, cho nên có chút ngượng tay cần làm quen một chút cấu tạo sinh lý của đối phương.

Ngay ở lúc này, trên dây kéo ẩn ở sau sương mù cực nhạt bông nhiên truyền đến tiếng quát cực phấn nộ, bởi vì khoảng cách cực xa mà thanh âm đó nhanh chóng tới gần, thanh âm trong trẻo phân nộ đó bị áp súc càng thêm sắc nhọn.

"Ai! Dám! Động! Ta!!".... .".

Thanh âm trong trẻo phẫn nộ lúc vang lên rõ ràng còn ở sâu trong khe núi rất xa xôi mà lúc nói đến chữ động, người nọ đã đi tới trong mây mù bên trên chéo phía sau, mà lúc nói đến chữ, cách ba người trên mặt đất đã cực gần.

Mây mù kịch liệt nhiễu loạn bất an, nháy mắt phá vỡ một mảng lớn, sau đó một cái bóng giống như tảng đá từ trên trời rơi xuống, gào thét từ cho dây treo chéo phía trên nhảy xuống, hướng vị trí Ninh Khuyết nhảy qua.

Ninh Khuyết xách con chó trắng nhỏ quay đầu nhìn phía giữa sương mù nhìn bóng người tốc độ cực nhanh tuyệt đối không giống phàm nhân kia ngạc nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ trên trời thật có thể rớt xuống một tiên nữ?

Nhưng lúc cái giày da nhỏ cũ nát đó ở trong tầm nhìn nhanh chóng mở rộng kèm theo tiếng gió khủng bố cách mặt hắn càng lúc càng gần, hắn rốt cuộc hiểu trên trời rơi xuống không phải tiên nữ mà là một gia hỏa muốn lấy mạng mình. Một tiếng kiếm phong rít lên!

Diệp Hồng Ngư luôn cảnh giác đối phương xuất hiện, âm thầm ẩn chứa niệm lực thời gian rất lâu, ngay trước khi bóng người kia sắp nện đến Ninh Khuyết, đạo quyết khẽ chấn động một đạo kiếm ý vô hình cực tịch mịch đâm hướng bóng người đó.

Người từ trong sương mù nhảy xuống bia hừ nhẹ một tiếng, hai nắm tay ở trước người làm chữ thập, vậy mà dùng thân thể mình mạnh mẽ chắn lại một kiếm ngưng niệm đã lâu của Diệp Hồng Ngư, thân thể chợt lộn về phía sau mấy chục trượng, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, kèm theo một tiếng trầm nặng, trong khe núi bụi đất bay lên.

Bui đất dần dần thu lại lộ ra bóng dáng người nọ.

Đó là một tiểu cô nương mặc áo da, trên đầu nàng đội mũ da thú, giữa cổ quấn một cái đuôi thú, xem dáng người cùng mắt lộ ở bên ngoài tuổi khẳng định còn rất nhỏ, hai bím tóc đen thật dài buông ở sau người nhẹ nhàng lung lay.

Nàng quỳ một gối xuống trên mặt đất chỗ đầu gối hiện ra một cái hố sâu, nhưng trên mặt nàng lại không có vẻ đau đớn gì, vô luận đầu gối hay là thân thể nhỏ nhắn đều ổn định giống như ngọn núi căn bản nhìn không ra được bị thương hay chưa.

Con chó trắng nhỏ bị Ninh Khuyết xách ở trong tay, ở nháy mắt nhìn thấy tiểu cô nương này liền kịch liệt giãy dụa hẳn lên. Ninh Khuyết lúc này nào bình tĩnh để ý tới nó, nặng nề quăng nó vài cái, suýt nữa đem nó vung trợn mắt lên.

Toàn bộ tinh lực của hắn đều ở trên người tiểu cô nương quỳ một gối xuống trên mặt đất kia, trợn mắt cứng lưỡi bởi những hình ảnh mình nhìn thấy này, nghĩ như thế nào cũng không rõ, thế giới này sao có người dám từ nơi cao như vậy nhảy xuống, hơn nữa ở dùng đôi bàn tay cản một kiếm của Diệp Hồng Ngự sau đó chật vật ngã, lại không có bất cứ tổn thương gì?

Sau một lúc lâu, tiểu cô nương đó đứng dậy, hai bím tóc vừa to vừa dài theo động tác của nàng lắc lư lần nữa, nàng nhìn phía Diệp Hồng Ngư, trong đôi mắt trong trẻo lộ ở ngoài đuôi thú lộ ra vẻ khiếp sợ khó hiểu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)