← Ch.336 | Ch.338 → |
Lửa bếp chiếu rọi bốn phía miệng hang, đại sư huynh nhìn vết máu lấm tấm trên vạt áo trước của hắn, biết hắn quả nhiên như mọi người dự liệu, vừa vào hang liền đã bắt đầu thử thoát vây, khuyên nhủ: "Nhai động bế quan không phải chuyện đơn giản như vậy, năm đó tiểu sự thúc dùng ba năm thời gian mới có thể nghĩ thông. Người phải có chút kiên nhẫn."
Ban ngày ở trong nhà cỏ bên kia núi, Ninh Khuyết đã biết tiểu sư thúc từng bị nhốt ở trong hang, nhưng lúc này hắn mới biết được thì ra ngay cả tiểu sư thúc vị tăng cường giả số một trên đời này, vậy mà cũng cần tốn ba năm thời gian mới có thể thoát vây, thân thể không khỏi trở nên càng thêm rét lạnh.
Hắn tự tin như thế nào nữa cũng không dám hy vọng xa vời có thể đánh đồng với tiểu sư thúc, tiểu sư thúc năm đó dùng ba năm thời gian, như vậy mình phải dùng bao lâu thời gian mới có thể thoát vây? Mười năm hay là cả đời?
Hắn lắc đầu nói: "Nếu không ra được thì làm sao? Đem ta nhốt ở trong hang đá nhốt cả đời đối với bất luận kẻ nào cũng không có ý nghĩa, đợi hao đến đầu bạc mới phát hiện không có ý nghĩa, vậy thật sự là chuyện không có ý nghĩa nhất."
"Tiểu sư thúc năm đó từng nói, bản thân vận mệnh chính là một gia hóa rất tàn khốc, ở trước khi xác định người có thể gánh vác sứ mệnh, sẽ nghĩ hết mọi cách đánh gãy từng cái xương của ngươi, lột đi của ngươi mỗi một sợi máu thịt, cho người thừa nhận thống khổ cực đoan nhất trên đời, như thế mới có thể làm ý chí tâm tính ngươi cường hãn đến có tư cách được vận mệnh lựa chọn...".
Nhị sư huynh nhìn hắn nói: "Chỉ có tuyệt cảnh thật sự mới có thể kích phát dũng khí thật sự, cho nên hang đá này với người mà nói phải là tử địa, như thế mới có thể làm người nghĩ thông chuyện đó, lúc thật sự làm được khi thiên man địa lúc trước tiểu sư đệ người cùng Long Khánh lên núi, ta từng thấy tâm tính ý chí của ngươi, ta biết người có tiềm chất có khả năng, cho nên chuyện này cho dù đối với trong cuộc sống không có ý nghĩa nhưng có ý nghĩa đối với ngươi."
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn sư huynh bên đống lửa, nghĩ bốn chữ khi thiên man địa trong câu nói kia của hắn, lại liên tưởng đến năm đó tiểu sư thúc cũng bị nhốt vách đá ba năm, cuối cùng xác nhận cái phán đoán kia trong lòng mình, Phu tử sở dĩ để mình bế quan, quả nhiên có liên quan với việc nhập ma.
Chỉ là tiểu sư thúc năm đó vì sao luyện hạo nhiên kiếm nhập ma? Phu tử vì sao muốn đem hắn nhốt vào hang núi? Ninh Khuyết bỗng nhiên rất muốn biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện xưa gì, bởi vì bản thân hắn tựa như một lần nữa đi lên con đường của tiểu sư thúc năm đó, như vậy hắn cần học tập tham khảo cùng với tự hỏi.
Đại sư huynh nhìn Tang Tang ôm đầu gối đi vào giấc ngủ bên đống lửa, do dự một lát sau đó cười cười, từ tốn nói: "Ta nói chuyện quá chậm, vẫn là để cho Quân Mạch đến nói đi."
Nhị sư huynh nói: "Chúng ta đều từng tới hậu nhai tuyệt bích, lại chưa từng vào vách hang này, thư viện nhiều năm như vậy, chỉ có tiểu sư thúc từng bị sư phụ nhốt ở nơi này suốt ba năm."
Hắn nhìn phía Ninh Khuyết trong hang, nói: "Tiểu sư đệ ngươi lúc trước ở trên lầu sách cũ từng xem hạo nhiên kiếm sơ tham, sau đó ở bên Kính hồ ta cũng từng truyền cho ngươi hạo nhiên khí, nay người ở trong Ma Tông sơn môn kế thừa tiểu sư thúc để lại, học được hạo nhiên khí, tự nhiên biết hạo nhiên kiếm cùng hạo nhiên khí là hai chuyện khác nhau.
Chuyện tới nay, Ninh Khuyết giấu diếm sự thật mình nhập ma không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, nhất là trước mặt hai vị sư huynh, hắn trầm mặc một lát sau đó nói: "Hạo nhiên khí hít thở thiên địa khí tức vào trong cơ thể. Dựa theo giáo lí Hạo Thiên đạo môn, học hao nhiên khí tương đương nhập ma."
Rất rõ ràng hai người bên đống lửa rất sớm trước kia đã biết chuyện này, trên mặt chưa toát ra bất cứ nét kinh ngạc nào.
Nhị sư huynh nhớ lại chuyện cũ, tán thưởng nói: "Hạo nhiên kiếm chính là kiếm pháp các bậc tiền bối của thư viện sáng chế, tu luyện tới chỗ tinh diệu, phi kiếm lẫm liệt có thể phá chín tầng mây, dù là cùng Bạch Hà kiếm pháp của Liêu Bạch so sánh cũng không yếu hơn chút nào, năm đó tiểu sư thúc kì tài ngút trời, dễ dàng đem hạo nhiên kiếm tu luyện đến cảnh giới cực hạn bực này, lại không vì thế tự mãn chút nào, lại bằng hao nhiên kiếm ý lĩnh ngộ ra hao nhiên khí, khi đó tiểu sư thúc mới mười sáu tuổi.
Ninh Khuyết đã sớm quen trong thư viện hậu sơn đều là những thiên tài, huống chi tiểu sư thúc là thần tượng của nhị sư huynh, mình cũng từng ở trên hoang nguyên cảm nhận được tiểu sư thúc để lại kiếm ý vô thượng cường đại, cho nên lúc này nghe nói tiểu sự thúc mười sáu tuổi đã cùng cường giả số một trên đời hiện nay Liêu Bạch cảnh giới xấp xỉ, cũng không phải quá mức kinh ngạc, chỉ là nghĩ hạo nhiên khi vậy mà là tiểu sư thúc sáng chế, tâm thần vẫn không khỏi có chút chấn động nhẹ.
"Nay người ta đều biết, hạo nhiên khí của tiểu sư thúc trên bản chất cùng lý niệm của Hạo Thiên đạo môn xung đột, nói cách khác chính là công pháp Ma tông, cho nên sau khi sư phụ phát hiện việc này, trực tiếp đem tiểu sư thúc nhốt vào vách hàng này, nghe nói lúc ấy sư phụ cũng nói câu kia với tiểu sự thúc."
Ninh Khuyết hỏi: "Câu nói nào?"
"Ngươi lúc nào nghĩ thông, thì lúc đó đi ra."
Ninh Khuyết im lặng không nói.
Nhị sư huynh tiếp tục nói: "Tiểu sư thúc dùng suốt ba năm thời gian, mới nghĩ thống một số chuyện, ông ra khỏi hang, cưỡi con lừa đen nhỏ rời thư viện vào thành Trường An, từ đó nhập thế, từ đó về sau ông bằng một cây thanh cương kiếm trong tay giết hết cường giả trên đời, càng đi xa hoang nguyên diệt Ma tông. Ở trong vô số trận chiến đó, tiểu sư thúc hạo nhiên kiếm tung hoành vô song, lại chưa có bất cứ hoài nghi gì của Hạo Thiên đạo môn hoặc các chùa phật tông..." Hắn nhìn Ninh Khuyết nói:
"Bởi vì tiểu sư thúc ở trong hang đá đã nghĩ thông một số chuyện."
Ninh Khuyết cần nghĩ thông một số chuyện.
Nhị sư huynh trầm mặc một lát sau đó tiếp tục nói: "Tiểu sự thúc sau khi một kiếm diệt Ma tông, bởi vì chuyện nào đó nản lòng thoái chí, cưỡi con lừa đen nhỏ liền trở về thư viện, ở trong kiểm lâm tiền sơn khổ sở suy nghĩ một đêm, lại vào hậu sơn cùng sư phụ nói chuyện lâu tới ba ngày, liên đi vào gian nhà có bên vách đá này, đó là gian này trước mắt ngươi."
Tiểu sự thúc sau khi diệt Ma tông, được công nhận là cường giả số một trên đời, không biết bao nhiêu thế ngoại cao nhân muốn tới khiêu chiến ông, năm đó thư viện hậu sơn chỉ có sư phụ sư thúc sư huynh ta cùng người đọc sách, không có sâu trong mây tòa đại trận chỗ không biết đó, ai cũng có thể tới cửa khiêu chiến, So với người mấy hôm trước trong thành Trường An gặp nhiều phiền toái hơn."
Đại sư huynh nhớ kiếm khí phật quang trong hậu nhai tuyệt bích năm đó, mỉm cười.
"Tiểu sư thúc cũng không cảm thấy phiền chán, ông ở trong nhà có bên dốc thanh tu suy tư, lúc nghĩ đến buôn khổ thì có cường giả thật sự đưa tới cửa cho ông thử kiếm, vì thế ông liền một kiếm chém hắn, nay nghĩ đến, Tri Thủ quan cùng Huyền Không tự về sau mấy năm nay trầm mặc như thế, chỉ sợ cũng là những năm đó ở dưới tay tiểu sự thúc đã chết quá nhiều người."
*****
Nhị sư huynh quay đầu nhìn phía tuyệt bích cách đó không xa, nghĩ những trận chiến kia năm đó nơi đây, nghĩ những cường giả đến từ nơi không thể biết ngũ cảnh đỉnh phong đó, ùn ùn ngã xuống ở dưới kiếm của tiểu sư thúc, chết thảm trọng rơi vào vách núi đen, vậy mà không có bất luận kẻ nào nhớ được tên tuổi bọn họ, liền cảm thấy kiêu ngạo lại tiếc nuối.
Năm đó những người kia thế ngoại tới vách núi tuyệt bích này, biết rõ tiểu sự thúc vô địch trên đời, lại vẫn ùn ùn bước đến, đều là những cường giả thật sự đáng để tôn kính, loại kiêu ngạo đó người tu hành trời sinh nên có được, nào là những loại dung khuê sợ chết trong giới tu hành hiện nay có thể so sánh.
Nhị sư huynh cũng rất kiêu ngạo, hắn luôn muốn đuổi theo bước chân tiểu sự thúc, hắn cũng nhớ lại hình ảnh năm đó mọi người ở vách núi vì tôn nghiêm cùng kiêu ngạo đem sinh mệnh thiêu đốt thành pháo hoa, phi thường tiếc nuối là, những người năm đó đều đã chết, nay trên đời lại có bao nhiêu người đáng tôn kính.
"Những người thế ngoại đó hoặc chết hoặc bị thương rời đi, không còn có ai dám đến thư viện khiêu chiến, vách núi trở lại bình tĩnh, sau đó ngày nào đó tiểu sự thúc bỗng nhiên rời khỏi nhà cỏ, từ đó về sau không còn trở về."
Nhị sư huynh nói xong chuyện xưa của năm đó.
Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, hắn ở trên hoang nguyên từng nghe Diệp Hồng Ngư nói, tiểu sư thúc cuối cùng là gặp thiên phạt mà chết, đại khái chính là vì nguyên nhân này, Phu tử lên Tây Lăng chém một núi hoa đào, Hạo Thiên đạo môn không muốn nhắc lại việc này, thanh danh cường giả số một trên đời năm đó dần dần tan biến không nghe thấy nữa.
Tiểu sư thúc vì sao sẽ chịu trời phạt? Bởi vì hạo nhiên khí không được Hạo Thiên cho phép, mà hắn lại là cường giả số một trên đời, do đó dân phát ra Hạo Thiên thần nộ? Tiểu sư thúc ở hang đá nhà có trước sau tự hỏi nhiều năm, cuối cùng vẫn là đi lên con đường hủy diệt, mình tài gì đức gì lại dựa vào cái gì có thể đem chuyện này nghĩ thông?
"Sư phụ đem ngươi nhốt ở trong hang, thì giống như là đem ngươi coi là tiểu sư thúc năm đó đối đãi, trong đó ấn kỳ vọng rất lớn, nếu người ngay cả cửa ải thứ nhất này cũng không thể vượt qua, về sau lại hành tẩu như thế nào?"
Đại sư huynh nhìn hắn mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ ngươi hiện nay cảnh giới tu vi kém tiểu sư thúc năm đó quá nhiều, tự nhiên sẽ không lập tức xuất hiện vấn đề, nhưng trời chưa mưa, cũng không cản trở sớm mang cái ô đen ra ngoài, hơn nữa chính bởi vì ngươi bây giờ cảnh giới còn thấp, cho nên muốn giải quyết cái vấn đề kia, lại so với tiểu sư thúc năm đó dễ dàng hơn một ít, cho nên không cần luôn nghĩ mình không bằng tiểu sư thúc, ngươi là có hi vọng."
Ninh Khuyết nhìn phía bầu trời đêm ngoài hang.
Từ hoang nguyên về tới thành Trường An, hắn luôn tự hỏi vấn đề kia, như thế nào mới có thể không làm bản chất hạo nhiên khi nhập ma bị người ta phát hiện, ở trong trận chiến cùng Quan Hải tăng, hắn đã từng làm ra thử thăm dò nào đó, chỉ là loại thủ pháp bày ra bề ngoài đó cũng không thể giải quyết vấn đề từ trên căn bản.
Nếu muốn từ trên căn bản giải quyết vấn đề này, thì phải học được nói dối như cuội, lừa hết mọi người trên đời, thậm chí cần ngay cả mảng thiên địa này cũng phải lừa được.
Năm đó tiểu sư thúc ở trong hang cùng nhà có trước sau bế quan hai lần.
Lần đầu tiên, hắn dùng ba năm thời gian hoàn mỹ giải quyết vấn đề lấy hạo nhiên khí hành tẩu thế gian, nhưng khi hắn trở thành cường giả số một trên đời, không cần lừa gạt người đời nữa, lại phải đối mặt cục diện phiền toái hơn.
Vì thế hắn lại bế quan vất vả suy nghĩ, không biết tự hỏi bao lâu thời gian, hắn cuối cùng phát hiện không thể lừa gạt bản thân, vì thế nhẹ nhàng xuống núi rời khỏi thư viện, đi đối mặt bầu trời kia sau đó từ đây biến mất không dấu vết.
Ninh Khuyết nhìn bầu trời đêm ngoài bãi, nhìn trên tấm màn đen điểm xuyết đầy sao, ánh mắt lần đầu tiên ý đồ dừng ở sau những ngôi sao, chạm tới những màn đáy thâm trầm kia.
Thế gian trừ Hạo Thiên đạo môn, căn bản không có ai dám có chút bất kính với thư viện, thư viện là cường đại như vậy cho nên kiêu ngạo cho nên phô trương, mà tiểu sư thúc luôn là truyền kỳ của hậu sơn, sự phụ có thể thu lưu Đường Tiểu Đường thiếu nữ Ma tông này, nói rõ thư viện không quá khắc nghiệt phân chia chính ma, ít nhất đối với Ma tông không có gì kỳ thị, vậy sự phụ năm đó nhốt tiểu sự thúc, hôm nay nhốt mình, đến tột cùng đang cảnh giác cái gì?
Hắn nhìn bầu trời trong bóng đêm, trong lòng lẩm bẩm, chẳng lẽ là phải giấu diếm được mắt người, nhưng ngươi là thiên đạo người là thần huy, ngươi sao có thể có mắt chứ?
Ninh Khuyết suy nghĩ có chút hỗn loạn ngơ ngẩn, chợt cảm giác có chút tim đập nhanh, biết mình cùng tầng thứ bổn nguyên thật sự của thế gian chênh lệch quá xa xôi, căn bản không có tư cách đi tự hỏi việc này, một khi tự hỏi, những ngôi sao kia trong bầu trời đêm tựa như đều đang bật cười, hắn phải giải quyết vấn đề trước mắt..
Vấn đề như thế nào rời khỏi cái hang này.
Vấn đề này năm đó tiểu sư thúc từng giải quyết hoàn mỹ.
Bây giờ đã đến lượt hắn.
Thành Trường An trong bóng đêm, người có tư cách hoặc là nói có cần thiết biết đều đã nhận được thư viện đưa tin, đã biết hai việc, chuyện thứ nhất là Phu tử rốt cuộc kết thúc hai năm du lịch cuối cùng, về tới thư viện, chuyện thứ hai là Thập Tam tiên sinh Ninh Khuyết của thư viện tầng lầu hai phụng mệnh Phụ tử bế quan tu hành.
Văn Uyên các đại học sĩ Tằng Tĩnh tuy là nhất phẩm quan viên đương triều, thật ra cũng không có tư cách nhận được thư viện đưa tin, chẳng qua bởi vì hắn gần đây vừa mới tìm về con gái thất lạc nhiều năm, cho nên trừ hoàng thành, học sĩ phủ lại là nơi biết hai chuyện này sớm nhất.
"Bế quan tu hành? Vậy cần bao lâu thời gian?" Tằng Tĩnh đại học sĩ nhíu mày hỏi.
Lâm công công lắc lắc đầu, do dự nói: "Một tháng hai tháng? Cái này ai có thể nói được chuẩn, khái niệm của những kỳ nhân đó trong thư viện tầng lầu hai, cùng chúng ta đại khái khác nhau."
Tằng Tĩnh khó hiểu hỏi: "Theo Đường luật cùng quy củ trong cung, việc của thư viện xưa nay do Lê bộ để ý tới, nhất là thư viện tầng lầu hai, trừ trong cung cùng Quân bộ có tư cách biết, không ai biết, vì sao bệ hạ muốn để công cộng đặc biệt đến nói cho bản quan?"
Lâm công công cười khổ mà nói: "Còn không phải bởi vì vị tiểu thư mới trở về kia của chủ nhà ngài, nghe nói viện trưởng tự mình lên tiếng bảo nàng chiếu cố Thập Tam tiên sinh, Thập Tam tiên sinh đã phải bế quan tu hành, tiểu thư nhà ngài chỉ sợ cũng phải ở nơi đó bồi, ngài cũng đừng hỏi ta khi nào có thể trở về, ta thật không biết.",
Lời này nói ra, Tằng Tĩnh phu nhân nhất thời hoảng hốt.
← Ch. 336 | Ch. 338 → |