← Ch.387 | Ch.389 → |
Nhưng ngay sau đó, ý cười mỉa mai trên mặt hắn chợt ngưng kết thành sương lạnh.
Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được một hơi thở mênh mông cuồn cuộn vô ngần từ trên thân kiếm giấy mỏng manh đó dâng trào ra, nháy mắt bao phủ thân thể mình.
Đó là kiếm ý mênh mông cuồn cuộn.
Trần Bát Xích giống như thấy được vô tận nước vàng bẩn đập vào mặt, giống như nhìn thấy dòng sông lớn cuồn cuộn kia chỗ Nam Tấn cùng Đại Hà quốc giao giới rời khỏi mặt đất, bổ về phía hai mắt mình.
Hắn hoảng sợ vạn phần, đạo tâm chợt một mảng ướt lạnh.
Hắn lúc này mới rõ, thanh kiếm giấy này tuyệt đối không buồn cười, buồn cười là mình.
Con người hắn chợt co rút, muốn tự cứu.
Nhưng kiếm ý trên tờ giấy mỏng đó đã buông xuống giữa khuôn mặt hắn.
Xẹt, xẹt.
Hai tiếng xẹt nhẹ phi thường nhỏ.
Trên mắt Trần Bát Xích xuất hiện hai tia máu rất nhỏ.
Hai tia máu rạch qua con ngươi đen của hắn, còn có tròng trắng mắt hắn.
Nháy mắt sau, hai tia máu hướng về trên dưới lật ra, tràn ra máu tươi cùng chất lỏng trong con mắt.
Đau đớn cùng bóng tối chiếm cứ ý thức Trần Bát Xích."A! Đây là kiếm gì?"
Hắn bịt mắt bịt đến trên mặt, thống khổ không ngừng quay cuồng, phát ra tiếng rú đau tuyệt vọng tựa như dã thú gần chết.
Diệp Hồng Ngư đứng tới bên cạnh, cởi bỏ vạt chéo đạo bào màu xanh, kéo ra dải buộc áo lót sát người, đem kiếm giấy dán trên da tay non mềm thu tốt.
Cảm giác kiếm giấy dán da thịt mềm mại, tâm tình nàng trở nên vô cùng yên ổn, nhìn Trần Bát Xích ở dưới chân quay cuồng, nhẹ giọng nói: "Ta biết người rất thích thân thể ta."
"Quần áo ta bây giờ là cởi bỏ rồi." Nàng nói.
Trần Bát Xích che mặt thống khổ tru lên, máu tươi cùng chất lỏng như keo bong bóng cá từ trong khe hở chảy ra.
Diệp Hồng Ngư nhìn hắn bình tĩnh nói: "Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy được nữa."
Đầu hè đêm khuya nọ, tiền nhiệm thần điện kỵ binh thống lĩnh Trần Bát Xích bị đánh lén mà mù, thần điện đạo si Diệp Hồng Ngự từng kiêu ngạo, về sau bị lãng quên bị bỏ qua bị làm nhục bị tổn hại nhẹ nhàng rời đi, nương bóng đêm che chở rời khỏi Đào sơn, sau đó không còn ai biết nàng đi nơi nào.
Mấy ngày sau, sứ đoàn thần điện đi sứ Đường quốc thành Trường An về tới Tây Lăng.
Dựa theo thời gian bình thường suy tính, đường về của Tây Lăng sứ đoàn thời gian hơn là sớm mấy ngày, chỉ là không biết vì sao, sứ đoàn trên đường vòng đi Nam Tấn một chuyến, trì hoãn chút thời gian.
Đoàn xe thong thả đi ở trên đường mép núi đá dốc mà không hiểm của Tây Lăng thần điện, các chấp sự quan viên trong sứ đoàn thần điện đều chú ý tới không khí thần điện hôm nay có chút khác thường.
Nơi cỗ xe ngựa hẹp màu đen thêu hoa vàng kia đi qua, người trong thần điện ùn ùn tránh lui, sau đó kính cẩn quỳ gối bên đường hành lễ. chỉ là vẻ mặt họ trừ kính sợ còn có thêm một số thứ khác.
Thiên Dụ ti ti tọa Trình Lập Tuyết vén bức màn, nhìn mọi người bên đường dưới tàng cây quỳ đón thần tòa, nhìn vẻ lo sợ bất an trên mặt mọi người, lông mày nhịn không được nhíu lại.
"Chẳng lẽ thực xảy ra chuyện rồi?" Hắn lẩm bẩm, sau đó xoay người nhìn phía Thiên Dụ thần tòa trong xe đang nhắm mắt dưỡng thần, cung kính xin chỉ thị nói: "Ta đi xem một chút."
Thiên Dụ đại thần quan trầm mặc không nói.
Đoàn xe sứ đoàn đi tới giữa vách núi đạo điện, cách Thiên Du thần điện còn có một vách núi, Trình Lập Tuyết ra khỏi xe ngựa, nhìn thần điện kỵ binh đang tập kết phía trước, sắc mặt trở nên có chút âm trầm.
Trình Lập Tuyết đi đến phía trước đám thần điện kỵ binh kia, thần điện kỵ binh ùn ùn hành lễ, chỉ bởi vì trên người đã mặc xong khối giáp, cho nên không ai xuống ngựa.
Hắn nhìn Trần Bát Xích hai mắt quấn băng vải, chú ý tới sắc mặt vị tiền nhiệm kỵ binh thống lĩnh này âm lệ đến cực điểm, không khỏi nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Bát Xích cắn răng nói: "Diệp Hồng Ngự phản Tài Quyết ti, phản thần điện, thuộc hạ phụng lệnh La thống lĩnh, tập kết kỵ binh chuẩn bị săn giết trên nhân gian."
Diệp Hồng Ngự phản thần điện?
Trình Lập Tuyết khẽ nhíu mày, râu tóc như tuyết trở nên càng thêm rét lạnh.
Từ sau khi Thiên Dụ thần tọa suy tính ra Tài Quyết ti sẽ xảy ra việc lớn, hắn luôn rất lo lắng, sứ đoàn đặc biệt hướng tới Nam Tấn Kiếm các là vì việc này, nhưng hắn không dự đoán được, sự việc chung quy vẫn là đã xảy ra.
Hắn nhìn Trần Bát Xích trầm giọng nói: "Ta nhớ rõ chức thống lĩnh kỵ binh của ngươi, sớm ở trên hoang nguyên năm trước đã bị tước đoạt, khôi phục lúc nào?"
"Ngay ngày hôm trước."
"La Khắc Địch là thống lĩnh thần vệ, khi nào có thể nhúng tay việc của Tài Quyết ti?"
Trình Lập Tuyết mặt không chút thay đổi nhìn Trần Bát Xích nói: "Ngươi một tên cấp dưới của Tài Quyết ti, lại dám vô lễ đối với đại ti tọa Diệp Hồng Ngư, chẳng phải là lấy hạ phạm thượng?"
Ở trong thần điện, Trần Bát Xích thân là quan viên Tài Quyết ti, vốn không sợ Thiên Dụ ti ti tọa đại nhân, huống chi hắn bị Diệp Hồng Ngư dùng kiếm giấy chọc mù mắt, một lòng muốn báo thù, nghĩ như thế nào đem Diệp Hồng Ngự bắt về Tây Lăng, sau đó đại hình làm nhục, nào sẽ để ý tới thái độ của Trình Lập Tuyết.
Hắn lạnh giọng nói: "Đây cũng là ý tứ Tài Quyết thần tọa."
Trình Lập Tuyết im lặng không nói gì, nếu đây thật sự là ý chí của Tài Quyết đại thần quan, như vậy hắn cũng không thể phản đối.
Ngay tại lúc này, cỗ xe ngựa thêu hoa kia chậm rãi đi tới.
Một thanh âm già nua từ trong xe truyền ra."Tài Quyết ti không có nghĩa là thần điện."
Thiên Dụ thần tọa ở trong xe ngựa.
Những thần điện kỵ binh kiêu ngạo kia rốt cuộc không thể ngồi yên trên lưng ngựa nữa, ở trước thần tọa, căn bản không có cách nói gì giáp không hành lễ, bọn họ vội xuống ngựa quỳ xuống trước xe ngựa.
Vẻ mặt Trần Bát Xích trở nên cực kì khó coi, ở dưới sự trợ giúp của người hầu, chậm rãi quỳ xuống.
Diệp Hồng Ngư rời khỏi Tài Quyết ti, không biểu đạt nàng đã phản bội thần điện."
"Bởi vì rời khỏi, cũng không phải phản bội."
Trong xe vang lên một tiếng thở dài.
Trình Lập Tuyết cảm giác được tâm tình mất mát mà thương cảm của Thiên Dụ thần tọa, vì thế cảm xúc của hắn cũng trở nên phẫn nộ mà thương cảm, mái tóc như tuyết phất phới càng thêm nhanh, mặt không chút thay đổi nhìn Trần Bát Xích quỳ gối trước xe ngựa, lạnh giọng nói: "Tự đi tiếp nhận trách phạt."
Trần Bát Xích bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía Trình Lập Tuyết, nếu không phải trên mắt quấn băng vải, hẳn là có thể nhìn thấy vẻ oán độc trong mắt hắn.
Năm trước ở trên hoang nguyên vương đình, đó là Trình Lập Tuyết khiến hắn tiếp nhận hình phạt cốc trượng (gậy gai) thống khổ, lúc này hai mắt hắn đã mù, rõ ràng là Diệp Hồng Ngư phản bội thần điện, dựa vào cái gì mình lại phải chịu trách phạt?
Gió núi đầu hè ở bên điện sườn dốc thổi quanh, thổi bay màn xe cỗ xe ngựa kia, lộ ra một cánh tay già nua, cái tay đó dừng ở trên thềm cửa số, đang thong thả gõ.
Đó là tay Thiên Dụ thân tọa.
Các kỵ binh cùng thần điện chấp sự nơi đây đều cúi đầu, không dám hướng cái tay đó nhìn lên một cái.
Trần Bát Xích không nhìn thấy, cho nên, hắn vẫn nhìn bên kia, vẻ mặt oán độc.
*****
Ninh Khuyết chỉ vào Nhạn Minh hồ trên bản vẽ, nói: "Ta nghĩ mượn tả chi khí nhãn của Kinh Thần trận, ở bên hồ trong những nhà cửa này bố trí một trận pháp, nhưng sư tỷ người biết, sư đệ ta ở phương diện này khá ngu dốt."
"Lúc trước bảo người đi cắm trận kì vài lần, người đều có thể cắm lệch, cho nên ngươi không phải ngu dốt, là ngu ngốc."
Thất sư tỷ sửa đúng nói.
Ninh Khuyết hỏi: "Sư tỷ có hứng thú hay không?"
Thất sư tỷ càng nhìn ánh mắt càng sáng ngời, đã sớm bị bản vẽ hấp dẫn, nhìn cũng chưa nhìn hắn một cái, nói: "Bày trận đương nhiên so với thêu hoa có ý tứ hơn nhiều."
Ninh Khuyết có chút khẩn trương chà chà tay, nói: "Một trăm ngày có thể xong hay không?"
Thất sư tỷ nói: "Ngươi muốn bày trận thế nào? Giết người hay là phòng người?"
Ninh Khuyết nói: "Có hay không một loại trận pháp có thể đem niệm lực của ta truyền tới từng góc bờ hồ."
Thất sư tỷ phất phất tay, nói: "Vậy đơn giản, mười ngày là được."
Ninh Khuyết không ở thư viện hậu sơn nhìn đến Trần Bì Bì cùng Đường Tiểu Đường, không khỏi có chút tò mò.
Lúc rời khỏi hậu sơn qua lầu sách cũ, hắn lên lầu muốn đọc bộ sách, bên cửa sổ đông được bóng tam sư tỷ Dư Liêm, tiến lên đi chào, không ngờ nàng cũng không biết Đường Tiểu Đường đi nơi nào.
Chẳng lẽ Trần Bì Bì thực đang nói chuyện yêu đương cùng Đường Tiểu Đường?
Hắn cười nghĩ, sau đó biểu cảm trên mặt trở nên có chút ngưng trọng.
"Có một số việc chỉ bình ở an cá nhân mình, lo lắng không có ý tứ."
Dư Liêm đặt tủ bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Liền ví dụ như chuyện của ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là chuyện của ngươi, chỉ có thể do chính người xử lý."
Lúc này thời tiết đã tới cuối xuân, cửa sổ đông tránh ánh mặt trời mãnh liệt, ngoài cửa sổ cây mùa xuân ở trong gió ấm chưa nóng, xa xa trong rừng bên khu đất ẩm lại đã mơ hồ vang tiếng ve kêu.
Ninh Khuyết hiểu ý từ những lời này của sư tỷ, nhìn khuôn mặt non nớt, ánh mắt thành thục điềm tĩnh kia của nàng, đột nhiên cảm thấy mình tựa như đã quên một chuyện rất quan trọng, chuyện đó có liên quan với sư tỷ.
Gió mùa hè rốt cuộc từ trên mặt biển truyền đến sâu trong đại lục, Tây Lăng thần quốc ở tây nam Đại Đường, cách biển càng gần, mùa hè nơi này đến cũng sớm hơn một ít.
Ăn no nước mưa cùng không khí ấm áp, khiến thực vật trên Đào sơn hưng phấn sinh trưởng, giữa vách núi mĩ lệ như bạch ngọc không biết đã mọc ra bao nhiêu thực vật xanh, màu xanh khắp núi khắp nơi hoang dã, vô số tòa đạo điện vòng quanh trên vách đá, lúc này trang nghiêm thêm chút thanh mỹ.
Vách đá thứ ba góc hẻo lánh có một gian nhà đá, cùng xum xuê quanh mình so sánh, quanh nhà đá tỏ ra đặc biệt đơn điệu thậm chí có chút cảm giác điêu tàn, hiếm có dấu chân người.
Nhà đá không phải hoàn toàn khép kín, một mặt sát sườn dốc đã đục ra mấy chục cái lỗ thông khí, ánh sáng từ trong những lỗ thông khí đó xuyên vào, tuy không giống cửa sổ, nhưng ít ra có thể mang đến một ít ánh sáng.
Phía dưới lỗ thông hơi có cái bàn sách.
Diệp Hồng Ngư ở cạnh bàn sách, lẳng lặng nhìn tờ giấy kia trên bàn, vẻ mặt tỏ ra rất chuyên chú nghiêm túc, tựa như toàn bộ tâm thần đều bị tờ giấy đó hút lấy, trong mắt không còn vật khác.
Đó là một tờ giấy thư, đến từ Nam Tấn Kiếm các, trên giấy có một thanh kiếm do thủ pháp cùng đường nét vụng về cấu thành.
Nàng ngồi ở nhà đá nhìn kiếm trong giấy đã mấy ngày, chưa ra ngoài, ăn uống đều do người hầu của Tài Quyết ti đưa tới, nàng không biết vách núi ngoài nhà đá đã đào hồng liễu xanh, không biết mùa biến hóa từ xuân đến hạ, lại càng không để ý thái độ của mọi người trong thần điện đối với mình biến hóa.
Đêm nào đó sau khi vào hè, có người đi tới ngoài nhà đá.
Cửa nhà đá bị người ta chậm rãi đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nhìn như kính cẩn kia của Trần Bát Xích.
Trần Bát Xích nhìn thiếu nữ mặc đạo bào màu xanh cạnh bàn sách, tham lam thưởng thức thân thể thon thả dưới đạo bào, một lát sau mới cúi đầu, nói: "Thống lĩnh đại nhân chờ ngài đáp lời."
Trần Bát Xích là quan viên Tài Quyết ti, từng là thống lĩnh thần điện kỵ binh, thống lĩnh hẳn lúc này trong miệng nói, tất nhiên không phải bản thân, mà là vị thần vệ thống lĩnh La Khắc Địch địa vị đặc thù ở thần điện kia.
Nghe được câu này, Diệp Hồng Ngư chưa có phản ứng gì, vẫn bình tĩnh ngồi ở bên bàn lật xem bộ sách trước mặt, bức thư vẽ kiếm kia đã bị nàng kẹp vào trong sách.
Nhìn nàng phản ứng lạnh lùng, Trần Bát Xích cũng không ngoài ý muốn, cười hơi trào phúng tiếp tục nói: "Thống lĩnh đại nhân hôm qua ở trước chưởng giáo tòa quỳ suốt một đêm."
Ngón tay dài nhỏ của Diệp Hồng Ngự lật sách hơi cứng đờ, ánh mắt rơi ở trên bộ sách trở nên càng thêm lạnh nhạt.
"Tâm ý của thống lĩnh đại nhân đối với ngài rất chân thành, dù là chưởng giáo cũng thể ngộ cảm giác được một điểm này, thống lĩnh đại nhân bảo ta truyền lờii cho ngài, hy vọng ngài cũng có thể thể ngộ được một điểm này."
Trần Bát Xích không nói thêm cái gì nữa, ở hắn xem ra, nếu ngay cả chưởng giáo đại nhân cũng biểu đạt ngầm đồng ý đối với việc này, người chẳng qua là một đạo si bị phế, nào còn có tư cách từ chối.
Diệp Hồng Ngư chưa từ chối, cũng không giống lần trước nói cần chút thời gian cân nhắc.
Nàng không có xoay người nhìn Trần Bát Xích, vô dụng phẫn nộ cùng lạnh như bằng ánh mắt ngưng tụ thành một đạo kiếm.
Nàng chỉ trầm mặc.
Nàng trầm mặc nhìn quyển sách kia trên bàn, sau đó tiếp tục lật về phía sau, lật mãi đến chỗ mang theo bức thư kia, nhìn thanh kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo kia trên giấy, lạnh nhạt nói: "Thì ra có ngươi, thời gian vận là không kịp."
Trần Bát Xích chưa nghe hiểu nàng đang nói cái gì.
Diệp Hồng Ngư lấy ra bức thư đó, roạt một tiếng xé rách, nàng chưa đem bức thư này xé thành mảnh nhỏ, mà là dùng ngón tay linh hoạt, theo những nét mực xiêu vẹo thô to không đều kia, cẩn thận đem thanh kiếm kia trên bức thư xé xuống.
Một lát sau, một thanh kiếm giấy rất nhỏ rất mỏng rất lệch xuất hiện giữa ngón tay nhỏ nhắn của nàng.
"Ngươi xem đây là cái gì?"
Diệp Hồng Ngư dùng hai ngón tay cầm kiếm giấy, hỏi Trần Bát Xích.
Trần Bát Xích nhíu nhíu mày, nhìn tờ giấy đó, xem không hiểu.
Diệp Hồng Ngư nói: "Ngay cả cái này cũng không xem hiểu, khó trách ngươi vĩnh viễn đều là người mù."
Nói xong câu đó, tay phải nàng đưa về phía trước, cầm kiếm giấy trong ngón tay đâm hướng mi tâm Trần Bát Xích.
Trần Bát Xích từng là thống lĩnh thần điện kỵ binh, có được tu vi Động Huyền thượng cảnh, năm đó cho dù thời kì Diệp Hồng Ngư toàn thịnh, hắn cũng chỉ hơi yếu hơn nàng, nay cảnh giới tu hành của Diệp Hồng Ngư sớm ngã xuống tới Động Huyền hạ cảnh, thậm chí có thể sắp ngã vào Bất Hoặc, sớm không phải đạo si lúc trước, hắn nào sẽ sợ hãi?
Nhìn tờ kiếm giấy kia hướng mi tâm mình đâm tới, Trần Bát Xích kinh ngạc mà giận dữ, trên mặt chợt hiện ra ý cười mỉa mai, trong mắt hắn, thanh kiếm giấy kích cỡ chừng một ngón tay kia buồn cười đến cực điểm, hắn thầm nghĩ quả nhiên là thà rằng chết cũng không chịu cúi đầu sao? Vậy chờ bị làm nhục đi.
← Ch. 387 | Ch. 389 → |