← Ch.331 | Ch.333 → |
Nhìn đại hắc mã hoảng hốt chạy, Ninh Khuyết bỗng nhiên đã hiểu một việc, làm lão yêu nhập môn cuối cùng, vô cùng có khả năng được sủng ái nhất, những phân biệt đối xử cũng là không có địa vị nhất.
Bởi vì không biết phu tử đến tột cùng sẽ đối đãi mình như thế nào, tâm tình hắn lúc này lo sợ bất an, nhìn hình ảnh này trước mắt, không khỏi đồng cảm, căm tức nói: "Con ngỗng này nhà ai nuôi? Sao không hiểu chuyện như vậy, lại ức hiếp đại học mã nhà ta!"
"Tiểu tiên sinh, đây là ngỗng thiếu gia nhà ta nuôi."
Một thanh âm khiếp sợ từ chỗ đồng cỏ vang lên, tiểu thư đồng của nhị sư huynh đi ra.
Ninh Khuyết đương nhiên biết con ngỗng béo trắng là nhị sư huynh nuôi, lúc trước chẳng qua thấy nhị sư huynh không có mặt, cho nên nương dạy con ngỗng phát tiết một chút cảm xúc trong lòng, lúc này tiểu thư đồng đã xuất hiện, cho dù mượn lá gan Diệp Hồng Ngư cho hắn, hắn cũng không dám thực đem con ngỗng béo trắng đó xách tới đạp hai cái.
Hắn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nõn nà của tiểu thư đồng, cảm thán nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi không cần để trong lòng, cũng không cần nhớ trong lòng."
Tiểu thư đồng mở đôi mắt thật to, dùng sức gật gật đầu, sau đó tự đuổi theo con ngỗng.
Con ngỗng béo trắng lúc này đã đuổi theo đại học mã chạy tới bên kính hồ.
Con sói trắng nhỏ co thành một đống nằm ở trong bụi cỏ giả chết, xác nhận những gia hỏa đáng sợ kia đều đã biến mất, mới sợ hãi rụt rè đứng lên, mang theo cái đuôi lông xù chạy về phía sau Đường Tiểu Đường, không dám rời khỏi nửa bước nữa, bị dọa quá mức lợi hại, vậy
mà ngay cả đi đường cũng tỏ ra có chút mềm chân.
Đường Tiểu Đường đem nó ôm vào trong lòng.
Con sói trắng nhỏ cảm thấy mình đã an toàn hơn rất nhiều, đem đầu vươn ra khỏi khuỷu tay nàng nhìn phía hồ, nhìn chỗ đó khói trắng đang gào thét truy đuổi bóng đen, thầm nghĩ địa phương này quá cổ quái, ngay cả ta loại vương tử tuyết nguyên cự lang huyết mạch tôn quý thiên phú kì tài này, tựa như ở đây cũng không xếp hạng được gì.
Ninh Khuyết không biết con sói trắng nhỏ trong khuỷu tay Đường Tiểu Đường cùng hắn có cảm khái cực gần, bằng không nói không chừng hắn sẽ đem con sói trắng nhỏ này ôm vào trong lòng khóc rống một hồi.
Trần Bì Bì và Tang Tang đứng ở bên kính hồ chờ đợi.
Đợi sau khi hắn thấy rõ tiểu cô nương kia bên người Ninh Khuyết, không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ đây không phải tiểu cô nương ở cửa nam ngực toái đại thạch, sao vào thư viện hậu sơn?
"Ta đến thư viện nhiều năm như vậy, người ngoài có thể đi tới bãi phẳng, trừ Tang Tang nhà người cùng thư si, thì không có bất luận kẻ nào nữa, ta rất muốn biết, vị tiểu cô nương này lại là ai nhà ngươi."
"Nàng không phải ai nhà ta, là phu tử bảo nàng vào."
Nghe Ninh Khuyết trả lời, Trần Bì Bì càng giật mình, đánh giá tiểu cô nương mặc áo da rách này, lông mày dần dần nhướng lên, nghĩ đại sư huynh hàng năm không rời thân cái áo cũ kia, do dự hỏi: "Là sư phụ dẫn vào? Chẳng lẽ tiểu cô nương này là người nhà đại sư huynh?"
Ninh Khuyết đi đến cạnh Tang Tang, nghe Trần Bì Bì nói chuyện đoán không đầu, tức giận nói: "Không cần đoán mò, biết lại lịch nàng, ngươi cũng sẽ không cao hứng."
Trần Bì Bì nhìn tiểu cô nương non nớt ôm con chó nhỏ trắng như tuyết kia, càng lúc càng thích, cười nói: "Chẳng qua chỉ là tiểu cô nương, nào sẽ làm ta mất hứng."
Đường Tiểu Đường đánh giá tên mập này, nhớ tới một phen đối thoại trên sơn đạo hoang nguyên của Ninh Khuyết cùng Diệp Hồng Ngư, trong đối thoại có gia hỏa nghe nói rất có thiên phú tu đạo nhưng tâm
tính không ổn đến cực điểm, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chính là tên
mập chết tiệt thiên tài Ninh Khuyết từng nhắc tới thiếu niên đã tri thiên mệnh kia?"
Trần Bì Bì hơi kiêu ngạo gật gật đầu, thầm nghĩ Ninh Khuyết tiểu sư đệ này lúc du lịch bên ngoài cũng không quên tuyên dương bản sư huynh thiên tài, cũng coi như hiểu chuyện, đưa tay đang chuẩn bị vỗ vỗ bả vai Ninh Khuyết, bỗng nhiên nhớ tới ba chữ mập chết tiệt cuối cùng trong lời nói của tiểu cô nương này, vẻ mặt liền có chút căm tức.
Ninh Khuyết nhìn hắn nói: "Tên mập chết tiệt là Diệp Hồng Ngư nói, nếu người cảm thấy khó chịu, ngươi có thể tự mình đi Tây Lăng thần điện tìm nàng giải quyết vấn đề cái xưng hô này."
"Vậy vẫn là quên đi.
Nghe được tên của Diệp Hồng Ngự, Trần Bì Bì liền cảm thấy to đầu. phi thường nhanh chóng làm ra quyết định. Hắn là người cực trí tuệ, thầm nghĩ Ninh Khuyết chỉ từng gặp Diệp Hồng Ngự ở trên hoang nguyên, như vậy dựa theo cách nói của tiểu cô nương này, lúc ấy nàng cũng ở đó, không khỏi hơi kinh ngạc hỏi: "Thì ra các ngươi từng gặp nhau ở trên hoang nguyên."
Ninh Khuyết gật gật đầu.
Trần Bì Bì nói: "Vậy vì sao lúc trước ở chỗ của thành ngươi không nói."
Ninh Khuyết nói: "Bởi vì ta lúc ấy không muốn cho các ngươi làm
quen."
Trần Bì Bì nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, mặt mày sạch sẽ của Đường Tiểu Đường, nhìn bím tóc nhỏ kia của nàng ở chỗ đầu gối dao động qua
lại, thầm nghĩ nếu cởi ra nghĩ hắn sẽ là một mái tóc dài đen bóng, không khỏi trong lòng khẽ động.
Đây là bộ dáng nữ sinh hắn thích nhất.
Đột nhiên hắn nhớ tới mình từng nói chuyện này với Ninh Khuyết, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Khuyết, thầm nghĩ ngươi biết rõ ta thích cô nương kiểu như vậy, lại không muốn để cho ta làm quen, là rắp tâm gì?
Ninh Khuyết thầm nghĩ phu tử đã để Đường Tiểu Đường vào thực viện, nghĩ hắn thân phận của nàng cũng không có cách nào che dấu mãi, trầm mặc một lát sau đó trào phúng nói: "Nàng là Đường muội muội."
Trần Bì Bì rất hào sảng phất tay nói: "Thì tính sao?"
Ninh Khuyết nhắc nhở lần nữa nói: "Đường, canh đường nằm năng lý đường."
Trần Bì Bì rất ngơ ngẩn. Ninh Khuyết thở dài một tiếng nói: "Đường kia của Ma Tông."
Trần Bì Bì lúc này mới tỉnh táo lại, chỉ vào Đường Tiểu Đường hồi lâu nói không nên lời.
"Nhớ rõ lúc ấy người từng nói không có nữ sinh mạnh hơn ngươi, ta lúc ấy chúc người thích cô nương đều có một huynh trưởng sinh mãnh nhất thiên hạ, nay xem ra hai cái điều kiện này đều thỏa mãn rồi, hơn nữa ta phải nhắc nhở ngươi một việc, Diệp Hồng Ngư từng chính miệng nói nếu chiến đấu, ngươi không phải đối thủ của tiểu cô nương này."
Ninh Khuyết vỗ vỗ bả vai hắn, bày tỏ an ủi chân thành nhất.
Đường Tiểu Đường nghe không hiểu hai người kia đang nói những gì, nàng chỉ là cảm thấy hứng thú đối với Trần Bì Bì tên mập này, không rõ vì sao hắn đã là thiên tài tu đạo tiến vào Trí Mệnh cảnh trẻ tuổi nhất, lại bị Diệp Hồng Ngư cho rằng ở phương diện chiến đấu là phế vật tuyệt đổi, ngay cả mình cũng đánh không lại.
Nàng cười tự giới thiệu nói: "Ta tên Đường Tiểu Đường."
Trần Bì Bì nhìn thiếu nữ Ma Tông này, trầm mặc một lát sau đó nói: "Ta tên Trần Bì Bì."
Đường Tiểu Đường luôn cảm thấy cái tên này tựa hồ từng nghe ca ca nhắc tới, cúi đầu suy nghĩ một lát, rốt cuộc nghĩ tới, cao hứng nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là sư đệ kia của Diệp Tô."
*****
Trần Bì Bì trầm mặc một lát sau đó nói: "Chính là tại hạ, tuy đạo ma khác biệt, chính tà có phân chia, trong quan cùng Ma Tông sơn môn ngươi không đội trời chung, ta lúc này tựa như nên lập tức đem ngươi đánh chết, nhưng nơi này đã là thư viện, người lại là sự phụ tự mình mang vào, cho nên người yên tâm đi, ta tạm thời sẽ không ra tay với ngươi."
Trên khuôn mặt non nớt của Đường Tiểu Đường tràn đầy vẻ hưng phấn, nhìn hắn cao hứng nói: "Đừng lo, chúng ta đánh trước một trận thế nào? Ta luôn rất muốn đánh một trận với ngươi."
Trần Bì Bì nhìn mặt nàng, không khỏi nhớ tới nhiều năm trước thơ ấu bi thảm của mình ở trong quan, nhớ tới tiểu cô nương thích mặc váy đỏ càng thích tìm mình đánh nhau.
Hắn trầm mặc, sau đó bắt đầu bi phẫn.
Ngay tại lúc này, trong núi xa xa truyền đến tiếng sáo cực thanh khoáng.
Đại sơn thực rất lớn.
Ninh Khuyết ở thư viện hậu sơn học tập thời gian dài như vậy, cũng chỉ đi qua một số nơi trong đó, giống hôm nay đệ tử thư viện hậu sơn tụ hội gian nhà cỏ này, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Gian nhà có này rất lớn, từ cột dựng thành, bốn phía không có tường, cực kỳ trống trải gió lùa, cũng may ở chỗ hậu sơn lõm vào, cũng sẽ không tỏ ra lạnh, trên mái hiên cỏ trắng nhạt như sương, cũng không biết là từ nơi đầu chuyển tới.
Bãi trước nhà có có hàng ghế trúc, Tang Tang cùng Đường Tiểu Đường ngồi ghế, dưới ghế giấu một con sói trắng nhỏ chấn kinh quá độ, sau ghế có một con đại học mã thở hồng hộc, tên ngốc này không biết khi nào rốt cuộc thoát khỏi con ngỗng to béo truy đuổi, vì thế vội vàng tìm đến nữ chủ nhân số hai trong cảm nhận của mình.
Tang Tang ngồi ở ghế, nhìn một ít hoa cỏ trong tay vừa mới hái xuống nhàm chán phát ngốc.
Đường Tiểu Đường đá tảng đá trước ghế, nhàm chán phát ngốc, bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn phía Tang Tang cười nói: "Chào ngươi, ta tên Đường Tiểu Đường."
Tang Tang nói: "Chào ngươi, ta vừa rồi từng nghe người nói."
Đường Tiểu Đường nói tiếp: "Ta đến từ hoang nguyên, ta chuẩn bị vào thư viện đọc sách."
Tang Tang giật mình, nhẹ giọng nói: "Ta tên Tang Tang, ta là thị nữ của Ninh Khuyết, ta đến từ...".
Trước kia nói nhà ở nơi nào, nàng nói là không biết nên nói chổ nào, là Dân sơn hay là vị thành hay là Hà Bắc quận lúc Ninh Khuyết nhặt được mình, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới mình hắn là sinh ra thành Trường An, vì thế nàng không biết vì sao mà cao hứng hẳn lên.
"Ta là người Trường An, ta không chuẩn bị vào thư viện đọc sách, nghe nói Tây Lăng thần điện muốn ta đi qua đọc sách, nhưng ta cũng không tính đi, cho nên ta không biết hôm nay muốn ta tới làm cái gì."
Nếu là nữ tử tu đạo khác, nghe thấy Tang Tang nói Tây Lăng thân điện muốn nàng đi qua đọc sách, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ là không tin, sau đó liền sẽ sinh lòng trào phúng, nhưng Đường Tiểu Đường lại là không chút do dự lựa chọn tin tưởng, nói: "Ngươi làm đúng, Tây Lăng thần điện loại địa phương đó không có ý tứ gì."
Sau đó nàng vươn tay, sang sảng nói: "Đã quen biết, vậy chúng ta chính là bạn."
Tang Tang có chút không thích ứng loại nhiệt tình này, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật gật đầu.
Trong căn nhà có bốn phía không tường thông gió bỗng nhiên vang lên tiếng tranh luận kịch liệt.
Tang Tang vẫn cúi đầu nhìn hoa cỏ trong tay mình.
Đường Tiểu Đường nhìn bên kia, thì thào nói: "Chẳng lẽ thư viện thực không nhận người Đại Minh tông chúng ta?"
Phu tử về thư viện.
Toàn bộ người trong hậu sơn đến đông đủ.
Ngay cả người đọc sách cũng ôm một quyển sách dựa vào cột hành lang đang đọc sách.
Hôm nay trong nhà có đã xảy ra hai trận tranh luận cực kỳ kịch liệt, chuyện thứ nhất là Trần Bì Bì bi phẫn muốn chết tỏ vẻ phản đối Đường Tiểu Đường vào thư viện, sau đó bị nhị sư huynh vô tình trấn áp, chuyện thứ hai là chuyện Ninh Khuyết làm ra kiểm điểm sâu sắc đối với bản thân đêm qua uống rượu quá lượng lời nói hành động không giữ gìn, sau đó ở lúc hắn ý đồ làm ra giải thích lại bị nhị sư huynh vô tình trấn áp.
Nhưng thật sự khiến các đệ tử thư viện hậu sơn kinh ngạc không biết nói gì là chuyện kế tiếp phát sinh.
Phu tử nhìn Ninh Khuyết từ tốn nói: "Ngươi là đệ tử ta chưa từng gặp, nhưng ngày đó người đã có thể thông qua tầng tầng khảo nghiệm ta bố trí, đi lên đỉnh núi, vô luận trong quá trình bọn Quân Mạch Bì Bì giở thủ đoạn gì, tóm lại người đã thành công, như vậy ta liền sẽ thừa nhận ngươi là đệ tử của ta."
Không biết vì sao, Ninh Khuyết luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì cực không tốt sắp xảy ra.
Chuyến đi hoang nguyên, tuy chưa làm thư viện quá mức mất mặt, nhất là thần điện Tài Quyết Ti hai tiểu hài tử đó khí phách chi tranh, nhưng làm việc chung quy càn rỡ không tự giữ, mất khí tượng đường đường chính đạo."
"Theo vi sư xem ra, tâm tính người vẫn là có chút vấn đề, cho nên hành sự lễ vẫn là để mấy ngày cử hành sau, trong khoảng thời gian kế tiếp này, ngươi phải tự cảnh tỉnh một lần, coi như là trừng phạt đối với ngươi."
Ninh Khuyết hỏi: "Sư phụ, con nên tự cảnh tỉnh như thế nào?"
Phu tủ lạnh nhạt nói: "Ta phạt người vào vách đá bế quan, khi nào có thể nghĩ thông suốt, khi đó hãy ra."
Nghe được Ninh Khuyết cũng bị phạt vào vách đá bế quan tự cảnh tỉnh, các đệ tử hậu sơn khiếp sợ nhìn sư phụ ngồi ngay ngắn trên ghế, hoàn toàn không hiểu sư phụ vì sao sẽ làm ra quyết định này.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng vách đá sau đối với thư viện mà nói ý nghĩa cái gì.
Bọn họ càng rõ ràng hơn sau khi vào vách đá, còn muốn đi ra đó là chuyện khó khăn cỡ nào.
Sư phụ xử phạt đối với tiểu sư đệ, vì sao nghiêm khắc thậm chí có thể nói lãnh khốc như thế?
Thư viện có hậu sơn, hậu sơn còn có vách đá.
Trừ Ninh Khuyết, mọi người trong hậu sơn đều từng đi vách đá đó, từng bởi phong cảnh tuyệt thế của vách đá đó mà rung động, cũng chính bởi vì quá mức rung động mà cực ít đi qua, đối với bọn họ mà nói, vách đá đó không coi là tuyệt cảnh hiếm địa gì, nhưng bọn họ rất rõ đi chỗ đó chỗ ngắm biển mây thác đổ, cùng vào vách đá bế quan lại là hai chuyện riêng.
Bởi vì một người trước bị nhốt ở vách đá phía sau của thư viện, là tiểu sư thúc từng thanh chấn thiên hạ, nay trừ mọi người trong hậu sơn không còn có ai muốn đề cập, có gan nhắc tới kia.
Bọn họ biết chuyện xưa tiểu sư thúc ở vách núi phía sau bế quan, biết muốn từ nơi đó phá quan mà ra cần nghị lực thiên tư như thế nào, cho nên lúc nghe được Ninh Khuyết phải đi vách đá sau bể quan suy nghĩ, trên mặt mọi người đều toát ra vẻ không thể tưởng tượng rất khó tiếp nhận tiểu sư đệ gặp phải đau khổ như thế.
Trong nhà có một mảng tĩnh mịch, các đệ tử hậu sơn cảm xúc phức tạp, rất rõ ràng không đồng ý phu tử xử phạt đối với Ninh Khuyết, nhưng không ai dám nói, bởi vì phu tử ngồi ở trên ghế chậm rãi nhắm mắt lại.
← Ch. 331 | Ch. 333 → |