← Ch.270 | Ch.272 → |
Một câu trước không để ý ma đạo hai bên chiến tranh tanh máu ngàn năm lịch sử, càng là hoàn toàn không để ý tới sự thật Ma Tông đó là ở dưới kiếm Kha tiên sinh của thư viện bị diệt, đã là vô sỉ đến cực điểm, nhưng dù sao nói tựa như có vài phần đạo lý như vậy, hơn nữa bộ dáng Ninh Khuyết hiên ngang lâm liệt, chung quy còn có thể có chút phong phạm đệ tử thư viện.
Nhưng sau hiên ngang lẫm liệt ngay sau đó câu tiếp theo lại là trực tiếp như thế, hắn nói cầu liền cầu, không chút do dự, không chút nào che lấp, thật sự là đã vô sỉ đến mức tột đỉnh.
Đường Tiểu Đường kinh ngạc nhìn Ninh Khuyết, hoàn toàn không ngờ đối phương thực sẽ cầu mình, thậm chí có chút hoảng hốt, ca ca nói là thực sao, người này thật sự là thân truyền đệ tử của phu tử?
Dù là Mạc Sơn Sơn đã phi thường hiểu biết tính tình Ninh Khuyết, cũng cảm thấy mặt có chút hơi nóng lên, trong ánh mắt tản mạn lộ ra một tia xấu hổ, đứng cách Ninh Khuyết xa một chút.
Diệp Hồng Ngự chán ghét lắc lắc đầu, thầm nghĩ làm một nơi không thể biết duy nhất thế nội thế ngoại thông nhau, thư viện là nơi kiêu ngạo cỡ nào, từ phu tử đến Kha tiên sinh lại đến Quân Mạch đệ tử một thế hệ này ai sẽ thật sự coi trọng Ma Tông? Ninh Khuyết thắng nhãi này vậy mà có thể không chớp mắt nói dối vô sỉ như vậy, xem ra thư viện dạy mọi loại quả nhiên không phải truyền thuyết.
Thật ra Ninh Khuyết cũng không thấy nhất định cần cầu thiếu nữ Ma Tông dẫn đường mới có thể ra khỏi Thiên Khí sơn mạch, bằng vào sâu trong ý thức Liên Sinh đại sự lưu lại những khí tức cùng mảnh vỡ không thể lý giải kia, hắn có lẽ có thể theo trực giác đi ra ngoài.
Trước đó hắn mang theo Mạc Sơn Sơn và Diệp Hồng Ngư ra khỏi Ma Tông đó là dùng phương pháp này. Nhưng hắn không muốn tiến hành thử lần nữa, bởi vì có thể ở trong thông đạo sâu thẳm này tìm được đường chính xác còn có thể quy công may mắn, nhưng số lần may mắn nhiều thì rất dễ khiến người khác hoài nghi.
"Tiểu Đường cô nương, ngươi muốn đi đâu?" Ninh Khuyết hỏi. Đường Tiểu Đường trả lời: "Ta muốn đi phía nam."
Phía nam là cái khái niệm rất rộng rãi, hơn nữa bọn họ thân ở chỗ cực bắc lạnh khủng khiếp Thiên Khí sơn mạch của đại lục, vô luận muốn đi đâu tựa như đều phải đi hướng nam trước. Nhưng Đường Tiểu Đường nói rất nghiêm túc, Ninh Khuyết nghe cũng rất nghiêm túc, thậm chí còn có thể theo lời nàng nghiêm túc nói ra ý kiến của mình.
"Y? Thực khéo, chúng ta cũng muốn đi phía nam, thì ra mọi người cùng đường."
"Cái gọi là mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp, cùng nhau đi?"
Thông đạo để thông ngoài dãy núi mênh mông, là rất nhiều khe đá vô số năm trước do các cường giả Ma Tông lấy sức người mở ra. Vách đá bóng loáng không giống như cắt, mặc dù là hùng ưng cũng không thể nghỉ chân. Không biết qua bao nhiêu năm gió sương mưa tuyết, lại vẫn chưa tích bụi đất, tự nhiên cũng không thể sinh ra cây cỏ xanh mơn mởn.
Đạo sĩ của Tây Lăng thần điện, thiếu nữ Ma Tông, thư si của Mạc Kiền Sơn, thiên hạ hành tẩu yếu nhất trong lịch sử thư viện, một tổ hợp kỳ dị bốn người như vậy liền ở trong những con đường đá hẹp mà dài này trầm mặc đi.
Từ trầm mặc này không đúng.
"Theo ý ta, chúng ta thế hệ trẻ xuất sắc này của thế giới tu hành, cũng không thể dẫm vào vết xe đổ của tiền bối."
Về mặt Mạc Sơn Sơn hơi ngưng lại hỏi: "Vết xe đổ gì?"
"Vừa thấy mặt đã liều mạng, thật ra đánh nhau có ý tứ gì? Lúc không có việc gì trốn ở trong núi tĩnh tâm tu hành, nếu gặp mặt thì chào hỏi một tiếng, tâm sự chút... Không phải so với cái gì cũng mạnh hơn?".
Diệp Hồng Ngự lạnh lùng nói: "Không chiến đấu, không tu hành."
"Quan điểm này ta luôn rất phản đối, chẳng qua ta không cùng ngươi quái vật tu đạo như si này tranh luận, về sau có cơ hội đi thành Trường An, ta mời ba vị cô nương ăn mì... mì trứng tươi Tang Tang nấu..."
Đường Tiểu Đường nhìn bên khuôn mặt người nào đó hỏi: "Tang Tang là ai?"
"Tang Tang là tiểu thị nữ của ta, phải biết rằng Tang Tang nhà ta làm mì, tuyệt đối là mì ngon nhất thế gian."
Mạc Sơn Sơn thấy khuôn mặt Ninh Khuyết tuy tiều tụy nhưng nhắc tới cái tên nào đó liền thần thái bay lên, mỉm cười không nói gì, nhưng lại không biết vì sao cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, có chút bất an.
Ninh Khuyết nhìn Đường Tiểu Đường nghiêm túc nói: "Cho dù muốn đánh, chúng ta lúc này cũng đừng đánh, đi ra ngoài đánh cảm giác sẽ bao la hùng vĩ hơn một chút, nói lại, thật ra ta và Tây Lăng thần điện thù cũng rất sâu, không nông hơn ngươi."
Nói đến chỗ này, hắn hạ giọng, nhìn bóng lưng Diệp Hồng Ngư phía trước nói: "Long Khánh hoàng tử biết không Đường Tiểu Đường bị vẻ mặt của hắn cuốn hút, thanh âm từ trong đuôi thú lộ ra lặng lẽ nói: "Ta biết, ta thấy người một mũi tên đem hắn bắn thủng... Mũi tên đó của người thật lợi hại, xa như vậy cũng có thể bắn trúng người."
Ninh Khuyết thành khẩn nói: "Nào có cường hãn như công pháp Minh Tông các ngươi, nơi cao như vậy người cũng dám nhảy."
Đường Tiểu Đường hơi xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta lúc ấy cũng là hồ đồ."
Ninh Khuyết lấy tay chỉ vào bóng lưng Diệp Hồng Ngư, lặng lẽ nói: "Long Khánh hoàng tử bị ta phế rồi, Tây Lăng thần điện nào có đạo lý không trả thù ta, trên thực tế nữ nhân này luôn muốn giết ta, chẳng qua ta và nàng ở thánh địa của các ngươi thảo luận săn đi ra ngoài mới động thủ, cho nên đến lúc đó nếu ra khỏi núi thực đánh nhau, ta có thể giúp ngươi."
Thanh âm nói chuyện của hắn tuy thấp, lại cũng chưa cố ý giấu ai, dù sao ở trong khe núi tịch mịch này bốn người đang thanh xuân đồng hành, nào có thể thực đi tính âm mưu gì, chơi cái túng hợp thuật gì.
Đi tuốt đàng trước Diệp Hồng Ngự dừng bước, quay đầu nhìn hắn giận dữ nói: "Ninh Khuyết ngươi có thể cầm miệng hay không? Phu tử thu người làm đệ tử, ta thực thay lão nhân gia ông ấy thấy không đáng, ta dám khẳng định tương lại người nhất định sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của thư viện."
"Không cần tương lai, ta bây giờ đã là nỗi sỉ nhục của thư viện."
Ninh Khuyết cười trả lời. Hắn nói là nói thật, lần đó sau khi cùng Nam Tấn Tạ tam công tử so đấu không hiểu, hắn bị các bạn học thư viện bài xích không nhìn mấy tháng thời gian, những từ ngữ sỉ nhục khe khẽ lén bàn của thư viện, không biết bao nhiêu lần bay vào lỗ tai hắn, hắn sớm học được bản lãnh lọt vào tai không nghe thấy, hơn nữa hắn chưa bao giờ cảm thấy đây là một cái nghĩa xấu.
Vẫn là câu châm ngôn lập lại vô số lần kia, chỉ cần có thể mang theo Tang Tang sống sót, hắn chuyện gì cũng nguyện ý làm, một khi đã như vậy, thiếu nữ Ma Tông đối diện đối với bốn người đang đi sức chiến đấu tạm thời cường đại nhất, hơn nữa thoạt nhìn cũng không cho thư viện cùng phu tử mặt mũi như thế nào, nói chút lời dí dỏm để đối phương vui lại đã tính là cái gì?
Uulon Chỉ cần muốn, từ toàn thể quân dân Vị thành đến sự phụ Nhan Sắt lại đến hoàng đế bệ hạ đều có thể bị hắn dỗ vô cùng vui vẻ, cho nên thiếu nữ Ma Tông Đường Tiểu Đường không chút nào ngoài ý muốn vui vẻ hắn lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười non nớt.
"Thì ra ngươi chính là Đường muội muội trong truyền thuyết kia ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu" Ninh Khuyết nhớ tới những lời ở thư viện hậu sơn ngày đầu tiên nằm ở trên bãi cỏ Trần Bì Bì nói, hơi kinh hãi, sau đó nhớ tới càng nhiều chuyện hơn, ví dụ như hình dung của Trần Bì Bì đối với tình nhân trong mộng, vì thể nhìn thiếu nữ Ma Tông bên người càng thêm nhìn quen mắt, phát hiện trừ tuổi thật sự quá nhỏ chút, tiểu cô nương này hoàn toàn phù hợp ý tưởng của Trần Bì Bì.
"Vốn ngươi muốn đi phía nam, vậy thật phải đi thành Trường An đi dạo, cùng mì trứng tươi ta lúc trước nói không quan hệ, đó chính là thiên hạ đệ nhất hùng thành, hơn nữa bên trong có rất nhiều người thú vị. Trong đó có gia hỏa ta muốn giới thiệu cho người quen hắn, tuổi cùng ta không sai biệt lắm, nhưng sớm ở vài năm trước đã vào Trí Mệnh, đều nói hắn là thiên tài thật sự."
Đường Tiểu Đường mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Ninh Khuyết, giật mình nói: "Nhỏ như vậy đã tri thiên mệnh? Trên thế giới thực có người như vậy? Chẳng lẽ nói người đó so với đạo si còn lợi hại hơn?" Diệp Hồng Ngư nghe lời này, bỗng nhiên nói: "Tên mập chết tiệt đó tâm tính không xong đến cực hạn nhưng lại tu hành phá cảnh cực nhanh, chỉ có thể nói Hạo Thiên đối với một số người nào đó có chút bất công mà thôi, thật đánh nhau cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Sau khi dùng một chút, nàng nhìn phía Ninh Khuyết hỏi: "Hắn ở thư viện mấy năm nay khỏe không?"
Ninh Khuyết lúc này mới nhớ tới Trần Bì Bì quen biết với đạo si, hơn nữa mỗi khi đề cập người này, tên mập kiêu ngạo đặc ý kia liền sẽ sợ hãi, gãi gãi đầu trả lời: "Cũng không tệ lắm."
Nghe được câu trả lời này Diệp Hồng Ngự trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó lạnh nhạt nói: "Vậy thì tốt."
Bốn người ở trong khe núi đá yên tĩnh thậm chí có chút nặng nề đi, bọn họ là người trẻ tuổi ưu tú nhất của thế giới tu hành, tông phái khác nhau lý niệm khác nhau thậm chí có thù hận sâu đậm với nhau, nhưng lại chưa trình diễn kịch tình tanh máu chém giết lục đục với nhau. Có lẽ là vì ở sâu trong núi tuyết trước mặt lão tăng kia đã thấy quá nhiều tanh máu cùng âm mưu do đó có chút chán, có lẽ chỉ đơn giản bởi vì thanh xuân làm bạn trên đường về nhà không muốn đi nghĩ những cái đó.
Thanh xuân thật sự là sự vật rất tốt đẹp, vô luận si ở thư si ở đạo si ở lực lượng hay là si ở bạc bọn họ vẫn bảo lưu lại một ít bộ phận đơn giản mà tinh thuần, chưa hoàn toàn lâm vào trong thế sự phức tạp giống như vũng bùn.
Nếu trên đời chỉ còn lại có thanh xuân không có già nua, không có mục nát, có lẽ sẽ giảm bớt rất nhiều giết chóc cùng phân tranh, nhiệt huyết mà không máu lạnh, vẫn chiến đấu nhưng lại là trực tiếp chiến đấu, như vậy thế giới sẽ trở nên đơn giản mà tốt đẹp hơn nhiều.
Nhưng rất đáng tiếc là, mọi người đều sẽ dần dần già đi, dần dần lõi đời, trên vai sẽ có thêm rất nhiều trách nhiệm, những trách nhiệm nặng trịch đó sẽ đem lưng người ta ép cong, sẽ làm người ta chăm tự hỏi lại lười cảm nhận.
Tận cùng phía nam của Thiên Khí sơn mênh mông, dãy núi dần thấp vươn vào hoàng nguyên, sau đó ở phía bắc Hô Lan hải nhập vào đất bằng biến mất không thấy, chị thượng đội đến từ Trung Nguyên kia đã dừng lại ở nơi này thời gian rất lâu, mặt hồ đã hầu như hoàn toàn đóng băng, nhưng họ lại vẫn chưa có ý tứ rời khỏi.
Nam nhân trung niên chậm rãi nâng mép mũ, nhìn đỉnh núi tuyết phía chân trời xa xôi.
Hắn cảm thấy nơi đó có người.
Người trong quan tới sao? Luận theo đạo lý, quyển thiên thư chữ Minh hiện thế, Hạo Thiên đạo môn không có khả năng chi phái ra đạo si cùng Long Khánh những đệ tử thế hệ trẻ này, đã hy vọng xa vời có thể đoạt lại thiên thư.
Nhưng trừ mình cùng gia hỏa không biết ẩn thân nơi nào trên đời tu hành hai mươi ba năm thiền kia, còn có ai biết thánh địa sơn môn sau khi bị phong bế lối ra còn lại duy nhất ngay tại bắc Hô Lan hải?
Chẳng qua cho dù là trong quan phái tới thiên hạ hành tẩu, hắn cũng sẽ không dừng lại kế hoạch của mình, bởi vì hắn đã ở giữa đế quốc cùng Tây Lăng dao động trầm mặc quá nhiều năm, hắn rất ghét loại cảm giác này, cho nên hắn quyết định làm một số chuyện.
Chỉ cần thiên thư vào tay, liền có thể đạt được tự do thật sự.
Làm truyền nhân cường đại ít ỏi không có mấy trên đời của Ma Tông, nam nhân trung niên đối với cái truyền thuyết này tin tưởng vững chắc không thôi.
"Là người thích đeo kiếm gỗ sao?"
Nam nhân trung niên nhìn đỉnh núi tuyết xa xôi khinh miệt cười, cầm trong tay nửa cái chân dế ăn còn thừa đặt về trong khay, từ trong tay cấp dưới tiếp nhận khăn lụa cẩn thận lau sạch sẽ mỡ dính giữa ngón tay, sau đó vươn người đứng lên.
Đế giày giẫm ở trên mặt hồ Hô Lan hải vừa mới đóng băng không lâu, nam nhân trung niên chậm rãi đi hướng về đối diện hồ dãy núi xa xa, hắn mỗi một bước đều đi vững chắc như vậy, giống như muốn đem mặt bằng đánh vỡ ra.
Trên đời hắn có rất nhiều kẻ địch, những kẻ địch đó đều biết hắn không biết bơi, thậm chí ngại nước. Nhưng hắn hôm nay lại cố tình muốn từ mặt hồ bước qua, giống như muốn đạp vỡ nghẹn khuất bất mãn trong mấy năm nay.
Gió lạnh thổi mạnh vào ngực, nam nhân trung niên cảm thấy mình giống như về tới lúc thanh niên, cảm giác này rất tốt.
Thời tiết rét đậm, trong Thiên Khí sơn mênh mông gió lạnh thổi mạnh, về phần trên đỉnh núi tuyết nhiệt độ không khí càng là cực thấp, cũng may bởi vì đỉnh núi quá cao, chưa bị giữa chân núi những đám sương tràn ngập khe núi dày kia che khuất, ánh mặt trời chiếu thẳng đến đây, tuy không mang đến bao nhiêu ấm áp chân thật, lại có thể mang đến ở trên tâm lý của người ta một chút an ủi.
Chính như nam nhân trung niên bên Hồ Lan hải kia đoán, trên đỉnh núi tuyết lạnh khủng khiếp có thể vạn năm không dấu người quả thật có người, đó là một đạo sĩ mặc áo nhẹ mỏng manh, giữa búi tóc cắm cây trâm gỗ mun.
Đạo sĩ vẻ mặt yên tĩnh dáng người gầy, phía sau đeo thanh kiếm gỗ, lẳng lặng nhìn mây trắng bay dưới đỉnh núi tuyết, cùng với nguyên dã hoang vu dưới mây trắng, còn có mảng Hô Lan hải giống như mặt gương màu trắng kia.
Thiên hạ hành tẩu đến từ Tri Thủ quan là Diệp Tô, trước đó vài ngày ngoài song phong Ma Tông sơn môn, cùng thiên hạ hành tẩu đến từ Ma Tông Đường, từ tốc độ Ninh Khuyết cùng Long Khánh hoàng tử phá cảnh làm một lần đánh cuộc.
Cuối cùng Ninh Khuyết thắng, Long Khánh hoàng tử phế đi, cho nên... Hắn thua.
Dựa theo phần đánh cuộc cũng không nói gì ra miệng lại trong lòng lẫn nhau đều biết nọ, Diệp Tô không thể lạ gia nhập vào trong cướp đoạt Thiên thư chữ Minh, nhưng cái này không có nghĩa là hắn không thể đứng ở trong gió tuyết xa xa quan sát màn tuồng này.
Hắn "xem" trung niên nam tử đến bên Hồ Lan hải kia, nhưng trên thực tế hắn cũng không có xem tên trung niên nam tử kia, bởi vì nếu chính mình nhìn thấy đối phương, như vậy đối phương cũng có thể nhìn thấy mình.
← Ch. 270 | Ch. 272 → |