Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 404

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 404: Thu về
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhị sư huynh nhăn mặt càng thêm sâu • thầm nghĩ trong lời này của sư phụ sao lại lộ ra khí tức lưu manh không phân rẽ phải trái? Đột nhiên hắn nghĩ đến mình thế mà bất kính đối với sự phụ như thế trong lòng, không khỏi rất hối hận.

"Thư viện tất nhiên sẽ không kém đạo Đại hà kiếm này của Liễu Bạch."

Phu tử mỉm cười nói: "Những ngươi nghĩ tới chưa, sau khi Liễu Bạch chết, nếu Nam Tấn kiếm các đứt truyền thừa thì làm sao? Hắn ngộ ra đạo Đại hà kiếm này từ đây biến mất trên đời, không thể thấy ánh mặt trời nữa • đó lại là chuyện đáng tiếc cỡ nào? Thư viện nhận lấy đạo kiếm này, đạo lý giống như ngàn năm qua thu nhiều điển tịch như vậy, chúng ta chỉ thay hậu nhận bảo tồn một ít trí tuệ đời trước, hy vọng tương lai ngày nào đó có thể một lần nữa nảy mầm."

Nghe lời này, liên tưởng tới trong hang đá hậu sơn cất vô số sách • nhị sư huynh nghiêm nghị mà kinh động, đối với mình lúc trước nghĩ tới càng thêm cảm thấy thông hận, quỳ gối trên bồ đoàn, hành lễ thật sâu đối với sự phụ, trầm giọng nói: "Đệ tử biết sai rồi, sau này đệ tử sẽ đi các tông phái tu hành trên đời, đem công pháp của bọn họ đều mời về."

Vẻ mặt phu tử cùng đại sư huynh khẽ biến đổi, theo bản năng muốn đi tìm trà để uống. Bọn họ thầm nghĩ nếu thực lấy cái gọi là giữ lại mồi lửa văn minh nhân loại đã yêu cầu những tông phái đó giao ra bí tịch tu hành của mình, đối phương khẳng định cho rằng ngươi là thằng điên hoặc là cường đạo, mà lấy tính tình Quân Mạch ngươi cô cảnh kiêu ngạo chuyện đã nhận thì phải đi làm, chiếm đạo lý thì không lùi nhường, những tông phái tu hành đó từ chối giao ra bí tịch tu hành, ngươi khẳng định không để ý động thủ cướp, như vậy cái gọi là mời trở về, tự nhiên liền biến thành cướp về, giới tu hành trên đời chỉ sợ sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu...

Phu tử nhìn hắn trầm giọng khiển trách: "Nếu có thể bỏ lại nét mặt già nua không cần đi cướp, năm đó Liễu Bạch tiểu gia hỏa đó lúc ngộ ra Đại Hà kiếm, ta đã đem hắn bắt về thư viện buộc hắn viết ra là được, nào đến nỗi còn cần tiểu sư đệ của ngươi lo lắng hao tâm tổn sức làm một phen này, cũng không biết trong đầu ngươi nghĩ gì."

Đại sư huynh lắc lắc đầu, nói: "Loại chuyện này đương nhiên là phải lấy tự nguyện làm điều kiện tiên quyết."

Nhị sư huynh bị sư phụ dạy có chút hồ đồ, nói: "Nhưng loại hành vi này của tiểu sư đệ gần như trộm, cùng cướp tựa như không có khác nhau quá lớn."

Phu tử có chút xấu hổ.

Đại sư huynh lấy tốc độ nhanh cực kỳ hiếm thấy, châm trà dâng lên, cung kính nói: "Sư phụ, uống trà."

Hành động này nháy mắt hòa tan không khí xấu hổ ở đây, phu tử tiếp nhận trà uống ngon lành một ngụm, nhìn đại đồ đệ mình thích nhất, tán thưởng: "Trẻ nhỏ cũng dễ dạy."

Nhị sư huynh ở một bên nhíu mày khổ sở nghĩ, mình đến tột cùng nơi nào không thể dạy?

Ở hồ Tầm Dương quận Cố Sơn qua mùa hè, bọn chim nhạn về tới thành Trường An, vòng quanh tòa Phật tháp cũ kia mấy ngày, bóng nhạn che trời, lại ở giữa Nhạn Minh hồ cùng núi lưu lại từng trận kêu to, sau đó vỗ cánh bay về phía nam, hướng về đầm lầy lớn càng ấm áp hơn bay đi, phải đợi mùa xuân sang năm chúng nó mới sẽ trở về.

Cửa tiệm Lão Bút Trai ngõ Lâm bốn mươi bảy đã thời gian rất lâu chưa mở ra, con mèo hoang kia ghé ở đầu tường phơi nắng ánh mặt trời dần lạnh, lạnh lùng nhìn sân nhà trọ bụi dần sinh, trong lòng đoán gia hỏa kia từng lấy củi đốt đập mình đã chết bao nhiêu ngày, có phải phơi thây hoang dã hay không.

Cửa ngõ có thêm một quán nướng, ông chủ Ngô nuôi một con chó già, sáng sớm cùng hoàng hôn mỗi ngày đều sẽ dắt chó đi dạo, lấy nó giải sầu tịch mịch cùng áp lực bà chủ cho, theo thời tiết dần lạnh, sớm muộn gì hàn ý xâm nhập, dắt chó đi dạo từ hai lần biến thành một lần, thời gian cũng biến thành giữa trưa.

Sòng bạc tây thành vẫn làm ăn thịnh vượng, Tề Tứ gia mặc áo dài tơ lụa, trong tay xoay quả bóng sắt, giống như phú ông rụt rè nhận các láng giềng khen tặng, nghĩ Triều nhị ca đến tột cùng khi nào trở về.

Trên đường Chu Tước nhà đạo nhân đạo quan biểu diễn phù thuật kia bị bệnh, đạo quan lại được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, vì thế tín đồ đến thành kính tụng kinh bái trời so với năm trước đã hơn không ít.

Vô luận thời gian trôi qua, mùa biến hóa, mọi người Đường trong thành Trường An giống như mọi khi bình tĩnh mà vui vẻ sinh hoạt, đường phố sang sảng tiếng cười chưa từng đứt đoạn.

Trong đồ cất giữ của thư viện hậu sơn có thêm một kiếm giấy đến từ Nam Tấn đưa lên Tây Lăng cuối cùng trằn trọc tới Đại Đường, trong nhà bên Nhạn Minh hồ hương vị nước sơn mới dần tan hết, trong nhà những người trẻ tuổi kia ở trên đường tu hành cùng đi càng xa, ở dưới phù ý kiếm khí rèn luyện, ở dưới tác dụng của tham tường lẫn nhau, Tang Tang đã hiểu thần thuật dùng để đánh nhau như thế nào.

Diệp Hồng Ngư thông qua học tập, loại suy đối với hạo nhiên kiếm, lĩnh ngộ đối với thanh kiếm giấy mỏng manh kia càng ngày càng khắc sâu.

Có đạo si cường giả như vậy ở bên người làm mục tiêu, trong lòng ôm dã vọng rộng lớn thậm chí là hoang đường như vậy, Ninh Khuyết tiến bộ càng kinh người, hắn trở nên càng ngày càng mạnh.

Hắn nay tu vi cảnh giới sớm ổn định ở Động Huyền thượng cảnh, kiên định đi về phía cao hơn, càng ngày càng tới gần khe rãnh giống như cách biệt người trời nọ, ngày nào đó ở giữa hồ yên trọng liễu lại mơ hồ nhìn thấy bậc cửa đó, nhưng làm hắn hơi cảm thấy ngơ ngẩn là, bậc cửa đó đối với hắn hiện tại mà nói cao đáng sợ chút.

Xuân đi, hạ qua, thu về.

Lúc mùa thu trở lại thành Trường An, vị trấn quân đại tướng quân Hạ Hầu đóng ở biên cương Đại Đường mấy chục năm, lập chiến công hiển hách kia cũng đã sắp trở lại thành Trường An.

Theo Đường luật, tướng sĩ xuất chinh bên ngoài về Trường An, phải qua cửa thành đông. Vì thế trạm dịch nơi ngoài cửa thành đông hơn mười dặm tên là Công Huân dịch đã trở thành một nơi rất quan trọng, Đại Đường khai quốc ngàn năm, không biết có bao nhiêu danh tướng dũng sĩ, mang theo vinh quang cùng chiến tích từ nơi đó đi ngang qua, chuồng ngựa trong trạm dịch cùng dương thụ cạnh đường cái thẳng tắp, không biết từng tận mắt thấy bao nhiều hình ảnh lịch sử.

Hạ Hầu nhìn tòa hùng thành phía tây, trầm mặc không nói, theo quy củ triều đình, hắn cùng cấp dưới của hắn phải qua đêm ở trong Công Huân dịch, sáng sớm ngày mai vào thành, sau đó trực tiếp vào cung gặp mặt bệ hạ.

Giữa trời chiều thành Trường An tỏ ra vô cùng hùng vĩ, tường thành màu xanh đen phản xạ ánh chiều tà, tràn ra màu đồng đỏ, nhìn qua là không thể phá vỡ, tráng lệ dị thường như vậy.

Thân là một trong bốn vị đại tướng quân địa vị cao thượng nhất của Đại Đường đế quốc, tòng quân nhiều năm, Hạ Hầu tất nhiên có cảm tình thâm hậu đối với thành Trường An, nhưng không có bao nhiêu người biết, tuy hắn thường xuyên về kinh báo cáo công tác, tướng quân phủ trấn quân đại tướng quân ở bắc thành, nhưng thời gian hắn ở lại trong thành Trường An lại không nhiều.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)