← Ch.327 | Ch.329 → |
Tang Tang nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng nhiên cúi đầu nhìn cái giày nhỏ ngoài làn váy, thấp giọng nói: "Thương thế của ngươi khỏi chưa? Nếu thương thế khỏi rồi ta liền phải về học sĩ phủ."
Ninh Khuyết nói: "Ngươi không cần trở về nữa."
Tang Tang giật mình, sau khi trầm tư một lát, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy bát thay hắn múc bát cháo, đặt ở trước người hắn, lại đem đũa đưa tới trong tay hắn, mới bắt đầu múc cháo cho bản thân.
"Ăn cơm." Ninh Khuyết gắp một cái chân vịt đặt tới trong bát nàng.
Tang Tang nghiêm túc nói: "Đây là đồ ăn, không phải cơm."
Ninh Khuyết nói: "Đều giống nhau."
Sau đó hai người ở trong cửa hàng bắt đầu im lặng ăn cơm, ngầu nhiên hắn gắp một đũa rau xanh cho nàng, ngẫu nhiên nàng thay hắn đem da vịt chấm tương lại đưa đến trong bát, sau đó nàng lại múc bát cháo thứ hai cho hắn.
Ninh Khuyết bỗng nhiên nở nụ cười.
Tang Tang cũng cười lên.
Một chiếc xe ngựa đỗ đầu ngõ bốn mươi bảy.
Mạc Sơn Sơn ngồi ở bên cửa sổ, vén rèm nhìn Lão Bút Trai cách đó không xa. Lão Bút Trai không đóng cửa, nàng có thể thấy rõ hình ảnh trong cửa hàng, có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết.
Ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh như cũ, lông mi lại đang khẽ rung động.
Nàng từng xem Kê Thang thiếp, cũng chính là vì bản dập tờ giấy ghi chép đó, dần dần đối với nam tử viết tờ giấy ghi chép này có thêm rất nhiều tưởng tượng, cho nên chưa từng gặp đã sinh tình ý, cũng chính là vì bức Kê Thang thiếp này, từ mùa hè năm trước bắt đầu, nàng đã đối với cái tên đầu tư thiếp kia phi thường quen thuộc.
Nàng thậm chí so với bản thân Ninh Khuyết còn rõ ràng tầm quan trọng của cái tên đó đối với hắn sớm hơn, cho nên ở trên hoang nguyên nàng mới sẽ rất nhiều lần trầm mặc suy nghĩ, cho nên nàng nhất định phải gặp Tang Tang.
Ngày đầu tiên vào thành Trường An, nàng đã thấy Tang Tang, ra ngoài nàng dự kiến, đó chỉ là một tiểu thị nữ rất bình thường, sau đó hôm nay nàng lại một lần nữa nhìn thấy Tang Tang.
Một lần này nàng nhìn thấy Tang Tang, là Tang Tang cùng Ninh Khuyết một mình cùng một chỗ.
Nhìn Ninh Khuyết cùng Tang Tang đối bàn ăn cơm trong Lão Bút Trai, Mạc Sơn Sơn rốt cuộc tin tưởng hai người kia ở rất nhiều năm trước, liền đã là một cái thế giới đơn độc, đối với bọn họ mà nói, bất luận kẻ nào còn lại trên đời đều là người thế ngoại, mọi chuyện đều là chuyện thể ngoại, rất khó ở trong thế giới đó lưu lại bóng dáng của mình.
Giống như là mắt cùng lông mi, chẳng qua bình thường mắt không nhìn thấy lông mi, lông mi cũng không đâm vào mắt, mà lúc bên ngoài thôi tới một trận gió mạnh, hai người mới sẽ chú ý tới đôi bên tồn tại.
"Nhưng ta là núi, không phải gió."
Mạc Sơn Sơn chậm rãi buông bức màn, lấy ra một bức thư giao cho Chước Chi Hoa bên cạnh.
Chước Chi Hoa do dự nói: "Chúng ta thực cứ như vậy rời khỏi thành Trường An?"
Mạc Sơn Sơn bình tĩnh nói: "Dù sao cũng là đại tiên sinh mời ta đến, sau đó chúng ta đi thư viện nam ngoại ô, sau khi ra mắt đại tiên sinh, chúng ta lại rời khỏi."
Chước Chi Hoa thở dài một tiếng, không khuyên bảo cái gì nữa, cầm lá thư này xuống xe ngựa.
Sau khi cơm nước xong, Tang Tang đi rửa bát, Ninh Khuyết ngồi ở bên cạnh bàn mở ra lá thư này.
Trên giấy viết thư là bút tích quen thuộc của Mạc Sơn Sơn, bút tích của thiếu nữ cũng không hắn xinh đẹp nhẵn nhụi, giữa nét bút rất có ý quang minh kiên quyết dưới bề ngoài yên tĩnh không dấu được.
Trong phong thư này cuối cùng có vài đoạn nói như vậy.
"Có lẽ vận mệnh an bài các ngươi rất nhiều năm trước đã là thế giới đơn độc, không cần có người đứng ở ngoài cổng tre gõ khẽ, cũng không cần phải có người ở ngoài sân dưới tàng cây đông la lên quấy rầy, nhưng ta không tin vận mệnh."
"Hoang nguyên một đường đồng hành, ta được lợi rất nhiều, mùa đông Trường An sóng vai mà đi, rất là vui sướng."
"Đêm tuyết tường đỏ, huynh từng nói thích, muội từng nói thích là không đủ, hơn nữa cuối cùng chứng minh quả thật là không đủ, nhưng ít ra huynh từng nói thích, ta rất vui."
Thành Trường An và Đại Hà quốc cách nhau khá xa, nhưng không xa xôi bằng đường hoàng nguyên, nếu thật muốn đến, nếu thật muốn đi, cũng chỉ cực gần, ngày sau huynh tới thăm muội, hoặc muội đến thăm người, hoặc trong mây mù núi kia gặp lại, đều là chuyện vui thích của đời người."
"Trải qua rất nhiều chuyện, non sông trong mắt ta đã có tân ý, ngày ấy gặp lại, thư viết tất nhiên so với hôm nay càng thêm bao la hùng vĩ hơn, mong huynh cũng cố gắng thêm, chớ làm muội thất vọng."
Xem xong phong thư này, Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hắn trở về phòng ngủ hậu viện, nhấc lên ván giường, lấy ra cái hộp phía dưới, lại phát hiện ngân phiếu trong hộp đã trở lại.
Nhìn ngân phiếu thật dày trong hộp, hắn nhịn không được cười cười, biết tiền ăn cơm của mình cho dù không nói câu nói kia, Tang Tang cũng đã làm tốt chuẩn bị dọn về.
Hắn đem cái hộp một lần nữa đặt lại dưới ván giường, nhìn lá thư này trong tay tự hỏi một lát, ném vào trong đống giấy bỏ để bên bàn học, sau đó cầm cái ô đen to, nói với Tang Tang đi tiệm trước chờ nàng.
Tang Tang sau khi rửa bát xong bắt đầu múc nước, sáng sớm hôm trước đã lấy nước một lần, lu nước trên cơ bản vẫn là đây, rất nhanh nàng liền đã làm xong việc nhà, theo thói quen lau lau mồ hôi trên trán không tồn tại, đi trở về phòng ngủ bắt đầu thay quần áo, sau đó nàng nhìn thấy lá thư này trong đống giây bỏ.
Nàng trầm mặc một lát, đem hai tay dính nước ở trên tạp dề rất nghiêm túc lau khô, đi đến trước đống củi lấy ra lá thư này, lại không biết từ góc nào trong phòng lấy ra một cái hộp khác, rất trịnh trọng đem phong thư này đạt tới chỗ sâu nhất của hộp, sau đó đem cái hộp đặt lại tại chỗ.
Đây là hộp đen nhỏ của Tang Tang, bên trong đặt những thứ Ninh Khuyết căn cứ vào một số nguyên nhân nào đó quyết ý ném đi, nhưng rất trân quý đối với hắn, ví dụ như Tang Loạn thiếp sau khi Trác Nhĩ chết đêm mưa kia Ninh Khuyết viết.
Nàng biết phong thư này đối với Ninh Khuyết mà nói là trân quý, như vậy thì lưu trữ cho tốt.
Đi ra khỏi Lão Bút Trai, Tang Tang chống cái ô đen to, đi theo Ninh Khuyết hướng ngoài ngõ bốn mươi bảy.
Ninh Khuyết sớm đã quen nàng trải giường gấp chăn rửa chén bung dù.
Nhưng đi một lát, hắn bỗng nhiên từ trong tay Tang Tang tiếp nhận cái ô đen to.
Tang Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Hắn mỉm cười nói: "Đi thôi."
Tang Tang nheo đôi mắt lá liễu, mỉm cười gật gật đầu: "Ừm."
Thành Trường An rơi xuống trận mưa đầu xuân, trân quý như dầu.
Chủ tớ hai người dưới ô nhìn màn mưa, giống nhau thấy trước kia cùng về sau.
***
Ngay tại trong trận mưa đầu xuân trong năm Thiên Khải thứ mười lăm, Ninh Khuyết dẫn Tang Tang đi rất nhiều nơi của thành Trường An, đầu tiên đi đương nhiên là đại học sĩ phủ, dù sao vô luận như thế nào, vợ chồng đại học sĩ là cha mẹ đẻ của Tang Tang, hơn nữa từ chuyện mấy ngày nay đến xem, đối với Tang Tang quả thật có chân tình có thật ý.
Đứng ở trong thư phòng yên tĩnh, Ninh Khuyết có chút khẩn trương không biết từ nơi nào đến, cùng bộ dáng hôm trước tàn nhẫn cường đại như vậy hoàn toàn khác nhau, đại khái là vì hắn biết rõ, sau này có một số việc cho dù không cần đôi vợ chồng trước mắt này gật đầu, nhưng trong mắt người trên đời hắn trời sinh đã so với đôi vợ chồng này thấp hơn một lứa, đó là vài cái đầu.
← Ch. 327 | Ch. 329 → |