← Ch.328 | Ch.330 → |
Vợ chồng Tằng Tĩnh đại học sĩ biết thân phận Ninh Khuyết, tự nhiên sẽ không đem hắn coi là người thường đối đãi, hơn nữa bọn họ cũng biết quan hệ giữa con gái nhà mình cùng Ninh Khuyết không phải chủ tới tầm thường đơn giản như vậy, cho nên đối với Ninh Khuyết có ba phần tôn trọng, ba phần cảnh giác, ba phần bất an còn có một phần xem kỹ.
Về chuyện Tang Tang thoát tịch, mọi người trong thư phòng rất ăn ý. Chưa nói tới, Ninh Khuyết là không muốn Tang Tang cùng mình ở trên hộ tịch chia lìa, Tằng Tĩnh đại học sĩ nhớ hoàng hậu nương nương hy vọng, Tằng Tĩnh phu nhân thì chỉ lo kéo tay Tang Tang, nước mắt giàn giụa trên vấn đề ở Lão Bút Trai vài ngày ở học sĩ phủ vài ngày, căn bản chưa chú ý tới vấn đề này, mà Tang Tang lại là lười nghĩ việc này.
Cuối cùng hai bên đã trải qua một phen nói chuyện hữu hảo, xác định một số nguyên tắc cơ bản nào đó ngày sau kết giao, Ninh Khuyết làm ra hứa hẹn không can thiệp nhà học sĩ phủ đoàn viên, phía học sĩ phủ cũng rất mịt mờ thừa nhận Ninh Khuyết ở một số phương diện nào đó có được quyền ưu tiên cùng với một số quyền lợi diễn sinh nào đó, liền vui vẻ tạm biệt.
Kế tiếp Ninh Khuyết và Tang Tang đi công chúa phủ.
Lý Ngư thấy chủ tớ hai người dưới cái ô đen to, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Ninh Khuyết bình tĩnh nói: "Ngươi hẳn là rất rõ hoàng hậu nương nương vì sao coi trọng chuyện này."
Ninh Khuyết hai ngày qua bạn tìm người mắng hồ giết tăng viết thiếp, quả thật chưa từng nghĩ chuyện này và trong cung cũng có thể kéo quan hệ, chẳng qua chuyện này cũng không phức tạp, hắn thầm nghĩ một lát liền đã hiểu nguyên do trong đó, nghĩ một chút sau đó nói: "Ta không cho rằng mình có tư cách đại biểu thái độ của thư viện, hơn nữa ta nghĩ vô luận sự phụ hay là đại sư huynh đều hắn là không có hứng thú biểu đạt thái độ đối với chuyện này."
Lý Ngư nói: "Vấn đề ở chỗ nếu đến lúc đó bản thân hoàng thất không thể xác định hướng đi của chuyện này, Đại Đường nếu muốn ổn định kéo dài, thì cần thư viện cho thấy thái độ."
Ninh Khuyết nói: "Ta tin tưởng văn võ bá quan đến lúc đó khẳng định sẽ có khuynh hướng của mình."
"Nếu đến lúc đó văn võ bá quan chia hai phái, đều tự tranh chấp không xong thì sao?"
Lý Ngư nhìn mắt hắn, không cho hắn bất cứ cơ hội né tránh nào, nói:
Thư viện tuy nói mặc kệ triều chính, nhưng thái độ của thư viện đối với các quan văn mà nói cực kỳ quan trọng, quân đội tuy nói tương đối xa cách với thư viện, nhưng thư viện một khi tỏ thái độ, tin tưởng không có vị tướng lĩnh nào sẽ có gan đưa ra ý kiến phản đối."
Ninh Khuyết nhíu nhíu mày, trầm mặc không nói.
"Đệ tử thư viện tầng hai vì sao cần nhập thế? Bởi vì thư viện tồn tại ở Đại Đường, bản thân thư viện cũng cần Đại Đường ổn định và hoà bình lâu dài, mà người đã là người nhập thế, liền cần gánh vác trách nhiệm này."
Ninh Khuyết thở dài nói: "Giống như có chút nặng."
Lý Ngư nói: "Nhan Sắt đại sự đem an nguy cả thành Trường An đều giao phó cho ngươi, trọng trách trên vai người vốn đã rất nặng, hơn nữa những cái này lại đã tính là gì đâu?"
"Nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa, chẳng lẽ là đạo lý này?"
Ninh Khuyết cảm khái nói: "Lúc trước chúng ta cùng nhau về thành Trường An, điện hạ ngươi hẳn là rất rõ ta chỉ là một tiểu nhân vật rất không bắt mắt, không đến hai năm, đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, ta thực không có chuẩn bị tâm lý gì, hơn nữa nói thật, ta không cho rằng mình có loại năng lực này."
Lý Ngư nói: "Ai bảo người trở thành đệ tử của phu tử cùng Nhan Sắt đại sư? Ngươi tới Trường An hai năm nay tao ngộ nhìn như cũng không đột ngột, đều là người bằng nghị lực năng lực của bản thân leo lên mà có, nhưng nếu từ kết quả, chỉ sợ năm trăm năm qua Đại Đường cũng chưa từng có giống như người người may mắn như vậy."
"An nguy của thành Trường An ta bây giờ còn chưa có năng lực gánh vác, về phần Đại Đường quốc tộ kéo dài, cũng tự có người khác quan tâm, điện hạ vừa rồi lời đó thật sự là loạn lòng ta.".
Ninh Khuyết bống nhiên hiểu một số chuyện, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít, nói: "Thực có vấn đề hoặc cục diện không giải quyết được xuất hiện, ta có thể đi hỏi sư phụ cùng các sư huynh sư tỷ, tin tưởng họ nhất định so với ta có trí tuệ hơn, đến lúc đó ta nhiều lắm chỉ là gia hỏa vào cung truyền đạt ý kiến của thư viện."
Lý Ngư trầm mặc một lát sau đó nhìn hắn mỉm cười nói: "Hy vọng đến lúc đó lúc người vào cung nhìn thấy là ta."
Ninh Khuyết nói: "Ta chỉ hy vọng đến lúc đó ở trong cung lúc ngươi nhìn thấy ta không nên thất vọng."
Trận mưa đầu xuân đến lặng yên không một tiếng động, đi cũng lặng yên không một tiếng động, tí tách một trận liền không còn tăm hơi, hóa thành ẩm ướt mượt mà trên vô số mái hiên đen bức tường màu trắng của thành Trường An, không để phố ngõ trở nên lạnh hơn, chỉ là thay cây động chưa đâm chồi rửa mặt một chút, làm ướt thân thể chất.
Tang Tang tiếp nhận cái ô đen to Ninh Khuyết đưa qua, buộc kĩ đeo đến phía sau, ngẩng mặt nhìn hắn nói: "Ngươi và công chúa điện hạ nói chuyện vì sao luôn khó hiểu như vậy?"
"Nói đều là một số lời rất đơn giản." Ninh Khuyết nghĩ Lý Ngư mấy năm nay ở trong triều ở quân đội không ngừng bồi dưỡng lực lượng thanh niên trung với nàng, nói: "Chẳng qua người nói chuyện khá phức tạp."
Tang Tang nói: "Ngươi hôm nay cũng chưa nói nàng là ngu ngốc."
Ninh Khuyết trả lời: "Tuy ta vẫn cho rằng cách làm của nàng có chút ngu ngốc, nhưng dù sao nàng là bạn của ngươi, cùng ta quan hệ cũng coi như không tệ, giữ chút khẩu đức cũng tốt."
Bọn họ tiếp theo đi Hồng Tụ Chiêu, đi sòng bạc tây thành, thậm chí đi hoàng thành dạo một vòng, gặp được đám người Giản đại gia, Tề Tứ gia, Từ Sùng Sơn. Ở vài địa phương này Ninh Khuyết không lưu lại quá lâu, cũng chưa nói gì, chỉ mang theo Tang Tang xuất hiện ở trước mắt bọn họ, liền đủ biểu đạt ra ý tứ rõ ràng.
Tang Tang đã trở lại, các ngươi không cần lo lắng, không cần lo lắng an toàn của Tang Tang, cũng không cần lo lắng cỗ sát khí sắp đem cả thành Trường An lật lên trên người Ninh Khuyết.
Rời khỏi hoàng cung lúc qua Nam Môn quan, Ninh Khuyết nhìn mái cong trong quan cùng một cành mai vàng run rẩy vươn ra, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Hà Minh Trì từng nói đó, nhìn Tang Tang bên cạnh hỏi: "Tuy ta rất ghét cay ghét đắng lão đầu chết tiệt kia, nhưng người dù sao cũng là truyền nhân duy nhất của hắn, nghe nói Tây Lăng thần điện bên kia luôn muốn đem ngươi đón về, nói cách khác ngày sau người có thể làm Quang Minh đại thần quan, chuyện này người cảm thấy thế nào?"
Tang Tang nói: "Sư phụ không muốn ta đi Tây Lăng."
Ninh Khuyết cười cười, nói: "Ta cũng không có ý tứ để người đi Tây Lăng, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ một chút Tang Tang nhà ta, vậy mà có thể làm Quang Minh đại thần quan, liên cảm thấy chuyện này rất có ý tứ."
*****
"Một Quang Minh đại thần quan bưng trà đưa nước trải giường gấp chăn chiếu thậm chí còn phải ấm giường cho ngươi, quả thật là việc rất đáng giá đắc ý, nhưng nếu để hàng tỷ tín đồ Hạo Thiên đạo môn trên đời biết ý tưởng tà uế như thế của ngươi, ngươi tin không cho dù người vào thư viện hậu sơn, đều sẽ bị nước miếng chết đuối?"
Trần Bì Bì không biết khi nào xuất hiện ở trước người hai người, nhìn Ninh Khuyết cười nhạo nói.
Ninh Khuyết nhìn hắn hỏi: "Vì sao người luôn có thể tìm được ta dễ dàng như vậy?"
Trần Bì Bì nói: "Bởi vì hương vị vô sỉ trên người người rất nặng."
Ninh Khuyết lười cãi nhau với hắn, hỏi: "Hôm nay tìm ta lại có chuyện gì?"
Hắn bỗng nhiên nhớ tới ở bên hồ dưới Nhạn Minh Sơn Trần Bì Bì từng nhắc tới, thư viện mở một hồi đại hội, mọi người cãi đi cãi lại cũng chưa tranh cãi ra kết quả gì, thất sư tỷ nói muốn bắt mình trở về thẩm vấn, không khỏi cảnh giác hỏi: "Các sư huynh sư tỷ đến cùng vì chuyện gì tranh chấp thành bộ dáng này? Thế nào cũng phải bảo ta trở về tham gia? Ngươi chẳng lẽ là muốn gạt ta trở về, để cho ta thay người trở thành bao cát bọn họ trút giận."
Trần Bì Bì nhìn Tang Tang bên cạnh hắn một cái, nói: "Chuyện đó đã giải quyết rồi."
Ninh Khuyết hơi kinh ngạc hỏi: "Giải quyết như thế nào."
Trần Bì Bì nói: "Bởi vì người nào đó tự mình giải quyết, cho nên các sư huynh sư tỷ cũng liền giải quyết rồi."
Tang Tang nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Ninh Khuyết, nhắc nhở: "Hắn hình như là đang nói ngươi."
Ninh Khuyết gật đầu nói: "Ta cũng nghe ra trong chuyện này có chút cổ quái."
Sau đó hắn nhìn phía Trần Bì Bì hỏi: "Chuyện đã giải quyết, còn tìm ta làm cái gì?"
Trần Bì Bì đáp: "Tìm người về thư viện."
Ninh Khuyết hỏi: "Lại đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Bì Bì nói: "Bởi vì sư phụ trở về rồi."
Nam Môn quan dưới gốc mai vàng lẻ loi vươn ra khỏi tường đó, Ninh Khuyết thời gian rất lâu không nói gì.
Từ khi tiến vào thư viện bắt đầu, hắn đã luôn chờ mong ngày nào đó cùng sư phụ -- phu tử trong truyền thuyết gặp nhau, nhưng phu tử luôn du lịch bên ngoài, mặc dù đại sư huynh xuất hiện rồi vẫn chưa xuất hiện, thẳng đến lúc này, bỗng nhiên có người chạy tới nói phu tử đã về Trường An, thế này không khỏi quá đột ngột chút.
Ninh Khuyết không biết phu tử là người như thế nào, thậm chí trừ Tây Lăng Đào sơn cắt một cái mà biến mất, chưa từng nghe nói bất cứ truyền kỳ sự tích nào của phu tử, nhưng hắn biết rõ, một người có thể làm sư huynh của tiểu sư thúc, một người có thể dạy dỗ đại sư huynh nhị sư huynh nhân vật như vậy, tất nhiên là một người truyền kỳ đến cực điểm.
Mà người như vậy là sư phụ của mình, mỗi khi nghĩ tới điểm này, hắn liền kiêu ngạo đắc ý đau răng, hôm nay rốt cuộc sẽ gặp được sư phụ, hắn liền khẩn trương lo âu đau răng, theo bản năng muốn trốn tránh.
"Ta còn chưa đánh... Ta đánh răng rồi, nhưng ta... Ta vẫn là chưa chuẩn bị sẵn sàng... Người xem, người xem đồng phục trên người ta này... Đã nhiều ngày chưa giặt, bên trên còn có vết cháo."
Ninh Khuyết chỉ vào vết bẩn cháo thịt bò hoa trứng trước vạt áo, rất nghiêm túc rất khẩn trương giải thích: "Ta thấy ta nên trở về tắm rửa dâng hương lại đổi bộ đồ mới rồi mới về thư viện."
"Tắm rửa dâng hương?"
Trần Bì Bì nhìn hắn phi thường nghiêm túc nói: "Nếu để sư phụ biết ngươi làm việc này, khẳng định sẽ bảo nhị sư huynh đem ngươi làm thành bánh thịt, bởi vì sự phụ cho rằng chỉ có tổ tiên đã mất mới có thể xứng hưởng những đãi ngộ này, cũng chẳng khác nào nói ngươi đem ông coi là một người chết."
Ninh Khuyết không biết ở trên lộ đài Tùng Hạc lâu, mình đã từng mắng phu tử là lão đầu chết tiệt, cho nên lúc này nghe Trần Bì Bì uy hiếp, nhất thời mồ hôi chảy mưa mưa, tỏ vẻ lập tức cùng hắn về thư viện.
Hắn nhìn phía Tang Tang, chuẩn bị bảo nàng về Lão Bút Trai trước.
"Cùng đi cùng đi.
Trần Bì Bì nhìn thoáng qua Tang Tang, nói: "Sư phụ đại khái đối với vị tiểu thị nữ hậu tuyên Quang Minh thần tọa này nhà người rất tò mò, chuyên môn phân phó bảo người mang nàng cùng đi."
Ninh Khuyết gật đầu, trừ hắn, Tang Tang đối với mọi chuyện trên đời đều giữ thái độ sao cũng được, hắn đã đồng ý nàng cùng đi, như vậy nàng liền cùng đi.
Nhưng ba người đi hướng thư viện còn chưa ra khỏi thành Trường An, đã bị ép dừng bước.
Bởi vì trước cửa nam thành Trường An giữa đường Chu Tước rộng rãi có đám người chật ních.
Không biết là chuyện gì náo nhiệt, vậy mà ở sau cơn mưa hấp dẫn nhiều người như vậy.
Trần Bì Bì điểm mũi chân hướng trong đám người nhìn lại.
Chỉ thấy giữa đám người để trống ra một mảng đất trống đặt một cái băng ghế dài.
Dưới băng ghế dài một con chó trắng nằm úp sấp. Trên ghế băng dài có tiểu cô nương nằm.
Trên người tiểu cô nương mặc cái áo da cũ nát.
Trên áo da là tảng đá hình thẳng nặng nề.
Cái áo da cũ nát kia trên người tiểu cô nương có chút mỏng, bị tảng đá nặng nề đè ép, tựa như tùy thời có thể cùng thân hình nho nhỏ của nàng cùng nhau vỡ ra, người nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút kinh hãi.
Một gã nam tử thất vọng quần áo rách nát đứng ở cạnh cái ghế dài, biểu cảm trên mặt chất phác, trong mắt lại lộ ra sợ hãi, hai tay giơ lên cao cây chùy sắt, lại như thế nào cũng không thể nện xuống.
Dân chúng Trường An vây xem có người quay mặt đi không dám nhìn, có một số người có lòng khuyên can, có một số người khẩn trương không dám nói lời nào, có một số người lại là hưng phấn mà nhìn không dời mắt.
Con chó trắng dưới chân băng ghế nhàm chán ghé vào trên đùi trước của mình.
"Ngực toái đại thạch?
Trần Bì Bì nhìn màn hình ảnh này trong đám người, không thể tưởng tượng nói. Ninh Khuyết cũng có chút giật mình. Nói ngực toái đại thạch loại xiếc này, ở trong thành Trường An đã rất ít nhìn thấy, bởi vì quá mức khuôn sáo cũ, nhưng chơi ngực toái đại thạch lại là tiểu cô nương, vậy thì cực kỳ hiếm thấy.
Trần Bì Bì lo lắng nói: "Đừng nói chùy đập xuống, nhìn tảng đá lớn như vậy cũng sắp đem tiểu cô nương này đè chết rồi, cái này không thể được, mau ngăn cản, quá nguy hiểm."
Nói xong lời này, hắn liền hướng trong đám người chen đi, muốn ngăn cản chuyện này xảy ra, nhưng còn chưa chờ hắn đi qua, tiểu cô nương trên ghế bằng kia tựa như trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái, nam nhân đó tựa như bị dọa sợ thật lớn, hai tay mềm nhũn, cây chùy sắt liền rơi xuống!
Bính một tiếng trầm nặng.
Tảng đá lớn nặng nề kia trên người tiểu cô nương nứt vỡ thành vô số đoạn, từ bên cạnh băng ghế thịch thịch rơi xuống, có tảng đá đập trúng con chó trắng kia bên chân ghế, con chó trắng lắc lắc đầu.
Trên đường của thành nam một mảng im lặng, lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn tiểu cô nương không nhúc nhích trên ghế bằng, thầm nghĩ chẳng lẽ là bị đập chết tươi rồi? Có một số người trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.
Ngay tại lúc này, chỉ thấy tiểu cô nương đó cực kỳ lưu loát từ trên băng ghế xoay người mà dậy, phủi sạch tro bụi đá vụn trên người, nhìn hán tử bên cạnh kia căm tức nói: "Ngày đó ở trong ngôi miếu đổ nát chọn người chính là nhìn trúng người sức lực lớn, nhưng người không dám phát lực sao có thể có hiệu quả gì? Lần sau cũng đừng như vậy."
← Ch. 328 | Ch. 330 → |