← Ch.269 | Ch.271 → |
"Ngươi ở trong sơn môn gặp chuyện gì, thực lực lại giảm xuống nghiêm trọng như thế... Ta rõ ràng thấy người ở trên vách núi tuyết đã tiến vào Trí Mệnh, vì sao người lúc này chỉ có tiêu chuẩn Động Huyền?"
Sắc mặt Diệp Hồng Ngư hơi tái đi, khóe môi lộ ra một tia tươi cười tự giêu, nhưng chưa trả lời vấn đề của đối phương.
Ninh Khuyết nhìn nàng một cái, tràng chém giết sinh tử thê thảm kia trong ma điện cùng Liên Sinh đại sư, hắn luôn có rất nhiều nghi hoặc, mơ hồ đoán được khả năng nào đó, thẳng đến lúc này mới từ trong miệng tiểu cô nương kia đạt được chứng thật, không khỏi có chút rung động, mới hiểu được Diệp Hồng Ngư thế mà trả giá thảm thống như thế.
Rung động cảm kích bội phục các loại cảm xúc chính diện, xưa nay không thể ở trong đầu hắn dừng lại thời gian quá dài, nhìn ra tiểu cô nương từ trên trời giáng xuống bia rõ ràng cùng đạo si có quen có oán, Ninh Khuyết tự nhiên sẽ không thành thật đứng ở trước nhất, trầm mặc đi đến phía sau Diệp Hồng Ngự, động tác cực kỳ tùy ý tự nhiên, căn bản nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Diệp Hồng Ngự vẻ mặt hờ hững nhìn tiểu cô nương càng lúc càng gần, nói với hai người bên cạnh: "Này... Ma Tông yêu nữ này tên là Đường Tiểu Đường, đừng tưởng rằng cô ta nhỏ tuổi thì dễ ứng phó, nếu năm đó Ma Tông chưa bị diệt, cô ta liên hắn là thánh nữ thế hệ này, nha đầu này không dám cùng ta đánh nhau chính diện, cực kì giả dối."
Đường Tiểu Đường nghe nàng đề cập đuổi giết ở trong Thiên Khí sơn mạch, vốn đã là một bụng lửa, tức giận lớn tiếng phản bác: "Nếu không phải người dùng những thủ đoạn không nhìn được người kia, ta nào không dám đánh với ngươi."
Diệp Hồng Ngư khẽ cười trào phúng, không muốn ở vấn đề này thảo luận nữa, nhưng thái độ này càng thêm làm Đường Tiểu Đường cảm thấy tức giận cùng không công bằng, khuôn mặt nhỏ non nớt lộ ở ngoài đuôi thú nghẹn ứng đó hẳn lên.
Nghe nói đối phương là yêu nữ ma tông, Ninh Khuyết lại như thế nào cũng không cảm thấy nàng yêu nơi nào, trừ một thân bản lãnh quả thật yêu dị, nhìn mặt tiểu cô nương ửng đỏ, ánh mắt non nớt vô hại, bím tóc dài đen đen, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như ở từng nơi nào nghe người ta hình dung thiếu nữ như vậy, lại như thế nào cũng không nhớ nổi.
Đường Tiểu Đường nhìn ba người trước người, buồn rầu gãi gãi đầu, cảm thấy rất phiền toái.
Nàng theo huynh trưởng ở ngoài sơn môn nhìn ba người tiến vào thánh địa, sau đó liền mất đi tung tích những người này, không ngờ lại sẽ ở trong khe núi gặp nhau, hơn nữa rõ ràng ba người này đã không đối địch nhau nữa, nàng tuy tự tin sẽ không yếu hơn đối phương, lại sẽ không cho rằng mình cường đại đến có thể một mình chống lại đạo si thư si lại thêm thân truyền đệ tử của phu tử.
Lúc trước rời khỏi thánh địa xuyên qua thông đạo âm u dài phức tạp này, Tiểu Bạch luôn theo bên người nàng đột nhiên lạc đường, nàng đau khổ tìm thời gian rất lâu, cuối cùng ôm may mắn hy vọng thuận dây treo xuống, không ngờ ở trong sương mù lại nghe được có người đang nghị luận giết chết Tiểu Bạch hơn nữa chia mà ăn nó như thế nào, vui sướng vừa mới sinh ra nhất thời bị phẫn nộ thay thế, vậy mà đầu óc nóng lên, hoàn toàn không để ý mình thân ở trời cao liền nhảy xuống, sau đó lại bị Diệp Hồng Ngư đánh lén một đạo kiếm.
Diệp Hồng Ngư bởi vì tạm thời nàng còn không biết, khó hiểu từ cảnh giới Tri Mệnh ngã xuống đến cảnh giới Động Huyền, lần đánh lén đó chưa thực sự thương đến nàng, nhưng nàng có huyết mạch cường độ thân thể của Hoang nhân cực kì kinh người, dù sao không phải tảng đá, từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nội phủ vẫn là chịu chấn thương, chẳng qua mặt ngoài tạm thời nhìn không ra.
Đường Tiểu Đường rùng mình, lúc này mới rõ lúc trước thời khắc đó nguy hiểm, vậy mà suýt nữa mình đem chính mình ngã chết, thầm nghĩ nếu để ca ca biết mình hồ đồ như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu tức giận, theo bản năng đem mũ thú trên đầu kéo xuống dưới, nghĩ mà sợ thè lưỡi, bộ dáng tỏ ra càng thêm đáng yêu.
"Thoạt nhìn các ngươi ở trong thánh địa đã gặp rất nhiều chuyện, thánh địa vốn chính là thánh địa của chúng ta, nào là các ngươi những người ngoài này có thể tự tiện vào, ta không ức hiếp các ngươi bị thương, các ngươi cũng không được lấy nhiều người ức hiếp ta ít người."
Đường Tiểu Đường cho rằng mình vội vàng làm ra quyết định rất thông minh, dù sao nàng muốn đi thành Trường An bái phu tử làm thầy, chung quy không có khả năng đem gia hỏa tên là Ninh Khuyết kia đánh chết, giọng mang theo tính trẻ con nói: "Đại lộ hướng lên trời, đều đi một bên."
Ninh Khuyết đứng ở phía sau Diệp Hồng Ngư, không đợi nàng lên tiếng, giành trước nói: "Nữ hiệp có lý, các biệt từ đây."
Hắn biết rõ tình huống chân thật của ba người mình lúc này, bị lão hòa thượng ăn thịt người kia giày vò thời gian dài như vậy, quản ngươi là thư si hay là đạo si, bây giờ đã suy yếu rối tinh rối mù, còn muốn cùng một thiếu nữ Ma Tông nguyên khí no đủ liều chết? Làm loại lựa chọn này đều là ngu ngốc.
Thiếu nữ Ma Tông là một tiểu cô nương nhìn qua rất đáng yêu, Ninh Khuyết lại muốn cách nàng càng xa càng tốt, một mặt là đối phương thực lực cường hãn mang đến uy hiếp, quan trọng hơn là vì Liên Sinh đại sư kể chuyện xưa, khiến hiện nay hằn sâu trong đáy lòng đối với Ma Tông sinh ra một loại sợ hãi không hiểu -- đã nhập ma, không biểu đạt đối với người trong Ma Tông sẽ có thể sinh ra thân cận thiên nhiên, như tiêu sư thúc năm đó nhập ma, lại còn đem Ma Tông sơn môn chém loạn thất bát tạo.
Nhìn Đường Tiểu Đường chuẩn bị mở miệng nói chuyện, trong lòng Ninh Khuyết dần buông lỏng, thân thể lại vẫn căng thẳng như cũ, tay phải chắp ở sau người theo bản năng nắm chặt, lại quên tay phải mình đang nhét trong cổ họng con chó trắng nhỏ kia, ngón tay căng lên, con chó trắng nhỏ nhất thời đau như bị sét đánh, giãy dụa ra một tiếng gào thét cực mỏng manh.
Nghe tiếng kêu thê thảm mỏng manh đó, giống như người gần chết vô lực gọi người thân, đang chuẩn bị rời đi trước Đường Tiểu Đường giật mình, sau đó mới tỉnh táo lại, có chút căm tức gõ gõ đầu, thầm nghĩ vừa rồi đại khái ngã quá nặng vậy mà ngã hồ đồ, suýt nữa quên mình mạo hiểm nhảy xuống là vì cái gì.
Nàng nhìn ba người, đè nén phẫn nộ nói: "Đem Tiểu Bạch trả lại cho ta, ta sẽ rời khỏi."
Diệp Hồng Ngư quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Ninh Khuyết một cái, sau đó đi đến một bên.
Ninh Khuyết trừng mắt nhìn nàng một cái, giơ lên tay phải mình, nhìn Đường Tiểu Đường nói: "Đây là chó nhà người nuôi? Khó trách đáng yêu như vậy, ta nói trong khe núi hẻo lánh như vậy sao có thể có một con chó như thế, thì ra là ma tông thánh khuyền..."
Con chó trắng nhỏ bị giơ lên trên không bộ dáng rất thê thảm, miệng bị căng ra cực to, nước miếng lân tơ máu không ngừng chảy, bụng hơi phập phồng, cầu xin thương xót bất lực nhìn chủ nhân mình, mắt cũng bởi vì giãy dụa trở nên có chút đó.
Đường Tiểu Đường nhìn bộ dáng nó, nào còn nghe thấy Ninh Khuyết trào phúng dấu vết sâu đậm, đôi mắt trong trẻo toát ra vô tận phẫn nộ, sau đó cũng dần dần đỏ lên.
Một trận gió mạnh nổi lên, một tiếng đánh cực nặng nề, khói bụi dần hạ xuống.
Đường Tiểu Đường hung hăng nhìn chằm chằm Ninh Khuyết nửa tựa vào trên mặt đá khe núi bóng loáng, phân nộ hộ: "Ta muốn giết ngươi!".
Cánh tay Ninh Khuyết đau không thể nâng lên, không biết xương cốt bên trong đến cùng bị một quyền của tiểu cô nương này đập thành bao nhiều đoạn, đến lúc này hắn rốt cuộc tin cách nói của Diệp Hồng Ngự, Ma Tông yêu nữ này quả thật quá khủng bố.
Máu tươi từ khóe môi chảy xuống, hắn nhìn Đường Tiểu Đường thanh âm hơi nghẹn nói: "Ta nhường người một chiêu, việc này liền tính huề nhau, nếu người còn muốn đánh, cũng đừng trách ta không khách khí, Đại Minh Tông thực rất giỏi sao? Ta chính là truyền nhân của phu tử."
Rất rõ ràng, thân truyền đệ tử của phu tử loại tên tuổi này, đối với thiếu nữ Ma Tông đang nổi giận mà nói, tuyệt đối không có tác dụng lớn hơn đối với người trong thần điện hoặc là phật tông, Đường Tiểu Đường căn bản không có phản ứng gì.
Mạc Sơn Sơn đứng ở bên cạnh Ninh Khuyết, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương dần dần đến gần.
Diệp Hồng Ngự mỉm cười nhìn Ninh Khuyết một cái, sau đó đứng xa hơn chút.
Ninh Khuyết nhìn Mạc Sơn Sơn lắc đầu nói: "Muội cũng thế này rồi, vẫn là tiết kiệm chút sức lực đi."
Mạc Sơn Sơn nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn huynh bởi vì một con chó bị người ta đánh chết?"
"Ta loại người này sao có thể bị một tiểu cô nương đánh chết tươi? Loại kiểu chết này không ở trong phạm vi cân nhắc của ta."
Ninh Khuyết chống vách đá đứng dậy, trong tay nắm chặt con chó trắng nhỏ vô cùng thê thảm kia, nhìn Đường Tiểu Đường nghiêm túc nói: "Nếu ngươi dám tiến lên trước một bước nữa, ta liền đem con chó nát này của ngươi bóp chết..
Sắc mặt Đường Tiểu Đường khẽ thay đổi, dừng bước, phẫn nộ nói: "Ngươi người này sao vô sỉ như vậy?"
Ninh Khuyết nhìn đất nghiêm túc nói: "Theo ý ta, người thừa dịp ta bị thương ức hiếp ta càng vô sỉ hơn chút."
"Hơn nữa người thực không phải đối thủ của chúng ta, đạo si ở chỗ này. Người trước kia đánh không lại nàng, chẳng lẽ bây giờ có thể đánh lại nàng? Ngươi không cần phải gấp gáp phản bác, cẩn thận nghiêm túc cẩn thận tự hỏi một chút, không sai, nàng bây giờ quả thật khá đáng thương từ Tri Mệnh cảnh giới ngã về Động Huyền, chẳng qua lúc ấy người thua nàng nàng cũng là Động Huyền."
Đường Tiểu Đường khẽ nhíu mày, cảm thấy Ninh Khuyết nói giống như có chút đạo lý, lại giống như không có đạo lý gì.
Ninh Khuyết nhìn vẻ mặt nàng, bổ sung nói: "Hơn nữa nàng dù sao từng ở Tri Mệnh cảnh giới dừng lại một đoạn thời gian, từng có kinh nghiệm của đại tu hành giả, kinh nghiệm đối chiến là rất quan trọng, ta nghĩ ngươi hắn là không có loại kinh nghiệm này?"
Đường Tiểu Đường lắc lắc đầu, rất thành thật trả lời: "Đại Minh Tông chúng ta không giống đạo môn có phân chia ngũ cảnh, chẳng qua thực lực cảnh giới của ta hiện tại quả thật còn chưa đạt tới Tri Mệnh theo như lời các ngươi."
Ma Tông không có phân chia ngũ cảnh... Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, thầm nghĩ vậy về sau cuộc đời mình chẳng phải là tương đối không ổn, rất dễ bị người ta phát hiện nhập ma? Hắn nhíu nhíu mày, quyết định đem vấn đề trước mắt xử lý xong trước.
"Dù sao mặc kệ nói như thế nào, ngươi là đánh không lại đạo si, ba người chúng ta cùng tiến lên, người càng đánh không lại."
Mạc Sơn Sơn ở bên cạnh hắn mỉm cười nói: "Ta là thực không đánh nổi nữa."
Diệp Hồng Ngự ở xa xa vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu thật phải liều mạng cũng có thể liều, nhưng ta vì sao phải liều?"
Ninh Khuyết rất căm tức, thầm nghĩ loại thời điểm này thành thực đến nỗi như vậy sao? Nhưng nhìn thái độ của Mạc Sơn Sơn cùng Diệp Hồng Ngư liền biết, kế tiếp hẳn là không có gì thật sự nguy hiểm, vì thế nhìn thiếu nữ Ma Tông kia thành khẩn nói: "Làm người, quan trọng nhất chính là vui vẻ, người phẫn nộ ta có thể hiểu, nhưng ta oan khuất cũng hy vọng ngươi có thể thông cảm."
Hắn tiếp tục nói: "Con chó này của người tuy bị dọa chút, nhưng ta có thể cam đoan nó một miếng thịt cũng chưa mất. Ta lúc này đem nó buông ra trả lại cho ngươi, hy vọng ngươi không nên đầu óc nóng lên lần nữa, được không?"
Đường Tiểu Đường nhìn con vật nhỏ hấp hối trên tay hắn, nào còn để ý nhiều như vậy, vội vàng gật gật đầu.
Ninh Khuyết dùng sức đem tay từ trong miệng con chó trắng nhỏ rút ra, đưa qua.
Đường Tiểu Đường vui sướng ôm Tiểu Bạch, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng của nó tỏ vẻ an ủi, Tiểu Bạch uể oải cọ cọ gò má mặt, sau đó dúi đầu vào trong lòng tiểu cô nương vừa mới phát dục hơi tỏ ra mềm mại.
Ninh Khuyết lui ra phía sau vài bước, tán thưởng nói: "Thật sự là một con chó nhỏ đáng yêu."
Đường Tiểu Đường nghiêm túc giải thích: "Tiểu Bạch là sói tuyết, không phải là con chó nhỏ.
Ninh Khuyết bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là con sói trắng nhỏ."
Ngay tại lúc này, con sói trắng nhỏ kia ở trong lòng thiếu nữ Ma Tông lại vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ánh mắt cực kỳ độc ác, tựa như là nói về sau có cơ hội nhất định phải cắn chết Ninh Khuyết.
"Quả nhiên là con sói con." Ninh Khuyết ở trong lòng oán hận nghĩ, về sau có cơ hội nhất định đem con sói con này ném vào thư viện hậu sơn, để cho nó nếm thử mùi vị bị con ngỗng trắng to béo kia của nhị sự huynh giáo dục.
Đường Tiểu Đường trước khi rời đi, nói với ba người: "Rời khỏi thánh địa tuy chỉ có một con đường này, nhưng khe núi này là do các bậc tiền bối Minh Tông ta lấy sức người mở mà ra, cho nên bố trí mấy chỗ mê trận gần đây thời tiết nhiều sương mù, các ngươi lúc đi ra ngoài cẩn thận một chút, nếu lạc đường cũng không chắc còn có thể đi ra ngoài."
Mạc Sơn Sơn bình tĩnh thi lễ, nói: "Đa tạ cô nương nhắc nhở."
Nếu đổi là trước kia, gặp Ma Tông dư nghiệt nhất là một yêu nữ quan trọng như thế, thiếu nữ phù sư khẳng định không có bất cứ gì do dự, liền sẽ triển khai một hồi giao đấu sinh tử với đối phương, nhưng từ Đại Hà quốc phía nam đi tới hoang nguyên phương Bắc, cùng Ninh Khuyết cùng nhau đi thời gian dài như vậy, nhất là sau khi trải qua Liên Sinh đại sự chuyện này, nàng đối với phân chia đạo ma có rất nhiều nhận biết mới, tự nhiên cũng sẽ không giống như trước kia đối đãi thế sự như vậy.
Đường Tiểu Đường nói: "Không cần khách khí, ta cũng chỉ là muốn cho gia hỏa này tâm tình không ổn một chút."
Gia hỏa này tự nhiên là chỉ Ninh Khuyết, hắn cười cười, nói: "Bằng không chúng ta cùng đi?"
Đường Tiểu Đường nhìn hắn đắc ý nói: "Các ngươi luôn nói Đại Minh Tông chúng ta là ma tông, đạo ma không đội trời chung, sao lúc này lại muốn ta dẫn người đi? Ta muốn ngươi cầu ta, ngươi cầu ta?"
Ninh Khuyết hiên ngang lâm liệt nói: "Sao lại nói như vậy, thư viện ta xưa nay chú ý hai trong một, phân chia ma đạo ở thư viện xem ra càng nhiều là khác biệt trên lý niệm, mà giống bản thân ta lại là luôn luôn rất kính nể phong thái tiền bối Minh Tông."
Sau đó hắn thu liễm vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Đường cô nương, mang chúng ta cùng đi đi, ta cầu ngươi."
← Ch. 269 | Ch. 271 → |